Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 107
Có một đám người tụ tập, làm gì cũng đều tiện hơn nhiều.
Giang Ngư phát hiện, giữa các đệ tử hạch tâm tông môn như Cơ Linh Tuyết, Đông Sư Vân đều có phương thức liên hệ mà người khác không biết, hơn nữa càng thêm tín nhiệm nhau.
Mới chỉ ngắn ngủi ba ngày, đội ngũ ban đầu chỉ có mười mấy người đã gia tăng tới gần ngàn người rồi.
Trên người những đệ tử này ít nhiều gì đều mang theo một ít vết thương, nhưng loại tình huống này vẫn trong dự kiến, mấy người Giang Ngư mang cũng đủ đan dược.
Sau khi gặp mặt những người này Giang Ngư xác định: Các đệ tử bên trong bí cảnh đều hoặc nhiều hoặc ít đã bị sương xám ảnh hưởng.
Ý chí kém một chút, ví dụ như mấy sư đệ sư muội của Đông Sư Vân, hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên phát cuồng không khác gì dã thú.
Đạo tâm kiên định, cũng cần ngày đêm đối kháng với những năng lượng xấu đó, từng chút từng chút diệt những sương xám ở trong cơ thể.
Quá trình này không thể nghi ngờ là rất khó chịu đựng.
Cũng may Giang Ngư đến.
Sau khi hấp thu sương xám trong thân thể hơn một ngàn người, Giang Ngư kinh ngạc phát hiện tu vi của mình hình như tăng một ít.
Nàng nhỏ giọng dò hỏi hạt đậu xanh nhỏ. Hạt đậu xanh nhỏ ăn lửng dạ bề ngoài không có chút thay đổi nào, nói chuyện lại nhanh nhẹn hơn nhiều, như từ em bé một hai tuổi trưởng thành đứa nhỏ bốn năm tuổi.
Nghe được Giang Ngư hỏi chuyện, nó vui vẻ nói: “Hạt Đậu Xanh Nhỏ không ăn mảnh!”
Xưng hô “Hạt Đậu Xanh Nhỏ” này, là nó nghe Giang Ngư gọi mình như thế nên cho rằng đây là tên của mình.
Giang Ngư rất kinh dị: “Những sương xám đó có thể tăng tu vi?”
Hạt Đậu Xanh Nhỏ rất khẳng định gật đầu: “Ta ăn là có thể!”
Giang Ngư cân nhắc một chút, cảm thấy đây có lẽ là thiên phú riêng của hạt đậu xanh nhỏ.
Hạt đậu xanh nhỏ không đơn giản, nàng không nghi ngờ tẹo nào. Dẫu sao trước đó đan điền của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng không thể nghịch chuyển, đến các Trưởng lão Linh Thảo Viên đều không có cách nào nhưng hạt đậu xanh nhỏ nhẹ nhàng đã trị khỏi.
Hạt đậu xanh nhỏ đến lúc nàng thức tỉnh năng lực, Giang Ngư nghĩ đây có thể là Thần Nông đại thần tặng cho mình.
“Ngư Trưởng lão?” Đông Sư Vân gọi kéo Giang Ngư từ trong suy nghĩ trở về.
Nàng hoàn hồn, nghe Đông Sư Vân nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta mới rồi đã quan sát phụ cận nơi này tương đối an toàn, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.”
Đã nhiều ngày qua, thứ nhất bởi vì thân phận đặc thù của Giang Ngư, thứ hai nàng gần như giúp các đệ tử rút sương xám trong cơ thể ra, một đám người mơ hồ coi nàng như trung tâm, quyết định gì đều không quên dò hỏi ý kiến của nàng một chút.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân.
Mọi người đều biết, hiện giờ mình bị vây ở bên trong bí cảnh, nhỡ đâu thật sự gặp phải nguy hiểm gì, Bạch Ngọc tiên cung trong tay Giang Ngư chính là át chủ bài giữ mạng.
Một ngàn người là con số đông đảo, hơn nữa kẻ địch đang âm thầm quan sát bên trong bí cảnh. Cho nên ban đêm, toàn bộ đệ tử Kim Đan và phần lớn đệ tử Nguyên Anh đều trực tiếp vào Bạch Ngọc tiên cung nghỉ ngơi, còn lại mười mấy đệ tử ở lại bên ngoài canh gác.
Giang Ngư nhìn cảnh vật chung quanh một vòng, nói thẳng: “Nói về mấy thứ này thì các ngươi thành thạo hơn ta. Các ngươi định đoạt là được.”
Nàng nói lời này cũng không phải là khiêm tốn, đệ tử các tông có thể tham gia đại bỉ tiên môn, có ai mà không ở bên ngoài rèn luyện vô số lần? Nói về kinh nghiệm sinh tồn, người nào ở đây cũng thạo hơn so với nàng.
Trên thực tế, đã nhiều ngày qua, ngoài lúc rút sương xám, Giang Ngư mới phải làm. Những lúc khác, cho dù là thành lập doanh địa giản dị hay là tổ chức canh gác cảnh giới, các đệ tử đều tự sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, căn bản không cần nàng nhọc lòng.
Giang Ngư cảm thấy định nghĩa về mình trước mắt càng giống một “linh vật”.
Rất nhanh, các đệ tử đã sắp xếp xong. Tính cả Giang Ngư, 50 người ở lại bên ngoài tuần tra, những người còn lại vào Bạch Ngọc tiên cung.
Từng tòa nhà gỗ đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhìn không thu hút. Giang Ngư lại biết, khắp doanh địa, ít nhất bày mười trận pháp phòng ngự trở lên.
Đệ tử phụ trách tuần đêm tất nhiên càng vất vả, Giang Ngư thuần thục lấy sofa từ vòng trữ vật ra, cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên những đệ tử này nhìn thấy Giang Ngư lấy mấy thứ này từ vòng trữ vật ra, còn rất khiếp sợ, qua mấy ngày thì đều đã quen.
Bọn họ thậm chí cũng rất quen thuộc mà nhận sofa/ghế dựa, ngồi xuống, cũng tỏ vẻ, đúng là thoải mái hơn ngồi trên đất nhiều.
Trên mặt đất đốt lên một đống lửa trại.
Giang Ngư ngồi ở trước đống lửa, nhìn ánh lửa nhảy lên, đã ngây ra một lúc. Sau khi lấy lại tinh thần nàng như nhớ ra gì đó, lục lọi trong vòng tay trữ vật được nhét đầy thú, lấy ra một túi khoai lang đỏ tươi ngon.
“Các ngươi ăn không?” Nàng hỏi.
Phần lớn đệ tử tỏ vẻ từ chối, một vài người lâu lắm chưa thấy đồ ăn bình thường, thậm chí còn không nhận ra khoai lang là cái gì.
Bọn họ từ chối cũng trong dự kiến của Giang Ngư, nàng tự chọn cho mình hai củ dễ nhìn, ném vào đống lửa.
“Ta ăn! Ta ăn!” Đông Sư Vân vừa đi theo bố trí trận pháp phòng ngự, trở về thấy Giang Ngư ngồi xổm trên mặt đất, ném khoai lang vào đống lửa.
Đông Sư Vân cảm thấy Ngư Trưởng lão thật sự là người thần kỳ.
Ví như giờ phút này, tâm thần mọi người đều căng chặt, lo lắng ngày mai, lo lắng cho mình, lo lắng cho đồng môn, mà nàng lại còn có lòng làm đồ ăn.
Đông Sư Vân vốn cũng rất căng thẳng. Nhưng qua mấy ngày này, mỗi ngày nhìn Giang Ngư ở bên trong bí cảnh, cũng không quên nghỉ ngơi làm đồ ăn, nôn nóng trong lòng thế mà hòa hoãn không ít một cách kỳ tích.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Ngư.
Giang Ngư chỉ cái túi cách đó không xa: “Muốn ăn bao nhiêu thì tự nướng, không được lãng phí.”
Đông Sư Vân không kìm được bật cười, đi qua chọn hai củ to tròn, học dáng vẻ vừa rồi của Giang Ngư vùi vào phía dưới đống lửa.
Hắn câu được câu không nói chuyện phiếm với Giang Ngư: “Dựa theo tốc độ trước mắt của chúng ta, muốn tìm ra được hết tất cả đệ tử trong bí cảnh, sợ là cần một thời gian.”
Chỗ chiến trường cổ này thật sự là quá lớn, năm vạn người phân tán ở các nơi trong bí cảnh, quả thực giống như mấy giọt nước trong máng đổ vào biển rộng.
Bọn họ ở chỗ này mấy ngày, sau khi ý thức được các đệ tử nhìn thấy tín hiệu lại đây càng ngày càng ít thì bắt đầu dần dần dời đi về một hướng.
Bọn họ bố trí ở đây, ngoài trận pháp phòng ngự, có pháp trận đưa tin thông dụng của một tiên môn khác, tu sĩ trong phạm vi trăm dặm đều có thể cảm ứng được.
Giang Ngư gật đầu: “Chỉ có thể từ từ thôi.”
Chủ yếu là khi các đệ tử đi vào bí cảnh, loại phù triện như phù đưa tin bị nghiêm khắc hạn chế số lượng, nếu không liên hệ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trong lúc nói chuyện, mùi hương ngọt nồng truyền ra, Đông Sư Vân nhìn thấy trên khuôn mặt vốn nhàn nhạt của nữ tử lập tức sinh động lên.
Giang Ngư không dùng linh lực, tìm một nhánh cây, khều khoai lang từ trong đống lửa ra rồi lại lấy lá cây đã chuẩn bị trước đó xoa xoa tầng tro bụi bên ngoài, sau đó dùng sức bẻ khoai ra, lộ ra phần thịt chảy ra mật ở bên trong.
“Thơm quá.” Nàng hít hít mũi, sung sướng nở nụ cười.
Giang Ngư đặt hết tâm tư lên khoai lang nướng nên không chú ý đến Đông Sư Vân ở bên cạnh không tiếp tục lên tiếng.
Hắn cười nhẹ nhàng nhìn Trưởng lão trẻ đang phấn đấu với khoai lang nướng, hai tròng mắt trong trẻo nhảy lên ánh lửa.
Giang Ngư không thấy được, nhưng rất nhiều người bên ngoài nhìn chằm chằm vào linh quang kính đều nhìn thấy.
Dù cho phần lớn Trưởng lão là thánh ế cũng không thể từ trong ánh mắt đơn giản như vậy nhìn ra được cái gì, nhưng luôn có vài người nhạy bén.
Bọn họ lén lút nhìn sang phía Cơ Trường Linh.
Lần này Khí Phong cũng có ba Trưởng lão đến, so với những người khác ôm tâm thái xem chuyện vui, bọn họ căng thẳng nhất.
Nhận thấy được nhưng ánh mắt kín đáo đó, Cơ Trường Linh nhàn nhạt đảo mắt qua, những ánh mắt đó lập tức biến mất.
“Thanh Huyền Chân Quân...” Trưởng lão cầm đầu Khí Phong khá ngượng ngùng, dẫu sao đệ tử nhà mình mơ ước đạo lữ của người ta, chuyện này thật sự không thể nào nói nổi.
“Không sao.” Cơ Trường Linh biết được Trưởng lão muốn nói gì, nhàn nhạt nói: “Hắn không biết chuyện.”
Chàng và sư muội chỉ công khai quan hệ ở trước mặt các Trưởng lão này. Khi đó, đệ tử các đại tiên môn đều đang ở trong bí cảnh.
Về phần phản ứng của Đông Sư Vân á?
Chàng nhìn Giang Ngư cầm khoai nướng ăn đến vui vẻ, lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt: “Sư muội được người khác thích, không phải là chuyện có khả năng khống chế.”
Ở trong lòng chàng, sư muội tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt. Ở trong mắt người khác, sao có thể không phải như thế?
Chàng còn không đến mức so đo với một tiểu bối.
Quan trọng nhất là sư muội vừa thấy đã không để đối phương ở trong lòng.
Chàng nhẹ nhàng thoải mái, những ánh mắt kín đáo đó cũng rối rít thu về, âm thầm cảm khái ở trong lòng Thanh Huyền Chân Quân rộng lượng.
“Chủ nhân.” Đan Lân không tiện nói chàng ở trước công chúng, lặng lẽ truyền âm ở thức hải của chàng: “Ngài nói thật dễ nghe ghê. Hừ, vừa rồi rõ ràng ngài rất tức giận.”
Cơ Trường Linh cúi đầu nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh mình.
“Lần trước ta để ngươi chép kinh thư, hình như ngươi còn chưa giao cho ta?”
Đan Lân lập tức che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu: “Vừa rồi ta không hề nói gì hết!”
Mặt mày Cơ Trường Linh giật giật, muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên ngước mắt.
Không chỉ có chàng, phần lớn Trưởng lão đều đứng dậy, nhìn xa xa về phía chân trời phương nam.
Một vệt sao băng màu vàng từ phía chân trời xa xa chạy như bay đến, tốc độ sao băng kia cực nhanh. Đến gần một chút, mọi người mới phát hiện, đó không phải là ánh sáng sao trời, mà là một ngọn lửa màu vàng đang cháy.
Ánh lửa tới gần, cùng với uy thế cường đại, linh quang trên đài cao sáng lên hết đợt này đến đợt khác, là trận pháp phòng ngự nơi này cảm nhận được uy hiếp, tự động mở kết giới.
Lại gần một chút, mọi người nhìn thấy rõ ràng bên trong ánh lửa vàng hừng hực cháy kia là xe liễn hoa mỹ do bốn con thần điểu một chân hai cánh kéo.
Xe liễn này thật sự phách lối, phách lối đến mọi người vừa thấy đã biết chủ nhân của nó là ai.
Tông chủ Thái Hư đứng dậy, cất cao giọng nói: “Không biết là vị điện hạ nào của tộc phượng hoàng giá lâm?”
Đan Lân đứng ở bên cạnh Cơ Trường Linh nghe được hai chữ “phượng hoàng”, lỗ tai dựng thẳng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm xe liễn giữa không trung.
Một ánh sáng màu đỏ lửa từ bên trong xe liễn bay ra, rơi xuống trên mặt đất, hóa thành một thiếu niên mặt mày đẹp đẽ tuyệt luân, khó phân nam nữ.
Thần thái kiêu căng, tư thái tao nhã, liếc mọi người một vòng, vừa muốn nói chuyện, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ:
“Ngươi cũng thích lông xù xù? Ta cũng thích! Ta nuôi mấy đứa nhưng mà chuyến này hung hiểm, trước khi vào bí cảnh, ta đã nhờ sư huynh của ta chăm sóc hộ rồi.”
Một đám Trưởng lão tiên môn nhìn thấy, tiểu phượng hoàng cực kỳ cao ngạo trước mắt này hoàn toàn làm lơ bọn họ, ngơ ngẩn nhìn linh quang kính trên đỉnh đầu, bắt đầu ngây ra.
Giang Ngư đang nói chuyện phiếm với Đông Sư Vân.
Đông Sư Vân nói: “Ta biết trước đó ngắm trăng ở Bạch Ngọc tiên cung, ta thấy được ngươi nuôi Văn Thú và Tiểu Hoa Linh. Rất xinh đẹp.”
Nhắc đến đám nhóc con, Giang Ngư rất hứng thú, giới thiệu với Đông Sư Vân: “Ngoài Văn Thú và Tiểu Hoa Linh ra, ta còn nuôi một con hạc trắng và một con mèo đen.”
Lúc này Đông Sư Vân đang ước gì được nói chuyện với nàng nhiều hơn, thuận thế hỏi: “Không đưa bọn nó cùng đến à?”
Giang Ngư nói: “Hạc trắng cũng tới, mèo đen...”
Nàng nhớ tới đứa nhóc đã đi xa không biết ở nơi nào kia, lập tức uể oải: “Con lớn rồi không giữ được, rời nhà đi ra ngoài, đến nay chưa về.”
Giang Ngư phát hiện, giữa các đệ tử hạch tâm tông môn như Cơ Linh Tuyết, Đông Sư Vân đều có phương thức liên hệ mà người khác không biết, hơn nữa càng thêm tín nhiệm nhau.
Mới chỉ ngắn ngủi ba ngày, đội ngũ ban đầu chỉ có mười mấy người đã gia tăng tới gần ngàn người rồi.
Trên người những đệ tử này ít nhiều gì đều mang theo một ít vết thương, nhưng loại tình huống này vẫn trong dự kiến, mấy người Giang Ngư mang cũng đủ đan dược.
Sau khi gặp mặt những người này Giang Ngư xác định: Các đệ tử bên trong bí cảnh đều hoặc nhiều hoặc ít đã bị sương xám ảnh hưởng.
Ý chí kém một chút, ví dụ như mấy sư đệ sư muội của Đông Sư Vân, hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên phát cuồng không khác gì dã thú.
Đạo tâm kiên định, cũng cần ngày đêm đối kháng với những năng lượng xấu đó, từng chút từng chút diệt những sương xám ở trong cơ thể.
Quá trình này không thể nghi ngờ là rất khó chịu đựng.
Cũng may Giang Ngư đến.
Sau khi hấp thu sương xám trong thân thể hơn một ngàn người, Giang Ngư kinh ngạc phát hiện tu vi của mình hình như tăng một ít.
Nàng nhỏ giọng dò hỏi hạt đậu xanh nhỏ. Hạt đậu xanh nhỏ ăn lửng dạ bề ngoài không có chút thay đổi nào, nói chuyện lại nhanh nhẹn hơn nhiều, như từ em bé một hai tuổi trưởng thành đứa nhỏ bốn năm tuổi.
Nghe được Giang Ngư hỏi chuyện, nó vui vẻ nói: “Hạt Đậu Xanh Nhỏ không ăn mảnh!”
Xưng hô “Hạt Đậu Xanh Nhỏ” này, là nó nghe Giang Ngư gọi mình như thế nên cho rằng đây là tên của mình.
Giang Ngư rất kinh dị: “Những sương xám đó có thể tăng tu vi?”
Hạt Đậu Xanh Nhỏ rất khẳng định gật đầu: “Ta ăn là có thể!”
Giang Ngư cân nhắc một chút, cảm thấy đây có lẽ là thiên phú riêng của hạt đậu xanh nhỏ.
Hạt đậu xanh nhỏ không đơn giản, nàng không nghi ngờ tẹo nào. Dẫu sao trước đó đan điền của nàng đã bị tổn thương nghiêm trọng không thể nghịch chuyển, đến các Trưởng lão Linh Thảo Viên đều không có cách nào nhưng hạt đậu xanh nhỏ nhẹ nhàng đã trị khỏi.
Hạt đậu xanh nhỏ đến lúc nàng thức tỉnh năng lực, Giang Ngư nghĩ đây có thể là Thần Nông đại thần tặng cho mình.
“Ngư Trưởng lão?” Đông Sư Vân gọi kéo Giang Ngư từ trong suy nghĩ trở về.
Nàng hoàn hồn, nghe Đông Sư Vân nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta mới rồi đã quan sát phụ cận nơi này tương đối an toàn, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.”
Đã nhiều ngày qua, thứ nhất bởi vì thân phận đặc thù của Giang Ngư, thứ hai nàng gần như giúp các đệ tử rút sương xám trong cơ thể ra, một đám người mơ hồ coi nàng như trung tâm, quyết định gì đều không quên dò hỏi ý kiến của nàng một chút.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân.
Mọi người đều biết, hiện giờ mình bị vây ở bên trong bí cảnh, nhỡ đâu thật sự gặp phải nguy hiểm gì, Bạch Ngọc tiên cung trong tay Giang Ngư chính là át chủ bài giữ mạng.
