Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 113
Đệ tử vốn tham gia đại bỉ tiên môn, trải qua hơn một tháng này, đan dược tự mang theo đã sớm dùng gần hết. Trong khoảng thời gian này, đều dùng đồ của bọn Giang Ngư mang vào.
Chẳng qua mang có nhiều hơn nữa, cũng không chống nổi nhu cầu của mấy vạn người bệnh.
Tình Miểu cũng rất sầu: Mỗi lần chỉ cần tìm được người bị nhốt, là không tránh được một trận ác chiến.
Đệ tử bị thương tốt nhất có thể mau chóng khôi phục thực lực, rốt cuộc không ai biết người áo đen kia còn có chuẩn bị gì tiếp theo.
Giang Ngư ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta có không ít Luyện Đan Sư nhỉ? Bên trong tiên cung có không ít linh thảo, chúng ta cố nhanh chóng luyện chế đan dược.”
Bạch Ngọc tiên cung không đơn giản chỉ là một món pháp khí phi hành, hơn trăm cung thất trong đó đều có huyền diệu.
Lúc Hồng Quang Trưởng lão đưa Bạch Ngọc tiên cung cho nàng đã mở hết tất cả cấm chế của tòa chuẩn Tiên Khí này. Cho nên Giang Ngư hiểu rõ đây rốt cuộc là một món pháp bảo khéo léo tuyệt vời thế nào.
Về phần linh thảo, lúc trước nàng đã được thấy từng mảnh dược điền nhìn không thấy cuối, hẳn là cũng đủ cho bọn họ dùng.
Tình Miểu rất nhanh đã đưa nhóm Luyện Đan Sư lại đây, cuối cùng Giang Ngư đã hiểu Luyện Đan Sư thưa thớt là thưa thớt đến thế nào.
Trước mắt bên bọn họ, tổng cộng có hơn hai vạn một ngàn đệ tử. Nhưng Luyện Đan Sư đi theo Tình Miểu lại đây, Giang Ngư đếm vừa tròn một trăm người.
Mà loại này, mấy đại tiên môn còn chiếm đa số.
Những Luyện Đan Sư này hiển nhiên đều biết thời gian eo hẹp, cũng không khách khí với nàng, vội vàng chọn lựa linh thảo, bắt đầu luyện chế đan dược.
Trước kia Giang Ngư từng xem một quyển điển tịch nhập môn luyện đan, biết Luyện Đan Sư cần dùng linh lực khống chế linh hỏa trong toàn bộ quá trình, dược liệu không ngừng lấy ra rèn luyện, khiến cho dược liệu có dược tính không đồng nhất đạt tới một trình độ dung hòa hoàn mỹ, mới có thể thành đan.
Đan dược có phẩm chất, tác dụng khác nhau tốn thời gian khác nhau, ngắn thì mấy canh giờ, lâu thì cần mấy ngày. Thậm chí tiên đan cấp tám cấp chín trong truyền thuyết, chỉ thời gian luyện chế đã phải tính bằng năm.
Giang Ngư tò mò nhìn trong chốc lát, phát hiện Luyện Đan Sư luyện dược, phần lớn thời gian bọn họ đều ngồi xếp bằng ở trước lò đan. Xem từ bên ngoài là không nhìn ra chỗ đặc thù gì.
Ngay vào lúc này, bên ngoài Bạch Ngọc tiên cung bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Giang Ngư vừa động tâm niệm, xuất hiện ở ngoài tiên cung.
Nàng thấy được một bóng dáng thú lớn quen thuộc màu đỏ, cao bằng mấy người, đang bị mấy tên tu sĩ vây vào giữa.
Quanh người nó cháy lên ngọn lửa màu đỏ, cực kỳ nóng nảy, người khác căn bản không gần người được.
Giang Ngư đi qua, nhìn thấy trên lưng nó còn một người nằm bò.
“Tiểu Hồng? Nhan Xán sư tỷ?”
Một bàn tay vươn ra ngăn nàng lại, Đông Sư Vân nói: “Con Sí Nhật Diễm Thú này không thích hợp, cẩn thận.”
Giang Ngư cũng phát hiện, Tiểu Hồng nhìn cực kỳ nóng nảy, mà Nhan Xán nằm vào trên người nó vẫn luôn không có động tĩnh, hiển nhiên đã mất ý thức.
Là Tiểu Hồng đưa Nhan Xán lại đây, có lẽ là cầu cứu.
Nhưng mà sau khi đi đến chỗ tu sĩ tụ tập, nó lại như không thể tin tưởng bọn họ, chết sống không chịu để mọi người đến gần.
Giang Ngư vòng qua tay Đông Sư Vân, thử thăm dò gọi: “Tiểu Hồng?”
Sí Nhật Diễm Thú nôn nóng bất an dường như hơi chần chừ, đôi mắt cực lớn màu đỏ đậm nhìn sang phía nàng, dường như còn nhận ra nàng.
Trong lòng Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra, đi về phía trước một bước, nói: “Tiểu Hồng, ta là Ngư Ngư, ngươi quên rồi à? Ngươi đến Linh Thảo Viên ở nhiều ngày đó.”
Thú lớn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nhìn nàng đi đến gần, không tỏ vẻ gì.
Vào lúc Giang Ngư đến gần nó trong khoảng ba bước, nó lại hơi nôn nóng bất an đá đá chân, chóp mũi bỗng nhiên nhúc nhích.
Không biết khi nào, Giang Ngư lấy một cây linh thảo ra đặt ở lòng bàn tay, đưa cho nó: “Linh thảo mà ngươi thích nhất, hương vị này, ngươi còn nhớ rõ không?”
Ngửi được mùi hương quen thuộc, ánh mắt hỗn độn của Tiểu Hồng vậy mà hiện lên chút tỉnh táo. Nó nhìn về phía Giang Ngư, dồn dập kêu một tiếng, khí thế quanh người rõ ràng mềm đi.
Ánh đỏ chợt lóe, thân hình linh thú thật lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành con thú nhỏ lớn khoảng chừng bàn tay.
Nó uể oải nhìn Giang Ngư một cái, nhắm mắt lại. Nhan Xán mềm mại ngã xuống mặt đất sau hành động vừa rồi của nó.
Lập tức có người đến kiểm tra.
Vừa rồi Giang Ngư cũng ôm lấy Tiểu Hồng trước, dùng linh lực thăm dò.
Linh lực trong cơ thể Tiểu Hồng gần như khô kiệt, đây không phải là vấn đề lớn nhất, nàng phát hiện trong cơ thể Tiểu Hồng có một luồng năng lượng âm lãnh, đã tẩm vào trong máu thịt xương tủy của nó.
Nàng định dùng linh lực loại bỏ thứ này nhưng lại không có tác dụng.
“Là độc của Bích Lân Vương Xà.” Bên cạnh có người nặng nề nói.
Giang Ngư nhìn sang mới chú ý tới trên mặt Nhan Xán đã hiện lên màu than chì.
Nàng vội vàng đi sang duỗi tay xem xét, phát hiện trong cơ thể Nhan Xán có hình huống y hệt Tiểu Hồng, hơn nữa, càng nghiêm trọng hơn Tiểu Hồng.
Bích Lân Vương Xà, Giang Ngư có ấn tượng. Trước kia nàng đọc phổ cập khoa học yêu thú đã từng thấy, bởi vì ngoại hình loại rắn này cực kỳ xinh đẹp, vảy màu xanh như phỉ thúy, đỉnh đầu có mũ như vương miện, cho nên mới có tên này.
Bích Lân Vương Xà là yêu thú cấp cao, nổi tiếng ngang ngoại hình xinh đẹp của nó còn có độc tính cực mạnh của nó.
Độc tính tồn tại ở khắp cả người Bích Lân Vương Xà, bao gồm cả trong linh lực của nó.
Bích Lân Vương Xà hiếm thấy, độc này cũng xảo quyệt. Cần mấy thứ linh thảo đặc thù phối thành đan phương, luyện chế thành đan dược, mới có thể giải độc.
Đan phương cũng không hiếm, đệ tử vừa rồi nhận ra vết thương nói: “Chẳng qua cần linh thảo...”
Giang Ngư vội vàng nói: “Linh thảo gì? Bên trong Bạch Ngọc tiên cung có lẽ có.”
Đệ tử kia lập tức nói tên năm loại linh thảo, Giang Ngư đối chiếu từng thứ, thần thức đảo qua trong Bạch Ngọc tiên cung, vui vẻ nói: “Đều có!”
Những người khác cũng rối rít nhẹ nhàng thở ra.
Y tu và Luyện Đan Sư rất nhanh chạy tới. Sau khi nhìn tình huống của Nhan Xán, Y tu quay đầu hỏi Luyện Đan Sư: “Giải độc đan, ngươi luyện chế được không?”
Luyện Đan Sư kia sửng sốt, nói: “Đan giải độc Bích Lân Vương Xà chỉ hiếm thấy, cũng không quá khó khăn. Ta luyện chế, đại khái có thể có bảy phần xác suất thành đan.”
Y tu bình tĩnh nói: “Cần bao lâu?”
Luyện Đan Sư: “Mười canh giờ.”
Y tu lại hỏi hai Luyện Đan Sư khác, được kết quả đều gần giống vậy.
Nàng thở dài: “Bọn họ chưa chắc có thể chịu nổi lâu như vậy.”
Mọi người lặng im, Y tu nói: “Mấy vị đi luyện đan trước đi, ta sẽ cố hết sức.”
Mấy Luyện Đan Sư trầm mặc rời đi.
Y tu phân biệt nhét hai viên đan dược màu trắng vào trong miệng Nhan Xán và Tiểu Hồng.
Giang Ngư nhìn dáng vẻ hai người, lại nghĩ đến lời Y tu mới nói, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc: “Vị sư tỷ này, nếu… nếu giải độc đan không kịp thì Nhan Xán sư tỷ và Tiểu Hồng… sẽ chết à?”
Vừa rồi, nàng mới lật phần giới thiệu Bích Lân Vương Xà, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, bị thứ này cắn, nếu không có giải dược cũng khó thoát khỏi cái chết.
Y tu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Có ta ở đây, sao có thể?”
Nàng ấy nói: “Không phải để cho bọn họ luyện giải độc đan à? Mười canh giờ tuy rằng hơi khó, nhưng ta sẽ cố hết sức kéo dài.”
Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ vậy mà ngươi vừa nói đến dọa người như vậy.
“Nhưng vẫn quá lâu.”
Sắc mặt Y tu nghiêm nghị: “Độc tính Bích Lân Vương Xà lợi hại ở chỗ không chỉ là thân thể tu sĩ, đến cả linh lực, đan điền, thần hồn đều có thể nhiễm độc tố. Kéo quá lâu, cho dù đến lúc đó có giải dược thì cũng sẽ để lại di chứng.”
Giang Ngư mới thả lỏng lại từ trong căng thẳng: “Di chứng gì?”
Y tu nói: “Xem số của nàng ấy. Nếu may mắn thì có lẽ là bị thương chút căn cơ, tu vi lùi lại, có thể từ từ dưỡng lại. Nếu số đen thì thân thể hoàn toàn sụp đổ, có lẽ không thể tiếp tục tu luyện, tuổi thọ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giang Ngư căng thẳng trong lòng.
Nàng còn nhớ rõ, cốt truyện ban đầu nguyên thân chết như thế nào.
Bởi vì Kim Đan vỡ vụn, không thể tiếp tục tu luyện, hậm hực mà chết.
Nàng không có tâm thái như vậy, cảm thấy không thể tu luyện nằm yên dưỡng lão rất thoải mái. Nhưng đối với tu sĩ của thế giới này mà nói, không thể tu luyện, trở thành “Phế nhân”, có lẽ càng khó chịu hơn là cái chết.
Huống chi, Nhan Xán sư tỷ còn là thiên tài số một số hai trong lứa này ở Linh Thú Phong. Đả kích này có lẽ còn lớn hơn cả những gì nguyên thân gặp phải.
Còn có Tiểu Hồng, Giang Ngư còn nhớ rõ dáng vẻ sáu đứa chúng nó giả vờ làm thú con khoe đáng yêu chỉ vì chút đồ ăn.
Nàng không kìm được nói: “Không có biện pháp khác à?”
Y tu biết nàng quen Nhan Xán, nên rất hiểu tâm trạng của nàng, lắc đầu: “Ta chỉ có thể dùng đan giải độc bình thường làm chậm độc tố lan tràn. Nhưng độc tính của Bích Lân Vương Xà quá đặc thù, ngoài mấy thứ linh thảo đặc thù kia, đan dược giải độc khác đều có tác dụng rất hạn chế.”
“Vậy… vậy mấy thứ linh thảo nấu thành dược canh, hoặc là mài thành phấn, đút cho các nàng có thể có tác dụng hay không?” Giang Ngư nói theo bản năng.
Y tu kia kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Phàm nhân thật ra có loại phương pháp trị liệu này. Chẳng qua linh thảo không giống linh dược bình thường, nếu đan dược không cần linh hỏa dựa theo phối phương nghiêm khắc luyện thành, dược hiệu khó có thể phát huy được một phần ngàn tác dụng.”
Giang Ngư lập tức im lặng.
Trong lúc đó, các đệ tử ra ngoài “săn thú” cũng lục tục mang về không ít người. Giang Ngư giúp bọn họ loại trừ sương xám xong lại về bên cạnh Nhan Xán và Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng thân là linh thú, sắc mặt không nhìn ra biến hóa gì, nhưng sắc mặt Nhan Xán rõ ràng xấu hơn lúc vừa mang về rất nhiều.
Sắc mặt Y tu cũng rất nặng nề: “Độc của nàng còn nghiêm trọng hơn trong dự tính của ta nhiều.”
Trước đó nàng ấy đã nói độc tố xâm nhiễm càng nghiêm trọng, thân thể Nhan Xán có lẽ để lại di chứng sẽ càng nghiêm trọng.
Ở ngoài bí cảnh.
Sắc mặt một vị Trưởng lão mang đội Linh Thú Phong lần này, sư thúc của Nhan Xán, suy sụp: “Sư huynh giao đệ tử khỏe mạnh cho ta, mang đến tham gia đại bỉ tiên môn. Biến thành dáng vẻ này, ta không biết nên lấy mặt mũi nào đối mặt với sư huynh đây.”
Những người khác cũng có vẻ mặt lo lắng.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy Giang Ngư ngồi ở bên Nhan Xán, bỗng nhiên móc ra... một cái nồi?
Chẳng qua mang có nhiều hơn nữa, cũng không chống nổi nhu cầu của mấy vạn người bệnh.
Tình Miểu cũng rất sầu: Mỗi lần chỉ cần tìm được người bị nhốt, là không tránh được một trận ác chiến.
Đệ tử bị thương tốt nhất có thể mau chóng khôi phục thực lực, rốt cuộc không ai biết người áo đen kia còn có chuẩn bị gì tiếp theo.
Giang Ngư ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta có không ít Luyện Đan Sư nhỉ? Bên trong tiên cung có không ít linh thảo, chúng ta cố nhanh chóng luyện chế đan dược.”
Bạch Ngọc tiên cung không đơn giản chỉ là một món pháp khí phi hành, hơn trăm cung thất trong đó đều có huyền diệu.
Lúc Hồng Quang Trưởng lão đưa Bạch Ngọc tiên cung cho nàng đã mở hết tất cả cấm chế của tòa chuẩn Tiên Khí này. Cho nên Giang Ngư hiểu rõ đây rốt cuộc là một món pháp bảo khéo léo tuyệt vời thế nào.
Về phần linh thảo, lúc trước nàng đã được thấy từng mảnh dược điền nhìn không thấy cuối, hẳn là cũng đủ cho bọn họ dùng.
Tình Miểu rất nhanh đã đưa nhóm Luyện Đan Sư lại đây, cuối cùng Giang Ngư đã hiểu Luyện Đan Sư thưa thớt là thưa thớt đến thế nào.
Trước mắt bên bọn họ, tổng cộng có hơn hai vạn một ngàn đệ tử. Nhưng Luyện Đan Sư đi theo Tình Miểu lại đây, Giang Ngư đếm vừa tròn một trăm người.
Mà loại này, mấy đại tiên môn còn chiếm đa số.
Những Luyện Đan Sư này hiển nhiên đều biết thời gian eo hẹp, cũng không khách khí với nàng, vội vàng chọn lựa linh thảo, bắt đầu luyện chế đan dược.
Trước kia Giang Ngư từng xem một quyển điển tịch nhập môn luyện đan, biết Luyện Đan Sư cần dùng linh lực khống chế linh hỏa trong toàn bộ quá trình, dược liệu không ngừng lấy ra rèn luyện, khiến cho dược liệu có dược tính không đồng nhất đạt tới một trình độ dung hòa hoàn mỹ, mới có thể thành đan.
Đan dược có phẩm chất, tác dụng khác nhau tốn thời gian khác nhau, ngắn thì mấy canh giờ, lâu thì cần mấy ngày. Thậm chí tiên đan cấp tám cấp chín trong truyền thuyết, chỉ thời gian luyện chế đã phải tính bằng năm.
Giang Ngư tò mò nhìn trong chốc lát, phát hiện Luyện Đan Sư luyện dược, phần lớn thời gian bọn họ đều ngồi xếp bằng ở trước lò đan. Xem từ bên ngoài là không nhìn ra chỗ đặc thù gì.
Ngay vào lúc này, bên ngoài Bạch Ngọc tiên cung bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Giang Ngư vừa động tâm niệm, xuất hiện ở ngoài tiên cung.
Nàng thấy được một bóng dáng thú lớn quen thuộc màu đỏ, cao bằng mấy người, đang bị mấy tên tu sĩ vây vào giữa.
Quanh người nó cháy lên ngọn lửa màu đỏ, cực kỳ nóng nảy, người khác căn bản không gần người được.
Giang Ngư đi qua, nhìn thấy trên lưng nó còn một người nằm bò.
“Tiểu Hồng? Nhan Xán sư tỷ?”
Một bàn tay vươn ra ngăn nàng lại, Đông Sư Vân nói: “Con Sí Nhật Diễm Thú này không thích hợp, cẩn thận.”
Giang Ngư cũng phát hiện, Tiểu Hồng nhìn cực kỳ nóng nảy, mà Nhan Xán nằm vào trên người nó vẫn luôn không có động tĩnh, hiển nhiên đã mất ý thức.
Là Tiểu Hồng đưa Nhan Xán lại đây, có lẽ là cầu cứu.
Nhưng mà sau khi đi đến chỗ tu sĩ tụ tập, nó lại như không thể tin tưởng bọn họ, chết sống không chịu để mọi người đến gần.
Giang Ngư vòng qua tay Đông Sư Vân, thử thăm dò gọi: “Tiểu Hồng?”
Sí Nhật Diễm Thú nôn nóng bất an dường như hơi chần chừ, đôi mắt cực lớn màu đỏ đậm nhìn sang phía nàng, dường như còn nhận ra nàng.
Trong lòng Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra, đi về phía trước một bước, nói: “Tiểu Hồng, ta là Ngư Ngư, ngươi quên rồi à? Ngươi đến Linh Thảo Viên ở nhiều ngày đó.”
Thú lớn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, nhìn nàng đi đến gần, không tỏ vẻ gì.
Vào lúc Giang Ngư đến gần nó trong khoảng ba bước, nó lại hơi nôn nóng bất an đá đá chân, chóp mũi bỗng nhiên nhúc nhích.
Không biết khi nào, Giang Ngư lấy một cây linh thảo ra đặt ở lòng bàn tay, đưa cho nó: “Linh thảo mà ngươi thích nhất, hương vị này, ngươi còn nhớ rõ không?”
Ngửi được mùi hương quen thuộc, ánh mắt hỗn độn của Tiểu Hồng vậy mà hiện lên chút tỉnh táo. Nó nhìn về phía Giang Ngư, dồn dập kêu một tiếng, khí thế quanh người rõ ràng mềm đi.
Ánh đỏ chợt lóe, thân hình linh thú thật lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành con thú nhỏ lớn khoảng chừng bàn tay.
Nó uể oải nhìn Giang Ngư một cái, nhắm mắt lại. Nhan Xán mềm mại ngã xuống mặt đất sau hành động vừa rồi của nó.
Lập tức có người đến kiểm tra.
Vừa rồi Giang Ngư cũng ôm lấy Tiểu Hồng trước, dùng linh lực thăm dò.
Linh lực trong cơ thể Tiểu Hồng gần như khô kiệt, đây không phải là vấn đề lớn nhất, nàng phát hiện trong cơ thể Tiểu Hồng có một luồng năng lượng âm lãnh, đã tẩm vào trong máu thịt xương tủy của nó.
Nàng định dùng linh lực loại bỏ thứ này nhưng lại không có tác dụng.
“Là độc của Bích Lân Vương Xà.” Bên cạnh có người nặng nề nói.
Giang Ngư nhìn sang mới chú ý tới trên mặt Nhan Xán đã hiện lên màu than chì.
Nàng vội vàng đi sang duỗi tay xem xét, phát hiện trong cơ thể Nhan Xán có hình huống y hệt Tiểu Hồng, hơn nữa, càng nghiêm trọng hơn Tiểu Hồng.
Bích Lân Vương Xà, Giang Ngư có ấn tượng. Trước kia nàng đọc phổ cập khoa học yêu thú đã từng thấy, bởi vì ngoại hình loại rắn này cực kỳ xinh đẹp, vảy màu xanh như phỉ thúy, đỉnh đầu có mũ như vương miện, cho nên mới có tên này.
Bích Lân Vương Xà là yêu thú cấp cao, nổi tiếng ngang ngoại hình xinh đẹp của nó còn có độc tính cực mạnh của nó.
Độc tính tồn tại ở khắp cả người Bích Lân Vương Xà, bao gồm cả trong linh lực của nó.
Bích Lân Vương Xà hiếm thấy, độc này cũng xảo quyệt. Cần mấy thứ linh thảo đặc thù phối thành đan phương, luyện chế thành đan dược, mới có thể giải độc.
Đan phương cũng không hiếm, đệ tử vừa rồi nhận ra vết thương nói: “Chẳng qua cần linh thảo...”
Giang Ngư vội vàng nói: “Linh thảo gì? Bên trong Bạch Ngọc tiên cung có lẽ có.”
Đệ tử kia lập tức nói tên năm loại linh thảo, Giang Ngư đối chiếu từng thứ, thần thức đảo qua trong Bạch Ngọc tiên cung, vui vẻ nói: “Đều có!”
Những người khác cũng rối rít nhẹ nhàng thở ra.
Y tu và Luyện Đan Sư rất nhanh chạy tới. Sau khi nhìn tình huống của Nhan Xán, Y tu quay đầu hỏi Luyện Đan Sư: “Giải độc đan, ngươi luyện chế được không?”
Luyện Đan Sư kia sửng sốt, nói: “Đan giải độc Bích Lân Vương Xà chỉ hiếm thấy, cũng không quá khó khăn. Ta luyện chế, đại khái có thể có bảy phần xác suất thành đan.”
Y tu bình tĩnh nói: “Cần bao lâu?”
Luyện Đan Sư: “Mười canh giờ.”
Y tu lại hỏi hai Luyện Đan Sư khác, được kết quả đều gần giống vậy.
Nàng thở dài: “Bọn họ chưa chắc có thể chịu nổi lâu như vậy.”
Mọi người lặng im, Y tu nói: “Mấy vị đi luyện đan trước đi, ta sẽ cố hết sức.”
Mấy Luyện Đan Sư trầm mặc rời đi.
Y tu phân biệt nhét hai viên đan dược màu trắng vào trong miệng Nhan Xán và Tiểu Hồng.
Giang Ngư nhìn dáng vẻ hai người, lại nghĩ đến lời Y tu mới nói, chỉ cảm thấy trong cổ họng khô khốc: “Vị sư tỷ này, nếu… nếu giải độc đan không kịp thì Nhan Xán sư tỷ và Tiểu Hồng… sẽ chết à?”
Vừa rồi, nàng mới lật phần giới thiệu Bích Lân Vương Xà, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, bị thứ này cắn, nếu không có giải dược cũng khó thoát khỏi cái chết.
Y tu kinh ngạc liếc nàng một cái: “Có ta ở đây, sao có thể?”
Nàng ấy nói: “Không phải để cho bọn họ luyện giải độc đan à? Mười canh giờ tuy rằng hơi khó, nhưng ta sẽ cố hết sức kéo dài.”
Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ vậy mà ngươi vừa nói đến dọa người như vậy.
“Nhưng vẫn quá lâu.”
Sắc mặt Y tu nghiêm nghị: “Độc tính Bích Lân Vương Xà lợi hại ở chỗ không chỉ là thân thể tu sĩ, đến cả linh lực, đan điền, thần hồn đều có thể nhiễm độc tố. Kéo quá lâu, cho dù đến lúc đó có giải dược thì cũng sẽ để lại di chứng.”
Giang Ngư mới thả lỏng lại từ trong căng thẳng: “Di chứng gì?”
Y tu nói: “Xem số của nàng ấy. Nếu may mắn thì có lẽ là bị thương chút căn cơ, tu vi lùi lại, có thể từ từ dưỡng lại. Nếu số đen thì thân thể hoàn toàn sụp đổ, có lẽ không thể tiếp tục tu luyện, tuổi thọ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giang Ngư căng thẳng trong lòng.
Nàng còn nhớ rõ, cốt truyện ban đầu nguyên thân chết như thế nào.
Bởi vì Kim Đan vỡ vụn, không thể tiếp tục tu luyện, hậm hực mà chết.
Nàng không có tâm thái như vậy, cảm thấy không thể tu luyện nằm yên dưỡng lão rất thoải mái. Nhưng đối với tu sĩ của thế giới này mà nói, không thể tu luyện, trở thành “Phế nhân”, có lẽ càng khó chịu hơn là cái chết.
Huống chi, Nhan Xán sư tỷ còn là thiên tài số một số hai trong lứa này ở Linh Thú Phong. Đả kích này có lẽ còn lớn hơn cả những gì nguyên thân gặp phải.
Còn có Tiểu Hồng, Giang Ngư còn nhớ rõ dáng vẻ sáu đứa chúng nó giả vờ làm thú con khoe đáng yêu chỉ vì chút đồ ăn.
Nàng không kìm được nói: “Không có biện pháp khác à?”
Y tu biết nàng quen Nhan Xán, nên rất hiểu tâm trạng của nàng, lắc đầu: “Ta chỉ có thể dùng đan giải độc bình thường làm chậm độc tố lan tràn. Nhưng độc tính của Bích Lân Vương Xà quá đặc thù, ngoài mấy thứ linh thảo đặc thù kia, đan dược giải độc khác đều có tác dụng rất hạn chế.”
“Vậy… vậy mấy thứ linh thảo nấu thành dược canh, hoặc là mài thành phấn, đút cho các nàng có thể có tác dụng hay không?” Giang Ngư nói theo bản năng.
Y tu kia kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Phàm nhân thật ra có loại phương pháp trị liệu này. Chẳng qua linh thảo không giống linh dược bình thường, nếu đan dược không cần linh hỏa dựa theo phối phương nghiêm khắc luyện thành, dược hiệu khó có thể phát huy được một phần ngàn tác dụng.”
Giang Ngư lập tức im lặng.
Trong lúc đó, các đệ tử ra ngoài “săn thú” cũng lục tục mang về không ít người. Giang Ngư giúp bọn họ loại trừ sương xám xong lại về bên cạnh Nhan Xán và Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng thân là linh thú, sắc mặt không nhìn ra biến hóa gì, nhưng sắc mặt Nhan Xán rõ ràng xấu hơn lúc vừa mang về rất nhiều.
Sắc mặt Y tu cũng rất nặng nề: “Độc của nàng còn nghiêm trọng hơn trong dự tính của ta nhiều.”
Trước đó nàng ấy đã nói độc tố xâm nhiễm càng nghiêm trọng, thân thể Nhan Xán có lẽ để lại di chứng sẽ càng nghiêm trọng.
Ở ngoài bí cảnh.
Sắc mặt một vị Trưởng lão mang đội Linh Thú Phong lần này, sư thúc của Nhan Xán, suy sụp: “Sư huynh giao đệ tử khỏe mạnh cho ta, mang đến tham gia đại bỉ tiên môn. Biến thành dáng vẻ này, ta không biết nên lấy mặt mũi nào đối mặt với sư huynh đây.”
Những người khác cũng có vẻ mặt lo lắng.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy Giang Ngư ngồi ở bên Nhan Xán, bỗng nhiên móc ra... một cái nồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương