Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 48: Thèm Ăn Vặt



"Cô… Cô là ai? " Đường lão phu nhân cau mày, sắc mặt có chút khó coi.

Rõ ràng còn chưa chào cô, cô đã quen thuộc ngồi trên sô pha, còn nói muốn uống nước trái cây.

Đã gặp những người kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ thấy một người trắng trợn như vậy.

Cũng không biết dã nha đầu từ đâu tới, vừa nhìn đã biết liền không có giáo dưỡng.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Chiếc vòng đeo tay bà đabg đeo là của tôi. " Lam Cận luôn đối với lão nhân gia rất lễ phép, khách khách khí.

Đường lão phu nhân nghe vậy, lập tức bảo vệ vòng tay, phòng bị nhìn về phía cô, "Cô nói bậy cái gì, đây chính là cháu gái tiện nghi của tôi tặng tôi, làm sao thành của cô? ”

Lam Cận cười nói: "Ừm, là cô ta tìm tôi mượn, hiện tại tôi là tới muốn đòi về. ”

Đường lão phu nhân khinh thường hừ một tiếng, bắt đầu đùa giỡn vô lại, "Cho dù trước kia là của cô, nhưng hiện tại là của tôi. Hơn nữa, đồ vật đưa ra ngoài, nào có đạo lý đòi trở về. ”

Lam Cận có lòng tốt sửa lại, "Không phải cho, là mượn. ”

"Làm sao tôi biết là cho hay mượn, có chứng từ chứng minh sao? Hơn nữa, làm thế nào để cô chứng minh rằng đây là vòng tay của cô? Tôi thấy cô chính là tới gây sự, có tin tôi báo cảnh sát bắt cô không? ”

Đường lão phu nhân chẳng những lại dựa vào chiếc vòng tay này, còn đánh một trận, dù sao bà ta nhờ người hỏi qua, chiếc vòng tay này giá trị không nhỏ, kẻ ngốc mới có thể trả lại.

Lam Cận tức giận nở nụ cười, gật đầu như nói chuyện rất dễ, "Cũng được, vậy thì báo cảnh sát đi. ”

"Cô..." Đường lão phu nhân bị nghẹn lại, thấy cô không sợ hãi, chính mình ngược lại có chút sợ.

Bà ta đương nhiên biết cháu gái tiện nghi của mình cũng làm sao có được vòng tay quý giá như vậy, vốn tưởng rằng là trộm người khác, hiện tại nghe nói thì ra là mượn, không khỏi có chút nghi hoặc.

Thứ quý giá như vậy há có thể nói mượn liền mượn?

Không phải là tới nói dối, phải không?

Muốn tống tiền vòng tay bà ta? Không có cửa!

"Lưu quản gia, gọi điện thoại bảo Đường Duyệt nhanh chóng trở về một chuyến, tôi phải hỏi rõ có muốn báo cảnh sát hay không. Đại môn Đường gia ta, cũng không phải là người nào nói vào là có thể vào. ”

Đường lão phu nhân nói xong, cực kỳ uy hiếp liếc mắt nhìn Lam Cậnmột cái, người sau cũng không tức giận, chỉ là an tĩnh ngồi.

Một lúc sau, Đường Duyệt còn chưa trở về, chủ tịch Đường Gia Canh ngược lại chạy về trước.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy thiếu nữ ngồi trên sô pha, đang lười biếng lấy ra một gói khoai tây chiên từ trong ba lô ra, xé túi ra, rắc rắc ăn.

Sau đó lấy ra một chai nước trái cây, mở nắp chai uống một ngụm lớn.

Không có biện pháp, người nhà này quá keo kiệt, ngay cả một ly nước trái cây cũng không muốn chiêu đãi cô... May mắn là, cô có tự mình mang theo đến.

Chính xác, balo của cô luôn luôn có sẵn đồ ăn vặt, bởi vì cô bị thèm đồ ăn vặt.

Mặc dù cô có thể kiểm soát bản thân mà không ăn vặt, đồ ăn vặt trong balo là thứ cần thiết, nếu không có cô sẽ thiếu cảm giác an toàn.

Hơn nữa, lúc trước ở thời điểm mạt thế, dưới tình huống thức ăn và nước uống cực độ khan hiếm, cũng dần dần dưỡng thành thói quen tích trữ thức ăn.

Đường Gia Canh: "..."

Thao tác bạo loạn này là gì?

Ăn rất ngon.

"Gia Canh, con trở về vừa vặn, con mau đuổi nha đầu thối này ra ngoài! Không biết lớn biết nhỏ, còn tự mình ăn. ”

Đường lão phu nhân ghét bỏ nói, ngay cả mấy cháu gái của bà ta cũng không dám làm như vậy.

Lam Cận vẫn rất lễ phép, nhìn về phía Đường Gia Canh nói: "Xin lỗi, có chút đói. ”

Đường Gia Canh cũng không có thời gian trông chừng, bước nhanh về phía cô, mang theo uy áp của người trên cao, "Vừa rồi tin nhắn kia là cô gửi? ”

"Ừm."

Lam Cận khí định thần nhàn gật đầu, chậm rãi đem khoai tây chiên cùng nước trái cây chưa ăn xong bỏ lại balo, thật cẩn thận kéo khóa kéo.

Đường Gia Canh hít một hơi thật sâu, tuyệt đối không nghĩ tới, người tiết lộ cơ mật của công ty lại là một nha đầu, hơn nữa, còn to gan chạy đến nhà.

Chẳng lẽ cô không sợ ông ta báo cảnh sát bắt mình sao? Đánh cắp và tiết lộ bí mật là một tội lớn!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...