Còn chưa ghi hình được một nửa tập hai, Sở Chu đã bắt đầu nhớ những ngày tháng đơn giản của tập đầu tiên, khi cậu chỉ cần sử dụng bộ não của mình.
Cậu không bao giờ ngờ rằng, hầu hết các thử thách ở tập hai lại là về thể lực, hơn nữa các thử thách này còn có đủ loại rất đa dạng và kỳ lạ.
Đi qua cầu độc mộc, leo đường dây cáp treo, leo núi với đồ có trọng lượng nặng đều được coi là bình thường, đánh cầu lông trong khi nhảy lò cò được tổ tiết mục cho là không lành mạnh, nhưng dùng đũa dài một mét để ăn mỳ, dùng ống hút dài hai mét để uống nước, ăn ớt cựa gà,... đã thuộc vào thể loại trò đùa rồi. Sau một buổi sáng, thể xác và tinh thần của Sở Chu đều mệt mỏi, Phó Tuân thì khá hơn một chút, bởi vì hầu như các cảnh xấu hổ và mất mặt đều do Sở Chu diễn hết rồi.
Vất vả cả một đường mãi mới tới đích, khi bọn họ nghĩ mình đã sắp đến được chỗ tập chung ở nhà ăn lửa trại rồi, kết quả lúc ở ngã tư nhìn lên thì phát hiện ra vẫn còn tận 200 bậc thang nữa mới đến được nhà hàng.
Sở Chu không còn lời gì để nói với chỗ này nữa rồi.
Đây không phải là bàn thờ Thần Nông*¹, tại sao các bậc thang lại phải cao như vậy, nếu đã là nhà hàng, thì có thể bình thường một chút được không???
Sở Chu ngồi xuống bậc thang đầu tiên, nhìn Phó Tuân nói "Thầy Phó, không thì anh đi lên trước đi, tôi hơi mệt, cần phải nghỉ ngơi một lát."
Phó Tuân ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa nước lọc cho cậu, nghiêm túc đề nghị "Hay là để tôi bế cậu đi lên?"
"Không, không, không……" Sở Chu sợ anh sẽ đột nhiên hành động mà không nói trước, vội vàng xua tay "Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Lúc này, đội của Hạ Nam Phong cũng đúng lúc đến nơi, cô nhìn thấy bậc thang vừa cao lại vừa xa ở trước mặt, ảo não kêu to một tiếng "Tôi đi đây, nhà hàng này là nơi để cúng bái Bồ Tát sao? Sao lại cao như vậy?!"
Ánh mắt của cô từ từ nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra hai người đang ngồi ở phía dưới, người hóng chuyện không bao giờ chê chuyện quá lớn, nghênh ngang đi tới mở miệng chế nhạo "Hai người cũng tới rồi à, đang làm cái gì ở đây vậy, nói chuyện yêu đương hả? Các quý ngài đây có muốn nghe một bản tình ca không?"
Sở Chu đang uống nước, suýt chút nữa thì bị sặc, cậu oán hận lau miệng. Nghĩ thầm nếu như sau khi phát sóng mà có fan CP cuồng nhiệt thì chắc chắn là nhờ cô đổ thêm dầu vào lửa.
Lâm Vũ Thanh cũng ngây thơ mờ mịt đi theo, đột nhiên bị Hạ Nam Phong đánh một cái, ngay sau đó lại bị ra lệnh "Nhìn thấy hai người ở trước mặt không? Chọn một bản tình ca hợp với bọn họ để hát đi."
Lâm Vũ Thanh ngẩn người, tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn thành thật nghe theo mệnh lệnh, mở miệng hát "Tôi đứng ở ngay bên trái của em, nhưng lại giống như đang cách một dải ngân hà……"
Hạ Nam Phong lại vỗ hắn một cái, như là đang vỗ cái radio kiểu cũ để đổi bài hát vậy "Đổi bài nào đó nghe vui hơn một chút đi."
Lâm Vũ Thanh nhẹ nhàng hát "Chẳng lẽ tôi lại yêu lại từ đầu sao, tôi không thể yêu lại từ đầu được……"
"Ồn ào quá." Phó Tuân cảm giác như có một đàn chim đang ríu ra ríu rít ở bên người mình vậy, nhíu mày, có chút buồn bực "Sao bọn họ lại phải diễn ở trước mặt tôi nhiều như vậy cơ chứ."
Trong đầu Sở Chu cũng bị ồn ào đến ong vang, bất đắc dĩ thở dài.
Hạ Nam Phong kêu lên "Này, đôi vợ chồng Smith hai người lạnh lùng quá đi."
—— Cô có thể không tự mình quyết định biến tôi và thầy Phó thành một đôi có được không……! Chương trình biết edit đoạn này đi như thế nào đây, phiền quá đi mất. Sở Chu buồn rầu mà chửi thầm, cúi đầu không muốn nhìn vào camera.
Thật ra Phó Tuân không để ý nhiều lắm, chỉ trực tiếp thể hiện sự ghét bỏ của mình "Ồn ào quá, hai người đi nhanh đi."
Hạ Nam Phong nhẹ giọng hừ một tiếng "Vậy nói chuyện chính đi, hiện tại hai người có mấy tấm thẻ xanh? Chúng tôi có mười một tấm."
Sở Chu trả lời "Mười lăm."
"Vậy mà cũng không kém nhau nhiều lắm." Lâm Vũ Thanh có chút kinh ngạc.
Sở Chu "Hiện tại có nhiều cũng vô dụng, cuối cùng chắc chắn sẽ muốn dùng cách xé bảng tên để phân thắng thua."
"Đúng là như vậy." Hạ Nam Phong giả vờ bình tĩnh, xua tay nói "Chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, tạm biệt."
Sở Chu yếu ớt phản bác "Không phải…… Quên đi."
Cậu đã từ bỏ việc đấu tranh.
__________
Giữa trưa, cuối cùng mọi người cũng leo được lên đỉnh bậc thang, ngồi ăn ở nhà hàng, buổi chiều sau khi ăn xong thì tiếp tục nghỉ ngơi, chờ tổ tiết mục phân công nhiệm vụ. Các cameraman cũng đi ăn cơm, tạm dừng ghi hình.
Hạ Nam Phong từ xa nhìn thấy Tần Tiểu Lâu đang lấy nước ở máy lọc nước, đi qua chào hỏi một cái rồi nói thẳng vào chuyện chính "Hihi, anh Tiểu Lâu, nếu như cuối cùng phải xé bảng tên, thì chúng ta hợp tác đi."
Tần Tiểu Lâu ngẩn người "Hợp tác cái gì?"
Hạ Nam Phong từng bước dụ dỗ "Đương nhiên là hai đội của chúng ta gộp thành một rồi, trước tiên phải xé được Phó Tuân đã. Chúng ta đã để anh ấy làm quán quân ở tập đầu rồi, sao lại có thể để anh ấy tiếp tục thắng ở tập hai được!"
"Tôi cảm thấy có thể." Tần Tiểu Lâu gật đầu rồi lại hơi do dự "Nhưng…… Nhưng nếu như chúng ta không đánh lại anh ấy được thì phải làm sao bây giờ?"
Hạ Nam Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép "Anh cao hơn anh ấy tận nửa cái đầu, người anh em à, người có hy vọng nhất trong chúng ta chỉ có anh mà thôi!"
Tần Tiểu Lâu nhíu mày, nghiêm túc phản bác "Nhưng tôi không biết võ công mà."
"Võ công???"
Hạ Nam Phong thầm nghĩ, người anh em này cũng buồn cười thật, sao lại cho rằng Thái Cực Quyền mà Phó Tuân luyện tập để dưỡng sinh thành tuyệt thế võ công cơ chứ. Nhưng cô vẫn tri kỷ mà hợp tác với trí tưởng tượng của hắn "Không sao đâu, đến lúc đó không phải còn có chúng tôi sao? Chúng tôi sẽ cùng nhau giúp anh quấy nhiễu anh ấy, như người ta vẫn nói, hai nắm đấm không thể nào bằng bốn cái tay được, cho dù anh ấy có võ công cao cường thì cũng không thể ngăn cản được sự đoàn kết của mấy anh em chúng ta đâu……"
Không biết tình hình thế nào, Tân Di bê món tráng miệng đi tới, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ: Tại sao chỉ đang nói chuyện thôi mà cứ như đọc thoại vậy, không hổ là diễn viên, quá chuyên nghiệp……
Phó Tuân ngồi ở phía xa nhìn bên kia cãi cọ ồn ào, không nhịn được tò mò "Bọn họ đang nói chuyện gì vậy, kịch liệt thế."
Sở Chu dựa vào sofa trong phòng nghỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, tùy ý nói "Bọn họ đang nghĩ cách đối phó với chúng ta lúc xé bảng tên đấy."
Phó Tuân "Ồ? Vậy chúng ta có nên nghĩ cách để đối phó với bọn họ không?"
"Đến lúc đó rồi tính." Sở Chu mở mắt ra, giơ tay tạo thành khẩu súng nhắm vào mọi người ở phía xa, mỉm cười với Phó Tuân "Một cao thủ thì sẽ luôn tìm được biện pháp để đối phó, tùy cơ ứng biến chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi."
Phó Tuân sửng sốt một lát, sau đó tự hiểu ở trong lòng mà nở một nụ cười "Đây là lời thoại của Liễu Mộng Quy, xem ra cậu đã đọc qua nguyên tác."
Sở Chu hơi kinh ngạc "Thầy Phó, anh cũng đọc rồi sao?"
Phó Tuân nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, nói "Tôi đã đọc nó trước khi quay《Chiết Đao Lệnh》, cảm thấy không tệ, nên tiện thể đọc hết cả bộ luôn."
Sở Chu nhớ avatar trên Weibo của Phó Tuân là Lâu Tuyết Sinh, nên tiện thể nhắc đến "Chắc là thầy Phó rất thích Lâu Tuyết Sinh nhỉ, cảm giác khí chất của nhân vật này rất giống anh."
"Đúng vậy, nhưng tôi cứ cảm thấy việc mình thích Lâu Tuyết Sinh có hơi tự luyến." Phó Tuân hiếm khi nói đùa một câu, dừng một lát, ánh mắt đang dán ở trên người Sở Chu hơi cụp xuống, không khỏi hạ giọng, giọng điệu trở nên bình tĩnh và thoải mái "Thật ra nhân vật mà tôi thích nhất là Liễu Mộng Quy, là học trò duy nhất của Lâu Tuyết Sinh, nhưng lại hoàn toàn khác với hắn ta, không biết vì sao, tôi lại bị hấp dẫn bởi nhân vật này một cách kỳ lạ."
"Hả?" Sở Chu sửng sốt ba giây, mới chậm chạm mà phản ứng lại.
—— Nói như vậy thì, mình đã diễn nhân vật mà thầy Phó thích nhất sao?!
Phó Tuân cười nhẹ "Lúc ấy đạo diễn Đặng nói muốn tìm một khách mời để đóng vai Liễu Mộng Quy, tuy rằng cảnh diễn không nhiều lắm, nhưng tôi còn hơi lo lắng, nên mới cố ý đi gặp cậu lúc mà cậu đang trang điểm. Kết quả lúc thấy cậu, cảm giác đầu tiên khá là tốt."
Sở Chu nghe xong toát hết cả mồ hôi. Hóa ra cậu đã đơn phương bị thầy Phó giám sát mà cậu không hề hay biết!
May mắn là cậu đã vượt qua!
"Tuy rằng thời tiết rất lạnh, vậy mà cậu vẫn luôn đứng thẳng lưng, mặt cậu thì vẫn giả vờ nghiêm túc, nhưng niềm vui lại lộ ra từ trong mắt…… Liễu Mộng Quy được miêu tả ở trong truyện bỗng hiện lên một cách rất sống động."
Nụ cười trên môi Phó Tuân không hề phai nhạt, anh hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhớ lại, như là đang kể một câu chuyện xưa rất quan trọng "Sau đó thì tuyết bắt đầu rơi, có lẽ là cậu không để ý, nhưng lông mi của cậu rất dài, lúc ấy người cậu bị dính tuyết, khiến tôi nhất thời nhớ tới một câu nói về Liễu Mộng Quy ở trong truyện……"
Sở Chu biết anh đang nói đến câu nào, không nhịn được buột miệng thốt ra "Áo xanh phủ đầy tuyết……"
"Áo xanh phủ đầy tuyết, đao nhỏ đầy dịu dàng." Phó Tuân nói xong, ngẩng đầu nhìn Sở Chu, trong mắt chưa bao giờ có ý cười mãnh liệt như vậy "Tôi rất thích Liễu Mộng Quy của cậu, Sở Chu."
Sở Chu cảm thấy não cậu bỗng nhiên bùng nổ, cả người lảo đảo có hơi không tỉnh táo, thậm chí đầu ngón tay của cậu cũng bắt đầu xấu hổ run lên.
"Sau khi quay xong, cậu còn cố ý đến cảm ơn tôi, tôi nhất thời không biết nên nói gì, bởi vì tôi cảm thấy cậu diễn cũng tốt lắm……"
Phó Tuân còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng Sở Chu lại hoàn toàn không nghe được. Giống như câu "thích" của Phó Tuân là một cơn sóng ồn ào hoàn toàn nhấn chìm Sở Chu, khiến cậu không bao giờ nổi lên được nữa.
Sở Chu hoảng hốt đứng dậy, bước chân có hơi loạng choạng, lắp bắp nói "Tôi…… Tôi đi vệ sinh một lát."
Sau khi bị nước lạnh tạt vào mặt, nhiệt độ trên mặt của Sở Chu cũng hạ xuống một chút, đầu óc cũng đã tỉnh táo lại. Vừa hơi vui vẻ lại vừa hơi buồn bực, vui vẻ là vì kỹ năng diễn xuất của cậu được công nhận, buồn bực là vì thầy Phó nói "thích" là thích nhân vật của cậu, cảnh tượng ấy giống như là một lời tỏ tình vậy, khiến tinh thần của cậu cảm thấy không yên, nếu như tình huống này mà còn xảy ra vài lần nữa, cậu thật sự rất sợ mình sẽ thích Phó Tuân mất.
Cậu chán ghét sự đau khổ của loại yêu thầm này.
Sở Chu vỗ vỗ mặt của mình, cảnh cáo ý chí của mình phải kiên định một chút, hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại rồi bước ra khỏi cửa.
Sau đó, đột nhiên cậu bị người ta khóa cổ lại bằng cánh tay từ sau lưng, miệng còn bị bịt lại.
Sở Chu:?!
Sao lại thế này! Đi tham gia chương trình mà còn có thể bị bắt cóc hả???
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Cái này mọi người tò mò thì có thể đi tra nhé, đây cũng là một tín ngưỡng của người Việt mình đấy.
P/S: Dài quá dài quá 2,7k ặc ặc... Tình hình thì cứ cho HNP và TTL bằng tuổi nhau đi nhá:)))) nhưng mà gốc thì HNP cũng gọi TTL là "Tiểu Lâu ca" nên tui sẽ để xưng là anh - tôi, tôi - cô nhé, tui chỉ nhớ là từ đầu tới giờ lần duy nhất hai người bọn họ có giao tiếp trực tiếp với nhau là ở chương 6 thôi nên tui đã đi sửa lại xưng hô bên đó rồi, nếu mọi người có thấy ở đâu mà HNP xưng là cậu - tôi với TTL thì nhớ nhắc tui đi sửa lại nhá:3 tại gần đây tui khá mệt, lưng tui dán ba cái salonpas rồi nên không muốn đi dò lại từng tí một lắm, cam sa mi ta mọi người.
Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!
Chương 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương