Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 144
Giang Ngư hỏi Cơ Linh Tuyết có tính toán gì cho sau này không.
Cơ Linh Tuyết nói hiện tại nàng mất tu vi, không có cách nào tu luyện nữa nhưng vẫn có thể nâng kiếm.
“Ta định rời khỏi tông môn, vân du tứ phương.” Nàng nói: “Ở mãi chỗ này không phải lựa chọn tốt. Trước kia sư phụ nói kiếm của ta chưa trải qua thế sự, quá tự kỷ, bảo ta đi ra ngoài nhiều xem trăm sắc thái dân gian, cũng là tu hành. Hiện tại vừa hay có thời gian.”
Giang Ngư rót một chén linh tửu cho nàng, bưng chén rượu lên kính nàng: “Chờ ngươi trở về, lại đến tìm ta uống rượu.”
Kiếm khách uống xong chém rượu này, đeo kiếm rời khỏi Thái Thanh.
Rất nhiều năm sau đó, Giang Ngư chưa từng gặp lại nàng nữa.
*
Tháng sáu, Giang Ngư và Cơ Trường Linh cùng đi huyện Trường Lưu.
Lúc này, huyện Trường Lưu đã bước ra từ trong bóng tối, lại biến thành nơi thành nhỏ núi sông tuyệt đẹp, yên bình giàu có.
Hôm nay trời trong, bầu trời xanh vạn dặm.
“Bán hoa đây…”
“Lang quân, có muốn mua một cành hoa tặng nương tử không... Ui da, là hai vị ân nhân!”
Lão phụ nhân vui mừng nhìn hai người.
Trong tay bà cầm theo một giỏ hoa, trong rổ là đủ mọi loại hoa màu sắc tươi đẹp. Nhưng lần này, phía sau lão phụ không có cô cháu gái nhỏ mắt to nhút nhát sợ sệt kia đi theo.
Giang Ngư còn nhớ rõ bà, cười nói: “Lão nhân gia, lại đi bán hoa à?”
Lão phụ nhân cười ha ha, tinh thần rõ ràng tốt hơn năm trước, giọng nói to khỏe: “Đúng vậy, ta đã bán hoa rất nhiều năm ở gần đây.”
Cơ Trường Linh lấy bạc ra, lần này có thế nào lão phụ nhân cũng không chịu nhận: “Bạc mà năm ngoái hai vị cho đủ mua vài rổ rồi.”
Bà đưa rổ cho Cơ Trường Linh, vui tươi hớn hở: “Hai vị ân nhân hẳn không phải người huyện Trường Lưu nhỉ? Đến ngắm hồ à, lần này vừa đúng lúc đấy.”
Giang Ngư thấy sắc mặt bà thoải mái, váy áo cũng mới hơn so với năm trước, đoán cuộc sống hiện giờ của bà không tồi nên hỏi tình hình gần đây của bà.
Quả nhiên, mặt lão phụ nhân mang vui mừng, nói mấy tháng trước, tiên nhân đến huyện Trường Lưu, còn mang theo đại quan từ Thần Đô tới, bắt hết lũ tham quan ô lại.
Huyện lệnh mới đến là người rất tốt, thay dân chúng giải quyết rất nhiều phiền toái, lại có tiên nhân hỗ trợ làm mấy trận tiên vũ.
“Hiện giờ chỗ chúng ta mưa thuận gió hoà, sau khi tắm gội tiên vũ bách bệnh đều hết, chân cẳng bà đều có sức lực.” Lão phụ nhân chỉ vào giỏ hoa trong tay Cơ Trường Linh: “Ngài nhìn xem đến hoa nở đều to hơn bình thường đấy.”
Bà nói hiện tại cuộc sống đã tốt hơn nhiều, bà cũng tích cóp chút tiền có thể đưa cháu gái đến học đường.
“Có năng lực thì chắc chắn là hy vọng bọn nhỏ có thể đọc sách hiểu lý lẽ.” Lão phụ nhân tươi cười đầy khát khao: “Chờ A Duyệt lớn hơn chút nữa, còn có thể đến huyện nha thí nghiệm thiên phú gì kia. Nếu trong nhà có thể có một vị tiên nhân thì càng vui mừng.”
Tạm biệt lão phụ nhân, Cơ Trường Linh cúi đầu chọn ra một bông hoa nở rộ nhất trong giỏ hoa, đưa cho Giang Ngư.
“Sư muội, ngày đó ở bí cảnh, muội kiên trì mua cho huynh một giỏ hoa.”
Giang Ngư: “Hả?”
“Chính là đang tỏ tình với huynh à?”
Giang Ngư không trả lời, tròng mắt xoay một vòng, cười gian: “Muội còn chưa hỏi sư huynh đấy. Ngày đó vị lão bà bà này mời huynh mua một cành hoa cho người trong lòng, huynh cứ vậy vội vàng trả tiền. Là đã có lòng đen tối với muội từ lúc đó rồi à?”
“Ừ.”
Giang Ngư không đoán được chàng thừa nhận thẳng thắn như vậy, kinh ngạc trong chớp mắt rồi khóe miệng không kiềm được cong lên.
“Vậy muội cũng “ừm”.”
Nàng chắp tay sau lưng đi ở phía trước, bước chân nhẹ nhàng như sắp nhảy dựng lên. Lang quân áo trắng cầm theo giỏ hoa đi ở phía sau, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng của nàng, ánh nắng màu vàng rải dưới chân hai người, kéo dài cảnh này đến vô hạn.
Hai người hưởng thụ sự yên tĩnh trong lòng hiểu rõ mà không nói ra vào giờ phút này, một trước một sau đến bên hồ.
Mặt hồ vẫn còn mờ sương, chẳng qua không còn sự mênh mang vốn có, hiện giờ đã bị sen xanh đầy hồ thay thế.
Trong hồ đã có vài con thuyền, có thuyền hoa tinh xảo hơn, càng có rất nhiều thuyền có mui che nho nhỏ, xuyên qua ở lá sen. Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng cười trong trẻo truyền ra từ chỗ sâu trong những cành sen.
“Chúng ta cũng đi thuê một chiếc thuyền.” Giang Ngư đề nghị với Cơ Trường Linh.
Cơ Trường Linh tất nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng còn không đợi nàng hành động, bên tai đã truyền đến một tiếng gọi, một chiếc thuyền con nhẹ nhàng xuyên qua giữa cành hoa, dừng ở trước mặt hai người.
Người chống thuyền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quắc thước dưới đấu lạp.
“Ông lão, là ông!” Giang Ngư còn nhớ rõ ông ấy.
Ông lão càng vui mừng hơn nàng, hạ nhỏ giọng: “Tiên nhân, quả nhiên là ngài!”
Ông nhìn thoáng qua Cơ Trường Linh, tuy rằng chưa từng gặp nhưng ở bên cạnh tiên nhân, lại tiên khí phiêu phiêu đến nhường này, tất nhiên cũng là tiên nhân.
Nếu đã gặp lại cố nhân thì cũng bớt được chuyện tìm thuyền.
Chiếc thuyền có mui che của ông lão vẫn như cũ, đơn giản lại sạch sẽ. Nhưng trên chiếc bàn nhỏ trong khoang thuyền, ngoài một đĩa cá chiên giòn thơm nức mũi ra, còn có thêm hai đĩa điểm tâm nhỏ.
Giang Ngư không nhịn được cười: “Ông lão, nhìn có vẻ như cuộc sống của ông càng ngày càng tốt nhỉ.”
“Nhờ hồng phúc của tiên nhân.” Ông lão vui tươi hớn hở: “Năm ngoái chuyện trên thuyền của lão có tiên nhân bị mấy thư sinh nhìn thấy lan truyền ra ngoài, bao nhiêu người nghe danh mà đến muốn thuê thuyền của lão.”
Ông còn nhớ rõ năm trước nói với tiên nhân, tháng sáu hoa sen đẹp nhất.
Tháng sáu năm trước tiên nhân không đến, năm nay ông ngày ngày chờ ở đây, cuối cùng đã chờ được.
Không bao lâu, ông lão hái được mấy cái đài sen tươi đưa vào: “Không phải thứ hiếm lạ gì, tiên nhân có thể nếm thử, ăn đồ tươi mới.”
“Cảm ơn lão nhân gia.” Giang Ngư nói lời cảm ơn.
Lúc ông lão rời đi còn đánh bạo liếc nhìn dáng vẻ hai người ngồi cạnh nhau bên trong, trong lòng suy đoán.
Thuyền có mui lảo đảo lắc lư đến chỗ sâu giữa hồ, bên ngoài truyền đến tiếng ca trong trẻo không biết từ hướng nào, hát không biết phương ngôn nơi nào, mềm mại ngọt ngào, tuy không hiểu nhưng lại có thể nghe ra tình ý miên man trong đó.
Giang Ngư hơi vén mành lên, ỷ vào thị lực cực tốt của tu sĩ, quả nhiên nhìn thấy mấy con thuyền nhỏ gần đó. Trên một con thuyền có mui che trong đó có mấy người ăn mặc kiểu thư sinh đang ngồi, trên thuyền còn đặt bếp lò, không biết đang pha trà hay là nấu rượu.
Một người trong đó vừa khéo nhìn sang bên này, một thoáng kinh hồng, ánh mắt lập tức ngây ra.
Chỉ chốc lát sau, con thuyền kia đã nhích lại gần.
Giang Ngư đang bóc hạt sen chơi, thấy có người tới gần cũng không để trong lòng, mãi đến bên ngoài truyền đến một tiếng:
“Tiểu sinh Trương Nhạn, người huyện Bình Thủy, chẳng hay có thể biết tên của tiểu thư không?”
Giang Ngư ngây ra một lúc mới hiểu ra lời này đang nói với mình.
Nàng kéo một bên mành ra, phát hiện vài con thuyền cách đó không xa đều đang nhìn sang bên này.
Ở huyện Trường Lưu, tháng sáu hoa sen nở rộ cũng là lúc nam nữ trẻ thổ lộ cõi lòng. Lời của thư sinh này cũng không quá đột ngột, không ít người đều hóng xem.
“Ngươi đang hỏi ta sao?” Giang Ngư thoải mái hào phóng mặc cho bọn họ xem. Đến Thần Nông đại thần, nàng còn gặp rồi, cảnh như này thật sự không là gì cả.
Lần này Trương thư sinh nhìn thấy rõ dàng vẻ của nàng, gương mặt thanh tú đỏ ửng: “Đúng vậy, tiểu thư có thể báo tên không?”
Dáng vẻ ngây thơ như vậy làm Giang Ngư không kiềm được bật cười.
Nàng cười như vậy, chớ nói Trương Nhạn, không ít người xem cuộc vui đều không dời mắt được.
“Thứ cho ta không thể báo.” Giang Ngư kéo toàn bộ mành ra, lộ ra khuôn mặt Cơ Trường Linh ở một bên kia, trêu ghẹo: “Ta đã có gia thất.”
Lại là một loạt tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên.
Giang Ngư nén cười, nói: “Phu quân nhà ta thẹn thùng. Các vị, chớ có nhìn nữa.”
Nói xong, không màng vẻ mất mát của người khác, nàng khép mành lại, ghé vào trên bàn, cúi đầu cười.
Cơ Trường Linh yên tĩnh ngồi trong chốc lát, chờ nàng cười chán rồi, mới bất đắc dĩ: “Sư muội, chơi vui như vậy à?”
Giang Ngư cười đến đỏ cả mặt, một đôi mắt sáng ngời, đúng lý hợp tình: “Chơi vui!”
Lúc nàng lại kéo mành ra, quả nhiên, mấy con thuyền nhỏ kia đã đi xa. Nàng trêu chọc: “Nghĩ đến mọi người đều rất săn sóc phu quân ‘mỹ nhân’ thẹn thùng nhà muội đó.”
Phu quân ‘mỹ nhân’ liếc nàng một cái, với tay ra ngoài. Một lát sau, một cành sen thanh lệ vô song được chàng nắm trong bàn tay.
Chàng đưa hoa sen cho Giang Ngư: “Tuy rằng sư muội đã định ra danh phận của chúng ta, nhưng cành hoa sen này, vẫn mong sư muội nhận lấy.”
Giang Ngư ngây người. Nàng cố ý đến huyện Trường Lưu ngắm hồ, là có ý này ở bên trong.
Nhưng mà...
“Sao sư huynh biết được?”
Cơ Trường Linh nói: “Huynh nghe bọn họ nói.”
Trên hồ này nhiều người thường như vậy, Cơ Trường Linh dễ dàng có thể nghe được những lời bọn họ nói chuyện phiếm, tất nhiên cũng biết phong tục lãng mạn này của huyện Trường Lưu.
Giang Ngư vốn muốn tự đưa, nhưng đổi thành sư huynh đưa, nàng cũng rất vui vẻ.
Nàng nhận cành hoa sen này, yêu thích không buông tay nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi “Sư huynh, nếu muội không thức tỉnh năng lực huyết mạch, chỉ có 800 năm ở bên huynh. Huynh sẽ như thế nào?”
Cơ Trường Linh không biết vì sao nàng hỏi như vậy nhưng vẫn cẩn thận tự hỏi một lúc lâu, mới nói: “Huynh sẽ quý trọng mỗi một ngày ở bên sư muội.”
Giang Ngư chống cằm, nhìn chàng: “Sau thì sao? Nếu sau 800 năm, muội không còn nữa, sư huynh sẽ thế nào?”
Cơ Trường Linh nghi hoặc nhìn nàng, chần chờ một lát, khẽ nói: “Huynh sẽ cần cù tu hành, kiên trì đi con đường của mình. Cố gắng... để mình sống thật tốt.”
Giang Ngư khẽ thở ra, cười nói: “Huynh có thể nghĩ vậy là tốt nhất. Muội sợ nhất sư huynh trả lời rằng sẽ đi theo muội hoặc là không màng tất cả tìm kiếm phương pháp làm muội sống lại.”
Cơ Trường Linh nhìn nàng một cái, im lặng không lên tiếng duỗi tay nắm lấy tay nàng, đưa linh lực vào.
Giang Ngư tùy ý để chàng kiểm tra: “Muội chỉ ví dụ thôi mà, thân thể của muội thật sự không có bất kỳ vấn đề gì.”
“Ví dụ khó nghe như vậy, về sau sư muội vẫn chớ có làm.”
Chàng khẽ nói: “Huynh sẽ không đi theo muội, là bởi vì huynh biết muội sẽ không thích huynh làm như vậy.”
“Huynh sẽ không bất chấp tất cả tìm kiếm phương pháp làm muội sống lại, là bởi vì huynh nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp trong khả năng của huynh, giữ muội lại trước khi muội rời đi.”
Nếu không thể giữ lại người sống thì nói chi người rời đi?
Giang Ngư im lặng một lát, ôm lấy chàng, lúc lâu sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi”.
Cơ Trường Linh không hỏi vì sao, im lặng ôm chặt nàng.
Màn đêm buông xuống, hai người tạm biệt ông lão, lên phi thuyền về Thái Thanh Tiên Tông.
Tối nay sao trời lộng lẫy, Giang Ngư nằm ở trên phi thuyền, đếm ngôi sao trên bầu trời chơi.
“Sư huynh, chờ chúng ta đi về, chúng ta đào một cái hồ trước tiểu lâu, trồng một hồ hoa sen đi.”
“Được.”
“Hàn Lộ nói có hai tộc nhân của nó cũng chuẩn bị dọn đến Linh Thảo Viên. Muội phải chọn chỗ tốt cho chúng nó, lại xây mấy ngôi nhà nấm.”
Cơ Trường Linh cười: “Hai tháng qua, Linh Thú Phong chạy đến bao nhiêu là linh thú, muội cẩn thận chủ Linh Thú Phong đến tìm muội đòi thú.”
Giang Ngư đúng lý hợp tình, thật sự đắc ý: “Muội lại không đi đào góc tường, lông xù xù tự muốn lại đây. Quá được hoan nghênh, cũng không thể trách muội mà.”
Nàng lại nhắc mãi: “Muội còn muốn xây cho Tiểu Hắc, muội nói là Tiểu Hạo Đồng, một căn nhà trên cây năm màu huy hoàng rực rỡ. Hắn nói mùa thu sẽ về ở một thời gian.”
“Được.”
“...”
Hai người câu được câu không trò chuyện, Giang Ngư như vô tình nói: “Ở quê quán bên kia của muội, mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều một hành tinh, là tương đương với một thế giới của Thương Lan Giới.”
“Thật đúng là thần kỳ.”
Giang Ngư ngẩn ra, quay đầu, nhìn tiên quân ngồi ở bên cạnh mình: “Muội nói là ở quê quán bên kia của muội.”
Tiên quân áo trắng lại cười nói: “Ừ, huynh nghe được. Huynh sẽ nỗ lực tu luyện, hy vọng có một ngày, có thể đưa sư muội về quê nhà của muội nhìn một cái.”
Giang Ngư ngơ ngác nhìn chàng: “Sư huynh... Huynh biết?”
“Ừ, huynh biết.”
“Huynh biết muội là linh hồn đến từ thế giới khác, vượt qua thời không, huynh và muội có thể gặp gỡ, có thể quen biết, là duyên phận cả đời.”
“Cơ Trường Linh vô cùng may mắn.”
Cơ Linh Tuyết nói hiện tại nàng mất tu vi, không có cách nào tu luyện nữa nhưng vẫn có thể nâng kiếm.
“Ta định rời khỏi tông môn, vân du tứ phương.” Nàng nói: “Ở mãi chỗ này không phải lựa chọn tốt. Trước kia sư phụ nói kiếm của ta chưa trải qua thế sự, quá tự kỷ, bảo ta đi ra ngoài nhiều xem trăm sắc thái dân gian, cũng là tu hành. Hiện tại vừa hay có thời gian.”
Giang Ngư rót một chén linh tửu cho nàng, bưng chén rượu lên kính nàng: “Chờ ngươi trở về, lại đến tìm ta uống rượu.”
Kiếm khách uống xong chém rượu này, đeo kiếm rời khỏi Thái Thanh.
Rất nhiều năm sau đó, Giang Ngư chưa từng gặp lại nàng nữa.
*
Tháng sáu, Giang Ngư và Cơ Trường Linh cùng đi huyện Trường Lưu.
Lúc này, huyện Trường Lưu đã bước ra từ trong bóng tối, lại biến thành nơi thành nhỏ núi sông tuyệt đẹp, yên bình giàu có.
Hôm nay trời trong, bầu trời xanh vạn dặm.
“Bán hoa đây…”
“Lang quân, có muốn mua một cành hoa tặng nương tử không... Ui da, là hai vị ân nhân!”
Lão phụ nhân vui mừng nhìn hai người.
Trong tay bà cầm theo một giỏ hoa, trong rổ là đủ mọi loại hoa màu sắc tươi đẹp. Nhưng lần này, phía sau lão phụ không có cô cháu gái nhỏ mắt to nhút nhát sợ sệt kia đi theo.
Giang Ngư còn nhớ rõ bà, cười nói: “Lão nhân gia, lại đi bán hoa à?”
Lão phụ nhân cười ha ha, tinh thần rõ ràng tốt hơn năm trước, giọng nói to khỏe: “Đúng vậy, ta đã bán hoa rất nhiều năm ở gần đây.”
Cơ Trường Linh lấy bạc ra, lần này có thế nào lão phụ nhân cũng không chịu nhận: “Bạc mà năm ngoái hai vị cho đủ mua vài rổ rồi.”
Bà đưa rổ cho Cơ Trường Linh, vui tươi hớn hở: “Hai vị ân nhân hẳn không phải người huyện Trường Lưu nhỉ? Đến ngắm hồ à, lần này vừa đúng lúc đấy.”
Giang Ngư thấy sắc mặt bà thoải mái, váy áo cũng mới hơn so với năm trước, đoán cuộc sống hiện giờ của bà không tồi nên hỏi tình hình gần đây của bà.
Quả nhiên, mặt lão phụ nhân mang vui mừng, nói mấy tháng trước, tiên nhân đến huyện Trường Lưu, còn mang theo đại quan từ Thần Đô tới, bắt hết lũ tham quan ô lại.
Huyện lệnh mới đến là người rất tốt, thay dân chúng giải quyết rất nhiều phiền toái, lại có tiên nhân hỗ trợ làm mấy trận tiên vũ.
“Hiện giờ chỗ chúng ta mưa thuận gió hoà, sau khi tắm gội tiên vũ bách bệnh đều hết, chân cẳng bà đều có sức lực.” Lão phụ nhân chỉ vào giỏ hoa trong tay Cơ Trường Linh: “Ngài nhìn xem đến hoa nở đều to hơn bình thường đấy.”
Bà nói hiện tại cuộc sống đã tốt hơn nhiều, bà cũng tích cóp chút tiền có thể đưa cháu gái đến học đường.
“Có năng lực thì chắc chắn là hy vọng bọn nhỏ có thể đọc sách hiểu lý lẽ.” Lão phụ nhân tươi cười đầy khát khao: “Chờ A Duyệt lớn hơn chút nữa, còn có thể đến huyện nha thí nghiệm thiên phú gì kia. Nếu trong nhà có thể có một vị tiên nhân thì càng vui mừng.”
Tạm biệt lão phụ nhân, Cơ Trường Linh cúi đầu chọn ra một bông hoa nở rộ nhất trong giỏ hoa, đưa cho Giang Ngư.
“Sư muội, ngày đó ở bí cảnh, muội kiên trì mua cho huynh một giỏ hoa.”
Giang Ngư: “Hả?”
“Chính là đang tỏ tình với huynh à?”
Giang Ngư không trả lời, tròng mắt xoay một vòng, cười gian: “Muội còn chưa hỏi sư huynh đấy. Ngày đó vị lão bà bà này mời huynh mua một cành hoa cho người trong lòng, huynh cứ vậy vội vàng trả tiền. Là đã có lòng đen tối với muội từ lúc đó rồi à?”
“Ừ.”
Giang Ngư không đoán được chàng thừa nhận thẳng thắn như vậy, kinh ngạc trong chớp mắt rồi khóe miệng không kiềm được cong lên.
“Vậy muội cũng “ừm”.”
Nàng chắp tay sau lưng đi ở phía trước, bước chân nhẹ nhàng như sắp nhảy dựng lên. Lang quân áo trắng cầm theo giỏ hoa đi ở phía sau, ánh mắt dịu dàng nhìn bóng dáng của nàng, ánh nắng màu vàng rải dưới chân hai người, kéo dài cảnh này đến vô hạn.
Hai người hưởng thụ sự yên tĩnh trong lòng hiểu rõ mà không nói ra vào giờ phút này, một trước một sau đến bên hồ.
Mặt hồ vẫn còn mờ sương, chẳng qua không còn sự mênh mang vốn có, hiện giờ đã bị sen xanh đầy hồ thay thế.
Trong hồ đã có vài con thuyền, có thuyền hoa tinh xảo hơn, càng có rất nhiều thuyền có mui che nho nhỏ, xuyên qua ở lá sen. Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng cười trong trẻo truyền ra từ chỗ sâu trong những cành sen.
“Chúng ta cũng đi thuê một chiếc thuyền.” Giang Ngư đề nghị với Cơ Trường Linh.
Cơ Trường Linh tất nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng còn không đợi nàng hành động, bên tai đã truyền đến một tiếng gọi, một chiếc thuyền con nhẹ nhàng xuyên qua giữa cành hoa, dừng ở trước mặt hai người.
Người chống thuyền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quắc thước dưới đấu lạp.
“Ông lão, là ông!” Giang Ngư còn nhớ rõ ông ấy.
Ông lão càng vui mừng hơn nàng, hạ nhỏ giọng: “Tiên nhân, quả nhiên là ngài!”
Ông nhìn thoáng qua Cơ Trường Linh, tuy rằng chưa từng gặp nhưng ở bên cạnh tiên nhân, lại tiên khí phiêu phiêu đến nhường này, tất nhiên cũng là tiên nhân.
Nếu đã gặp lại cố nhân thì cũng bớt được chuyện tìm thuyền.
Chiếc thuyền có mui che của ông lão vẫn như cũ, đơn giản lại sạch sẽ. Nhưng trên chiếc bàn nhỏ trong khoang thuyền, ngoài một đĩa cá chiên giòn thơm nức mũi ra, còn có thêm hai đĩa điểm tâm nhỏ.
Giang Ngư không nhịn được cười: “Ông lão, nhìn có vẻ như cuộc sống của ông càng ngày càng tốt nhỉ.”
“Nhờ hồng phúc của tiên nhân.” Ông lão vui tươi hớn hở: “Năm ngoái chuyện trên thuyền của lão có tiên nhân bị mấy thư sinh nhìn thấy lan truyền ra ngoài, bao nhiêu người nghe danh mà đến muốn thuê thuyền của lão.”
Ông còn nhớ rõ năm trước nói với tiên nhân, tháng sáu hoa sen đẹp nhất.
Tháng sáu năm trước tiên nhân không đến, năm nay ông ngày ngày chờ ở đây, cuối cùng đã chờ được.
Không bao lâu, ông lão hái được mấy cái đài sen tươi đưa vào: “Không phải thứ hiếm lạ gì, tiên nhân có thể nếm thử, ăn đồ tươi mới.”
“Cảm ơn lão nhân gia.” Giang Ngư nói lời cảm ơn.
Lúc ông lão rời đi còn đánh bạo liếc nhìn dáng vẻ hai người ngồi cạnh nhau bên trong, trong lòng suy đoán.
Thuyền có mui lảo đảo lắc lư đến chỗ sâu giữa hồ, bên ngoài truyền đến tiếng ca trong trẻo không biết từ hướng nào, hát không biết phương ngôn nơi nào, mềm mại ngọt ngào, tuy không hiểu nhưng lại có thể nghe ra tình ý miên man trong đó.
Giang Ngư hơi vén mành lên, ỷ vào thị lực cực tốt của tu sĩ, quả nhiên nhìn thấy mấy con thuyền nhỏ gần đó. Trên một con thuyền có mui che trong đó có mấy người ăn mặc kiểu thư sinh đang ngồi, trên thuyền còn đặt bếp lò, không biết đang pha trà hay là nấu rượu.
Một người trong đó vừa khéo nhìn sang bên này, một thoáng kinh hồng, ánh mắt lập tức ngây ra.
Chỉ chốc lát sau, con thuyền kia đã nhích lại gần.
Giang Ngư đang bóc hạt sen chơi, thấy có người tới gần cũng không để trong lòng, mãi đến bên ngoài truyền đến một tiếng:
“Tiểu sinh Trương Nhạn, người huyện Bình Thủy, chẳng hay có thể biết tên của tiểu thư không?”
Giang Ngư ngây ra một lúc mới hiểu ra lời này đang nói với mình.
Nàng kéo một bên mành ra, phát hiện vài con thuyền cách đó không xa đều đang nhìn sang bên này.
Ở huyện Trường Lưu, tháng sáu hoa sen nở rộ cũng là lúc nam nữ trẻ thổ lộ cõi lòng. Lời của thư sinh này cũng không quá đột ngột, không ít người đều hóng xem.
“Ngươi đang hỏi ta sao?” Giang Ngư thoải mái hào phóng mặc cho bọn họ xem. Đến Thần Nông đại thần, nàng còn gặp rồi, cảnh như này thật sự không là gì cả.
Lần này Trương thư sinh nhìn thấy rõ dàng vẻ của nàng, gương mặt thanh tú đỏ ửng: “Đúng vậy, tiểu thư có thể báo tên không?”
Dáng vẻ ngây thơ như vậy làm Giang Ngư không kiềm được bật cười.
Nàng cười như vậy, chớ nói Trương Nhạn, không ít người xem cuộc vui đều không dời mắt được.
“Thứ cho ta không thể báo.” Giang Ngư kéo toàn bộ mành ra, lộ ra khuôn mặt Cơ Trường Linh ở một bên kia, trêu ghẹo: “Ta đã có gia thất.”
Lại là một loạt tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên.
Giang Ngư nén cười, nói: “Phu quân nhà ta thẹn thùng. Các vị, chớ có nhìn nữa.”
Nói xong, không màng vẻ mất mát của người khác, nàng khép mành lại, ghé vào trên bàn, cúi đầu cười.
Cơ Trường Linh yên tĩnh ngồi trong chốc lát, chờ nàng cười chán rồi, mới bất đắc dĩ: “Sư muội, chơi vui như vậy à?”
Giang Ngư cười đến đỏ cả mặt, một đôi mắt sáng ngời, đúng lý hợp tình: “Chơi vui!”
Lúc nàng lại kéo mành ra, quả nhiên, mấy con thuyền nhỏ kia đã đi xa. Nàng trêu chọc: “Nghĩ đến mọi người đều rất săn sóc phu quân ‘mỹ nhân’ thẹn thùng nhà muội đó.”
Phu quân ‘mỹ nhân’ liếc nàng một cái, với tay ra ngoài. Một lát sau, một cành sen thanh lệ vô song được chàng nắm trong bàn tay.
Chàng đưa hoa sen cho Giang Ngư: “Tuy rằng sư muội đã định ra danh phận của chúng ta, nhưng cành hoa sen này, vẫn mong sư muội nhận lấy.”
Giang Ngư ngây người. Nàng cố ý đến huyện Trường Lưu ngắm hồ, là có ý này ở bên trong.
Nhưng mà...
“Sao sư huynh biết được?”
Cơ Trường Linh nói: “Huynh nghe bọn họ nói.”
Trên hồ này nhiều người thường như vậy, Cơ Trường Linh dễ dàng có thể nghe được những lời bọn họ nói chuyện phiếm, tất nhiên cũng biết phong tục lãng mạn này của huyện Trường Lưu.
Giang Ngư vốn muốn tự đưa, nhưng đổi thành sư huynh đưa, nàng cũng rất vui vẻ.
Nàng nhận cành hoa sen này, yêu thích không buông tay nhìn một lúc lâu, đột nhiên hỏi “Sư huynh, nếu muội không thức tỉnh năng lực huyết mạch, chỉ có 800 năm ở bên huynh. Huynh sẽ như thế nào?”
Cơ Trường Linh không biết vì sao nàng hỏi như vậy nhưng vẫn cẩn thận tự hỏi một lúc lâu, mới nói: “Huynh sẽ quý trọng mỗi một ngày ở bên sư muội.”
Giang Ngư chống cằm, nhìn chàng: “Sau thì sao? Nếu sau 800 năm, muội không còn nữa, sư huynh sẽ thế nào?”
Cơ Trường Linh nghi hoặc nhìn nàng, chần chờ một lát, khẽ nói: “Huynh sẽ cần cù tu hành, kiên trì đi con đường của mình. Cố gắng... để mình sống thật tốt.”
Giang Ngư khẽ thở ra, cười nói: “Huynh có thể nghĩ vậy là tốt nhất. Muội sợ nhất sư huynh trả lời rằng sẽ đi theo muội hoặc là không màng tất cả tìm kiếm phương pháp làm muội sống lại.”
Cơ Trường Linh nhìn nàng một cái, im lặng không lên tiếng duỗi tay nắm lấy tay nàng, đưa linh lực vào.
Giang Ngư tùy ý để chàng kiểm tra: “Muội chỉ ví dụ thôi mà, thân thể của muội thật sự không có bất kỳ vấn đề gì.”
“Ví dụ khó nghe như vậy, về sau sư muội vẫn chớ có làm.”
Chàng khẽ nói: “Huynh sẽ không đi theo muội, là bởi vì huynh biết muội sẽ không thích huynh làm như vậy.”
“Huynh sẽ không bất chấp tất cả tìm kiếm phương pháp làm muội sống lại, là bởi vì huynh nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp trong khả năng của huynh, giữ muội lại trước khi muội rời đi.”
Nếu không thể giữ lại người sống thì nói chi người rời đi?
Giang Ngư im lặng một lát, ôm lấy chàng, lúc lâu sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi”.
Cơ Trường Linh không hỏi vì sao, im lặng ôm chặt nàng.
Màn đêm buông xuống, hai người tạm biệt ông lão, lên phi thuyền về Thái Thanh Tiên Tông.
Tối nay sao trời lộng lẫy, Giang Ngư nằm ở trên phi thuyền, đếm ngôi sao trên bầu trời chơi.
“Sư huynh, chờ chúng ta đi về, chúng ta đào một cái hồ trước tiểu lâu, trồng một hồ hoa sen đi.”
“Được.”
“Hàn Lộ nói có hai tộc nhân của nó cũng chuẩn bị dọn đến Linh Thảo Viên. Muội phải chọn chỗ tốt cho chúng nó, lại xây mấy ngôi nhà nấm.”
Cơ Trường Linh cười: “Hai tháng qua, Linh Thú Phong chạy đến bao nhiêu là linh thú, muội cẩn thận chủ Linh Thú Phong đến tìm muội đòi thú.”
Giang Ngư đúng lý hợp tình, thật sự đắc ý: “Muội lại không đi đào góc tường, lông xù xù tự muốn lại đây. Quá được hoan nghênh, cũng không thể trách muội mà.”
Nàng lại nhắc mãi: “Muội còn muốn xây cho Tiểu Hắc, muội nói là Tiểu Hạo Đồng, một căn nhà trên cây năm màu huy hoàng rực rỡ. Hắn nói mùa thu sẽ về ở một thời gian.”
“Được.”
“...”
Hai người câu được câu không trò chuyện, Giang Ngư như vô tình nói: “Ở quê quán bên kia của muội, mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều một hành tinh, là tương đương với một thế giới của Thương Lan Giới.”
“Thật đúng là thần kỳ.”
Giang Ngư ngẩn ra, quay đầu, nhìn tiên quân ngồi ở bên cạnh mình: “Muội nói là ở quê quán bên kia của muội.”
Tiên quân áo trắng lại cười nói: “Ừ, huynh nghe được. Huynh sẽ nỗ lực tu luyện, hy vọng có một ngày, có thể đưa sư muội về quê nhà của muội nhìn một cái.”
Giang Ngư ngơ ngác nhìn chàng: “Sư huynh... Huynh biết?”
“Ừ, huynh biết.”
“Huynh biết muội là linh hồn đến từ thế giới khác, vượt qua thời không, huynh và muội có thể gặp gỡ, có thể quen biết, là duyên phận cả đời.”
“Cơ Trường Linh vô cùng may mắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương