Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 135
Không đợi Giang Ngư và Cơ Trường Linh có hành động, Tam tiểu thư ở Giang phủ bỗng nhiên mắc bệnh lạ.
Sốt cao bất ngờ xảy ra làm nàng ta hôn mê bất tỉnh.
“Người” Giang phủ, lúc không có việc gì, như là con rối bị sắp đặt mệnh lệnh cố định, mỗi ngày tiến hành tái diễn hành vi. Nhưng một khi đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, năng lực hành động của bọn họ vẫn rất mạnh.
Tam tiểu thư được cưng chiều nhất sinh bệnh, Đỗ phu nhân mời đại phu tốt nhất thành Kính Hoa đến trước.
Nhưng đại phu không nhìn ra bất kỳ tật xấu gì, sắc thuốc cũng không làm hết sốt được. Giang Tử Nghi chợt bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi, khuôn mặt hoảng sợ. Tiếp đó không bao lâu, nàng ta lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Thuốc hạ sốt và an thần đều không dùng được, đại phu có tiếng ở toàn bộ thành Kính Hoa đều đến một lần, vẫn không hề đỡ hơn.
Tiếp đó, Giang phủ bắt đầu tin tưởng nàng ta đụng phải tà, mời một vài giang hồ thuật sĩ đến làm phép.
Mới mấy ngày, Giang Tử Nghi đã nhanh chóng gầy ốm.
Đã nhiều ngày qua, linh lực của Giang Ngư cũng khôi phục không ít. Nàng tập trung nhìn về phía Giang Tử Nghi, quả nhiên thấy trên đỉnh đầu nàng ta quấn quanh nhè nhẹ từng đợt sương mù màu đen.
Nghĩ đến thứ đồ kia, chính là ngọn nguồn căn bệnh hiện giờ của nàng ta.
Đối với một người, mặc kệ là trong ảo cảnh hay là ngoài ảo cảnh đều muốn tính mạng của mình, Giang Ngư tất nhiên không có khả năng lương thiện mà hỗ trợ cho nàng ta.
Nàng chỉ không hiểu rõ ràng Cơ Tử Nghi đưa nàng vào trong ảo cảnh này. Vì sao nàng ta lại tự thương tổn chính mình?
Thấy sắc mặt nàng khác lạ, thiếu niên Cơ Trường Linh bên cạnh nàng hỏi làm sao vậy.
Giang Ngư nói với chàng: “Là có người muốn hại người, nhưng không biết thế nào mà nàng ta lại tự hại mình rồi.”
Cơ Trường Linh là người nhạy bén cỡ nào, nghe vậy lập tức nhìn thoáng qua phòng của Giang Tử Nghi: “Nàng ta xứng đáng.”
Giang Ngư cong đôi mắt: “Muội cũng cho rằng như vậy.”
Dường như từ khi Giang Tử Nghi đưa nàng ra phủ muốn tính mạng của nàng, tất cả đều đã thay đổi.
Mấy ngày sau đó, Giang Ngư đều cực kỳ cảnh giác, lo lắng ảo cảnh này và kẻ đứng phía sau còn ẩn giấu chuẩn bị gì.
… Nhưng không có gì cả.
Nàng đợi cho linh lực tích góp đến trình độ nào đó ở bên trong ảo cảnh, tự nhiên mà ý thức được, mình có thể rời khỏi nơi này.
“Cơ tiểu lang quân.” Nàng nghiêng đầu, gọi người bên cạnh một tiếng.
Thiếu niên Cơ Trường Linh nghi hoặc nhìn nàng, thấy người trước mặt mi mắt cong cong, bỡn cợt cười với mình: “Muội vẫn luôn có một câu không hỏi, có phải huynh thích muội không?”
Thiếu niên áo trắng cứng đờ người, ngơ ngẩn nhìn nàng. Giang Ngư tinh mắt nhìn thấy, trên khuôn mặt như bạch ngọc của chàng từng chút từng chút dâng lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Cực kỳ mỹ lệ.
Đáng tiếc cảnh đẹp bực này, nàng không có thời gian thưởng thức tỉ mỉ.
Trong lòng Giang Ngư tiếc nuối, động tác lại không chút chần chờ. Một bàn tay của nàng nắm lấy tay Cơ Trường Linh, linh quang màu xanh nhạt từ trong cơ thể bùng nổ.
Linh quang từ dưới chân hai người dần dần khuếch tán đến cả tòa Giang phủ, toàn bộ thành Kính Hoa, tất cả mọi chứ. Hư không vốn vô hình vô ảnh vậy mà như có được thực thể, dưới làn sóng linh lực khổng lồ đánh sâu vào dần dần vỡ vụn như gương vỡ.
Thành Kính Hoa giống như tên, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước.
Phục hồi tinh thần lại, linh lực quen thuộc chảy xuôi khắp người, nàng đã trở lại bên trong thân thể của chính mình.
Xung quanh là nhà thuỷ tạ quen thuộc, nhưng Cơ Tử Nghi và những đệ tử khác vốn ở trong nhà thủy tạ, đều không thấy.
Ngay sau đó, không gian vặn vẹo, bóng dáng áo trắng từ trong đó bước ra.
Giang Ngư quay đầu lại: “Sư huynh.”
Đủ việc trong thành Kính Hoa nhanh chóng hiện lên trong đầu, Cơ Trường Linh bất đắc dĩ liếc Giang Ngư một cái, khẳng định: “Muội đã sớm khôi phục ký ức.”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Sớm hơn sư huynh một chút. Thời thiếu niên, sư huynh rất đáng yêu đó.”
“Khụ khụ khụ.”
Một tiếng ho khan bỗng nhiên truyền ra, ở ngoài nhà thuỷ tạ, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn tu sĩ mặc phục sức Thái Thanh.
Trong số đoàn người có Liên Khuyết Chân Quân đã từng gặp mặt một lần ở huyện Trường Lưu, ngoài bà ấy ra, Giang Ngư còn nhận ra Hằng Tĩnh Trưởng lão của Dược Phong và Ninh Thuần Chân Nhân.
Tiếng ho khan vừa rồi kia, chính là Ninh Thuần Chân Nhân phát ra.
Ông ta không cố ý, chỉ là bị câu nói “Thanh Huyền Chân Quân thời thiếu niên rất đáng yêu” làm cho khiếp sợ.
Nhưng hiện tại hai người cũng không để ý sự lúng túng của ông ta, Giang Ngư rất kỳ lạ hỏi: “Sao mọi người đều tới?”
Lúc nàng mới đến thế giới này, rất nghiêm túc đọc bách khoa toàn thư thường thức Tu Tiên Giới. Trong tình huống bình thường, tu sĩ tiên môn sẽ không xuất hiện với quy mô lớn ở thành trì của nhân loại.
Trước mắt, không nói đến một đoàn đệ tử đi theo sau mấy vị Trưởng lão, Nguyên Anh Chân Nhân, Hóa Thần Chân Quân Thái Thanh xuất hiện ở đây không chỉ có một vị.
Có thể thấy được là có việc khó giải quyết.
Liên Khuyết Chân Quân mỉm cười liếc nàng một cái: “Chúng ta tất nhiên là có cùng mục đích với ngươi.”
Giang Ngư:?
Nàng mờ mịt nhìn Liên Khuyết Chân Quân: Mục đích ta đến nơi này là gì?
Ngày đó nàng bị Ngân Thụ Trưởng lão đưa đến Thần Đô, Ngân Thụ Trưởng lão chưa nói cần nàng làm cái gì.
Loại nhân vật lớn thần bí này luôn như không dùng cùng một thứ ngôn ngữ với người thường, Ngân Thụ chỉ nói cho nàng, chờ nàng đến Thần Đô rồi thì sẽ biết.
Nàng đi vào Thần Đô, đã bị người ta mời đến nơi đây, gặp được Cơ Tử Nghi, bị kéo vào bên trong ảo cảnh.
Nghĩ đến ảo cảnh, nàng lập tức phản ứng lại đây: “Cơ Tử Nghi đâu? Các Trưởng lão có thể thấy nàng ta không?”
Liên Khuyết Chân Quân gật đầu: “Trên người nàng ta cực kỳ cổ quái, rõ ràng chỉ có tu vi Kim Đan, thủ đoạn lại rất là kỳ lạ, có thể đột phá kết giới mà ta bày ra, thoát đi rồi.”
Giang Ngư không kiềm được nói: “Còn có việc càng kỳ lạ hơn. Mấy tháng trước nàng ta vẫn là người thường không thể tu luyện đấy.”
Liên Khuyết Chân Quân gật đầu: “Việc này chúng ta đã biết được. Thần Đô lấy nàng ta cầm đầu, có một đám người định ra khế ước nào đó với ma vật Quy Khư, có thể làm cho bọn họ nhanh chóng tăng lên lực lượng trong một thời gian ngắn.”
Quả nhiên là Quy Khư.
Từ lần đầu tiên nghe nói đến chỗ này, Giang Ngư đã cảm thấy nó sẽ rắc rối rất lớn.
Sự thật chứng minh quả nhiên không sai.
Nàng đã từng muốn tránh đi, kết quả đến bây giờ hình như cũng không thể thành công.
Nàng không kiềm được hỏi: “Mấy vị Trưởng lão, ta muốn biết, hạt đậu xanh nhỏ, chính là hạt giống trên người ta, có liên quan đến Quy Khư à?”
Liên Khuyết Chân Quân đã được nghe tính tình của Giang Ngư từ những Trưởng lão khác. Đổi làm tu sĩ khác bằng tuổi nàng, nếu trên người mang kỳ ngộ như thế, sợ là đã sớm thoả thuê mãn nguyện muốn làm ra đại sự nổi danh toàn Thương Lan Giới.
Nhưng Tiểu Ngư Trưởng lão của Thái Thanh lại hoàn toàn khác. Tuổi tác vẫn là một bé gái, tâm thái lại hờ hững hơn cả các lão tiền bối như Tuế Văn Trưởng lão.
Nhìn ánh mắt mang vẻ trông mong của Giang Ngư, bà ấy chậm rãi gật đầu.
Giang Ngư thở dài một hơi ở trong lòng. Nàng không phải đứa ngốc, từ thái độ của Ngân Thụ Trưởng lão, còn có Cơ Tử Nghi chủ động tìm mình, nàng đã ý thức được sợ là lần này không thể lười nhác rồi.
Nhưng hiện tại nàng vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Mãi đến khi Liên Khuyết Chân Quân nói một câu: “Bây giờ Tuế Văn Trưởng lão đang ở bên trong hoàng cung Đại Chu.”
Giang Ngư bỗng nhiên mở to hai mắt: “Tuế Văn Trưởng lão cũng tới?”
Có được câu trả lời khẳng định, nàng thầm nghĩ: Ngân Thụ Trưởng lão thật là để mắt đến ta.
Đại sự cần Tuế Văn Trưởng lão rời núi, thế mà đưa nàng đến đây một mình?
Nàng đã ngây ra trong chốc lát, ý thức được đại sự đến Tuế Văn Trưởng lão đều bị kinh động, liên lụy có lẽ cực rộng, cũng không phải đơn giản lười nhiều thì có thể thoát được.
Nếu trốn không thoát, nàng lập tức lên tinh thần, lấy ra sức mạnh đời trước làm hạng mục, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Liên Khuyết Chân Quân: “Chân Quân, đến giờ phút này ta vẫn không hiểu ra sao. Ngài có thể nói đại khái chân tướng cho ta không?”
Liên Khuyết Chân Quân rất kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Giang Ngư thành thật gật đầu: “Ngân Thụ Trưởng lão đưa ta lại đây, nói ta đến rồi sẽ biết.”
Thấy dáng vẻ mệt lòng của nàng, Liên Khuyết Chân Quân buồn cười: “Ngân Thụ tiền bối có lẽ cũng không nghĩ tới, ngươi vừa đến đây đã bị Cơ Tử Nghi mang đi.”
Ninh Thuần Chân Nhân đứng ở phía sau liếc Giang Ngư một cái, yên lặng nói ở trong lòng: Ngân Thụ tiền bối chỉ không dự đoán được sẽ có người đến Thần Đô, chuyện đầu tiên không phải tìm kiếm đồng môn đóng giữ ở Thần Đô, mà là đi dạo khắp nơi. Thật sự coi như mình đến du lịch ấy.
Liên Khuyết Chân Quân không vô nghĩa, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, điểm một luồng linh quang ở giữa mày Giang Ngư.
Mấy tin tức rơi vào bên trong thức hải của Giang Ngư.
Cuối cùng nàng đã biết Quy Khư là chỗ nào.
9000 năm trước, ở cực bắc Thương Lan Giới, cuối đại lục, đã xảy ra một trận sấm chớp mưa bão liên tục chín ngày chín đêm, không ai biết nguyên nhân của việc này.
May mà cực bắc quanh năm băng tuyết bao trùm, không người cư trú nên không có thương vong.
Sau khi sấm chớp mưa bão chấm dứt, không gian chỗ cực bắc xuất hiện mấy cái khe đen nhánh.
“Cho dù là kẻ nào hoặc là vật thể nào đến gần những cái khe đó thì sẽ bị mạnh mẽ hút vào. Phàm là người đi vào, không thấy có thể đi ra nữa.”
Sắc mặt Liên Khuyết Chân Quân nghiêm nghị: “Từng có một vị tiền bối Độ Kiếp, tự nguyện tiến vào bên trong khe tìm tòi.”
Vị lão tiền bối tóc trắng xoá kia thoải mái nói: “Lão thân sống đến tuổi này, đã xem hết một lần phong cảnh Thương Lan Giới. Hiện giờ có thể có cơ hội đi đến một chỗ xa lạ xem một cái, là phúc khí.”
Tiền bối tu vi Độ Kiếp đi vào trong đó, thời gian không đến một chén trà nhỏ, mệnh bài mang một sợi mệnh hồn vỡ thành vô số mảnh.
Từ đây, khu vực kia bị kết giới thật mạnh phong ấn, các đại tiên môn phái đệ tử thay phiên đóng giữ.
Ban đầu một ngàn năm không hề có dị động, các tu sĩ Thương Lan Giới cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Mãi cho đến một ngày nào, một vị đệ tử tiên môn bỗng nhiên thay đổi tình tính, giết liền mấy vị đồng môn.
Việc này kinh động đến các tông tiên môn, trên người đệ tử kia không có dấu vết bị đoạt xá, nhưng hành vi cử chỉ nghiễm nhiên thay đổi.
Sau đó, dùng rất nhiều thủ đoạn, mới dò ra “ma vật” trong thân thể hắn ta.
Đây là lần đầu tiên tu sĩ Thương Lan Giới biết hóa ra bên trong cái khe này có sinh mệnh tồn tại.
Đa số những ma vật đó tư duy hỗn loạn, rất dễ phân biệt. Tu sĩ Thương Lan Giới nhặt ra từ trong lời nói của chúng nó được tổng kết đại khái, bên trong không gian cái khe giống như một tòa nhà giam, bị nhốt ở bên trong đều là chủng tộc vô hình vô thể.
Đối với ma vật mà nói, bị giam trong đó tương đương với lưu đày không có thời hạn. Chờ đợi chúng nó chỉ có cô đơn và tra tấn vô tận, mãi đến khi ý thức mai một trong thời gian dài dòng.
Cái tên Quy Khư, bởi vậy mà đến.
Sốt cao bất ngờ xảy ra làm nàng ta hôn mê bất tỉnh.
“Người” Giang phủ, lúc không có việc gì, như là con rối bị sắp đặt mệnh lệnh cố định, mỗi ngày tiến hành tái diễn hành vi. Nhưng một khi đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, năng lực hành động của bọn họ vẫn rất mạnh.
Tam tiểu thư được cưng chiều nhất sinh bệnh, Đỗ phu nhân mời đại phu tốt nhất thành Kính Hoa đến trước.
Nhưng đại phu không nhìn ra bất kỳ tật xấu gì, sắc thuốc cũng không làm hết sốt được. Giang Tử Nghi chợt bừng tỉnh, cả người đổ mồ hôi, khuôn mặt hoảng sợ. Tiếp đó không bao lâu, nàng ta lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Thuốc hạ sốt và an thần đều không dùng được, đại phu có tiếng ở toàn bộ thành Kính Hoa đều đến một lần, vẫn không hề đỡ hơn.
Tiếp đó, Giang phủ bắt đầu tin tưởng nàng ta đụng phải tà, mời một vài giang hồ thuật sĩ đến làm phép.
Mới mấy ngày, Giang Tử Nghi đã nhanh chóng gầy ốm.
Đã nhiều ngày qua, linh lực của Giang Ngư cũng khôi phục không ít. Nàng tập trung nhìn về phía Giang Tử Nghi, quả nhiên thấy trên đỉnh đầu nàng ta quấn quanh nhè nhẹ từng đợt sương mù màu đen.
Nghĩ đến thứ đồ kia, chính là ngọn nguồn căn bệnh hiện giờ của nàng ta.
Đối với một người, mặc kệ là trong ảo cảnh hay là ngoài ảo cảnh đều muốn tính mạng của mình, Giang Ngư tất nhiên không có khả năng lương thiện mà hỗ trợ cho nàng ta.
Nàng chỉ không hiểu rõ ràng Cơ Tử Nghi đưa nàng vào trong ảo cảnh này. Vì sao nàng ta lại tự thương tổn chính mình?
Thấy sắc mặt nàng khác lạ, thiếu niên Cơ Trường Linh bên cạnh nàng hỏi làm sao vậy.
Giang Ngư nói với chàng: “Là có người muốn hại người, nhưng không biết thế nào mà nàng ta lại tự hại mình rồi.”
Cơ Trường Linh là người nhạy bén cỡ nào, nghe vậy lập tức nhìn thoáng qua phòng của Giang Tử Nghi: “Nàng ta xứng đáng.”
Giang Ngư cong đôi mắt: “Muội cũng cho rằng như vậy.”
Dường như từ khi Giang Tử Nghi đưa nàng ra phủ muốn tính mạng của nàng, tất cả đều đã thay đổi.
Mấy ngày sau đó, Giang Ngư đều cực kỳ cảnh giác, lo lắng ảo cảnh này và kẻ đứng phía sau còn ẩn giấu chuẩn bị gì.
… Nhưng không có gì cả.
Nàng đợi cho linh lực tích góp đến trình độ nào đó ở bên trong ảo cảnh, tự nhiên mà ý thức được, mình có thể rời khỏi nơi này.
“Cơ tiểu lang quân.” Nàng nghiêng đầu, gọi người bên cạnh một tiếng.
Thiếu niên Cơ Trường Linh nghi hoặc nhìn nàng, thấy người trước mặt mi mắt cong cong, bỡn cợt cười với mình: “Muội vẫn luôn có một câu không hỏi, có phải huynh thích muội không?”
Thiếu niên áo trắng cứng đờ người, ngơ ngẩn nhìn nàng. Giang Ngư tinh mắt nhìn thấy, trên khuôn mặt như bạch ngọc của chàng từng chút từng chút dâng lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Cực kỳ mỹ lệ.
Đáng tiếc cảnh đẹp bực này, nàng không có thời gian thưởng thức tỉ mỉ.
Trong lòng Giang Ngư tiếc nuối, động tác lại không chút chần chờ. Một bàn tay của nàng nắm lấy tay Cơ Trường Linh, linh quang màu xanh nhạt từ trong cơ thể bùng nổ.
Linh quang từ dưới chân hai người dần dần khuếch tán đến cả tòa Giang phủ, toàn bộ thành Kính Hoa, tất cả mọi chứ. Hư không vốn vô hình vô ảnh vậy mà như có được thực thể, dưới làn sóng linh lực khổng lồ đánh sâu vào dần dần vỡ vụn như gương vỡ.
Thành Kính Hoa giống như tên, chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước.
Phục hồi tinh thần lại, linh lực quen thuộc chảy xuôi khắp người, nàng đã trở lại bên trong thân thể của chính mình.
Xung quanh là nhà thuỷ tạ quen thuộc, nhưng Cơ Tử Nghi và những đệ tử khác vốn ở trong nhà thủy tạ, đều không thấy.
Ngay sau đó, không gian vặn vẹo, bóng dáng áo trắng từ trong đó bước ra.
Giang Ngư quay đầu lại: “Sư huynh.”
Đủ việc trong thành Kính Hoa nhanh chóng hiện lên trong đầu, Cơ Trường Linh bất đắc dĩ liếc Giang Ngư một cái, khẳng định: “Muội đã sớm khôi phục ký ức.”
Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Sớm hơn sư huynh một chút. Thời thiếu niên, sư huynh rất đáng yêu đó.”
“Khụ khụ khụ.”
Một tiếng ho khan bỗng nhiên truyền ra, ở ngoài nhà thuỷ tạ, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn tu sĩ mặc phục sức Thái Thanh.
Trong số đoàn người có Liên Khuyết Chân Quân đã từng gặp mặt một lần ở huyện Trường Lưu, ngoài bà ấy ra, Giang Ngư còn nhận ra Hằng Tĩnh Trưởng lão của Dược Phong và Ninh Thuần Chân Nhân.
Tiếng ho khan vừa rồi kia, chính là Ninh Thuần Chân Nhân phát ra.
Ông ta không cố ý, chỉ là bị câu nói “Thanh Huyền Chân Quân thời thiếu niên rất đáng yêu” làm cho khiếp sợ.
Nhưng hiện tại hai người cũng không để ý sự lúng túng của ông ta, Giang Ngư rất kỳ lạ hỏi: “Sao mọi người đều tới?”
Lúc nàng mới đến thế giới này, rất nghiêm túc đọc bách khoa toàn thư thường thức Tu Tiên Giới. Trong tình huống bình thường, tu sĩ tiên môn sẽ không xuất hiện với quy mô lớn ở thành trì của nhân loại.
Trước mắt, không nói đến một đoàn đệ tử đi theo sau mấy vị Trưởng lão, Nguyên Anh Chân Nhân, Hóa Thần Chân Quân Thái Thanh xuất hiện ở đây không chỉ có một vị.
Có thể thấy được là có việc khó giải quyết.
Liên Khuyết Chân Quân mỉm cười liếc nàng một cái: “Chúng ta tất nhiên là có cùng mục đích với ngươi.”
Giang Ngư:?
Nàng mờ mịt nhìn Liên Khuyết Chân Quân: Mục đích ta đến nơi này là gì?
Ngày đó nàng bị Ngân Thụ Trưởng lão đưa đến Thần Đô, Ngân Thụ Trưởng lão chưa nói cần nàng làm cái gì.
Loại nhân vật lớn thần bí này luôn như không dùng cùng một thứ ngôn ngữ với người thường, Ngân Thụ chỉ nói cho nàng, chờ nàng đến Thần Đô rồi thì sẽ biết.
Nàng đi vào Thần Đô, đã bị người ta mời đến nơi đây, gặp được Cơ Tử Nghi, bị kéo vào bên trong ảo cảnh.
Nghĩ đến ảo cảnh, nàng lập tức phản ứng lại đây: “Cơ Tử Nghi đâu? Các Trưởng lão có thể thấy nàng ta không?”
Liên Khuyết Chân Quân gật đầu: “Trên người nàng ta cực kỳ cổ quái, rõ ràng chỉ có tu vi Kim Đan, thủ đoạn lại rất là kỳ lạ, có thể đột phá kết giới mà ta bày ra, thoát đi rồi.”
Giang Ngư không kiềm được nói: “Còn có việc càng kỳ lạ hơn. Mấy tháng trước nàng ta vẫn là người thường không thể tu luyện đấy.”
Liên Khuyết Chân Quân gật đầu: “Việc này chúng ta đã biết được. Thần Đô lấy nàng ta cầm đầu, có một đám người định ra khế ước nào đó với ma vật Quy Khư, có thể làm cho bọn họ nhanh chóng tăng lên lực lượng trong một thời gian ngắn.”
Quả nhiên là Quy Khư.
Từ lần đầu tiên nghe nói đến chỗ này, Giang Ngư đã cảm thấy nó sẽ rắc rối rất lớn.
Sự thật chứng minh quả nhiên không sai.
Nàng đã từng muốn tránh đi, kết quả đến bây giờ hình như cũng không thể thành công.
Nàng không kiềm được hỏi: “Mấy vị Trưởng lão, ta muốn biết, hạt đậu xanh nhỏ, chính là hạt giống trên người ta, có liên quan đến Quy Khư à?”
Liên Khuyết Chân Quân đã được nghe tính tình của Giang Ngư từ những Trưởng lão khác. Đổi làm tu sĩ khác bằng tuổi nàng, nếu trên người mang kỳ ngộ như thế, sợ là đã sớm thoả thuê mãn nguyện muốn làm ra đại sự nổi danh toàn Thương Lan Giới.
Nhưng Tiểu Ngư Trưởng lão của Thái Thanh lại hoàn toàn khác. Tuổi tác vẫn là một bé gái, tâm thái lại hờ hững hơn cả các lão tiền bối như Tuế Văn Trưởng lão.
Nhìn ánh mắt mang vẻ trông mong của Giang Ngư, bà ấy chậm rãi gật đầu.
Giang Ngư thở dài một hơi ở trong lòng. Nàng không phải đứa ngốc, từ thái độ của Ngân Thụ Trưởng lão, còn có Cơ Tử Nghi chủ động tìm mình, nàng đã ý thức được sợ là lần này không thể lười nhác rồi.
Nhưng hiện tại nàng vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Mãi đến khi Liên Khuyết Chân Quân nói một câu: “Bây giờ Tuế Văn Trưởng lão đang ở bên trong hoàng cung Đại Chu.”
Giang Ngư bỗng nhiên mở to hai mắt: “Tuế Văn Trưởng lão cũng tới?”
Có được câu trả lời khẳng định, nàng thầm nghĩ: Ngân Thụ Trưởng lão thật là để mắt đến ta.
Đại sự cần Tuế Văn Trưởng lão rời núi, thế mà đưa nàng đến đây một mình?
Nàng đã ngây ra trong chốc lát, ý thức được đại sự đến Tuế Văn Trưởng lão đều bị kinh động, liên lụy có lẽ cực rộng, cũng không phải đơn giản lười nhiều thì có thể thoát được.
Nếu trốn không thoát, nàng lập tức lên tinh thần, lấy ra sức mạnh đời trước làm hạng mục, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Liên Khuyết Chân Quân: “Chân Quân, đến giờ phút này ta vẫn không hiểu ra sao. Ngài có thể nói đại khái chân tướng cho ta không?”
Liên Khuyết Chân Quân rất kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Giang Ngư thành thật gật đầu: “Ngân Thụ Trưởng lão đưa ta lại đây, nói ta đến rồi sẽ biết.”
Thấy dáng vẻ mệt lòng của nàng, Liên Khuyết Chân Quân buồn cười: “Ngân Thụ tiền bối có lẽ cũng không nghĩ tới, ngươi vừa đến đây đã bị Cơ Tử Nghi mang đi.”
Ninh Thuần Chân Nhân đứng ở phía sau liếc Giang Ngư một cái, yên lặng nói ở trong lòng: Ngân Thụ tiền bối chỉ không dự đoán được sẽ có người đến Thần Đô, chuyện đầu tiên không phải tìm kiếm đồng môn đóng giữ ở Thần Đô, mà là đi dạo khắp nơi. Thật sự coi như mình đến du lịch ấy.
Liên Khuyết Chân Quân không vô nghĩa, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, điểm một luồng linh quang ở giữa mày Giang Ngư.
Mấy tin tức rơi vào bên trong thức hải của Giang Ngư.
Cuối cùng nàng đã biết Quy Khư là chỗ nào.
9000 năm trước, ở cực bắc Thương Lan Giới, cuối đại lục, đã xảy ra một trận sấm chớp mưa bão liên tục chín ngày chín đêm, không ai biết nguyên nhân của việc này.
May mà cực bắc quanh năm băng tuyết bao trùm, không người cư trú nên không có thương vong.
Sau khi sấm chớp mưa bão chấm dứt, không gian chỗ cực bắc xuất hiện mấy cái khe đen nhánh.
“Cho dù là kẻ nào hoặc là vật thể nào đến gần những cái khe đó thì sẽ bị mạnh mẽ hút vào. Phàm là người đi vào, không thấy có thể đi ra nữa.”
Sắc mặt Liên Khuyết Chân Quân nghiêm nghị: “Từng có một vị tiền bối Độ Kiếp, tự nguyện tiến vào bên trong khe tìm tòi.”
Vị lão tiền bối tóc trắng xoá kia thoải mái nói: “Lão thân sống đến tuổi này, đã xem hết một lần phong cảnh Thương Lan Giới. Hiện giờ có thể có cơ hội đi đến một chỗ xa lạ xem một cái, là phúc khí.”
Tiền bối tu vi Độ Kiếp đi vào trong đó, thời gian không đến một chén trà nhỏ, mệnh bài mang một sợi mệnh hồn vỡ thành vô số mảnh.
Từ đây, khu vực kia bị kết giới thật mạnh phong ấn, các đại tiên môn phái đệ tử thay phiên đóng giữ.
Ban đầu một ngàn năm không hề có dị động, các tu sĩ Thương Lan Giới cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Mãi cho đến một ngày nào, một vị đệ tử tiên môn bỗng nhiên thay đổi tình tính, giết liền mấy vị đồng môn.
Việc này kinh động đến các tông tiên môn, trên người đệ tử kia không có dấu vết bị đoạt xá, nhưng hành vi cử chỉ nghiễm nhiên thay đổi.
Sau đó, dùng rất nhiều thủ đoạn, mới dò ra “ma vật” trong thân thể hắn ta.
Đây là lần đầu tiên tu sĩ Thương Lan Giới biết hóa ra bên trong cái khe này có sinh mệnh tồn tại.
Đa số những ma vật đó tư duy hỗn loạn, rất dễ phân biệt. Tu sĩ Thương Lan Giới nhặt ra từ trong lời nói của chúng nó được tổng kết đại khái, bên trong không gian cái khe giống như một tòa nhà giam, bị nhốt ở bên trong đều là chủng tộc vô hình vô thể.
Đối với ma vật mà nói, bị giam trong đó tương đương với lưu đày không có thời hạn. Chờ đợi chúng nó chỉ có cô đơn và tra tấn vô tận, mãi đến khi ý thức mai một trong thời gian dài dòng.
Cái tên Quy Khư, bởi vậy mà đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương