Cách Cách Cát Tường - Thuyết Mộng Thoại
Chương 3
Lo lắng một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, tự động viên mình, với tâm trạng rối bời, ta leo lên xe ngựa. Gần tới cổng cung, ta vén mành xe gọi Phúc Linh An, rất thành khẩn hỏi nếu con cái bỏ nhà đi, làm cha mẹ sẽ trừng phạt thế nào. Hắn nghiêm nghị nói: Đánh gãy hai chân, nhốt cả đời.
Ta sờ hai chân lạnh toát, nói: Nặng quá rồi đấy! Hắn cười khì, bảo nếu ta biết nhận lỗi, chắc chỉ bị phạt quỳ tế đường, sao chép gia huấn thôi. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi hạ mành xe xuống. Phúc Khang An rất thành thật nói bên cạnh: Cách cách đừng sợ, thần sẽ cầu xin hoàng thượng khoan hồng cho. Trong xe ta cảm ơn: Cám ơn! Lòng hơi nhẹ nhõm, suy nghĩ xem sắp tới sẽ đối mặt thế nào.
Vừa đến Hàm Phúc cung, lập tức truyền chỉ đến Khôn Ninh cung. Liễu Thanh nhanh chóng giúp ta thay đồ rồi đi Khôn Ninh cung nhận tội. Khi tới nơi, thấy hoàng hậu nhăn mặt, hai bên còn ngồi mấy phi tần và các cách cách. Ta vừa bước vào đã quỳ lạy, có vẻ sẽ bị gia phạt. Trước tiên hỏi ta sao trốn ra khỏi cung, hoàng hậu còn nói ta có người giúp bên trong. Cuối cùng ta thành thật kể lại. Bà ta bảo ta quả là đồ nha đầu quê mùa, liệt kê ra một đống tội trạng của ta, tự tiện ra ngoài, mất đức hạnh, mất lễ tiết, làm mất mặt nhà vua, khinh thường quy củ cung đình... Ta cúi đầu im lặng, dù trong lòng thấy quá đàn áp người ta.
Ta đợi hoàng hậu tuyên án, quỳ tế đường. Trong lòng vẫn nghĩ ai ngốc mà đi quỳ thật, không ai trông thấy thì vẫn lười biếng. Nhưng ta không ngờ hành động của mình liên lụy nhiều người. Ta có thể thoải mái rời cung là nhờ cung nữ, thị vệ canh cửa... tất cả đều tắc trách. Tất cả bị phạt đòn ở ngoài Trường Xuân cung. Tiếng khóc than đau đớn của nam nữ vọng lại. Hoàng hậu cố tình cho mọi người nghe thấy, để ta nghe thấy. Quả thực bà đã dọa được ta, mỗi tiếng rên rỉ như xé nát trái tim ta. Ta liên lụy họ, mà họ vô tội. Họ cũng có cha mẹ thương yêu. Mẫu thân và em trai Liễu Thanh mong chờ tỷ tỷ về... Ta van xin hoàng hậu tha cho họ, cứ trừng phạt ta.
Nhưng bà nói phải cho ta một bài học, biết đâu là nên đâu là không. Lúc đó hoàng thượng đến, hoàng hậu tỉ mỉ miêu tả hành động của ta với hoàng thượng. Ta chỉ biết quỳ xuống xin lỗi, cầu xin tha thứ. Ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, không bằng con kiến. Ban đầu cứ tưởng sẽ sống phong lưu, kết quả chỉ thấy bất lực và vô vọng. Hoàng thượng không thấy gì sai trái trong hình phạt của hoàng hậu, chỉ nói ta mới đến nên phạt nhẹ. Nhưng cung nữ, thái giám, thậm chí cả thị vệ cửa cũng bị trừng phạt, nếu không sao quản lý được hậu cung.
Ta bị ma ma bắt ngồi lại đại đường Khôn Ninh cung, nghe văng vẳng tiếng roi quất vào da thịt bên ngoài. Ta thực sự cảm thấy bất lực, không biết quay lại là đúng hay sai. Bản thân quá ích kỷ, đây không phải nhà ta, ở nhà có thể làm nũng với cha mẹ. Nơi đây có quy củ, lễ nghi của hoàng gia. Hay là ta...
Ta trở lại Hàm Phúc cung, đến phòng cung nữ giúp bôi thuốc. Liễu Thanh cố ngăn cản nhưng ta nắm tay nàng, nói: Liễu Thanh, ta với ngươi không khác gì nhau, đều là bảo bối trong mắt phụ mẫu, được yêu thương như châu báu, không ai cao quý hơn ai cả. Hơn nữa lại là ta liên lụy ngươi.
Rồi bảo thái giám tự bôi thuốc cho nhau. Thấy ánh mắt biết ơn của họ, ta càng đau lòng. Ngồi trên giường nhưng không sao ngủ được, vẫn cảm thấy lạc lõng, không biết phải làm sao. Do cung nữ thái giám đều bị thương nên cho nghỉ ngơi hết, chỉ có Đào Hồng không bị phạt vì chính nàng ta chạy đi báo hoàng hậu ta mất tích. Nàng ta cũng không có lỗi. Ta bảo Đào Hồng đi chăm sóc Liễu Thanh, Bình Nhi... còn mình ngồi thừ ra. Cho đến khi hoàng thượng ngồi xuống giường ta mới hay, ông đã sai hết thái giám đi mất. Ông vuốt đầu ta, khiến ta cảm nhận ông như một người cha lúc này. Nước mắt ta tuôn trào, không cầm được. Ông nói nhỏ: Đã vào cung thì phải tuân theo quy củ cung đình, cuộc sống trước đây với mẫu thân con đã qua rồi. Đây không phải chốn bình dân, huống hồ con là cách cách, không được nô đùa.
Ta cố gắng bình tĩnh nhưng thực sự lòng quá hoang mang, không biết phải làm sao. Ta nghiến chặt răng, từng chữ như đã quyết tâm lớn lao: Phụ hoàng, con xin người cho con ra khỏi cung. Con nghĩ rồi, con vẫn không thích hợp ở đây. Hoàng thượng sốc, im lặng một lúc nhìn bờ vai quyết tâm của ta. Ông nói: Đây không phải trò đùa, không phải con muốn ra là ra được đâu. Con là cách cách do trẫm phong, là con của trẫm, tuyệt đối không thể lưu lạc dân gian.
Ta cười nhẹ: Con của người sống không vui, tại sao ta phải trốn khỏi cung điện? Nơi đây đàn áp ta, khiến ta khó thở. Suốt ngày nhốt trong cái lồng nhỏ vuông vức này, khắp nơi đều quy củ chế độ, phân biệt đẳng cấp, áp bức. Ta học bao nhiêu ngày lễ nghi rồi còn không biết cách đi đứng nữa. Ở đây cũng chẳng ai thích hay quan tâm ta. Phụ hoàng, người có quá nhiều con cái, không để ý thêm một ta là gì. Ta càng không muốn sống như con rối, bị những lễ nghi quy củ khống chế, theo ý muốn của các người mà lớn lên. Xin hoàng thượng ngài cho ta ra ngoài, ta không muốn ở lại đây! Nói đến đây ta đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, không chút sợ hãi.
Nghe ta nói, hoàng thượng càng tức giận. Nhưng ta vẫn tiếp tục: Ban đầu ta định bỏ đi không quay lại, nhưng rồi lại trở về. Không ngờ vì quyết định của ta, biết bao người vô tội phải chịu tội. Ta càng áp lực, sợ làm liên lụy thêm nhiều người nữa. Ta không thể sống cảnh giác như vậy suốt đời, như thế ta sống có ý nghĩa gì!
Cuối cùng, hoàng thượng lại cười khổ. Ông chỉ nói trầm giọng: Ai cũng như thế cả, chúng ta là chủ, họ là nô tài. Chúng ta phải làm tròn bổn phận chủ nhân, họ cũng phải giữ bổn phận nô tài.
Ta phấn khích nói: Cái gì chủ tớ, vài trăm năm nữa sẽ không còn chủ tớ! Tất cả đều như nhau. Cuối cùng ta cũng chọc giận được hoàng thượng. Ông giơ tay tát mạnh vào mặt ta đang ngước lên chống chế. Ông gằn giọng: “Đồ vô ơn!” Ta choáng váng, từ nhỏ đến lớn chưa ai tát ta như vậy. Ta hoàn toàn không có ý nguyền rủa nhà Thanh sớm diệt vong đâu. Trong mắt họ, triều đại sẽ hưng thịnh mãi mãi, nhưng ta biết rõ thời đại sẽ tiến bộ.
Ta tức giận ông tát mặt ta, còn cảm thấy làm rất đúng. Ta ngước mặt còn lại lên, nói: Được, cứ đánh đi, tiếp tục đánh nữa đi. Dù sao ta cũng chẳng phải con gái ông. Hoặc đánh chết ta, hoặc thả ta đi. Ta không hề liên quan gì đến ông cả. Chút do dự còn sót lại giờ đây tiêu tan hết. Toàn bộ tâm trí ta chỉ còn suy nghĩ thoát khỏi nơi tù túng này, nhất là nơi bất cứ ai cũng có thể sai khiến ta.
Hoàng thượng run râu, chửi ta bất hiếu, phản nghịch. Có lẽ thái giám, cung nữ ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng đổ xô vào quỳ xuống, cùng van xin hoàng thượng nguôi giận. Không biết ông có nguôi giận không, nhưng ông ra lệnh: Cách cách cứng đầu bướng bỉnh, nhốt nó trong Hàm Phúc cung suy ngẫm. Cho đến khi nào suy ngẫm tốt, sẽ thả ra. Rồi ông giận dữ bỏ đi.
Ta ôm mặt bị tát đỏ rực, khóc thút thít. Trong khi các cung nữ thái giám của ta đều nằm liệt giường vì vết thương roi vọt. Ta cô độc một mình trong phòng, buồn bã không hiểu vì sao, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy. Cổng phòng khóa lại, không thể ra ngoài. Mỗi ngày có người mang cơm nước đến, ta thậm chí chưa kịp muốn tự do nhiều hơn đã bị hạn chế tận cùng rồi. Ta không khỏi tự cười nhạo bản thân. Bên ngoài cung điện là từng bước khó khăn, bên trong cũng bước đi gian nan. Ta đến đây chỉ là trò cười ư?
Không biết bao nhiêu ngày tối om, có giọng nói trầm lắng gọi nhỏ: “Cách cách, cách cách”. Ta ừ nhẹ, thực ra vẫn chưa biết mình sẽ ra sao nên không hứng thú gì cả. Giọng nói tiếp: “Cách cách, ta là Phúc Khang An. Nàng hãy nhận lỗi với hoàng thượng, nhất định người sẽ thả nàng ra”. Ta không đáp, hắn tiếp tục khuyên: “Đừng cứng đầu nữa, nàng chỉ cần hạ mình xuống một chút là có thể ra ngay mà”. Cho đến khi có người đi ngang, hắn mới ngậm miệng bỏ đi. Sau đó có ai đó ném một cuộn giấy vào phòng ta. Dù không mấy hứng thú nhưng quá chán chường ta đã mở ra. Thấy vẽ một con gà bị nhốt trong lồng, bên ngoài còn một bầy chim cười nhạo nó. Ta tức điên người lên. Sao ta có thể tệ đến mức là con gà chứ? Dù là gà, ta cũng là gà rừng, không bao giờ chịu làm con gà ngu ngốc bị nhốt trong lồng không biết bay!
Lúc này ta mới nhận ra cứu vãn bản thân chỉ có thể là chính mình. Con đường phía trước ta sẽ đi như thế nào cũng nằm trong tay ta. Ta xoa nhẹ bức tranh rồi gấp gọn cất đi. Nó sẽ thúc đẩy ta trên con đường phấn đấu phía trước. Rồi dọn dẹp tâm trạng, ra lệnh gặp hoàng thượng. Ta biết chắc chắn có người sẽ đi báo, nên tự chuẩn bị trang điểm chờ triệu kiến.
Quả nhiên không lâu sau hoàng thượng triệu ta chầu. Vào đại điện, ta mang theo tất cả sự chân thành tiến đến bàn làm việc của ông rồi quỳ xuống. Hoàng thượng lập tức nét mặt dịu đi. Ta chưa kịp nói đã rơi nước mắt, thực ra cũng là nước mắt chân thành. Nghĩ về hoàn cảnh của mình, ta tự nhiên thấy xót xa. Quan hệ của đám nữ nhân trong hoàng tộc chắc khác xa nữ tử bình dân. Giọng ta vốn nhẹ nhàng, chỉ vì tính tình vui vẻ, năng động hàng ngày khiến ta trở nên linh hoạt hơn. Giờ lại phát huy được khía cạnh dịu dàng ấy: “Hoàng a mã, Tư Tư biết lỗi rồi, đặc biệt đến nhận lỗi. Tư Tư không nên cãi lại hoàng a mã, không nên làm hoàng a mã giận, tất cả lỗi đều là do Tư Tư. Xin hoàng a mã nghĩ vì tình Tư Tư còn nhỏ, mới vào cung nhiều điều không quen, đừng giận Tư Tư nữa. Tư Tư thật không xứng đáng khiến hoàng a mã tức giận. Xin hoàng a mã giữ gìn long thể, nếu không Tư Tư càng day dứt”.
Mỗi câu gọi hoàng a mã khiến tâm trạng hoàng thượng dịu đi, cũng lộ vẻ hài lòng. Ta tiếp: “Hoàng a mã như núi đá, Tư Tư như cỏ lau. Núi đá bất di, cỏ lau mềm mại. Mẫu thân đặt tên con là Tư Tư vì bà muốn nói tình yêu của bà dành cho hoàng thượng vĩnh viễn kiên cường, còn nhớ thương người mãi không dứt. Tư Tư hổ thẹn với mẫu thân, vừa vào cung đã gây náo loạn, khiến hoàng a mã giận”. Nói rồi lại khóc nức nở, cuối cùng thậm chí nghẹn ngào.
Hoàng thượng bước xuống nâng ta dậy, lau nước mắt trên mặt ta, âu yếm vuốt tóc: “Hôm đó trẫm có đánh con có đau không?”
Ta lắc đầu, hoàng thượng bất đắc dĩ cười, nghiêm khắc nói: Ngày xưa hoàng a mã cũng có tính khí như vậy, nhưng trong cung cấm không được manh động, làm bừa. Sau này con phải ngoan ngoãn hơn nhé. Ta nhìn ông với đôi mắt van nài, kêu khẽ: Hoàng a mã. Ông càng thương yêu vuốt đầu ta, kéo ta ngồi xuống ghế bên cạnh: “Con là con gái của trẫm, trong người chảy máu của trẫm. Sau này đừng nói lung tung rời cung không phải cách cách nữa nhé, nghe rất đau lòng đấy. Biết chưa?” Rồi nói tiếp: “Thôi được, may con còn có hoàng a mã, thỉnh thoảng bao dung cho tính nết nhỏ nhen của con. Thấy ngày thường con cũng vất vả giả vờ rồi, trẫm cho con thời gian thích nghi dần với cuộc sống trong cung”.
Ta cuối cùng cũng mừng rỡ, nhưng nghĩ bên cạnh vua như bên cạnh cọp, không biết lúc nào đầu rơi. Miệng vô thức hỏi luôn: Thật à? Nhưng nếu con làm người giận, đánh con, thậm chí giết con thì sao? Nét mặt hoàng thượng vừa mới dịu lại giờ lại u ám. Ta liền nói: Hoàng a mã xem, con còn chẳng làm gì, mặt ngài đã đen thui rồi.
Hoàng thượng nén giận: Con là đồ nha đầu, trẫm có phải vua bạo chúa đâu mà đánh giết lung tung! Ta nói: Thói quen của con rồi, một sớm một chiều không thay đổi được đâu. Sau này nói chuyện, ngài nhường con một chút được không? Quỳ lạy cũng bỏ đi, thấy những lễ nghi đó ràng buộc con quá!
Hoàng thượng đành nói: Được rồi, với con trẫm nới lỏng yêu cầu. Có thể nói chuyện thân mật, khỏi quỳ lạy nữa. Ta mừng quá, ôm chầm lấy hoàng thượng lắc lư mãi, suýt nhảy dựng lên. Chợt cảm nhận được tình phụ tử, thật tuyệt khi có người cha là bậc nhất thiên hạ. Hoàng thượng có vẻ cũng nhận ra đã hơi bỏ bê ta, trò chuyện rất lâu, thậm chí đùa ta cha mẹ đều tài giỏi, sao sinh ra ta ngu ngốc thế. Ta cười hì hì, ta đâu có ngu, chỉ thơ ngây thôi.
Cuối cùng, hoàng thượng còn cảm thán, chắc mẫu thân ta cố ý để ta không biết gì cả so với bà. Vậy nên cơ bản ta không biết làm gì. Ta nói có lẽ mẫu thân nghĩ phụ nữ không tài mới là đức. Trên đường về, Liễu Thanh mừng rỡ nói nhỏ với ta: Cách cách à, hoàng thượng đối xử khác với người đấy. Trong cung chỉ có Dung Tình tần ở Bảo Nguyệt lâu là được hoàng thượng đặc cách miễn theo lễ nghi của chúng ta. Ta nói thế à, chắc cũng là người khác thường. Liễu Thanh gật đầu: Phải, bà ấy là người ngoại quốc, ở cung nhiều năm vẫn giữ thói quen riêng.
Ta hớn hở nhảy cẫng lên, hoàn toàn không để ý Liễu Thanh nói gì. Chạy nhanh quá nên va phải một thiếu nữ đẹp trong trang phục trắng cát, làm đồ trang sức trên người nàng lắc lư inh ỏi. Ta vội ôm eo nàng đỡ khỏi té. Mãi lúc đứng vững, tỳ nữ của nàng mới giật khỏi tay ta. Lúc này ta mới nhìn rõ, dù trông hơn 30 tuổi nhưng làn da vẫn mịn như kem sữa, như ngâm mình trong sữa bò hàng ngày. Thân hương lạ lùng, khó tả, nhưng rất gợi sự tò mò tiến lại gần.
Đôi mắt nàng to tròn, đen nhánh như hồ nước sâu. Ta đang chiêm ngưỡng nàng thì bọn tỳ nữ cứ như ta bắt nạt chủ nhân vậy. Liễu Thanh kéo tay áo ta để ta tỉnh táo, rồi thì thầm bên tai ta: Cách cách à, đây chính là Dung Tình tần mà em vừa nói với người. Ta lập tức cúi chào. Chắc bọn tỳ nữ đã nói với nàng ta biết ta là ai rồi.
Đợi ta vui vẻ trở lại Hàm Phúc cung, ta hỏi Liễu Thanh tại sao Dung Tình tần được sủng ái như vậy mà lại chẳng sinh được con, Liễu Thanh thì thầm: “Cách cách à, nghe mọi người trong cung nói Dung Tình tần từng có thai rồng tử đấy, không hiểu sao bị sảy thai, từ đó không có thai nữa”.
Hôm sau, Liễu Thanh đánh thức ta dậy, bảo phải chào hoàng hậu. Sau khi tắm rửa trang điểm xong, ta vẫn đi giày phẳng thêu hoa, đến cổng Khôn Ninh cung mới đổi sang hài cung. Rồi đứng chờ hoàng hậu tiếp kiến. Mụ mẫu chỉ nói hoàng hậu chưa thức dậy, bảo ta đợi ngoài cửa, đến khi bà thức sẽ vào chào. Hỏi bao giờ thức, mụ lại nói nô tỳ không dám bàn chuyện chủ nhân. Thế là ta đứng chờ nửa ngày mới được gặp. Đến lúc vào kiến, đùi ta run lẩy bẩy, quỳ xuống chào mà nửa ngày không thấy động tĩnh gì. Ngẩng đầu lên, thấy hoàng hậu nhàn nhã uống trà, chỉ có vài phi tần bên cạnh. Bà mới uống xong thì ra hiệu cho ta miễn lễ.
Ta run rẩy đứng dậy. Hoàng hậu nói chậm rãi: Cách cách dù sao cũng là dòng máu Mãn Thanh, sau này giày người Hán vẫn không nên mang. Ta đáp: Dạ, rồi hoàng hậu thấy ta ngoan ngoãn quá nên cho về. Về tới nơi ta mắng thầm con mụ này.
Những ngày sau, ta vẫn mang giày phẳng đến cửa Trường Xuân cung rồi mới đổi sang hài cung. Hoàng hậu vẫn tiếp các phi tần cách cách trước rồi mới dằn mặt ta. Có lẽ biết ta không nghe theo yêu cầu nên cố tình để ta đợi lâu hơn, như muốn bù thời gian ta mang giày phẳng vào thời gian đứng hình vậy. Ta nghĩ cứ thế này chẳng ổn, bèn nảy ra sáng kiến chạy đến Dung Tình tần mượn mấy món trang sức càng ồn càng tốt. Toàn thân treo đầy linh tinh leng keng, đi lại lách cách. Ta đã tới Khôn Ninh cung từ sớm, Đào Hồng khuyên can mãi ta vẫn làm ngơ, Liễu Thanh cũng sợ quá không dám làm gì, chỉ có mình ta cố làm các động tác thật to, lắc lư mình trước cửa phòng ngủ hoàng hậu tạo thật nhiều tiếng động. Mụ mẫu gọi mấy lần ta vẫn tiếp tục rung chuông khi bà đi khỏi. Bề ngoài ta rất thành khẩn, đến sớm chờ mệnh. Làm ồn như thế mấy lần, hoàng hậu không chịu nổi đành miễn cho ta chào.
Ta mừng thầm, nhưng hoàng hậu lại kiến nghị với hoàng thượng rằng ta mất trí nhớ nên không nhận chữ, không làm thơ, đầu óc trống rỗng, chi bằng sắp xếp cho ta theo học với các hoàng tử, công chúa. Hoàng thượng nghe cũng thấy hay nên đồng ý.
Ta sờ hai chân lạnh toát, nói: Nặng quá rồi đấy! Hắn cười khì, bảo nếu ta biết nhận lỗi, chắc chỉ bị phạt quỳ tế đường, sao chép gia huấn thôi. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi hạ mành xe xuống. Phúc Khang An rất thành thật nói bên cạnh: Cách cách đừng sợ, thần sẽ cầu xin hoàng thượng khoan hồng cho. Trong xe ta cảm ơn: Cám ơn! Lòng hơi nhẹ nhõm, suy nghĩ xem sắp tới sẽ đối mặt thế nào.
Vừa đến Hàm Phúc cung, lập tức truyền chỉ đến Khôn Ninh cung. Liễu Thanh nhanh chóng giúp ta thay đồ rồi đi Khôn Ninh cung nhận tội. Khi tới nơi, thấy hoàng hậu nhăn mặt, hai bên còn ngồi mấy phi tần và các cách cách. Ta vừa bước vào đã quỳ lạy, có vẻ sẽ bị gia phạt. Trước tiên hỏi ta sao trốn ra khỏi cung, hoàng hậu còn nói ta có người giúp bên trong. Cuối cùng ta thành thật kể lại. Bà ta bảo ta quả là đồ nha đầu quê mùa, liệt kê ra một đống tội trạng của ta, tự tiện ra ngoài, mất đức hạnh, mất lễ tiết, làm mất mặt nhà vua, khinh thường quy củ cung đình... Ta cúi đầu im lặng, dù trong lòng thấy quá đàn áp người ta.
Ta đợi hoàng hậu tuyên án, quỳ tế đường. Trong lòng vẫn nghĩ ai ngốc mà đi quỳ thật, không ai trông thấy thì vẫn lười biếng. Nhưng ta không ngờ hành động của mình liên lụy nhiều người. Ta có thể thoải mái rời cung là nhờ cung nữ, thị vệ canh cửa... tất cả đều tắc trách. Tất cả bị phạt đòn ở ngoài Trường Xuân cung. Tiếng khóc than đau đớn của nam nữ vọng lại. Hoàng hậu cố tình cho mọi người nghe thấy, để ta nghe thấy. Quả thực bà đã dọa được ta, mỗi tiếng rên rỉ như xé nát trái tim ta. Ta liên lụy họ, mà họ vô tội. Họ cũng có cha mẹ thương yêu. Mẫu thân và em trai Liễu Thanh mong chờ tỷ tỷ về... Ta van xin hoàng hậu tha cho họ, cứ trừng phạt ta.
Nhưng bà nói phải cho ta một bài học, biết đâu là nên đâu là không. Lúc đó hoàng thượng đến, hoàng hậu tỉ mỉ miêu tả hành động của ta với hoàng thượng. Ta chỉ biết quỳ xuống xin lỗi, cầu xin tha thứ. Ta chợt cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, không bằng con kiến. Ban đầu cứ tưởng sẽ sống phong lưu, kết quả chỉ thấy bất lực và vô vọng. Hoàng thượng không thấy gì sai trái trong hình phạt của hoàng hậu, chỉ nói ta mới đến nên phạt nhẹ. Nhưng cung nữ, thái giám, thậm chí cả thị vệ cửa cũng bị trừng phạt, nếu không sao quản lý được hậu cung.
Ta bị ma ma bắt ngồi lại đại đường Khôn Ninh cung, nghe văng vẳng tiếng roi quất vào da thịt bên ngoài. Ta thực sự cảm thấy bất lực, không biết quay lại là đúng hay sai. Bản thân quá ích kỷ, đây không phải nhà ta, ở nhà có thể làm nũng với cha mẹ. Nơi đây có quy củ, lễ nghi của hoàng gia. Hay là ta...
Ta trở lại Hàm Phúc cung, đến phòng cung nữ giúp bôi thuốc. Liễu Thanh cố ngăn cản nhưng ta nắm tay nàng, nói: Liễu Thanh, ta với ngươi không khác gì nhau, đều là bảo bối trong mắt phụ mẫu, được yêu thương như châu báu, không ai cao quý hơn ai cả. Hơn nữa lại là ta liên lụy ngươi.
Rồi bảo thái giám tự bôi thuốc cho nhau. Thấy ánh mắt biết ơn của họ, ta càng đau lòng. Ngồi trên giường nhưng không sao ngủ được, vẫn cảm thấy lạc lõng, không biết phải làm sao. Do cung nữ thái giám đều bị thương nên cho nghỉ ngơi hết, chỉ có Đào Hồng không bị phạt vì chính nàng ta chạy đi báo hoàng hậu ta mất tích. Nàng ta cũng không có lỗi. Ta bảo Đào Hồng đi chăm sóc Liễu Thanh, Bình Nhi... còn mình ngồi thừ ra. Cho đến khi hoàng thượng ngồi xuống giường ta mới hay, ông đã sai hết thái giám đi mất. Ông vuốt đầu ta, khiến ta cảm nhận ông như một người cha lúc này. Nước mắt ta tuôn trào, không cầm được. Ông nói nhỏ: Đã vào cung thì phải tuân theo quy củ cung đình, cuộc sống trước đây với mẫu thân con đã qua rồi. Đây không phải chốn bình dân, huống hồ con là cách cách, không được nô đùa.
Ta cố gắng bình tĩnh nhưng thực sự lòng quá hoang mang, không biết phải làm sao. Ta nghiến chặt răng, từng chữ như đã quyết tâm lớn lao: Phụ hoàng, con xin người cho con ra khỏi cung. Con nghĩ rồi, con vẫn không thích hợp ở đây. Hoàng thượng sốc, im lặng một lúc nhìn bờ vai quyết tâm của ta. Ông nói: Đây không phải trò đùa, không phải con muốn ra là ra được đâu. Con là cách cách do trẫm phong, là con của trẫm, tuyệt đối không thể lưu lạc dân gian.
Ta cười nhẹ: Con của người sống không vui, tại sao ta phải trốn khỏi cung điện? Nơi đây đàn áp ta, khiến ta khó thở. Suốt ngày nhốt trong cái lồng nhỏ vuông vức này, khắp nơi đều quy củ chế độ, phân biệt đẳng cấp, áp bức. Ta học bao nhiêu ngày lễ nghi rồi còn không biết cách đi đứng nữa. Ở đây cũng chẳng ai thích hay quan tâm ta. Phụ hoàng, người có quá nhiều con cái, không để ý thêm một ta là gì. Ta càng không muốn sống như con rối, bị những lễ nghi quy củ khống chế, theo ý muốn của các người mà lớn lên. Xin hoàng thượng ngài cho ta ra ngoài, ta không muốn ở lại đây! Nói đến đây ta đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, không chút sợ hãi.
Nghe ta nói, hoàng thượng càng tức giận. Nhưng ta vẫn tiếp tục: Ban đầu ta định bỏ đi không quay lại, nhưng rồi lại trở về. Không ngờ vì quyết định của ta, biết bao người vô tội phải chịu tội. Ta càng áp lực, sợ làm liên lụy thêm nhiều người nữa. Ta không thể sống cảnh giác như vậy suốt đời, như thế ta sống có ý nghĩa gì!
Cuối cùng, hoàng thượng lại cười khổ. Ông chỉ nói trầm giọng: Ai cũng như thế cả, chúng ta là chủ, họ là nô tài. Chúng ta phải làm tròn bổn phận chủ nhân, họ cũng phải giữ bổn phận nô tài.
Ta phấn khích nói: Cái gì chủ tớ, vài trăm năm nữa sẽ không còn chủ tớ! Tất cả đều như nhau. Cuối cùng ta cũng chọc giận được hoàng thượng. Ông giơ tay tát mạnh vào mặt ta đang ngước lên chống chế. Ông gằn giọng: “Đồ vô ơn!” Ta choáng váng, từ nhỏ đến lớn chưa ai tát ta như vậy. Ta hoàn toàn không có ý nguyền rủa nhà Thanh sớm diệt vong đâu. Trong mắt họ, triều đại sẽ hưng thịnh mãi mãi, nhưng ta biết rõ thời đại sẽ tiến bộ.
Ta tức giận ông tát mặt ta, còn cảm thấy làm rất đúng. Ta ngước mặt còn lại lên, nói: Được, cứ đánh đi, tiếp tục đánh nữa đi. Dù sao ta cũng chẳng phải con gái ông. Hoặc đánh chết ta, hoặc thả ta đi. Ta không hề liên quan gì đến ông cả. Chút do dự còn sót lại giờ đây tiêu tan hết. Toàn bộ tâm trí ta chỉ còn suy nghĩ thoát khỏi nơi tù túng này, nhất là nơi bất cứ ai cũng có thể sai khiến ta.
Hoàng thượng run râu, chửi ta bất hiếu, phản nghịch. Có lẽ thái giám, cung nữ ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng đổ xô vào quỳ xuống, cùng van xin hoàng thượng nguôi giận. Không biết ông có nguôi giận không, nhưng ông ra lệnh: Cách cách cứng đầu bướng bỉnh, nhốt nó trong Hàm Phúc cung suy ngẫm. Cho đến khi nào suy ngẫm tốt, sẽ thả ra. Rồi ông giận dữ bỏ đi.
Ta ôm mặt bị tát đỏ rực, khóc thút thít. Trong khi các cung nữ thái giám của ta đều nằm liệt giường vì vết thương roi vọt. Ta cô độc một mình trong phòng, buồn bã không hiểu vì sao, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy. Cổng phòng khóa lại, không thể ra ngoài. Mỗi ngày có người mang cơm nước đến, ta thậm chí chưa kịp muốn tự do nhiều hơn đã bị hạn chế tận cùng rồi. Ta không khỏi tự cười nhạo bản thân. Bên ngoài cung điện là từng bước khó khăn, bên trong cũng bước đi gian nan. Ta đến đây chỉ là trò cười ư?
Không biết bao nhiêu ngày tối om, có giọng nói trầm lắng gọi nhỏ: “Cách cách, cách cách”. Ta ừ nhẹ, thực ra vẫn chưa biết mình sẽ ra sao nên không hứng thú gì cả. Giọng nói tiếp: “Cách cách, ta là Phúc Khang An. Nàng hãy nhận lỗi với hoàng thượng, nhất định người sẽ thả nàng ra”. Ta không đáp, hắn tiếp tục khuyên: “Đừng cứng đầu nữa, nàng chỉ cần hạ mình xuống một chút là có thể ra ngay mà”. Cho đến khi có người đi ngang, hắn mới ngậm miệng bỏ đi. Sau đó có ai đó ném một cuộn giấy vào phòng ta. Dù không mấy hứng thú nhưng quá chán chường ta đã mở ra. Thấy vẽ một con gà bị nhốt trong lồng, bên ngoài còn một bầy chim cười nhạo nó. Ta tức điên người lên. Sao ta có thể tệ đến mức là con gà chứ? Dù là gà, ta cũng là gà rừng, không bao giờ chịu làm con gà ngu ngốc bị nhốt trong lồng không biết bay!
Lúc này ta mới nhận ra cứu vãn bản thân chỉ có thể là chính mình. Con đường phía trước ta sẽ đi như thế nào cũng nằm trong tay ta. Ta xoa nhẹ bức tranh rồi gấp gọn cất đi. Nó sẽ thúc đẩy ta trên con đường phấn đấu phía trước. Rồi dọn dẹp tâm trạng, ra lệnh gặp hoàng thượng. Ta biết chắc chắn có người sẽ đi báo, nên tự chuẩn bị trang điểm chờ triệu kiến.
Quả nhiên không lâu sau hoàng thượng triệu ta chầu. Vào đại điện, ta mang theo tất cả sự chân thành tiến đến bàn làm việc của ông rồi quỳ xuống. Hoàng thượng lập tức nét mặt dịu đi. Ta chưa kịp nói đã rơi nước mắt, thực ra cũng là nước mắt chân thành. Nghĩ về hoàn cảnh của mình, ta tự nhiên thấy xót xa. Quan hệ của đám nữ nhân trong hoàng tộc chắc khác xa nữ tử bình dân. Giọng ta vốn nhẹ nhàng, chỉ vì tính tình vui vẻ, năng động hàng ngày khiến ta trở nên linh hoạt hơn. Giờ lại phát huy được khía cạnh dịu dàng ấy: “Hoàng a mã, Tư Tư biết lỗi rồi, đặc biệt đến nhận lỗi. Tư Tư không nên cãi lại hoàng a mã, không nên làm hoàng a mã giận, tất cả lỗi đều là do Tư Tư. Xin hoàng a mã nghĩ vì tình Tư Tư còn nhỏ, mới vào cung nhiều điều không quen, đừng giận Tư Tư nữa. Tư Tư thật không xứng đáng khiến hoàng a mã tức giận. Xin hoàng a mã giữ gìn long thể, nếu không Tư Tư càng day dứt”.
Mỗi câu gọi hoàng a mã khiến tâm trạng hoàng thượng dịu đi, cũng lộ vẻ hài lòng. Ta tiếp: “Hoàng a mã như núi đá, Tư Tư như cỏ lau. Núi đá bất di, cỏ lau mềm mại. Mẫu thân đặt tên con là Tư Tư vì bà muốn nói tình yêu của bà dành cho hoàng thượng vĩnh viễn kiên cường, còn nhớ thương người mãi không dứt. Tư Tư hổ thẹn với mẫu thân, vừa vào cung đã gây náo loạn, khiến hoàng a mã giận”. Nói rồi lại khóc nức nở, cuối cùng thậm chí nghẹn ngào.
Hoàng thượng bước xuống nâng ta dậy, lau nước mắt trên mặt ta, âu yếm vuốt tóc: “Hôm đó trẫm có đánh con có đau không?”
Ta lắc đầu, hoàng thượng bất đắc dĩ cười, nghiêm khắc nói: Ngày xưa hoàng a mã cũng có tính khí như vậy, nhưng trong cung cấm không được manh động, làm bừa. Sau này con phải ngoan ngoãn hơn nhé. Ta nhìn ông với đôi mắt van nài, kêu khẽ: Hoàng a mã. Ông càng thương yêu vuốt đầu ta, kéo ta ngồi xuống ghế bên cạnh: “Con là con gái của trẫm, trong người chảy máu của trẫm. Sau này đừng nói lung tung rời cung không phải cách cách nữa nhé, nghe rất đau lòng đấy. Biết chưa?” Rồi nói tiếp: “Thôi được, may con còn có hoàng a mã, thỉnh thoảng bao dung cho tính nết nhỏ nhen của con. Thấy ngày thường con cũng vất vả giả vờ rồi, trẫm cho con thời gian thích nghi dần với cuộc sống trong cung”.
Ta cuối cùng cũng mừng rỡ, nhưng nghĩ bên cạnh vua như bên cạnh cọp, không biết lúc nào đầu rơi. Miệng vô thức hỏi luôn: Thật à? Nhưng nếu con làm người giận, đánh con, thậm chí giết con thì sao? Nét mặt hoàng thượng vừa mới dịu lại giờ lại u ám. Ta liền nói: Hoàng a mã xem, con còn chẳng làm gì, mặt ngài đã đen thui rồi.
Hoàng thượng nén giận: Con là đồ nha đầu, trẫm có phải vua bạo chúa đâu mà đánh giết lung tung! Ta nói: Thói quen của con rồi, một sớm một chiều không thay đổi được đâu. Sau này nói chuyện, ngài nhường con một chút được không? Quỳ lạy cũng bỏ đi, thấy những lễ nghi đó ràng buộc con quá!
Hoàng thượng đành nói: Được rồi, với con trẫm nới lỏng yêu cầu. Có thể nói chuyện thân mật, khỏi quỳ lạy nữa. Ta mừng quá, ôm chầm lấy hoàng thượng lắc lư mãi, suýt nhảy dựng lên. Chợt cảm nhận được tình phụ tử, thật tuyệt khi có người cha là bậc nhất thiên hạ. Hoàng thượng có vẻ cũng nhận ra đã hơi bỏ bê ta, trò chuyện rất lâu, thậm chí đùa ta cha mẹ đều tài giỏi, sao sinh ra ta ngu ngốc thế. Ta cười hì hì, ta đâu có ngu, chỉ thơ ngây thôi.
Cuối cùng, hoàng thượng còn cảm thán, chắc mẫu thân ta cố ý để ta không biết gì cả so với bà. Vậy nên cơ bản ta không biết làm gì. Ta nói có lẽ mẫu thân nghĩ phụ nữ không tài mới là đức. Trên đường về, Liễu Thanh mừng rỡ nói nhỏ với ta: Cách cách à, hoàng thượng đối xử khác với người đấy. Trong cung chỉ có Dung Tình tần ở Bảo Nguyệt lâu là được hoàng thượng đặc cách miễn theo lễ nghi của chúng ta. Ta nói thế à, chắc cũng là người khác thường. Liễu Thanh gật đầu: Phải, bà ấy là người ngoại quốc, ở cung nhiều năm vẫn giữ thói quen riêng.
Ta hớn hở nhảy cẫng lên, hoàn toàn không để ý Liễu Thanh nói gì. Chạy nhanh quá nên va phải một thiếu nữ đẹp trong trang phục trắng cát, làm đồ trang sức trên người nàng lắc lư inh ỏi. Ta vội ôm eo nàng đỡ khỏi té. Mãi lúc đứng vững, tỳ nữ của nàng mới giật khỏi tay ta. Lúc này ta mới nhìn rõ, dù trông hơn 30 tuổi nhưng làn da vẫn mịn như kem sữa, như ngâm mình trong sữa bò hàng ngày. Thân hương lạ lùng, khó tả, nhưng rất gợi sự tò mò tiến lại gần.
Đôi mắt nàng to tròn, đen nhánh như hồ nước sâu. Ta đang chiêm ngưỡng nàng thì bọn tỳ nữ cứ như ta bắt nạt chủ nhân vậy. Liễu Thanh kéo tay áo ta để ta tỉnh táo, rồi thì thầm bên tai ta: Cách cách à, đây chính là Dung Tình tần mà em vừa nói với người. Ta lập tức cúi chào. Chắc bọn tỳ nữ đã nói với nàng ta biết ta là ai rồi.
Đợi ta vui vẻ trở lại Hàm Phúc cung, ta hỏi Liễu Thanh tại sao Dung Tình tần được sủng ái như vậy mà lại chẳng sinh được con, Liễu Thanh thì thầm: “Cách cách à, nghe mọi người trong cung nói Dung Tình tần từng có thai rồng tử đấy, không hiểu sao bị sảy thai, từ đó không có thai nữa”.
Hôm sau, Liễu Thanh đánh thức ta dậy, bảo phải chào hoàng hậu. Sau khi tắm rửa trang điểm xong, ta vẫn đi giày phẳng thêu hoa, đến cổng Khôn Ninh cung mới đổi sang hài cung. Rồi đứng chờ hoàng hậu tiếp kiến. Mụ mẫu chỉ nói hoàng hậu chưa thức dậy, bảo ta đợi ngoài cửa, đến khi bà thức sẽ vào chào. Hỏi bao giờ thức, mụ lại nói nô tỳ không dám bàn chuyện chủ nhân. Thế là ta đứng chờ nửa ngày mới được gặp. Đến lúc vào kiến, đùi ta run lẩy bẩy, quỳ xuống chào mà nửa ngày không thấy động tĩnh gì. Ngẩng đầu lên, thấy hoàng hậu nhàn nhã uống trà, chỉ có vài phi tần bên cạnh. Bà mới uống xong thì ra hiệu cho ta miễn lễ.
Ta run rẩy đứng dậy. Hoàng hậu nói chậm rãi: Cách cách dù sao cũng là dòng máu Mãn Thanh, sau này giày người Hán vẫn không nên mang. Ta đáp: Dạ, rồi hoàng hậu thấy ta ngoan ngoãn quá nên cho về. Về tới nơi ta mắng thầm con mụ này.
Những ngày sau, ta vẫn mang giày phẳng đến cửa Trường Xuân cung rồi mới đổi sang hài cung. Hoàng hậu vẫn tiếp các phi tần cách cách trước rồi mới dằn mặt ta. Có lẽ biết ta không nghe theo yêu cầu nên cố tình để ta đợi lâu hơn, như muốn bù thời gian ta mang giày phẳng vào thời gian đứng hình vậy. Ta nghĩ cứ thế này chẳng ổn, bèn nảy ra sáng kiến chạy đến Dung Tình tần mượn mấy món trang sức càng ồn càng tốt. Toàn thân treo đầy linh tinh leng keng, đi lại lách cách. Ta đã tới Khôn Ninh cung từ sớm, Đào Hồng khuyên can mãi ta vẫn làm ngơ, Liễu Thanh cũng sợ quá không dám làm gì, chỉ có mình ta cố làm các động tác thật to, lắc lư mình trước cửa phòng ngủ hoàng hậu tạo thật nhiều tiếng động. Mụ mẫu gọi mấy lần ta vẫn tiếp tục rung chuông khi bà đi khỏi. Bề ngoài ta rất thành khẩn, đến sớm chờ mệnh. Làm ồn như thế mấy lần, hoàng hậu không chịu nổi đành miễn cho ta chào.
Ta mừng thầm, nhưng hoàng hậu lại kiến nghị với hoàng thượng rằng ta mất trí nhớ nên không nhận chữ, không làm thơ, đầu óc trống rỗng, chi bằng sắp xếp cho ta theo học với các hoàng tử, công chúa. Hoàng thượng nghe cũng thấy hay nên đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương