Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 21
Tuy rằng mèo đen nhỏ tỉnh lại, nhưng không biết bị cái gì đả kích mà cả người uể oải, chỉ có lúc Giang Ngư nấu cơm, nó mới có thể có chút tinh thần.
Giang Ngư phát hiện mèo linh thú vẫn có chỗ khác mèo bình thường.
Biểu hiện cụ thể là: Cái gì Tiểu Hắc cũng ăn.
Thậm chí còn khá kén ăn.
Thịt tươi không qua chế biến, nó không ăn. Thật ra nó rất thích trái cây, cho dù trái cây bình thường không chứa linh khí, cũng có thể ăn non nửa quả.
Hơn nữa tích cách con mèo này khá cao ngạo, ngoài cho sờ một chút lúc ăn cơm ra thì những lúc khác, nó đều chọn cho mình một bụi hoa, hoặc là tìm một cái cây tự mình ngủ, nửa ngày đều không tìm thấy bóng dáng.
Vừa hay mấy ngày nay Giang Ngư khá bận, nên cũng không quan tâm nhiều đến nó.
Giang Ngư vội cái gì á?
Chuyện phải nói từ buổi sáng hôm đó.
Linh điền có một bộ phận linh thảo chín, cùng chín với linh thảo còn có hạt giống linh gạo trước đó Nhan Xán đưa cho nàng.
Ngay giây phút linh thảo chín, Giang Ngư không nhận thấy được chỗ nào không ổn, các cao thủ ở gần đó, đặc biệt là Hoa Vinh Trưởng lão ở Dược Phong đã về hưu và Khô Vinh Trưởng lão, nháy mắt đã cảm ứng được khác thường.
Giang Ngư mới cầm xẻng nhỏ đào cây linh thảo tiếp theo, thì phát hiện phía sau có thêm hai người.
Nhưng mà ban ngày ban mặt, ánh mặt trời xán lạn, Giang Ngư cũng không đến mức bị dọa.
Giang Ngư ở linh điền, tâm trạng càng tốt hơn so với ngày thường. Nàng cười chào hỏi hai người: “Buổi sáng tốt lành, Hoa Vinh tiền bối, Khô Vinh tiền bối.”
Khô Vinh Trưởng lão nhẹ nhàng hít một hơi linh khí tràn đầy trong không khí: “Thật là đầy sức sống!”
Nào chỉ là sức sống?
Giờ phút này, phụ cận linh điền chín, còn tràn đầy một luồng linh lực cỏ cây kỳ lạ, đứng ở trong đó, tâm trạng vô thức cũng bình yên theo.
Giang Ngư thuận miệng nói: “Có thể là do linh thảo chín đó.”
Thấy sắc mặt nàng tự nhiên, không cảm thấy có gì không đúng, hai vị đại lão Dược Phong đều lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Khô Vinh Trưởng lão hỏi nàng: “Ngày thường lúc linh thảo của ngươi chín đều là tình cảnh như này à?”
Tình cảnh như này?
Giang Ngư nhìn linh điền của mình, xanh um tươi tốt, cực kỳ khả quan.
Chẳng lẽ linh thảo chín còn có dáng vẻ khác?
Nàng gật gật đầu, chần chờ nói: “Có cái gì không đúng à?”
Nàng nhớ tới lúc ấy đi bái phỏng Vu Uy, nhìn thấy linh điền, tự nhận là hiểu được ý của bọn họ: “Ta có chút thiên phú làm ruộng. Thời gian gieo trồng ngắn hơn so với người bình thường một chút, thành phẩm cũng càng xinh đẹp hơn.”
Hai vị cao thủ: “...”
Trọng điểm mà ngươi chú ý là cái này ấy hả?
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện được linh điền của ngươi có linh khí và sức sống căn bản không giống các linh điền bình thường à?
Giang Ngư đúng là không nhận thấy được.
Sau khi nàng đi vào thế giới này, cơ bản ít khi bước ra khỏi cửa, chỉ thấy linh điền của Vu Uy một lần, mà lần đó linh điền của đối phương còn chưa chín.
Hơn nữa nàng không có thường thức gì, bản thân cũng chưa từng nghiêm túc tu luyện, cảm ứng với linh lực hoàn toàn không nhạy bén bằng mấy người Hoa Vinh Trưởng lão.
Tiếp nữa là chênh lệch cảnh giới tu vi.
Đổi một vài đệ tử tu vi thấp đến đây, mặc dù đứng ở chỗ này, cũng chỉ sẽ cho rằng ở chỗ này của Giang Ngư vô cùng thoải mái mà thôi.
Cũng chỉ có mấy tu sĩ cực kỳ thèm khát với sức sống như Hoa Vinh Trưởng lão, mới có thể nhận thấy được khác thường trước tiên.
Khô Vinh Trưởng lão lại thử hỏi mấy vấn đề, Giang Ngư đều trả lời.
Hai sư tỷ đệ liếc nhau, hoàn toàn ý thức được: Tiểu cô nương trẻ này hoàn toàn không nhận ra, nàng có được năng lực nghịch thiên như thế nào.
Trong lúc ba người nói chuyện phiếm, Tuế Văn Trưởng lão cùng những người khác cũng lục tục lại đây.
Bọn họ cực nhiệt tình mà ra tay giúp Giang Ngư thu hoạch linh thảo, Giang Ngư lễ phép từ chối nhưng căn bản không có tác dụng.
Không đến nửa canh giờ, linh thảo và linh gạo chín rồi, đã được thu hoạch sạch sẽ.
Giang Ngư nhìn túi trữ vật nhỏ đầy tràn trong tay, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
“Tiểu Ngư à.” Khô Vinh Trưởng lão đột nhiên gọi tên nàng: “Chỗ linh thảo này của ngươi có bán không?”
Giang Ngư sửng sốt, sảng khoái gật đầu: “Bán chứ. Ta rất thiếu tiền.”
Thiếu tiền?
Tuế Văn Trưởng lão khó hiểu hỏi: “Lần trước, không phải ta mới vừa cho ngươi 5000 linh tinh, ngươi không đủ dùng à?”
Giang Ngư ở luôn tại Linh Thảo Viên, cũng không thấy chỗ nào cần tiêu tiền mà.
Nói đến linh tinh, Giang Ngư lập tức lấy cái túi nhỏ màu lam ra, trả lại cho Tuế Văn Trưởng lão.
“Tiền bối, 5000 linh tinh này, lần trước ta đã muốn trả ngài rồi.” Nàng nghiêm mặt nói: “Nồi canh gà ngày đó của ta, là tùy tiện hầm cho mình uống. Ngài thích thì ta đưa cho ngài. Chỗ tinh linh này ta không thể cầm.”
Râu Tuế Văn run lên: “Sao chúng ta có thể chiếm hời không của cô bé con nhà ngươi được?”
Giang Ngư cười thản nhiên: “Làm gì có chiếm hay không? Sau khi giao dịch, mỗi ngày ta chỉ cần hầm một nồi canh gà, đã có được nhiều bảo bối như vậy. Tuy rằng ta không có kiến thức gì nhưng cũng biết vòng trữ vật kia là thứ tốt. Nếu chỉ dựa vào chính mình, sợ là cả đời này ta cũng không tích góp được một cái đâu.”
Nàng biết các cao thủ không thiếu chút đồ này.
Cho nên Hoa Vinh Trưởng lão lấy vòng trữ vật giá trị hơn xa 5000 linh tinh và pháp bảo bên trong cùng nàng đổi một nồi canh gà mỗi ngày. Sau khi ý thức được canh gà mình làm có ý nghĩa đặc biệt với bọn họ, Giang Ngư cũng thoải mái hào phóng đồng ý.
“Một khi đã như vậy...” Tuế Văn Trưởng lão xua tay, ra vẻ bất ngờ: “Vậy nhận đi, đồ mà lão phu đã đưa rồi, nhưng không có lý nào lại lấy về cả.”
“Giao dịch là giao dịch, nhưng ngày đó, ta nói mời lão nhân gia một bữa cơm.” Trong lòng Giang Ngư chia ra rất rõ ràng, không chịu nhượng bộ: “Cho nên ngài vẫn lấy về đi thôi.”
Tuế Văn Trưởng lão cứng họng.
Nhóm ông lão bà lão đứng ở một bên xem náo nhiệt, Hoa Vinh Trưởng lão cười nói: “Sư thúc, ngài vẫn thu về đi thôi, Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta là người có nguyên tắc.”
“Hừ!” Cuối cùng Tuế Văn Trưởng lão vẫn cầm tinh linh về, còn mắng Giang Ngư một câu: “Đồ đầu gỗ, thật sự cứng nhắc.”
Sắc mặt Giang Ngư không đổi.
Đứng đối diện chính là một ông lão mấy ngàn tuổi, nói hai câu thì cứ nói thôi.
Dù sao người ta cũng không có ác ý.
Khô Vinh Trưởng lão tận dụng mọi thứ: “Cho nên linh thảo này ngươi bán thế nào? Ta lấy hết!”
Tâm tình Tuế Văn Trưởng lão đang khó chịu vừa nghe vậy liếc mắt trừng qua: “Lấy hết?”
Khô Vinh Trưởng lão bị trừng đến sợ, nhưng rất nhanh lại thẳng eo: “Dược Phong chúng ta mua chút linh thảo về nghiên cứu chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
Một vị Trưởng lão khác thở dài một tiếng: “Nghiên cứu phải dùng đến hơn vạn cây linh thảo á? Ta thấy ngươi là muốn ăn một mình.”
“Ngươi là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!”
“Ta thấy rõ ràng là trong lòng ngươi có quỷ!”
“...”
Giang Ngư rất hứng thú nhìn đám cao thủ này đấu võ mồm.
Có thể thấy được mặc kệ tuổi lớn đến đâu, không luận thân phận tu vi, ở trước mặt bạn bè quen thuộc, vẫn bày ra một vẻ bình thường.
Nàng tuyệt đối không tin, các cao thủ sẽ giống như thế này trước mặt người ngoài.
Nàng nhìn náo nhiệt một lát, thuận miệng nói một câu: “Hôm nay được mùa, đáng giá chúc mừng. Các vị tiền bối có muốn ở lại ăn bữa cơm xoàng không?”
“Được chứ!”
“Không thành vấn đề!”
Giang Ngư vẫn rất thích các lão tiền bối này.
Từ phản ứng của Ninh Thuần Chân Nhân đến xem những người này chắc chắn là cao thủ bối phận rất cao ở Thái Thanh Tiên Tông.
Nhưng mà bọn họ không cao ngạo, cũng không phô trương, rất hòa khí với tu sĩ nhỏ như nàng.
Vừa nghe nói Giang Ngư phải làm cơm, không một ai ngồi yên, đều động tay động chân:
“Ta có thể giúp được cái gì không?”
“Hầm canh gà à? Ta đi bắt mấy con gà rừng.”
“Bắt gà rừng cái gì? Ta đi lấy hai con yêu thú, để ta nhìn xem, loại yêu thú chim bay nào vị ngon hơn.”
“Chỗ lão phu có hai bình linh tửu không tồi.”
“...”
Trong phòng bếp của Giang Ngư rất nhanh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, linh khí bắn ra bốn phía vừa thấy đã biết không tầm thường.
Đây là đãi ngộ của việc mời cao thủ ăn cơm à? Giang Ngư cảm thấy mình mời người ta ăn cơm hình như càng lời hơn đó.
Ắt không thể thiếu canh gà, gà rừng đổi thành yêu thú mà vị tiền bối nào đó đưa đến, đã xử lý xong. Giang Ngư không biết con gì, chất thịt rất giống thịt gà, chỉ là không thấy mùi tanh, cho dù thịt tươi, ngửi cũng có mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt.
Vị trưởng lão kia còn tặng một loại thịt khác tới, có chút giống thịt heo. Giang Ngư lấy nó nấu thịt kho tàu.
Giang Ngư rất thích món Hồi Xuân Thảo mà mình xào nên không thiếu được.
Mặt khác, Giang Ngư nếm loại linh thảo khác trên linh điền mới vừa thu hoạch, phần lớn không thể ăn. Nhưng có một loại linh thảo cấp hai tên Bích Nhu Thảo, trực tiếp ăn vào rất chát, sau khi dùng nước sôi trần qua, trộn rau ăn, vị cực ngon.
Giang Ngư cảm thấy có mình đã phát hiện một cách dùng mới của linh thảo.
Nghĩ đến Tiểu Hắc, Giang Ngư lại làm một món cá nướng, một món cá kho.
Người nhiều, lượng đồ ăn mỗi món cực lớn, rau trộn Bích Nhu Thảo và Hồi Xuân Thảo đều làm hai đĩa, bày đầy một bàn.
Tiểu Hắc đã sớm ngửi thấy mùi mà đi qua. Giang Ngư vốn muốn để lại một chỗ ngồi cho nó, nhưng mèo đen quá nhỏ, ngồi ở trên ghế không với được mặt bàn. Đặt nó ở trên bàn, lại không khỏi quá không lễ phép.
Giang Ngư chỉ có thể lấy đồ ăn ra, cho nó ăn một bàn nhỏ riêng.
Các Trưởng lão vốn cũng chỉ nhất thời hứng khởi muốn góp vui, nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ cũng không có biểu hiện khác lạ nào.
… Mãi đến khi bọn họ bắt đầu chân chính dùng cơm.
“Linh gạo này?” Tuế Văn Trưởng lão ăn một miếng, bỗng nhiên dừng lại, siết chặt chiếc đũa: “Sao khác lần trước ta ăn nhỉ?”
Giang Ngư sửng sốt: “Khác á?”
Nàng còn tưởng rằng có vấn đề gì, tự mình nếm một miếng: “Rất thơm mà.” Linh khí sung túc, ăn một miếng xuống toàn bộ thân thể đều ấm áp, làm cơ thể hơi lạnh của Giang Ngư cực kỳ thoải mái.
“Ta không có ý này.” Tuế Văn Trưởng lão thấy Giang Ngư không hiểu ý mình thì hỏi thẳng: “Linh gạo này không cùng loại với lần trước ngươi cho ta ăn.”
“Là cùng chủng loại.” Giang Ngư theo bản năng nói: “Lần trước là Nhan Xán sư tỷ bán cho ta, còn chỗ này là hạt giống Nhan Xán sư tỷ cho ta, ta tự trồng ra.”
Nàng chỉ là cảm thấy linh gạo mình trồng ra, dường như ăn vào càng thơm ngon hơn của Nhan Xán sư tỷ cho mình.
“Lần trước không phải tự ngươi trồng...” Tuế Văn Trưởng lão bừng tỉnh, nhìn nàng một cái thật sâu: “Khó trách.”
Trong lòng ông ấy mơ hồ có một chút suy đoán, nhìn về phía đĩa Hồi Xuân Thảo xào kia.
Gắp một đũa lên bỏ vào trong miệng, sức sống quen thuộc chảy vào trong cơ thể.
Không chỉ ông ấy, những người khác cũng phát hiện không thích hợp.
Nếm Hồi Xuân Thảo xong, bọn họ lại chuyển mục tiêu, nhìn chằm chằm về phía hai đĩa rau trộn Bích Nhu Thảo kia.
Giang Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn này các đại lão tiên phong đạo cốt lấy ra tư thế đánh lộn giành cơm như 800 năm không được ăn.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bọn họ thật sự 800 năm không ăn cơm.
Khụ... Có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Giang Ngư phát hiện mèo linh thú vẫn có chỗ khác mèo bình thường.
Biểu hiện cụ thể là: Cái gì Tiểu Hắc cũng ăn.
Thậm chí còn khá kén ăn.
Thịt tươi không qua chế biến, nó không ăn. Thật ra nó rất thích trái cây, cho dù trái cây bình thường không chứa linh khí, cũng có thể ăn non nửa quả.
Hơn nữa tích cách con mèo này khá cao ngạo, ngoài cho sờ một chút lúc ăn cơm ra thì những lúc khác, nó đều chọn cho mình một bụi hoa, hoặc là tìm một cái cây tự mình ngủ, nửa ngày đều không tìm thấy bóng dáng.
Vừa hay mấy ngày nay Giang Ngư khá bận, nên cũng không quan tâm nhiều đến nó.
Giang Ngư vội cái gì á?
Chuyện phải nói từ buổi sáng hôm đó.
Linh điền có một bộ phận linh thảo chín, cùng chín với linh thảo còn có hạt giống linh gạo trước đó Nhan Xán đưa cho nàng.
Ngay giây phút linh thảo chín, Giang Ngư không nhận thấy được chỗ nào không ổn, các cao thủ ở gần đó, đặc biệt là Hoa Vinh Trưởng lão ở Dược Phong đã về hưu và Khô Vinh Trưởng lão, nháy mắt đã cảm ứng được khác thường.
Giang Ngư mới cầm xẻng nhỏ đào cây linh thảo tiếp theo, thì phát hiện phía sau có thêm hai người.
Nhưng mà ban ngày ban mặt, ánh mặt trời xán lạn, Giang Ngư cũng không đến mức bị dọa.
Giang Ngư ở linh điền, tâm trạng càng tốt hơn so với ngày thường. Nàng cười chào hỏi hai người: “Buổi sáng tốt lành, Hoa Vinh tiền bối, Khô Vinh tiền bối.”
Khô Vinh Trưởng lão nhẹ nhàng hít một hơi linh khí tràn đầy trong không khí: “Thật là đầy sức sống!”
Nào chỉ là sức sống?
Giờ phút này, phụ cận linh điền chín, còn tràn đầy một luồng linh lực cỏ cây kỳ lạ, đứng ở trong đó, tâm trạng vô thức cũng bình yên theo.
Giang Ngư thuận miệng nói: “Có thể là do linh thảo chín đó.”
Thấy sắc mặt nàng tự nhiên, không cảm thấy có gì không đúng, hai vị đại lão Dược Phong đều lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Khô Vinh Trưởng lão hỏi nàng: “Ngày thường lúc linh thảo của ngươi chín đều là tình cảnh như này à?”
Tình cảnh như này?
Giang Ngư nhìn linh điền của mình, xanh um tươi tốt, cực kỳ khả quan.
Chẳng lẽ linh thảo chín còn có dáng vẻ khác?
Nàng gật gật đầu, chần chờ nói: “Có cái gì không đúng à?”
Nàng nhớ tới lúc ấy đi bái phỏng Vu Uy, nhìn thấy linh điền, tự nhận là hiểu được ý của bọn họ: “Ta có chút thiên phú làm ruộng. Thời gian gieo trồng ngắn hơn so với người bình thường một chút, thành phẩm cũng càng xinh đẹp hơn.”
Hai vị cao thủ: “...”
Trọng điểm mà ngươi chú ý là cái này ấy hả?
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện được linh điền của ngươi có linh khí và sức sống căn bản không giống các linh điền bình thường à?
Giang Ngư đúng là không nhận thấy được.
Sau khi nàng đi vào thế giới này, cơ bản ít khi bước ra khỏi cửa, chỉ thấy linh điền của Vu Uy một lần, mà lần đó linh điền của đối phương còn chưa chín.
Hơn nữa nàng không có thường thức gì, bản thân cũng chưa từng nghiêm túc tu luyện, cảm ứng với linh lực hoàn toàn không nhạy bén bằng mấy người Hoa Vinh Trưởng lão.
Tiếp nữa là chênh lệch cảnh giới tu vi.
Đổi một vài đệ tử tu vi thấp đến đây, mặc dù đứng ở chỗ này, cũng chỉ sẽ cho rằng ở chỗ này của Giang Ngư vô cùng thoải mái mà thôi.
Cũng chỉ có mấy tu sĩ cực kỳ thèm khát với sức sống như Hoa Vinh Trưởng lão, mới có thể nhận thấy được khác thường trước tiên.
Khô Vinh Trưởng lão lại thử hỏi mấy vấn đề, Giang Ngư đều trả lời.
Hai sư tỷ đệ liếc nhau, hoàn toàn ý thức được: Tiểu cô nương trẻ này hoàn toàn không nhận ra, nàng có được năng lực nghịch thiên như thế nào.
Trong lúc ba người nói chuyện phiếm, Tuế Văn Trưởng lão cùng những người khác cũng lục tục lại đây.
Bọn họ cực nhiệt tình mà ra tay giúp Giang Ngư thu hoạch linh thảo, Giang Ngư lễ phép từ chối nhưng căn bản không có tác dụng.
Không đến nửa canh giờ, linh thảo và linh gạo chín rồi, đã được thu hoạch sạch sẽ.
Giang Ngư nhìn túi trữ vật nhỏ đầy tràn trong tay, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
“Tiểu Ngư à.” Khô Vinh Trưởng lão đột nhiên gọi tên nàng: “Chỗ linh thảo này của ngươi có bán không?”
Giang Ngư sửng sốt, sảng khoái gật đầu: “Bán chứ. Ta rất thiếu tiền.”
Thiếu tiền?
Tuế Văn Trưởng lão khó hiểu hỏi: “Lần trước, không phải ta mới vừa cho ngươi 5000 linh tinh, ngươi không đủ dùng à?”
Giang Ngư ở luôn tại Linh Thảo Viên, cũng không thấy chỗ nào cần tiêu tiền mà.
Nói đến linh tinh, Giang Ngư lập tức lấy cái túi nhỏ màu lam ra, trả lại cho Tuế Văn Trưởng lão.
“Tiền bối, 5000 linh tinh này, lần trước ta đã muốn trả ngài rồi.” Nàng nghiêm mặt nói: “Nồi canh gà ngày đó của ta, là tùy tiện hầm cho mình uống. Ngài thích thì ta đưa cho ngài. Chỗ tinh linh này ta không thể cầm.”
Râu Tuế Văn run lên: “Sao chúng ta có thể chiếm hời không của cô bé con nhà ngươi được?”
Giang Ngư cười thản nhiên: “Làm gì có chiếm hay không? Sau khi giao dịch, mỗi ngày ta chỉ cần hầm một nồi canh gà, đã có được nhiều bảo bối như vậy. Tuy rằng ta không có kiến thức gì nhưng cũng biết vòng trữ vật kia là thứ tốt. Nếu chỉ dựa vào chính mình, sợ là cả đời này ta cũng không tích góp được một cái đâu.”
Nàng biết các cao thủ không thiếu chút đồ này.
Cho nên Hoa Vinh Trưởng lão lấy vòng trữ vật giá trị hơn xa 5000 linh tinh và pháp bảo bên trong cùng nàng đổi một nồi canh gà mỗi ngày. Sau khi ý thức được canh gà mình làm có ý nghĩa đặc biệt với bọn họ, Giang Ngư cũng thoải mái hào phóng đồng ý.
“Một khi đã như vậy...” Tuế Văn Trưởng lão xua tay, ra vẻ bất ngờ: “Vậy nhận đi, đồ mà lão phu đã đưa rồi, nhưng không có lý nào lại lấy về cả.”
“Giao dịch là giao dịch, nhưng ngày đó, ta nói mời lão nhân gia một bữa cơm.” Trong lòng Giang Ngư chia ra rất rõ ràng, không chịu nhượng bộ: “Cho nên ngài vẫn lấy về đi thôi.”
Tuế Văn Trưởng lão cứng họng.
Nhóm ông lão bà lão đứng ở một bên xem náo nhiệt, Hoa Vinh Trưởng lão cười nói: “Sư thúc, ngài vẫn thu về đi thôi, Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta là người có nguyên tắc.”
“Hừ!” Cuối cùng Tuế Văn Trưởng lão vẫn cầm tinh linh về, còn mắng Giang Ngư một câu: “Đồ đầu gỗ, thật sự cứng nhắc.”
Sắc mặt Giang Ngư không đổi.
Đứng đối diện chính là một ông lão mấy ngàn tuổi, nói hai câu thì cứ nói thôi.
Dù sao người ta cũng không có ác ý.
Khô Vinh Trưởng lão tận dụng mọi thứ: “Cho nên linh thảo này ngươi bán thế nào? Ta lấy hết!”
Tâm tình Tuế Văn Trưởng lão đang khó chịu vừa nghe vậy liếc mắt trừng qua: “Lấy hết?”
Khô Vinh Trưởng lão bị trừng đến sợ, nhưng rất nhanh lại thẳng eo: “Dược Phong chúng ta mua chút linh thảo về nghiên cứu chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
Một vị Trưởng lão khác thở dài một tiếng: “Nghiên cứu phải dùng đến hơn vạn cây linh thảo á? Ta thấy ngươi là muốn ăn một mình.”
“Ngươi là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!”
“Ta thấy rõ ràng là trong lòng ngươi có quỷ!”
“...”
Giang Ngư rất hứng thú nhìn đám cao thủ này đấu võ mồm.
Có thể thấy được mặc kệ tuổi lớn đến đâu, không luận thân phận tu vi, ở trước mặt bạn bè quen thuộc, vẫn bày ra một vẻ bình thường.
Nàng tuyệt đối không tin, các cao thủ sẽ giống như thế này trước mặt người ngoài.
Nàng nhìn náo nhiệt một lát, thuận miệng nói một câu: “Hôm nay được mùa, đáng giá chúc mừng. Các vị tiền bối có muốn ở lại ăn bữa cơm xoàng không?”
“Được chứ!”
“Không thành vấn đề!”
Giang Ngư vẫn rất thích các lão tiền bối này.
Từ phản ứng của Ninh Thuần Chân Nhân đến xem những người này chắc chắn là cao thủ bối phận rất cao ở Thái Thanh Tiên Tông.
Nhưng mà bọn họ không cao ngạo, cũng không phô trương, rất hòa khí với tu sĩ nhỏ như nàng.
Vừa nghe nói Giang Ngư phải làm cơm, không một ai ngồi yên, đều động tay động chân:
“Ta có thể giúp được cái gì không?”
“Hầm canh gà à? Ta đi bắt mấy con gà rừng.”
“Bắt gà rừng cái gì? Ta đi lấy hai con yêu thú, để ta nhìn xem, loại yêu thú chim bay nào vị ngon hơn.”
“Chỗ lão phu có hai bình linh tửu không tồi.”
“...”
Trong phòng bếp của Giang Ngư rất nhanh chất đầy nguyên liệu nấu ăn, linh khí bắn ra bốn phía vừa thấy đã biết không tầm thường.
Đây là đãi ngộ của việc mời cao thủ ăn cơm à? Giang Ngư cảm thấy mình mời người ta ăn cơm hình như càng lời hơn đó.
Ắt không thể thiếu canh gà, gà rừng đổi thành yêu thú mà vị tiền bối nào đó đưa đến, đã xử lý xong. Giang Ngư không biết con gì, chất thịt rất giống thịt gà, chỉ là không thấy mùi tanh, cho dù thịt tươi, ngửi cũng có mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt.
Vị trưởng lão kia còn tặng một loại thịt khác tới, có chút giống thịt heo. Giang Ngư lấy nó nấu thịt kho tàu.
Giang Ngư rất thích món Hồi Xuân Thảo mà mình xào nên không thiếu được.
Mặt khác, Giang Ngư nếm loại linh thảo khác trên linh điền mới vừa thu hoạch, phần lớn không thể ăn. Nhưng có một loại linh thảo cấp hai tên Bích Nhu Thảo, trực tiếp ăn vào rất chát, sau khi dùng nước sôi trần qua, trộn rau ăn, vị cực ngon.
Giang Ngư cảm thấy có mình đã phát hiện một cách dùng mới của linh thảo.
Nghĩ đến Tiểu Hắc, Giang Ngư lại làm một món cá nướng, một món cá kho.
Người nhiều, lượng đồ ăn mỗi món cực lớn, rau trộn Bích Nhu Thảo và Hồi Xuân Thảo đều làm hai đĩa, bày đầy một bàn.
Tiểu Hắc đã sớm ngửi thấy mùi mà đi qua. Giang Ngư vốn muốn để lại một chỗ ngồi cho nó, nhưng mèo đen quá nhỏ, ngồi ở trên ghế không với được mặt bàn. Đặt nó ở trên bàn, lại không khỏi quá không lễ phép.
Giang Ngư chỉ có thể lấy đồ ăn ra, cho nó ăn một bàn nhỏ riêng.
Các Trưởng lão vốn cũng chỉ nhất thời hứng khởi muốn góp vui, nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ cũng không có biểu hiện khác lạ nào.
… Mãi đến khi bọn họ bắt đầu chân chính dùng cơm.
“Linh gạo này?” Tuế Văn Trưởng lão ăn một miếng, bỗng nhiên dừng lại, siết chặt chiếc đũa: “Sao khác lần trước ta ăn nhỉ?”
Giang Ngư sửng sốt: “Khác á?”
Nàng còn tưởng rằng có vấn đề gì, tự mình nếm một miếng: “Rất thơm mà.” Linh khí sung túc, ăn một miếng xuống toàn bộ thân thể đều ấm áp, làm cơ thể hơi lạnh của Giang Ngư cực kỳ thoải mái.
“Ta không có ý này.” Tuế Văn Trưởng lão thấy Giang Ngư không hiểu ý mình thì hỏi thẳng: “Linh gạo này không cùng loại với lần trước ngươi cho ta ăn.”
“Là cùng chủng loại.” Giang Ngư theo bản năng nói: “Lần trước là Nhan Xán sư tỷ bán cho ta, còn chỗ này là hạt giống Nhan Xán sư tỷ cho ta, ta tự trồng ra.”
Nàng chỉ là cảm thấy linh gạo mình trồng ra, dường như ăn vào càng thơm ngon hơn của Nhan Xán sư tỷ cho mình.
“Lần trước không phải tự ngươi trồng...” Tuế Văn Trưởng lão bừng tỉnh, nhìn nàng một cái thật sâu: “Khó trách.”
Trong lòng ông ấy mơ hồ có một chút suy đoán, nhìn về phía đĩa Hồi Xuân Thảo xào kia.
Gắp một đũa lên bỏ vào trong miệng, sức sống quen thuộc chảy vào trong cơ thể.
Không chỉ ông ấy, những người khác cũng phát hiện không thích hợp.
Nếm Hồi Xuân Thảo xong, bọn họ lại chuyển mục tiêu, nhìn chằm chằm về phía hai đĩa rau trộn Bích Nhu Thảo kia.
Giang Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn này các đại lão tiên phong đạo cốt lấy ra tư thế đánh lộn giành cơm như 800 năm không được ăn.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bọn họ thật sự 800 năm không ăn cơm.
Khụ... Có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương