Cả Nhà Xuyên Qua Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn
Chương 2: Chương 2
Tần Dũng Minh ôm Tần Tiêm Ngưng, nhìn trên mặt đất hai đứa nhỏ đang quỳ nói: “Đại Lực, Nhị Lực cùng cha qua đây.”Ngoài phòng, tức phụ của Tần lão tam Tần Hồ thị vênh váo tự đắc mà nói: “Tức phụ lão tứ! Quần áo giặt sạch chưa? Cái bô ngươi đã đổ chưa? Gà cho ăn chưa? Ngươi còn có mặt mũi mà đi bàn bạc hả!”Tần Tiêm Ngưng một nhà ai cũng không để ý nàng, liền lập tức đi về hướng một bên nhà tranh.Mới vừa vào nhà Tần Tiêm Ngưng liền nằm bò bên tai Tần Dũng Minh nói “Con thấy tam thẩm thẩm kia là cái người thích nghe lỏm, vừa lúc để hai ca ca đi ra ngoài canh chừng.”Tần Dũng Minh thầm than nữ nhi suy xét chu đáo.Tần Dũng Minh ngồi xổm xuống nhìn hai cái tiểu nam hài.Một đứa mười tuổi, một đứa chín tuổi.Hắn sờ sờ đầu hai đứa rồi nhỏ giọng nói “Các con trước đi ra ngoài, nhìn bên ngoài nếu có người lại đây nghe lén, liền lập tức tiến vào nói cho cha.”Tần Đại Lực phẫn nộ nhìn Tần Dũng Minh nói “Cha! Có phải hay không bất luận nãi nãi nói cái gì cha cũng đều sẽ đồng ý? Nếu cha muốn bán đi tiểu muội thì đời này con đều sẽ không tha thứ cho cha!” Sau đó liền xoay người ra cửa.Tần Nhị Lực lúc này nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt khóc ròng nói “Cha, nếu là nãi nãi một hai phải bán đi một người, liền đem con bán đi đi!”Tần Dũng Minh, Từ Phù nghe hai đứa nhỏ nói nội tâm thập phần chua xót.Tần Dũng Minh liên tục hứa hẹn sẽ không bán bất luận đứa nào, mới đưa Tần Nhị Lực được dỗ dành đi ra ngoài.Vốn dĩ Tần Hồ thị tưởng nghe lén được, lại nhìn ở cửa hai cái tiểu nam hài đang đứng canh, liền hùng hùng hổ hổ mà đi rồi.Trong phòng, Từ Phù gắt gao ôm Tần Tiêm Ngưng thấp giọng khóc nức nở nói “Tiêm Ngưng nha, mẹ cho rằng sẽ không còn được gặp lại con nữa! Sấm sét sao còn có thể bổ tới trong phòng được chứ! Con có phải hay không lúc ấy chơi di động!”Tần Tiêm Ngưng trấn an vỗ vỗ Từ Phù thân thể đang run rẩy nói: “Mẹ! Ba mẹ mà không chơi di động thì cũng sẽ không tới đây đâu, người một nhà chúng ta như nhau đó!”Tần Dũng Minh cũng lại đây gắt gao ôm cả hai mẹ con nói: “Bất luận như thế nào, chúng ta người một nhà còn ở bên nhau là được!”Ba người ôm một hồi, liền bắt đầu thương lượng chuyện kế tiếp.Tần Tiêm Ngưng: “Ba mẹ, cổ đại đại bộ phận đều là lấy hiếu trị quốc, chú trọng ở cùng cha mẹ sẽ không phân gia, nhưng hiện giờ lão thái bà kia chủ động đưa ra yêu cầu phân gia và đoạn tuyệt quan hệ, cho nên chúng ta nhất định phải nắm chắc được lần này cơ hội.”“Đối với Tần gia những người này chúng ta muốn lợi dụng dư luận, làm Tần lão thái thái chủ động đưa ra…………”Chờ ba người đơn giản câu thông một chút lúc sau, liền gọi Tần Đại Lực cùng Tần Nhị Lực lại đây, bảo bọn họ một đứa đi tìm thôn trưởng, một đứa đi tìm các lão nhân trong tộc, trên đường lại tuyên dương một chút Tần lão thái thái muốn quyết định phân gia.Tsọ chính đường, Tần lão thái thái nhìn về phía cửa hỏi: “Lão tứ! hai thằng ranh con kia đi làm cái gì!?”Tần Dũng Minh: “Hai đứa nó đi thỉnh thôn trưởng tới, chúng con bàn bạc chút nữa cùng thôn trưởng giáp mặt xin lỗi.”Tần lão thái thái cho rằng nhi tử đây là đáp ứng rồi, trong lòng đã tính toán khi bán Tần Tiểu Nữu thì tiền như thế nào phân chia.Tần lão thái thái trong lòng đắc ý mà nghĩ “Làm mấy bộ y phục mới, lại thêm hai giường chăn bông mới.”Bà sờ sờ trên đầu cái trâm bạc lấy được từ của hồi môn của Từ Phù nghĩ thầm “Còn có thể lại mua cái cây trâm mới.”“Chờ tới khi mẹ mìn tới nhất định phải tăng thêm giá tiền, Tiểu Nữu trông cũng xinh xắn! Bán vào kỹ viện, phải kiếm không ít tiền đâu…………”Đến nỗi thôn trưởng bên kia, nàng căn bản liền không nghĩ tới bồi thường tiền.Ngoài cửa, đột nhiên tiếng cãi cọ ầm ĩ ồn ào, đi theo vào một đám người, trừ bỏ thôn trưởng còn có các lão nhân trong tộc, còn có một ít thôn dân thích xem náo nhiệt đứng hóng chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương