Sở Chu nghiêm túc đọc kịch bản suốt hai ngày liền.
Bộ phim này tên là《404》, còn có một tiêu đề dự kiến được ghi ở phía sau. Nội dung đại khái là về một tội phạm mang danh đã chết*¹ tên là La Tu, hắn đã lái xe vào nhầm một thành phố nơi mà khói đặc lượn lờ ở khắp nơi, tản ra một bầu không khí đầy khủng bố, trên bản đồ không hề tìm thấy nơi này, các thiết bị mà bản thân có cũng bị mất hiệu lực, nơi này giống như là địa bàn của ác ma vậy.
La Tu bị kẹt ở thành phố này, khoảnh khắc màn đêm vừa đến, quái vật đã bắt đầu xuất hiện, lúc hắn đang chạy trốn thì bị bị thương, được Lăng Dặc - một cư dân ở trong thành phố này cứu giúp.
Lăng Dặc là một thiếu niên trẻ tuổi hơn La Tu, La Tu từ trong miệng cậu ta mà biết được thông tin của thành phố này. Dân cư nơi này thưa thớt, tựa như tàn tích sau tận thế, mỗi khi màn đêm buông xuống, quái vật sẽ xuất hiện để kiếm ăn. Nhưng Lăng Dặc cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này, hắn không có bất cứ ký ức gì về người thân và bạn bè, giống như là một npc đã được thiết lập sẵn ở trong thành phố này vậy.
La Tu muốn thoát khỏi nơi này, hắn mạnh mẽ mang theo Lăng Dặc cùng nhau lên đường, lý do là nếu như gặp phải nguy hiểm thì sẽ có thêm một cái lá chắn làm bằng thịt. Trên đường bọn họ gặp đủ loại người kỳ dị, chẳng hạn như người mẹ ác độc, người giết thịt gia súc nhát gan, trẻ con có ánh mắt hung ác…… Còn gặp đủ loại quái vật, cũng khiến La Tu lấy lại được ký ức trước kia, hắn tàn phá gia đình, quá khứ bất kham*² của hắn, cùng với việc hắn là tội phạm bị truy nã hàng đầu. Nhưng hắn phát hiện ký ức của mình cũng không hoàn chỉnh, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện những mảnh ký ức rách nát và hình ảnh mơ hồ.
Ở trong hoàn cảnh vô cùng khủng bố và nặng nề này mà Lăng Dặc lại thể hiện được sự lương thiện, dịu dàng mà dũng cảm của mình, bầu không khí xung quanh cậu và cậu không hợp nhau chút nào, có thể La Tu đã nhiễm phải những điều này, nên hắn không nhịn được mà bảo vệ cậu ta vào lúc nguy hiểm.
Bọn họ tìm thấy một căn phòng ở trên đường, La Tu cảm thấy rất quen mắt, hắn nhận ra căn phòng này giống y hệt căn phòng mà hắn đã từng ở, trên tường có treo ảnh của hắn, nhưng hắn phát hiện ra trong ảnh thế mà lại có cả Lăng Dặc. Hắn quay đầu nhìn vào gương, trong nháy mắt gương mặt của ác ma hiện lên.
Vì sao anh lại trở thành tội phạm. Lăng Dặc hỏi hắn.
La Tu chậm rãi trả lời. Bởi vì tôi đã giết một người.
Sau đó……
Sau đó thì không có sau đó nữa, vậy mà biên kịch lại không đưa toàn bộ kịch bản cho bọn họ. Những bí ẩn này đều không có lời giải thích, Sở Chu xem xong, không hiểu sao lại như lạc vào trong sương mù, cậu bắt đầu suy đoán, có thể toàn bộ bộ phim này chính là thế giới nội tâm của La Tu, mà Lăng Dặc lại chính là nhân cách lương thiện của hắn?
Tất nhiên vai mà cậu thử không phải là nhân vật chính, vai chính đã chọn được diễn viên rồi. Cậu đi thử vai của Lăng Dặc, nhân vật then chốt của bộ phim, coi như là nam hai.
Ngày thử vai, Sở Chu ký xong hợp đồng bảo mật thì bắt đầu chờ đợi. Cậu phát hiện đúng là còn có những diễn viên khác cùng ngồi chờ với cậu, những người này đều không quá nổi tiếng, đúng như dự đoán, vị đạo diễn này đúng là rất tiết kiệm chi phí, bắt đầu tính từ cả việc trả lương cho diễn viên.
Lúc Sở Chu được gọi vào, cậu đã là người cuối cùng. Cậu từ từ làm dịu tâm trạng lo lắng của mình, sau đó bước vào phòng thử vai.
Trong phòng có hai người đang ngồi, một người là một người phụ nữ với mái tóc dài, vô cùng xinh đẹp, người còn lại thì là một người đàn ông đội mũ, vành mũ của hắn được kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ được mặt. Bên cạnh còn có một số nhân viên công tác và cả cameraman.
Nhìn thấy Sở Chu, người phụ nữ với mái tóc dài thân thiện mỉm cười "Sở Chu đúng không, xin chào, tôi là Vân Tú."
Sở Chu nghe thấy giọng nói này thì không khỏi bất ngờ.
—— Âm thanh này chắc chắn là của đàn ông! Hơn nữa anh ta nói anh ta là Vân Tú, anh ta là đạo diễn sao???
Đạo diễn Vân Tú nổi tiếng gần xa là một người thích giả gái sao???!
Trong lòng Sở Chu bị từng gợn sóng kinh ngạc đánh úp, nhưng dù như vậy thì bên ngoài cậu vẫn giả vờ vô cùng bình tĩnh, lễ phép mỉm cười, chào hỏi "Xin chào đạo diễn Vân, tôi là Sở Chu, tôi rất vinh dự khi có thể gặp ngài."
Vân Tú gật đầu, đi thẳng vào vấn đề "Chúng ta bắt đầu đi."
Cảnh mà đạo diễn giao cho Sở Chu là cảnh an ủi một đứa bé, nhân viên công tác đặt một con búp bê vải lên trên ghế, để cậu diễn với cả nó.
Sở Chu hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu nhớ lại nọi dung của kịch bản.
Đứa bé ngồi ở trên băng ghế dài, cả người bẩn thỉu, ánh mắt hung ác còn có một chút nước mắt, nó bĩu môi, trừng mắt nhìn Lăng Dặc.
"Bố mẹ của em đâu?" Lăng Dặc chậm rãi quỳ xuống, dùng một độ cao bằng với đứa bé, dịu dàng nhìn nó.
Đứa bé chỉ về hướng ở bên cạnh, Lăng Dặc nhìn theo hướng mà nó chỉ, thấy ở ven đường chồng chất thi thể của quái vật, nhìn mà rợn người.
Ánh mắt của Lăng Dặc bỗng nhiên thay đổi, tràn đầy bối rối, sợ hãi…… Vả cả sự giận dữ.
Cậu ở trong thành phố này, tuy không thể hiểu được bản chất của nó, nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà thương xót cho đứa bé ở trước mặt mình. Cho nên cậu tức giận, sự tức giận này lại là tiếng thở dài bất lực, nó chỉ lướt qua một cách nhanh chóng.
Ánh sáng trong đôi mắt của đứa bé chậm rãi tối đi "Em chỉ còn có một mình thôi, em sẽ không sống nổi ở chỗ này đâu……"
"Em muốn ở cùng với bố mẹ."
"Hãy sống sót." Lăng Dặc nhỏ giọng lẩm bẩm, như là đang tự nói cho mình nghe vậy.
"Sống sót." Lăng Dặc nhẹ nhàng nắm lấy tay của bé trai, giọng điệu trở nên kiên định, nước mắt đảo quanh lòng mắt "Sống sót thì không cần lý do."
Bé trai sửng sốt, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc "Vì sao anh lại muốn khóc, anh trai lớn?"
"Được rồi."
Giọng nói của Vân Tú đột nhiên vang lên, kéo Sở Chu ra khỏi vai diễn, cậu vừa mới tưởng tượng búp bê vải trước mắt thành bé trai để diễn.
Sở Chu lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy. Vẻ mặt Vân Tú dịu dàng nhìn cậu, đánh giá "Diễn cũng tốt lắm, cậu đã từng đóng phim điện ảnh bao giờ chưa?"
Sở Chu không nhịn được gãi gáy, thành thật trả lời "Không có……"
"Xem ra là một người rất đáng để đào tạo." Vân Tú đồng ý gật đầu, dùng khuỷu tay chọc vào người đàn ông ở bên cạnh "Cậu cảm thấy thế nào?"
Khóe môi người đàn ông cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười "Cậu có muốn thử diễn một cảnh với tôi không?"
"À? Nếu cậu muốn thì cũng được." Vân Tú nâng cao âm cuối, tươi cười thân thiện "Không cần bắt nạt em trai nhỏ này quá đâu, đã muộn lắm rồi."
Người đàn ông đứng dậy, từ từ bước ra từ đằng sau cái bàn, để lộ ra một dáng người cao gầy, có thể hơi thấy được cơ bắp căng chặt ở dưới áo thun. Hắn nâng vành mũ lên, khiến mọi người có thể thấy rõ đôi mắt sâu thẳm và đong đầy cảm xúc của mình.
Bây giờ Sở Chu mới nhận ra người này.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Phó Trì."
Giọng điệu của Phó Trì thật ra rất phóng khoáng. Sở Chu bắt tay với hắn, lễ phép mỉm cười "Xin chào anh Trì, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu."
"Hahaha không có gì để mà ngưỡng mộ hết." Phó Trì vừa khó hiểu mà cười rộ lên, vừa vỗ vai của Sở Chu "Không cần phải cư xử xa lạ như vậy đâu."
Sở Chu bị vỗ đến mức sửng sốt, nghĩ thầm mình có quen biết người này à?
Vân Tú chống khuỷu tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau, đặt cằm gác ở trên tay, hoàn toàn là dáng vẻ ngồi xem kịch, anh ta thân thiện mỉm cười "Phó Trì sẽ đóng vai La Tu, tôi chọn một cảnh diễn đơn giản cho hai người, hai người diễn với thử nhau xem?"
Cuối cùng, cảnh mà bọn họ diễn chính là cảnh La Tu và Lăng Dặc chạy trốn ở trên đường, La Tu vô tình bị thương.
Lúc Phó Trì bắt đầu nhập vai, ý cười và sự vui vẻ ở trong mắt hắn lập tức biến mất gần như không còn một chút nào, thay vào đó chính là sự nghiêm khắc và máu lạnh của một tên tội phạm, bầu không khí xung quanh hắn cũng thay đổi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Chu khiến cậu nổi hết cả da gà.
…… Thật là lợi hại. Sở Chu âm thầm cảm thán, đây là một diễn viên ưu tú sao?
Cậu lại không nhịn được mà nhớ tới cảm giác lúc mình diễn chung với Phó Tuân.
Cốt truyện bắt đầu rồi.
La Tu bị thương rất nặng, dựa vào ven tường không thể nhúc nhích được, dù vậy, lưng của hắn vẫn thẳng như thường, ánh mắt không chịu thả lòng, tràn đầy sự tàn nhẫn.
Quái vật xung quanh nhìn trộm, Lăng Dặc hoảng loạn đến mức chân tay luống cuống, sợ hãi đến mức run rẩy cả người, cuối cùng cậu vẫn bò đến trước mặt La Tu, muốn đưa hắn đi.
"Biến đi!" La Tu hung ác gằn nhẹ một tiếng.
Lăng Dặc bị mắng đến mức run hết cả người, nhưng cậu vẫn cắn răng tới gần hắn, run rẩy khó khăn nói "Nếu như tôi mặc kệ anh, anh sẽ chết ở chỗ này."
La Tu cười lạnh khinh miệt, lại có chút chua xót nhè nhẹ "Tôi không cần sự thương hại của cậu."
Ngón tay của Lăng Dặc run lên nhưng vẫn băng bó cho La Tu, ngoài miệng bắt đầu cậy mạnh "Tôi không có thương hại anh, chỉ là tôi không thể nhìn được, tôi không nghĩ là mình có thể trơ mắt nhìn người sống biến thành thi thể……"
La Tu ngẩn người, cảm xúc trong mắt nhất thời bị lẫn lộn "Ở lại nơi kỳ lạ này lâu như vậy, vậy mà cậu vẫn còn có thể ngây thơ như thế, cậu có phải là một tên ngốc không thế……"
Đột nhiên, quái vật chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối. Mỗi một tế bào trong người Lăng Dặc đều đang run rẩy, nhưng cậu vẫn dứt khoát kiên quyết lảo đảo đứng lên, giơ cây đuốc lên……
"Lăng Dặc, cậu điên rồi à." La Tu nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt Lăng Dặc tái nhợt "Để tôi cản nó lại, ngài La, nếu anh còn thừa sức lực thì mau chạy trốn đi……"
"Ok, dừng ở đây được rồi." Vân Tú cười tủm tỉm kêu bọn họ dừng lại "Sở Chu, cậu có thể về rồi, chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sau, cậu diễn rất tốt, tiếp tục cố lên."
Sở Chu cũng không biết mình có được chọn hay không, cậu hơi thấp thỏm mà cảm ơn, chân thành bình luận "Anh Trì diễn quá lợi hại, tôi hoàn toàn bị hút vào bầu không khí ấy luôn."
Phó Trì chả ngại tí nào, cười haha "Đúng vậy, đúng vậy, tôi rất lợi hại hahaha, em trai nhỏ, ánh mắt của cậu tốt lắm."
Vân Tú "……"
Lúc Sở Chu chuẩn bị xoay người rời đi thì Vân Tú đột nhiên hỏi cậu "Nếu tôi nói trong câu chuyện này, La Tu sẽ phải trải qua sự dằn vặt nội tâm rất khổ sở, thì cậu cảm thấy rằng La Tu nên có một cái kết đẹp hơn, hay là một cái kết hoàn toàn đau khổ?"
"Hả?" Sở Chu đột nhiên có chút ngây thơ, đây cũng là câu hỏi của việc thử vai à?
Vân Tú trấn an cậu "Đừng căng thẳng, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cứ dựa theo suy nghĩ thật sự của cậu mà nói đi."
"Vậy à." Sở Chu nghiêm túc suy nghĩ rồi mới chậm rãi trả lời "Tôi cũng không rõ là cái nào sẽ tốt hơn, nhưng tôi cảm thấy, dù là cái kết tốt hay xấu, thì sự dằn vặt của hắn đều đáng được đáp lại……"
Sở Chu nhìn Vân Tú đang nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu, cậu nở một nụ cười nhạt "Nếu không thì chẳng phải là quá tàn nhẫn sao?"
Vân Tú im lặng một lúc rồi hiểu ý mỉm cười "Cảm ơn cậu, Sở Chu."
Sau khi Sở Chu rời đi, Phó Trì mới trộm hỏi Vân Tú "Tú Tú à, anh nói thật đi, có phải anh còn chưa quyết định được cái kết hay không……"
Vân Tú ngại ngùng nhỏ giọng hừ một tiếng "Đừng vạch trần tôi như vậy."
Phó Trì thấy Vân Tú viết gì đó ở trên CV của diễn viên, hỏi "Cái người vừa rồi, anh định chọn cậu ta hả?"
Vân Tú dùng bút gõ vào tài liệu "Hạt giống không tệ như vậy vẫn còn tồn tại ở trong giới giải trí này không có nhiều lắm đâu, phải trân trọng cho tốt vào."
Phó Trì "Ồ" một tiếng, nhìn xuống dưới bàn, không khỏi kêu lên "Không xong rồi, người anh em của tôi vẫn còn chờ tôi ở bên ngoài, đến trễ là bị đánh đấy."
"Được rồi, cậu đi đi, tôi còn có chút việc." Vân Tú ném một tập tài liệu vào trong lồng ngực hắn "Giúp tôi cầm tập tài liệu dự phòng này về đi, đừng có làm mất đấy."
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Gốc của "Mang danh đã chết" là "Bỏ mạng thiên nhai":))) bịa dzi chứ cũng chịu.
*²: "Bất kham" là khó bị điều khiển, tui thấy để nguyên sẽ hay hơn.
P/S: Má thẻ thất tịch của LND cháy vãiiiiiiiiii!!!!!!! Mọi người thấy từ "văn kiện" ở đâu thì nhắc để tui sửa lại thành "tài liệu" nhé, cảm ơn mọi người:3
Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!
Chương 32
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương