Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Tuân và Sở Chu quả nhiên là đội thứ nhất tụ họp lại được với nhau, phải đợi một lúc lâu sau thì mới thấy hai đội còn lại chậm rãi tới muộn.
"Vốn đã có mười lăm tấm thẻ, hiện giờ lại có thêm hai mươi tấm nữa, tổng cộng có ba mươi lăm tấm……" Hai người ngồi xổm ở ven đường, vừa lẩm bẩm vừa đếm thẻ, cứ như đang đếm tiền vậy "Lúc ăn trưa tôi có hỏi Tân Di, bọn họ nói buổi sáng cũng chỉ có được mười hai tấm thẻ, cho nên chắc là chúng ta có nhiều thẻ xanh nhất rồi."
Phó Tuân quay đầu lại liếc mắt một cái, phát hiện những người khác đều đang nhìn bọn họ chằm chằm "Tôi cảm nhận được sát khí."
Sở Chu cúi đầu cất thẻ đi "Lát nữa phải dựa hết vào anh rồi."
Đúng như dự đoán, trò chơi cuối cùng của chương trình là xé bảng tên, chỉ cần xé bảng tên của người khác xuống là có thể có được đống thẻ xanh mà người đó có, thời gian là nửa tiếng.
Sau khi Sở Chu nghe xong quy tắc, lập tức lợi dụng sơ hở, lặng lẽ nói với Phó Tuân "Vậy thì chúng ta giấu thẻ xanh đi đi……"
"Nhưng không thể giấu thẻ xanh ở chỗ khác được, hai người bắt buộc phải cầm theo thẻ, còn việc phân chia như thế nào, hai người tự mình bàn đi." Nhân viên công tác không lưu tình chút nào mà lấp đầy lỗ hở này.
Sở Chu hậm hực "…… Ồ."
Trước khi bắt đầu tiến vào trận chiến xé bảng tên, nhân viên công tác phát cho mỗi người một cái túi nhỏ để đựng thẻ xanh, sau đó dẫn mỗi đội đến một địa điểm khác nhau. Trên đường đi, Sở Chu nghiêm túc bàn bạc kế hoạch với Phó Tuân "Mấy người bọn họ chắc chắn đã hợp tác với nhau rồi, chắc là lát nữa sẽ đến tìm anh."
Phó Tuân hỏi lại "Sao lại không đi tìm cậu?"
Sở Chu "Tập đầu anh đã thắng đẫm quá rồi, giá trị hận thù với anh khá lớn."
"……" Phó Tuân bị thuyết phục "Vậy chúng ta chia mấy tấm thẻ này kiểu gì đây, mỗi người một nửa sao?"
Sở Chu suy nghĩ "Như vậy đi, giá trị hận thù của anh khá lớn, anh đi ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, sau đó tôi sẽ giấu chúng đi, chỉ cần câu thời gian để trong nửa tiếng này bọn họ không thể xé bảng tên của chúng ta thì sẽ thắng."
Vì thế bọn họ lưỡng lự nửa ngày, chia tới chia lui, Phó Tuân cầm theo năm tấm thẻ xanh rồi xuất phát, Sở Chu lén lút nhìn xung quanh, chạy trốn theo con đường mòn ở trong rừng.
Phó Tuân sải bước đi trên đoạn đường rộng thênh thang, chỉ sợ người khác không nhìn thấy mình, y như rằng, đi chưa được mấy bước đã gặp được hai đội của Tần Tiểu Lâu và Lâm Vũ Thanh, hóa ra bọn họ đã sớm hợp tác cùng với nhau. Phó Tuân phản ứng cực nhanh, vừa xoay người đã cất bước chạy đi.
Phó Tuân trình diễn trận chiến ngươi đuổi ta chạy ngay tại chỗ.
Hạ Nam Phong chạy được vài bước thì dừng lại, khom lưng chống gối, thở dốc nhìn mọi người đã đi xa, nhìn mãi thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: Sở Chu đâu rồi? Phó Tuân không phải sẽ chỉ là con tốt thí chứ, thật ra thẻ xanh đều đang ở trên người Sở Chu?
Cô nghĩ đến đây, chuẩn bị ngẩng đầu gọi bọn họ quay về, nhưng lại phát hiện đến cả một cái bóng cũng không còn nữa, không biết Phó Tuân đã dẫn bọn họ đến chỗ nào rồi.
…… Đuổi theo Phó Tuân cũng có thể khiến cho mấy người hưng phấn như vậy hả? Vậy mà lại chạy nhanh như vậy. Hạ Nam Phong chửi thầm.
"Xem ra người duy nhất có thể cứu được thế giới này chỉ có mình mà thôi." Hạ Nam Phong vừa nói vừa đi dọc theo con đường nhỏ "Để mình xem xem Sở Chu đang trốn ở đâu nào."
Công viên này lúc sửa chữa lại thì không san bằng con đường mòn này, cả đường toàn là lá khô và cành cây, còn có rất nhiều quả thông rơi xuống từ trên cây, sườn núi hai bên đường hai bên dốc xuống, không có rào chắn, tất cả đều là bụi cây và bùn đất, do không khí ẩm ướt nên còn hơi trơn trượt.
Hạ Nam Phong đi một hồi lâu cũng không thấy được người nào, cô cứ nhặt quả thông ở ven đường lên chơi, xòe lòng bàn tay ra cho camera nhìn, biến chương trình thành một chương trình du lịch tình thơ ý hoạ. Một lát sau, cô đột nhiên thấy được một bóng người ở phía trước, vội vàng gọi lại, người nọ xoay người lại, hóa ra chỉ là một chú nhân viên đang vác camera mà thôi.
"Chú à, ngoài chú ra thì còn có ai nữa không?" Hạ Nam Phong từ xa hỏi.
Chú nhân viên trả lời "Không có, chỉ có mỗi mình tôi thôi."
"Ồ……" Hạ Nam Phong lại cúi đầu gảy quả thông ở trong lòng bàn tay của mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi phản ứng lại, vừa nhét quả thông vào túi nhỏ của mình, vừa hùng hổ chạy đến "Hả? Chỉ có mình chú thôi sao? Chú muốn dọa tôi à, chẳng lẽ chú lại đi quay không khí!"
"Sở Chu!"
Sở Chu giơ hai tay lên, cẩn thận đi ra từ phía sau thân cây, trên tóc còn dính một mảnh lá khô, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng "Ái chà, vẫn bị phát hiện rồi."
"Nếu như không phát hiện thì chắc là có quỷ rồi!” Hạ Nam Phong từng bước tới gần "Cậu nói đi, có phải phần lớn thẻ xanh đều là do cậu giữ đúng không."
Sở Chu thấy cô chỉ có một mình, lập tức yên tâm hơn một chút, chậm rãi lùi về phía sau "Cho dù tôi có thừa nhận, một mình chị cũng không xé nổi bảng tên của tôi đâu."
"Cái gì? Cậu dám xem thường tôi hả?" Hạ Nam Phong trừng mắt, lông mày lá liễu đột nhiên tấn công về phía Sở Chu "Hôm nay cậu sẽ phải nhận thua ở dưới tay của tôi!"
Sở Chu không thể tưởng được người này sẽ mạnh như vậy, vừa mới tránh được, Hạ Nam Phong lại tiếp tục tấn công, Sở Chu vừa trốn vừa lùi, hai cameraman căn bản không theo kịp được hai người bọn họ, chỉ có thể đứng quay từ xa. Sở Chu bất đắc dĩ thở dài, tìm đúng cơ hội nắm lấy tay Hạ Nam Phong, cậu hạ thấp giọng xuống "Chị bình tĩnh một chút đi, tôi không muốn xé bảng tên của chị đâu."
"Đừng giữ tôi, buông tay ra!"
Hạ Nam Phong đang ở trong trạng thái chiến đấu hưng phấn, nếu như nói tốt thì là có ý chí chiến đấu, nếu như nói xấu thì là vì muốn xé bảng tên, cho nên bị Sở Chu giữ chặt như vậy thì cực kỳ không vui, dùng hết sức lực đẩy về phía trước nhưng vẫn không đẩy nổi Sở Chu, ngược lại bản thân còn trượt chân, sau đó ngã vào bụi cây, lăn xuống dưới đồi.
"……!!!!?" Sở Chu kinh ngạc đến nỗi bay màu, vội vàng đứng ở ven đường nhìn xuống "Chị không sao chứ!"
"Không sao!" Hạ Nam Phong nghe được lời này thì bối rối, có hơi bực bội "Dưới này toàn là bùn, ấy.... dính vào mặt tôi rồi."
Sở Chu đẩy bụi cây ra "Tôi lập tức đi xuống giúp chị đây."
"Đừng tới đây!" giọng nói Hạ Nam Phong hình như có hơi run "…… Tôi có thể tự mình đi lên."
Sở Chu đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nhìn về phía hai cameraman ở bên cạnh, chân thành yêu cầu "Cái đó, hai người có thể tắt camera đi một chút có được không."
Hai cameraman nhìn nhau, có hơi khó xử "Việc này……"
Sở Chu chắp tay trước ngực, rất hiểu lòng người mà nói lý "Không đến mười phút nữa là kết thúc rồi, chúng tôi cũng không có khả năng tiếp tục xé bảng tên nữa đâu, cho nên chắc là cũng không có gì để mà quay nữa…… Tôi xin hai anh đấy, mọi người ghi hình lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi. Nếu có người hỏi thì cứ nói là do tôi yêu cầu là được!"
Hai cameraman "Ừ" một tiếng, tắt camera đi. Lúc này Sở Chu mới đẩy bụi cây ra, cẩn thận men theo sườn núi đi giúp Hạ Nam Phong, Hạ Nam Phong ngồi ở trong vũng bùn, tình thế đúng là rất chật vật, trông cứ như là vừa bị xào chung với một nồi bùn ấy.
Sở Chu kéo cô dậy, bắt đầu cởi áo khoác ra "Chị không thể mặc bộ quần áo này nữa, cởi ra rồi mặc đồ của tôi vào, sau đó lau mặt và tóc đi. Chị có thể dùng đống quần áo còn sạch sẽ để lau bùn bị dính ở nửa người dưới."
Hạ Nam Phong hiếm khi trở nên ngoan ngoãn, gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời của cậu, lúc lau mặt còn bẹp miệng, nhỏ giọng thở dài một hơi "Lớp trang điểm bị nhòe hết cả rồi, hiện tại cũng không có cách bôi lại."
"Đừng nghĩ đến cái này." Giọng nói của Sở Chu dịu dàng hơn "Chị có bị thương ở đâu không, có đi bộ được không vậy?"
Hạ Nam Phong thử cử động, sau đó hít sâu một hơi "Có hơi đau một chút."
Sở Chu nghĩ kỹ nói "Để tôi cõng chị đi, nếu chị không muốn để người ta thấy lớp trang điểm bị nhòe của mình, thì có thể giấu mặt đi."
Hạ Nam Phong cúi đầu, uể oải ỉu xìu "Ừ" một tiếng.
"Cậu bảo bọn họ ngừng quay là vì giúp tôi à?" Hạ Nam Phong chôn mặt ở trên người Sở Chu, nhỏ giọng hỏi.
Sở Chu im lặng một lát, chậm rãi trả lời "Cứ coi như là vậy đi, chỉ là tôi cảm thấy, ở trước camera, phụ nữ nào cũng muốn trông xinh đẹp hết……"
Hạ Nam Phong nhíu mày, không rõ trong mắt có cảm xúc gì "Vừa nãy tôi bị ngã, thật ra được tính là tự làm tự chịu, rốt cuộc thì tôi vốn muốn đẩy cậu xuống, vậy mà cậu lại còn không so đo hiềm khích trước đây tới kéo tôi lên, nếu như được truyền ra ngoài thì chắc là cậu sẽ nhận được không ít lời khen, hơn nữa xét về một mặt thì danh tiếng của tôi cũng không được tốt lắm, chắc là cậu có thể trực tiếp hút được một đống fans, không phải mục đích tham gia chương trình của cậu là vì điều này à?"
"Nếu là như vậy, chỉ sợ khi tôi đang hút fans thì cùng lúc đó chị sẽ bị anti fans mượn đề tài này để tấn công……" Sở Chu nghiêm túc trả lời "Tuy tôi tham gia chương trình là để hút fans, nhưng tôi không muốn dùng đến cách sẽ gây tổn thương cho người khác."
Hạ Nam Phong nhẹ nhàng cười ra tiếng, dùng ngón tay gõ vào bờ vai của cậu "Loại người ngốc nghếch như cậu hiếm thấy lắm, khó trách, tôi thấy điều kiện của cậu tốt như vậy mà còn flop như thế, chắc chắn là cậu chịu thiệt rất nhiều."
Sở Chu cười khổ một tiếng "Chị vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của tôi khắc nghiệt như vậy sao? Thôi được rồi, tạm thời coi như là chị đang khen tôi."
Đúng lúc sắp hết giờ thì Sở Chu cõng Hạ Nam Phong tới nơi tập chung. Hạ Nam Phong thấy chương trình sắp kết thúc, nhân cơ hội nhẹ nhàng nói vào tai Sở Chu "Này, cậu là gay có đúng không."
Trong lòng Sở Chu sửng sốt, cậu lập tức moi hết tất cả từ ngữ ở trong lòng ra để chuẩn bị giải thích, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hạ Nam Phong nói "Được rồi, tôi nhìn người chuẩn lắm, cậu không cần phải giải thích đâu. Đừng lo lắng, trong giới này có nhiều gay lắm, không thiếu một người như cậu đâu, tôi sẽ không nói bậy lung tung."
"Ồ……" Sở Chu nới lỏng lòng cảnh giác.
Hạ Nam Phong nhìn Phó Tuân ở phía xa, khe khẽ thở dài "Đáng tiếc, trên đời thật sự có người đối với mấy chuyện tình cảm này dốt đặc cán mai, sợ rằng sau này cậu sẽ phải vất vả rồi."
Sở Chu không rõ nguyên do "Hả? Vất vả, tôi vất vả cái gì?"
Hạ Nam Phong khinh thường "tch" một tiếng, nheo mắt nói "Đàn ông đều thích người ngốc nghếch như vậy sao, thôi được rồi."
"Cậu để tôi xuống đi, tôi không sao đâu."
Hạ Nam Phong đi có hơi khập khiễng, may mà hình như không có trở ngại gì. Lâm Vũ Thanh chạy tới "Chị à, chị làm sao vậy, sao tôi lại thấy chị bị cõng về……"
"Ngã một cái mà thôi, không có việc gì."
Hạ Nam Phong nhìn đến Phó Tuân, thấy bảng tên của anh vẫn còn ở sau lưng, không khỏi trêu chọc "Anh vẫn mạnh thật đấy, anh Tuân."
Phó Tuân khẽ hừ nhẹ, vẻ mặt đầy ý: Không phải chuyện này là đương nhiên sao.
Hạ Nam Phong quay đầu lại nhìn Sở Chu một cái, lại nhìn sang Phó Tuân, nhỏ giọng chế nhạo, trong sự trêu đùa còn có một chút bất đắc dĩ "Lợi hại như vậy mà vẫn là một cái đầu gỗ, không thể dùng được."
__________
Thời gian ghi hình của tập hai kết thúc, cuối cùng Sở Chu cũng có thể rời khỏi đảo. Không nghĩ tới là chị Tiểu Mạc lại tự mình đến đón cậu.
"Ngày hôm nay của cậu như thế nào?" Sở Chu vừa mới ngồi vào xe, chị Tiểu Mạc đã lập tức tra hỏi "Vừa nãy chị còn thấy cậu nói chuyện với Phó Tuân, hai người rất thân thiết à?"
Sở Chu ngẩn người "…… Cũng, cũng tạm ổn."
Chị Tiểu Mạc tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy "Cậu còn rất nhanh trí, biết chọn người lợi hại nhất để làm thân, ngẫu nhiên cũng học được cách để cọ nhiệt độ linh tinh rồi, nếu như cậu vẫn muốn tiếp tục làm người vô hình ở trong giới giải trí này thì thật nguy hiểm."
Sở Chu nghe những lời này, không biết vì sao lại thấy hơi phiền lòng, không tình nguyện lẩm bẩm "…… Tôi biết rồi."
"Haizzz, quên đi, chị không nên ép buộc cậu." chị Tiểu Mạc bất ngờ thở dài "Nói đến cùng, vẫn là do công ty của chúng ta quá nhỏ, thật ra cậu là một hạt giống tốt."
Vẻ mặt của Sở Chu ảm đạm, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe "Không cần nói như vậy, chị Tiểu Mạc, công ty có ân với tôi."
"Đúng rồi!" chị Tiểu Mạc đột nhiên nói sang chuyện khác "Cậu đã đọc qua kịch bản chưa? Ngày mai là phải đi thử vai rồi, có được cơ hội này không dễ chút nào, vẫn còn có một ít đối thủ cạnh tranh. Nhưng mà chị đã cố ý hỏi cho rõ rồi, cơ hội vẫn rất công bằng, đạo diễn Vân chả để ý đến bối cảnh đằng sau bao giờ hết."
Sở Chu vực lại tinh thần "Tôi sẽ cố hết sức."
Cậu mở điện thoại ra, nghĩ rằng muốn nhân lúc này thì đọc qua kịch bản, kết quả lại phát hiện WeChat có một tin nhắn mới, có người gửi lời mời kết bạn cho cậu.
Ai vậy?
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
P/S: Bịa bịa bịa, tất cả đều là bịa, khóc lên khóc xuống:))) nói vậy thôi chứ không phải bịa thật đâu nhé....bịa có một tí xíu thôi hihi. Mọi người nhớ là CN tui đã đăng chương bù rồi nên mai sẽ không có chương mới đâu nhé.
P/S again: Cái đợt tháng 3, tháng 4 trên Watt soi một đống nên các editor quy ẩn kinh quá:)))) có nhà nhảy sang Word còn may, có nhà thì xóa truyện, khóa truyện....có khi bay cả nick luôn. Nhưng có mấy nhà không đăng chương mới sau đợt đó nữa, nên tui định để đến lúc mà tui làm xong bộ này rồi mà mấy nhà đó chưa đăng gì thì tui sẽ thầu, nếu tui có thể liên hệ hỏi han các bạn í mà drop thì tui sẽ xin về để đỡ mất công edit lại từ đầu, nhưng nếu mà không liên lạc được thì tui sẽ làm lại hết luôn, có thể sẽ không hay được như người ta:( nhưng mà đói lắm thì ăn quàng huhu. Mà toàn là mấy bộ cá mặn với cả có em bé cute tui thích lắm. Nhưng chắc cái ngày tui hoàn thành bộ này còn xa tít tắp mù khơi:")))))))
Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!
Chương 30
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương