Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 15
Cơ Trường Linh lấy ra một thứ đưa cho Giang Ngư: “Đáp lễ cho cá nướng ngày hôm qua.”
Giang Ngư không nhận: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
“Không nhìn trước một cái à?”
Trong lòng Giang Ngư lập tức sinh ra cảnh giác.
Lấy hiểu biết của nàng về nhân tính, nếu đối phương dám nói ra những lời này, tất nhiên là chắc chắn món đồ đó rất hợp ý nàng.
Hạc trắng thấy nàng không cần thì hơi sốt ruột, dùng cánh đẩy tay nàng ra phía trước.
Đồ ngốc, đừng có mà không cần.
Cơ Trường Linh còn nói thêm: “Đã rất nhiều năm, ta không ăn thức ăn, cá nướng của muội rất ngon.”
Chàng mở hộp ngọc ra.
Trong hộp ngọc màu trắng lớn chừng bàn tay lẳng lặng có một gốc cây nhỏ nằm đó.
Đôi mắt Giang Ngư lập tức không dời ra được.
Gốc cây kia toàn thân màu ngọc bích, thân cây màu lục đậm đặc sệt, phiến lá xanh tươi, giữa các đường gân có hoa văn màu bạc lưu chuyển, tinh xảo đến như một món đồ mỹ nghệ.
Nhưng lực sinh mệnh và linh khí đang cuồn cuộn không ngừng tản ra từ trên người nó.
“Vừa thấy đã biết rất trân quý.” Giang Ngư lưu luyến chuyển tầm mắt: “Cá nướng của ta không đáng giá như vậy.”
Chỗ tốt vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống, vẫn sẽ làm người ta bất an. Tuy rằng nàng không cảm thấy trên người mình có thứ gì đáng giá cho người ta mưu đồ.
“Một bữa có lẽ không đáng giá, rất nhiều bữa thì sao?”
Giang Ngư:?
Cơ Trường Linh nhìn hạc trắng trông mong nhìn chằm chằm sang bên này, sợ Giang Ngư thua thiệt: “Đan Lân thích muội, cũng thích đồ ăn muội làm.”
Giang Ngư đã hiểu: “Cho nên đây là phí sinh hoạt?”
Cơ Trường Linh: “... Ừ.”
Trong lòng Giang Ngư lập tức yên ổn, đối phương có điều cầu là tốt.
Nàng lại nhìn cây nhỏ, động tâm không hề có áp lực. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm, yêu thích không buông tay: “Đây là cây gì? Phải nuôi thế nào, cứ trồng xuống là được à? Có cần chậu hoa không?”
Dáng vẻ này, hoạt bát hơn so với vẻ khách sáo giả dối lúc trước nhiều.
Cơ Trường Linh nói: “Ngẫu nhiên có được. Tổng cộng hai cây, một cây trong đó đã cho một người bạn rồi.” Không sống nổi.
Người nọ nói cây này khó nuôi, xem người này trồng ra được linh thảo hoàn mỹ thì có thể nuôi sống nó không.
Lúc chàng chọn quà đáp lễ cho Giang Ngư thì nhớ tới nó.
Giang Ngư nhìn kỹ một lúc, sau đó trồng nó trong viện.
Tâm tình của nàng cực kỳ tốt, quay đầu lại nhìn người bạn mới nhận. Người tặng cho nàng cây xinh đẹp, đã bị nàng đơn phương coi như bạn bè.
“Hôm nay ta mới lấy được đồ làm bếp mới, huynh có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?”
Hạc trắng hưng phấn vỗ cánh, Cơ Trường Linh lắc đầu: “Không được.”
Giang Ngư cũng không bất ngờ, anh đẹp trai này vừa thấy chính là loại tính cách tự kỷ ít nói rồi.
Nàng nói: “Được rồi! Chừng nào huynh muốn ăn thì cứ tới tìm ta. Coi như là tạ lễ cho cây này.”
Nhìn theo anh đẹp trai áo trắng rời đi, Giang Ngư hoan hô một tiếng, bế hạc trắng lên hôn một cái.
Hạc trắng: “...” Nói chuyện tử tế đi, đừng có mà động tay động chân!
“Đan Lân, ta rất vui đó.” Giang Ngư xem nhẹ giãy giụa của cô bé, lại hung hăng hít một hơi, thỏa thuê đắc ý: “Đi, chúng ta đi săn thú. Hôm nay ta muốn ăn thịt!”
*
Ngoại môn.
“Phó lão đệ, linh thảo tháng này hình như ít hơn tháng trước nhiều?”
Người được gọi là Phó lão đệ kia, đúng là quản sự mà trước đó Giang Ngư đổi linh thảo gặp được.
Phó quản sự thở dài: “Gần đây đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ quá nhiều. Ngươi cũng biết, phần lớn linh thảo cấp thấp ở chỗ ta là do đệ tử bình thường trong tông môn giao lên.”
“Đúng là như thế.” Người phụ trách tới thu linh thảo của Dược Phong gật đầu: “Đệ tử của Dược Phong chúng ta cũng đi ra ngoài gần hết, không biết bên ngoài sao bỗng nhiên trở nên không yên ổn như vậy.”
“Có lẽ là lại có bí cảnh nào đó sắp xuất thế rồi.”
*
Dược Phong.
Trình Minh cầm ngọc bài của mình đi Luyện Dược Đường lĩnh linh thảo.
Y là một Luyện Đan Sư cấp một, mỗi tháng dùng thẻ bài thân phận đến Luyện Dược Đường lĩnh một trăm phần dược liệu đan dược cấp một, mười phần dược liệu cấp hai. Về phần dược liệu bình thường không có cấp thì có thể tùy ý lĩnh.
Luyện Đan Sư bọn họ thì phải căn cứ cấp bậc lĩnh số lượng dược liệu, theo tỉ lệ nộp lên một phần đan dược về quỹ tông môn.
Dược liệu là lĩnh ngẫu nhiên, không thể chọn. Cho nên mỗi lần lĩnh dược liệu, các đệ tử đều sẽ cầu nguyện trước, hy vọng mình có thể lĩnh được một phần dược liệu phẩm chất không tồi.
Trước đó có vị sư huynh kém may mắn, lấy được linh thảo phẩm chất cực kém, hai lò đan dược chỉ ra ba viên đan dược thành phẩm đủ tư cách.
Đến lượt y.
Trình Minh hít sâu một hơi, đưa ngọc bài đệ tử của mình lên.
Quản sự kia nhìn thoáng qua, hỏi: “Cần bao nhiêu dược liệu không có cấp?”
Trình Minh đáp: “500 phần.”
Trong mắt quản sự mang theo chút ý cười: “Rất cần cù đấy.”
Luyện Đan Sư có phẩm giai, rất ít khi còn đi luyện chế phương thuốc bình thường. Bọn họ cho rằng mấy phương thuốc cấp thấp này không có trợ giúp lớn với thuật luyện dược của mình.
Không ít Luyện Đan Sư tình nguyện tiêu tiền của mình đi mua dược liệu cao cấp, cũng không muốn lãng phí thời gian ở phương thuốc cấp thấp.
Trình Minh cười thẹn thùng: “Đệ tử chỉ cảm thấy quen tay hay việc, tông môn cho ta cơ hội này, ta luyện tập nhiều cũng tốt.”
Quản sự rất nhanh kiểm kê ra dược liệu mà y muốn, giao cho y.
Trình Minh trở lại viện của mình, cẩn thận mở túi ra.
Đầu tiên là xem mười phần dược liệu đan dược cấp hai, Trình Minh thở phào một hơi.
Còn may, tuy rằng phẩm chất đám linh dược này không cao nhưng cũng không kém.
Lại xem một trăm phần dược liệu cấp một.
“Ô?” Trình Minh cầm một gốc cây linh thảo, tỉ mỉ quan sát một lát: “Trường Thanh Chi này?”
Trên mặt y vô cùng vui mừng: “Phẩm chất này, linh lực này, đây là cực phẩm mà?”
Linh thảo cực phẩm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Dược Sư cấp càng cao, phẩm chất linh thảo trồng ra càng hoàn mỹ. Nhưng Dược Sư cấp cao, ai lại bằng lòng tiêu phí tinh lực ở trên linh thảo cấp hai không đáng để mắt đến chứ?
Trình Minh vui sướng nghĩ: Chẳng lẽ là vị Trưởng lão nào nhàn rỗi quá nên trồng một ít thảo dược bình thường?
Phần dược liệu y lĩnh đúng là cấp một, Tích Cốc Đan, trong đó Trường Thanh Chi là linh thảo chủ yếu luyện chế Tích Cốc Đan, mấy linh thảo khác vừa nhìn đã biết khác với Trường Thanh Chi, chỉ là phẩm chất bình thường.
Dù vậy, Trình Minh cũng đã cực kỳ thỏa mãn.
500 phần dược liệu chế thuốc bình thường kia, y vốn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, xác định đều có thể dùng là được. Ai ngờ liếc mắt xem qua một cái, Trình Minh lại ngây ra.
Y nhìn linh thảo cấp hai, Đan Chu Thảo cùng Long Huyết Thảo, linh khí bắn ra bốn phía không tầm thường trước mặt, ngơ ngác nghĩ: Chẳng lẽ vị Trưởng lão kia tâm huyết dâng trào, không chỉ trồng linh thảo cấp hai, mà đến cả linh thảo cấp một cũng trồng không ít, còn dốc lòng chăm sóc à?
Đây không phải tâm huyết dâng trào, đây làm từ thiện cho Dược Phong hả?
*
“Đan Lân, ngươi quá đỉnh đó!”
Giang Ngư đi theo phía sau hạc trắng, nhìn hai con thỏ béo ú trước mặt. Nàng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình núp ở phía sau, để một con hạc trắng tiên nữ ưu nhã giúp mình săn thú là chuyện mất mặt gì.
Hạc trắng được khen, đắc ý rung rung cánh. Cô bé rung được một nửa, bỗng nhiên ý thức được không đúng.
Hả? Ta là một linh thú Kim Đan, bắt mấy con thú hoang bình thường, có gì đáng kiêu ngạo?
Nhưng ngay sau đó, giọng Giang Ngư lại vang lên: “Oa, từ trước đến nay, ta chưa thấy con thỏ nào to mọng xinh đẹp như vậy, hương vị nhất định rất ngon. Đan Lân là tiên hạc giỏi nhất mà ta từng thấy!”
Ừm...
Hạc trắng rụt rè nâng đầu lên, cảm thấy cô gái này thật sự rất có ánh mắt.
Một người một hạc, chủ yếu là hạc, bắt hai con thỏ, một con gà rừng.
Người tu tiên xử lý nguyên liệu nấu ăn cực kỳ tiện, làm một pháp thuật nhỏ, da thịt chia lìa, cắt đến chỉnh tề sạch sẽ, không rườm rà chút nào.
Đây xem như bữa cơm nghiêm chỉnh đầu tiên từ sau khi Giang Ngư đi vào Linh Thảo Viên. Nàng rất có cảm giác nghi thức, bàn bạc một lượt với Đan Lân khác tiếng nói, quyết định món ăn.
Gà rừng dùng để hầm canh gà, Giang Ngư còn nấm lần trước hái rồi đặt ở trong túi trữ vật, vẫn là dáng vẻ tươi mới nhất.
Trừ nấm rừng, Giang Ngư còn phát hiện, hương vị Hồi Xuân Thảo rất ngon. Tuy là linh thảo cấp một nhưng hoàn toàn có thể dùng ăn như rau xanh.
Lúc hầm canh gà, Giang Ngư lấy linh gạo vẫn không nỡ ăn ra, vo sạch, thêm nước nấu cơm.
Thịt thỏ thái hạt lựu, cho mỡ vào chảo, xào lửa lớn, thêm gia vị vào, mùi hương nháy mắt bùng nổ. Hạc trắng vốn ngồi xổm trước nồi canh gà, cái mũi vừa động, nháy mắt chạy sang bên này.
Động tác thậm chí nhanh đến thành tàn ảnh, đủ có thể thấy cô bé vội không chờ nổi.
Giang Ngư cảm khái nồi Chung sư huynh luyện chế dùng tốt thật, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, thế mà có thể tự động khống chế nhiệt độ thích hợp nhất.
Tổng kết: 3000 linh châu thật là quá lời.
Để ý đến khẩu vị của hạc trắng, Giang Ngư bỏ một phần ra trước rồi lại cho ớt cay và rau thơm vào trong nồi.
Hừ, thỏ xào không cay là không có linh hồn.
Ớt cay và rau thơm thêm vào, dầu nóng lăn qua, mùi hương nồng đậm bá đạo truyền ra, nháy mắt át mùi cơm và canh gà.
Hạc trắng đầu tiên là kinh hoảng mở to hai mắt lùi về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh, cô bé ngửi được mùi cay nồng sau đó là... mùi đồ ăn càng thơm đậm.
Rõ ràng gay mũi như vậy, vì sao lại đồng thời có thể thơm như vậy?
Hạc trắng không hiểu, nhưng không hiểu cũng không cản trở cô bé dùng ánh mắt trông mong điên cuồng nuốt nước miếng với nồi nấu kia.
Thỏ xào đã bưng lên bàn.
Thịt thỏ mềm non phối với ớt cay đỏ tươi, Giang Ngư hạnh phúc hít một hơi.
Bên cạnh còn có một bát thịt thỏ không cay, hạc trắng vốn cực thích, không biết vì sao khi so sánh với cái bát đỏ tươi bên kia, bỗng nhiên lại không còn quá hấp dẫn nữa.
Giang Ngư lại xào một đĩa Hồi Xuân Thảo. Hồi Xuân Thảo vốn là linh thảo bổ sung nguyên khí, Giang Ngư thử một cây, chỉ ăn không thì cũng sẽ không chỗ nào hại cho thân thể, chẳng qua hơi lãng phí linh thảo thôi.
Nhưng mà vị của nó ngon nha!
Tươi ngon mọng nước, mềm mại trơn tru, ăn vào rất thơm.
Ui, làm dược liệu sao thơm ngon được bằng nấu ăn.
Linh gạo đã nấu chín, từng hạt mượt mà trong suốt như trân châu, mùi thơm nức mũi. Giang Ngư cảm thấy mình chỉ ăn cơm không cũng có thể ăn được hai bát.
Ngoài ra, trên bàn còn bày hai cốc trà đá, khối băng là hạc trắng dùng linh lực đông lạnh ra, phối với trái cây thái hạt lựu, nhẹ nhàng tươi mới ngọt ngào, thích hợp nhất ăn với thịt thỏ xào cay. Hiện tại Giang Ngư không cần phải lo việc bị tiêu chảy.
Món cuối cùng bưng lên bàn chính là canh gà.
Có lẽ là vì sống ở nơi đất lành linh khí sung túc như Linh Thảo Viên này, cho dù là thỏ hay là gà rừng, chất thịt đều cực tươi ngon, mặc dù thêm nước trong hầm bình thường, mùi vị cũng cực ngon.
Lại thêm nấm rừng, hai cây Hồi Xuân Thảo non mềm.
Giang Ngư được ăn ngon quen còn có phần không cầm giữ được, huống chi hạc trắng chưa bao giờ được ăn cơm này.
Hạc trắng đi qua đi lại vòng quanh cái bàn, thèm đến sắp phát khóc.
Giang Ngư không nhận: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
“Không nhìn trước một cái à?”
Trong lòng Giang Ngư lập tức sinh ra cảnh giác.
Lấy hiểu biết của nàng về nhân tính, nếu đối phương dám nói ra những lời này, tất nhiên là chắc chắn món đồ đó rất hợp ý nàng.
Hạc trắng thấy nàng không cần thì hơi sốt ruột, dùng cánh đẩy tay nàng ra phía trước.
Đồ ngốc, đừng có mà không cần.
Cơ Trường Linh còn nói thêm: “Đã rất nhiều năm, ta không ăn thức ăn, cá nướng của muội rất ngon.”
Chàng mở hộp ngọc ra.
Trong hộp ngọc màu trắng lớn chừng bàn tay lẳng lặng có một gốc cây nhỏ nằm đó.
Đôi mắt Giang Ngư lập tức không dời ra được.
Gốc cây kia toàn thân màu ngọc bích, thân cây màu lục đậm đặc sệt, phiến lá xanh tươi, giữa các đường gân có hoa văn màu bạc lưu chuyển, tinh xảo đến như một món đồ mỹ nghệ.
Nhưng lực sinh mệnh và linh khí đang cuồn cuộn không ngừng tản ra từ trên người nó.
“Vừa thấy đã biết rất trân quý.” Giang Ngư lưu luyến chuyển tầm mắt: “Cá nướng của ta không đáng giá như vậy.”
Chỗ tốt vô duyên vô cớ từ trên trời rơi xuống, vẫn sẽ làm người ta bất an. Tuy rằng nàng không cảm thấy trên người mình có thứ gì đáng giá cho người ta mưu đồ.
“Một bữa có lẽ không đáng giá, rất nhiều bữa thì sao?”
Giang Ngư:?
Cơ Trường Linh nhìn hạc trắng trông mong nhìn chằm chằm sang bên này, sợ Giang Ngư thua thiệt: “Đan Lân thích muội, cũng thích đồ ăn muội làm.”
Giang Ngư đã hiểu: “Cho nên đây là phí sinh hoạt?”
Cơ Trường Linh: “... Ừ.”
Trong lòng Giang Ngư lập tức yên ổn, đối phương có điều cầu là tốt.
Nàng lại nhìn cây nhỏ, động tâm không hề có áp lực. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm, yêu thích không buông tay: “Đây là cây gì? Phải nuôi thế nào, cứ trồng xuống là được à? Có cần chậu hoa không?”
Dáng vẻ này, hoạt bát hơn so với vẻ khách sáo giả dối lúc trước nhiều.
Cơ Trường Linh nói: “Ngẫu nhiên có được. Tổng cộng hai cây, một cây trong đó đã cho một người bạn rồi.” Không sống nổi.
Người nọ nói cây này khó nuôi, xem người này trồng ra được linh thảo hoàn mỹ thì có thể nuôi sống nó không.
Lúc chàng chọn quà đáp lễ cho Giang Ngư thì nhớ tới nó.
Giang Ngư nhìn kỹ một lúc, sau đó trồng nó trong viện.
Tâm tình của nàng cực kỳ tốt, quay đầu lại nhìn người bạn mới nhận. Người tặng cho nàng cây xinh đẹp, đã bị nàng đơn phương coi như bạn bè.
“Hôm nay ta mới lấy được đồ làm bếp mới, huynh có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?”
Hạc trắng hưng phấn vỗ cánh, Cơ Trường Linh lắc đầu: “Không được.”
Giang Ngư cũng không bất ngờ, anh đẹp trai này vừa thấy chính là loại tính cách tự kỷ ít nói rồi.
Nàng nói: “Được rồi! Chừng nào huynh muốn ăn thì cứ tới tìm ta. Coi như là tạ lễ cho cây này.”
Nhìn theo anh đẹp trai áo trắng rời đi, Giang Ngư hoan hô một tiếng, bế hạc trắng lên hôn một cái.
Hạc trắng: “...” Nói chuyện tử tế đi, đừng có mà động tay động chân!
“Đan Lân, ta rất vui đó.” Giang Ngư xem nhẹ giãy giụa của cô bé, lại hung hăng hít một hơi, thỏa thuê đắc ý: “Đi, chúng ta đi săn thú. Hôm nay ta muốn ăn thịt!”
*
Ngoại môn.
“Phó lão đệ, linh thảo tháng này hình như ít hơn tháng trước nhiều?”
Người được gọi là Phó lão đệ kia, đúng là quản sự mà trước đó Giang Ngư đổi linh thảo gặp được.
Phó quản sự thở dài: “Gần đây đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ quá nhiều. Ngươi cũng biết, phần lớn linh thảo cấp thấp ở chỗ ta là do đệ tử bình thường trong tông môn giao lên.”
“Đúng là như thế.” Người phụ trách tới thu linh thảo của Dược Phong gật đầu: “Đệ tử của Dược Phong chúng ta cũng đi ra ngoài gần hết, không biết bên ngoài sao bỗng nhiên trở nên không yên ổn như vậy.”
“Có lẽ là lại có bí cảnh nào đó sắp xuất thế rồi.”
*
Dược Phong.
Trình Minh cầm ngọc bài của mình đi Luyện Dược Đường lĩnh linh thảo.
Y là một Luyện Đan Sư cấp một, mỗi tháng dùng thẻ bài thân phận đến Luyện Dược Đường lĩnh một trăm phần dược liệu đan dược cấp một, mười phần dược liệu cấp hai. Về phần dược liệu bình thường không có cấp thì có thể tùy ý lĩnh.
Luyện Đan Sư bọn họ thì phải căn cứ cấp bậc lĩnh số lượng dược liệu, theo tỉ lệ nộp lên một phần đan dược về quỹ tông môn.
Dược liệu là lĩnh ngẫu nhiên, không thể chọn. Cho nên mỗi lần lĩnh dược liệu, các đệ tử đều sẽ cầu nguyện trước, hy vọng mình có thể lĩnh được một phần dược liệu phẩm chất không tồi.
Trước đó có vị sư huynh kém may mắn, lấy được linh thảo phẩm chất cực kém, hai lò đan dược chỉ ra ba viên đan dược thành phẩm đủ tư cách.
Đến lượt y.
Trình Minh hít sâu một hơi, đưa ngọc bài đệ tử của mình lên.
Quản sự kia nhìn thoáng qua, hỏi: “Cần bao nhiêu dược liệu không có cấp?”
Trình Minh đáp: “500 phần.”
Trong mắt quản sự mang theo chút ý cười: “Rất cần cù đấy.”
Luyện Đan Sư có phẩm giai, rất ít khi còn đi luyện chế phương thuốc bình thường. Bọn họ cho rằng mấy phương thuốc cấp thấp này không có trợ giúp lớn với thuật luyện dược của mình.
Không ít Luyện Đan Sư tình nguyện tiêu tiền của mình đi mua dược liệu cao cấp, cũng không muốn lãng phí thời gian ở phương thuốc cấp thấp.
Trình Minh cười thẹn thùng: “Đệ tử chỉ cảm thấy quen tay hay việc, tông môn cho ta cơ hội này, ta luyện tập nhiều cũng tốt.”
Quản sự rất nhanh kiểm kê ra dược liệu mà y muốn, giao cho y.
Trình Minh trở lại viện của mình, cẩn thận mở túi ra.
Đầu tiên là xem mười phần dược liệu đan dược cấp hai, Trình Minh thở phào một hơi.
Còn may, tuy rằng phẩm chất đám linh dược này không cao nhưng cũng không kém.
Lại xem một trăm phần dược liệu cấp một.
“Ô?” Trình Minh cầm một gốc cây linh thảo, tỉ mỉ quan sát một lát: “Trường Thanh Chi này?”
Trên mặt y vô cùng vui mừng: “Phẩm chất này, linh lực này, đây là cực phẩm mà?”
Linh thảo cực phẩm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Dược Sư cấp càng cao, phẩm chất linh thảo trồng ra càng hoàn mỹ. Nhưng Dược Sư cấp cao, ai lại bằng lòng tiêu phí tinh lực ở trên linh thảo cấp hai không đáng để mắt đến chứ?
Trình Minh vui sướng nghĩ: Chẳng lẽ là vị Trưởng lão nào nhàn rỗi quá nên trồng một ít thảo dược bình thường?
Phần dược liệu y lĩnh đúng là cấp một, Tích Cốc Đan, trong đó Trường Thanh Chi là linh thảo chủ yếu luyện chế Tích Cốc Đan, mấy linh thảo khác vừa nhìn đã biết khác với Trường Thanh Chi, chỉ là phẩm chất bình thường.
Dù vậy, Trình Minh cũng đã cực kỳ thỏa mãn.
500 phần dược liệu chế thuốc bình thường kia, y vốn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, xác định đều có thể dùng là được. Ai ngờ liếc mắt xem qua một cái, Trình Minh lại ngây ra.
Y nhìn linh thảo cấp hai, Đan Chu Thảo cùng Long Huyết Thảo, linh khí bắn ra bốn phía không tầm thường trước mặt, ngơ ngác nghĩ: Chẳng lẽ vị Trưởng lão kia tâm huyết dâng trào, không chỉ trồng linh thảo cấp hai, mà đến cả linh thảo cấp một cũng trồng không ít, còn dốc lòng chăm sóc à?
Đây không phải tâm huyết dâng trào, đây làm từ thiện cho Dược Phong hả?
*
“Đan Lân, ngươi quá đỉnh đó!”
Giang Ngư đi theo phía sau hạc trắng, nhìn hai con thỏ béo ú trước mặt. Nàng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình núp ở phía sau, để một con hạc trắng tiên nữ ưu nhã giúp mình săn thú là chuyện mất mặt gì.
Hạc trắng được khen, đắc ý rung rung cánh. Cô bé rung được một nửa, bỗng nhiên ý thức được không đúng.
Hả? Ta là một linh thú Kim Đan, bắt mấy con thú hoang bình thường, có gì đáng kiêu ngạo?
Nhưng ngay sau đó, giọng Giang Ngư lại vang lên: “Oa, từ trước đến nay, ta chưa thấy con thỏ nào to mọng xinh đẹp như vậy, hương vị nhất định rất ngon. Đan Lân là tiên hạc giỏi nhất mà ta từng thấy!”
Ừm...
Hạc trắng rụt rè nâng đầu lên, cảm thấy cô gái này thật sự rất có ánh mắt.
Một người một hạc, chủ yếu là hạc, bắt hai con thỏ, một con gà rừng.
Người tu tiên xử lý nguyên liệu nấu ăn cực kỳ tiện, làm một pháp thuật nhỏ, da thịt chia lìa, cắt đến chỉnh tề sạch sẽ, không rườm rà chút nào.
Đây xem như bữa cơm nghiêm chỉnh đầu tiên từ sau khi Giang Ngư đi vào Linh Thảo Viên. Nàng rất có cảm giác nghi thức, bàn bạc một lượt với Đan Lân khác tiếng nói, quyết định món ăn.
Gà rừng dùng để hầm canh gà, Giang Ngư còn nấm lần trước hái rồi đặt ở trong túi trữ vật, vẫn là dáng vẻ tươi mới nhất.
Trừ nấm rừng, Giang Ngư còn phát hiện, hương vị Hồi Xuân Thảo rất ngon. Tuy là linh thảo cấp một nhưng hoàn toàn có thể dùng ăn như rau xanh.
Lúc hầm canh gà, Giang Ngư lấy linh gạo vẫn không nỡ ăn ra, vo sạch, thêm nước nấu cơm.
Thịt thỏ thái hạt lựu, cho mỡ vào chảo, xào lửa lớn, thêm gia vị vào, mùi hương nháy mắt bùng nổ. Hạc trắng vốn ngồi xổm trước nồi canh gà, cái mũi vừa động, nháy mắt chạy sang bên này.
Động tác thậm chí nhanh đến thành tàn ảnh, đủ có thể thấy cô bé vội không chờ nổi.
Giang Ngư cảm khái nồi Chung sư huynh luyện chế dùng tốt thật, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, thế mà có thể tự động khống chế nhiệt độ thích hợp nhất.
Tổng kết: 3000 linh châu thật là quá lời.
Để ý đến khẩu vị của hạc trắng, Giang Ngư bỏ một phần ra trước rồi lại cho ớt cay và rau thơm vào trong nồi.
Hừ, thỏ xào không cay là không có linh hồn.
Ớt cay và rau thơm thêm vào, dầu nóng lăn qua, mùi hương nồng đậm bá đạo truyền ra, nháy mắt át mùi cơm và canh gà.
Hạc trắng đầu tiên là kinh hoảng mở to hai mắt lùi về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh, cô bé ngửi được mùi cay nồng sau đó là... mùi đồ ăn càng thơm đậm.
Rõ ràng gay mũi như vậy, vì sao lại đồng thời có thể thơm như vậy?
Hạc trắng không hiểu, nhưng không hiểu cũng không cản trở cô bé dùng ánh mắt trông mong điên cuồng nuốt nước miếng với nồi nấu kia.
Thỏ xào đã bưng lên bàn.
Thịt thỏ mềm non phối với ớt cay đỏ tươi, Giang Ngư hạnh phúc hít một hơi.
Bên cạnh còn có một bát thịt thỏ không cay, hạc trắng vốn cực thích, không biết vì sao khi so sánh với cái bát đỏ tươi bên kia, bỗng nhiên lại không còn quá hấp dẫn nữa.
Giang Ngư lại xào một đĩa Hồi Xuân Thảo. Hồi Xuân Thảo vốn là linh thảo bổ sung nguyên khí, Giang Ngư thử một cây, chỉ ăn không thì cũng sẽ không chỗ nào hại cho thân thể, chẳng qua hơi lãng phí linh thảo thôi.
Nhưng mà vị của nó ngon nha!
Tươi ngon mọng nước, mềm mại trơn tru, ăn vào rất thơm.
Ui, làm dược liệu sao thơm ngon được bằng nấu ăn.
Linh gạo đã nấu chín, từng hạt mượt mà trong suốt như trân châu, mùi thơm nức mũi. Giang Ngư cảm thấy mình chỉ ăn cơm không cũng có thể ăn được hai bát.
Ngoài ra, trên bàn còn bày hai cốc trà đá, khối băng là hạc trắng dùng linh lực đông lạnh ra, phối với trái cây thái hạt lựu, nhẹ nhàng tươi mới ngọt ngào, thích hợp nhất ăn với thịt thỏ xào cay. Hiện tại Giang Ngư không cần phải lo việc bị tiêu chảy.
Món cuối cùng bưng lên bàn chính là canh gà.
Có lẽ là vì sống ở nơi đất lành linh khí sung túc như Linh Thảo Viên này, cho dù là thỏ hay là gà rừng, chất thịt đều cực tươi ngon, mặc dù thêm nước trong hầm bình thường, mùi vị cũng cực ngon.
Lại thêm nấm rừng, hai cây Hồi Xuân Thảo non mềm.
Giang Ngư được ăn ngon quen còn có phần không cầm giữ được, huống chi hạc trắng chưa bao giờ được ăn cơm này.
Hạc trắng đi qua đi lại vòng quanh cái bàn, thèm đến sắp phát khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương