Cấm Cung

Chương 11



Ngày hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm được đưa đi Biệt uyển hoàng gia, cũng là ngày nghỉ thượng triều trong tuần, vì thế Hoàng đế danh chính ngôn thuận tự mình đưa hoàng trưởng tử đi. Hoàng đế tại sao lại ân sủng vị hoàng tử này đến vậy? về sau có rất nhiều phiên bản truyền lưu trong hậu thế giải thích nguyên nhân của việc trên.

Trong đó, lưu truyền rộng rãi nhất là tử bằng mẫu quý, Hoàng đế đối Dương chiêu dung ngàn vạn sủng ái, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, khi Dương chiêu dung ở cữ không tiện chăm nom hài tử, bèn tự mình đem hoàng trưởng tử lúc ấy đang nhiễm phong hàn vào Càn Thanh cung nuôi dưỡng, tới khi biết hoàng cung không thích hợp để hoàng trưởng tử lớn lên, lại cùng đi đến Biệt uyển hoàng gia.

Có điều cho dù là phiên bản nào, cũng đều không đúng sự thật, chỉ sợ là ai cũng không thể nghĩ đến, Hoàng đế đích thân ôm hoàng trưởng tử tới Biệt uyển, chẳng qua là vì đạt được mục đích nào đó.

.

Hoàng đế sớm tính toán tốt thời gian, ngày thứ hai đưa hoàng trưởng tử tới Biệt uyển cũng là ngày Tống Bình An được nghỉ phép, ngày đó y có thể lén lút ôm hoàng trưởng tử đến Tống gia, để phụ lão Tống gia gặp cháu mình.

Ngồi trong xa giá, Hoàng đế Thiệu Diệp Hoa cười thực gian giảo, thỉnh thoảng dùng ngón tay mân mê cái cằm nhỏ của nhi tử, quấy hoàng trưởng tử đang mơ màng trong mộng đẹp phải nhăn nhó cái mặt nhỏ nhắn, nắm tay nhỏ thỉnh thoảng loạn huy.

Trong Biệt uyển, bốn phía đều là người do y an bài, xuất hành cũng rất đơn giản, ngày thứ hai tại Biệt uyển, Hoàng đế lấy lý do muốn cùng hoàng trưởng tử nghỉ ngơi, sai người cách ra ngoài mấy trượng, rồi đổi quần áo ôm hài tử đang ngủ, bí mật chuồn ra Biệt uyển.

Nguyên nhân thực sự đưa hoàng trưởng tử đến Biệt uyển, Hoàng đế căn bản không nói với Tống Bình An, đối với hắn, Hoàng đế đưa hoàng trưởng tử xuất cung trong vòng hai ngày chắc chắn sẽ không về. Tin tức này thật đúng là làm Tống Bình An thả lỏng một hơi, đêm hôm đó tuy đã qua hơn mười ngày, nhưng hiện tại mỗi lần hồi tưởng lại hắn đều sẽ cảm thấy xấu hổ đến hận không thể một đầu đập vào tường quên đi.

Đêm hôm đó, Hoàng đế bắt hắn tách ra hai chân, bắt hắn phải chủ động dụ dỗ y, bắt phát ra thanh âm dâm đãng, bắt hắn đối Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, tiểu huyệt của ta thực ngứa ngáy khó chịu, thỉnh dùng đại bổng của ngươi giúp ta gãi gãi….”

Những chuyện này, Tống Bình An sẽ cam nguyện làm sao? Đương nhiên là không có khả năng. Nhưng mà Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế a, có rất nhiều biện pháp làm hắn không thể không tước vũ khí đầu hàng, khóc cầu y cho mình được giải phóng. Tống Bình An da mặt mỏng cuối cùng cũng phải bỏ qua tất thảy thẹn thùng, như Hoàng đế mong muốn làm tất cả mọi chuyện, tuy kết quả sau cùng có thể dễ chịu chút ít, nhưng kế tiếp, hai chân đều bị tách ra treo lên, thân thể lơ lửng, hạ thân ngả về phía trước mặc cho Hoàng đế xâm chiếm đến chảy nước mắt bất tỉnh, chỉ sợ cũng không phải Tống Bình An có khả năng đoán trước.

Chuyện qua hơn mười ngày sau, vẫn cứ y nguyên làm lòng hắn sợ hãi, cuối cùng Hoàng đế xuất cung đến Biệt uyển, hơn nữa lại đúng dịp nghỉ phép, vốn định về nhà sẽ nghỉ ngơi thoải mái một hồi. Kết quả về đến nhà ăn vài miếng cơm còn chưa kịp lên giường ngủ, cửa đã bị người gõ, Hoàng Tiểu Thiên ôm đứa con mất mẹ đáng thương của Tống Bình An tìm tới…

Hài tử vừa vào cửa, Tống đại nương liền ôm lấy nựng không ngừng, cười đến không ngậm miệng được, chờ Tống lão gia biết tin vội vàng trở về, cùng với bạn già châu đầu vây quanh hài tử đang ngủ say sưa, vui sướng còn hơn cả được trân bảo giá trị liên thành, một chút cũng không thèm để mắt đến hai người khác trong phòng.

Hoàng Tiểu Thiên không ngại, hoàn toàn không ngại, bưng bát cơm đựng nước trà thô không biết để dành đã bao lâu, dương dương tự đắc thổi đi hơi nước đập vào mặt, xuyết một ngụm nhỏ, khóe mắt mang theo dư quang nghiền ngẫm thỉnh thoảng miết hướng Tống Bình An một bên đang đứng ngồi không xong.

Tuy trà này kém ngự cống trân phẩm trong nội cung không phải chỉ một điểm hai điểm, nhưng dù sao cũng là Tống Bình An tự tay pha, uống vào vẫn thực sự cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hoàng Tiểu Thiên thật cũng không phải giả bộ khách sáo, thứ trà thô đắng còn hơi có mùi ẩm mốc này, quả thật là làm y phẩm ra được vị ngon.

Tống Bình An giờ phút này đứng ngồi không yên, khác với cha nương hoàn toàn không biết thân phận thật của ‘Hoàng Tiểu Thiên’, mặc dù vị tổ tông sống này là lần thứ hai đến nhà mình, nhưng cùng với lần đầu tiên gà bay chó chạy không rõ tình huống so sánh với, lần này rõ ràng là nghiêm trọng hơn rất nhiều. Ngay từ đầu còn có thể cho rằng Hoàng đế chỉ là thuận miệng nói đùa, nhưng hiện tại y thật sự ôm Hoàng trưởng từ tới nhà, một bộ nghiễm nhiên thừa nhận đứa nhỏ này chính là con cháu của Tống gia, làm cho Tống Bình An vốn không rành đạo lý đối nhân xử thế cũng đều nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Hắn nhiều lần nghĩ mở miệng nói cái gì đó, nhưng mỗi lần đều bị bộ dáng thản nhiên của Hoàng đế bức bách nuốt lại vào bụng. Cuối cùng hắn chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía cha nương của mình, kết quả bọn họ hoàn toàn không hề để ý tới hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên đứa nhỏ.

Hoàng đế lại ở ngay trước mặt, Tống Bình An có mười mấy lá gan cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể đau khổ đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào.

Tống gia hai lão mải mê ngắm nhìn hài tử, không chút phát giác không khí kỳ quái trong nhà, vây quanh đứa nhỏ ôm một cái, sờ sờ một cái, thơm thơm một cái, vui vẻ thấy rõ.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt trong lòng, Tống đại nương trước tiên nói về: “Lão nhân, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này giống ai?”

“Giống ai? Đương nhiên là giống cha nó, tiểu tử ngốc nhà chúng ta a!” Nhìn kỹ qua, Tống lão gia ha ha nói: “Nhìn cái mặt này, đúng y như đúc cùng một khuôn với tiểu tử Bình An nha.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Tống đại nương cười mị con mắt, nhưng chốc lát sau lại ôm hài tử ghé sát vào tai bạn già, hạ giọng nói: “Nhưng mà đứa nhỏ còn rất giống vị Hoàng công tử kia…”

Tống lão gia không khỏi trừng liếc nàng một cái: “Đương nhiên giống, Hoàng công tử cùng nương của cháu chúng ta là tỷ đệ, đứa nhỏ giống hệt mẫu thân nó tất nhiên là cũng giống cậu!”

Tống đại nương bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng đúng, xem đầu ta, đúng là lão hồ đồ!” sau đó lại cười mị mị nhìn đứa nhỏ, cảm khái nói: “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, mẫu thân nó chắc chắn cũng là mỹ nhân, đáng tiếc Bình An nhà chúng ta lại phụ bạc người ta…”

Cho đến lúc này Tống đại nương mới nhớ tới trong phòng còn nhi tử nhà mình cùng công tử Hoàng Tiểu Thiên, quay đầu xem xét, một cái sầu mi khổ kiếm đứng một chỗ, một cái sảng khoái tự tại bưng bát uống trà.

Tống đại nương giờ mới nhớ ra nãy giờ mải ngắm hài tử mà lạnh nhạt Hoàng Tiểu Thiên, bèn vội vàng kêu bạn già đi chào hỏi khách khứa, thuận tiện đuổi Tống Bình An ra ngoài mua thức ăn nấu cơm.

Về phần Hoàng đế của chúng ta – Hoàng Tiểu Thiên công tử sau một phen khách sáo khiêm nhượng, ngồi trong phòng chờ đợi không quá hứng thú, cuối cùng bám theo Tống Bình An ra phố mua thức ăn, làm cho hai vị lão nhân tận tình hưởng thụ niềm vui thú được chăm sóc cháu đích tôn.

Đi trên đường cái huyên náo, Hoàng Tiểu Thiên đi trước hào hứng dạt dào, mỗi một bước đều phải quay quanh nhìn xem, Tống Bình An không dám sóng vai đi cùng y, cố ý chậm lại vài bước theo sau, đợi khi Hoàng Tiểu Thiên quay đầu tìm người, mới phát hiện hắn một mực bảo trì khoảng cách vài bước xa với mình, lập tức vẻ mặt không vui quay lại một phen giữ chặt hắn.

“Hoàng___” tay bị nắm, Tống Bình An thiếu chút nữa nói lỡ, bị một đạo mắt đao của Hoàng Tiểu Thiên trừng cho, ngạnh chừng sửa lại miệng, “Hoàng…Hoàng công tử….”

“Hừ.” Hoàng Tiểu Thiên miễn cưỡng tính hắn vượt qua kiểm tra.

“Hoàng công tử…Xin ngài buông tiểu nhân…” Hoàng Tiểu Thiên hoàn toàn không có ý buông tay, Tống Bình An dứt ra không được, chỉ phải hướng y cầu xin tha thứ.

Hoàng Tiểu Thiên nheo mắt nhìn hắn: “Ta hiện tại là Hoàng công tử, ngươi sao lại là tiểu nhân? Ngươi muốn để lộ thân phận của ta có phải không?”

“Không..không phải!”

“Không phải thì đổi giọng!”

“Dạ…”

Tống Bình An đáp thật không tình nguyện, Hoàng Tiểu Thiên ngược lại không cùng hắn tiếp tục dây dưa về việc này, kéo tay hắn đi tới: “Nghe nương ngươi nói ngươi còn có thể nấu cơm, nói nói ngươi tối nay định nấu cái gì cho ta ăn.”

“Hoàng__ách, Hoàng công tử muốn ăn cái gì?” nếu là vì chiêu đãi mà chuẩn bị đồ ăn, đương nhiên nên hỏi trước ý tứ của khách.

Hoàng Tiểu Thiên nghe hắn hỏi như vậy lập tức sững sờ.

Y muốn ăn cái gì?

Khi còn bé, tất cả những thứ y muốn ăn hoặc thích ăn, cuối cùng đều biến thành thứ chán ghét nhất, mà mấy thứ trước kia không thích ăn nhất, lại bị buộc không ngừng ăn, kết cục khẩu vị đã hoàn toàn không còn. Muốn ăn cái gì? Đã từng được hỏi như vậy, nhưng đáp lại y không phải khao thưởng, mà là một hồi đau khổ, dần dần, y đối với đồ ăn đã không còn hứng thú, không còn quan tâm, dù sao ăn vào cũng chỉ là để duy trì tính mạng cùng giữ gìn thể lực, ăn cái gì chẳng phải đều như nhau?

Hôm nay lại bị hỏi như vậy, sau khi lấy lại tinh thần nhìn hai mắt Tống Bình An chân thành chờ mong mình trả lời, Hoàng Tiểu Thiên không khỏi mỉm cười, hỏi ngược lại: “Bình An ngươi nói một chút ngươi có thể làm món gì ngon?”

Tống Bình An khó xử gãi gãi đầu: “Cái này…Tiểu….Ta cũng không nói được, chỉ là biết làm vài món đơn giản, so với trong nội cung…Khụ, ta còn sợ Hoàng công tử ngài ăn không quen.”

“Không sao, chỉ cần là ngươi tự mình làm, ta đều thích.”

Dứt lời, Hoàng Tiểu Thiên kéo tay hắn tiếp tục đi tới.

Ngày đó, Tống Bình An dẫn theo Hoàng Tiểu Thiên cực kỳ cao hứng đi chợ, mua một con cá chép nặng gần hai cân, một cân thịt heo, một đôi gà, hai mươi quả trứng gà, một ít rau cần, một cân tứ quý đậu (đậu cô-ve) cùng vài gia vị thêm vào, lúc đang chuẩn bị đi về thì phát hiện Hoàng Tiểu Thiên dừng bước trước một quán nhỏ bán khoai lang nướng, liền đi lên xem xét.

“Làm sao vậy?”

Hoàng Tiểu Thiên chỉ vào khoai lang vừa nướng xong hỏi: “Đây là cái gì, ngửi thơm quá.”

“Đây là khoai lang, dân chúng thường ăn.” Loại thức ăn này bình thường không mấy khi ăn, nhưng lại là món giúp đỡ đói tốt nhất khi gặp nạn đói, Tống Bình An dù sao cũng là hộ vệ trong cung nhiều năm, biết rõ rất nhiều quan lại quyền quý đều chưa từng ăn qua món ăn bình dân này, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nói xong xem Hoàng Tiểu Thiên vẻ mặt hiếu kỳ, nhịn không được nói: “Hoàng công tử, ngài muốn ăn?”

“Ừ.” Nghe hắn hỏi như thế, Hoàng Tiểu Thiên đối với món ăn này có chút hứng thú liền tức khắc gật đầu.

Tống Bình An vội thả xuống đồ ăn cầm trên tay, móc tiền ra trả, hôm nay trước khi xuất môn nương hắn kín đáo đưa cho hắn không ít ngân lượng đi mua đồ. Nhưng lần này mua cả đống thức ăn, xa xa vượt ra khỏi dự toán, ngay cả lễ mừng năm mới nhà hắn cũng không dám ăn thịnh soạn như vậy. Một phần là có mẫu thân dặn dò không được chậm trễ khách nhân, về phương diện khác, dù sao vị khách này cũng là đương kim thiên tử, Tống Bình An rất sợ y ăn không vừa ý, nên mua một đống lớn những thứ thường ngày đều không nỡ ăn.

Vì vậy tính cả ngân lượng nương hắn đưa cùng một ít hắn mang theo trên người, cơ hồ toàn bộ đều tiêu vào việc này, đợi khi hắn lục túi muốn lấy tiền mua khoai cho Hoàng Tiểu Thiên, mới phát hiện trong túi hết sạch ngân lượng, nhưng hắn vẫn không chút do dự đổ ra mấy đồng xu còn sót lại giao cho người bán hàng rong, lại lấy giấy bọc khoai lang nóng hổi thơm nức đưa cho Hoàng đế.

“Hoàng công tử, ngài cầm, cẩn thận bị phỏng.”

Tống Bình An cười ha hả đưa tới trước mặt y, cũng dặn y cẩn thận, còn kiên nhẫn dạy y ăn như thế nào.

Hết thảy hành động của Tống Bình An đều không thoát khỏi mắt của Hoàng Tiểu Thiên, đợi Tống Bình An đem khoai lang đã bóc sạch vỏ đưa cho y, y nhận lấy cắn một cái, lập tức cảm thấy hương khí nóng ấm từ trong miệng tràn vào tận đáy lòng.

“Ăn ngon, thế gian lại có mỹ vị như này!” y không khỏi khen, lại làm cho Bình An đứng bên khó hiểu.

“Còn hơn sơn trân hải vị?”

“So với mấy cái đó còn ngon hơn!” Hoàng Tiểu Thiên cắn một miếng lớn, ánh mắt từ trước đến nay thanh lãnh lúc này lại chói sáng, khóe miệng cong cong, khuôn mặt lộ ra vài phần ngây thơ, làm Tống Bình An lại một lần nữa ngây ngốc nhìn y.

Hoàng Tiểu Thiên liếc hắn một cái, nụ cười càng sâu, cầm khoai lang đưa tới miệng hắn.

“Ngươi cũng ăn xem.”

Bình An giật mình, cuối cùng bất tri bất giác cúi đầu cắn lên chỗ y cắn dở, hương khí ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, lại theo yết hầu lan khắp toàn thân. Chờ hắn hồi phục tinh thần, gò má không khỏi ửng lên, cầm lấy thức ăn trên mặt đất cúi đầu đi về phía trước, Hoàng Tiểu Thiên ở sau cười hì hì đuổi theo.

Một màn cực kỳ ngắn ngủi này, nếu không phải đặc biệt chú ý, căn bản không có người phát hiện giữa bọn họ có gì không đúng, nhưng mà tất cả không ngờ lại rơi vào mắt một người.

Người này chính là kẻ điên Trịnh Dung Trinh, hắn ôm bình rượu ngồi ở góc, bởi vì Tống Bình An xuất hiện mới đặc biệt lưu ý, chẳng ngờ lại có thể thấy được một màn kia.

Hắn một mực đăm chiêu nhìn hướng bọn họ rời đi, đến tận khi rượu đã uống cạn, cũng chưa từng dời mắt.

.

Khi Tống Bình An cùng Hoàng Tiểu Thiên đi chợ mua thức ăn, đứa nhỏ tỉnh lại mấy lần, lần thứ nhất là đói tỉnh, lần thứ hai là đi tiểu tỉnh, đến lần thứ ba là ngủ no rồi.

Tống đại nương dưỡng dục hai người con, chăm sóc hài tử, thay tã vân..vân.. bản sự tuyệt đối không nói chơi, đem nước cơm nấu nát đợi nguội bớt thì dùng thìa một muỗng một muỗng uy, hài tử ăn tấm tắc ra tiếng, làm hai lão vui mừng không thôi, nhưng đến khi Tống đại nương mở tã lót chuẩn bị thay, trông thấy tã lót là dùng vải vóc thượng đẳng làm thành, hơi giật mình vội đưa cho lão nhân xem.

Tống lão gia xem xét tường tận một hồi sau, thở dài: “Đứa nhỏ này bên ngoại chắc hẳn rất có tiền, theo Hoàng công tử nói là buôn bán dược liệu….Bình An tên tiểu tử hư đốn này thật đúng là c*t chó vận, gặp phải tiểu thư nhà giàu như vậy, lại còn cùng người ta sinh hài tử. Vị Hoàng công tử kia đã tới nhà chúng ta xem qua tình huống, quay về nói với ngoại công bên ấy, bọn họ khẳng định lại càng không nguyện ý để đứa nhỏ ở lại cùng chúng ta chịu khổ.”

“Ai bảo tiểu tử ngốc nhà ta phụ bạc cô nương nhà người ta! Người ta chịu để hài tử nhận chúng ta cũng đã là đại lượng tha thứ.”

Tống đại nương bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ một lát, do dự nói: “Kỳ thật ta vốn còn có vài phần hoài nghi, dù sao trước kia chúng ta chưa gặp qua Hoàng công tử bao giờ, con mình lại là nhìn nó từ nhỏ tới lớn, nhân phẩm của nó ta còn không rõ? Chính là về sau ngẫm lại, từ trước các hộ vệ trong nội cung đều có thể dẫn nó đến thanh lâu, cũng khó đảm bảo sẽ không nhiễm tật xấu gì không biểu hiện ra trước mặt chúng ta. Hơn nữa, đứa nhỏ đều ôm đến đây, nhìn hai mắt này….” Tống đại nương nhìn hài nhi trợn tròn mắt nhìn khắp nơi, không khỏi từ ái sờ sờ cái mặt nhỏ nhắn non nớt, “Hai mắt nó mở to, thật đúng là mười phần mười, còn có thể giả bộ được sao?”

“Cũng may chỉ có hai mắt là giống, nếu lớn lên giống tiểu tử ngốc nhà chúng ta thì…..cũng không biết mẫu thân nó rốt cục vừa ý tiểu tử nhà ta chỗ nào.” Tống lão gia cười đến không ngậm miệng được, “Như cậu nó thì thật là tốt, thiên đình đầy đặn, mi thanh mục tú, sắc mặt hồng nhuận, tướng đại phú đại quý, tương lai nhất định rạng rỡ.”

Ngày đó Tống lão gia bất quá cũng chỉ là tùy tiện nói một phen, đâu ngờ đứa nhỏ này vừa sinh ra đã nhất định cả đời vinh hoa phú quý, hơn nữa phúc cập tổ tiên hơn mười đời đều vì bình dân dân chúng Tống gia.

Kế tiếp không quá nửa nén hương thời gian sau, Tống Bình An cùng Hoàng Tiểu Thiên một trước một sau trở về, Tống Bình An đi trước, hai tay xách đầy đồ ăn, Hoàng Tiểu Thiên khóe miệng cầm cười đi ở phía sau, hai tay đều cầm khoai lang, chỉ có một cái còn bọc trong giấy, cái khác thì ăn hơn phân nửa.

Sau khi trở về Tống Bình An chỉ chào cha nương một tiếng liền tiến vào phòng bếp đi, Hoàng Tiểu Thiên nhìn qua hài tử, lại cùng Tống gia hai lão trò chuyện vài câu, cũng cầm khoai lang đồng dạng chui vào phòng bếp, nói là đi hỗ trợ.

Tống gia hai lão thật vất vả mong chờ được cháu lại tiếp tục nựng đùa đứa nhỏ vừa tỉnh lại, hoàn toàn không cảm thấy không khí kỳ quái giữa hai người, ngược lại cảm thấy hai người họ quan hệ rất tốt, từ nay về sau có thể bảo Hoàng Tiểu Thiên thường xuyên ôm cháu tới cho bọn họ ôm một cái.

Khi Hoàng Tiểu Thiên vào bếp, thì Tống Bình An chính đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhóm lửa nấu nước chuẩn bị làm thịt gà, thấy y tiến đến, sợ tới mức suýt nữa bị lửa cháy bỏng tay. Hoàng Tiểu Thiên kiên trì muốn ở lại, Tống Bình An căn bản khuyên can không được, chỉ có thể luống cuống tay chân tiếp tục làm việc, qua hồi lâu mới dần dần khôi phục bình thường.

Cá chép cùng thịt cho vào kho tàu, gà nấu cháo, đậu tứ quý xào thịt, lại xào một ít rau cải, vài món ăn bình thường nhưng lại là bữa ăn phong phú nhất của Tống gia từ sau khi ở lại kinh thành an cư đến giờ, ngay cả năm mới ăn tết mà tùy tiện làm một hai món trong số đó cũng đã là xa xỉ, lần này làm nhiều như vậy cũng đủ thấy Tống gia đối Hoàng Tiểu Thiên coi trọng đến mức nào.

Lúc Tống Bình An chuẩn bị nấu, Hoàng Tiểu Thiên đương nhiên không chịu nhàn rỗi, cái gì đều muốn giúp một tay, Tống Bình An lần nữa không có cách nào đối y, chỉ phải chọn chút việc đơn giản cho y làm, không ngờ vị đương triều thiên tử cao cao tại thượng thâm cư cung đình này còn làm được rất đâu vào đấy.

Tống Bình An làm thịt gà, y châm củi nhóm lửa, Tống Bình An làm cá, y rửa đậu, Tống Bình An thái thịt, y rửa rau cải.

Vén tay áo ngồi trên ghế nhỏ chăm chú cẩn thận nhặt rau rửa rau, nào có nửa điểm quân chủ uy nghiêm lạnh lùng trên triều đình, nếu không phải trước đó biết được, thì tại trong mắt Tống Bình An, có lẽ y thực sự sẽ chỉ là công tử văn nhã tri thư đạt lễ.

Cháo gà phải hầm thật lâu, Hoàng Tiểu Thiên phụ trách nhóm lửa, một bên rửa rau còn có thể thường xuyên lưu ý lửa cháy, đợi cháo gà rốt cuộc tản ra mùi thơm, y không chút nghĩ ngợi lấy tay mở vung nồi, làm Tống Bình An sợ tới mức nhảy dựng lên: “Đừng cầm, cẩn thận bỏng!”

Chậm, Hoàng Tiểu Thiên bị bỏng chỉ cau mày một chút, ngược lại là Tống Bình An thất kinh cầm tay của y nhìn xem, ngón tay bị bỏng hai vết đỏ ửng.

“Nhanh, nhúng nước lạnh!” Tống Bình An lúc này hoàn toàn không để ý đến thân phận địa vị của hai người, kéo tay y dùng sức ấn vào chậu rửa rau, còn cẩn thận tưới lên chỗ bị bỏng, đôi tay trắng nõn bị sưng đỏ một mảnh càng dễ dàng thấy rõ, hắn không khỏi đau lòng mắng nhỏ: “Sao lại không cẩn thận như vậy, chắc là rất đau đi.”

Hoàng Tiểu Thiên vẫn nhìn mặt hắn, nghe hắn nói vậy, lẳng lặng nói: “Không đau.” Từ nhỏ chịu đau đã thành thói quen, những vết thương nhỏ nhặt này thật sự là không đáng kể chút nào, nhất là nhìn hắn vì mình mà lo lắng, quả thật là một chút cũng không cảm thấy đau.

Tống Bình An tựa hồ không nghe thấy, vẫn đang nhăn mày tiếp tục nói: “Lại là tay phải bị thương, chắc chắn không dễ cầm bút.”

Hoàng Tiểu Thiên có chút bất mãn vì lời của mình bị bỏ qua, hướng hắn trợn mắt xem thường, đột nhiên linh quang lóe lên, mặt dán lại gần, bẹp một cái hôn lên má hắn, làm Tống Bình An sợ tới mức xoạt một tiếng nhảy tránh ra.

Lưng Tống Bình An dựa vào tường, một tay che má, hai mắt mở to trừng trừng nhìn người cách đó không xa không chút biểu hiện bị thương mà ngược lại còn vẻ mặt thản nhiên.

Tống Bình An nhịn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Hoàng thượng….Tại sao phải đối tiểu nhân…Làm những chuyện này?”

Cũng không phải hiện tại mới nhớ ra muốn hỏi, những lời này, hắn giấu ở đáy lòng đã thật lâu, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội để hỏi, còn nghĩ có nên hỏi hay không. Bởi vì người làm những chuyện đó đối hắn là đương kim thánh thượng, trước mặt thiên tử làm gì có vì sao.

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ rất nhanh qua đi, vốn tưởng rằng hắn rất nhanh sẽ chết, lại không ngờ sự tình lại từng bước một phát triển theo hướng hắn hoàn toàn không cách nào đoán được, chuyện này đối với hắn, là chuyện tốt hay xấu? Tống Bình An nghĩ không ra, lại một mực nghĩ ngợi, tại trong lòng không ngừng đọng lại, rốt cục hiện tại bộc phát.

Hoàng đế sửng sốt một chút, tựa hồ bị câu hỏi của hắn chấn trụ, một hồi trầm mặc sau, mới lên tiếng: “Về phần là vì cái gì, bây giờ trẫm vẫn chưa thể nói cho ngươi biết….”

Nghiêng người nhìn cảnh trí tiêu điều ngoài phòng, y lẳng lặng nói: “Bình An, còn nhớ rõ năm trước trẫm từng nói muốn ngươi vĩnh viễn ở bên trẫm?”

Tống Bình An gật đầu: “Nhớ rõ.”

“Ngươi hiện tại hối hận?”

Tống Bình An phịch một tiếng quỳ xuống, nhìn Hoàng đế trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Bình An chưa từng!”

Hoàng đế chắp tay mà đứng, mục quang sáng quắc nhìn Bình An, hồi lâu mới mỉm cười, tiến lên nâng hắn dậy: “Đứng lên đi, đừng nên động một tý lại hướng trẫm quỳ, trẫm nói rồi, trẫm coi ngươi là người thân.”

“Hoàng….”

Hoàng đế chăm chú nhìn hắn, “Sau này khi chỉ có hai chúng ta, ngươi hãy gọi ta Diệp Hoa đi, không phải Hoàng thượng, cũng không phải Hoàng công tử, được không? Bình An.”

Tống Bình An ngây người nhìn y, bị đỡ dậy cũng không biết.

Hoàng đế hạ mi, vẻ mặt cô đơn: “Ai, tự ta hiểu chuyện đến giờ, tên chỉ sợ đã sớm bị người quên lãng….”

“Sẽ không, Hoàng thượng!”

“Vậy ngươi mau gọi đi, ta muốn nghe.”

Dưới cái nhìn trông mong của Hoàng đế, Tống Bình An chần chờ thật lâu, cuối cùng kiếm chế bất an trong lòng, nho nhỏ thanh gọi một tiếng: “Diệp Hoa.”

Diệp Hoa nhìn hắn cúi đầu, vốn định vuốt ve khuôn mặt hắn, tóc của hắn, nhưng tay giơ ra giữa không trung rồi lại khựng lại, phút chốc thu hồi.

.

Khi Bình An hỏi y vì sao, y đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, y trước kia cũng không muốn cùng Bình An liên lụy quá sâu, ngày ấy lựa chọn bịt kín mắt của hắn, là vì không muốn hắn biết mình là ai, để hắn nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, từ nay về sau y vẫn là đế vương chí cao vô thượng nắm giữ đại quyền sinh sát thiên hạ, còn hắn, vẫn sẽ là một hộ vệ nho nhỏ canh gác cửa cung.

Nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn biết được, chỉ vì một giây phút không thể kiềm chế, nhìn hắn vì mình mà sa vào dục vọng, đột nhiên trong khoảnh khắc đó, y đã nghĩ muốn cho hắn biết, để hắn không còn là ‘một người khác’, là hắn, chỉ có thể là hắn!

Mãnh liệt, khát vọng, sau đó hết thảy theo trục quay dần trệch hướng, thế nhưng đến tận hôm nay, y vẫn không hề có một ly tiếc nuối.

Về sau sai Tần Nghi bịt kín mắt hắn, cũng chỉ vì không muốn hắn nhìn thấy mặt dơ bẩn, mục ruỗng sâu dưới ánh hoàng kim chói lọi của chốn thâm cung nội đình, vì không muốn đôi mắt thanh tịnh sáng ngời của hắn bị hắc ám cùng băng lạnh vấy bẩn.

.

Trận tuyết đầu tiên vô thanh vô tức hạ xuống lúc hoàng hôn, đọng đầy trên mái ngói rêu xanh, hóa thành nước rơi xuống đất, kích khởi bọt nước trên ghềnh bãi loang lổ ven tường, tạo nên cảnh sắc tiêu điều lạnh lẽo đặc trưng của mùa đông phương Nam, khác hẳn với tuyết rơi trắng xóa của mùa đông phương Bắc, tuyết nơi đây nhỏ bé, li ti, thỉnh thoảng cuộn theo vũ sương, lắc rắc hạ xuống, lại thấm buốt tận xương tủy.

Diệp Hoa cực kỳ chán ghét thời tiết như vậy, vì khi đó y sẽ càng thêm ngủ không yên, dù cho trong điện được huân hương lô hồng giữ ấm, y vẫn cảm thấy lãnh liệt thấu tâm, tựa như chịu tuyết thủy xối vào không phải mái ngói, mà là thân thể của mình vậy. [lô hồng: lò sưởi, ấm lô]

Khi còn bé, Diệp Hoa nghĩ rằng y chán ghét mùa đông, đợi khi biết được phương Bắc còn có loại đại tuyết thoáng chốc rơi xuống đã phủ đầy thiên địa, y mới hiểu được, y chán ghét không phải mùa đông, mà là thời tiết.

Đại tuyết phương Bắc mới đầu cứ ngỡ cực kỳ rét lạnh, nhưng tuyết đọng lại thành từng mảng lớn, trước khi hòa tan thì như cánh hoa mỏng manh có thể nhẹ nhàng bay đi, sẽ không xuyên thấu qua y phục của ngươi, cũng không lãnh nhập cốt tủy của ngươi, còn tuyết phương Nam thì lại nhỏ đến độ không đợi ngươi cúi đầu nhìn, cũng đã hóa thành một bãi tuyết thủy, thấm vào y phục, khiến ngươi lạnh đến toàn thân run lên.

Tựa như những kẻ bề ngoài thân thiện mà nội tâm lại thâm độc kia, mang theo tươi cười hữu hảo ôn hòa, nhưng khi người khác dỡ xuống phòng bị hoặc không chú ý, lại dùng lợi khí thật sâu xuyên qua thân thể của đối phương.

Từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ bên người đã tụ tập vô số người như vậy, khi y nghĩ rằng thế gian chính là băng lãnh thấu xương như thế, một người xuất hiện trong tầm mắt của y____

Cũng không phải ngẫu nhiên mới có thể chạy đến chân Hoàng thành, trên thực tế, sau khi võ nghệ của y có chút thành tựu, thì y liền thường xuyên vụng trộm chạy đến phía dưới tường thành, nhìn lên bầu trời phía trên, tưởng tượng thế giới bên ngoài ra sao, y lúc đó rất muốn đi ra ngoài nhìn một lần, cuộc sống bên ngoài có giống như trong nội cung hay không - có áp lực cùng lạnh lùng như vậy hay không.

Đương lúc nhập thần, bên tai truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, thân thể chớp động tránh vào một góc khuất, một hộ vệ thẳng tắp sống lưng quy củ tuần tra đi qua, lần đầu tiên, người nọ cũng không khiến y có quá nhiều chú ý, chỉ nhớ mang máng dưới ánh trăng, đôi mắt người đó giống như vầng sáng kia__ trong trẻo, thuần khiết.

Lần thứ hai gặp lại, y như cũ trốn vào một góc, nhìn thấy đám người xiêu vẹo đi tới, trong đó có một thân ảnh thẳng tắp như đã từng gặp.

Giữa một đám hộ vệ ôm bầu rượu cười cười nói nói, hắn càng thêm nổi bật, phảng phất như cùng những người đó ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bọn họ cười đùa, hắn thì nghiêm túc quan sát bốn phía, trong tay bọn họ cầm bầu rượu, hắn thì cẩn thận nắm lấy bội kiếm của mình.

Một hộ vệ đi trước quần áo xộc xệch cười hắn quá thành thật, hắn cười ngây ngô không đáp, những người khác say bí tỉ bắt đầu hùa theo hộ vệ kia ép hắn uống rượu, hắn không chút cự tuyệt, mà bình tĩnh nhấp một ngụm, cuối cùng bị những người đó lắc đầu nói không thú vị đẩy ra vài bước, hắn vẫn thật thà chất phác cười cười, không xấu hổ cũng không tức giận.

Diệp Hoa đứng trong góc, một mực nhìn về phía hắn dần dần đi xa, bóng lưng thẳng tắp không một khắc dao động.

Lần tiếp theo nữa, lại chỉ có mình hắn, Diệp Hoa vẫn như cũ trốn vào một góc hắn không nhìn thấy, bắt đầu từ khi nào, trước kia chỉ là tưởng tượng về phía ngoài cung, biến thành muốn nhìn tận mắt, mà người kia, khi nào thì có thể bắt hắn cong lại sống lưng..

Có một lần, y nhạy cảm phát giác hắn khác thường, mặc dù lưng vẫn thẳng như vậy, nhưng trên mặt tựa hồ có một chút không giống, chỉ có mình hắn trên đường, hắn thỉnh thoảng sẽ sờ sờ ngực mình, thần sắc tựa như là __mong chờ.

Thanh âm rất nhỏ truyền đến, lại làm cho Diệp Hoa sững sờ, sau đó mới hiểu được là từ bụng người nọ phát ra.

Chỉ thấy hắn tự giễu vỗ vỗ bụng sau, nghiêng đầu nhìn quanh vài lần, tìm một chỗ ngồi xuống, cẩn thận mà chờ mong từ trong ngực lấy ra một bọc giấy, một tầng một tầng mở ra, mỗi một tầng, con ngươi trong trẻo của hắn lại sáng hơn vài phần, đến khi bên trong hoàn toàn lộ ra một cái bánh mì tròn to, đôi mắt của hắn lập tức tỏa sáng, kèm theo đó là nuốt ực một ngụm nước bọt.

Cùng lúc đó, Diệp Hoa cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Đối với Diệp Hoa đây là một việc rất kỳ lạ, từ nhỏ đã bị huấn luyện đặc biệt, y sớm đối thức ăn có tâm lý kháng nghịch nhất định, bất luận đói đến mức nào, bất luận hương khí xông vào mũi, hay mỹ thực bày tràn trước mắt, nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến y nhàn nhạt thoáng nhìn.

Y hiện tại, đột nhiên rất muốn nếm thử bánh trong tay người nọ, muốn biết hương vị làm con người cho dù bị chọc ghẹo thế nào cũng chỉ hàm hậu cười kia mong chờ là như thế nào, vừa vặn, y lúc này chính đang rất đói bụng __bài tập Thái Hoàng Thái Hậu giao cho, y không thể hoàn thành tới mức hoàn hảo nhất, trừng phạt là bị đói hai ngày, bị đánh 30 thước, hôm nay là ngày đầu tiên, y nhịn đói cả ba bữa.

Diệp Hoa lặng lẽ ngồi xổm xuống, sờ trên mặt đất, nhặt lên một hòn đá nhỏ, hướng một hướng khác dùng sức ném qua.

Lạch cạch một tiếng, người nọ cảnh giác hô to “Ai!”, sau đó bỏ bánh trong tay, chạy tới kiểm tra.

Diệp Hoa như nguyện lấy được bánh nướng, ngồi trong góc, cầm bánh nướng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của người nọ, không chút nghĩ ngợi cắn ăn, khi đó cũng không cảm thấy hương vị gì, chỉ là ra sức nuốt vào, trong miệng rất nhanh liền tràn đầy mùi mì cùng mùi dầu nướng, cho đến sau lưng truyền đến tiếng quát “Ngươi là ai?”

Dù sao cũng là thấp thỏm không yên a, thân thể y không khỏi cứng đờ, xoay đầu lại, đôi mắt thanh tịnh kia dưới đêm trăng lượng sáng vô cùng, chiếu y không cách nào chạy trốn, cho nên lại cứ như vậy luống cuống tay chân đứng dậy, muốn chạy, không cẩn thận lại vấp ngã, chật vật không chịu nổi….

Rồi sau, rồi sau, bị hắn kéo vào trong ngực, mới biết được, thế gian còn có người ôn hòa như thế.

.

Những ngày ở Tống gia, cũng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng khi phát giác ngoài phòng tuyết đang rơi, lại giật mình nhận ra cảm giác mãnh liệt đến như vậy, căn phòng chỉ có một vách tường, đơn sơ, kham khổ, nhưng lúc này, Diệp Hoa lại hoàn toàn không hề cảm thấy lạnh lẽo.

Trong phòng mùi thức ăn tản ra bốn phía, khói bếp lượn lờ trên nóc nhà, ngồi trước bàn vuông nhỏ, ăn đồ ăn do chính tay mình làm, đối với Tống gia hai lão nhiệt tình chu đáo, nghênh hướng Tống Bình An thỉnh thoảng liếc mắt quan tâm, còn có đứa nhỏ ngủ say ngẫu nhiên chép miệng vài tiếng, không quá nhiều mà lại tràn đầy ấm áp tự nhiên.

Diệp Hoa vốn không có ý định qua đêm, nhưng sau khi cơm nước xong ngồi vây quanh bếp lò cùng Tống gia hai lão nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nhắc tới muốn lưu y ở lại qua đêm, lại liếc nhìn Tống Bình An căng thẳng hồi hộp, ý xấu nảy lên, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.

Đứa nhỏ tới giờ Thìn (7-9h tối) đã đi ngủ, nhân lúc, Tống đại nương tỉ mỉ đem đệm chăn trên giường Tống Bình An đều thay mới. Tống gia không có phòng trống, muội muội Tống Bình An xuất giá sau, phòng trống sớm đã chất đầy tạp vật không thể ở, lại thêm trời đông rét lạnh, một người ngủ còn không ấm bằng hai người, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được hỏa lò. Tống Bình An nho nhỏ kháng nghị ngay tức khắc đã bị mẫu thân bác bỏ, sau lại đề nghị trải chăn nệm ngủ dưới đất thì bị mẫu thân mạnh cốc đầu một cái.

“Ngủ trên sàn nhà? Ngươi cũng không xem giờ là mùa nào, còn không đông lạnh chết ngươi! Đầu óc tiểu tử ngươi sao lại không chút nào linh hoạt như vậy hả? Ngủ cùng Hoàng công tử chẳng lẽ ủy khuất ngươi hay sao?”

Tống Bình An bị mắng, không dám nhắc lại nữa, vẻ mặt ủy khuất, Hoàng Tiểu Thiên công tử ở một bên quay đầu đi vụng trộm cười.

Trời lạnh như vậy, tắm rửa đối người nghèo khổ mà nói là chuyện khá xa xỉ, lúc này có thể ngâm chân ấm áp một chút đã là rất tốt rồi. Nước đun nóng, Tống Bình An đổ vào chậu gỗ, cẩn thận bưng đến đặt dưới chân Hoàng Tiểu Thiên, đang muốn giúp y cởi giầy thì bị y ngăn lại.

Diệp Hoa nhất quyết muốn tự mình làm, sau đó hỏi hắn ngươi không rửa? Tống Bình An thành thật trả lời, chờ ngài rửa xong lại rửa.

“Chậu này lớn, nước lại nhiều như vậy, không bằng chúng ta cùng rửa đi.”

“Không, không không!” Đầu Tống Bình An lắc lắc như trống bỏi.

Diệp Hoa là ai? Càng là chuyện Tống Bình An không muốn hoặc không dám làm, Diệp Hoa sẽ càng nghĩ đủ mọi cách bắt hắn phải làm, lúc này thấy hắn lắc đầu nguầy nguậy, ngữ khí kiên quyết, lông mi lập tức chớp chớp, Tống Bình An vừa thấy, tim thoáng cái đập mạnh.

Diệp Hoa không mặn không nhạt cười cười, cúi người chậm rãi cởi giày cởi tất.

Từ đầu tới cuối Diệp Hoa vẫn không nói một lời, động tác lưu loát, đem giầy chỉnh tề đặt một bên, không khí kỳ quái làm Tống Bình An đứng bên khẩn trương đến mức tim như muốn rớt ra ngoài___vừa vặn một đạo thanh âm thanh lãnh bỗng dưng truyền đến: “Bình An, cầm ghế tới.”

“Dạ.” Tống Bình An lập tức làm theo.

“Bình An, ngồi vào ghế.”

“Dạ.”

“Cởi giày tất.”

“Dạ.”

“Cho chân vào trong chậu.”

“Dạ….”

Chờ bàn chân chạm vào mặt nước nóng hổi, Tống Bình An lúc này mới tỉnh ngộ nãy giờ mình làm chuyện ngu xuẩn gì, tiếc là đã chậm, Diệp Hoa cười một cái, giẫm đè lên chân hắn, cứ như vậy ép hai chân hắn ngâm vào nước.

“Hoàng….”

“Hử?”

Chân chìm trong nước nóng, một luồng hơi nóng bay thẳng ót, Tống Bình An sợ tới mức thiếu chút nữa nói lỡ, nghe thấy Diệp Hoa một tiếng mang theo uy hiếp, chỉ phải ngạnh lại nuốt vào bụng.

Tống Bình An cứng người, một cử động nhỏ cũng không dám, Diệp Hoa thì hào hứng đùa giỡn dùng ngón chân gãi gãi lòng bàn chân hắn, hoặc là dùng bàn chân mình cọ cọ, không thì từng điểm từng điểm vòng theo hình dáng mỗi một ngón chân, không mang theo mập mờ cùng khiêu khích, chỉ có trêu chọc như đứa nhỏ bình thường chơi đùa, nhưng cuối cùng đều thua dưới vẻ trầm tĩnh cứng ngắc của Tống Bình An.

Diệp Hoa dần dần thu hồi ý đùa, chăm chú mà cẩn thận nhìn Tống Bình An, ánh mắt chậm rãi chuyển qua ngọn đèn ở bên, than nhẹ một tiếng: “Thật là ấm áp.”

Tống Bình An chớp mắt vài cái, nhìn y vẻ mặt an hòa, lúc này mới thoáng buông lỏng, ngay thẳng hàm hậu gãi gãi đầu: “Vậy là tốt rồi, ta còn sợ Hoàng___Hoàng công tử thấy lạnh, nhà của ta cái gì cũng không có, rất sợ đãi ngài không chu đáo.”

Tống đại nương đi ngang qua phòng nghỉ, thoáng nhìn một cái rồi lại xoay người đi cách gian, đến khi quay lại, hướng chậu bọn họ đang ngâm chân đổ thêm một gầu nước ấm.

“Hoàng công tử, nước lạnh thì bảo đại nương, đại nương đổ thêm nước cho các ngươi, trời lạnh nhiều ngâm một chút mới ấm áp.”

“Cám ơn đại nương.” Diệp Hoa ngẩng đầu tao nhã cười với nàng, làm Tống đại nương vui vẻ không khỏi từ ái xoa xoa đầu y, khiến Tống Bình An sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời.

“Khách khí cái gì, đều là người một nhà.”

Tống đại nương vui tươi hớn hở rời đi, Diệp Hoa liếc mắt nhìn Tống Bình An vẫn đang ngây ngốc, gãi gãi lòng bàn chân hắn vài cái, làm hắn bị ngứa chỉ phải co chân lên.

“Hoàng…Hoàng…..”

Diệp Hoa trừng hắn.

“Hoàng công tử….”

Hắn lập tức lạnh run đổi giọng.

Diệp Hoa không lên tiếng, chỉ có nụ cười thỏa mãn một mực dắt tại khóe miệng, qua rất lâu sau mới biến mất.

Phòng ngủ đặt hỏa lò, để ở cách giường không xa, từng khối từng khối than củi chồng kín, ánh lửa màu đỏ lẳng lặng bập bùng, làm tăng thêm vẻ ấm áp trong gian phòng nhỏ bé.

Tống Bình An để Diệp Hoa ngủ bên trong, y không nói gì chui vào ổ chăn, đợi Tống Bình An cởi quần áo chui vào sau, liền vòng tay qua ôm eo hắn. Người Tống Bình An lập tức cứng ngắc, đợi thật lâu, thấy người nằm bên cũng không động đậy gì nữa, mới chậm rãi nghiêng người, kéo chăn bông đắp kín cho cả hai.

Bỗng chốc cặp mắt thăm thẳm kia mở ra, tay hắn không khỏi khựng lại, tay ôm eo hắn lại buộc chặt thêm một ít.

“Bình An, trẫm sẽ không quên hôm nay.”

“Hoàng thượng….”

Diệp Hoa đem mặt vùi vào vai hắn, nhắm mắt lại, không nói thêm nữa. Tống Bình An chờ trong giây lát, cũng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoa ôm đứa nhỏ rời đi, Tống gia hai lão tuy rằng không nỡ, nhưng cũng không quá cưỡng cầu, chỉ hy vọng y có thể thường xuyên ôm đứa nhỏ tới, Diệp Hoa cười ứng rồi.

Tống Bình An tiễn y ra khỏi thành, nhìn y giục ngựa đi xa, ngoài thành rậm rạp một mảnh hoang dã, y không quay đầu lại cứ vậy phóng ngựa mà đi không hiểu sao khiến hắn bất an, nhưng đúng lúc đó, người nọ quay đầu lại, cách một khoảng rất xa, như hướng hắn nở nụ cười___sau đó, thật sự rời đi.

Tống Bình An vẫn còn đứng tại chỗ thật lâu…thật lâu….

Lúc về đến nhà, cha nương hắn một tay túm hắn vào phòng khóa cửa lại, khẩn trương bối rối bày ra trước mặt hắn ba tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc.

Tống gia hai lão sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu lớn như thế, còn đặt ở dưới giường Tống Bình An hai người ngủ hôm qua, khi bọn họ rời đi Tống đại nương vào thu dọn thì phát hiện.

Tống Bình An ngây người nửa ngày không nói ra lời, Tống gia hai lão cuối cùng đem ba tờ ngân phiếu cẩn cẩn thận thận cất kỹ, nói để lần sau Hoàng Tiểu Thiên đến thì trả lại, Tống gia đã thiếu nợ nhà y quá nhiều, tiền này bất luận thế nào cũng không thể nhận.

Tống Bình An ngơ ngác một mực ngồi trên ghế, trong đầu, là hình ảnh Diệp Hoa trước khi rời đi, ngồi trên lưng ngựa áo choàng tung bay tuấn dật thoát tục, còn có khuôn mặt thanh lãnh, tầng tầng khắc sâu trong lòng.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...