Một ngàn người là con số đông đảo, hơn nữa kẻ địch đang âm thầm quan sát bên trong bí cảnh. Cho nên ban đêm, toàn bộ đệ tử Kim Đan và phần lớn đệ tử Nguyên Anh đều trực tiếp vào Bạch Ngọc tiên cung nghỉ ngơi, còn lại mười mấy đệ tử ở lại bên ngoài canh gác.
Giang Ngư nhìn cảnh vật chung quanh một vòng, nói thẳng: “Nói về mấy thứ này thì các ngươi thành thạo hơn ta. Các ngươi định đoạt là được.”
Nàng nói lời này cũng không phải là khiêm tốn, đệ tử các tông có thể tham gia đại bỉ tiên môn, có ai mà không ở bên ngoài rèn luyện vô số lần? Nói về kinh nghiệm sinh tồn, người nào ở đây cũng thạo hơn so với nàng.
Trên thực tế, đã nhiều ngày qua, ngoài lúc rút sương xám, Giang Ngư mới phải làm. Những lúc khác, cho dù là thành lập doanh địa giản dị hay là tổ chức canh gác cảnh giới, các đệ tử đều tự sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, căn bản không cần nàng nhọc lòng.
Giang Ngư cảm thấy định nghĩa về mình trước mắt càng giống một “linh vật”.
Rất nhanh, các đệ tử đã sắp xếp xong. Tính cả Giang Ngư, 50 người ở lại bên ngoài tuần tra, những người còn lại vào Bạch Ngọc tiên cung.
Từng tòa nhà gỗ đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhìn không thu hút. Giang Ngư lại biết, khắp doanh địa, ít nhất bày mười trận pháp phòng ngự trở lên.
Đệ tử phụ trách tuần đêm tất nhiên càng vất vả, Giang Ngư thuần thục lấy sofa từ vòng trữ vật ra, cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên những đệ tử này nhìn thấy Giang Ngư lấy mấy thứ này từ vòng trữ vật ra, còn rất khiếp sợ, qua mấy ngày thì đều đã quen.
Bọn họ thậm chí cũng rất quen thuộc mà nhận sofa/ghế dựa, ngồi xuống, cũng tỏ vẻ, đúng là thoải mái hơn ngồi trên đất nhiều.
Trên mặt đất đốt lên một đống lửa trại.
Giang Ngư ngồi ở trước đống lửa, nhìn ánh lửa nhảy lên, đã ngây ra một lúc. Sau khi lấy lại tinh thần nàng như nhớ ra gì đó, lục lọi trong vòng tay trữ vật được nhét đầy thú, lấy ra một túi khoai lang đỏ tươi ngon.
“Các ngươi ăn không?” Nàng hỏi.
Phần lớn đệ tử tỏ vẻ từ chối, một vài người lâu lắm chưa thấy đồ ăn bình thường, thậm chí còn không nhận ra khoai lang là cái gì.
Bọn họ từ chối cũng trong dự kiến của Giang Ngư, nàng tự chọn cho mình hai củ dễ nhìn, ném vào đống lửa.
“Ta ăn! Ta ăn!” Đông Sư Vân vừa đi theo bố trí trận pháp phòng ngự, trở về thấy Giang Ngư ngồi xổm trên mặt đất, ném khoai lang vào đống lửa.
Đông Sư Vân cảm thấy Ngư Trưởng lão thật sự là người thần kỳ.
Ví như giờ phút này, tâm thần mọi người đều căng chặt, lo lắng ngày mai, lo lắng cho mình, lo lắng cho đồng môn, mà nàng lại còn có lòng làm đồ ăn.
Đông Sư Vân vốn cũng rất căng thẳng. Nhưng qua mấy ngày này, mỗi ngày nhìn Giang Ngư ở bên trong bí cảnh, cũng không quên nghỉ ngơi làm đồ ăn, nôn nóng trong lòng thế mà hòa hoãn không ít một cách kỳ tích.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Ngư.
Giang Ngư chỉ cái túi cách đó không xa: “Muốn ăn bao nhiêu thì tự nướng, không được lãng phí.”
Đông Sư Vân không kìm được bật cười, đi qua chọn hai củ to tròn, học dáng vẻ vừa rồi của Giang Ngư vùi vào phía dưới đống lửa.
Hắn câu được câu không nói chuyện phiếm với Giang Ngư: “Dựa theo tốc độ trước mắt của chúng ta, muốn tìm ra được hết tất cả đệ tử trong bí cảnh, sợ là cần một thời gian.”
Chỗ chiến trường cổ này thật sự là quá lớn, năm vạn người phân tán ở các nơi trong bí cảnh, quả thực giống như mấy giọt nước trong máng đổ vào biển rộng.
Bọn họ ở chỗ này mấy ngày, sau khi ý thức được các đệ tử nhìn thấy tín hiệu lại đây càng ngày càng ít thì bắt đầu dần dần dời đi về một hướng.
Bọn họ bố trí ở đây, ngoài trận pháp phòng ngự, có pháp trận đưa tin thông dụng của một tiên môn khác, tu sĩ trong phạm vi trăm dặm đều có thể cảm ứng được.
Giang Ngư gật đầu: “Chỉ có thể từ từ thôi.”
Chủ yếu là khi các đệ tử đi vào bí cảnh, loại phù triện như phù đưa tin bị nghiêm khắc hạn chế số lượng, nếu không liên hệ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trong lúc nói chuyện, mùi hương ngọt nồng truyền ra, Đông Sư Vân nhìn thấy trên khuôn mặt vốn nhàn nhạt của nữ tử lập tức sinh động lên.
Giang Ngư không dùng linh lực, tìm một nhánh cây, khều khoai lang từ trong đống lửa ra rồi lại lấy lá cây đã chuẩn bị trước đó xoa xoa tầng tro bụi bên ngoài, sau đó dùng sức bẻ khoai ra, lộ ra phần thịt chảy ra mật ở bên trong.
“Thơm quá.” Nàng hít hít mũi, sung sướng nở nụ cười.
Giang Ngư đặt hết tâm tư lên khoai lang nướng nên không chú ý đến Đông Sư Vân ở bên cạnh không tiếp tục lên tiếng.
Hắn cười nhẹ nhàng nhìn Trưởng lão trẻ đang phấn đấu với khoai lang nướng, hai tròng mắt trong trẻo nhảy lên ánh lửa.
Giang Ngư không thấy được, nhưng rất nhiều người bên ngoài nhìn chằm chằm vào linh quang kính đều nhìn thấy.
Dù cho phần lớn Trưởng lão là thánh ế cũng không thể từ trong ánh mắt đơn giản như vậy nhìn ra được cái gì, nhưng luôn có vài người nhạy bén.
Bọn họ lén lút nhìn sang phía Cơ Trường Linh.
Lần này Khí Phong cũng có ba Trưởng lão đến, so với những người khác ôm tâm thái xem chuyện vui, bọn họ căng thẳng nhất.
Nhận thấy được nhưng ánh mắt kín đáo đó, Cơ Trường Linh nhàn nhạt đảo mắt qua, những ánh mắt đó lập tức biến mất.
“Thanh Huyền Chân Quân...” Trưởng lão cầm đầu Khí Phong khá ngượng ngùng, dẫu sao đệ tử nhà mình mơ ước đạo lữ của người ta, chuyện này thật sự không thể nào nói nổi.
“Không sao.” Cơ Trường Linh biết được Trưởng lão muốn nói gì, nhàn nhạt nói: “Hắn không biết chuyện.”
Chàng và sư muội chỉ công khai quan hệ ở trước mặt các Trưởng lão này. Khi đó, đệ tử các đại tiên môn đều đang ở trong bí cảnh.
Về phần phản ứng của Đông Sư Vân á?
Chàng nhìn Giang Ngư cầm khoai nướng ăn đến vui vẻ, lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt: “Sư muội được người khác thích, không phải là chuyện có khả năng khống chế.”
Ở trong lòng chàng, sư muội tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt. Ở trong mắt người khác, sao có thể không phải như thế?
Chàng còn không đến mức so đo với một tiểu bối.
Quan trọng nhất là sư muội vừa thấy đã không để đối phương ở trong lòng.
Chàng nhẹ nhàng thoải mái, những ánh mắt kín đáo đó cũng rối rít thu về, âm thầm cảm khái ở trong lòng Thanh Huyền Chân Quân rộng lượng.
“Chủ nhân.” Đan Lân không tiện nói chàng ở trước công chúng, lặng lẽ truyền âm ở thức hải của chàng: “Ngài nói thật dễ nghe ghê. Hừ, vừa rồi rõ ràng ngài rất tức giận.”
Cơ Trường Linh cúi đầu nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh mình.
“Lần trước ta để ngươi chép kinh thư, hình như ngươi còn chưa giao cho ta?”
Đan Lân lập tức che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu: “Vừa rồi ta không hề nói gì hết!”
Mặt mày Cơ Trường Linh giật giật, muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên ngước mắt.
Không chỉ có chàng, phần lớn Trưởng lão đều đứng dậy, nhìn xa xa về phía chân trời phương nam.
Một vệt sao băng màu vàng từ phía chân trời xa xa chạy như bay đến, tốc độ sao băng kia cực nhanh. Đến gần một chút, mọi người mới phát hiện, đó không phải là ánh sáng sao trời, mà là một ngọn lửa màu vàng đang cháy.
Ánh lửa tới gần, cùng với uy thế cường đại, linh quang trên đài cao sáng lên hết đợt này đến đợt khác, là trận pháp phòng ngự nơi này cảm nhận được uy hiếp, tự động mở kết giới.
Lại gần một chút, mọi người nhìn thấy rõ ràng bên trong ánh lửa vàng hừng hực cháy kia là xe liễn hoa mỹ do bốn con thần điểu một chân hai cánh kéo.
Xe liễn này thật sự phách lối, phách lối đến mọi người vừa thấy đã biết chủ nhân của nó là ai.
Tông chủ Thái Hư đứng dậy, cất cao giọng nói: “Không biết là vị điện hạ nào của tộc phượng hoàng giá lâm?”
Đan Lân đứng ở bên cạnh Cơ Trường Linh nghe được hai chữ “phượng hoàng”, lỗ tai dựng thẳng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm xe liễn giữa không trung.
Một ánh sáng màu đỏ lửa từ bên trong xe liễn bay ra, rơi xuống trên mặt đất, hóa thành một thiếu niên mặt mày đẹp đẽ tuyệt luân, khó phân nam nữ.
Thần thái kiêu căng, tư thái tao nhã, liếc mọi người một vòng, vừa muốn nói chuyện, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ:
“Ngươi cũng thích lông xù xù? Ta cũng thích! Ta nuôi mấy đứa nhưng mà chuyến này hung hiểm, trước khi vào bí cảnh, ta đã nhờ sư huynh của ta chăm sóc hộ rồi.”
Một đám Trưởng lão tiên môn nhìn thấy, tiểu phượng hoàng cực kỳ cao ngạo trước mắt này hoàn toàn làm lơ bọn họ, ngơ ngẩn nhìn linh quang kính trên đỉnh đầu, bắt đầu ngây ra.
Giang Ngư đang nói chuyện phiếm với Đông Sư Vân.
Đông Sư Vân nói: “Ta biết trước đó ngắm trăng ở Bạch Ngọc tiên cung, ta thấy được ngươi nuôi Văn Thú và Tiểu Hoa Linh. Rất xinh đẹp.”
Nhắc đến đám nhóc con, Giang Ngư rất hứng thú, giới thiệu với Đông Sư Vân: “Ngoài Văn Thú và Tiểu Hoa Linh ra, ta còn nuôi một con hạc trắng và một con mèo đen.”
Lúc này Đông Sư Vân đang ước gì được nói chuyện với nàng nhiều hơn, thuận thế hỏi: “Không đưa bọn nó cùng đến à?”
Giang Ngư nói: “Hạc trắng cũng tới, mèo đen...”
Nàng nhớ tới đứa nhóc đã đi xa không biết ở nơi nào kia, lập tức uể oải: “Con lớn rồi không giữ được, rời nhà đi ra ngoài, đến nay chưa về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương