Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 105
Giang Ngư lại lấy lại tinh thần, phát hiện cảnh tượng quen thuộc đã không thấy.
Nàng đứng ở một chỗ bụi đất xa lạ, không trung xám xịt, gió mang theo máu tanh và sát khí từ bốn phương tám hướng như nhọn đao thổi lên người nàng.
Giang Ngư cảm nhận áp lực do cơn gió này mang đến, nếu là một người thường không hề có tu vi, sợ là mười lăm phút cũng sống không nổi.
Bên tai truyền đến một tiếng kêu rên, có hơi quen tai.
Nàng nhìn sang phát hiện cách sương trắng mênh mang, mười hai người cùng vào với mình, đang đứng yên ở trong sương trắng.
Nàng đi qua đi lại một lúc mới hiểu ra có lẽ bọn họ rơi vào bên trong ảo cảnh giống với mình vừa rồi.
Có mấy người sắc mặt đắc ý, còn có mấy người rõ ràng cực kỳ đau khổ.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đi sang chỗ một người sắc mặt đau khổ cách mình gần nhất.
“Hứa Luyện?” Nàng thử thăm dò gọi, người rơi vào ảo cảnh tất nhiên không có khả năng đáp lại nàng.
Giang Ngư không dám động vào bọn họ, cũng không dám dùng linh lực. Ai biết bọn họ ở ảo cảnh có tình hình ra sao, nhỡ đâu nàng làm cái gì, ngược lại ảnh hưởng đến bọn họ thì làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, sắc mặt Hứa Luyện đỏ lên, khóe môi cuồn cuộn tràn ra máu tươi không ngừng, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
“Hứa Luyện!” Lần này Giang Ngư không dám tiếp tục do dự, trong tay hiện lên linh quang, vỗ một cái ở trên người đối phương.
Bên trong ảo cảnh, Hứa Luyện đang bị số yêu thú vây công rơi vào tuyệt cảnh, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu, thấy không biết không trung bị thứ gì vỗ nát một lỗ hổng, một bàn tay thật lớn từ vết nứt với vào túm lấy cổ áo hắn.
Cả người hắn chấn động, mở to mắt, tỉnh táo lại, nhìn thấy một khuôn mặt có chút lo âu.
“Ngư Trưởng lão?”
Thấy hắn nhận ra mình, Giang Ngư khẽ thở phào: “Ngươi có khỏe không?”
Khí huyết quanh người Hứa Luyện kích động, bị người ta mạnh mẽ mang ra từ ảo cảnh, thức hải cũng bị một chút vết thương nhẹ, nhưng đều không phải vấn đề gì lớn.
Hắn lắc đầu: “Không ngại.”
Giang Ngư gật đầu: “Nếu không ngại, ta yên tâm rồi.”
Hứa Luyện:?
Hắn thấy Giang Ngư đi đến bên cạnh một đệ tử khác, trong tay hiện lên linh quang màu xanh lục, giơ tay vỗ vào phía sau đầu của đối phương.
Đệ tử kia khụ ra một búng máu, ánh mắt mơ màng tỉnh táo lại.
Hứa Luyện:... Được rồi! Hắn đại khái đã biết bàn tay khổng lồ kia là chuyện thế nào rồi.
Giang Ngư bắt chước làm theo, lần lượt vỗ tỉnh mười hai đệ tử Thái Hư. May mà tu sĩ Nguyên Anh thân thể khỏe mạnh, tuy rằng phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn đầy sức sống.
“Đa tạ Ngư Trưởng lão.” Một hàng đệ tử đều thật lòng nói lời cảm ơn Giang Ngư.
Ngay từ đầu biết phải mang theo một Trưởng lão Thái Thanh Kim Đan sơ kỳ, còn bị Tông chủ yêu cầu nhất định phải bảo vệ tốt nàng, tuy rằng bọn họ khó mà nói gì trước các tiên môn nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không vui.
Nào biết, mới vừa vào chiến trường cổ đã được người ta cứu một mạng.
Bọn họ không phát hiện người áo đen kia, người áo đen đã vội vàng rời đi ngay vào lúc Giang Ngư phá ảo cảnh ra.
Mấy người kể lại đại khái mình đã gặp phải chuyện gì.
Triệu Gia nói: “Xem ra mọi người vừa đến đã trúng ám toán, vào ảo cảnh.”
Hắn nhìn về phía Giang Ngư, rất tò mò: “Ngư Trưởng lão, ngươi làm thế nào thoát khỏi ảo cảnh?”
Hắn nhớ tới ảo cảnh vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Thật ra Giang Ngư cũng không quá rõ, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là ta biết nó là giả, cho nên nó không làm gì được ta?”
Nàng cũng nói với mọi người về sấm sét kỳ lạ, suy đoán: “Mặc dù ảo cảnh có làm thật đến đâu thì bản chất cũng là giả. Người khác có thể trở thành chủ nhân ảo cảnh, có lẽ chính chúng ta cũng có thể?”
Nàng không muốn nhìn thấy người giả kia dùng dáng vẻ sư huynh làm mình ghê tởm, có lẽ ý nghĩ này quá mạnh nên đưa tới sấm sét phá ảo cảnh.
Những đệ tử khác: “... Có lẽ vậy.”
Ngoài chiến trường cổ, nhìn Giang Ngư tỉnh táo, lại đánh thức các đệ tử từ trong ảo, một đám Trưởng lão, đặc biệt là Trưởng lão ở gần Cơ Thanh Huyền, rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi, khí thế trên người Thanh Huyền Chân Quân thật sự quá dọa người.
Nhậm Tông chủ nói với người bên Thái Thanh: “Ta thay mặt những đệ tử này cảm tạ Ngư Trưởng lão.”
Cơ Thanh Huyền không mở miệng, Hồng Quang Trưởng lão ôn hòa nói: “Nếu Tiểu Ngư cùng đi vào thì là đồng bạn cùng tiến cùng lùi với bọn họ, cùng nhau trông coi là việc nên làm.”
Bên trong bí cảnh.
Đoàn người Giang Ngư cầm bản đồ trong tay, miễn cưỡng dựa theo linh quang kính trước đó phán đoán vị trí những nhóm đệ tử khác đã lộ ra hoàn cảnh phương vị.
Bọn họ không nhìn thấy, trên mặt đất dần dần tụ lại từng đợt sương xám nhè nhẹ, định tiếp cận bọn họ.
Những sương xám đó còn chưa tới gần, trên người đám Triệu Gia đã sáng lên ánh sáng vàng. Cùng lúc đó, Giang Ngư cũng có cảm ứng, cúi đầu nhìn sang.
Ở ngoài bí cảnh.
Thấy pháp khí phòng ngự trên người bọn họ có tác dụng với sương xám, cuối cùng một đám Trưởng lão cũng thả lỏng hơn nửa.
Đám người Triệu Gia không nhìn thấy sương xám, nhưng thấy ánh vàng trên người sáng lên, sắc mặt cả đám căng thẳng rối rít lấy linh khí ra.
Những ánh vàng đó chính là từ một món pháp bảo do Tông chủ Thái Hư ban cho, tên là Kim Ô Đồng, khắc tất cả vật âm sát tà ác trên thế gian.
Triệu Gia vội vàng nói: “Mọi người cẩn thận, chúng ta...”
Lại thấy Giang Ngư thử bước ra ngoài phạm vi ánh sáng vàng bao phủ.
Triệu Gia kinh hãi: “Ngư Trưởng lão, nơi này rõ ràng có gì đó, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Giang Ngư đương nhiên biết có thứ gì. Nàng “ngửi” được rồi.
Nàng “ngửi” được mùi giống thứ trong Dư gia ở huyện Trường Lưu.
Hạt đậu xanh nhỏ ở đan điền cũng rất phấn chấn, dùng ngôn ngữ không quá thuần thục lắp bắp truyền đạt suy nghĩ “muốn ăn” về phía nàng.
Giang Ngư nói với mấy đệ tử căng thẳng đi gần sang đây: “Trước đó ở bên ngoài ta đã nói, ta hẳn là không sợ thứ này. Đừng nóng vội, để ta thử xem.”
Đám người Triệu Gia đưa mắt nhìn nhau, Giang Ngư đúng là đã từng nói điều này. Hơn nữa, nàng có thể tiến vào cũng là vì nàng nói mình không sợ những sương xám đó.
Bọn họ đành phải nói: “Vậy ngươi hãy làm ơn cẩn thận một chút, nếu cảm thấy có gì không đúng, lập tức nói với chúng ta.”
Giang Ngư gật đầu, đừng nhìn trên mặt nàng bình tĩnh như vậy, một mình rời khỏi vòng bảo hộ đi đối mặt với những quái vật không biết tên đó, trong lòng nàng ít nhiều vẫn hơi hoảng.
Nàng tự cổ vũ bản thân ở trong lòng, ngẩng đầu lên bước nhanh qua như một dũng sĩ.
Cơ Trường Linh nhìn chăm chú sắc mặt bình tĩnh của cô nương trẻ tuổi, bàn tay giấu ở trong tay nổi đầy gân xanh.
“Chủ nhân.” Giọng Đan Lân vang lên trong đầu chàng: “Ta cảm thấy hiện tại ngươi rất nguy hiểm.”
Cơ Trường Linh không chớp mắt nhìn Giang Ngư ở linh quang kính: “Nàng đang sợ hãi.” Nàng không lừa được chàng.
Chàng khẽ nói: “Giờ phút này, ta nên ở bên cạnh nàng.”
Đan Lân trầm mặc trong chốc lát, hạ giọng: “Lần sau, chúng ta không bao giờ để Tiểu Ngư phải một mình nữa.”
*
Trong nháy mắt Giang Ngư bước ra, những sương mù màu xám tự do ở ngoài kết giới ánh vàng kia như tìm được mục tiêu, tràn về phía chân nàng như thủy triều.
Giang Ngư dừng bước chân.
Nàng đã nhận ra, một cảm giác âm lạnh ập lên mu bàn chân, muốn chui vào trong thân thể của nàng.
Linh lực trong cơ thể theo bản năng chuyển động, những sương mù màu xám đó như gặp thiên địch, kinh hoàng hoảng sợ muốn chạy tứ tán.
Nhưng mặt khác một lực hút thật lớn từ bên trong thân thể nàng truyền ra, chúng nó không chịu khống chế dũng mãnh tràn vào trong thân thể Giang Ngư, chưa kịp dừng lại trong máu thịt nàng chút nào, tất cả đã bị quấn vào trong đan điền của Giang Ngư.
Nấc…
Giang Ngư nghe được hạt đậu xanh nhỏ thỏa mãn mà nấc một tiếng.
Giang Ngư: “...”
Nàng còn chưa phản ứng kịp, đã, kết thúc?
“Còn… còn muốn.” Hạt đậu xanh nhỏ ăn no nê một bữa nói chuyện cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, ngượng ngùng tỏ vẻ mình còn chưa ăn no với nàng.
Cùng lúc sương xám biến mất, ánh vàng trên người đám Triệu Gia cũng tan đi.
Điều này có nghĩa nơi này an toàn.
Đám người Triệu Gia nghi hoặc nhìn về phía Giang Ngư, bọn họ căn bản không biết đã xảy ra việc gì. Từ lúc Giang Ngư đi ra ngoài, đứng bất động ở tại chỗ, đến Kim Ô Đồng cảm ứng được nguy hiểm đã giải trừ tắt ánh vàng, cũng chỉ mới mất mấy phút.
“Ngư Trưởng lão?” Triệu Gia cũng không dám coi khinh vị Trưởng lão Thái Thanh tu vi Kim Đan này nữa.
Ở trong lòng hắn vạn phần chịu phục: Không hổ là người có thể lấy tu vi Kim Đan trở thành Trưởng lão Thái Thanh. Quả nhiên lợi hại!
Giang Ngư vô tội tỏ vẻ: “Ta cũng không biết đã xảy ra cái gì, có lẽ kẻ địch thấy chúng ta người đông thế mạnh, cảm thấy sợ hãi, rời đi rồi.”
Đám người Triệu Gia: “...”
Cảm ơn! Chúng ta cũng là người từng gặp sương xám ở linh quang kính, ngươi bịa lý do thì tốt xấu gì cũng có tâm một tí.
Nhưng bọn họ cũng biết Giang Ngư không có khả năng dễ dàng nói cho người khác biết át chủ bài của mình, nhắm mắt mà nhận. Dù sao hiện tại bọn họ cũng cùng phe với Ngư Trưởng lão. Ngư Trưởng lão càng mạnh, nhiệm vụ của bọn họ sẽ càng đơn giản hơn chút.
Bọn họ không nhìn thấy sương xám, các Trưởng lão ngoài bí cảnh lại thấy được.
Mọi người rành mạch nhìn thấy những sương xám đó vừa gặp phải Giang Ngư, đầu tiên là lui vội như gặp thiên địch. Ngay sau đó bị đảo khách thành chủ, lui không được đều bị Giang Ngư hút vào trong cơ thể.
“Cái này...” Nhậm Tông chủ chần chờ hỏi: “Ngư Trưởng lão là người mang huyết mạch đặc thù?”
Đại tiên tông, đệ tử có huyết mạch đặc thù trên người cũng không hiếm lạ, ví dụ như ở bên trong hải vực Thái Hư, tông môn có giao nhân và một vài đệ tử hải tộc.
Các tông môn khác cũng có không ít đệ tử mang huyết mạch linh thú.
Những sương xám đó rõ ràng không phải thứ tốt gì. Trong bí cảnh, những đệ tử khác chỉ hít vào một hạt bụi sương mù, đã dần dần bị ảnh hưởng thần trí. Nhưng Giang Ngư có thể một hơi cắn nuốt nhiều sương xám như vậy, mà thoạt nhìn không hề có gì dị thường, rất khó không cho người ta liên tưởng đến một vài huyết mạch đặc thù.
Thái Thanh cũng không biết, các Trưởng lão chỉ có thể giữ vững nụ cười: “Ngư Trưởng lão là huyết mạch Nhân tộc thuần khiết, có lẽ nàng có cơ duyên đặc thù của mình.”
Trong hơn mười vị Trưởng lão Thái Thanh đi chuyến này, biết bản lĩnh chân chính của Giang Ngư cũng chỉ có mấy người. Bọn họ rất rõ ràng trong linh lực của Giang Ngư có sức sống, cực kỳ khắc chế những ma vật Quy Khư kia.
Bên trong bí cảnh.
Đám người Giang Ngư thả tín hiệu liên lạc lên bầu trời.
Chiến trường cổ quá lớn, các đệ tử di động khắp nơi. Dựa vào mười mấy người bọn họ tìm kiếm từng tí, hiệu suất quá chậm, chỉ có thể xem dùng loại tín hiệu tiên môn này có thể liên hệ được không thôi.
Bọn họ suy đoán không sai, qua mấy ngày, các đệ tử tinh anh khứu giác nhạy bén đã phát hiện không ổn.
Một vài người thực lực mạnh mẽ hành động độc lập không nỡ rời đi, còn chưa phát hiện việc truyền tống lệnh mất hiệu lực.
Một vài đoàn đội nhỏ đã phát hiện.
Bọn họ bị nhốt ở chiến trường cổ.
Bất an và khủng hoảng, cộng thêm sương xám ăn mòn.
Đám người Giang Ngư không biết đã có bao nhiêu đội ngũ nổi lên nội chiến. Bọn họ đến đồng đội của chính mình cũng không thể tiếp tục tín nhiệm, sao dám tin tưởng tín hiệu không rõ lai lịch này?
Nhưng mà ít nhiều vẫn có chút tác dụng, đám người Giang Ngư ngồi ở một thân cây, mắt thấy bầu trời u ám trên đỉnh đầu từ nửa bầu trời bên trái chuyển sang nửa bầu trời bên phải.
Rốt cuộc chờ được người đầu tiên.
Giang Ngư vừa thấy tinh thần chấn động: Quả nhiên pháo hôi và nữ chính luôn có duyên phận ở trên người.
Nàng đứng ở một chỗ bụi đất xa lạ, không trung xám xịt, gió mang theo máu tanh và sát khí từ bốn phương tám hướng như nhọn đao thổi lên người nàng.
Giang Ngư cảm nhận áp lực do cơn gió này mang đến, nếu là một người thường không hề có tu vi, sợ là mười lăm phút cũng sống không nổi.
Bên tai truyền đến một tiếng kêu rên, có hơi quen tai.
Nàng nhìn sang phát hiện cách sương trắng mênh mang, mười hai người cùng vào với mình, đang đứng yên ở trong sương trắng.
Nàng đi qua đi lại một lúc mới hiểu ra có lẽ bọn họ rơi vào bên trong ảo cảnh giống với mình vừa rồi.
Có mấy người sắc mặt đắc ý, còn có mấy người rõ ràng cực kỳ đau khổ.
Nàng ngẫm nghĩ rồi đi sang chỗ một người sắc mặt đau khổ cách mình gần nhất.
“Hứa Luyện?” Nàng thử thăm dò gọi, người rơi vào ảo cảnh tất nhiên không có khả năng đáp lại nàng.
Giang Ngư không dám động vào bọn họ, cũng không dám dùng linh lực. Ai biết bọn họ ở ảo cảnh có tình hình ra sao, nhỡ đâu nàng làm cái gì, ngược lại ảnh hưởng đến bọn họ thì làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, sắc mặt Hứa Luyện đỏ lên, khóe môi cuồn cuộn tràn ra máu tươi không ngừng, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
“Hứa Luyện!” Lần này Giang Ngư không dám tiếp tục do dự, trong tay hiện lên linh quang, vỗ một cái ở trên người đối phương.
Bên trong ảo cảnh, Hứa Luyện đang bị số yêu thú vây công rơi vào tuyệt cảnh, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu, thấy không biết không trung bị thứ gì vỗ nát một lỗ hổng, một bàn tay thật lớn từ vết nứt với vào túm lấy cổ áo hắn.
Cả người hắn chấn động, mở to mắt, tỉnh táo lại, nhìn thấy một khuôn mặt có chút lo âu.
“Ngư Trưởng lão?”
Thấy hắn nhận ra mình, Giang Ngư khẽ thở phào: “Ngươi có khỏe không?”
Khí huyết quanh người Hứa Luyện kích động, bị người ta mạnh mẽ mang ra từ ảo cảnh, thức hải cũng bị một chút vết thương nhẹ, nhưng đều không phải vấn đề gì lớn.
Hắn lắc đầu: “Không ngại.”
Giang Ngư gật đầu: “Nếu không ngại, ta yên tâm rồi.”
Hứa Luyện:?
Hắn thấy Giang Ngư đi đến bên cạnh một đệ tử khác, trong tay hiện lên linh quang màu xanh lục, giơ tay vỗ vào phía sau đầu của đối phương.
Đệ tử kia khụ ra một búng máu, ánh mắt mơ màng tỉnh táo lại.
Hứa Luyện:... Được rồi! Hắn đại khái đã biết bàn tay khổng lồ kia là chuyện thế nào rồi.
Giang Ngư bắt chước làm theo, lần lượt vỗ tỉnh mười hai đệ tử Thái Hư. May mà tu sĩ Nguyên Anh thân thể khỏe mạnh, tuy rằng phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn đầy sức sống.
“Đa tạ Ngư Trưởng lão.” Một hàng đệ tử đều thật lòng nói lời cảm ơn Giang Ngư.
Ngay từ đầu biết phải mang theo một Trưởng lão Thái Thanh Kim Đan sơ kỳ, còn bị Tông chủ yêu cầu nhất định phải bảo vệ tốt nàng, tuy rằng bọn họ khó mà nói gì trước các tiên môn nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không vui.
Nào biết, mới vừa vào chiến trường cổ đã được người ta cứu một mạng.
Bọn họ không phát hiện người áo đen kia, người áo đen đã vội vàng rời đi ngay vào lúc Giang Ngư phá ảo cảnh ra.
Mấy người kể lại đại khái mình đã gặp phải chuyện gì.
Triệu Gia nói: “Xem ra mọi người vừa đến đã trúng ám toán, vào ảo cảnh.”
Hắn nhìn về phía Giang Ngư, rất tò mò: “Ngư Trưởng lão, ngươi làm thế nào thoát khỏi ảo cảnh?”
Hắn nhớ tới ảo cảnh vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Thật ra Giang Ngư cũng không quá rõ, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là ta biết nó là giả, cho nên nó không làm gì được ta?”
Nàng cũng nói với mọi người về sấm sét kỳ lạ, suy đoán: “Mặc dù ảo cảnh có làm thật đến đâu thì bản chất cũng là giả. Người khác có thể trở thành chủ nhân ảo cảnh, có lẽ chính chúng ta cũng có thể?”
Nàng không muốn nhìn thấy người giả kia dùng dáng vẻ sư huynh làm mình ghê tởm, có lẽ ý nghĩ này quá mạnh nên đưa tới sấm sét phá ảo cảnh.
Những đệ tử khác: “... Có lẽ vậy.”
Ngoài chiến trường cổ, nhìn Giang Ngư tỉnh táo, lại đánh thức các đệ tử từ trong ảo, một đám Trưởng lão, đặc biệt là Trưởng lão ở gần Cơ Thanh Huyền, rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi, khí thế trên người Thanh Huyền Chân Quân thật sự quá dọa người.
Nhậm Tông chủ nói với người bên Thái Thanh: “Ta thay mặt những đệ tử này cảm tạ Ngư Trưởng lão.”
Cơ Thanh Huyền không mở miệng, Hồng Quang Trưởng lão ôn hòa nói: “Nếu Tiểu Ngư cùng đi vào thì là đồng bạn cùng tiến cùng lùi với bọn họ, cùng nhau trông coi là việc nên làm.”
Bên trong bí cảnh.
Đoàn người Giang Ngư cầm bản đồ trong tay, miễn cưỡng dựa theo linh quang kính trước đó phán đoán vị trí những nhóm đệ tử khác đã lộ ra hoàn cảnh phương vị.
Bọn họ không nhìn thấy, trên mặt đất dần dần tụ lại từng đợt sương xám nhè nhẹ, định tiếp cận bọn họ.
Những sương xám đó còn chưa tới gần, trên người đám Triệu Gia đã sáng lên ánh sáng vàng. Cùng lúc đó, Giang Ngư cũng có cảm ứng, cúi đầu nhìn sang.
Ở ngoài bí cảnh.
Thấy pháp khí phòng ngự trên người bọn họ có tác dụng với sương xám, cuối cùng một đám Trưởng lão cũng thả lỏng hơn nửa.
Đám người Triệu Gia không nhìn thấy sương xám, nhưng thấy ánh vàng trên người sáng lên, sắc mặt cả đám căng thẳng rối rít lấy linh khí ra.
Những ánh vàng đó chính là từ một món pháp bảo do Tông chủ Thái Hư ban cho, tên là Kim Ô Đồng, khắc tất cả vật âm sát tà ác trên thế gian.
Triệu Gia vội vàng nói: “Mọi người cẩn thận, chúng ta...”
Lại thấy Giang Ngư thử bước ra ngoài phạm vi ánh sáng vàng bao phủ.
Triệu Gia kinh hãi: “Ngư Trưởng lão, nơi này rõ ràng có gì đó, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Giang Ngư đương nhiên biết có thứ gì. Nàng “ngửi” được rồi.
Nàng “ngửi” được mùi giống thứ trong Dư gia ở huyện Trường Lưu.
Hạt đậu xanh nhỏ ở đan điền cũng rất phấn chấn, dùng ngôn ngữ không quá thuần thục lắp bắp truyền đạt suy nghĩ “muốn ăn” về phía nàng.
Giang Ngư nói với mấy đệ tử căng thẳng đi gần sang đây: “Trước đó ở bên ngoài ta đã nói, ta hẳn là không sợ thứ này. Đừng nóng vội, để ta thử xem.”
Đám người Triệu Gia đưa mắt nhìn nhau, Giang Ngư đúng là đã từng nói điều này. Hơn nữa, nàng có thể tiến vào cũng là vì nàng nói mình không sợ những sương xám đó.
Bọn họ đành phải nói: “Vậy ngươi hãy làm ơn cẩn thận một chút, nếu cảm thấy có gì không đúng, lập tức nói với chúng ta.”
Giang Ngư gật đầu, đừng nhìn trên mặt nàng bình tĩnh như vậy, một mình rời khỏi vòng bảo hộ đi đối mặt với những quái vật không biết tên đó, trong lòng nàng ít nhiều vẫn hơi hoảng.
Nàng tự cổ vũ bản thân ở trong lòng, ngẩng đầu lên bước nhanh qua như một dũng sĩ.
Cơ Trường Linh nhìn chăm chú sắc mặt bình tĩnh của cô nương trẻ tuổi, bàn tay giấu ở trong tay nổi đầy gân xanh.
“Chủ nhân.” Giọng Đan Lân vang lên trong đầu chàng: “Ta cảm thấy hiện tại ngươi rất nguy hiểm.”
Cơ Trường Linh không chớp mắt nhìn Giang Ngư ở linh quang kính: “Nàng đang sợ hãi.” Nàng không lừa được chàng.
Chàng khẽ nói: “Giờ phút này, ta nên ở bên cạnh nàng.”
Đan Lân trầm mặc trong chốc lát, hạ giọng: “Lần sau, chúng ta không bao giờ để Tiểu Ngư phải một mình nữa.”
*
Trong nháy mắt Giang Ngư bước ra, những sương mù màu xám tự do ở ngoài kết giới ánh vàng kia như tìm được mục tiêu, tràn về phía chân nàng như thủy triều.
Giang Ngư dừng bước chân.
Nàng đã nhận ra, một cảm giác âm lạnh ập lên mu bàn chân, muốn chui vào trong thân thể của nàng.
Linh lực trong cơ thể theo bản năng chuyển động, những sương mù màu xám đó như gặp thiên địch, kinh hoàng hoảng sợ muốn chạy tứ tán.
Nhưng mặt khác một lực hút thật lớn từ bên trong thân thể nàng truyền ra, chúng nó không chịu khống chế dũng mãnh tràn vào trong thân thể Giang Ngư, chưa kịp dừng lại trong máu thịt nàng chút nào, tất cả đã bị quấn vào trong đan điền của Giang Ngư.
Nấc…
Giang Ngư nghe được hạt đậu xanh nhỏ thỏa mãn mà nấc một tiếng.
Giang Ngư: “...”
Nàng còn chưa phản ứng kịp, đã, kết thúc?
“Còn… còn muốn.” Hạt đậu xanh nhỏ ăn no nê một bữa nói chuyện cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, ngượng ngùng tỏ vẻ mình còn chưa ăn no với nàng.
Cùng lúc sương xám biến mất, ánh vàng trên người đám Triệu Gia cũng tan đi.
Điều này có nghĩa nơi này an toàn.
Đám người Triệu Gia nghi hoặc nhìn về phía Giang Ngư, bọn họ căn bản không biết đã xảy ra việc gì. Từ lúc Giang Ngư đi ra ngoài, đứng bất động ở tại chỗ, đến Kim Ô Đồng cảm ứng được nguy hiểm đã giải trừ tắt ánh vàng, cũng chỉ mới mất mấy phút.
“Ngư Trưởng lão?” Triệu Gia cũng không dám coi khinh vị Trưởng lão Thái Thanh tu vi Kim Đan này nữa.
Ở trong lòng hắn vạn phần chịu phục: Không hổ là người có thể lấy tu vi Kim Đan trở thành Trưởng lão Thái Thanh. Quả nhiên lợi hại!
Giang Ngư vô tội tỏ vẻ: “Ta cũng không biết đã xảy ra cái gì, có lẽ kẻ địch thấy chúng ta người đông thế mạnh, cảm thấy sợ hãi, rời đi rồi.”
Đám người Triệu Gia: “...”
Cảm ơn! Chúng ta cũng là người từng gặp sương xám ở linh quang kính, ngươi bịa lý do thì tốt xấu gì cũng có tâm một tí.
Nhưng bọn họ cũng biết Giang Ngư không có khả năng dễ dàng nói cho người khác biết át chủ bài của mình, nhắm mắt mà nhận. Dù sao hiện tại bọn họ cũng cùng phe với Ngư Trưởng lão. Ngư Trưởng lão càng mạnh, nhiệm vụ của bọn họ sẽ càng đơn giản hơn chút.
Bọn họ không nhìn thấy sương xám, các Trưởng lão ngoài bí cảnh lại thấy được.
Mọi người rành mạch nhìn thấy những sương xám đó vừa gặp phải Giang Ngư, đầu tiên là lui vội như gặp thiên địch. Ngay sau đó bị đảo khách thành chủ, lui không được đều bị Giang Ngư hút vào trong cơ thể.
“Cái này...” Nhậm Tông chủ chần chờ hỏi: “Ngư Trưởng lão là người mang huyết mạch đặc thù?”
Đại tiên tông, đệ tử có huyết mạch đặc thù trên người cũng không hiếm lạ, ví dụ như ở bên trong hải vực Thái Hư, tông môn có giao nhân và một vài đệ tử hải tộc.
Các tông môn khác cũng có không ít đệ tử mang huyết mạch linh thú.
Những sương xám đó rõ ràng không phải thứ tốt gì. Trong bí cảnh, những đệ tử khác chỉ hít vào một hạt bụi sương mù, đã dần dần bị ảnh hưởng thần trí. Nhưng Giang Ngư có thể một hơi cắn nuốt nhiều sương xám như vậy, mà thoạt nhìn không hề có gì dị thường, rất khó không cho người ta liên tưởng đến một vài huyết mạch đặc thù.
Thái Thanh cũng không biết, các Trưởng lão chỉ có thể giữ vững nụ cười: “Ngư Trưởng lão là huyết mạch Nhân tộc thuần khiết, có lẽ nàng có cơ duyên đặc thù của mình.”
Trong hơn mười vị Trưởng lão Thái Thanh đi chuyến này, biết bản lĩnh chân chính của Giang Ngư cũng chỉ có mấy người. Bọn họ rất rõ ràng trong linh lực của Giang Ngư có sức sống, cực kỳ khắc chế những ma vật Quy Khư kia.
Bên trong bí cảnh.
Đám người Giang Ngư thả tín hiệu liên lạc lên bầu trời.
Chiến trường cổ quá lớn, các đệ tử di động khắp nơi. Dựa vào mười mấy người bọn họ tìm kiếm từng tí, hiệu suất quá chậm, chỉ có thể xem dùng loại tín hiệu tiên môn này có thể liên hệ được không thôi.
Bọn họ suy đoán không sai, qua mấy ngày, các đệ tử tinh anh khứu giác nhạy bén đã phát hiện không ổn.
Một vài người thực lực mạnh mẽ hành động độc lập không nỡ rời đi, còn chưa phát hiện việc truyền tống lệnh mất hiệu lực.
Một vài đoàn đội nhỏ đã phát hiện.
Bọn họ bị nhốt ở chiến trường cổ.
Bất an và khủng hoảng, cộng thêm sương xám ăn mòn.
Đám người Giang Ngư không biết đã có bao nhiêu đội ngũ nổi lên nội chiến. Bọn họ đến đồng đội của chính mình cũng không thể tiếp tục tín nhiệm, sao dám tin tưởng tín hiệu không rõ lai lịch này?
Nhưng mà ít nhiều vẫn có chút tác dụng, đám người Giang Ngư ngồi ở một thân cây, mắt thấy bầu trời u ám trên đỉnh đầu từ nửa bầu trời bên trái chuyển sang nửa bầu trời bên phải.
Rốt cuộc chờ được người đầu tiên.
Giang Ngư vừa thấy tinh thần chấn động: Quả nhiên pháo hôi và nữ chính luôn có duyên phận ở trên người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương