Cái Cớ Để Yêu Em
Chương 39
- em nói rối đúng không - sao tôi phải nói rối đó đều là sự thật hết đằng nào thì cũng gặp nhau ở đây rồi thì coi như đây là lần gặp cuối đi từ mai tôi sẽ nghỉ học tôi không mong sẽ gặp lại mấy người Nói xong con nhỏ quay trở lại phòng thu dọn đồ đạc cho vào ba lô lúc nó trở ra thì bọn họ vẫn đang đứng ở đó thấy nó khoác balo họ càng sững sờ hơn- em định đi thật hả định sẽ nghỉ học luôn sao- phải Nó chỉ nói ra 1 từ mà sao nghe lạnh lùng và tàn nhẫn đến vậy - anh xin lỗi anh biết là anh sai khi cố giấu em việc anh đã để em lại 1 mình ở công viên năm đó - lời xin lỗi của cậu có thể lấy đi nỗi sợ hãi trong tôi không lời xin lỗi đó có trả lại cho tôi những gì những gì tôi mất không nó có bù giấu đi sự đáng thương của tôi lúc này không Lâm nghe nó nói vậy nên đã lên tiếng - vậy cậu phải ở lại chúng tôi mới vó thể trả được món nợ đó chứ xin cậu đấy hãy ở lại đi- tại sao các cậu lại cứ cố diễn kịch trước mặt tôi vậy tôi sẽ không lầm tưởng vào nó 1 lần nữa đâu- cô đang sợ sao- sợ gì- cô đang sợ rằng nếu tiếp tục ở lại đây cô sẽ tin và thua thêm một lần nữa Nó như bị nói trúng tâm can chẳng thể thốt lên lời, đúng lúc ấy Tiểu Bạch từ đâu đi ra nghe được nó sẽ chuyển đi nên vội vàng ngăn cản- Vinh em sẽ đi sao- dạ vì đó là cách giải quyết cho mớ hỗn độn em đã gây ra ở đây cảm ơn viên đá của anh nó đã cho em câu trả lời hợp lý Nó vừa nói vừa móc trong túi áo ra viên đá trả lại anh- em thật sự muốn đi sao- vâng nhân đây em chào tạm biệt anh luôn Nó xách balo lên định quay người bỏ đi thì bị Trung giữ chặt chiếc balo- bỏ tay ra Trung không nói gì mà cứ đứng như thế -chỉ vì để đuổi một con nhỏ như tôi đi mà mấy người phải diễn tới tận giờ liệu có đáng không - tại sao cô cứ liên tục nói chúng tôi đang diễn vậy cô không phải cũng đang diễn hay sao - phải tôi cũng đang diễn để giúp mấy người không lãng phí vai diễn từ trước tới nay và cũng vì từ ngày mai tôi sẽ không gặp lại mấy người nữa giờ thì tránh xa tôi raNó nói ra nhưng sao trong nó cứ cảm thấy khó chịu như có những lời lẽ khác muốn được thốt ra nó muốn nói nó chưa từng diễn nhưng sao lại khó thế. Trung cứ đứng thế không buông nó gần như hết sự nhẫn nại dùng lực thật mạnh đẩy Trung ngã nhào ra đất rồi lấy lại chiếc balo - sự nhẫn nại của tôi không đủ để tiếp tục cuộc chơi này nữa nên việc tôi đi coi như là kết thúc bộ phim Nó nói xong rồi cứ thế mà đi ra cổng bỏ lại những người phía sau đang nhìn theo nó. Chiều hôm đó sau khi đợi mãi mà chẳng thấy cô về nó vội ra cửa ngóng đã quá giờ tan sở hơn 1 tiếng mà chẳng thấy cô nó đâu nó vội vàng gọi điện cô - alo cô nghe đây Vinh- cô ơi sao giờ này cô còn chưa về - cô cô đang ở Pháp - ở pháp sao cô lại qua đó sáng nay cháu có thấy cô nói là sẽ đi công tác đâu mà cô sang đó có gặp ba cháu không ba cháu thế nào rồi có khỏe không ạ- Vinh nghe cô nói này cháu phải thật bình tĩnh nha - vâng cháu nghe đây- ba cháu gặp tai nạn khi thị sát công trình cô nhận được tin báo nên sang đây gấp - ba cháu ba cháu gặp tai nạn sao ba cháu thế nào ổn cả đúng không cô Nó đang đứng bỗng ngồi trượt xuống đất những gì nó nghe như trời vừa đổ sập xuống vậy vừa nói vừa khóc lóc lại vừa cố chấn an bản thân- cô cũng không rõ lắm ba cháu đang trong phòng phẫu thuật vẫn chưa có raNó ban nãy kìm nén nhưng giờ thì đã khóc to hơn - cô cháu muốn sang đó với ba cháu cô để giấy tờ của cháu ở đâuNó vừa khóc vừa thét lên trong điện thoại - không được đâu Vinh hộ chiếu của cháu vẫn chưa xong- nhưng cháu muốn qua đó với ba cô làm ơn để cháu đi đi mà - nghe cô nói nè Vinh ba cháu ở đây đã có cô lo liệu cháu cứ bình tĩnh ở nhà chờ tin cô đi được không Nó cúp máy ngồi xuống trước cửa nhà mà khóc lóc trời cũng bắt đầu tối dần nỗi sợ hãi trong nó cũng dần tăng lên tim bắt đầu thấy khó chịu thở cũng gấp hơn nhưng nó nhất quyết không chịu vô trong định đứng luôn ở đó cho tới khi thấy ba nó bình an trở về có như vậy nó mới cảm thấy dễ chịu hơn nếu ngày đó nó không làm mất đồ thì sẽ không phải đến ngôi trường đó không phải gặp những người đó và giờ này có thể tới chỗ của ba nó. Khi nó đang khóc lóc thảm thiết trước cổng nhà thì có 1 chiếc ô tô dùng lại trước nhà nó ánh đèn của xe rọi vào mắt nó cùng với nước mắt làm nhòa đi hình ảnh của người trước mặt nó lúc này. Cho tới khi nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy( Diland) nó lại càng khóc to hơn cậu ấy chạy lại ngồi xuống ôm con nhỏ vào lòng - tôi tới rồi đây đừng khóc nữa - ba ba của tôi Nó vừa nói vừa khóc lóc. Diland xoa xoa cái đầu nó vỗ nhẹ vào lưng nó - không sao đâu có tôi ở đây ròi mà- cậu thật sự tới rồi tới thật rồi tôi rất sợ phải ở đây một mình Nam sau khi nhận được điện thoại của cô Tuyết kể lại mọi chuyện Nam vội vã rời khỏi trường chạy tới nhà tìm nó 3 người kia thấy vậy cũng chạy theo thật không may họ đã chậm 1 bước sau Diland lúc đến lại bắt trúng cảnh tượng con nhỏ đang ôm Diland mà khóc lớn ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều không khỏi trạnh lòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương