Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 133
Thiếu niên Cơ Trường Linh liếc nàng một cái: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Giang Ngư thầm nghĩ hóa ra lúc thiếu niên, sư huynh mạnh miệng như vậy. Nàng cũng không phản bác, chỉ tập trung tự mở hai bao giấy dầu ra, là gà nướng và mấy cái bánh chiên đến khô vàng. Cầm vào trong tay vẫn nóng, hiển nhiên sư huynh mua đồ xong thì lập tức chạy tới tìm nàng.
Trong lòng Giang Ngư ấm áp, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên sư huynh từng nói khi mới gặp.
Chàng nói chàng đến thành Kính Hoa tìm một người.
Nàng bèn hỏi: “Huynh đã tìm được người mà mình muốn tìm chưa?”
Cơ Trường Linh đang ở thêm củi vào đống lửa, nghe vậy hơi giật mình, không trả lời ngay.
Chàng cũng không biết mình muốn tìm người nào, dáng vẻ như nào, bao nhiêu tuổi, thậm chí là nam hay nữ đều không rõ ràng lắm.
Nhưng không thể phủ nhận, ngày ấy đánh bậy đánh bạ tiến vào Giang phủ, nhìn thấy cô nương váy xanh đang trêu mèo, trái tim vẫn luôn nôn nóng bất an của chàng đột nhiên bình lặng.
Có lẽ chính là nàng.
Hắn cụp mi, vứt củi gỗ trong tay vào trong đống lửa, nhàn nhạt nói: “Không rõ lắm, vốn là tùy duyên tìm.”
Tròng mắt Giang Ngư xoay tròn, không nói, toàn tâm toàn ý gặm gà nướng và bánh chiên.
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối, nhưng canh giờ vẫn còn sớm. Giang Ngư vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm với Cơ Trường Linh.
“Huynh đeo một thanh kiếm, là người giang hồ à?”
“Huynh thoạt nhìn rất giỏi, bản lĩnh của huynh là học được từ đâu thế?”
“Ngày đó vì sao huynh đến Giang phủ? Vì sao lại bị thương?”
“...”
Cơ Trường Linh vốn không muốn trả lời, nhưng người trước mặt nói rất nhiều, vẫn luôn lẩm bẩm bên cạnh chàng, ồn ào đến chàng không được an bình.
“Sao ngươi lại nhiều câu hỏi như vậy?”
Vẻ mặt Giang Ngư vô tội: “Muội tò mò mà.”
“Hơn nữa.” Nàng nhìn trái nhìn phải, lại nhích về phía trước: “Nơi này tối như vậy, muội cực kỳ sợ hãi nên muốn tìm một người trò chuyện.”
Cơ Trường Linh cười nhạo: “Biết sợ hãi còn trốn vào trong núi. Nếu ta không đến, chẳng phải một mình ngươi lại càng sợ à?”
Giang Ngư cười nháy mắt với chàng: “Nhưng huynh đã đến rồi mà.”
Thiếu niên áo trắng trước mắt giật mình, bỗng nhiên xụ mặt: “Ngươi đừng cười với ta như vậy.”
Giang Ngư nghi hoặc: “Vì sao?”
Chàng lạnh lùng nói: “Không vì sao cả.”
Vì lấp kín miệng Giang Ngư, chàng chọn nói vài chuyện trong quá khứ của mình.
Từ khi chàng biết chuyện đã đi theo sư phụ học võ. Sư phụ là kiếm khách mất một chân, cực kỳ nghiêm khắc. Năm chàng mười ba tuổi, sư phụ qua đời. Chàng sống một mình, dựa vào nhận lệnh treo thưởng của một vài quan phủ và dân gian để sinh hoạt.
Lần này đến thành Kính Hoa là nhận lệnh treo thưởng đuổi giết một tên hái hoa tặc, đối phương xảo trá, tuy rằng chàng hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng bị thương.
Về phần đến Giang phủ, thuần túy là trùng hợp.
Giang Ngư nghe xong, không kiềm được nói: “Muội cho rằng muội đã đủ khó khăn, không nghĩ tới đường đời của huynh cũng nhấp nhô như vậy. Học võ vất vả lắm nhỉ?”
Cơ Trường Linh liếc nàng một cái, không có biểu cảm gì: “Cũng không vất vả. Thiên phú của ta cực cao, một đường tập võ này vẫn chưa phải chịu khổ gì.”
Giang Ngư: “...”
Được rồi! Cho dù đổi địa phương, thiên tài quả nhiên vẫn là thiên tài.
“Vậy huynh muốn nghe chuyện của muội không?”
Cơ Trường Linh liếc nàng: “Cũng không cảm thấy hứng thú.”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Nhưng muội cứ muốn nói cho huynh nghe, làm sao bây giờ?”
Cơ Trường Linh nhắm mắt: “... Tùy ngươi.”
Trong lòng Giang Ngư cười thầm, biết chắc chắn chàng đang nghe, tự mình nói ra “cuộc đời” kỳ lạ của mình. Chờ đến khi nàng nói xong, thấy chàng vẫn nhắm mắt dưỡng thần tư thái như ngủ say thì đứng dậy, đi ra ngoài sơn động.
“... Ngươi đi đâu?” Phía sau quả nhiên truyền đến âm thanh.
Giang Ngư nói với giọng tự nhiên: “Bên cạnh có hồ nước, bây giờ còn sớm, ta đi tắm một cái.”
Người phía sau dường như hơi khựng lại rồi mới nói: “Gió đêm lạnh lẽo, lúc này tắm gội cẩn thận cảm lạnh.”
Giang Ngư giải thích: “Không đâu! Hồ nước này có chỗ khác lạ, nước không lạnh.”
Hơn nữa, ban ngày nàng bắt đầu hấp thu linh khí, thân thể này cũng không lo vấn đề gió lạnh này.
Nàng dứt lời thì đi ra ngoài. Tối nay ánh trăng rất sáng, cả tòa núi rừng đều bị phủ thêm một tầng ánh bạc, cực kỳ mỹ lệ.
Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
Giang Ngư kinh ngạc nhìn sang, nghe giọng Cơ Trường Linh hơi khàn: “Không sợ tối?”
Vốn là lấy cớ bừa, Giang Ngư mặt không đỏ tim không đập: “Đương nhiên là sợ, nhưng muội càng sợ bẩn hơn.”
Nàng kể khổ: “Hôm nay đầu tiên là bị người đuổi giết, lại chạy vào núi rừng, mặt xám mày tro. Nếu không tắm muội sẽ không ngủ được.”
Cơ Trường Linh: “...”
Chàng im lặng đi đến cạnh Giang Ngư.
Giang Ngư kinh ngạc nói: “Muội muốn tắm gội, huynh cũng muốn theo?”
“...”
Trong tối tăm, người bên cạnh dường như hơi cứng lại.
Ngay sau đó là giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ta xoay người, sẽ không xem ngươi. Sắc trời tối tăm, nơi rừng hoang không an toàn. Nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cách ngươi quá xa, ta sợ không kịp cứu viện.”
Khi nói chuyện, vạt áo đong đưa, chàng thật sự đưa lưng về phía Giang Ngư, đứng thẳng tắp, không lên tiếng.
Giang Ngư bừng tỉnh: “Thì ra là thế! Cảm ơn.”
Cơ Trường Linh đưa lưng về phía hồ nước, im lặng nhìn vầng trăng sáng nơi chân trời.
Phía sau truyền đến tiếng nước rõ ràng, chàng tĩnh tâm ngưng thần, không nghĩ đến hiện tại người phía sau đang làm gì.
Thậm chí chàng không thể tin nổi: Tuy rằng Giang Ngư nói bọn họ là bạn nhưng thật ra hai người quen biết chưa đến một tháng, thời gian thật sự ở chung càng ít, cộng vào thậm chí không đến một ngày.
Nàng là một nữ nhân, sao có thể yên tâm tắm gội trước mặt mình chứ?
Chàng lạnh lùng nghĩ, quả nhiên là nhà cao cửa rộng nuôi ra ngây thơ ngu xuẩn, không có tí lòng phòng bị nào. Trong lòng trực tiếp coi nhẹ phần tin tưởng khác hẳn bình thường này, mà hiện lên chút mừng thầm.
Giang Ngư căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nàng và Cơ Trường Linh quá quen thuộc, cũng đủ tin cậy chàng. Bạn trai làm hộ vệ cho mình một lát chẳng lẽ có vấn đề gì à?
Nhưng mà nàng vẫn tắm nhanh hơn. Lúc lau người sạch sẽ lên bờ, nàng còn đang cảm khái mình sa đọa: Làm tu sĩ đã quen, đột nhiên biến thành nhân loại, thế mà lại có phần không quen.
Không nói cái khác, đến cả tắm rửa cho mình, nàng cũng thấy hơi mới lạ.
Dù sao tu vi đến Kim Đan rồi, thân hình đã tới cảnh giới không dính phàm trần, cũng không cần tiến hành việc rửa sạch cơ sở này. Cho dù cần cũng chỉ là chuyện một phép thanh khiết thuật.
Tu sĩ ngâm tắm, thuần túy là một loại yêu thích hưởng thụ cá nhân.
Cơ Trường Linh nhận thấy được thân thể mang theo hơi nước tới gần, cả người hơi cứng đờ, hỏi: “Xong rồi?”
Giọng nhẹ nhàng của Giang Ngư truyền đến: “Xong rồi.”
Lúc này chàng mới xoay người, vội liếc mắt một cái, thấy mái tóc dài của Giang Ngư buộc ở sau đầu, áo váy chỉnh tề, khe khẽ nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài miệng lại chê: “Làm xong rồi thì nhanh trở về. Ướt đẫm thế này nếu nửa đêm cảm nhiễm phong hàn, nơi này không ai chữa cho ngươi đâu.”
Giang Ngư thấy sư huynh dịu dàng bao dung nhiều rồi, tiểu sư huynh nói năng chua ngoa làm nàng vô cùng mới lạ. Lấy trải nghiệm của nàng, tất nhiên nghe được dưới giọng điệu chê bai này là đang quan tâm thân thể của nàng.
Cho nên mi mắt nàng cong cong: “Tuân mệnh, Tiểu Cơ công tử.”
Cơ Trường Linh hơi dừng bước chân: “Đây là xưng hô kiểu gì thế?”
Giang Ngư cười không nói.
Cơ Trường Linh cũng không hỏi lại.
Trở lại bên trong sơn động, ánh lửa ấm áp sưởi cho bốn phía ấm áp dễ chịu. Lá cây trải trên mặt đất ban ngày tỏa ra mùi hương thanh đạm, bạn trai bản thiếu niên ngồi bên cạnh đáng tin cậy.
Giang Ngư che miệng ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Giữa lúc mơ hồ, dường như có người đứng dậy, che một chiếc áo lên trên người nàng, còn có một câu ý vị không rõ:
“Ta lớn hơn ngươi.”
*
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau lúc Giang Ngư dậy chỉ cảm thấy thoải mái tỉnh táo.
Đống lửa đã tắt, Cơ Trường Linh cũng không thấy bóng dáng.
Nàng vừa ra sơn động, đã nghe được bên tai khẹc khẹc rung động, là con khỉ hôm qua.
Thấy Giang Ngư nhìn mình, con khỉ nhỏ rất hưng phấn. Nó liên tiếp ném vài quả xuống, Giang Ngư khom lưng nhặt lên, nói cảm ơn với nó.
Con khỉ nhỏ như nghe hiểu, rất vui vẻ. Nó đu cây mây muốn xuống dưới, đu đến một nửa, thân thể bỗng nhiên cứng ở giữa không trung, tiếp đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước không ngừng nhanh chóng đu về, nhanh chóng ẩn vào bên trong lá cây.
Quả nhiên, Giang Ngư đã nhận ra một hơi thở khác tiếp cận.
Cơ Trường Linh cầm theo một cái túi nhỏ đi đến, nhìn thấy trái cây trong tay nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi đúng là được mấy thứ này thích.”
Lần trước là con mèo, hiện tại lại đến một con khỉ.
“Bản lĩnh bẩm sinh.” Giang Ngư nhớ tới điều gì, buồn cười bồi thêm một câu: “Huynh vẫn trước sau như một không được bọn nó thích.”
Nhóm nhãi con mà nàng nuôi, trừ Đan Lân vẫn luôn đi theo sư huynh, những đứa khác hoặc là chán ghét sư huynh, hoặc là sợ hãi sư huynh.
Cơ Trường Linh ngẩn ra. Giọng điệu này của Giang Ngư như là nàng rất quen thuộc với chàng.
Còn không đợi chàng ngẫm kỹ, Giang Ngư đã đổi đề tài: “Tiểu công tử mang theo thứ tốt gì thế?”
“Chẳng qua là mấy quả dại cho đỡ đói.”
Giang Ngư chớp đôi mắt: “Đặc biệt hái cho muội à?”
Cơ Trường Linh dời tầm mắt đi: “Ta tìm cho mình ăn, thuận tiện mang cho ngươi.”
Chàng nghe thấy một tiếng cười. Lúc nhìn sang, chỉ thấy cô nương này rất trịnh trọng mở túi ra, cầm quả bên trong đi rửa sạch.
Giang Ngư cắn một miếng lên quả giống quả đào, nghe người bên cạnh hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Tính toán lâu dài tất nhiên là sống yên ổn qua nửa tháng rồi phá vỡ kết giới rời khỏi nơi này.
Chẳng qua lời này không thể nói với Cơ Trường Linh. Đầu tiên, chàng chưa khôi phục ký ức, nghe không hiểu. Thứ hai, nàng cũng không xác định có thể làm người đưa nàng đến nơi này nghe được lời nàng nói không.
Nàng chỉ có thể nói kế hoạch làm “Tiểu Ngư”: “Muội sợ những sơn phỉ đó canh bên ngoài, định ở trong núi mấy ngày rồi mới rời đi.”
Cơ Trường Linh nói: “Cái này ngươi đừng lo, bọn họ không có cách nào canh ngươi đâu.”
Giang Ngư vừa định hỏi có phải bọn họ đều đi rồi không, bỗng nhiên hiểu ra ý mà Cơ Trường Linh nói.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ý của huynh là?”
Sắc mặt Cơ Trường Linh lạnh nhạt: “Sơn trại đều là mấy người tội ác tày trời, Thành chủ nơi đây mặc kệ. Ta bèn bỏ công xử lý rồi.”
Giang Ngư hít vào một hơi nho nhỏ.
Ngày hôm qua, nàng nghe Cơ Trường Linh nói xử lý sơn phỉ đuổi theo nàng, cho rằng chàng chỉ xử lý mấy gã xông vào rừng đuổi giết mình, không ngờ chàng lại trực tiếp tận diệt đến cả hang ổ của người ta.
Cơ Trường Linh thấy nàng giật mình, giọng điệu hơi trách: “Sao? Ta giết người như ma, có sợ ta không?”
Giang Ngư nghi hoặc: “Vì sao phải sợ? Như huynh nói huynh giết đều là tội ác tày trời mà.”
Nàng chỉ hơi giật mình thôi. Lúc nàng biết sư huynh, đối phương đã là tiên quân đoan chính như ngọc. Cho dù có rất nhiều ghi chép về chàng, đều nói Thanh Huyền Chân Quân học là kiếm đạo giết chóc. Nàng cũng rất khó liên hệ điều này với sư huynh.
Nhưng bị người ta kéo vào bí cảnh này, ngược lại đánh bậy đánh bạ, đụng phải sư huynh bản trẻ tuổi.
Nhưng mà so với những hình dung trong thoại bản nhắc đến Thanh Huyền Chân Quân “giết người như ma”, “lạnh lùng vô tình”, “tim bằng sắt đá”, sư huynh thiếu niên rõ ràng rất dịu dàng mà.
Lời đồn quả nhiên quá mức khoa trương.
Giang Ngư thầm nghĩ hóa ra lúc thiếu niên, sư huynh mạnh miệng như vậy. Nàng cũng không phản bác, chỉ tập trung tự mở hai bao giấy dầu ra, là gà nướng và mấy cái bánh chiên đến khô vàng. Cầm vào trong tay vẫn nóng, hiển nhiên sư huynh mua đồ xong thì lập tức chạy tới tìm nàng.
Trong lòng Giang Ngư ấm áp, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên sư huynh từng nói khi mới gặp.
Chàng nói chàng đến thành Kính Hoa tìm một người.
Nàng bèn hỏi: “Huynh đã tìm được người mà mình muốn tìm chưa?”
Cơ Trường Linh đang ở thêm củi vào đống lửa, nghe vậy hơi giật mình, không trả lời ngay.
Chàng cũng không biết mình muốn tìm người nào, dáng vẻ như nào, bao nhiêu tuổi, thậm chí là nam hay nữ đều không rõ ràng lắm.
Nhưng không thể phủ nhận, ngày ấy đánh bậy đánh bạ tiến vào Giang phủ, nhìn thấy cô nương váy xanh đang trêu mèo, trái tim vẫn luôn nôn nóng bất an của chàng đột nhiên bình lặng.
Có lẽ chính là nàng.
Hắn cụp mi, vứt củi gỗ trong tay vào trong đống lửa, nhàn nhạt nói: “Không rõ lắm, vốn là tùy duyên tìm.”
Tròng mắt Giang Ngư xoay tròn, không nói, toàn tâm toàn ý gặm gà nướng và bánh chiên.
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối, nhưng canh giờ vẫn còn sớm. Giang Ngư vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm với Cơ Trường Linh.
“Huynh đeo một thanh kiếm, là người giang hồ à?”
“Huynh thoạt nhìn rất giỏi, bản lĩnh của huynh là học được từ đâu thế?”
“Ngày đó vì sao huynh đến Giang phủ? Vì sao lại bị thương?”
“...”
Cơ Trường Linh vốn không muốn trả lời, nhưng người trước mặt nói rất nhiều, vẫn luôn lẩm bẩm bên cạnh chàng, ồn ào đến chàng không được an bình.
“Sao ngươi lại nhiều câu hỏi như vậy?”
Vẻ mặt Giang Ngư vô tội: “Muội tò mò mà.”
“Hơn nữa.” Nàng nhìn trái nhìn phải, lại nhích về phía trước: “Nơi này tối như vậy, muội cực kỳ sợ hãi nên muốn tìm một người trò chuyện.”
Cơ Trường Linh cười nhạo: “Biết sợ hãi còn trốn vào trong núi. Nếu ta không đến, chẳng phải một mình ngươi lại càng sợ à?”
Giang Ngư cười nháy mắt với chàng: “Nhưng huynh đã đến rồi mà.”
Thiếu niên áo trắng trước mắt giật mình, bỗng nhiên xụ mặt: “Ngươi đừng cười với ta như vậy.”
Giang Ngư nghi hoặc: “Vì sao?”
Chàng lạnh lùng nói: “Không vì sao cả.”
Vì lấp kín miệng Giang Ngư, chàng chọn nói vài chuyện trong quá khứ của mình.
Từ khi chàng biết chuyện đã đi theo sư phụ học võ. Sư phụ là kiếm khách mất một chân, cực kỳ nghiêm khắc. Năm chàng mười ba tuổi, sư phụ qua đời. Chàng sống một mình, dựa vào nhận lệnh treo thưởng của một vài quan phủ và dân gian để sinh hoạt.
Lần này đến thành Kính Hoa là nhận lệnh treo thưởng đuổi giết một tên hái hoa tặc, đối phương xảo trá, tuy rằng chàng hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng bị thương.
Về phần đến Giang phủ, thuần túy là trùng hợp.
Giang Ngư nghe xong, không kiềm được nói: “Muội cho rằng muội đã đủ khó khăn, không nghĩ tới đường đời của huynh cũng nhấp nhô như vậy. Học võ vất vả lắm nhỉ?”
Cơ Trường Linh liếc nàng một cái, không có biểu cảm gì: “Cũng không vất vả. Thiên phú của ta cực cao, một đường tập võ này vẫn chưa phải chịu khổ gì.”
Giang Ngư: “...”
Được rồi! Cho dù đổi địa phương, thiên tài quả nhiên vẫn là thiên tài.
“Vậy huynh muốn nghe chuyện của muội không?”
Cơ Trường Linh liếc nàng: “Cũng không cảm thấy hứng thú.”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Nhưng muội cứ muốn nói cho huynh nghe, làm sao bây giờ?”
Cơ Trường Linh nhắm mắt: “... Tùy ngươi.”
Trong lòng Giang Ngư cười thầm, biết chắc chắn chàng đang nghe, tự mình nói ra “cuộc đời” kỳ lạ của mình. Chờ đến khi nàng nói xong, thấy chàng vẫn nhắm mắt dưỡng thần tư thái như ngủ say thì đứng dậy, đi ra ngoài sơn động.
“... Ngươi đi đâu?” Phía sau quả nhiên truyền đến âm thanh.
Giang Ngư nói với giọng tự nhiên: “Bên cạnh có hồ nước, bây giờ còn sớm, ta đi tắm một cái.”
Người phía sau dường như hơi khựng lại rồi mới nói: “Gió đêm lạnh lẽo, lúc này tắm gội cẩn thận cảm lạnh.”
Giang Ngư giải thích: “Không đâu! Hồ nước này có chỗ khác lạ, nước không lạnh.”
Hơn nữa, ban ngày nàng bắt đầu hấp thu linh khí, thân thể này cũng không lo vấn đề gió lạnh này.
Nàng dứt lời thì đi ra ngoài. Tối nay ánh trăng rất sáng, cả tòa núi rừng đều bị phủ thêm một tầng ánh bạc, cực kỳ mỹ lệ.
Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.
Giang Ngư kinh ngạc nhìn sang, nghe giọng Cơ Trường Linh hơi khàn: “Không sợ tối?”
Vốn là lấy cớ bừa, Giang Ngư mặt không đỏ tim không đập: “Đương nhiên là sợ, nhưng muội càng sợ bẩn hơn.”
Nàng kể khổ: “Hôm nay đầu tiên là bị người đuổi giết, lại chạy vào núi rừng, mặt xám mày tro. Nếu không tắm muội sẽ không ngủ được.”
Cơ Trường Linh: “...”
Chàng im lặng đi đến cạnh Giang Ngư.
Giang Ngư kinh ngạc nói: “Muội muốn tắm gội, huynh cũng muốn theo?”
“...”
Trong tối tăm, người bên cạnh dường như hơi cứng lại.
Ngay sau đó là giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ta xoay người, sẽ không xem ngươi. Sắc trời tối tăm, nơi rừng hoang không an toàn. Nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cách ngươi quá xa, ta sợ không kịp cứu viện.”
Khi nói chuyện, vạt áo đong đưa, chàng thật sự đưa lưng về phía Giang Ngư, đứng thẳng tắp, không lên tiếng.
Giang Ngư bừng tỉnh: “Thì ra là thế! Cảm ơn.”
Cơ Trường Linh đưa lưng về phía hồ nước, im lặng nhìn vầng trăng sáng nơi chân trời.
Phía sau truyền đến tiếng nước rõ ràng, chàng tĩnh tâm ngưng thần, không nghĩ đến hiện tại người phía sau đang làm gì.
Thậm chí chàng không thể tin nổi: Tuy rằng Giang Ngư nói bọn họ là bạn nhưng thật ra hai người quen biết chưa đến một tháng, thời gian thật sự ở chung càng ít, cộng vào thậm chí không đến một ngày.
Nàng là một nữ nhân, sao có thể yên tâm tắm gội trước mặt mình chứ?
Chàng lạnh lùng nghĩ, quả nhiên là nhà cao cửa rộng nuôi ra ngây thơ ngu xuẩn, không có tí lòng phòng bị nào. Trong lòng trực tiếp coi nhẹ phần tin tưởng khác hẳn bình thường này, mà hiện lên chút mừng thầm.
Giang Ngư căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nàng và Cơ Trường Linh quá quen thuộc, cũng đủ tin cậy chàng. Bạn trai làm hộ vệ cho mình một lát chẳng lẽ có vấn đề gì à?
Nhưng mà nàng vẫn tắm nhanh hơn. Lúc lau người sạch sẽ lên bờ, nàng còn đang cảm khái mình sa đọa: Làm tu sĩ đã quen, đột nhiên biến thành nhân loại, thế mà lại có phần không quen.
Không nói cái khác, đến cả tắm rửa cho mình, nàng cũng thấy hơi mới lạ.
Dù sao tu vi đến Kim Đan rồi, thân hình đã tới cảnh giới không dính phàm trần, cũng không cần tiến hành việc rửa sạch cơ sở này. Cho dù cần cũng chỉ là chuyện một phép thanh khiết thuật.
Tu sĩ ngâm tắm, thuần túy là một loại yêu thích hưởng thụ cá nhân.
Cơ Trường Linh nhận thấy được thân thể mang theo hơi nước tới gần, cả người hơi cứng đờ, hỏi: “Xong rồi?”
Giọng nhẹ nhàng của Giang Ngư truyền đến: “Xong rồi.”
Lúc này chàng mới xoay người, vội liếc mắt một cái, thấy mái tóc dài của Giang Ngư buộc ở sau đầu, áo váy chỉnh tề, khe khẽ nhẹ nhàng thở ra.
Ngoài miệng lại chê: “Làm xong rồi thì nhanh trở về. Ướt đẫm thế này nếu nửa đêm cảm nhiễm phong hàn, nơi này không ai chữa cho ngươi đâu.”
Giang Ngư thấy sư huynh dịu dàng bao dung nhiều rồi, tiểu sư huynh nói năng chua ngoa làm nàng vô cùng mới lạ. Lấy trải nghiệm của nàng, tất nhiên nghe được dưới giọng điệu chê bai này là đang quan tâm thân thể của nàng.
Cho nên mi mắt nàng cong cong: “Tuân mệnh, Tiểu Cơ công tử.”
Cơ Trường Linh hơi dừng bước chân: “Đây là xưng hô kiểu gì thế?”
Giang Ngư cười không nói.
Cơ Trường Linh cũng không hỏi lại.
Trở lại bên trong sơn động, ánh lửa ấm áp sưởi cho bốn phía ấm áp dễ chịu. Lá cây trải trên mặt đất ban ngày tỏa ra mùi hương thanh đạm, bạn trai bản thiếu niên ngồi bên cạnh đáng tin cậy.
Giang Ngư che miệng ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Giữa lúc mơ hồ, dường như có người đứng dậy, che một chiếc áo lên trên người nàng, còn có một câu ý vị không rõ:
“Ta lớn hơn ngươi.”
*
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau lúc Giang Ngư dậy chỉ cảm thấy thoải mái tỉnh táo.
Đống lửa đã tắt, Cơ Trường Linh cũng không thấy bóng dáng.
Nàng vừa ra sơn động, đã nghe được bên tai khẹc khẹc rung động, là con khỉ hôm qua.
Thấy Giang Ngư nhìn mình, con khỉ nhỏ rất hưng phấn. Nó liên tiếp ném vài quả xuống, Giang Ngư khom lưng nhặt lên, nói cảm ơn với nó.
Con khỉ nhỏ như nghe hiểu, rất vui vẻ. Nó đu cây mây muốn xuống dưới, đu đến một nửa, thân thể bỗng nhiên cứng ở giữa không trung, tiếp đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước không ngừng nhanh chóng đu về, nhanh chóng ẩn vào bên trong lá cây.
Quả nhiên, Giang Ngư đã nhận ra một hơi thở khác tiếp cận.
Cơ Trường Linh cầm theo một cái túi nhỏ đi đến, nhìn thấy trái cây trong tay nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi đúng là được mấy thứ này thích.”
Lần trước là con mèo, hiện tại lại đến một con khỉ.
“Bản lĩnh bẩm sinh.” Giang Ngư nhớ tới điều gì, buồn cười bồi thêm một câu: “Huynh vẫn trước sau như một không được bọn nó thích.”
Nhóm nhãi con mà nàng nuôi, trừ Đan Lân vẫn luôn đi theo sư huynh, những đứa khác hoặc là chán ghét sư huynh, hoặc là sợ hãi sư huynh.
Cơ Trường Linh ngẩn ra. Giọng điệu này của Giang Ngư như là nàng rất quen thuộc với chàng.
Còn không đợi chàng ngẫm kỹ, Giang Ngư đã đổi đề tài: “Tiểu công tử mang theo thứ tốt gì thế?”
“Chẳng qua là mấy quả dại cho đỡ đói.”
Giang Ngư chớp đôi mắt: “Đặc biệt hái cho muội à?”
Cơ Trường Linh dời tầm mắt đi: “Ta tìm cho mình ăn, thuận tiện mang cho ngươi.”
Chàng nghe thấy một tiếng cười. Lúc nhìn sang, chỉ thấy cô nương này rất trịnh trọng mở túi ra, cầm quả bên trong đi rửa sạch.
Giang Ngư cắn một miếng lên quả giống quả đào, nghe người bên cạnh hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Tính toán lâu dài tất nhiên là sống yên ổn qua nửa tháng rồi phá vỡ kết giới rời khỏi nơi này.
Chẳng qua lời này không thể nói với Cơ Trường Linh. Đầu tiên, chàng chưa khôi phục ký ức, nghe không hiểu. Thứ hai, nàng cũng không xác định có thể làm người đưa nàng đến nơi này nghe được lời nàng nói không.
Nàng chỉ có thể nói kế hoạch làm “Tiểu Ngư”: “Muội sợ những sơn phỉ đó canh bên ngoài, định ở trong núi mấy ngày rồi mới rời đi.”
Cơ Trường Linh nói: “Cái này ngươi đừng lo, bọn họ không có cách nào canh ngươi đâu.”
Giang Ngư vừa định hỏi có phải bọn họ đều đi rồi không, bỗng nhiên hiểu ra ý mà Cơ Trường Linh nói.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ý của huynh là?”
Sắc mặt Cơ Trường Linh lạnh nhạt: “Sơn trại đều là mấy người tội ác tày trời, Thành chủ nơi đây mặc kệ. Ta bèn bỏ công xử lý rồi.”
Giang Ngư hít vào một hơi nho nhỏ.
Ngày hôm qua, nàng nghe Cơ Trường Linh nói xử lý sơn phỉ đuổi theo nàng, cho rằng chàng chỉ xử lý mấy gã xông vào rừng đuổi giết mình, không ngờ chàng lại trực tiếp tận diệt đến cả hang ổ của người ta.
Cơ Trường Linh thấy nàng giật mình, giọng điệu hơi trách: “Sao? Ta giết người như ma, có sợ ta không?”
Giang Ngư nghi hoặc: “Vì sao phải sợ? Như huynh nói huynh giết đều là tội ác tày trời mà.”
Nàng chỉ hơi giật mình thôi. Lúc nàng biết sư huynh, đối phương đã là tiên quân đoan chính như ngọc. Cho dù có rất nhiều ghi chép về chàng, đều nói Thanh Huyền Chân Quân học là kiếm đạo giết chóc. Nàng cũng rất khó liên hệ điều này với sư huynh.
Nhưng bị người ta kéo vào bí cảnh này, ngược lại đánh bậy đánh bạ, đụng phải sư huynh bản trẻ tuổi.
Nhưng mà so với những hình dung trong thoại bản nhắc đến Thanh Huyền Chân Quân “giết người như ma”, “lạnh lùng vô tình”, “tim bằng sắt đá”, sư huynh thiếu niên rõ ràng rất dịu dàng mà.
Lời đồn quả nhiên quá mức khoa trương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương