Cái Giá Của Sắc Đẹp
Chương 15: Quỷ dữ
Người đàn ông trấn tĩnh đầu óc của mình trước.
"Chỉ là một đứa con gái thôi mà!" Ông ta gầm lên. Những người còn lại tiến về phía trước, tụ lại trước mặt tôi. Có thứ gì đó trong mắt tôi khiến họ do dự và tôi cảm nhận được nỗi sợ của họ.
Họ chuẩn bị tấn công tôi thì thứ gì đó tên mặt đất làm họ phân tâm. Một người nhìn xuống hòn đá cuội- và ở đó, một vết nứt xuất hiện, nó chưa từng ở đó lúc trước. Ông ta bối rối nheo mày lại. Sau đó ông ta nằm xuống và giơ ra một bàn tay run rẩy.
Tiếp đó nó nứt rộng ra, vỡ tung thành hàng chục vết nứt nhỏ khác và đường đứt gãy. Tất cả lao đi các hướng khác nhau, như những con mồi kẹt trong cái mạng nhện vậy.
"Cái quái gì!"
Người đàn ông chưa dứt lời thì tôi đã tạo ra những sợi dây dữ dội trên mặt đất rồi dọc theo bức tường, đến khi toàn bộ con hẻm được bao bọc bởi một vùng đất khắc nghiệt do chúng. Chúng hiện lờ mờ phía trên chúng tôi, đe dọa sẽ nuốt chửng toàn bộ mặt đất. Sự bình tĩnh của họ lung lay, lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ chết, nỗi sợ hãi nguyên thủy. Họ la hét và xô đẩy nhau. Một số thì bỏ trốn, trong khi số còn lại thì túm tụm vào bức tường, đứng yên không dám nhúc nhích.
Bầu trời trở nên u ám và vết nứt ngày càng rộng ra. Hàm của vực thẳm phấn khích mở ra, sau đó đóng lại khi những nạn nhân bắt đầu van xin. Ai đó đang nức nở. Đầu tôi đau nhói và bàn tay tôi run rẩy. Mụ đàn bà nói đầu tiên ban nãy thì giờ đang lom khom dưới chân tôi, vẻ kinh hoàng chói lên trong mắt bà ta.
"Phù thủy." Bà ta nói bằng chất giọng nhỏ và yếu ớt. Tôi nhìn xuống bà ta với ánh mắt không có vẻ thương xót tí nào.
"Có lẽ."
Bà ta run lập cập với hơi thở cuối cùng khi một nắm tay vô hình tóm lấy cổ bà ta và bóp mạnh. Tôi tập trung và sinh mệnh yếu ớt của bà đã dập tắt.
Hai. Ba. Bốn. Năm.
Khi sự kì diệu của ma thuật tràn ngập trong không khí, tôi ngước đầu nhìn lên trời và tự hỏi với đôi mắt thâm quầng về thứ mà tôi vừa tuôn ra. Có thể nếu tôi chìm vào giấc ngủ, không có gì là thật cả. Nó là một cơn ác mộng. Tất cả là một cơn ác mộng.
Bất chợt, tất cả đều ùa về với tôi. Tôi run cầm cập lên vì sợ hãi và ngã quỵ xuống đất như sáp nóng chảy. Tay của mụ đàn bà đã chết vẫn còn xung quanh mắt cá chân tôi, nắm chặt một cách yếu ớt với ngón tay chùng xuống.
"Tại sao?" tôi than vãn trong không khí. "Tại sao các người lại bắt tôi phải làm thế này?"
Giọng của người phụ nữ nói trong đầu tôi khi nãy đã im lặng. Bỏ lại tôi với tội lỗi của mình để bớt cô đơn. Sự nặng nề của chúng suýt giết chết tôi.
Mặt đất là thứ mềm mại nhất tôi cảm nhận.
Tôi cảm thấy như nghẹt thở trong mùi *hắc ín.
"Chỉ là một đứa con gái thôi mà!" Ông ta gầm lên. Những người còn lại tiến về phía trước, tụ lại trước mặt tôi. Có thứ gì đó trong mắt tôi khiến họ do dự và tôi cảm nhận được nỗi sợ của họ.
Họ chuẩn bị tấn công tôi thì thứ gì đó tên mặt đất làm họ phân tâm. Một người nhìn xuống hòn đá cuội- và ở đó, một vết nứt xuất hiện, nó chưa từng ở đó lúc trước. Ông ta bối rối nheo mày lại. Sau đó ông ta nằm xuống và giơ ra một bàn tay run rẩy.
Tiếp đó nó nứt rộng ra, vỡ tung thành hàng chục vết nứt nhỏ khác và đường đứt gãy. Tất cả lao đi các hướng khác nhau, như những con mồi kẹt trong cái mạng nhện vậy.
"Cái quái gì!"
Người đàn ông chưa dứt lời thì tôi đã tạo ra những sợi dây dữ dội trên mặt đất rồi dọc theo bức tường, đến khi toàn bộ con hẻm được bao bọc bởi một vùng đất khắc nghiệt do chúng. Chúng hiện lờ mờ phía trên chúng tôi, đe dọa sẽ nuốt chửng toàn bộ mặt đất. Sự bình tĩnh của họ lung lay, lộ ra vẻ hoảng hốt và sợ chết, nỗi sợ hãi nguyên thủy. Họ la hét và xô đẩy nhau. Một số thì bỏ trốn, trong khi số còn lại thì túm tụm vào bức tường, đứng yên không dám nhúc nhích.
Bầu trời trở nên u ám và vết nứt ngày càng rộng ra. Hàm của vực thẳm phấn khích mở ra, sau đó đóng lại khi những nạn nhân bắt đầu van xin. Ai đó đang nức nở. Đầu tôi đau nhói và bàn tay tôi run rẩy. Mụ đàn bà nói đầu tiên ban nãy thì giờ đang lom khom dưới chân tôi, vẻ kinh hoàng chói lên trong mắt bà ta.
"Phù thủy." Bà ta nói bằng chất giọng nhỏ và yếu ớt. Tôi nhìn xuống bà ta với ánh mắt không có vẻ thương xót tí nào.
"Có lẽ."
Bà ta run lập cập với hơi thở cuối cùng khi một nắm tay vô hình tóm lấy cổ bà ta và bóp mạnh. Tôi tập trung và sinh mệnh yếu ớt của bà đã dập tắt.
Hai. Ba. Bốn. Năm.
Khi sự kì diệu của ma thuật tràn ngập trong không khí, tôi ngước đầu nhìn lên trời và tự hỏi với đôi mắt thâm quầng về thứ mà tôi vừa tuôn ra. Có thể nếu tôi chìm vào giấc ngủ, không có gì là thật cả. Nó là một cơn ác mộng. Tất cả là một cơn ác mộng.
Bất chợt, tất cả đều ùa về với tôi. Tôi run cầm cập lên vì sợ hãi và ngã quỵ xuống đất như sáp nóng chảy. Tay của mụ đàn bà đã chết vẫn còn xung quanh mắt cá chân tôi, nắm chặt một cách yếu ớt với ngón tay chùng xuống.
"Tại sao?" tôi than vãn trong không khí. "Tại sao các người lại bắt tôi phải làm thế này?"
Giọng của người phụ nữ nói trong đầu tôi khi nãy đã im lặng. Bỏ lại tôi với tội lỗi của mình để bớt cô đơn. Sự nặng nề của chúng suýt giết chết tôi.
Mặt đất là thứ mềm mại nhất tôi cảm nhận.
Tôi cảm thấy như nghẹt thở trong mùi *hắc ín.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương