Cái Mông Nhỏ
Chương 3: Lương tổng đây là muốn lật lọng sao?
* * *
Có chuyện gì vậy?
Lời này cơ hồ đến bên miệng, nhưng Lương Hách Thành không hỏi.
"Thật ngại quá Lương tổng, trên đường có chút kẹt xe." Người đàn ông trung niên mập mạp đối diện mỉm cười nói: "Nhưng tôi thật không ngờ mình đi bàn chuyện làm ăn với anh mà còn có thể gặp được người quen cũ."
"Người quen cũ?" Lương Hách Thành nhìn Lộ Ninh đã buông quần áo của anh ra, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng không thích hợp lắm, "Tần tổng nói Lộ Ninh sao?"
"Đúng vậy, hai năm nay không biết tại sao không tìm được cậu ấy, hóa ra cậu ấy làm ở công ty anh." Ánh mắt Tần Kha thập phần lộ liễu đánh giá Lộ Ninh, "Tiểu Lộ, nhìn bộ dáng cậu như vậy, chắc là cũng còn nhớ rõ tôi?"
"Tần tổng nói đùa." Lộ Ninh âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Tuy rằng tôi còn chưa có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng đối với những người có đặc thù mà nói, trên cơ bản nhìn thấy một lần vẫn có thể nhớ kỹ."
Phốc phốc!
Lương Hách Thành suýt nữa thì phá lên cười.
Lộ Ninh cũng thật kỳ quái, bên ngoài luôn nhân từ chính trực, đối nhân xử thế cũng rất lễ phép, sao lần này gặp Tần Kha lại ra sức phòng bị, miệng còn ác độc như vậy.
Tần Kha cao khoảng 1m75, thấp hơn Lộ Ninh một chút, những "đặc điểm" mà Lộ Ninh nhắc đến hẳn là ám chỉ Địa Trung Hải của người này.
Đúng vậy, Tần Kha tuy mới bước sang tuổi 40 nhưng đầu đã hói một nửa, so với mái tóc đen bóng, dày và khỏe vô cùng của Lương Hách Thành thì thật sự là vô cùng đáng lo.
Mặt Tần Kha tái mét, trong một giây nhìn Lộ Ninh như muốn xé xác anh ra, nhưng cuối cùng vẫn bị gã kìm lại.
* * *
"Lương tổng đã mang Hợp đồng đến sao?" Tần Kha hỏi Lương Hách Thành.
"Đương nhiên là tôi mang theo. Nhưng tôi còn có một số điều cần bổ sung. Lát nữa Tần tổng có thể nghe tôi nói rồi mới quyết định có ký hay không. "Lương Hách Thành dứt lời liền nhìn sang Lộ Ninh, có chút thân mật vỗ vỗ lưng Lộ Ninh: "Đi giúp tôi gọi một bình Bích Loa Xuân, lại thêm chút điểm tâm."
"Được." Lộ Ninh cảm thấy Lương Hách Thành đang muốn giải vây cho mình, liền gật đầu.
Lương Hách Thành hỏi Tần Kha: "Tần tổng thì sao? Có uống được Bích Loa Xuân không?"
"Sao cũng được." Tần Kha mỉm cười, tuy không hài lòng với việc Lương Hách Thành tùy hứng đề nghị thêm những câu hỏi khác, nhưng rõ ràng gã rất vui khi tình cờ gặp được Lộ Ninh.
"Đã tùy ý, vậy thì pha cho Tần tổng một bình trà Thủ Ô đi." Không ngờ Lương Hách Thành không chút do dự nói, "Thủ Ô mọc tóc, thích hợp với Tần tổng."
Tần Kha nuốt nước bọt, nghĩ đến khả năng của người đối diện, quyết định nhẫn nhịn: "...... Thật sự là đa tạ Lương tổng hao tâm tổn trí!"
"Đi đi." Lương Hách Thành nói: "Nhớ nói người ta đun trà Thủ Ô thật lâu, đun càng lâu thì hiệu quả càng tốt."
"Vâng! Lương tổng." Lộ Ninh nói xong đi ra ngoài.
Tần Kha đè nén một ngọn lửa, nhìn bóng lưng Lộ Ninh, ánh mắt kia giống như muốn lột sạch quần áo anh.
Lần này công ty gã sẽ tham gia đấu thầu một đoạn đường, một dự án rất có lãi, nhưng trình độ của công ty gã không đạt yêu cầu, nên gã mới tìm đến Lương Hách Thành.
* * *
Lương Hách Thành tuy còn trẻ nhưng có thành tích rất mạnh mẽ trong đấu thầu đại lý. Người này dựa vào quan hệ nhân mạch tốt, ở trong vòng tròn này cơ hồ lăn lộn như cá gặp nước. Bên ngoài có tin đồn, chỉ cần Lương Hách Thành bằng lòng tiếp nhận, thế thì không có dự án nào là không thắng được.
Tần Kha lúc này đã hạ quyết tâm nhất định phải hợp tác với Lương Hách Thành.
Đương nhiên, vốn hắn nhìn trúng năng lực của Lương Hách Thành, mà bây giờ lại có thêm một hạng mục —— Lộ Ninh.
https://dtruyen.com/cai-mong-nho/
Rất hiển nhiên, chỉ cần hợp đồng hôm nay ký kết, sau này cơ hội giao tiếp với Lộ Ninh sẽ rất nhiều.
Nghĩ lại thật khiến người ta chờ mong.
"Tần tổng hình như rất hứng thú với trợ lý của tôi?" Lương Hách Thành không nóng không lạnh hỏi. Ánh mắt gã này gần như không rời khỏi Lộ Ninh, Lộ Ninh đi ra ngoài rồi, gã vẫn nhìn về phía cửa, mắt mù mới nhìn không thấy bộ dáng cấp bách kia.
"Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có mà Lương tổng." Tần Kha cố hết sức kiềm chế, nhưng ánh mắt khinh thường vẫn khiến Lương Hách Thành nhìn thấy.
"Vậy xem ra, vụ làm ăn này sợ là không thành được." Lương Hách Thành chậm rãi dùng khăn ướt lau tay nói.
"Tôi không hiểu ý tứ của Lương tổng." Tần Kha trong lòng hơi kinh hãi. Dự án lần này của gã đầu tư rất lớn, nếu Lương Hách Thành có thể giúp gã thành công trúng thầu, kiếm được lời sẽ không ít.
"Ông nhìn anh em của tôi bằng ánh mắt vô lễ như vậy, còn không biết xấu hổ hỏi tôi có ý gì?" Lương Hách Thành cười đầy vẻ châm chọc, "Tần tổng, ông cho rằng Lương Hách Thành tôi là người mù hay sao? Ông cho rằng trên đời này chỉ có nhà họ Tần là có tiền sao?"
"Chỉ là nhìn một chút mà thôi, không khoa trương như Lương tổng nói chứ?" Mặt Tần Kha cũng trầm xuống. Gã không nghĩ tới Lương Hách Thành lại vì "thứ đồ chơi" này mà ngay cả làm ăn cũng không làm.
"Tôi rốt cuộc có khoa trương hay không ông trong lòng rõ ràng." Lương Hách Thành ném khăn ướt chính xác vào thùng rác, "Lương Hách Thành tôi cả đời này hận là người hận tâm thuật bất chính nhất. Lần ủy thác này tôi không nhận, Tần tổng vẫn là mời cao minh khác đi. "
"Cậu! Lương Hách Thành, cậu có ý gì?" Cho dù Tần Kha có thể nhịn được nữa, bị Lương Hách Thành thẳng thắn thù địch như vậy cũng chịu không nổi. Cuộc đời hắn hận nhất người ta lấy đầu hắn ra nói chuyện! Hắn đều nhịn, nhưng Lương Hách Thành là cái gì?
"Lương tổng đây là muốn lật lọng sao?" Tần Kha đứng dậy, cố gắng dùng chiều cao để lời nói của mình có vẻ uy nghiêm hơn: "Hừ, không ngờ danh tiếng của Lương Hách Thành chỉ có vậy thôi. Xưng huynh gọi đệ với một "thứ" không sạch sẽ như vậy? Cũng không biết chủ tịch Lương sau khi biết có thương tâm hay không."
"Phiền Tần tổng giữ mồm miệng sạch sẽ một chút. Còn có tôi cùng ai kết bạn không cần Tần tổng phí tâm". Lương Hách Thành cũng đứng lên, vóc dáng cao 1m85 trong nháy mắt khiến Tần Kha phải ngẩng đầu nhìn lên ngưỡng mộ. "Ông vẫn là ngẫm lại làm thế nào để nghĩ cách chăm sóc Địa Trung Hải kia đi". Nói xong, cũng mặc kệ Tần Kha giậm chân như thế nào, cầm lấy cặp tài liệu liền đi tìm Lộ Ninh.
* * *
Lộ Ninh không ở quầy phục vụ, mà cũng tìm nhã gian yên tĩnh ngồi xuống. Lương Hách Thành hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được người, mà lúc này trợ lý nhỏ của hắn đang pha trà.
Trên bàn bày trà đen, còn có một ít đồ uống giải khát, cùng với một bộ trà cụ.
"Tôi phát hiện lá gan này của cậu thật là càng lúc càng lớn, lãnh đạo cùng đối thủ đứng trên trận giết chóc, ngược lại cậu ở chỗ này nhàn rỗi uống trà." Lương Hách Thành đặt mông ngồi đối diện Lộ Ninh, "Nhanh lên, cho tôi một chén uống thử."
"Hợp đồng ký xong rồi à?" Lộ Ninh cúi đầu, cũng không nhìn Lương Hách Thành, chỉ chuyên tâm rót trà.
"Không ký." Lương Hách Thành nâng chén trà lên nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi trà, "Nhìn gã không vừa mắt, để cho gã cút đi". Dừng một chút: "Đây cũng không phải Bích Loa Xuân."
"Dạ dày của anh không tốt, tôi kêu người đổi thành Phổ Nhĩ." Hơn nữa Bích Loa Xuân anh thích uống không phải là trà Lương Hách Thành thích uống, cho nên khi Lương Hách Thành nói Bích Loa Xuân còn trà Thủ Ô thì he he anh sẽ hiểu nghĩa là gì.
"Chậc chậc, cậu cẩn thận thật đấy." Lương Hách Thành lại nhấm nháp: "Nhưng tiền giao tới tận cửa tôi còn đẩy ra, cậu chỉ phản ứng như vậy sao?", Tốt xấu gì cũng cao hứng một chút đi! Nghĩ lúc ấy hắn tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mắt thấy tiền nhỏ trong tay cứ như vậy lại bay đi, vẫn là rất đau lòng được không?
Lộ Ninh nhìn Lương Hách Thành, lại rót cho Lương Hách Thành một ly trà.
Lương Hách Thành: "..."
Lộ Ninh lúc này thật sự không muốn nói chuyện.
Lương Hách Thành vốn muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Lộ Ninh như vậy cũng được, có đôi khi tò mò chính là điều tồi tệ nhất, hắn chợt nhớ ra lúc Lộ Ninh mới đến Húc Thành, cậu thật sự không có một xu dính túi, gầy đến mức trên người hình như cũng không có mấy lượng thịt, cũng không biết rốt cuộc đã trải qua điều gì.
Cho nên trước tiên buông tha tiểu trợ lý dám một mình đổi trà thô thành trà thành thục đi.
Lương Hách Thành buông cái nĩa nhỏ cắm điểm tâm xuống. "Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa, cũng không thể lấy trà làm bữa trưa."
Lộ Ninh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Buổi chiều còn có một cuộc họp, chúng ta tìm một quán ăn ở gần công ty hay là trực tiếp trở về công ty ăn cơm?"
Lương Hách Thành không có ý kiến gì, quyết định dẫn Lộ Ninh đi ăn quán ăn gần công ty.
Hai người từ phòng riêng đi ra, chợt nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, Lương Hách Thành vội giơ tay ngăn Lộ Ninh đi ra, ra hiệu anh im lặng.
"Không có?" Tần Kha bất mãn nói: "Sao có thể không có? Tôi vừa rồi nghe nói là có trà Thủ Ô!"
"Xin lỗi ông, ở đây chúng tôi thực sự không bán trà Thủ Ô." Người phục vụ muốn trợn mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
"Được rồi Lương Hách Thành, cậu đợi đó!" Tần Kha kéo mạnh cà vạt, xoay người rời đi.
* * *
"Đồ thiểu năng trí tuệ." Lương Hách Thành ở sau bình phong gỗ mắng một câu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lộ Ninh ngăn lại.
"Đó là một tên tiểu nhân, anh tranh cãi với hắn sẽ mất thanh danh đấy." Lộ Ninh ý bảo Lương Hách Thành chờ một chút, lát nữa bọn họ lại đi ra ngoài.
Lương Hách Thành cũng không cố ý khăng khăng muốn đi ngay, bị Lộ Ninh ngăn cản, cũng đứng tại chỗ một lát, thẳng đến khi xe tần Kha từ bãi đỗ xe trà lâu lái ra ngoài, anh mới cùng Lộ Ninh đi ra ngoài.
"Hay là để tôi lái xe?" Lộ Ninh nhìn thấy Lương Hách Thành bước lên ghế lái hỏi.
"Nói nhảm, tôi còn chưa cưới vợ, sắc mặt cậu tệ như vậy, sao tôi dám để cậu lái xe?" "Đúng rồi, buổi chiều trước cuộc họp chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, bộ phận chi phí cũng đã làm sơ bộ chi phí dựa trên tư liệu Hằng Tinh cung cấp." Lộ Ninh biết Lương Hách Thành rất coi trọng cuộc họp buổi chiều nay.
Hằng Tinh, đại lý bất động sản lớn nhất khu vực, đang lên kế hoạch xây dựng Thùy Liễu Viên thành một khu dân cư thông minh, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng cơ sở hạ tầng, Lương Hách Thành đã nhận được thư mời và có ý định tham gia dự án này. Tương lai phần công nghệ của Thùy Liễu Viên có thể thuộc về bọn họ phụ trách, mà nơi này có lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa một khi chuyện thành công, đối với Húc Thành sau này ở màng công nghệ phát triển có lợi ích rất lớn.
Lương Hách Thành trước đó còn có chút do dự, dù sao dự án Thùy Liễu Viên cũng không dễ dàng, bọn họ còn đang tìm hiểu một số địa điểm, nhưng hiện tại, anh đã quyết định.
"Chờ buổi chiều họp xong sẽ đưa ra một kế hoạch chi tiết, chúng ta phải cố gắng giành được dự án Thùy Liễu Viên." Lương Hách Thành nói xong thấy Lộ Ninh không lên tiếng, vỗ vỗ Lộ Ninh: "Ai, có phải tôi nhất định phải nhắc tới cái màng mông nhỏ kia cậu mới có thể lấy lại tinh thần?"
"Lương! Hách! Thành!" Sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra?
"Đúng rồi, phải vậy chứ. Giữ vững tinh thần, đừng ỉu xìu mãi thế." Lương Hách Thành nói: "Tôi thấy lúc cậu xù lông đặc biệt vui."
"Anh đủ rồi nha!"
"Làm sao vậy? Còn muốn ôm ngọc tỉ truyền quốc của trẫm nhảy xuống xe sao?"
"Ngọc tỉ truyền quốc của anh tạm thời vô dụng, tôi nhảy xe làm gì?"
"Chẳng lẽ..." Lương Hách Thành thừa dịp chờ đèn đỏ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lộ Ninh, "Chẳng lẽ nghịch thần này còn muốn ôm trẫm nhảy xe?! "
"...... Hoàng thượng, tỉnh dậy đi. "Lộ Ninh vỗ vỗ vai Lương Hách Thành, chỉ chỉ phía trước, "Đèn xanh."
"Ò 😱 😱 😱"
Có chuyện gì vậy?
Lời này cơ hồ đến bên miệng, nhưng Lương Hách Thành không hỏi.
"Thật ngại quá Lương tổng, trên đường có chút kẹt xe." Người đàn ông trung niên mập mạp đối diện mỉm cười nói: "Nhưng tôi thật không ngờ mình đi bàn chuyện làm ăn với anh mà còn có thể gặp được người quen cũ."
"Người quen cũ?" Lương Hách Thành nhìn Lộ Ninh đã buông quần áo của anh ra, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng không thích hợp lắm, "Tần tổng nói Lộ Ninh sao?"
"Đúng vậy, hai năm nay không biết tại sao không tìm được cậu ấy, hóa ra cậu ấy làm ở công ty anh." Ánh mắt Tần Kha thập phần lộ liễu đánh giá Lộ Ninh, "Tiểu Lộ, nhìn bộ dáng cậu như vậy, chắc là cũng còn nhớ rõ tôi?"
"Tần tổng nói đùa." Lộ Ninh âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Tuy rằng tôi còn chưa có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng đối với những người có đặc thù mà nói, trên cơ bản nhìn thấy một lần vẫn có thể nhớ kỹ."
Phốc phốc!
Lương Hách Thành suýt nữa thì phá lên cười.
Lộ Ninh cũng thật kỳ quái, bên ngoài luôn nhân từ chính trực, đối nhân xử thế cũng rất lễ phép, sao lần này gặp Tần Kha lại ra sức phòng bị, miệng còn ác độc như vậy.
Tần Kha cao khoảng 1m75, thấp hơn Lộ Ninh một chút, những "đặc điểm" mà Lộ Ninh nhắc đến hẳn là ám chỉ Địa Trung Hải của người này.
Đúng vậy, Tần Kha tuy mới bước sang tuổi 40 nhưng đầu đã hói một nửa, so với mái tóc đen bóng, dày và khỏe vô cùng của Lương Hách Thành thì thật sự là vô cùng đáng lo.
Mặt Tần Kha tái mét, trong một giây nhìn Lộ Ninh như muốn xé xác anh ra, nhưng cuối cùng vẫn bị gã kìm lại.
* * *
"Lương tổng đã mang Hợp đồng đến sao?" Tần Kha hỏi Lương Hách Thành.
"Đương nhiên là tôi mang theo. Nhưng tôi còn có một số điều cần bổ sung. Lát nữa Tần tổng có thể nghe tôi nói rồi mới quyết định có ký hay không. "Lương Hách Thành dứt lời liền nhìn sang Lộ Ninh, có chút thân mật vỗ vỗ lưng Lộ Ninh: "Đi giúp tôi gọi một bình Bích Loa Xuân, lại thêm chút điểm tâm."
"Được." Lộ Ninh cảm thấy Lương Hách Thành đang muốn giải vây cho mình, liền gật đầu.
Lương Hách Thành hỏi Tần Kha: "Tần tổng thì sao? Có uống được Bích Loa Xuân không?"
"Sao cũng được." Tần Kha mỉm cười, tuy không hài lòng với việc Lương Hách Thành tùy hứng đề nghị thêm những câu hỏi khác, nhưng rõ ràng gã rất vui khi tình cờ gặp được Lộ Ninh.
"Đã tùy ý, vậy thì pha cho Tần tổng một bình trà Thủ Ô đi." Không ngờ Lương Hách Thành không chút do dự nói, "Thủ Ô mọc tóc, thích hợp với Tần tổng."
Tần Kha nuốt nước bọt, nghĩ đến khả năng của người đối diện, quyết định nhẫn nhịn: "...... Thật sự là đa tạ Lương tổng hao tâm tổn trí!"
"Đi đi." Lương Hách Thành nói: "Nhớ nói người ta đun trà Thủ Ô thật lâu, đun càng lâu thì hiệu quả càng tốt."
"Vâng! Lương tổng." Lộ Ninh nói xong đi ra ngoài.
Tần Kha đè nén một ngọn lửa, nhìn bóng lưng Lộ Ninh, ánh mắt kia giống như muốn lột sạch quần áo anh.
Lần này công ty gã sẽ tham gia đấu thầu một đoạn đường, một dự án rất có lãi, nhưng trình độ của công ty gã không đạt yêu cầu, nên gã mới tìm đến Lương Hách Thành.
* * *
Lương Hách Thành tuy còn trẻ nhưng có thành tích rất mạnh mẽ trong đấu thầu đại lý. Người này dựa vào quan hệ nhân mạch tốt, ở trong vòng tròn này cơ hồ lăn lộn như cá gặp nước. Bên ngoài có tin đồn, chỉ cần Lương Hách Thành bằng lòng tiếp nhận, thế thì không có dự án nào là không thắng được.
Tần Kha lúc này đã hạ quyết tâm nhất định phải hợp tác với Lương Hách Thành.
Đương nhiên, vốn hắn nhìn trúng năng lực của Lương Hách Thành, mà bây giờ lại có thêm một hạng mục —— Lộ Ninh.
https://dtruyen.com/cai-mong-nho/
Rất hiển nhiên, chỉ cần hợp đồng hôm nay ký kết, sau này cơ hội giao tiếp với Lộ Ninh sẽ rất nhiều.
Nghĩ lại thật khiến người ta chờ mong.
"Tần tổng hình như rất hứng thú với trợ lý của tôi?" Lương Hách Thành không nóng không lạnh hỏi. Ánh mắt gã này gần như không rời khỏi Lộ Ninh, Lộ Ninh đi ra ngoài rồi, gã vẫn nhìn về phía cửa, mắt mù mới nhìn không thấy bộ dáng cấp bách kia.
"Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có mà Lương tổng." Tần Kha cố hết sức kiềm chế, nhưng ánh mắt khinh thường vẫn khiến Lương Hách Thành nhìn thấy.
"Vậy xem ra, vụ làm ăn này sợ là không thành được." Lương Hách Thành chậm rãi dùng khăn ướt lau tay nói.
"Tôi không hiểu ý tứ của Lương tổng." Tần Kha trong lòng hơi kinh hãi. Dự án lần này của gã đầu tư rất lớn, nếu Lương Hách Thành có thể giúp gã thành công trúng thầu, kiếm được lời sẽ không ít.
"Ông nhìn anh em của tôi bằng ánh mắt vô lễ như vậy, còn không biết xấu hổ hỏi tôi có ý gì?" Lương Hách Thành cười đầy vẻ châm chọc, "Tần tổng, ông cho rằng Lương Hách Thành tôi là người mù hay sao? Ông cho rằng trên đời này chỉ có nhà họ Tần là có tiền sao?"
"Chỉ là nhìn một chút mà thôi, không khoa trương như Lương tổng nói chứ?" Mặt Tần Kha cũng trầm xuống. Gã không nghĩ tới Lương Hách Thành lại vì "thứ đồ chơi" này mà ngay cả làm ăn cũng không làm.
"Tôi rốt cuộc có khoa trương hay không ông trong lòng rõ ràng." Lương Hách Thành ném khăn ướt chính xác vào thùng rác, "Lương Hách Thành tôi cả đời này hận là người hận tâm thuật bất chính nhất. Lần ủy thác này tôi không nhận, Tần tổng vẫn là mời cao minh khác đi. "
"Cậu! Lương Hách Thành, cậu có ý gì?" Cho dù Tần Kha có thể nhịn được nữa, bị Lương Hách Thành thẳng thắn thù địch như vậy cũng chịu không nổi. Cuộc đời hắn hận nhất người ta lấy đầu hắn ra nói chuyện! Hắn đều nhịn, nhưng Lương Hách Thành là cái gì?
"Lương tổng đây là muốn lật lọng sao?" Tần Kha đứng dậy, cố gắng dùng chiều cao để lời nói của mình có vẻ uy nghiêm hơn: "Hừ, không ngờ danh tiếng của Lương Hách Thành chỉ có vậy thôi. Xưng huynh gọi đệ với một "thứ" không sạch sẽ như vậy? Cũng không biết chủ tịch Lương sau khi biết có thương tâm hay không."
"Phiền Tần tổng giữ mồm miệng sạch sẽ một chút. Còn có tôi cùng ai kết bạn không cần Tần tổng phí tâm". Lương Hách Thành cũng đứng lên, vóc dáng cao 1m85 trong nháy mắt khiến Tần Kha phải ngẩng đầu nhìn lên ngưỡng mộ. "Ông vẫn là ngẫm lại làm thế nào để nghĩ cách chăm sóc Địa Trung Hải kia đi". Nói xong, cũng mặc kệ Tần Kha giậm chân như thế nào, cầm lấy cặp tài liệu liền đi tìm Lộ Ninh.
* * *
Lộ Ninh không ở quầy phục vụ, mà cũng tìm nhã gian yên tĩnh ngồi xuống. Lương Hách Thành hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được người, mà lúc này trợ lý nhỏ của hắn đang pha trà.
Trên bàn bày trà đen, còn có một ít đồ uống giải khát, cùng với một bộ trà cụ.
"Tôi phát hiện lá gan này của cậu thật là càng lúc càng lớn, lãnh đạo cùng đối thủ đứng trên trận giết chóc, ngược lại cậu ở chỗ này nhàn rỗi uống trà." Lương Hách Thành đặt mông ngồi đối diện Lộ Ninh, "Nhanh lên, cho tôi một chén uống thử."
"Hợp đồng ký xong rồi à?" Lộ Ninh cúi đầu, cũng không nhìn Lương Hách Thành, chỉ chuyên tâm rót trà.
"Không ký." Lương Hách Thành nâng chén trà lên nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi trà, "Nhìn gã không vừa mắt, để cho gã cút đi". Dừng một chút: "Đây cũng không phải Bích Loa Xuân."
"Dạ dày của anh không tốt, tôi kêu người đổi thành Phổ Nhĩ." Hơn nữa Bích Loa Xuân anh thích uống không phải là trà Lương Hách Thành thích uống, cho nên khi Lương Hách Thành nói Bích Loa Xuân còn trà Thủ Ô thì he he anh sẽ hiểu nghĩa là gì.
"Chậc chậc, cậu cẩn thận thật đấy." Lương Hách Thành lại nhấm nháp: "Nhưng tiền giao tới tận cửa tôi còn đẩy ra, cậu chỉ phản ứng như vậy sao?", Tốt xấu gì cũng cao hứng một chút đi! Nghĩ lúc ấy hắn tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mắt thấy tiền nhỏ trong tay cứ như vậy lại bay đi, vẫn là rất đau lòng được không?
Lộ Ninh nhìn Lương Hách Thành, lại rót cho Lương Hách Thành một ly trà.
Lương Hách Thành: "..."
Lộ Ninh lúc này thật sự không muốn nói chuyện.
Lương Hách Thành vốn muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Lộ Ninh như vậy cũng được, có đôi khi tò mò chính là điều tồi tệ nhất, hắn chợt nhớ ra lúc Lộ Ninh mới đến Húc Thành, cậu thật sự không có một xu dính túi, gầy đến mức trên người hình như cũng không có mấy lượng thịt, cũng không biết rốt cuộc đã trải qua điều gì.
Cho nên trước tiên buông tha tiểu trợ lý dám một mình đổi trà thô thành trà thành thục đi.
Lương Hách Thành buông cái nĩa nhỏ cắm điểm tâm xuống. "Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa, cũng không thể lấy trà làm bữa trưa."
Lộ Ninh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Buổi chiều còn có một cuộc họp, chúng ta tìm một quán ăn ở gần công ty hay là trực tiếp trở về công ty ăn cơm?"
Lương Hách Thành không có ý kiến gì, quyết định dẫn Lộ Ninh đi ăn quán ăn gần công ty.
Hai người từ phòng riêng đi ra, chợt nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc, Lương Hách Thành vội giơ tay ngăn Lộ Ninh đi ra, ra hiệu anh im lặng.
"Không có?" Tần Kha bất mãn nói: "Sao có thể không có? Tôi vừa rồi nghe nói là có trà Thủ Ô!"
"Xin lỗi ông, ở đây chúng tôi thực sự không bán trà Thủ Ô." Người phục vụ muốn trợn mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
"Được rồi Lương Hách Thành, cậu đợi đó!" Tần Kha kéo mạnh cà vạt, xoay người rời đi.
* * *
"Đồ thiểu năng trí tuệ." Lương Hách Thành ở sau bình phong gỗ mắng một câu, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lộ Ninh ngăn lại.
"Đó là một tên tiểu nhân, anh tranh cãi với hắn sẽ mất thanh danh đấy." Lộ Ninh ý bảo Lương Hách Thành chờ một chút, lát nữa bọn họ lại đi ra ngoài.
Lương Hách Thành cũng không cố ý khăng khăng muốn đi ngay, bị Lộ Ninh ngăn cản, cũng đứng tại chỗ một lát, thẳng đến khi xe tần Kha từ bãi đỗ xe trà lâu lái ra ngoài, anh mới cùng Lộ Ninh đi ra ngoài.
"Hay là để tôi lái xe?" Lộ Ninh nhìn thấy Lương Hách Thành bước lên ghế lái hỏi.
"Nói nhảm, tôi còn chưa cưới vợ, sắc mặt cậu tệ như vậy, sao tôi dám để cậu lái xe?" "Đúng rồi, buổi chiều trước cuộc họp chuẩn bị xong chưa?"
"Xong rồi, bộ phận chi phí cũng đã làm sơ bộ chi phí dựa trên tư liệu Hằng Tinh cung cấp." Lộ Ninh biết Lương Hách Thành rất coi trọng cuộc họp buổi chiều nay.
Hằng Tinh, đại lý bất động sản lớn nhất khu vực, đang lên kế hoạch xây dựng Thùy Liễu Viên thành một khu dân cư thông minh, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng cơ sở hạ tầng, Lương Hách Thành đã nhận được thư mời và có ý định tham gia dự án này. Tương lai phần công nghệ của Thùy Liễu Viên có thể thuộc về bọn họ phụ trách, mà nơi này có lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa một khi chuyện thành công, đối với Húc Thành sau này ở màng công nghệ phát triển có lợi ích rất lớn.
Lương Hách Thành trước đó còn có chút do dự, dù sao dự án Thùy Liễu Viên cũng không dễ dàng, bọn họ còn đang tìm hiểu một số địa điểm, nhưng hiện tại, anh đã quyết định.
"Chờ buổi chiều họp xong sẽ đưa ra một kế hoạch chi tiết, chúng ta phải cố gắng giành được dự án Thùy Liễu Viên." Lương Hách Thành nói xong thấy Lộ Ninh không lên tiếng, vỗ vỗ Lộ Ninh: "Ai, có phải tôi nhất định phải nhắc tới cái màng mông nhỏ kia cậu mới có thể lấy lại tinh thần?"
"Lương! Hách! Thành!" Sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra?
"Đúng rồi, phải vậy chứ. Giữ vững tinh thần, đừng ỉu xìu mãi thế." Lương Hách Thành nói: "Tôi thấy lúc cậu xù lông đặc biệt vui."
"Anh đủ rồi nha!"
"Làm sao vậy? Còn muốn ôm ngọc tỉ truyền quốc của trẫm nhảy xuống xe sao?"
"Ngọc tỉ truyền quốc của anh tạm thời vô dụng, tôi nhảy xe làm gì?"
"Chẳng lẽ..." Lương Hách Thành thừa dịp chờ đèn đỏ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lộ Ninh, "Chẳng lẽ nghịch thần này còn muốn ôm trẫm nhảy xe?! "
"...... Hoàng thượng, tỉnh dậy đi. "Lộ Ninh vỗ vỗ vai Lương Hách Thành, chỉ chỉ phía trước, "Đèn xanh."
"Ò 😱 😱 😱"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương