Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 63. Lại Một Lần Nhảy Sông



"Oán niệm, chín mươi bảy."

Giọng nói của hệ thống xuất hiện một lần nữa, lẫn với nước mưa tanh ngọt rơi vào trong tai.Đào An An vén tóc mai, tạm thời chưa lấy lại tinh thần.

Nàng ôm những cuốn sách giáo khoa nhàm chán, đứng trên con đường đá nhỏ.

Đúng là đã rất lâu không gặp lại, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ của chiếc ghim cài trước ngực bị nhòe ra, nàng tháo xuống vứt nó vào đống cỏ dại.

Học sinh mới vội vàng chạy qua ở đằng sau, vẫn là gương mặt trẻ tuổi ấy, ngay cả thần thái cũng không thay đổi: "Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi!"

Vẫn là đôi tình nhân trẻ, cùng nhau chạy, mà nàng thì lẻ loi một mình.

Nàng hạ quyết tâm làm lại, quả thật làm lại, nàng vẫn còn trong vòng tuần hoàn, đợi chờ tiêu trừ hết chín mươi bảy oán niệm.

Bỏ nàng xuống dòng sông để hòa tan sự hối hận. Kim cài đỏ xanh đã bị nước mưa bao phủ nhìn không rõ ràng nữa, Đào An An hít mũi, nước mưa từ mặt chảy vào lồng ngực, lạnh lẽo, lại khiến nàng cảm thấy như phóng thích được cái gì.

Trong đầu hồi tưởng lại lời của hệ thống.

"Tình huống gì mới có thể rơi vào oán niệm."

"Tình huống chân thực."

Cho nên nơi hiện tại của nàng, thật ra đều là hư ảo? Là không gian giả?

Nàng nhớ rõ khởi đầu của mình, cũng rất để ý đến vị trí của mình có đúng là thật hay không, hay là một không gian khác dựa theo hiện thực.

Nàng thường xuyên dùng ngón tay để miêu tả gương mặt Tô Nguyễn Nguyễn, những đường nét nàng đã vô cùng quen thuộc, ngày hôm đó Tô Nguyễn Nguyễn nổi mụn ở nơi nào nàng cũng biết rõ ràng, ngày hôm khác chăm sóc bản thân rất tốt, sắc mặt hồng hào làn da lán bóng nàng cũng lần mò ra được, có xúc cảm trực tiếp nhất; Tô Nguyễn Nguyễn nói gì nàng cũng nhớ kỹ, giọng điệu của mỗi câu cũng khác biệt, từ trong câu nói phân tích ra được một Tô Nguyễn Nguyễn mềm mại, giống như là bóc đậu vậy, bỏ đi lớp vỏ cứng chính là thân trong mềm mại; lần đầu tiên nàng dùng ngón tay thăm dò cơ thể Tô Nguyễn Nguyễn là chuyện rất gần đây, nàng còn nhớ rõ bản thân mình run rẩy thế nào, ai nấy đều khẩn trương, cơ thể Tô Nguyễn Nguyễn đổ mồ hôi, vốn lạnh lẽo lại rất nóng rất bỏng, trong đôi mắt Tô Nguyễn Nguyễn tràn ra cơn mưa bụi, giọt mưa vỗ lên mặt hồ không ngừng tạo ra vô số gợn sóng, nàng nhớ rõ cơ thể động tình ấy.

Tất cả đều là Tô Nguyễn Nguyễn. Nhưng dường như vẫn thiếu đi một chút cảm nhận cắt sâu tận xương tủy, nàng vẫn luôn hoài nghi đó không phải là thật, lại kết luận do bản thân nhạy cảm quá mức —— nàng không muốn cho rằng đó là giả, nàng thật vất vả mới có thể nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đối mặt với nội tâm của mình, cầm quả tim chân tình đến nói với nàng, thật đúng lúc a tôi cũng thích cậu.

Cũng là gió thổi qua thân nhưng lại chẳng rõ là thật hay là giả, như cái nóng của mùa hè, không biết là trong lòng nóng hay là thật sự nóng, nàng đã không rõ ràng nữa rồi.

Lần trùng sinh này, nàng lại một lần nữa nhìn thấy một Tô Nguyễn Nguyễn không có quan hệ gì với mình, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ lạnh lùng nghiêm mặt nhìn nàng, dù sau đấy sẽ len lén nở nụ cười, nhưng mà vẫn sẽ để lộ biểu tình cao lãnh.

"Hiện tại, mọi thứ ở đây, là chân thực chứ?" Nàng hỏi hệ thống, cũng không quản hệ thống có cho ra đáp án khác trước hay không.

"Cô cảm thấy là thật, thì là thật."

"Vậy là giả rồi?"

"Cô cảm thấy giả, thì là giả."

". . ." Nói cũng như không.

Nàng nghĩ về sự thật giả trong thế giới này mà hệ thống từng nói lúc ban đầu.

"Những việc tôi đã trải qua ở hiện tại, là tồn tại thật sự? Hay là giống như trò chơi, đặc biệt hư cấu ra chỉ vì tôi?"

"Là thật sự, oán niệm của cô tồn tại với thế giới thật, cho nên nếu dùng hoàn cảnh hư cấu để tiêu trừ oán niệm của các cô là thuộc dạng lừa dối. Huống hồ bản thân oán niệm có liên quan chặt chẽ với bản thân cô, giống như là một sợi siêu dây xích, thế nhưng cô thì dừng lại ở khoảng thời gian này không thể bước tiếp, cuộc đời của người khác lại cần tiếp tục, cô đi giữa đoạn thời gian khả năng khác, nó thay đổi từ khoảnh khắc cô sống lại, suy nghĩ của người khác, khí trời, vân vân, đều trở thành biến số, cô phải ở giữa hoàn cảnh như thế không ngừng lặp lại quá trình chết đi."

Nàng từ từ đẽo gọt được ý tứ, theo như lời của hệ thống thì đây chính là vũ trụ song song, nhưng mà nàng nhớ rõ, Ngô Vận chết rồi, chết một cách không bình thường, có người nhớ nàng chết kiểu này có người lại nhớ là kiểu khác, Ngô Vận như vậy giống từng bị thời gian lặp lại, kim đồng hồ quay về điểm khởi đầu, ký ức của mọi người bị xóa sạch nhưng có một vài người thì chưa, còn chút ít ký ức, cho nên mới không có ấn tượng rõ ràng. Dùng cách nói của hệ thống để giải thích thì 'khả năng khác' Ngô Vận nhảy sông tự sát là ở một không gian khác, lẫn vào không gian có người biết nàng nhảy lầu tự sát, hai thế giới không độc lập với nhau ——  cho nên nàng nghiêng về giả thuyết xóa sạch ký ức. Mà nàng, sau khi giống như bị xóa sạch, mọi người cũng bị xóa sạch theo, việc này khác với thế giới của Ngô Vận.

Nàng bỗng dưng phác giác mình lâm vào một vòng tuần hoàn chết, nếu như hệ thống lừa nàng ở điểm này, thì giống như "Thuộc về lừa dối" hệ thống từng nói, vậy tại sao ngoài việc đó lại muốn nói sự thật? Mình có thể tin tưởng điều gì? Đầu trở nên đau âm ỉ.

"Trí nhớ cô tốt đó." Hệ thống cảm thán.

". . . cho nên?"

"Không có gì, cô muốn điều tra cái gì thì điều tra đi."

"Đang gạt tôi cái gì?"

"Tôi nói chuyện giữ lại một nửa cho mình không được à?"

Đương nhiên là được, ngươi tùy hứng, ngươi kiêu ngạo, để tôi vùng vẫy trong lòng bàn tay.

Đào An An không hỏi nữa, lưu giữ sự nghi ngờ của mình lại, việc này rất giống với Tô Nguyễn Nguyễn, não như một vòng tròn, ở trước mặt là việc cấp bách, ở phía sau chính là những thứ vừa rồi nghĩ đến nhưng không gấp gáp, chỉnh lý một vòng, mọi chuyện có thể được suy xét hoàn thiện.

Vấn đề trước mặt là Vương Trạch Thụy đốt vàng mã ở bờ sông, ngay cả hệ thống cũng nói người này biết sự thật, thừa dịp ông ấy chưa chết, đến hỏi là được rồi.

Có thể sẽ không hỏi được gì, thế nhưng dù sao cũng phải ôm chút hy vọng, bóng đen kia khiến nàng rất lưu ý, bóng đen có khuynh hướng đẩy mọi người xuống sông —— bởi vì con sông không có camera giám sát, đây là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, cho nên những người chết ở sông căn bản không kiểm tra được lý do.

Bóng đen là ai, nàng không có đầu mối, thế nhưng nội dung nàng để ý nằm trên người Vương Trạch Thụy, nàng đem xưng hô Chú Vương đặt bên miệng tập luyện hai lần, vững tin rằng mình có thể gọi thuận miệng và thân thiết như Hứa Chi Hoán làm, nửa đêm nửa hôm mà Hứa Chi Hoán cũng có thể hỏi ra tên của đối phương, chỉ việc này thôi đã làm người khác cảm thấy hâm mộ rồi. Ý nghĩ chuyển động ở trong đầu, nàng liền đi về phía khu nhà trọ công nhân viên, lần Tô Nguyễn Nguyễn nổi hứng đi theo dõi đã có tác dụng quan trọng ở lần này, nàng đi theo tuyến đường trong trí nhớ, đi theo mùi hương của dưa Hami, trong lòng ôm sách, cảm thấy hiện tại nàng đã trở nên lớn mật hơn, có thể quang minh chính đại cúp học.

Bị Tô Nguyễn Nguyễn của hiện tại biết được chắc chắn sẽ tức giận, nói là hệ của chúng ta hiếm khi có danh tiếng trong sạch, sao cô có thể đắm mình trong trụy lạc!

Đầu còn đang suy nghĩ, lại quên mất bản thân muốn đến khu nhà trọ, có chết hay không vậy mà lại đứng ở trung tâm học sinh.

Quả nhiên Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nàng, từ đằng xa lủi tới, nghiêng nghiêng cây dù, Đào An An nhìn thấy sau lưng Tô Nguyễn Nguyễn bị giội ướt, nhưng mà đối phương vẫn bướng bỉnh muốn giữ cự ly với nàng, nghiêng dù tới hỏi: "Sao không đi học?"

"Đang định đi." Đào An An nói dối.

"Không phải trước đây đều là chạy sao?"

"Hôm nay trời mưa đường trơn, tớ muốn đi."

Tô Nguyễn Nguyễn nửa ngờ nửa tin, nhìn vẻ mặt của nàng, quả thật không giống như đang đi học, nghiêm nghị nói: "Nhưng tôi cảm thấy nghi lắm."

Vào lúc như thế này tại sao lại trở nên nhạy bén như vậy.

"Nghi cái gì?" Đào An An liếc nàng, vốn định cao quý lãnh diễm nói một câu dù không đi cũng có liên quan gì tới cậu, cắt đứt lời nói của Tô Nguyễn Nguyễn, nhưng mà, nhìn gương mặt của Tô Nguyễn Nguyễn, nàng không có cách nào cứng miệng nói ra câu tổn thương người khác kiểu này, đành phải thở dài, "Này, hôm nay diễn tập cho lễ hí kịch phải không?"

"Không, hôm nay xếp đội." Giọng điệu của Tô Nguyễn Nguyễn trở nên mềm mại, "Tôi cảm thấy cô có tâm sự. Vừa nhìn liền thấy cô chợt khựng lại, nên tới xem thử."

"Không có gì. Cậu đưa dù về phía sau một chút đi, ướt cả rồi."

"Tôi không sao, cô nhanh đi học đi, còn có hai phút, chạy đi." Tô Nguyễn Nguyễn đẩy dù qua, "Cho cô mượn."

". . ." Nhu tình của Tô Nguyễn Nguyễn đúng là khó có thể chống cự.

"Cậu giữ đi, tớ có sách giáo khoa, không kịp rồi, tớ đi trước."

Giống như là nói thật, tiếng chuông vào lớp chợt vang lên, nàng vội vã chạy đi, dự tính cho Tô Nguyễn Nguyễn thấy nàng chạy về phía giảng đường.

Cũng không thấy Tô Nguyễn Nguyễn đuổi theo, nàng thở phào một hơi, quay đầu lại, dựa theo nguyên tắc quý trọng thời gian, nàng đi đến khu nhà trọ.

Nàng ôm sách giáo khoa, dầm mưa, nhìn sơ rất có ý thơ, là việc mà một thanh niên văn nghệ sẽ làm —— nhưng mà cơn mưa này không phải là cơn mưa phùn rả rích, mà là mưa to tầm tã, như vậy thì làm người khác chú ý lắm, tóc nàng bết trên mặt, nhưng nàng không nóng vội, nếu chạy sợ là sẽ vấp phải thứ gì kỳ quái, dục tốc tất bất đạt, bước đi và suy nghĩ đều phải chậm lại.

Lúc nàng thong thả, thời gian bốn phía sẽ bắt đầu chạy nhanh, giống như một thi thể từ từ chìm vào trong cát lún, chỉ chậm rãi như vậy nhưng tất cả khung cảnh xung quanh và con người lại trở nên mơ hồ cùng thời gian, từ đằng sau mơ hồ, kéo ra hai đường sáng thật dài, chờ nàng ngừng suy tư giương mắt lên thì đã sớm bước vào bên trong khu nhà trọ.

Nhớ lại lần theo dõi trước, chỗ cả hai cùng đứng, nàng nhìn trái phải chung quanh, có hơi giống nhưng không phải, nàng luôn không phân biệt được đông tây nam bắc, phải đứng tại chỗ từ từ chờ phản ứng.

Có người nhìn nàng như nhìn kẻ tâm thần, nhưng chung quy vẫn rất ít người, nàng cũng không để ý, ướt nhem đứng trên nền xi măng, che chở sách giáo khoa được bao bìa, có một góc sách bị ướt nước, nàng lấy ra hong, tóc thì dính cả vào nhau, tiện tay gạt ra khoác lên đầu vai.

Đã cách rất gần nơi lần trước mình nhìn thấy rồi.

Ánh mắt do dự, đảo qua dảo lại, không xác định được chi tiết, lúc này mới một lần nữa đi vào làn mưa.

Chỗ người làm vườn ở cách chỗ hiện tại nàng đứng một hành lang nhỏ hẹp, hành lang không dính nước mưa, nàng lay đầu từ từ bước vào, dọc đường đi không ngừng gặp phải các chú các dì giống như nàng, bước chậm trong mưa.

Rõ ràng là trở về cùng một nơi, nhưng lại vẫn là thế giới khác.

Mái tóc ướt đẫm, đuôi tóc nhỏ nước, nàng vẫy đầu, chợt nghe giọng một người đàn ông kêu lên: "Ây dzui, ai vẫy nước vậy. . . An An à, sao em lại đến đây? Em tìm ai?"

===

Mở 28/3 - Xong 29/3 - Sửa lần cuối
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...