Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 53. Meo Meo Meo?



Ngủ một giấc ngủ thẳng đến chiều, sóng nhiệt bắt đầu lăn đến.

Từ khách sạn đi ra ngoài liền cảm giác được nhiệt đập vào mặt, hỗn loạn, vội vàng không kịp lên xe, vội vội vàng vàng nhìn cảnh sắc hồ Ánh Quang, mua hai ống kem ngọt, lại dường như kỷ niệm Đàm Phó Du mà ăn thêm sữa chua xào, bỏ thêm chuối tiêu.

Cảnh sắc trên hồ không có gì đặc biệt, ký ức duy nhất chỉ là Đào An An ở bờ sông ngắm một vòng, đôi mắt phát sáng.

Tại vùng hồ này, chỗ có giá trị nhất là quang thải phát ra từ đôi mắt, màu hoàng hôn phủ lên người, nhẹ tán đi như làn khói mỏng, người và hồ nước đều mạ nửa lớp vàng, nửa còn lại là nơi tranh giành giữa bóng tối và ánh sáng.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui, len lén đưa tay nắm lấy tay Đào An An, Đào An An trở tay nắm lấy tay nàng, mặt mày nhiễm ánh sáng như hồ nước, chỉ nhìn thoáng qua liền quay mặt đi, phảng phất giống như chưa từng có gì xảy ra.

Ban đầu đi đến đây vốn không ôm tâm tư có thể nhìn thấy ai, thuần túy là du sơn ngoạn thủy cho nên mua vé đến —— nếu thật sự là vì tìm được thứ gì mà đến, thì nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý thất vọng, việc này hiển nhiên không phải thứ Tô Nguyễn Nguyễn muốn.

Cho nên phiếu chặng về được đặt vào sáng ngày mai.

Lúc mua vé, nếu như Tô Nguyễn Nguyễn thấy thành phố Mông Thủy không có cái gì chơi, có thể đi thẳng về luôn, bây giờ không thể hồi vé cho nên chịu đựng ở lại đây xa xỉ một ngày —— chiều ngày mai cả hai đều có khóa, nói cách khác là sau khi trở về trước tiên phải chạy qua trường mở sách giáo khoa vô học một lớp cho đỡ sợ, mới có thể lo lắng tới cái khác.

Thế nhưng ngồi trong phòng khách sạn chơi cờ phi hành cũng là lựa chọn quá lãng khí nhân sinh rồi ——

Dù trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn ôm hoặc ít hoặc nhiều tâm tư muốn đi ra ngoài chơi, lại vẫn xem tâm trạng Đào An An, đoán là tin tức lần này đạt được có khả năng cho ra kết luận tiêu cực ở trong lòng Đào An An, không lên tiếng hỏi, ném xúc xắc xuống, sáu điểm, di chuyển về phía trước, đối phương ngừng hai lượt.

Nàng lại ném xúc xắc, ba điểm, đi về phía trước, trở về vạch xuất phát.

Di chuyển quân cờ trở về, Tô Nguyễn Nguyễn ôm đầu gối ngoan ngoãn giương mắt nhìn Đào An An, trong đầu sắc màu hỗn loạn, nàng nhớ tới khi bản thân vừa nhuộm màu tóc xanh lá vừa đặc biệt lại riêng biệt thì liền bị kích động chạy đi tìm Đào An An, nàng như một mao đầu tiểu tử* vừa biết yêu, lỗ mãng chạy đến, Đào An An đang làm PPT, vừa làm vừa cúi đầu chuẩn bị đồ đạc, gian phòng tự học đó chỉ có một mình nàng —— Đào An An quen thói ở một mình, nhìn thấy nàng liền lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.*Chỉ mấy đứa nhỏ đầu mới lỏm chỏm tóc

"Cô xem tôi nhuộm tóc rồi này, đẹp không?"

". . ." Đào An An yên lặng không kêu một tiếng.

"Này này này, đẹp không?" Nàng như một đứa trẻ vội vã muốn được người lớn khẳng định, gấp gáp truy hỏi, tiến đến gần, cơ thể nằm sấp trên bàn, đè qua laptop, tay phải lắc lắc nhắc nhở là nàng thật sự đến rồi, đừng thất thần thế này thế nọ, bên trong cái xua tay đó có bao nhiêu dụng ý, nàng đã nhớ không rõ nữa.

Đào An An thuận thế đưa tay vuốt tóc nàng, vuốt một lát: "Rất đẹp."

"Cô lại khen có lệ?"

"Tóc đen rất đẹp."

". . ."

"Cậu lại cao thêm một chút —— " Rốt cuộc Đào An An cũng từ bỏ dự định làm bài tập, đóng laptop lại, thấy nàng không nhúc nhích, liền đưa tay buộc tóc nàng thành một bó, cột đuôi ngựa, tóc rũ trước trán lộ ra vẻ thiếu nữ tình hoài luôn luôn như thơ, mà vẻ mặt Tô Nguyễn Nguyễn thì kiêu căng, vẻ mặt nàng là người đẹp nhất Lục đại.

"Như thế rất đẹp." Đào An An lúc nào cũng thản nhiên, cho dù khen nàng cũng không thể thấy được vẻ khoa trương nào.

Đào An An tập trung chăm chú nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đã thất thần, Tô Nguyễn Nguyễn còn phải đổ xúc xắc a, đột nhiên dừng lại rồi, cằm đặt trên đầu gối, nghiêng mặt đi, tóc dài nhu thuận xõa xuống, giống như thiếu nữ nông thôn ở bên song cửa sổ ngắm nhìn ngọn núi xa xa —— như một tinh linh, cảm giác hoàn toàn khác biệt với tóc đen.

Nhưng vẫn là đẹp. Đào An An lại quen thói thầm khen trong lòng một câu, nhưng ngoài miệng lại không nói gì, về điểm thiếu nữ tình hoài này của nàng bày ra trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn liền biến thành quỷ ấu trĩ, cho nên nàng luôn điềm tĩnh, mặc cho đám lửa trong lòng thiêu cháy nàng cũng không chịu nói một câu.

"Nguyễn Nguyễn." Nàng đẩy đẩy Tô Nguyễn Nguyễn, "Chúng ta đi ra ngoài."

"A —— không không không, ở lại đây cũng rất tốt, bên ngoài nóng như vậy tôi không muốn ra ngoài."

Nhất định Tô Nguyễn Nguyễn cho là Đào An An nghĩ nàng chán ghét sự buồn chán hiện tại, xua tay sống chết nói mình muốn ở lại đây, Đào An An không nói gì, nhìn nàng biểu diễn một tuồng sinh ly tử biệt với chiếc giường, rất giống mao đầu tiểu tử vừa biết yêu.

. . . Xác thật cũng là vừa biết yêu. Nàng tự sửa đúng suy nghĩ trong đầu mình, lòng nhuyễn đến hóa thành tên Tô Nguyễn Nguyễn, nhưng gương mặt vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh tự giữ: "Vậy ở lại đây."

Phòng khách sạn không có cái gì để chơi, cờ phi hành dường như cũng đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn rồi, không có gì mới mẻ nữa, bản thân Đào An An cũng không muốn ngốc ở đây nữa, chỉ là thành phố Mông Thủy thật sự rất quá đáng, bên ngoài khắp nơi đều là nước, hồ nước nhỏ, hồ nước nhỏ sâu, dòng suối nhỏ, suối phun nhỏ. Chỗ nào có nước đều dẫn đến tiếng cười trong đầu nàng xuất hiện thường xuyên —— nàng phát hiện tiếng cười chỉ xuất hiện ở chỗ có nước, làm người hoài nghi đó là quỷ đại thủy, chết ở trong nước. Cho nên nàng tránh né nước tiếng cười sẽ không xuất hiện.

Nếu là thành phố Trọng Thụy, nàng có thể leo núi trèo lầu, không cố kỵ chỗ nào, không sợ hãi nơi nào, đại khái tài nguyên nước ở đâu cũng đều dổ dồn đến Mông Thủy rồi, cho nên dưới tình huống như vậy nàng cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo Đàm Phó Du kia lại ngốc ở Mông Thủy chứ?

Nàng nhớ tới người đàn ông mình tình cờ gặp phải, thường xuyên gọi điện thoại, xuất thần nhìn điện thoại. Dung nhan của người đàn ông đó rất đoan trang, thoạt nhìn cũng không giống cướp, trông mặt bắt hình dong quả thật không được tốt. Lần đầu gặp Đàm Phó Du là trên cầu Song Lâm, tắt máy xe, Đàm Phó Du dựa ở trạm xe, vẫy tay về phía bọn nàng, người đàn ông vì vậy mà leo xuống xe, nói gì đó với đối phương, sau đó mở cửa xe, khách khách khí khí mời nàng xuống xe, cúi người xin lỗi, thái độ thành khẩn, sau đó nàng xuống xe.

Đàm Phó Du đi lướt qua với nàng, quay đầu nhìn nàng, nói: "Em chính là 'A' kia à?"

Còn chưa kịp phản ứng, Đàm Phó Du liền chỉ chỉ chiếc xe đậu trong bóng tối ở bên kia: "Bạn gái em đang ngủ, đánh thức em ấy đi, nói chuyện với chị cả đêm chắc mệt muốn chết rồi."

Nói chuyện với ngài cả đêm mệt muốn chết, vậy chắc ngài phải nói đề tài gì làm người sợ hãi rồi. Đào An An gật đầu mỉm cười một chút, âm thầm quan sát Đàm Phó Du, cô gái bị nàng quang minh chính đại quan sát, trước lúc lên xe ngồi vỗ vỗ đầu vai nàng: "Diệu a, diệu a."

Nếu như không phải đã nghe Tô Nguyễn Nguyễn kể lại chuyện của Đàm Phó Du, nàng thật sự nghĩ Đàm Phó Du là một đại lừa đảo, lại gấp rút cúi đầu, lách qua đầu xe bỏ đi, đối phương mới quay đầu xe.

Nàng theo phản xạ xoay người lại nhìn, thấy một cánh tay dò ra từ ghế sau, phất phất, dường như là đang tạm biệt.

Luồng suy nghĩ dừng tại đây, nàng phanh lại đúng lúc, vừa nhắc nhở Tô Nguyễn Nguyễn đừng thất thần, bản thân đã thất thần, xem ra những chuyện gần đây quả thật đã làm phiền đến thế giới yên bình trong nội tâm, cho nên phải đi suy xét một vài chuyện thường ngày không suy xét. Nàng nghĩ vậy.

Vì nước cho nên nàng không thể đi ra ngoài chơi, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không đi ra ngoài.Thật sự không có gì để làm, cho nên nói là đi ngủ sớm, ngày mai thức dậy còn phải ngồi xe, mở chăn ra, lại do dự đi đánh răng tắm rửa.

Từ lúc phát hiện nước sẽ dẫn tiếng cười xuất hiện cho nên số lần nàng rửa mặt cũng trở nên ít đi rất nhiều.

Đương nhiên ở trong nhà Tô Nguyễn Nguyễn thì không ai nhìn ra gì, thần kinh Tô Nguyễn Nguyễn không có tinh tế như vậy, nhìn không ra, không giống Kiều Tây Lộ, thông qua biểu hiện mấy lần nàng quay về KTX là đã nhìn ra số lần nàng rửa mặt ít hơn trước đây rất nhiều.

Kiều Tây Lộ nói người ta yêu đương đều trở nên thích sửa soạn, mà cậu ngay cả mặt cũng không rửa có phải tiểu công chúa sẽ thương tâm muốn chết không?

Kiều Tây Lộ luôn thích chỉ trỏ cuộc sống tình cảm của nàng, thế nhưng ba chữ Tô Nguyễn Nguyễn vẫn không thốt ra từ miệng nàng, không thể làm gì khác hơn là đem ba chữ tiểu công chúa ra thay —— đường tình của Kiều Tây Lộ không tốt, nói Tiểu bảo a sao cậu có thể cấu kết cùng cái tiểu công chúa đó a, nhiều không tốt a. Nhưng mà nhìn bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ của Đào An An cũng chỉ có thể đâm hông, biến thành coi thường chuyện nàng không rửa mặt.

Rửa ít thì ít, cũng đâu phải không rửa mặt không đánh răng không tắm, Đào An An cũng không để ý. Nhưng chung quy cũng không thể không rửa mặt không tắm, cho nên mỗi lần tắm đều chuẩn bị tâm lý có thể so với nhảy sông, đợi tiếng dòng nước vang lên đồng thời tiếng cười như có như không kia dằn vặt thế giới tinh thần của nàng, giống như tiếng cười của người đó ở bên cạnh nhìn nàng tắm, cho nên nàng thương lượng với âm thanh kia, nói ở trong đầu, ngài đại nhân có đại lượng, tôi có **, ngài muốn cười thì nghẹn một chút, lúc tôi tắm rửa ngài có thể nghẹn thì nghẹn một chút nếu không tôi thật sự điên mất thôi.

Thật đúng là kỳ quái, âm thanh đó thật sự không xuất hiện lúc nàng tắm nữa, có thể thấy được là thương lượng có hiệu lực. Thế nhưng ở tình huống khác nàng thương lượng cũng không có ích gì, bởi vì chẳng biết sẽ đụng nước vào lúc nào, tiếng cười đó quyết tâm phải nhắc nhở nàng thứ gì đó, tụ chung lại vẫn là hiền lành, nhưng Đào An An vẫn không được tự nhiên.

Tiếng cười này có thể giao lưu, thế nhưng cho tới nay cũng không muốn giao lưu với nàng, điểm này nàng biết —— dừng một chút, âm thầm mặc niệm xin lần này cũng tuân thủ ước định của chúng ta đừng xuất hiện, mặc niệm hai câu tiến vào nhà tắm, Tô Nguyễn Nguyễn thu dọn cờ phi hành nhét qua một bên, tiện thể cũng dọn dẹp hành lý —— cầm quần lót của Đàm Phó Du lên dọn dẹp dọn dẹp, gửi tin nhắn cho Đàm Phó Du nói nơi này còn có một cái quần lót xanh trắng xin nàng nghìn vạn lần nhớ kỹ đến Lục đảo kiểm tra và xác nhận, đừng nhắn lại địa chỉ kêu nàng gửi, nếu không nàng sẽ bị tiểu ca khoái đệ coi là biến thái.

"Meo meo meo." Đàm Phó Du hồi phục.

Meo meo meo?

"Diệu diệu diệu." Ngay sau đó Đàm Phó Du gửi lại.*Cũng đọc là miao

. . .

"Gặp lại ở Lục đảo, chị sắp đến rồi."

"Người nhà chị không đưa chị về à?"

"Gặp rồi nói."

Đối thoại kết thúc.

Một phút sau Tô Nguyễn Nguyễn cúp một cuộc gọi của Kiều Tây Lộ, như là sáng sớm gặp phải điện thoại quấy rầy, suy nghĩ một chút, thêm vào sổ đen, Kiều Tây Lộ sẽ lại gọi qua chít chít meo meo với nàng, nàng thật sự muốn nói với Đào An An cậu nhất định phải kéo Kiều Tây Lộ vào sổ đen, đây thật sự không phải người tốt.

Dù nhỏ gọi cậu gọi đến ân cần thân thiết thế nhưng đây thật sự không phải người tốt.

Đào An An đi ra rồi.

===

Hoàn thành 9/3 - Sửa lần cuối
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...