Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 24
Giang Ngư nghe tám chuyện, lúc này vẫn chưa biết, “trưởng lão lợi hại” trong miệng đám đệ tử này, thật ra chính là nàng.
Các đệ tử hứng thú bừng bừng tám chuyện tất nhiên cũng không biết.
Nhưng một vài chủ sự, các Trưởng lão Dược Phong đã biết.
Dù sao Giang Ngư chính thức lấy danh nghĩa đệ tử Linh Thảo Viên bán linh thảo cho tông môn.
Ngày gần đây, Dược Phong liên tiếp xuất hiện đan dược thượng phẩm, mà đệ tử luyện chế ra thành phẩm đều không phải có tư chất đứng đầu, chủ sự Dược Phong không thể nào không biết.
Chỉ cần hơi tra qua là có thể truy ngược đến trên người Giang Ngư.
Giờ phút này, vài vị Trưởng lão Dược Phong cùng tụ lại trong một tĩnh thất, trên bàn trước mặt bọn họ đặt mấy bình nhỏ.
Trong bình đúng là đan dược thượng phẩm được các đệ tử thảo luận kia.
Một vị nam tử trẻ tuổi tóc màu đỏ lửa nói: “Đan dược này, ta đã tra xét rõ ràng, đúng thật là hàng thượng phẩm. Mà dược tính còn tốt hơn một chút so với đan dược bình thường cùng phẩm chất.”
Một nữ tử xinh đẹp bên người hắn tiếp lời: “Vài vị đệ tử kia, ta cũng hiểu biết, thiên phú chỉ bình thường. Nhưng mấy lò đan dược này xác suất thành đan cực kỳ kinh người.”
Bọn họ nhìn về phía ông lão ở chính giữa: “Ngôn Cảnh Trưởng lão, chúng ta đều cho rằng hẳn nên dẫn Giang Ngư vào Dược Phong.”
Ngôn Cảnh Trưởng lão trầm ngâm, dường như suy tư.
Hai người vừa nói, tóc đỏ chính là Tê Sơn Trưởng lão của Tiểu Ngọc Phong, nữ tử xinh đẹp là Hằng Tĩnh Trưởng lão của Tiểu Đan Phong.
Ngôn Cảnh Trưởng lão có điều băn khoăn: “Giang Ngư là bởi vì phạm sai lầm mà bị phạt vào Linh Thảo Viên, không thể bởi vì thiên phú của nàng mà phá hỏng quy củ tông môn.”
Hằng Tĩnh nhíu mày: “Tuy nói vậy nhưng linh thảo có thể làm đệ tử bình thường luyện thành đan dược thượng phẩm thậm chí cực phẩm... Thật sự chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Luyện chế ra một lò đan dược cực phẩm, đối với một vị Luyện Dược Sư mà nói, ngoài cảm giác thành tựu ra, quan trọng hơn là có thể từ trong quá trình luyện chế, tìm hiểu được rất nhiều kinh nghiệm.
Ví dụ như Trình Minh, sau ngày ấy, y lại luyện mấy lò đan dược, tuy rằng không còn xuất hiện đan dược cực phẩm nhưng lại luyện chế đan dược bình thường, xác suất thành đan của y cũng tăng cao hơn nhiều.
Các Trưởng lão chưởng quản Dược Phong rất rõ ràng, chống đỡ Dược Phong, thậm chí Thái Thanh Tiên Tông, chưa bao giờ chỉ là mấy thiên tài đứng đầu ít ỏi kia mà còn có mấy chục vạn đệ tử bình thường.
Các đệ tử bình thường có thể mạnh lên, Thái Thanh Tiên Tông mới có thể tiếp tục kéo dài sự hưng thịnh.
Ngôn Cảnh Trưởng lão trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Ta đi tìm sư huynh thương lượng xem.”
Lúc Ngôn Cảnh Trưởng lão tìm tới, Ngôn Dũ Chân Quân đang luyện đan.
Ngôn Cảnh Trưởng lão ngồi ở bên ngoài, vốn tưởng rằng phải đợi mấy canh giờ, không ngờ chưa đến nửa canh giờ, Ngôn Dũ Chân Quân đã ra rồi.
Vừa đi trong miệng Ngôn Dũ Chân Quân còn vừa lẩm bẩm gì đó.
Ngôn Cảnh Chân Nhân nghe được đại khái là mấy lời linh tinh “Không nên chứ” “Vì sao”.
Ông quan tâm nói: “Sư huynh, gặp phải chuyện khó gì à?”
Ngôn Dũ Chân Quân thở dài, nhìn về phía ông: “Sư đệ, tìm ta có chuyện gì?”
Ông lão tóc bạc trắng xưng thanh niên hào hoa phong nhã là sư huynh, ở Tu Tiên Giới này, cũng không coi như hiếm lạ.
Ngôn Cảnh Trưởng lão nói lại chuyện Giang Ngư cho ông nghe.
Sắc mặt Ngôn Dũ Chân Quân cổ quái, cuối cùng chỉ nói: “Chuyện thu nàng vào Dược Phong, sư đệ đừng nghĩ nữa.”
Tuy Trưởng lão có chút tiếc nuối, lại vẫn gật đầu: “Đệ cũng là cho là như vậy, dù sao quy củ tông môn không thể dễ dàng khiêu khích.”
Ngôn Dũ Chân Quân nói thầm: “Cho dù Chưởng môn có thể đồng ý, người ta cũng chưa chắc đã vui.”
“Sư huynh nói gì cơ?”
Sắc mặt Ngôn Dũ Chân Quân đoan chính: “Không có gì!”
*
Lúc trở lại Linh Thảo Viên, Giang Ngư thấy hai vị khách ở trong sân.
Là Hoa Vinh Trưởng lão và Khô Vinh Trưởng lão.
Hai người ngồi ở ghế đá trong viện, đang rất có hứng thú mà xem mèo đen nhỏ bới đất.
“Ô, hôm nay tinh thần Tiểu Hắc không tồi nha.” Giang Ngư rất vui sướng.
Lúc mèo đen nhỏ vừa tới rất ốm yếu, trên người còn mang theo vết thương, nàng sợ nó không sống nổi.
Bây giờ thoạt nhìn đã không cần lo lắng nữa.
Nghe được cái tên “Tiểu Hắc” này, mèo đen nhỏ yên lặng nghiến răng.
Nó mở to đôi mắt tròn xoe màu nâu, nhìn Giang Ngư một cái, lại nhìn về phía hai lão nhân gia tốt bụng ôn hòa, không ngừng tự hỏi ở trong lòng rốt cuộc chỗ này là nơi nào.
Hoa Vinh Trưởng lão là nhận được tin của đồ đệ.
Bà kinh ngạc với tác dụng linh thảo của Giang Ngư, ngoài việc có thể làm cho bọn họ cảm ứng được sinh cơ, thế mà còn có thể nâng cao xác suất thành đan.
Càng nghĩ bà ấy càng tiếc cho tài năng của Giang Ngư.
Một hạt giống tốt như vậy, nếu Kim Đan không rách nát, tiếp tục tu luyện bình thường, theo thời gian, tương lai tất nhiên có thể trở thành một trụ cột của Thái Thanh Tiên Tông.
Đáng tiếc…
Giang Ngư thấy Hoa Vinh Trưởng lão dùng một loại ánh mắt rất từ ái nhìn mình, nhìn đến sau lưng nàng có chút tê dại.
Đây là lại xảy ra chuyện gì à?
Nàng nghe Hoa Vinh Trưởng lão nói: “Tiểu Ngư, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy không?”
Khô Vinh Trưởng lão ngồi ở bên cạnh kinh ngạc nhìn sang: Vừa rồi sư tỷ có nói cái này đâu.
Giang Ngư:?
Nàng thậm chí không suy xét, lập tức từ chối: “Không, không cần.”
Nói xong cảm thấy như vậy dường như quá cứng nhắc, lại bổ sung hai câu: “Hiện tại ta đã không thể tu luyện, chỉ muốn ở lại Linh Thảo Viên, yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.”
Hoa Vinh Trưởng lão là nhất thời tiếc nối, nói ra lời rồi cũng ý thức được mình xúc động.
Nhưng sau khi Giang Ngư từ chối, trong lòng bà càng thêm thương tiếc: “Ta có thể dạy ngươi gieo trồng linh thảo cấp cao thế nào, còn có thuật luyện đan...”
Bà nói đến một nửa thì im bặt.
Luyện đan cũng cần tu vi chống đỡ.
Càng là đan dược cấp cao, yêu cầu thời gian thành đan càng dài. Tới cấp bậc như Hoa Vinh Trưởng lão, quá trình luyện chế một vài đan dược cực phẩm cần dài đến hơn mười ngày thậm chí càng lâu hơn nữa. Trong lúc này, cần hao phí linh lực và lực tinh thần cuồn cuộn không ngừng của Luyện Đan Sư.
Cho nên, mỗi một Luyện Đan Sư cấp cao nổi danh cũng đều là tu sĩ cấp cao.
Giang Ngư bị lời này của bà ấy dọa lui ra sau một bước, lại lần nữa từ chối: “Không, không cần. Ta không hề có thiên phú với việc luyện đan, sợ là học không nổi.”
Thật ra nàng rất thích Hoa Vinh Trưởng lão, tính tình Hoa Vinh Trưởng lão tốt, ra tay lại hào phóng.
Không chỉ Hoa Vinh Trưởng lão, những cao thủ ở Linh Thảo Viên này, Giang Ngư đều rất thích.
Hằng ngày giao lưu với bọn họ, làm hàng xóm, làm bạn bè bình thường, Giang Ngư không ngại.
Nhưng quan hệ càng gần một bước, Giang Ngư cảm thấy không quá quen.
Một con cá mặn dưỡng lão, kiêng kị nhất loại quan hệ vừa thấy đã không bình thường với cao thủ, và quan hệ với người có thân phận phiền toái.
Huống chi quan hệ thầy trò, ở thế giới tu tiên này là một loại cực kỳ thân mật, thậm chí có đôi khi quan hệ chặt chẽ hơn xa huyết thống.
Hơn nữa…
Nàng nghiêm túc nói: “Ta đã không theo đuổi cũng không có lòng tiến tới, thật sự không thích hợp làm đệ tử của ngươi.”
Lấy hiểu biết về các đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, nếu thực sự có sư phụ, nàng sợ người ta sẽ bị nàng làm cho tức điên lên mất.
Thấy Giang Ngư thật lòng không muốn, Hoa Vinh Trưởng lão cũng không hề ép buộc.
Bà ấy ngồi trong chốc lát thì cáo từ.
Chỉ còn lại Giang Ngư ngồi một mình ở trong viện.
Mèo đen nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, thấy nàng lẳng lặng ngồi một lát thì chuyển ánh mắt về phía mình, sắc mặt dần trở nên vui sướng.
“Tiểu Hắc ~”
Mèo đen nhỏ run run lỗ tai, lúc cô gái này gọi mình thường hay kéo dài giọng, làm mèo thật ghê tởm.
Phi! Cái gì mà mèo ghê tởm, nó mới không phải mèo!
Ngay sau đó, nó đã bị một đôi tay ôm lên.
Giang Ngư bế mèo, ghét bỏ: “Xem móng vuốt của ngươi đã bẩn thành thế nào rồi, đầy đất này.”
Nàng đặt mèo đen nhỏ ở trên bàn, cũng không cần thanh khiết thuật mà dùng pháp thuật nhỏ dẫn nước, tìm một cái khăn, trải nghiệm niềm vui tắm cho mèo.
Tiểu Hắc không nhúc nhích, để mặc nàng rửa móng vuốt cho mình.
Điều này có thể trách nó sao? Đây là bản năng của loài mèo, căng thẳng là phải đào đất.
Nó cũng ghét chết đi được.
Rất nhanh rửa sạch sẽ cho mèo đen nhỏ, Giang Ngư không nhịn được muốn ôm nó vào trong lòng xoa mấy cái, bị nhìn thấu ý đồ, cục than đen vèo một cái nhảy lên trên cây.
“Nhóc không có lương tâm.” Giang Ngư hừ một tiếng, cũng lười đuổi theo.
Nàng nhìn sắc trời, nắng hơi gắt, bèn từ túi trữ vật móc ra một cái trường kỷ đặt ở dưới tàng cây, lại sờ soạng quyển sách mới mua từ Vạn Tượng Phong về.
Quyển sách này nói là quyển sách, chi bằng nói là một bảng xếp hạng.
Giang Ngư xem mục lục trước, nhìn thấy chia ra rất nhiều bảng.
Bảng Kỳ Lân, ghi lại tên một trăm thiên tài nổi tiếng nhất trong ngàn năm qua ở Thái Thanh Tiên Tông.
Bảng Kinh Hồng, một trăm vị mỹ nhân nổi tiếng nhất trong ngàn năm qua ở Thái Thanh Tiên Tông.
Bảng Tinh Tú, thiên tài dưới trăm tuổi nổi danh ở Thái Thanh Tiên Tông.
...
Dưới cùng mục lục có một hàng chữ nhỏ thuyết minh: Bảng xếp hạng này là đệ tử lén làm giải trí, cũng không đủ uy tín, các vị coi để cho vui.
Giang Ngư vui vẻ: Xem ra nơi nào cũng có người rảnh rỗi.
Thân là người rảnh rỗi, Giang Ngư cảm thấy rất hứng thú với loại thư tịch bát quái này, đừng xem thường mấy thứ tạp thư này, đều là con đường quan trọng để hiểu Thái Thanh Tiên Tông đó.
Mở ra trang đầu là ghi chép bảng Kỳ Lân.
Đứng đầu bảng Kỳ Lân, Cơ Thanh Huyền.
Cơ Thanh Huyền, tám tuổi vào Thái Thanh, ngày nhập môn là dẫn khí nhập thể, một năm Trúc Cơ, vào Kiếm Phong.
Mười hai tuổi ngưng đan, sư phụ là Du Kiếm Chân Quân, tập Sát Lục kiếm đạo, cầm kiếm Bạch Phượng.
27 tuổi thành anh, là Nguyên Anh Chân Nhân trẻ nhất trong vạn năm qua của Thái Thanh Tiên Tông.
Trăm tuổi Hóa Thần, cũng là Hóa Thần Chân Quân trẻ tuổi nhất Thái Thanh Tiên Tông.
Giang Ngư xem đến líu lưỡi. Người này nếu đặt ở kiếp trước, viết ra loại giả thiết này, trên bình luận chạy ngang màn hình chắc chắc phải spam đầy: Tắt đi, không thú vị.
Phía dưới ghi lại kỹ càng tỉ mỉ vài đại sự tích về Cơ Thanh Huyền.
Chuyện thứ nhất là năm hắn 17 tuổi, một người diệt một môn phái tà đạo, trên dưới tông môn, tay dính nợ máu 731 người, bị hắn chém giết sạch, trong đó bao gồm hai gã Nguyên Anh Chân Nhân. Từ đây, Cơ Thanh Huyền một trận thành danh.
Lại xem mấy sự tích về vị này ở phía dưới, không có chỗ nào mà không phải là máu chảy thành sông.
Giang Ngư cảm khái một câu không hổ là Sát Lục kiếm, sau đó lật qua luôn.
Đứng thứ hai bảng Kỳ Lân, Lý Thanh Lộc.
Lý Thanh Lộc là Luyện Dược Sư. Thân thể bị trời đố kỵ, năm hai mươi gặp được cơ duyên, xé tan gông cùm xiềng xích của thân thể, một đêm thành đan, vào Dược Phong.
Từ đây tu hành trôi chảy, 37 tuổi thành anh, cùng năm luyện thành đan dược cấp sáu Vũ Hóa tiên đan.
188 tuổi Hóa Thần, trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Dược Các.
Sự tích nổi tiếng nhất của Lý Thanh Lộc là lúc còn trẻ du lịch nhân gian, trên đường đi qua một sa mạc đã lâu không có mưa, thấy hai con thú khóc van cầu sinh, tâm sinh không đành lòng. Một giây ngộ đạo, sáng tạo ra Tạo Hóa Đan, vạn dặm sa mạc khoảnh khắc thành ốc đảo.
Đứng thứ ba bảng Kỳ Lân là Khúc Trung Ngọc...
Giang Ngư lật ba cái, sau đó lại xem bảng Kinh Hồng.
Đáng tiếc, phía trên không có hình vẽ, thật sự không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc là mỹ nhân cỡ nào.
Đứng đầu bảng Tinh Tú thật ra lại là người quen.
Nữ chính Cơ Linh Tuyết.
Giang Ngư nghĩ thầm không hổ là nữ chính, quả nhiên là thiên tài trăm năm khó gặp.
Nàng xem một lúc thì bắt đầu mệt rã rời, lật người nằm thẳng, đặt sách trên mặt cản ánh mắt, vô tư ngủ mất.
Mèo đen nhỏ vẫn luôn ghé vào trên cây quan sát nàng.
Đã nhiều ngày ở chung, không khó để nhìn ra Giang Ngư là tu sĩ.
Nhưng nó từng gặp không ít tu sĩ, chưa bao giờ gặp người lười nhác như thế.
Còn có mấy ông bà lão thường tới kia, bị giam trong thân thể mèo đen nhỏ, nó không nhìn ra tu vi những người này, lại theo bản năng cảm thấy không thể trêu chọc.
Thấy hơi thở của Giang Ngư vững vàng, thật sự ngủ rồi, nó lặng yên không một tiếng động xuống khỏi cây, đi đến bên người nàng.
Liếc mắt một cái thấy quyển sách trên mặt nàng, bốn chữ “Thái Thanh Tiên Tông” cực kỳ nổi bật trên sách, dừng ở trong mắt nó.
Nơi này thế mà lại là Thái Thanh Tiên Tông à?
Sắc mặt bé mèo đen nặng nề, trước khi xác định được là người nào ám toán mình, nó tuyệt đối không dám bại lộ thân phận mình với bất kỳ ai.
Đệ tử Thái Thanh Tiên Tông này... Nó liếc Giang Ngư một cái, trước đó ghét bỏ nàng cổ quái lại lười, bây giờ ngẫm lại, ở chỗ này thật ra không tồi.
Lúc Cơ Trường Linh đến, nhìn thấy là cảnh như vậy: Trong tiểu viện được ánh mặt trời và hoa tươi vây quanh, trên mặt cô gái trẻ đặt một quyển sách, đang ngủ ngon lành.
Một con... mèo đen nhỏ miễn cưỡng cũng coi như đáng yêu ngồi xổm bên người nàng, nó đang nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình một cách chăm chú.
Thoạt nhìn hài hòa lại an bình.
Vì chăm sóc Giang Ngư, nhóm hàng xóm ở cách đó không xa đều cam chịu không thể dễ dàng dùng thần thức xem tiểu lâu của nàng, Cơ Trường Linh cũng không biết chủ nhà đang ngủ.
Chàng dừng bước chân, xoay người muốn rời đi.
Lúc này, Giang Ngư đang ngủ trở mình, sách úp trên mặt từ trên trường kỷ lăn xuống, “Bộp” một tiếng rơi trên mặt đất.
Cơ Trường Linh ngẫm nghĩ, một hàng xóm đủ tư cách, lúc này hẳn nên thuận tay giúp một chút?
Chàng đi đến cong lưng, nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên, chuẩn bị ở trên bàn bên cạnh cho nàng.
Khóe mắt ngó thấy ba chữ “Bảng Kỳ Lân”.
Ngũ cảm của tu sĩ Hóa Thần cường đại thế nào chứ. Chỉ liếc mắt một cái, nội dung một tờ đã liếc xong hết.
Sắc mặt chàng không đổi, lặng lẽ đặt sách lên bàn, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
Mèo đen nhỏ ngồi xổm một bên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Ở trong mắt nó, Giang Ngư vô hại.
Mà trừ Giang Ngư ra, mọi người nơi này, đều chỉ là thoạt nhìn vô hại mà thôi.
*
Giang Ngư đi vào thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên ngủ lại khó chịu như này.
Nàng vốn đang ngủ ngon giấc, hiện thực là ánh mặt trời và hoa tươi, trong mộng cũng là ánh mặt trời và hoa tươi, còn có một con mèo con cực kỳ dính người, không cao ngạo tẹo nào.
Nàng vui vẻ đi lên muốn vuốt mèo, bất chợt hụt chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Rơi xuống một chỗ thật tối, thật lạnh lẽo.
Nàng không nhìn thấy gì cả, sợ hãi vô hình vây quanh nàng, có giọng nói khàn khàn không ngừng nói chuyện ở bên tai nàng.
“... Giết...”
Cụ thể không nghe rõ.
Tiếng người trong mơ đúng là quá nhiễu, Giang Ngư không kiên nhẫn trở mình, lẩm bẩm: “Ồn muốn chết!”
Bên tai yên lặng đến quỷ dị.
Nàng bị đá ra khỏi giấc mơ.
Tỉnh lại Giang Ngư chỉ cảm thấy khó chịu khắp người, đôi mắt cũng xót, trên người cũng nhức.
Cũng may linh khí trong viện dư thừa, hít hai hơi là có thể khôi phục không ít.
Nàng nằm liệt trên giường như cá mặn, nhìn lá xanh trên đỉnh đầu, có vài ánh nắng ngoan cố đột phá vòng bảo vệ của cành lá nhảy nhót trên mặt nàng, mang theo một chút hơi ấm, cũng không khó chịu.
Giang Ngư cả người lười biếng, không muốn động đậy, nhiều nhất là lật người, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, đầu óc thả trôi, thưởng thức tiểu viện xinh đẹp của mình.
Nhìn trong chốc lát, nàng mờ mịt nghĩ: Ồ, quả nhiên vẫn phải có cái sofa, trường kỷ này vẫn không đủ thoải mái.
Lúc Cơ Trường Linh lại lần nữa tìm tới, Giang Ngư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng ngây thơ mờ mịt mà nhìn chàng, mới trì độn chào hỏi: “Cơ sư huynh.”
Cơ Trường Linh đi đến bên cạnh nàng, bỗng nhiên duỗi tay.
Giang Ngư mơ màng nhìn hai ngón tay thon dài mảnh khảnh, khớp xương hoàn mỹ, chọc về phía trán mình…
Cảm xúc lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước chợt lóe rồi biến mất.
Đầu óc đần độn của Giang Ngư lập tức trở nên tỉnh táo, nàng rùng mình một cái, ngồi dậy nhìn về phía đối phương: “Cơ sư huynh!”
Trong lòng bàn tay Cơ Trường Linh cầm một đám sương xám nhỏ. Sương mù kia là kéo từ trên người Giang Ngư ra, vừa rời khỏi thân thể Giang Ngư, nó lập tức mất đi sức sống.
Đôi mắt chàng hơi trầm xuống: “Nhiếp Hồn?”
Giang Ngư không có thường thức gì nhưng cũng biết, trạng thái dại ra không bình thường vừa rồi của mình là trúng chiêu.
Nàng khiếp sợ nghĩ: Không thể nào! Ta là một đứa gà yếu như vậy, bây giờ Kim Đan cũng không có, còn có người dùng loại pháp thuật tà ác “Nhiếp Hồn” vừa nghe đã biết rất cao cấp để đối phó ta?
Cơ Trường Linh vốn muốn hỏi có phải nàng đắc tội người nào không, thấy dáng vẻ nàng thì tắt luôn suy nghĩ đó.
Chàng tìm Tuế Văn Trưởng lão đến.
Vừa nghe Giang Ngư thế mà lại trúng chiêu ở Linh Thảo Viên, Tuế Văn Trưởng lão nào có thể ngồi được?
Không chỉ là Tuế Văn Trưởng lão, những người khác cũng đều lo lắng. Rất nhanh, tiểu viện của Giang Ngư lại ngồi đầy người.
Mèo đen nhỏ đã sớm nhảy lên trên cây vào lúc Cơ Trường Linh đến.
Lúc này nhìn thấy một đoàn cao thủ tóc trắng xoá trong viện, nó yên tĩnh ôm nhánh cây, không dám hó hé.
Sau khi được Giang Ngư cho phép, Tuế Văn Trưởng lão dùng linh lực tra xét thức hải của nàng một chút.
“Từng bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng. Hơn nữa thần hồn của Tiểu Ngư rất cô đọng, không giống bị Nhiếp Hồn.” Sắc mặt ông ấy vẫn rất nặng nề, nhìn về phía Giang Ngư: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Giang Ngư miêu tả đúng sự thật: “Ta cảm thấy vẫn ổn. Trước đó có hơi mơ hồ, Cơ sư huynh giúp ta kéo một đám sương xám ở trong đầu ra thì tỉnh táo lại.” Nhớ tới hình ảnh đó, Giang Ngư cảm thấy có hơi kinh hãi.
“Đó là ‘Yểm’, một loại thủ đoạn phụ trợ Nhiếp Hồn.” Cơ Trường Linh nói: “Nhìn từ tình hình vừa rồi, đoàn ‘Yểm’ kia đã ở bên trong thức hải của muội rất lâu rồi. Ít nhất là chuyện trước khi muội vào Linh Thảo Viên.”
Chàng vừa nói ra lời này, không ít người đều nghĩ đến nguyên nhân Giang Ngư tới Linh Thảo Viên.
Nàng là bởi vì mất khống chế ở đại bỉ tông môn, ám toán đồng môn, bị phạt vào đó.
Mà quá khứ của Giang Ngư ở tông môn đã từng được điều tra. Ngày thường nàng là một đệ tử kiên định nỗ lực, người quen biết nàng đều nói tính cách nàng dịu dàng hòa khí, cũng không làm việc ác với ai. Nàng và Cơ Linh Tuyết càng là xưa nay không quen biết, không hề có xích mích. Cho nên lúc ấy xảy ra chuyện, rất nhiều người quen biết nàng cũng không dám tin tưởng.
Cũng có không ít người cho rằng, Giang Ngư phát cuồng ở trên đài luận võ, bị linh khí hộ thân của Cơ Linh Tuyết đả thương, từng có vẻ điên cuồng nói ghen ghét thiên phú của Cơ Linh Tuyết, rất có thể là trong quá trình tu luyện, thiên phú của Cơ Linh Tuyết làm nàng sinh tâm ma, cho nên mới nhất thời mất khống chế. Loại chuyện này không hề hiếm lạ trong Tu Chân Giới.
Trùng hợp là sau khi tỉnh lại, thức hải của Giang Ngư bị hao tổn, quên mất quá khứ, hơn nữa tông môn đã ra trừng phạt, chuyện này cũng cứ thế trôi qua.
Nhưng hiện tại, phát hiện “Yểm” từ thức hải của Giang Ngư.
Thấy các cao thủ đều là vẻ nặng nề, trong lòng Giang Ngư hơi hoảng.
Nàng nghĩ: Không thể nào, loại pháo hôi lên sân khấu một chương là chết như mình, sẽ không còn cốt truyện tiếp sau nào nữa chứ?
Còn nữa, “Yểm” này thoạt nhìn rất quỷ dị, sẽ không có ảnh hưởng gì với nàng chứ?
Giang Ngư cảm thấy cuộc sống hiện tại quả thực như thần tiên, nàng không muốn chết tiếp lần nữa đâu.
Nàng thật cẩn thận hỏi: “Cái ‘Nhiếp Hồn’ gì đó, rất lợi hại à? Ta có thể có nguy hiểm gì không?”
Lời này ngắt mạch suy nghĩ của các cao thủ.
Hoa Vinh Trưởng lão suy đoán có lẽ nàng “ám toán đồng môn” còn có ẩn tình khác, trong lòng càng thương tiếc nàng nhiều hơn.
Bà ấy dịu dàng vỗ cánh tay Giang Ngư, trấn an nàng: “Đừng sợ, có chúng ta ở đây, đừng ai mong động đến ngươi.”
Lại hỏi: “Vừa rồi, lúc ngươi bị ‘Yểm’ kéo vào, đã trải qua cái gì, còn nhớ không?”
“Nhớ rõ.” Giang Ngư gật đầu.
Nàng kể lại chuyện xảy ra trong mộng. Khi nói đến nàng ghét đối phương ầm ĩ, mắng một câu, bị đối phương đá ra rồi tỉnh lại, tiểu viện im phăng phắc.
Tuế Văn Trưởng lão không nói gì một lát, không nhịn được cười rộ lên: “Ta đã nói mới vừa rồi điều tra, cảm ứng được thần hồn ngươi cô đọng. Bây giờ xem ra, thứ đồ kia căn bản không làm gì được ngươi.”
Giang Ngư nghe ý của ông ấy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Đó chính là ta không có chuyện gì à?”
Thấy nàng căng thẳng, mọi người cũng không bất ngờ. Bất kỳ kẻ nào gặp phải loại chuyện này, đều không thể thờ ơ.
Tuế Văn Trưởng lão trầm ngâm: “Bình thường mà nói thì đúng vậy, Yểm thường sẽ không tìm một người hai lần. Chỉ là trên người của ngươi đã từng tồn tại Yểm thì sẽ để lại dấu vết trên thần hồn. Thứ này lần sau vẫn có thể theo dấu vết tới tìm ngươi. Cho nên không thể hoàn toàn thả lỏng.”
Tuế Văn Trưởng lão sợ nàng lo lắng: “Đừng sợ, có chúng ta ở đây, ‘Yểm’ không dám tới tìm ngươi. Trong tông môn đều an toàn.”
Giang Ngư gật đầu như gà con mổ thóc, càng thêm kiên định với quyết tâm muốn ở Linh Thảo Viên đến hết đời. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Sau khi biết mình đại khái an toàn, đặc biệt tuyệt đối an toàn ở Linh Thảo Viên, Giang Ngư yên tâm.
Nàng không cảm thấy mình, hoặc là nguyên thân, có giá trị gì đáng giá để người ta bỏ một số vốn lớn như vậy ra tay. Lần trước nguyên thân dị thường, cũng là muốn mạng của Cơ Linh Tuyết.
Nghĩ đến, tiếng “Giết...” không rõ trong mơ kia, có phải là muốn khống chế nàng, để nàng lại tìm cơ hội xuống tay với Cơ Linh Tuyết không?
Vậy nguy hiểm lớn hơn nữa, hẳn là nữ chính, Cơ Linh Tuyết.
Lần chạm mặt ngắn ngủi trước đó với Cơ Linh Tuyết, nàng cảm thấy đối phương rất không tồi. Hơn nữa nàng ấy là nữ chính, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cũng không biết “Thế giới trong sách” này có thể đại loạn hay không.
Nàng nói ra lo lắng của mình cho các cao thủ nghe.
Nghe nàng chủ động nhắc tới điều này, Tuế Văn Trưởng lão hơi bất ngờ nhìn nàng một cái, mới nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đưa tin cho Chưởng môn, mời Chưởng môn tra kỹ.”
Ông ấy hỏi: “Cơ Linh Tuyết hại ngươi biến thành như vậy, ngươi không hận nàng?”
Giang Ngư khó hiểu: “Có lòng giết người trước là ta, nàng ấy không hận ta đã tốt lắm rồi, ta có lập trường gì mà hận nàng ấy?”
Tuế Văn nghe nàng nói như thế, biết tâm tính nàng thật thà, trong lòng tiếc hận cho nàng.
Giang Ngư cũng tiếc hận thay nguyên thân.
Nếu suy đoán vừa rồi của nàng là thật, nguyên thân mới là người chân chính gặp tai bay vạ gió, bị người ta làm thành công cụ ám toán nữ chính.
Nhưng nguyên thân dựa theo trong sách viết, sợ là đã chết lâu rồi. Nàng xuyên đến thân thể này, cũng chưa bao giờ nhận thấy được chút dấu vết nào của một linh hồn khác tồn tại.
Điều nàng có thể làm cũng chỉ có sống thật tốt. Nếu là một ngày kia, tìm được kẻ đứng phía sau giật dây, cố gắng nghĩ cách báo thù cho nàng ấy.
*
“Yểm” xuất hiện làm Giang Ngư lâm vào kinh hoảng gần một canh giờ, nhưng mà một con cá mặn, ưu điểm lớn nhất là thích ứng hoàn cảnh.
Sau một canh giờ, nàng đã bình tĩnh lại, cũng bắt đầu cân nhắc buổi tối ăn gì.
Bị kinh sợ đương nhiên là phải ăn một bữa đồ bổ cho thân thể nha.
Mấy người Tuế Văn Trưởng lão vốn lo lắng Giang Ngư đột nhiên gặp loại chuyện này, chắc chắn phải lo sợ bất an mấy ngày. Họ không ngờ, chẳng bao lâu, đã ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ tiểu viện của nàng.
Trong viện, hạc trắng và mèo đen nhỏ đều ở đó.
Hạc trắng bị mùi hương câu đến không còn tôn nghiêm linh thú, đi tới đi lui theo phía sau Giang Ngư như cái đuôi nhỏ.
Mèo đen nhỏ ghé vào chỗ xa một chút, khinh thường nhìn cô bé, cảm thấy con hạc này thật làm mất mặt loài chim bay, chẳng rụt rè chút nào.
Sau đó nó thấy Giang Ngư lấy ra hai cây linh thảo, một cây đút cho hạc trắng bên người, lại nhìn về phía nó: “Tiểu Hắc muốn không?”
“Meo!”
Đầu óc mèo đen không kịp suy nghĩ, thân thể đã thành thật vọt qua trước, ngậm lấy đầu cây linh thảo được đút sang.
Mèo đen tỉnh hồn: “...”
Giang Ngư thấy mèo con vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót, bây giờ lại ủ rũ, ngậm linh thảo sống không còn gì luyến tiếc mà tìm bụi hoa nằm bò ra, chậm rãi gặm.
Nàng nhìn không hiểu gì: “Tiểu Hắc làm sao vậy?”
Hạc trắng ưu nhã nuốt linh thảo vào, chậm rì rì nói: “Không biết! Dù sao từ lúc bắt đầu, con mèo này đã là dáng vẻ ngu ngốc, xem không hiểu.”
Mèo đen nhỏ: “...”
Nó hung ác thử nhe răng với hạc trắng, đổi lấy nụ cười khinh thường của hạc trắng.
Giang Ngư cười tủm tỉm nhìn hai đứa đánh nhau bằng ánh mắt từ ái, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc có con trai con gái.
Không bao lâu các cao thủ đã đến.
Là tự mang đồ ăn đến góp cơm.
Giang Ngư rất hoan nghênh bọn họ: Bây giờ nàng đã biết, hình như các cao thủ chỉ thích ăn linh thảo mà nàng trồng, cái này cũng không phiền toái, một nồi nước là có thể thỏa mãn bọn họ.
Nhưng mà các cao thủ chưa bao giờ ăn không, mỗi lần tới đều sẽ mang theo một ít đồ ăn hiếm lạ, ví như thịt yêu thú không biết tên, ví dụ như linh quả không biết tên ăn siêu ngon, ví dụ như linh tửu không biết tên siêu dễ uống...
Dù sao Giang Ngư đều không biết, nhưng có thể biết đều là thứ tốt.
Hơn nữa mấy thứ này, đều là các cao thủ thấy nàng thích, cố ý mang cho nàng, bản thân bọn họ căn bản không ăn.
Lúc trước Giang Ngư cảm thấy ngượng ngùng, xem bọn họ thích, nên đành đưa linh thảo mình trồng cho bọn họ.
Ngoài ý muốn là ngay cả Khô Vinh Trưởng lão thích linh thảo nhất, trước đó còn phải bỏ tiền mua đều từ chối.
Lý do là: Không phải ngươi làm, không có hương vị kia.
Các Trưởng lão chưa nói một điểm khác là: Linh thảo của Giang Ngư tăng lớn xác suất thành đan của đệ tử Dược Phong.
Bọn họ ở bên cạnh Giang Ngư đã chiếm đủ nhiều chỗ tốt, làm sao có thể ích kỷ đến hoàn toàn mặc kệ đệ tử bình thường chứ?
Buổi tối dùng cơm, có thêm Cơ Trường Linh.
Chàng vốn không muốn tới nhưng bị Tuế Văn Trưởng lão kéo lại đây, nhất định phải để chàng nếm thử đồ ăn mà Giang Ngư làm.
Hạc trắng cũng ngậm ống tay áo chàng không chịu buông ra, nhất định phải kéo người tới.
Cơ Trường Linh không có cách nào, từ trong viện mình chọn một chậu hoa, ôm lại đây ăn ké.
“Cơ sư huynh.” Giang Ngư kinh ngạc nhìn chàng.
Cơ Trường Linh đưa hoa trong tay cho nàng: “Thiên Diệp Bồ Đề, hoa lá đều có thể làm thuốc. Ở chung một phòng với nó có hiệu quả ngưng thần tĩnh khí, ôn dưỡng thần hồn.”
Hoa này vừa nhìn là biết rất quý, Giang Ngư không nhận, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cơ Trường Linh: “Đan Lân kéo ta tới ăn cơm chiều.”
Giang Ngư hiểu lời chàng chưa nói: Người ta không tiện tay không lại đây, cho nên mang quà đến.
Nhưng món quà này, dường như hơi quý quá rồi.
Cơ Trường Linh thấy sắc mặt nàng, biết suy nghĩ của nàng, dịu giọng nói: “Tuế Văn tiền bối nói một bữa cơm của muội quý hơn xa so với cái này. Còn nữa, muội dọn vào Linh Thảo Viên, làm hàng xóm, ta còn chưa tặng quà dọn nhà cho muội.”
Chàng nói như vậy, Giang Ngư cũng không thể tiếp tục từ chối.
Thấy nàng nhận lấy, Cơ Trường Linh khẽ thở phào một hơi. Chàng thật sự không muốn thiếu nhân tình.
Giang Ngư đặt hoa ở trong sân, nghĩ lần sau phải đi tìm Chung sư huynh đặt một cái giàn trồng hoa, có thể làm đẹp mắt một chút, chuyên môn đặt bồn hoa.
Đặt hoa xong, nàng hỏi vị khách ăn ké đứng đắn này: “Cơ sư huynh, huynh có đồ gì thích ăn không?”
Cơ Trường Linh lắc đầu: “Ta ăn gì cũng được.”
Giang Ngư cũng biết đó là yêu thích của người tu tiên. Người tu vi thấp một chút ăn Tích Cốc Đan, tu vi cao một chút thì Tích Cốc Đan cũng không cần dùng, đều là tiên nhân ăn sương uống gió.
Nàng gật đầu: “Được rồi, thế ta tự làm vậy.”
Cơ Trường Linh xem nàng bận rộn, hỏi nàng: “Cần hỗ trợ không?”
Giang Ngư không có suy nghĩ gì mà khách thì không cần làm. Đến cũng đến rồi, chờ lúc nữa phải ăn cơm, không phải hẳn nên làm à?
Nàng thuận miệng nói: “Vậy làm phiền Cơ sư huynh qua chỗ sông giúp ta bắt hai con cá, xử lý sạch sẽ đưa lại đây.”
Thủy sản nước ngọt ở nơi này tươi ngon, Giang Ngư thật sự thích, hạc trắng và mèo đen nhỏ cũng thích.
Cơ Trường Linh trở về rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Giang Ngư, xử lý cá sạch sẽ.
Trong lúc Giang Ngư nấu linh gạo thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong tay tiên nhân thanh dật xuất trần cầm theo hai con cá, hình ảnh này làm nàng nhớ cô bé đồng nghiệp thú vị đời trước.
Nàng không nhịn được nghĩ: Nếu để cô bé ấy nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ồn ào nói Giang Ngư đang phạm tội, để một anh đẹp trai như vậy đi làm cá.
Cơ Trường Linh hỏi nàng đang cười cái gì, Giang Ngư hỏi trước kia chàng từng làm cá à?
Cơ Trường Linh lắc đầu.
“Vậy bây giờ là cảm giác gì?”
“Không có cảm giác gì.” Chàng đáp: “Rất đơn giản.”
Chàng đặt cá ở chỗ Giang Ngư chỉ, thấy không chuyện gì cần mình làm nữa bèn đứng ở một bên, xem Giang Ngư lưu loát thái lát thịt.
Bước thái thịt này thật ra Giang Ngư có thể dùng pháp thuật, nhưng nàng tin tưởng vững chắc dùng pháp thuật không có linh hồn như dùng tay thái. Vào lúc có hứng thú, nàng tình nguyện phí một chút thời gian vào việc này.
Thấy Cơ Trường Linh nhìn chằm chằm mình, Giang Ngư nghi hoặc: “Cơ sư huynh, huynh đang nhìn gì thế?”
“Xem muội nấu ăn.”
“Ta cho rằng huynh sẽ không thích mấy thứ này.” Giang Ngư thành thật nói.
Thấy Cơ Trường Linh nhìn mình dò hỏi, nàng thành thật nói: “Cơ sư huynh thoạt nhìn như là người chỉ cảm thấy hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt, không dính chút nào đến khói lửa nhân gian.”
Tên gọi tắt là không bình dân.
Cơ Trường Linh trầm mặc một lát, nói với nàng: “Không cần dễ dàng tin vào vẻ bề ngoài.”
Giang Ngư mỉm cười: “Cho nên Cơ sư huynh thích nấu ăn?”
Cơ Trường Linh không phủ nhận: “Trở về có thể trải nghiệm thử. Với ta mà nói, cũng là tu hành.”
Giang Ngư thầm nói: Người tu tiên nói chuyện loanh quanh lòng vòng, nghe không hiểu, nghe không hiểu.
Bữa cơm này làm hơi muộn, lúc ăn cơm, sắc trời đã tối hẳn.
Đèn ngôi sao trong viện của Giang Ngư lập tức phát huy tác dụng.
Đèn ngôi sao nhỏ bụ bẫm từng cái sáng lên, chiếu sáng nơi nho nhỏ này. Tiểu viện được hoa tươi vây quanh, dưới ánh đèn còn đẹp hơn cả ban ngày, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng động lòng người.
Mèo đen nhỏ vì nguyên nhân thân thể, đã sớm không chịu nổi, tìm bụi hoa hay đi, nằm bò ngủ rồi, bụng nhỏ run lên theo hô hấp.
Các cao thủ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu lâu vào buổi tối, có chút mới lạ.
Giang Ngư rất đắc ý: “Có phải tiểu lâu của ta rất đẹp không?”
Khô Vinh Trưởng lão là ‘ông già thẳng’(*) không có tế bào lãng mạn nào, nghe vậy rất khó hiểu: “Nhưng mà đẹp thì có ích gì? Đây chỉ là vẻ ngoài. Ngươi bỏ nhiều tâm tư trang trí phòng ở như vậy, nó cũng chỉ là tiểu lâu bình thường, không có ích gì với người tu hành.”
(*) Từ này nói lái của từ ‘Trai thẳng’.
Giang Ngư không cho là như vậy: “Nhưng người sống một đời, cuộc sống cũng không chỉ có tu hành. Ít nhất ở trong mắt ta, không chỉ có thế.”
Nàng rót một chén rượu cho mình, nâng chén với ánh trăng xa xa: “Nhiệt tình yêu thương cuộc sống sẽ làm ta trở nên vui sướng. Hiện tại với ta mà nói, chỉ cần có thể vui vẻ sống tốt mỗi ngày, cho dù tuổi thọ dài ngắn, một đời này đã đáng giá rồi.”
“Cho dù tuổi thọ dài ngắn, vui vẻ sống từng ngày.” Tuế Văn Trưởng lão lặp lại hai lần những lời này, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười, đôi mắt hơi vẩn đục rực rỡ lấp lánh.
Ông ấy bưng chén rượu lên, kính Giang Ngư: “Ta sống lâu như vậy, còn không hiểu thấu thoải mái bằng cô bé con nhà ngươi.”
Giang Ngư lại uống một ly, mơ hồ có chút men say, lắc đầu nói: “Cũng không phải là như thế. Chỉ là tiền bối có tấm lòng bao la, muốn quá nhiều điều. Tấm lòng vãn bối nhỏ, chỉ nghĩ đến sung sướng của bản thân mà thôi.”
Tuế Văn Trưởng lão cười mà không nói. Ông ấy nói xong câu kia, như là buông được gánh nặng gì xuống, cả người đều nhẹ nhàng mắt thường có thể thấy được.
Cơ Trường Linh gắp một miếng Hồi Xuân Thảo, bỏ vào trong miệng, đôi mắt màu nâu nhạt hơi trợn tròn.
Chàng đang muốn mở miệng, chợt có cảm giác, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy quần áo trên người Tuế Văn Trưởng lão ngồi ở đối diện không gió tự bay, trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét.
“Đây là...”
Các ông bà lão xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ thì là mừng như điên: “Chúc mừng Tuế Văn sư thúc!”
Tiếng sấm lớn dần, không khí cũng trở nên loãng.
Mèo đen nhỏ ngủ ở bụi hoa đột nhiên bị bừng tỉnh, mờ mịt nhìn trời. Cuối cùng nó ý thức được cái gì, lông tóc cả người dựng đứng, nhanh chóng trốn vào bên trong tiểu lâu.
Ở chỗ này chỉ có mình Giang Ngư không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời: “Trăng to sáng như này, sao đột nhiên có sét nhỉ?”
Những người khác: “...”
Hoa Vinh Trưởng lão bất đắc dĩ nhìn nàng, giọng điệu mang ý cười: “Thật là người không biết không sợ.”
Tuế Văn Trưởng lão đứng dậy, khoanh tay đứng dậy, ngửa đầu nhìn trời, bỗng nhiên cười to thành tiếng: “Không nghĩ tới lão nhân còn có thể chờ đến hôm nay.”
Ông ấy quay đầu lại, nhìn Giang Ngư một cái thật sâu: “Cô bé, lần này nếu lão nhân có thể sống sót, đó là thiếu ngươi nhân tình cực lớn!”
Dứt lời, bóng dáng già nua của ông ấy biến mất vô tung cùng với một cơn gió.
Tiếng sấm sét trên không trung chợt lớn dần, đám mây sét màu tím cuồn cuộn, mang tư thế chém giết tất cả đuổi theo ông ấy.
Ngực Giang Ngư đau xót, đầu lưỡi dính mùi máu tươi, trong phút chốc lại có cảm giác không thể thở được.
Một bàn tay đặt lên bả vai nàng, trên người Giang Ngư lập tức nhẹ bẫng.
Nàng quay đầu lại cảm kích nói: “Đa tạ Cơ sư huynh.”
Sắc mặt Cơ Trường Linh bình tĩnh: “Tu vi của muội không chịu nổi, trong viện ta có kết giới, đi tránh một chút đi.”
“Khoan đã.” Giang Ngư không quên thu tiểu lâu thân yêu của mình vào trong túi trữ vật, mới yên lòng hỏi chàng: “Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cơ Trường Linh thở dài, bất đắc dĩ: “Muội mất trí nhớ, thật đúng là quên đến triệt để.”
“Tuế Văn sư thúc tổ, muốn độ kiếp.”
Các đệ tử hứng thú bừng bừng tám chuyện tất nhiên cũng không biết.
Nhưng một vài chủ sự, các Trưởng lão Dược Phong đã biết.
Dù sao Giang Ngư chính thức lấy danh nghĩa đệ tử Linh Thảo Viên bán linh thảo cho tông môn.
Ngày gần đây, Dược Phong liên tiếp xuất hiện đan dược thượng phẩm, mà đệ tử luyện chế ra thành phẩm đều không phải có tư chất đứng đầu, chủ sự Dược Phong không thể nào không biết.
Chỉ cần hơi tra qua là có thể truy ngược đến trên người Giang Ngư.
Giờ phút này, vài vị Trưởng lão Dược Phong cùng tụ lại trong một tĩnh thất, trên bàn trước mặt bọn họ đặt mấy bình nhỏ.
Trong bình đúng là đan dược thượng phẩm được các đệ tử thảo luận kia.
Một vị nam tử trẻ tuổi tóc màu đỏ lửa nói: “Đan dược này, ta đã tra xét rõ ràng, đúng thật là hàng thượng phẩm. Mà dược tính còn tốt hơn một chút so với đan dược bình thường cùng phẩm chất.”
Một nữ tử xinh đẹp bên người hắn tiếp lời: “Vài vị đệ tử kia, ta cũng hiểu biết, thiên phú chỉ bình thường. Nhưng mấy lò đan dược này xác suất thành đan cực kỳ kinh người.”
Bọn họ nhìn về phía ông lão ở chính giữa: “Ngôn Cảnh Trưởng lão, chúng ta đều cho rằng hẳn nên dẫn Giang Ngư vào Dược Phong.”
Ngôn Cảnh Trưởng lão trầm ngâm, dường như suy tư.
Hai người vừa nói, tóc đỏ chính là Tê Sơn Trưởng lão của Tiểu Ngọc Phong, nữ tử xinh đẹp là Hằng Tĩnh Trưởng lão của Tiểu Đan Phong.
Ngôn Cảnh Trưởng lão có điều băn khoăn: “Giang Ngư là bởi vì phạm sai lầm mà bị phạt vào Linh Thảo Viên, không thể bởi vì thiên phú của nàng mà phá hỏng quy củ tông môn.”
Hằng Tĩnh nhíu mày: “Tuy nói vậy nhưng linh thảo có thể làm đệ tử bình thường luyện thành đan dược thượng phẩm thậm chí cực phẩm... Thật sự chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Luyện chế ra một lò đan dược cực phẩm, đối với một vị Luyện Dược Sư mà nói, ngoài cảm giác thành tựu ra, quan trọng hơn là có thể từ trong quá trình luyện chế, tìm hiểu được rất nhiều kinh nghiệm.
Ví dụ như Trình Minh, sau ngày ấy, y lại luyện mấy lò đan dược, tuy rằng không còn xuất hiện đan dược cực phẩm nhưng lại luyện chế đan dược bình thường, xác suất thành đan của y cũng tăng cao hơn nhiều.
Các Trưởng lão chưởng quản Dược Phong rất rõ ràng, chống đỡ Dược Phong, thậm chí Thái Thanh Tiên Tông, chưa bao giờ chỉ là mấy thiên tài đứng đầu ít ỏi kia mà còn có mấy chục vạn đệ tử bình thường.
Các đệ tử bình thường có thể mạnh lên, Thái Thanh Tiên Tông mới có thể tiếp tục kéo dài sự hưng thịnh.
Ngôn Cảnh Trưởng lão trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Ta đi tìm sư huynh thương lượng xem.”
Lúc Ngôn Cảnh Trưởng lão tìm tới, Ngôn Dũ Chân Quân đang luyện đan.
Ngôn Cảnh Trưởng lão ngồi ở bên ngoài, vốn tưởng rằng phải đợi mấy canh giờ, không ngờ chưa đến nửa canh giờ, Ngôn Dũ Chân Quân đã ra rồi.
Vừa đi trong miệng Ngôn Dũ Chân Quân còn vừa lẩm bẩm gì đó.
Ngôn Cảnh Chân Nhân nghe được đại khái là mấy lời linh tinh “Không nên chứ” “Vì sao”.
Ông quan tâm nói: “Sư huynh, gặp phải chuyện khó gì à?”
Ngôn Dũ Chân Quân thở dài, nhìn về phía ông: “Sư đệ, tìm ta có chuyện gì?”
Ông lão tóc bạc trắng xưng thanh niên hào hoa phong nhã là sư huynh, ở Tu Tiên Giới này, cũng không coi như hiếm lạ.
Ngôn Cảnh Trưởng lão nói lại chuyện Giang Ngư cho ông nghe.
Sắc mặt Ngôn Dũ Chân Quân cổ quái, cuối cùng chỉ nói: “Chuyện thu nàng vào Dược Phong, sư đệ đừng nghĩ nữa.”
Tuy Trưởng lão có chút tiếc nuối, lại vẫn gật đầu: “Đệ cũng là cho là như vậy, dù sao quy củ tông môn không thể dễ dàng khiêu khích.”
Ngôn Dũ Chân Quân nói thầm: “Cho dù Chưởng môn có thể đồng ý, người ta cũng chưa chắc đã vui.”
“Sư huynh nói gì cơ?”
Sắc mặt Ngôn Dũ Chân Quân đoan chính: “Không có gì!”
*
Lúc trở lại Linh Thảo Viên, Giang Ngư thấy hai vị khách ở trong sân.
Là Hoa Vinh Trưởng lão và Khô Vinh Trưởng lão.
Hai người ngồi ở ghế đá trong viện, đang rất có hứng thú mà xem mèo đen nhỏ bới đất.
“Ô, hôm nay tinh thần Tiểu Hắc không tồi nha.” Giang Ngư rất vui sướng.
Lúc mèo đen nhỏ vừa tới rất ốm yếu, trên người còn mang theo vết thương, nàng sợ nó không sống nổi.
Bây giờ thoạt nhìn đã không cần lo lắng nữa.
Nghe được cái tên “Tiểu Hắc” này, mèo đen nhỏ yên lặng nghiến răng.
Nó mở to đôi mắt tròn xoe màu nâu, nhìn Giang Ngư một cái, lại nhìn về phía hai lão nhân gia tốt bụng ôn hòa, không ngừng tự hỏi ở trong lòng rốt cuộc chỗ này là nơi nào.
Hoa Vinh Trưởng lão là nhận được tin của đồ đệ.
Bà kinh ngạc với tác dụng linh thảo của Giang Ngư, ngoài việc có thể làm cho bọn họ cảm ứng được sinh cơ, thế mà còn có thể nâng cao xác suất thành đan.
Càng nghĩ bà ấy càng tiếc cho tài năng của Giang Ngư.
Một hạt giống tốt như vậy, nếu Kim Đan không rách nát, tiếp tục tu luyện bình thường, theo thời gian, tương lai tất nhiên có thể trở thành một trụ cột của Thái Thanh Tiên Tông.
Đáng tiếc…
Giang Ngư thấy Hoa Vinh Trưởng lão dùng một loại ánh mắt rất từ ái nhìn mình, nhìn đến sau lưng nàng có chút tê dại.
Đây là lại xảy ra chuyện gì à?
Nàng nghe Hoa Vinh Trưởng lão nói: “Tiểu Ngư, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy không?”
Khô Vinh Trưởng lão ngồi ở bên cạnh kinh ngạc nhìn sang: Vừa rồi sư tỷ có nói cái này đâu.
Giang Ngư:?
Nàng thậm chí không suy xét, lập tức từ chối: “Không, không cần.”
Nói xong cảm thấy như vậy dường như quá cứng nhắc, lại bổ sung hai câu: “Hiện tại ta đã không thể tu luyện, chỉ muốn ở lại Linh Thảo Viên, yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.”
Hoa Vinh Trưởng lão là nhất thời tiếc nối, nói ra lời rồi cũng ý thức được mình xúc động.
Nhưng sau khi Giang Ngư từ chối, trong lòng bà càng thêm thương tiếc: “Ta có thể dạy ngươi gieo trồng linh thảo cấp cao thế nào, còn có thuật luyện đan...”
Bà nói đến một nửa thì im bặt.
Luyện đan cũng cần tu vi chống đỡ.
Càng là đan dược cấp cao, yêu cầu thời gian thành đan càng dài. Tới cấp bậc như Hoa Vinh Trưởng lão, quá trình luyện chế một vài đan dược cực phẩm cần dài đến hơn mười ngày thậm chí càng lâu hơn nữa. Trong lúc này, cần hao phí linh lực và lực tinh thần cuồn cuộn không ngừng của Luyện Đan Sư.
Cho nên, mỗi một Luyện Đan Sư cấp cao nổi danh cũng đều là tu sĩ cấp cao.
Giang Ngư bị lời này của bà ấy dọa lui ra sau một bước, lại lần nữa từ chối: “Không, không cần. Ta không hề có thiên phú với việc luyện đan, sợ là học không nổi.”
Thật ra nàng rất thích Hoa Vinh Trưởng lão, tính tình Hoa Vinh Trưởng lão tốt, ra tay lại hào phóng.
Không chỉ Hoa Vinh Trưởng lão, những cao thủ ở Linh Thảo Viên này, Giang Ngư đều rất thích.
Hằng ngày giao lưu với bọn họ, làm hàng xóm, làm bạn bè bình thường, Giang Ngư không ngại.
Nhưng quan hệ càng gần một bước, Giang Ngư cảm thấy không quá quen.
Một con cá mặn dưỡng lão, kiêng kị nhất loại quan hệ vừa thấy đã không bình thường với cao thủ, và quan hệ với người có thân phận phiền toái.
Huống chi quan hệ thầy trò, ở thế giới tu tiên này là một loại cực kỳ thân mật, thậm chí có đôi khi quan hệ chặt chẽ hơn xa huyết thống.
Hơn nữa…
Nàng nghiêm túc nói: “Ta đã không theo đuổi cũng không có lòng tiến tới, thật sự không thích hợp làm đệ tử của ngươi.”
Lấy hiểu biết về các đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, nếu thực sự có sư phụ, nàng sợ người ta sẽ bị nàng làm cho tức điên lên mất.
Thấy Giang Ngư thật lòng không muốn, Hoa Vinh Trưởng lão cũng không hề ép buộc.
Bà ấy ngồi trong chốc lát thì cáo từ.
Chỉ còn lại Giang Ngư ngồi một mình ở trong viện.
Mèo đen nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, thấy nàng lẳng lặng ngồi một lát thì chuyển ánh mắt về phía mình, sắc mặt dần trở nên vui sướng.
“Tiểu Hắc ~”
Mèo đen nhỏ run run lỗ tai, lúc cô gái này gọi mình thường hay kéo dài giọng, làm mèo thật ghê tởm.
Phi! Cái gì mà mèo ghê tởm, nó mới không phải mèo!
Ngay sau đó, nó đã bị một đôi tay ôm lên.
Giang Ngư bế mèo, ghét bỏ: “Xem móng vuốt của ngươi đã bẩn thành thế nào rồi, đầy đất này.”
Nàng đặt mèo đen nhỏ ở trên bàn, cũng không cần thanh khiết thuật mà dùng pháp thuật nhỏ dẫn nước, tìm một cái khăn, trải nghiệm niềm vui tắm cho mèo.
Tiểu Hắc không nhúc nhích, để mặc nàng rửa móng vuốt cho mình.
Điều này có thể trách nó sao? Đây là bản năng của loài mèo, căng thẳng là phải đào đất.
Nó cũng ghét chết đi được.
Rất nhanh rửa sạch sẽ cho mèo đen nhỏ, Giang Ngư không nhịn được muốn ôm nó vào trong lòng xoa mấy cái, bị nhìn thấu ý đồ, cục than đen vèo một cái nhảy lên trên cây.
“Nhóc không có lương tâm.” Giang Ngư hừ một tiếng, cũng lười đuổi theo.
Nàng nhìn sắc trời, nắng hơi gắt, bèn từ túi trữ vật móc ra một cái trường kỷ đặt ở dưới tàng cây, lại sờ soạng quyển sách mới mua từ Vạn Tượng Phong về.
Quyển sách này nói là quyển sách, chi bằng nói là một bảng xếp hạng.
Giang Ngư xem mục lục trước, nhìn thấy chia ra rất nhiều bảng.
Bảng Kỳ Lân, ghi lại tên một trăm thiên tài nổi tiếng nhất trong ngàn năm qua ở Thái Thanh Tiên Tông.
Bảng Kinh Hồng, một trăm vị mỹ nhân nổi tiếng nhất trong ngàn năm qua ở Thái Thanh Tiên Tông.
Bảng Tinh Tú, thiên tài dưới trăm tuổi nổi danh ở Thái Thanh Tiên Tông.
...
Dưới cùng mục lục có một hàng chữ nhỏ thuyết minh: Bảng xếp hạng này là đệ tử lén làm giải trí, cũng không đủ uy tín, các vị coi để cho vui.
Giang Ngư vui vẻ: Xem ra nơi nào cũng có người rảnh rỗi.
Thân là người rảnh rỗi, Giang Ngư cảm thấy rất hứng thú với loại thư tịch bát quái này, đừng xem thường mấy thứ tạp thư này, đều là con đường quan trọng để hiểu Thái Thanh Tiên Tông đó.
Mở ra trang đầu là ghi chép bảng Kỳ Lân.
Đứng đầu bảng Kỳ Lân, Cơ Thanh Huyền.
Cơ Thanh Huyền, tám tuổi vào Thái Thanh, ngày nhập môn là dẫn khí nhập thể, một năm Trúc Cơ, vào Kiếm Phong.
Mười hai tuổi ngưng đan, sư phụ là Du Kiếm Chân Quân, tập Sát Lục kiếm đạo, cầm kiếm Bạch Phượng.
27 tuổi thành anh, là Nguyên Anh Chân Nhân trẻ nhất trong vạn năm qua của Thái Thanh Tiên Tông.
Trăm tuổi Hóa Thần, cũng là Hóa Thần Chân Quân trẻ tuổi nhất Thái Thanh Tiên Tông.
Giang Ngư xem đến líu lưỡi. Người này nếu đặt ở kiếp trước, viết ra loại giả thiết này, trên bình luận chạy ngang màn hình chắc chắc phải spam đầy: Tắt đi, không thú vị.
Phía dưới ghi lại kỹ càng tỉ mỉ vài đại sự tích về Cơ Thanh Huyền.
Chuyện thứ nhất là năm hắn 17 tuổi, một người diệt một môn phái tà đạo, trên dưới tông môn, tay dính nợ máu 731 người, bị hắn chém giết sạch, trong đó bao gồm hai gã Nguyên Anh Chân Nhân. Từ đây, Cơ Thanh Huyền một trận thành danh.
Lại xem mấy sự tích về vị này ở phía dưới, không có chỗ nào mà không phải là máu chảy thành sông.
Giang Ngư cảm khái một câu không hổ là Sát Lục kiếm, sau đó lật qua luôn.
Đứng thứ hai bảng Kỳ Lân, Lý Thanh Lộc.
Lý Thanh Lộc là Luyện Dược Sư. Thân thể bị trời đố kỵ, năm hai mươi gặp được cơ duyên, xé tan gông cùm xiềng xích của thân thể, một đêm thành đan, vào Dược Phong.
Từ đây tu hành trôi chảy, 37 tuổi thành anh, cùng năm luyện thành đan dược cấp sáu Vũ Hóa tiên đan.
188 tuổi Hóa Thần, trở thành Trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Dược Các.
Sự tích nổi tiếng nhất của Lý Thanh Lộc là lúc còn trẻ du lịch nhân gian, trên đường đi qua một sa mạc đã lâu không có mưa, thấy hai con thú khóc van cầu sinh, tâm sinh không đành lòng. Một giây ngộ đạo, sáng tạo ra Tạo Hóa Đan, vạn dặm sa mạc khoảnh khắc thành ốc đảo.
Đứng thứ ba bảng Kỳ Lân là Khúc Trung Ngọc...
Giang Ngư lật ba cái, sau đó lại xem bảng Kinh Hồng.
Đáng tiếc, phía trên không có hình vẽ, thật sự không thể tưởng tượng ra được rốt cuộc là mỹ nhân cỡ nào.
Đứng đầu bảng Tinh Tú thật ra lại là người quen.
Nữ chính Cơ Linh Tuyết.
Giang Ngư nghĩ thầm không hổ là nữ chính, quả nhiên là thiên tài trăm năm khó gặp.
Nàng xem một lúc thì bắt đầu mệt rã rời, lật người nằm thẳng, đặt sách trên mặt cản ánh mắt, vô tư ngủ mất.
Mèo đen nhỏ vẫn luôn ghé vào trên cây quan sát nàng.
Đã nhiều ngày ở chung, không khó để nhìn ra Giang Ngư là tu sĩ.
Nhưng nó từng gặp không ít tu sĩ, chưa bao giờ gặp người lười nhác như thế.
Còn có mấy ông bà lão thường tới kia, bị giam trong thân thể mèo đen nhỏ, nó không nhìn ra tu vi những người này, lại theo bản năng cảm thấy không thể trêu chọc.
Thấy hơi thở của Giang Ngư vững vàng, thật sự ngủ rồi, nó lặng yên không một tiếng động xuống khỏi cây, đi đến bên người nàng.
Liếc mắt một cái thấy quyển sách trên mặt nàng, bốn chữ “Thái Thanh Tiên Tông” cực kỳ nổi bật trên sách, dừng ở trong mắt nó.
Nơi này thế mà lại là Thái Thanh Tiên Tông à?
Sắc mặt bé mèo đen nặng nề, trước khi xác định được là người nào ám toán mình, nó tuyệt đối không dám bại lộ thân phận mình với bất kỳ ai.
Đệ tử Thái Thanh Tiên Tông này... Nó liếc Giang Ngư một cái, trước đó ghét bỏ nàng cổ quái lại lười, bây giờ ngẫm lại, ở chỗ này thật ra không tồi.
Lúc Cơ Trường Linh đến, nhìn thấy là cảnh như vậy: Trong tiểu viện được ánh mặt trời và hoa tươi vây quanh, trên mặt cô gái trẻ đặt một quyển sách, đang ngủ ngon lành.
Một con... mèo đen nhỏ miễn cưỡng cũng coi như đáng yêu ngồi xổm bên người nàng, nó đang nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình một cách chăm chú.
Thoạt nhìn hài hòa lại an bình.
Vì chăm sóc Giang Ngư, nhóm hàng xóm ở cách đó không xa đều cam chịu không thể dễ dàng dùng thần thức xem tiểu lâu của nàng, Cơ Trường Linh cũng không biết chủ nhà đang ngủ.
Chàng dừng bước chân, xoay người muốn rời đi.
Lúc này, Giang Ngư đang ngủ trở mình, sách úp trên mặt từ trên trường kỷ lăn xuống, “Bộp” một tiếng rơi trên mặt đất.
Cơ Trường Linh ngẫm nghĩ, một hàng xóm đủ tư cách, lúc này hẳn nên thuận tay giúp một chút?
Chàng đi đến cong lưng, nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên, chuẩn bị ở trên bàn bên cạnh cho nàng.
Khóe mắt ngó thấy ba chữ “Bảng Kỳ Lân”.
Ngũ cảm của tu sĩ Hóa Thần cường đại thế nào chứ. Chỉ liếc mắt một cái, nội dung một tờ đã liếc xong hết.
Sắc mặt chàng không đổi, lặng lẽ đặt sách lên bàn, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
Mèo đen nhỏ ngồi xổm một bên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Ở trong mắt nó, Giang Ngư vô hại.
Mà trừ Giang Ngư ra, mọi người nơi này, đều chỉ là thoạt nhìn vô hại mà thôi.
*
Giang Ngư đi vào thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên ngủ lại khó chịu như này.
Nàng vốn đang ngủ ngon giấc, hiện thực là ánh mặt trời và hoa tươi, trong mộng cũng là ánh mặt trời và hoa tươi, còn có một con mèo con cực kỳ dính người, không cao ngạo tẹo nào.
Nàng vui vẻ đi lên muốn vuốt mèo, bất chợt hụt chân, thân thể nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Rơi xuống một chỗ thật tối, thật lạnh lẽo.
Nàng không nhìn thấy gì cả, sợ hãi vô hình vây quanh nàng, có giọng nói khàn khàn không ngừng nói chuyện ở bên tai nàng.
“... Giết...”
Cụ thể không nghe rõ.
Tiếng người trong mơ đúng là quá nhiễu, Giang Ngư không kiên nhẫn trở mình, lẩm bẩm: “Ồn muốn chết!”
Bên tai yên lặng đến quỷ dị.
Nàng bị đá ra khỏi giấc mơ.
Tỉnh lại Giang Ngư chỉ cảm thấy khó chịu khắp người, đôi mắt cũng xót, trên người cũng nhức.
Cũng may linh khí trong viện dư thừa, hít hai hơi là có thể khôi phục không ít.
Nàng nằm liệt trên giường như cá mặn, nhìn lá xanh trên đỉnh đầu, có vài ánh nắng ngoan cố đột phá vòng bảo vệ của cành lá nhảy nhót trên mặt nàng, mang theo một chút hơi ấm, cũng không khó chịu.
Giang Ngư cả người lười biếng, không muốn động đậy, nhiều nhất là lật người, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, đầu óc thả trôi, thưởng thức tiểu viện xinh đẹp của mình.
Nhìn trong chốc lát, nàng mờ mịt nghĩ: Ồ, quả nhiên vẫn phải có cái sofa, trường kỷ này vẫn không đủ thoải mái.
Lúc Cơ Trường Linh lại lần nữa tìm tới, Giang Ngư vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng ngây thơ mờ mịt mà nhìn chàng, mới trì độn chào hỏi: “Cơ sư huynh.”
Cơ Trường Linh đi đến bên cạnh nàng, bỗng nhiên duỗi tay.
Giang Ngư mơ màng nhìn hai ngón tay thon dài mảnh khảnh, khớp xương hoàn mỹ, chọc về phía trán mình…
Cảm xúc lạnh lẽo như chuồn chuồn lướt nước chợt lóe rồi biến mất.
Đầu óc đần độn của Giang Ngư lập tức trở nên tỉnh táo, nàng rùng mình một cái, ngồi dậy nhìn về phía đối phương: “Cơ sư huynh!”
Trong lòng bàn tay Cơ Trường Linh cầm một đám sương xám nhỏ. Sương mù kia là kéo từ trên người Giang Ngư ra, vừa rời khỏi thân thể Giang Ngư, nó lập tức mất đi sức sống.
Đôi mắt chàng hơi trầm xuống: “Nhiếp Hồn?”
Giang Ngư không có thường thức gì nhưng cũng biết, trạng thái dại ra không bình thường vừa rồi của mình là trúng chiêu.
Nàng khiếp sợ nghĩ: Không thể nào! Ta là một đứa gà yếu như vậy, bây giờ Kim Đan cũng không có, còn có người dùng loại pháp thuật tà ác “Nhiếp Hồn” vừa nghe đã biết rất cao cấp để đối phó ta?
Cơ Trường Linh vốn muốn hỏi có phải nàng đắc tội người nào không, thấy dáng vẻ nàng thì tắt luôn suy nghĩ đó.
Chàng tìm Tuế Văn Trưởng lão đến.
Vừa nghe Giang Ngư thế mà lại trúng chiêu ở Linh Thảo Viên, Tuế Văn Trưởng lão nào có thể ngồi được?
Không chỉ là Tuế Văn Trưởng lão, những người khác cũng đều lo lắng. Rất nhanh, tiểu viện của Giang Ngư lại ngồi đầy người.
Mèo đen nhỏ đã sớm nhảy lên trên cây vào lúc Cơ Trường Linh đến.
Lúc này nhìn thấy một đoàn cao thủ tóc trắng xoá trong viện, nó yên tĩnh ôm nhánh cây, không dám hó hé.
Sau khi được Giang Ngư cho phép, Tuế Văn Trưởng lão dùng linh lực tra xét thức hải của nàng một chút.
“Từng bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng. Hơn nữa thần hồn của Tiểu Ngư rất cô đọng, không giống bị Nhiếp Hồn.” Sắc mặt ông ấy vẫn rất nặng nề, nhìn về phía Giang Ngư: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Giang Ngư miêu tả đúng sự thật: “Ta cảm thấy vẫn ổn. Trước đó có hơi mơ hồ, Cơ sư huynh giúp ta kéo một đám sương xám ở trong đầu ra thì tỉnh táo lại.” Nhớ tới hình ảnh đó, Giang Ngư cảm thấy có hơi kinh hãi.
“Đó là ‘Yểm’, một loại thủ đoạn phụ trợ Nhiếp Hồn.” Cơ Trường Linh nói: “Nhìn từ tình hình vừa rồi, đoàn ‘Yểm’ kia đã ở bên trong thức hải của muội rất lâu rồi. Ít nhất là chuyện trước khi muội vào Linh Thảo Viên.”
Chàng vừa nói ra lời này, không ít người đều nghĩ đến nguyên nhân Giang Ngư tới Linh Thảo Viên.
Nàng là bởi vì mất khống chế ở đại bỉ tông môn, ám toán đồng môn, bị phạt vào đó.
Mà quá khứ của Giang Ngư ở tông môn đã từng được điều tra. Ngày thường nàng là một đệ tử kiên định nỗ lực, người quen biết nàng đều nói tính cách nàng dịu dàng hòa khí, cũng không làm việc ác với ai. Nàng và Cơ Linh Tuyết càng là xưa nay không quen biết, không hề có xích mích. Cho nên lúc ấy xảy ra chuyện, rất nhiều người quen biết nàng cũng không dám tin tưởng.
Cũng có không ít người cho rằng, Giang Ngư phát cuồng ở trên đài luận võ, bị linh khí hộ thân của Cơ Linh Tuyết đả thương, từng có vẻ điên cuồng nói ghen ghét thiên phú của Cơ Linh Tuyết, rất có thể là trong quá trình tu luyện, thiên phú của Cơ Linh Tuyết làm nàng sinh tâm ma, cho nên mới nhất thời mất khống chế. Loại chuyện này không hề hiếm lạ trong Tu Chân Giới.
Trùng hợp là sau khi tỉnh lại, thức hải của Giang Ngư bị hao tổn, quên mất quá khứ, hơn nữa tông môn đã ra trừng phạt, chuyện này cũng cứ thế trôi qua.
Nhưng hiện tại, phát hiện “Yểm” từ thức hải của Giang Ngư.
Thấy các cao thủ đều là vẻ nặng nề, trong lòng Giang Ngư hơi hoảng.
Nàng nghĩ: Không thể nào, loại pháo hôi lên sân khấu một chương là chết như mình, sẽ không còn cốt truyện tiếp sau nào nữa chứ?
Còn nữa, “Yểm” này thoạt nhìn rất quỷ dị, sẽ không có ảnh hưởng gì với nàng chứ?
Giang Ngư cảm thấy cuộc sống hiện tại quả thực như thần tiên, nàng không muốn chết tiếp lần nữa đâu.
Nàng thật cẩn thận hỏi: “Cái ‘Nhiếp Hồn’ gì đó, rất lợi hại à? Ta có thể có nguy hiểm gì không?”
Lời này ngắt mạch suy nghĩ của các cao thủ.
Hoa Vinh Trưởng lão suy đoán có lẽ nàng “ám toán đồng môn” còn có ẩn tình khác, trong lòng càng thương tiếc nàng nhiều hơn.
Bà ấy dịu dàng vỗ cánh tay Giang Ngư, trấn an nàng: “Đừng sợ, có chúng ta ở đây, đừng ai mong động đến ngươi.”
Lại hỏi: “Vừa rồi, lúc ngươi bị ‘Yểm’ kéo vào, đã trải qua cái gì, còn nhớ không?”
“Nhớ rõ.” Giang Ngư gật đầu.
Nàng kể lại chuyện xảy ra trong mộng. Khi nói đến nàng ghét đối phương ầm ĩ, mắng một câu, bị đối phương đá ra rồi tỉnh lại, tiểu viện im phăng phắc.
Tuế Văn Trưởng lão không nói gì một lát, không nhịn được cười rộ lên: “Ta đã nói mới vừa rồi điều tra, cảm ứng được thần hồn ngươi cô đọng. Bây giờ xem ra, thứ đồ kia căn bản không làm gì được ngươi.”
Giang Ngư nghe ý của ông ấy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Đó chính là ta không có chuyện gì à?”
Thấy nàng căng thẳng, mọi người cũng không bất ngờ. Bất kỳ kẻ nào gặp phải loại chuyện này, đều không thể thờ ơ.
Tuế Văn Trưởng lão trầm ngâm: “Bình thường mà nói thì đúng vậy, Yểm thường sẽ không tìm một người hai lần. Chỉ là trên người của ngươi đã từng tồn tại Yểm thì sẽ để lại dấu vết trên thần hồn. Thứ này lần sau vẫn có thể theo dấu vết tới tìm ngươi. Cho nên không thể hoàn toàn thả lỏng.”
Tuế Văn Trưởng lão sợ nàng lo lắng: “Đừng sợ, có chúng ta ở đây, ‘Yểm’ không dám tới tìm ngươi. Trong tông môn đều an toàn.”
Giang Ngư gật đầu như gà con mổ thóc, càng thêm kiên định với quyết tâm muốn ở Linh Thảo Viên đến hết đời. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Sau khi biết mình đại khái an toàn, đặc biệt tuyệt đối an toàn ở Linh Thảo Viên, Giang Ngư yên tâm.
Nàng không cảm thấy mình, hoặc là nguyên thân, có giá trị gì đáng giá để người ta bỏ một số vốn lớn như vậy ra tay. Lần trước nguyên thân dị thường, cũng là muốn mạng của Cơ Linh Tuyết.
Nghĩ đến, tiếng “Giết...” không rõ trong mơ kia, có phải là muốn khống chế nàng, để nàng lại tìm cơ hội xuống tay với Cơ Linh Tuyết không?
Vậy nguy hiểm lớn hơn nữa, hẳn là nữ chính, Cơ Linh Tuyết.
Lần chạm mặt ngắn ngủi trước đó với Cơ Linh Tuyết, nàng cảm thấy đối phương rất không tồi. Hơn nữa nàng ấy là nữ chính, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cũng không biết “Thế giới trong sách” này có thể đại loạn hay không.
Nàng nói ra lo lắng của mình cho các cao thủ nghe.
Nghe nàng chủ động nhắc tới điều này, Tuế Văn Trưởng lão hơi bất ngờ nhìn nàng một cái, mới nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ đưa tin cho Chưởng môn, mời Chưởng môn tra kỹ.”
Ông ấy hỏi: “Cơ Linh Tuyết hại ngươi biến thành như vậy, ngươi không hận nàng?”
Giang Ngư khó hiểu: “Có lòng giết người trước là ta, nàng ấy không hận ta đã tốt lắm rồi, ta có lập trường gì mà hận nàng ấy?”
Tuế Văn nghe nàng nói như thế, biết tâm tính nàng thật thà, trong lòng tiếc hận cho nàng.
Giang Ngư cũng tiếc hận thay nguyên thân.
Nếu suy đoán vừa rồi của nàng là thật, nguyên thân mới là người chân chính gặp tai bay vạ gió, bị người ta làm thành công cụ ám toán nữ chính.
Nhưng nguyên thân dựa theo trong sách viết, sợ là đã chết lâu rồi. Nàng xuyên đến thân thể này, cũng chưa bao giờ nhận thấy được chút dấu vết nào của một linh hồn khác tồn tại.
Điều nàng có thể làm cũng chỉ có sống thật tốt. Nếu là một ngày kia, tìm được kẻ đứng phía sau giật dây, cố gắng nghĩ cách báo thù cho nàng ấy.
*
“Yểm” xuất hiện làm Giang Ngư lâm vào kinh hoảng gần một canh giờ, nhưng mà một con cá mặn, ưu điểm lớn nhất là thích ứng hoàn cảnh.
Sau một canh giờ, nàng đã bình tĩnh lại, cũng bắt đầu cân nhắc buổi tối ăn gì.
Bị kinh sợ đương nhiên là phải ăn một bữa đồ bổ cho thân thể nha.
Mấy người Tuế Văn Trưởng lão vốn lo lắng Giang Ngư đột nhiên gặp loại chuyện này, chắc chắn phải lo sợ bất an mấy ngày. Họ không ngờ, chẳng bao lâu, đã ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ tiểu viện của nàng.
Trong viện, hạc trắng và mèo đen nhỏ đều ở đó.
Hạc trắng bị mùi hương câu đến không còn tôn nghiêm linh thú, đi tới đi lui theo phía sau Giang Ngư như cái đuôi nhỏ.
Mèo đen nhỏ ghé vào chỗ xa một chút, khinh thường nhìn cô bé, cảm thấy con hạc này thật làm mất mặt loài chim bay, chẳng rụt rè chút nào.
Sau đó nó thấy Giang Ngư lấy ra hai cây linh thảo, một cây đút cho hạc trắng bên người, lại nhìn về phía nó: “Tiểu Hắc muốn không?”
“Meo!”
Đầu óc mèo đen không kịp suy nghĩ, thân thể đã thành thật vọt qua trước, ngậm lấy đầu cây linh thảo được đút sang.
Mèo đen tỉnh hồn: “...”
Giang Ngư thấy mèo con vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót, bây giờ lại ủ rũ, ngậm linh thảo sống không còn gì luyến tiếc mà tìm bụi hoa nằm bò ra, chậm rãi gặm.
Nàng nhìn không hiểu gì: “Tiểu Hắc làm sao vậy?”
Hạc trắng ưu nhã nuốt linh thảo vào, chậm rì rì nói: “Không biết! Dù sao từ lúc bắt đầu, con mèo này đã là dáng vẻ ngu ngốc, xem không hiểu.”
Mèo đen nhỏ: “...”
Nó hung ác thử nhe răng với hạc trắng, đổi lấy nụ cười khinh thường của hạc trắng.
Giang Ngư cười tủm tỉm nhìn hai đứa đánh nhau bằng ánh mắt từ ái, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc có con trai con gái.
Không bao lâu các cao thủ đã đến.
Là tự mang đồ ăn đến góp cơm.
Giang Ngư rất hoan nghênh bọn họ: Bây giờ nàng đã biết, hình như các cao thủ chỉ thích ăn linh thảo mà nàng trồng, cái này cũng không phiền toái, một nồi nước là có thể thỏa mãn bọn họ.
Nhưng mà các cao thủ chưa bao giờ ăn không, mỗi lần tới đều sẽ mang theo một ít đồ ăn hiếm lạ, ví như thịt yêu thú không biết tên, ví dụ như linh quả không biết tên ăn siêu ngon, ví dụ như linh tửu không biết tên siêu dễ uống...
Dù sao Giang Ngư đều không biết, nhưng có thể biết đều là thứ tốt.
Hơn nữa mấy thứ này, đều là các cao thủ thấy nàng thích, cố ý mang cho nàng, bản thân bọn họ căn bản không ăn.
Lúc trước Giang Ngư cảm thấy ngượng ngùng, xem bọn họ thích, nên đành đưa linh thảo mình trồng cho bọn họ.
Ngoài ý muốn là ngay cả Khô Vinh Trưởng lão thích linh thảo nhất, trước đó còn phải bỏ tiền mua đều từ chối.
Lý do là: Không phải ngươi làm, không có hương vị kia.
Các Trưởng lão chưa nói một điểm khác là: Linh thảo của Giang Ngư tăng lớn xác suất thành đan của đệ tử Dược Phong.
Bọn họ ở bên cạnh Giang Ngư đã chiếm đủ nhiều chỗ tốt, làm sao có thể ích kỷ đến hoàn toàn mặc kệ đệ tử bình thường chứ?
Buổi tối dùng cơm, có thêm Cơ Trường Linh.
Chàng vốn không muốn tới nhưng bị Tuế Văn Trưởng lão kéo lại đây, nhất định phải để chàng nếm thử đồ ăn mà Giang Ngư làm.
Hạc trắng cũng ngậm ống tay áo chàng không chịu buông ra, nhất định phải kéo người tới.
Cơ Trường Linh không có cách nào, từ trong viện mình chọn một chậu hoa, ôm lại đây ăn ké.
“Cơ sư huynh.” Giang Ngư kinh ngạc nhìn chàng.
Cơ Trường Linh đưa hoa trong tay cho nàng: “Thiên Diệp Bồ Đề, hoa lá đều có thể làm thuốc. Ở chung một phòng với nó có hiệu quả ngưng thần tĩnh khí, ôn dưỡng thần hồn.”
Hoa này vừa nhìn là biết rất quý, Giang Ngư không nhận, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cơ Trường Linh: “Đan Lân kéo ta tới ăn cơm chiều.”
Giang Ngư hiểu lời chàng chưa nói: Người ta không tiện tay không lại đây, cho nên mang quà đến.
Nhưng món quà này, dường như hơi quý quá rồi.
Cơ Trường Linh thấy sắc mặt nàng, biết suy nghĩ của nàng, dịu giọng nói: “Tuế Văn tiền bối nói một bữa cơm của muội quý hơn xa so với cái này. Còn nữa, muội dọn vào Linh Thảo Viên, làm hàng xóm, ta còn chưa tặng quà dọn nhà cho muội.”
Chàng nói như vậy, Giang Ngư cũng không thể tiếp tục từ chối.
Thấy nàng nhận lấy, Cơ Trường Linh khẽ thở phào một hơi. Chàng thật sự không muốn thiếu nhân tình.
Giang Ngư đặt hoa ở trong sân, nghĩ lần sau phải đi tìm Chung sư huynh đặt một cái giàn trồng hoa, có thể làm đẹp mắt một chút, chuyên môn đặt bồn hoa.
Đặt hoa xong, nàng hỏi vị khách ăn ké đứng đắn này: “Cơ sư huynh, huynh có đồ gì thích ăn không?”
Cơ Trường Linh lắc đầu: “Ta ăn gì cũng được.”
Giang Ngư cũng biết đó là yêu thích của người tu tiên. Người tu vi thấp một chút ăn Tích Cốc Đan, tu vi cao một chút thì Tích Cốc Đan cũng không cần dùng, đều là tiên nhân ăn sương uống gió.
Nàng gật đầu: “Được rồi, thế ta tự làm vậy.”
Cơ Trường Linh xem nàng bận rộn, hỏi nàng: “Cần hỗ trợ không?”
Giang Ngư không có suy nghĩ gì mà khách thì không cần làm. Đến cũng đến rồi, chờ lúc nữa phải ăn cơm, không phải hẳn nên làm à?
Nàng thuận miệng nói: “Vậy làm phiền Cơ sư huynh qua chỗ sông giúp ta bắt hai con cá, xử lý sạch sẽ đưa lại đây.”
Thủy sản nước ngọt ở nơi này tươi ngon, Giang Ngư thật sự thích, hạc trắng và mèo đen nhỏ cũng thích.
Cơ Trường Linh trở về rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Giang Ngư, xử lý cá sạch sẽ.
Trong lúc Giang Ngư nấu linh gạo thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong tay tiên nhân thanh dật xuất trần cầm theo hai con cá, hình ảnh này làm nàng nhớ cô bé đồng nghiệp thú vị đời trước.
Nàng không nhịn được nghĩ: Nếu để cô bé ấy nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ồn ào nói Giang Ngư đang phạm tội, để một anh đẹp trai như vậy đi làm cá.
Cơ Trường Linh hỏi nàng đang cười cái gì, Giang Ngư hỏi trước kia chàng từng làm cá à?
Cơ Trường Linh lắc đầu.
“Vậy bây giờ là cảm giác gì?”
“Không có cảm giác gì.” Chàng đáp: “Rất đơn giản.”
Chàng đặt cá ở chỗ Giang Ngư chỉ, thấy không chuyện gì cần mình làm nữa bèn đứng ở một bên, xem Giang Ngư lưu loát thái lát thịt.
Bước thái thịt này thật ra Giang Ngư có thể dùng pháp thuật, nhưng nàng tin tưởng vững chắc dùng pháp thuật không có linh hồn như dùng tay thái. Vào lúc có hứng thú, nàng tình nguyện phí một chút thời gian vào việc này.
Thấy Cơ Trường Linh nhìn chằm chằm mình, Giang Ngư nghi hoặc: “Cơ sư huynh, huynh đang nhìn gì thế?”
“Xem muội nấu ăn.”
“Ta cho rằng huynh sẽ không thích mấy thứ này.” Giang Ngư thành thật nói.
Thấy Cơ Trường Linh nhìn mình dò hỏi, nàng thành thật nói: “Cơ sư huynh thoạt nhìn như là người chỉ cảm thấy hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt, không dính chút nào đến khói lửa nhân gian.”
Tên gọi tắt là không bình dân.
Cơ Trường Linh trầm mặc một lát, nói với nàng: “Không cần dễ dàng tin vào vẻ bề ngoài.”
Giang Ngư mỉm cười: “Cho nên Cơ sư huynh thích nấu ăn?”
Cơ Trường Linh không phủ nhận: “Trở về có thể trải nghiệm thử. Với ta mà nói, cũng là tu hành.”
Giang Ngư thầm nói: Người tu tiên nói chuyện loanh quanh lòng vòng, nghe không hiểu, nghe không hiểu.
Bữa cơm này làm hơi muộn, lúc ăn cơm, sắc trời đã tối hẳn.
Đèn ngôi sao trong viện của Giang Ngư lập tức phát huy tác dụng.
Đèn ngôi sao nhỏ bụ bẫm từng cái sáng lên, chiếu sáng nơi nho nhỏ này. Tiểu viện được hoa tươi vây quanh, dưới ánh đèn còn đẹp hơn cả ban ngày, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng động lòng người.
Mèo đen nhỏ vì nguyên nhân thân thể, đã sớm không chịu nổi, tìm bụi hoa hay đi, nằm bò ngủ rồi, bụng nhỏ run lên theo hô hấp.
Các cao thủ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu lâu vào buổi tối, có chút mới lạ.
Giang Ngư rất đắc ý: “Có phải tiểu lâu của ta rất đẹp không?”
Khô Vinh Trưởng lão là ‘ông già thẳng’(*) không có tế bào lãng mạn nào, nghe vậy rất khó hiểu: “Nhưng mà đẹp thì có ích gì? Đây chỉ là vẻ ngoài. Ngươi bỏ nhiều tâm tư trang trí phòng ở như vậy, nó cũng chỉ là tiểu lâu bình thường, không có ích gì với người tu hành.”
(*) Từ này nói lái của từ ‘Trai thẳng’.
Giang Ngư không cho là như vậy: “Nhưng người sống một đời, cuộc sống cũng không chỉ có tu hành. Ít nhất ở trong mắt ta, không chỉ có thế.”
Nàng rót một chén rượu cho mình, nâng chén với ánh trăng xa xa: “Nhiệt tình yêu thương cuộc sống sẽ làm ta trở nên vui sướng. Hiện tại với ta mà nói, chỉ cần có thể vui vẻ sống tốt mỗi ngày, cho dù tuổi thọ dài ngắn, một đời này đã đáng giá rồi.”
“Cho dù tuổi thọ dài ngắn, vui vẻ sống từng ngày.” Tuế Văn Trưởng lão lặp lại hai lần những lời này, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười, đôi mắt hơi vẩn đục rực rỡ lấp lánh.
Ông ấy bưng chén rượu lên, kính Giang Ngư: “Ta sống lâu như vậy, còn không hiểu thấu thoải mái bằng cô bé con nhà ngươi.”
Giang Ngư lại uống một ly, mơ hồ có chút men say, lắc đầu nói: “Cũng không phải là như thế. Chỉ là tiền bối có tấm lòng bao la, muốn quá nhiều điều. Tấm lòng vãn bối nhỏ, chỉ nghĩ đến sung sướng của bản thân mà thôi.”
Tuế Văn Trưởng lão cười mà không nói. Ông ấy nói xong câu kia, như là buông được gánh nặng gì xuống, cả người đều nhẹ nhàng mắt thường có thể thấy được.
Cơ Trường Linh gắp một miếng Hồi Xuân Thảo, bỏ vào trong miệng, đôi mắt màu nâu nhạt hơi trợn tròn.
Chàng đang muốn mở miệng, chợt có cảm giác, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy quần áo trên người Tuế Văn Trưởng lão ngồi ở đối diện không gió tự bay, trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét.
“Đây là...”
Các ông bà lão xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ thì là mừng như điên: “Chúc mừng Tuế Văn sư thúc!”
Tiếng sấm lớn dần, không khí cũng trở nên loãng.
Mèo đen nhỏ ngủ ở bụi hoa đột nhiên bị bừng tỉnh, mờ mịt nhìn trời. Cuối cùng nó ý thức được cái gì, lông tóc cả người dựng đứng, nhanh chóng trốn vào bên trong tiểu lâu.
Ở chỗ này chỉ có mình Giang Ngư không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời: “Trăng to sáng như này, sao đột nhiên có sét nhỉ?”
Những người khác: “...”
Hoa Vinh Trưởng lão bất đắc dĩ nhìn nàng, giọng điệu mang ý cười: “Thật là người không biết không sợ.”
Tuế Văn Trưởng lão đứng dậy, khoanh tay đứng dậy, ngửa đầu nhìn trời, bỗng nhiên cười to thành tiếng: “Không nghĩ tới lão nhân còn có thể chờ đến hôm nay.”
Ông ấy quay đầu lại, nhìn Giang Ngư một cái thật sâu: “Cô bé, lần này nếu lão nhân có thể sống sót, đó là thiếu ngươi nhân tình cực lớn!”
Dứt lời, bóng dáng già nua của ông ấy biến mất vô tung cùng với một cơn gió.
Tiếng sấm sét trên không trung chợt lớn dần, đám mây sét màu tím cuồn cuộn, mang tư thế chém giết tất cả đuổi theo ông ấy.
Ngực Giang Ngư đau xót, đầu lưỡi dính mùi máu tươi, trong phút chốc lại có cảm giác không thể thở được.
Một bàn tay đặt lên bả vai nàng, trên người Giang Ngư lập tức nhẹ bẫng.
Nàng quay đầu lại cảm kích nói: “Đa tạ Cơ sư huynh.”
Sắc mặt Cơ Trường Linh bình tĩnh: “Tu vi của muội không chịu nổi, trong viện ta có kết giới, đi tránh một chút đi.”
“Khoan đã.” Giang Ngư không quên thu tiểu lâu thân yêu của mình vào trong túi trữ vật, mới yên lòng hỏi chàng: “Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cơ Trường Linh thở dài, bất đắc dĩ: “Muội mất trí nhớ, thật đúng là quên đến triệt để.”
“Tuế Văn sư thúc tổ, muốn độ kiếp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương