Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 4:



Lục Diễn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Trong làn khói, người đàn ông cụp mắt chỉnh lại ống tay áo, ánh đèn hắt ra một bóng mờ ảo trên mi mắt, rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng từ trong yến hội bước tới, Trần Liệt đã cảm nhận được rõ ràng khí chất của người đàn ông này không tốt.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hạ giọng nói: "Lục tổng, Vu tiểu thư đang tìm ngài. Cô ấy nói rằng cô ấy có một người bạn muốn gặp ngài. Đó là giáo sư Tô từ Đại học S. Gần đây, giáo sư Tô cũng đã tiến hành một nghiên cứu về thuốc ức chế. Chỉ là thiếu tiền mà thôi ... "

" Câụ theo tôi bao nhiêu năm rồi? "Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng, có chút lười biếng.

Trần Liệt giật mình, không hiểu tại sao Lục Diễn lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Gần năm năm rồi.”

“Năm năm, vậy đây chính là trình độ nghiệp vụ của cậu sao?” Giọng Lục Diễn không lớn, nhưng giống như một chiếc búa nặng nề và đập vào Trần Liệt, khiến anh choáng váng.

Đúng vậy a, bọn họ vừa ký một thỏa thuận hợp tác tương tự với Giáo sư Tiền của Đại học A, nếu họ bắt được gặp Giáo sư Tô thì quả là quá đáng.

Ngay cả khi JK có năng lực này, cũng không vui vẻ như vậy.

Chỉ là người bên kia được Vu Duy Nam giới thiệu, hắn mới nói vậy, chứ không muốn giẫm lên quả bom này lần nào nữa.

Chỉ là ... Tối nay Lục tổng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Liệt bất giác liếc về phía trạm xe buýt, vừa lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, đúng là Hạ tiểu thư, nhưng bên cạnh cô chính là ...

Đột nhiên, con ngươi của Trần Liệt co rút lại .

Cái đó!

Đó không phải là người đàn ông đã bắt cóc cô Hạ mang đi sao? !

! ! !

“Lát nữa đưa cô ấy trở về.”

Lục Diễn buông xuống một câu, rồi đi về phía bãi đậu xe cũng không thèm nhìn lại, mới vừa đi được hai bước liền đột ngột dừng lại. “Nhân tiện điều tra một chuyện cho tôi.”

Trần Liệt đột nhiên nhướng mắt.

Lục Diễn không quay đầu lại, chỉ đứng đó, giọng nói có chút mệt mỏi, “Điều tra những người cô ấy đã gặp năm đó và sự việc xảy ra khi đó cho tôi.”

Cho nên, chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng Lục tổng cũng hạ quyết tâm ư .?

Bất chợt, trời lại mưa, tí tách thấm ướt lòng người.

Trần Liệt đứng dưới giàn hoa tử đằng, hăng hái nâng đỡ khung hình, giống như một chú chó săn sẵn sàng lên đường.

Vu Duy Nam đợi trong sảnh tiệc rất lâu không đợi được ai nên phải đích thân đi tìm, nhưng cô không nghĩ lại trông chiếc Maybach đen vụt qua mình.

Bên cạnh là Trần Liệt đang nở một nụ cười cung kính, “Vu tiểu thưu, Lục tổng, ngài ấy đột nhiên có việc nên đi trước một bước, để tôi ở đây đợi tiểu thư.”

Lông mày của Vu Duy Nam hơi nhíu lại, kìm nén tức giận hỏi: “Anh ấy đến cùng tối nay làm sao vậy? "

Trần Liệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim," Cái này ... Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là do lão gia tử muốn người kia trở về nước"

Người kia thật ra là em trai Lục Diễn, Lục Tranh, là một trong những điều cấm kỵ ở Lục Gia.

Cha của Lục Diễn, Lục Vinh Hải, lúc còn trẻ một lòng cống hiến cho sự nghiệp của, ông đã tiếp quản sự nghiệp mấy đời của Lục gia, làm việc chăm chỉ hơn nửa đời người, không phụ sự mong đời của mọi người, đem sự nghiệp phát triển nhanh chóng , khiến hai vị trưởng lão cuối cùng cùng kết thúc bằng một nụ cười. Tuy nhiên, không có sự kiểm soát của thế hệ trước, tâm trí của Lục Vinh Hải liền trở nên táo bạo, sự phản nghịch bộc phát chậm , không quan tâm đến con mắt của người ngoài, gióng trống khua chiêng muốn tìm kiếm tình yêu đích thực, và Lục Tranh chính là cái gọi là sản phẩm 'tình yêu đích thực”.

Nói trắng ra, đó là đứa con hoang của Lục Vinh Hải.

Tất nhiên, một con cáo già kinh doanh như Lục Vinh Hải đương nhiên hiểu được đạo lý của gia đình hoà thuận. Vì để tránh các tranh chấp chốn hậu trường, ông liền đem đứa con hoang này ra nước ngoài, nhưng chuyện chăn gối của ông ngày càng chán, càng lớn tuổi, ông càng cảm thấy tội lỗi với đứa con trai nhỏ ngày càng nhiều, gần như đã đạt đến đỉnh điểm tám năm trước.

Vào thời điểm đó, Lục Diễn chưa tiếp quản JK. Bà Lục là còn mang danh Lục Phu Nhân, ở bên ngoài lại không có quyền lên tiếng. Mẹ của Lục Tranh từng là giám đốc điều hành của JK. Hai người đã nắm lấy tay của Lục Diễn, đánh nhau trong ra ngoài.

Trong khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hỗn loạn nhất đối với Lục gia và là cuộc chiến khốc liệt nhất để giành được người thừa kế của JK, lúc đó Lục Diễn có một số vấn đề, anh ấy cùng Lục lão gia cãi nhau một trận quyết liệt, suýt nữa thì đoạn tuyệt quan hệ cha con, về sau cũng không biết sao, mẹ con Lục Tranh, người rõ ràng đang nắm trong tay chiến thắng lại đột nhiên ra nước ngoài.

Mấy năm sau có dấu hiệu rục rịch trở lại, nên Lục tổng đang bận tâm chuyện này, có gì sai trái.

Vu Duy Nam cau mày, “Anh có nói với anh ấy về giáo sư Tô không?”

Trần Liệt gật đầu.

“Vậy anh ấy có nói gì không?”

Trần Liệt suy nghĩ một chút, nói: “Lúc trước JK đã ký thỏa thuận hợp tác với giáo sư Tiền.” Hàm ý là anh ấy sẽ không còn hợp tác với giáo sư Tô nữa.

Vu Duy Nam hai tay vòng lại, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào khuỷu tay, “Ừm, tôi biết rồi.” Nói xong, liền bước tới sảnh tiệc, chỉ là chớp mắt một cái quay người, trong đầu Vu Duy Nam đột nhiên nảy ra ý nghĩ, chiếc Maybach đã rời đi, không hiểu sao trong lòng cô luôn có cảm bão táp sắp ập đến.

Vừa rồi trời mưa nhỏ, bây giờ khí điều hòa lại thổi tới, cổ tay Hạ Thiên Chi dường như có chút đau hơn.

"Em nghĩ thế nào về bộ phận thẩm định mà anh đã nói trước đây? Chỉ cần làm một số công việc dân sự, lấy chuyên ngành của em là đủ. Trong khoảng thời gian này, em cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt." Cốc Hằng bẻ lái quay đầu sang nhìn cô ấy.

Trên thực tế, từ khi cô trở lại, Hạ Thiên Chi trong lòng đã có quyết định, muốn rút lui là không thể tránh khỏi, nhưng khi cô vừa định đồng ý, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt đó thuần khiết và lãnh đạm, mang theo một chút chế giễu.

Hạ Thiên Chi lời đến khoé miệng, không hiểu sao đột nhiên liền thay đổi, “Em sẽ suy nghĩ lại, không phải còn mấy ngày nữa sao?”

Cốc Hằng đem điều hòa nâng lên một chút, uể oải nói: “Em suy nghĩ cẩn thận cũng tốt. Dù sao thì đó cũng là một công việc khá nhàm chán. Hay là, anh sẽ giúp em tìm xem ... "

Một lúc lâu sau, khóe miệng Cốc Hằng cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước," Nếu em nghĩ thông suốt, liền tốt.

--------

Nói là cảnh vườn nhưng thực chất là một nghĩa trang nổi tiếng ở thành phố H, được bao quanh bởi những ngọn núi và phong cảnh tuyệt đẹp.

Khi Hạ Thiên Chi đến, trời đang mưa, cuồng phong khắp nơi, cành lá khô héo nằm dưới đất, nằm giữa đường, rất khó đi.

Hạ Thiên Chi dựa vào trí nhớ và phỏng đoán cuối cùng đã tìm thấy ngôi mộ kia.

Ngoại trừ ngày chôn cất hôm đó, Hạ Thiên Chi một lần cũng chưa đến bái tế, nghĩ rằng ngôi mộ đã bị cỏ dại nhấn chìm, nhưng thứ mà cô nhìn thấy là một ngôi mộ sạch sẽ với một bó hoa và một cái nhổ cỏ để bên cạnh.

Nhìn phần ảnh trên bia mộ cùng cô có mấy phần giống nhau, khóe miệng Hạ Thiên Chi giật giật, không khỏi giễu cợt, “không tưởng tượng ra loại người như ngươi có người cũng có người nghĩ đến.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong đầu lại lặp đi lặp lại hình ảnh khi còn bé, một người đàn ông mang áo khoác trắng lần đầu tiên đưa cô đến phòng thí nghiệm.

Người đàn ông chạm vào đầu cô ấy, nhẹ nhàng nói với học trò của mình: "Đây là con gái tôi, Hạ Thiên Chi, học kỳ này, nó sẽ đến đây học tập, các ngươi hãy chiếu cố nó nhiều hơn.!"

Người đàn ông tuổi trẻ đến không ngờ, năm tháng cũng không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt, ngược lại toả ra một loại khí chất tinh anh. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng phủ lên người đàn ông, lúc đó Hạ Thiên Chi cảm thấy cả người anh ta cao lớn, giống như ánh đèn vàng, dịu dàng ấm áp.

Tuy nhiên, thực tế thật phũ phàng, những kí ức cố tình trốn tránh đó giống như những cơn mưa bất tận, kéo dài triền miên. Nhưng kể từ khi cô ấy trở lại, cô ấy sẽ không cho phép mình lùi bước lần nữa.

Hạ Thiên Chi đặt bông hoa trên tay trước bia mộ, trải tờ báo rồi ngồi xuống, nhìn mưa và sương mù trên dãy núi xanh phía chân trời, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tôi đột nhiên muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết còn có ý nghĩa hay không…. "

Cô kể rất nhiều chuyện, nói mấy năm trước đi Tây Bắc, nói cô bị gãy cổ tay, cũng nói dự định tương lai của cô, nói nói, đột nhiên cảm giác có đồ vật gì lấn cấn dưới mông cô, đưa tay tìm kiếm, hóa ra đó là một chiếc ví da.

Ẩn trong đống cỏ dại đó, một chiếc ví cũ bị mưa làm ướt, trên đó có rất nhiều bùn, có vẻ như nó đã vô tình bị rơi khi đang làm cỏ, Hạ Thiên Chi mở chiếc ví ra.

Có một phong thư được gấp theo chiều ngang làm đôi, không có chữ ký, và hai mươi nhân dân tệ nhàu nát, ngoài ra không có gì khác.

Cô không biết ai đã làm rơi nó.

Cô mở phong thư ra một cách dễ dàng, nhưng bên trong chỉ có một tấm ảnh ố vàng, một tấm ảnh đen trắng chụp một cặp vợ chồng trẻ đang ôm một đứa bé, trông hơi cũ.

Chẳng lẽ là lúc nhổ cỏ liền làm rơi sao?

Chỉ là Hạ Thiên Chi suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được người trong ảnh là ai, đang định nhét trở lại, sau lưng đột nhiên hét lên một tiếng, " Cô, cô muốn trộm ví của người khác sao? ! "

Hạ Thiên Chi còn chưa nhìn thấy rõ người, chiếc ví đã bị người kia giật mất.

Người đến là một người phụ nữ tóc hoa râm khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò và đôi lông mày mệt mỏi, sau khi giật lấy chiếc ví, cô ta nóng lòng muốn mở nó ra, như thể đang kiểm tra số tiền trong đó.

“A Phương, chúng ta có chuyện gì từ từ nói.” Có một người đàn ông đi theo sau tới, cũng trạc năm mươi tuổi, tóc bạc phơ, nước da ngăm đen, gầy gò, tinh thần mệt mỏi.

Người phụ nữ ngước nhìn Hạ Thiên Chi, và đột nhiên nheo mắt, “Cô là ... con gái của Hạ Trung Tiên đúng không?”

“Các người là… ?” Hạ Thiên Chi hỏi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...