Cám Dỗ Ngọt Ngào
Chương 15: Đồ Ngốc, Sao Anh Lại Giận Em Được
Nhìn dáng vẻ đáng thương ấy của cô, Hạ Dục chẳng còn tâm trạng đầu mà đôi co với Phó Tuấn nữa. Anh ấy vội vàng cúi xuống, ôm vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, Đường Đường, không sao đâu. Em đừng lo, em không có thời gian thì để lần sau, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian mà, đúng không?”Anh ấy cố tình nói câu cuối cùng cho Phó Tuấn nghe.Quả nhiên, Phó Tuấn nghe thấy câu “dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian” là sắc mặt lập tức thay đổi, huống chi Hạ Dục còn ôm bả vai Đường Đường, khiến Phó Tuấn nhìn mà hai mắt như muốn phun lửa, chỉ muốn băm cái móng vuốt sói ấy ra trăm mảnh.Nghe Hạ Dục nói vậy, Đường Đường mới ngừng trào nước mắt. Cô mở đôi mắt to nhìn Hạ Dục, nhỏ giọng hỏi: “A Dục, anh không giận à?”Hạ Dục nở nụ cười, véo cái má hồng hào của Đường Đường: “Đồ ngốc, sao anh lại giận em được.”Nghe Hạ Dục nói vậy, Đường Đường mới yên tâm: “Em sợ anh giận.”Phó Tuấn muốn phát điên: Người tức giận là tôi đây này! Sao không thấy em tới dỗ dành tôi?! Đáng ghét! Cái tên Dục gì đó này đúng là càng nhìn càng thấy ghét, anh sắp không nhịn được nữa rồi, muốn đạp bay cậu ta đi.“Không sao đâu, Đường Đường.” Hạ Dục an ủi cô: “Anh không nỡ giận em đâu, em không có thời gian thì để lần sau vậy. Lần sau khi nào em rảnh, anh sẽ dẫn em đi chơi, được không?”Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”“Vậy anh đi trước nhé.”Nói xong, Hạ Dục đứng lên, sau đó liếc sang phía Phó Tuấn, nếu không vì Đường Đường, còn lâu anh ấy mới nhượng bộ.Hạ Dục cầm chìa khóa, vẫy tay với Đường Đường: “Đường Đường, anh đi trước nhé, tạm biệt.”Đường Đường vẫn còn lưu luyến: “Tạm biệt, A Dục.”Hạ Dục lại vẫy tay với Phó Tuấn: “Tạm biệt chú nhé.”Phó Tuấn lập tức nổi quạu, Đường Đường thì cười phì ra tiếngĐúng là bực mình! Anh lập tức hỏi ngay: “Đường Đường, đó là ai?”Thấy Phó Tuấn vẫn không được vui cho lắm, Đường Đường vội vàng giải thích: “Bác sĩ Phó, A Dục không phải người ngoài.”Đường Đường không giải thích còn đỡ, giải thích rồi là Phó Tuấn càng bực bội hơn. Còn không phải người ngoài nữa chứ!Đường Đường len lén nhìn anh, thấy nét mặt của anh vẫn khó coi như cũ, trong lòng cô lại nghĩ tới lời nói của anh tối qua, nghĩ mãi mà không nghĩ ra được anh nói vẫn phải tới bệnh viện điều trị lúc nào.Thế là Đường Đường nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Phó, xin lỗi, tôi không nhớ hôm qua anh nói hôm nay phải tới bệnh viện lúc nào... Tôi, tôi tưởng là hôm nay có thời gian rảnh, thế nên mới đồng ý đi chơi với A Dục.”Hạ Dục đi rồi, Phó Tuấn cũng nguôi giận hơn nhiều. Nghe Đường Đường nói vậy, anh đáp lại: “Đường Đường, chữa bệnh phải kiên trì thì mới có hiệu quả tốt, hôm qua tôi không nói với cô là vì tôi định điều chỉnh kế hoạch chữa trị cho cô.”Đường Đường không hiểu cho lắm, nhưng cô tin Phó Tuấn, không hoài nghi điều gì.Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy của Đường Đường, cơn tức trong lòng Phó Tuấn gần như biến mất hết. Anh vuốt mái tóc dài mềm mại đen nhánh của cô, dịu dàng nói: “Đường Đường, nếu cô muốn đi chơi thì tôi dẫn cô đi.”“Hả?” Đường Đường mở to hai mắt, bác sĩ Phó nói gì cơ? Anh có thể dẫn cô đi chơi ấy hả?Ánh mắt ngây thơ ấy thật sự khiến trái tim người ta như muốn tan chảy.Phó Tuấn âm thầm lắc đầu, bé Đường Đường trông vừa ngọt vừa mềm, chẳng khác nào một chiếc kẹo bông, chỉ muốn ăn sạch sẽ.Anh ngồi xuống, nhìn Đường Đường, nói một cách nghiêm túc: “Tôi nói thật đấy, Đường Đường, nếu cô muốn đi chơi thì cứ nói với tôi, tôi có thể dẫn cô đi.”“Thật sao?” Đường Đường vui vẻ.Phó Tuấn nhìn Đường Đường, trong mắt chỉ toàn vẻ dịu dàng thương yêu, chậm rãi nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tâm bệnh phải cần đến tâm dược, làm cô vui thì cũng có lợi ích cho quá trình phục hồi sức khỏe. Thế nên Đường Đường, bất kể cô thích gì hay muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn, để cô luôn vui vẻ.”Đường Đường ngẩn ngơ nhìn Phó Tuấn, không nói ra được câu nào. Không ổn rồi, bác sĩ Phó vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, cô rất thích anh ấy, làm sao đây... Sắp không khống chế được rồi, hic hic!Nhìn dáng vẻ ngơ ngác ấy của cô, Phó Tuấn cảm thấy buồn cười: “Đường Đường, sao thế?”Đường Đường nước mắt lưng tròng: “Bác sĩ Phó, anh thật tốt.”Tất nhiên rồi!” Phó Tuấn không hề khiêm tốn, nhân cơ hội xoa gò má ửng hồng của cô: “Đường Đường ngoạn, đừng khóc.”Trong lòng anh lại đang nghĩ, đói thật, muốn ăn quá!Đường Đường hoàn toàn không biết lão sói xám xấu bụng này đang có ý đồ gì. Cô chớp cặp mắt to của mình: “Bác sĩ Phó?”Phó Tuấn hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Đường Đường, hôm nay cô định đi đâu chơi?”Hở? Ý của bác sĩ Phó là sao? Chẳng lẽ hôm nay anh có thể dẫn cô đi chơi?Đường Đường ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bác Sĩ Phó, hôm nay chúng ta không có thời gian mà?”Phó Tuấn mặt dày mặt dạn, nói một cách đương nhiên: “Đối với tôi, đưa Đường Đường đi chơi cũng là một khâu mấu chốt trong quá trình điều trị, hiểu không?”Đường Đường không hiểu.Cô nghĩ kiểu gì cũng thấy sai sai, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu thì cô lại không nói ra được.Đường Đường ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu, thế là cô quyết định không nghĩ nữa, tóm lại bác sĩ Phó đã lên tiếng thì chắc chắn là đúng rồi.Phó Tuấn lại hỏi: “Đã nghĩ ra là muốn đi đâu chưa, bé Đường Đường?”“Vẫn chưa...” Đường Đường bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết là mình muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ra ngoài thôi...”“Bé Đường Đường đáng thương...” Phó Tuấn xoa đầu cô: “Muốn đi chơi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi mà.”Tuy rằng không hiểu ý của Phó Tuấn cho lắm, nhưng Đường Đường vẫn gật đầu: “Ồ, tôi biết rồi.” Phó Tuấn lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói tiếp: “Phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?” Haizz, mềm mượt quá, cứ như trứng gà đã được bóc vỏ vậy...Đường Đường ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nhưng trong lòng thì rất nghi hoặc, cô không nghe lời bao giờ?Phó Tuấn nắm bàn tay mềm mại của Đường Đường, dịu dàng nói: “Đường Đường, tôi dẫn cô đi ăn nhé?”Lúc này, trong đầu Phó Tuấn chỉ toàn là “ăn” và “ăn”, thế nên anh quyết định dẫn Đường Đường đi ăn thật no, nuôi cô thật béo tốt, nghĩ thôi cũng thấy sẽ có cảm giác thành công rồi.“Được!” Đường Đường vô cùng vui vẻ: “Được đi chơi rồi!”Phó Tuấn cho bản thảo vào ngăn kéo: “Đi thôi Đường Đường, đợi tối về rồi tôi lấy bản thảo sau.”“Được...” Đường Đường đồng ý, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Bác sĩ Phó, lấy giúp tôi mấy cái kẹo mút, ở trong ngăn kéo bên cạnh đấy.”Lại là kẹo mút...Phó Tuấn không hiểu thứ đó có gì ngon nữa.Anh kéo ngăn kéo ra, ái chà, trong này có cả đống kẹo mút sặc sỡ sắc màu.Phó Tuấn tiện tay lấy mấy cái, hỏi: “Đường Đường, sao cô mua nhiều kẹo mút vậy?”“Không phải tôi mua.” Đường Đường nhận kẹo từ tay Phó Tuấn, cười tủm tỉm: “Mạc Nhiên cho tôi đấy.”Cái gì? Mạc Nhiên? Mạc Nhiên là thằng nhóc nào vậy?Phó Tuấn lại bắt đầu lo lắng, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, bình tĩnh hỏi: “Đường Đường, Mạc Nhiên là ai thế?”Đường Đường bóc vỏ, vừa liếm kẹo mút, vừa nói: “Mạc Nhiên là một người bạn rất tốt của tôi!”Phó Tuấn có cảm giác cảm giác khóc không ra nước mắt, trước có sói, sau có hổ, xem ra anh phải trông coi bé Đường Đường của anh 24/24 mới được, tránh trường hợp sơ ý, bé thỏ trắng ngốc nghếch đáng yêu này bị ngậm đi mất!Lên xe, Phó Tuấn không hỏi ý của Đường Đường nữa, lái xe men theo con đường sầm uất trong trung tâm thành phố.Khoảng thời gian này đang là lúc học sinh nghỉ hè, thế nên du khách rất đông. Nhất là vào cuối tuần, cả thành phố nhộn nhịp hẳn lên, dọc đường đi có không ít đoàn du lịch, ven đường có những quán nhỏ bán các loại đặc sản.Ngành du lịch ở vùng này cũng mới phát triển mấy năm nay, ấn tượng của Đường Đường về thành phố này vẫn dừng lại ở mấy năm trước. Mấy năm qua cô dành hầu hết thời gian ở các bệnh viện, không tiêm thì lại uống thuốc, hoặc là ngồi ở nhà một mình, chẳng được đi đâu cả, thế nên tính kỹ ra thì có thể nói đây là lần đầu tiên có được đi chơi kể từ khi bị tai nạn.Những tòa nhà cũ ngày xưa đã bị phá bỏ hết rồi, biến thành những tòa cao ốc mấy chục tầng, phố đi bộ cũng biến thành khu phố kinh doanh.Đường Đường cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng, cả thành phố hoàn toàn thay đổi, khiến cô không nhận ra được.Phó Tuấn lái xe rất chậm, nói: “Nơi này phát triển rất nhanh, mấy năm không tới mà thay đổi nhiều quá, tôi sắp không nhận ra luôn đấy.”“Đúng thế...” Đường Đường vẫn luôn nhìn con đường và dòng người qua lại ngoài cửa xe, nói: “Đúng là không nhận ra được thật, đây là nơi tôi lớn lên sao? Thay đổi nhiều quá... Anh nhìn nơi này đi, trước kia nó là một cái chợ nhỏ, bây giờ biến thành siêu thị rồi... Còn cả chỗ kia nữa, ngày xưa là một công ty nào đó, bây giờ lại biến thành trung tâm thương mại... Tôi mà đi ra ngoài một mình thì kiểu gì cũng lạc đường cho mà xem.”Phó Tuấn đột nhiên dừng xe lại, Đường Đường nghi hoặc, hỏi: “Bác sĩ Phó, sao thế?”Phó Tuấn nhìn về phía trước, nói: “Rất nhiều người tụ tập ở quảng trường, không biết đang xem cái gì. Đường Đường, cô có muốn đi xem không?”“Có!” Nghe anh nói có nơi tụ tập đông người, Đường Đường lập tức nổi hứng, vịn tay vào chỗ ngồi, rướn người lên nhìn về phía trước, suýt thì áp cả vào kính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương