Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 47



Phó Cảnh Dự nghe cô nói xong, cầm lấy quả dâu trên đĩa đưa lên miệng cô, cong khoé miệng cười: "Anh ấy biết rồi."

Phát hiện thấy cô cùng Đồ Khải không chuyển đến chung cư của anh, anh lúc đó cũng đã nói cho anh trai biết.

Anh trai anh rất ngạc nhiên, bảo anh chuyện này cứ để cho anh ấy nói với bà nội, nói anh đừng lo lắng.

"Anh nói khi nào." Mắt Đồ Ca thoáng sáng lên, giọng nói mơ hồ: "Hôm nay em sợ chết mất."

Lúc Đồ Khải nói cho cô biết bà dì đã biết cô đang học trường nào, đã thế còn theo dõi gọi điện thoại cho Phó Minh Chu.

Cô thực sự rất sợ.

Anh tốt như vậy, cô không muốn rời xa anh một chút nào, càng không muốn nhìn thấy bộ dáng anh tức giận mất kiểm soát lần nữa.

"Đừng sợ." Phó Cảnh Dự vươn tay xoa đầu cô, thư thái dựa vào lưng ghế sô pha.

Trên mặt Đồ Ca nở nụ cười thật tươi, lại lấy quả dâu tây ăn một quả, sau đó kéo anh lên lầu: "Em muốn thử chiếc váy anh mới làm."

Phó Cảnh Dự nhếch miệng cười.

Chiếc váy mới là một chiếc áo sơ mi đen có cổ, tay lỡ, kết hợp với một chiếc váy midi xếp ly trên đầu gối. Xương quai xanh bị che khuất cả mùa đông bấy giờ mới lộ ra, màu đen nên rất tôn da, có chút gợi cảm nhưng không lộ liễu.

"Anh Cá voi, bộ này ngày mai có thể mặc." Đồ Ca xoay người ôm anh, kiễng chân hôn lên cằm anh, híp mắt cười.

Phó Cảnh Dự ôm lấy eo cô, dùng sức ôm cô đặt lên bàn làm việc: "Ngồi ở đây."

Đồ Ca ngẩng mặt lên cười: "Anh định làm gì."

Khóe miệng Phó Cảnh Dự cong lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp, mở ra, lấy bông tai cùng vòng cổ từ bên trong, cẩn thận đeo vào cho cô.

Tay anh ấy rất nóng, ngón tay cào qua má, làm cô như bị điện giật. Trái tim Đồ Ca tê dại, nhẹ giọng hỏi: "Tự anh làm?"

"Ừ." Phó Cảnh Dự điều chỉnh vị trí của chiếc vòng cổ, đưa tay kéo chiếc gương qua.

Đồ Ca nghiêng đầu nhìn trong gương, hoa tai được làm bằng ren ghim cài trên tai là một bông hoa nhỏ màu đen, đầu còn lại buông thõng xuống, trông rất sang trọng cũng rất đẹp mắt.

Trên vòng cổ cũng có bông hoa cài vào, dây chuyền có vẻ làm bằng bạc, rất sáng.

"Anh còn có thể làm gì nữa vậy?" Đồ Ca thu hồi tầm mắt, duỗi tay ôm anh: "Em tìm được bảo vật sao?"

Mỗi bộ quần áo ấy thiết kế đều rất đẹp, không lo đụng hàng với người khác. Anh tốt đến mức sẽ không bao giờ tức giận với cô, muốn đem tất cả giao cho cô.

"Em mới đúng." Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói có chút đờ đẫn: "Báu vật."

Hai năm ở An Thị, bởi vì có cô anh mới không thường xuyên phát giận, không bị hai vợ chồng bà Trần gửi đến viện phúc lợi. Vì cô, anh mới biết chính mình đang chờ mong điều gì.

"Cúi đầu xuống một chút." Đồ Ca tim đập nhanh hơn, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn.

Một nụ hôn đúng nghĩa không phải là sự đụng chạm như trước.

Phó Cảnh Dự hơi bối rối, nhưng dưới sự hướng dẫn của cô anh nhanh chóng học được, hô hấp ngày càng nặng nhọc. Một lúc sau, anh mới buông cô ra, tựa cằm vào vai cô thở dốc: "Đồ Ca."

"Ừm." Đồ Ca ôm anh, nhắm mắt lại hai má ửng hồng: "Buổi tối tự anh đi ngủ?"

"Không." Phó Cảnh Dự rầu rĩ lên tiếng.

Đồ Ca có chút muốn cười, cô dạy anh nhiều như thế, cảm giác mình giống như một tên ác ôn dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy.

Ngày hôm sau trời chuyển mưa nhẹ.

Ở trang trại nở rất nhiều hoa, nhiệt độ thấp nhất khoảng 20 độ, ngoại trừ có chút ẩm ướt thì không có cảm giác lạnh.

Sau khi Đồ Ca dọn cỏ trong vườn, thấy Phó Cảnh Dự không biết trở lại phòng khách từ lúc nào, anh đang ôm cuốn tập phác thảo ngồi vẽ.

"Anh đang vẽ gì vậy?" Đồ Ca dựa vào sau lưng anh, vươn đầu ra nhìn, thấy anh đang vẽ chính mình, đôi mắt cong thành vầng trăng non: "Đói bụng chưa?"

Phó Cảnh Dự nghiêng đầu hôn lên má cô: "Anh đói rồi."

Đồ Ca ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, có chút ảo não nói: "Ở gần đây không có chỗ mua đồ ăn, nhưng ở đây có rất nhiều nhà hàng nhỏ bên ngoài, chúng ta đến đó ăn đi."

Phó Cảnh Dự đặt bút xuống, mỉm cười gật đầu.

Tân Thành không phải là thành phố du lịch, nhưng ở ngoại ô có rất nhiều suối nước nóng, cuối tuần rất nhiều người lái xe đến khu nghỉ dưỡng thư giãn.

Hai người cùng nhau đi bộ lên lưng chừng núi trong thôn, tìm một quán ăn sạch sẽ bên ngoài dùng bữa.

Phó Cảnh Dự không đeo khẩu trang, cùng cô ngồi xuống, từ lúc vào tiệm đến giờ cứ có một cô gái không ngừng nhìn anh. Đồ Ca nhận ra anh đang căng thẳng, nhìn anh khích lệ rồi siết chặt tay anh: "Họ nhìn là do thấy anh rất đẹp."

"Ừ." Phó Cảnh Dự vẫn còn rất căng thẳng, nắm lại tay cô cúi đầu xuống hết mức có thể.

Đồ Ca đau lòng không thôi: "Sao anh không đeo khẩu trang lên, lát nữa phục vụ mang đồ ăn lên thì tháo xuống?"

Phó Cảnh Dự lắc đầu.

Anh sẽ tham gia cuộc thi do Cách Sắc tổ chức, một khi lọt vào danh sách vòng sau, lúc đó anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều người lạ.

"Vậy thì anh coi như những người đó như không tồn tại, hoặc là cho rằng họ không phải đang nhìn anh mà là đang nhìn em." Lông mày Đồ Ca cong cong: "Em cũng rất ưa nhìn mà."

Phó Cảnh Dự nở nụ cười nhẹ trên mặt, lại gật đầu.

Quán ăn nhỏ nên giá cả cũng không cao lại rất hợp khẩu vị. Sau khi ăn xong, Đồ Ca đi ra ngoài nhận cuộc gọi của Đồ Khải, nói với Phó Cảnh Dự một câu, đi ra xa vài bước.

Bà dì lại dự định sẽ đến Tân Thành lần nữa, em họ nói bà ta cũng đã chuẩn bị một IOU (giấy vay nợ), bảo hai chị em họ đừng dễ mắc lừa.

"Đừng lo, mẹ không thừa nhận là có giấy IOU là do bà ta tự tiện viết ra." Đồ Ca thoải mái nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, học tập cho tốt, để chị xử lý."

"Chị, em xin lỗi vì không thể bảo vệ được cho chị." Giọng Đồ Khải buồn bực.

"Em chăm chỉ học tập là bảo vệ chị rồi, chị đang chờ hạng nhất của em." Đồ Ca vừa tức vừa buồn cười, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự đang đứng cách đó vài bước, cau mày nói: "Đừng nghĩ linh tinh, bà ta đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, cả em họ với chú cũng chẳng ủng hộ bà ta."

Nói xong không đợi Đồ Khải lên tiếng lại nói thêm một câu: "Chị ở đây có việc bận, gọi lại cho em sau."

Sau khi tắt máy, Đồ Ca quay lại bên cạnh Phó Cảnh Dự, cúi đầu nhìn xuống cô gái đang bên cạnh anh đáng thương cầu giúp đỡ: "Đau chân?"

Vừa rồi rõ ràng còn vẫn ổn, nhìn thấy Phó Cảnh Dự lại đột nhiên đau chân, có quỷ mới tin.

"Đường trơn quá." Cô gái sợ hãi mặt đen lại: "Bạn trai cô?"

Đang đi trên đường đột nhiên gặp phải trai đẹp, so với minh tinh khuôn mặt lại càng ưa nhìn hơn, dáng người lại đẹp như thế.

Vốn muốn tìm cơ hội xin phương thức liên lạc của anh, nhưng nghĩ tới anh đã có bạn gái.

"Bạn trai tôi." Đồ Ca cứng rắn đáp lời, không hề báo trước ôm lấy tay anh, nghiêng đầu nói với Phó Cảnh Dự: "Anh Cá voi, chúng ta thuận đường xuống núi đưa cô ấy đến trạm y tế đi."

Cô gái: "..."

Phó Cảnh Dự mím khóe môi cười, nhẹ gật đầu: "Được."

Đồ Ca dắt cô gái đi vài bước, du khách lên núi đều chú ý tới, cô gái đỏ mặt như tôm chín, chật vật muốn tự mình xuống núi.

"Chân không đau nữa sao?" Đồ Ca buông cô gái ra, nheo mắt cười: "Để tôi đưa cô xuống núi."

"Không cần, hiện tại tôi tốt hơn rồi." Cô gái giật giật khóe miệng, quay đầu chạy nhanh đi.

Đồ Ca vỗ tay, ôm eo Phó Cảnh Dự tiếp tục đi: "Lần sau gặp người như thế, anh cứ nói với người ta rằng anh có bạn gái rồi, không mang điện thoại cũng không nhớ số."

Phó Cảnh Dự, cúi đầu ngập ngừng nói bên tai cô: "Cõng em xuống núi nhé?"

Hai mắt Đồ Ca đột nhiên sáng lên: "Được."

Giọng nói rơi xuống, người đã nhanh chóng nhảy lên một bậc thang, nhào tới sau lưng anh: "Cõng đến chỗ có tay vịn kia là được rồi, đường trơn dễ bị ngã."

Phó Cảnh Dự cười: "Nghe lời em."

Đồ Ca nhướng mày, không nhịn được hôn lên cổ anh. Buổi chiều trở lại thành phố, lão Ngô gọi điện thoại nói rằng đồ không dùng tới ở studio đã được dọn sạch, hỏi Phó Cảnh Dự có muốn đi xem không.

"Đi, chúng ta đến đó." Đồ Ca cười rạng rỡ.

Từ lúc bắt đầu sửa sang studio đến nay, cô chưa từng có thời gian đến xem qua. Phó Minh Chu nói rằng anh ấy sẽ không nhúng tay vào việc studio của anh, việc điều hành studio sẽ tùy thuộc vào cô và Phó Cảnh Dự.

Đồ Ca trực giác cảm thấy Phó Minh Chu đã bảo đảm với bà cụ chuyện gì đó.

Bà cụ năm nay đã ngoài 80, lúc nghe Phó Minh Chu nói cũng rất phản đối, nhưng nghĩ đến phản ứng của Phó Cảnh Dự bà cũng không dám nói trước.

Anh bây giờ cũng dần dần thích ứng, cho dù một số phương diện vẫn chưa ổn, làm bà cụ cũng đã rất hài lòng rồi.

Cô còn trẻ, có rất nhiều thời gian cùng anh.

Studio nằm trong một tòa nhà văn phòng, chỗ đỗ xe rất thuận tiện, bên ngoài là khu trưng bày, phòng thay đồ cùng khu vực lễ tân, bên trong là phòng làm việc cho nhân viên và studio cho Phó Cảnh Dự làm việc.

Studio được thiết kế hầu như một màu thuần trắng kết hợp với sàn gỗ, vẫn chưa sắp xếp đồ nên trông hơi trống trải.

Đồ Ca nhìn quanh phát hiện trong studio của Phó Cảnh Dự còn có một cánh cửa phụ người ngoài không thể thấy được, không khỏi mỉm cười: "Ai đề nghị đây?"

Khuôn mặt Phó Cảnh Dự nổi lên một màu đỏ sẫm: "Nhiều người sẽ khó chịu."

"Em đâu trách anh." Đồ Ca liếc nhìn lão Ngô đang sửa lại rèm cửa, kiễng chân hôn anh: "Anh đừng khẩn trương."

Bản thiết kế là do anh nghĩ ra, tổng thể tương tự như bản vẽ, rất mới mẻ khoan khái.

"Ngày mai còn phải đi chọn đồ đạc. Chúng ta về nhà trước đi." Đồ Ca nắm tay, chào hỏi lão Ngô đi ra ngoài.

Lão Ngô mặt tươi như hoa: "Mua xong đồ đạc là gần như có thể mở cửa kinh doanh rồi. Việc kinh doanh chú cũng không giúp được gì nhiều, tự mấy đứa bảo nhau."

"Vâng được ạ." Đồ Ca cũng mỉm cười: "Anh Cá voi giỏi như vậy, cháu tin tưởng anh ấy."

Phó Cảnh Dự nhìn xuống cô, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

Đi siêu thị mua đồ ăn rồi trở về, Phó Cảnh Dự cũng trợ giúp Đồ Ca nấu cơm. Nhìn thấy anh cẩn thận sắp xếp ngay ngắn ớt xanh, cà chua theo từng kích cỡ, Đồ Ca chớp chớp mắt cười trầm thấp: "Nhìn cũng được."

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh không thể sửa được, cô cũng không muốn anh sửa nó.

Chậm một chút cũng không sao, ăn lúc nào cũng được.

"Anh còn chưa đọc sơ yếu lý lịch." Phó Cảnh Dự lau tay, giọng điệu rối rắm: "Không biết phỏng vấn."

"Anh cứ sàng lọc những người phù hợp, cuối tuần em sẽ đến phỏng vấn cho anh, nhưng anh phải cho em biết chính xác những gì anh muốn." Đồ Ca vuốt cằm: "Cắt ớt xanh."

Phó Cảnh Dự mỉm cười, lấy một con dao làm bếp tiếp tục làm.

Sau bữa tối, anh lên lầu vào phòng làm việc, Phó Cảnh Dự xem qua các hồ sơ của những người muốn xin việc, Đồ Ca ngồi nghe tiếng Pháp xong, cầm máy tính xách tay của mình xem tài liệu gốc.

Đàn chị nói công ty của bọn họ đang tiếp quản một số công việc của nhà xuất bản, vẫn chưa xác định sẽ giao cho ai.

Nếu cô có thể nhận được nó, so với việc mở quầy hàng vào cuối tuần còn lời hơn.

"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự gọi cô, giọng rõ ràng rất kích động: "Là số điện thoại của ba anh."

_Hết chương 47_
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...