Cấm Động Tâm
Chương 47: Tặng
Thân hình người nọ quá mức cao gầy, mái tóc đen dày quăn dài khoác trên vai, nửa thân trên là sa y đen thấu cỗ khoét chữ V cơ hồ sâu đến rốn, lộ ra xương quai xanh bình thẳng, nửa người dưới là váy dài phết đất màu trắng, trên eo chạm rỗng lộ ra đường cong hoàn mỹ, ưu nhã lại gợi cảm.
Cô ấy từ từ đi qua thảm đỏ, mỗi một bước chân vững vàng di chuyển, quanh thân tản ra khí tràng tự tin cường đại, phảng phất như dưới chân là sàn chữ T quang mang vạn trượng.
Trình Tô Nhiên ngừng lại hô hấp, tim đập mạc danh càng lúc càng nhanh.
Chị.....
Giang Ngu giống như một cơn gió nhẹ nhàng uyển chuyển, thổi quét đi về phía cuối thảm đỏ, thong dong tiếp nhận bút ký trong tay tiểu thư lễ nghi, không nhanh không chậm mà ký xuống tên của mình, sau đó xoay người lại.
Đèn flash nhấp nháy không ngừng sáng thành một mảnh, các phóng viên ở phía sau chen lấn nhau lên trước mong có thể chụp được góc độ đẹp mắt nhất.
Cằm cô ấy khẽ nâng, môi đỏ no đủ gợi lên độ cung nhợt nhạt, thuần thục mà thoải mái tạo rất nhiều kiểu dáng trước ống kính, tư thái tự nhiên phóng khoáng, một đôi con ngươi gợn sóng bất kinh.
Giơ tay nhấc chân đều là trời sinh tạo thành cảm giác cao cấp hơn người, cô ấy ở nơi nào, nơi đó chính là sàn chữ T.
"Oa, Giang Ngu-----"
"Thật cao a, thật có khí thế.... Siêu mẫu chính là cùng minh tinh không giống nhau."
Đám người vây xem một trận xôn xao.
Trình Tô Nhiên dựa vào lan can, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh kia, mắt đen thủy nhuận hơi hơi tỏa sáng, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, liên tục chụp mười mấy bức ảnh.
Lúc này Giang Ngu xoay người đi xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trình Tô Nhiên cảm giác tư thế đi đường của cô ấy có điểm mất tự nhiên, tựa hồ trọng tâm không vững, nhưng nhìn kỹ lại giống như không có vấn đề gì.
Là dẫm phải làn váy rồi? Hay là giày cao gót không hợp chân?
Còn không đợi cô nghĩ kỹ, nguời nọ đã biến mất ở trong tầm mắt, lại một vị nữ minh tinh không quen biết đi qua.
Trình Tô Nhiên cúi đầu xem ảnh chụp trong điện thoại.
Người bên trong màn hình phong tư yểu điệu, quang mang lóa mắt, tựa như một ngôi sao lộng lẫy, một vị thần cao cao tại thượng, chịu ngước mắt nhìn xuống chúng sinh. Mà cô, chỉ có thể ở bên trong bóng tối phía ngoài quang mang yên lặng ngắm nhìn, khoảng cách giữa cả hai trông thì có vẻ không xa, nhưng thực tế lại xa xôi ngàn dặm, ở giữa còn có vô số hố sâu.
Tuổi tác, trải đời, kinh tế.....Mọi thứ đều không thể xứng đôi.
Cũng chỉ có ở ngay lúc này cô mới có thể rõ ràng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy uể oải, nhận ra bản thân cho dù nỗ lực nhiều như thế nào cũng không thể đuổi kịp bước chân Giang Ngu, thậm chí, ngay cả cái bóng cũng không với tới.
"A? Tình huống của Nhậm Thơ Lộ là như thế nào vậy?"
"Lễ Phục của cô ấy sao lại giống Giang Ngu như vậy....."
"Không phải giống, quả thực là giống nhau như đúc."
Nghe thấy tên Giang Ngu, Trình Tô Nhiên giống như máy móc tự động unfollow những tin nhắn quảng cáo, phản ứng lại, nghe thấy tiếng cô hướng về phía dưới lầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên người một nữ minh tinh đang đi đến trung tâm thảm đỏ.
Khe chữ V sâu thẫm, nửa thân trên là sa y đen thấu, váy dài tuyết trắng, eo sườn chạm rỗng.
Hoàn toàn tương đồng với bộ lễ phục kia của Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên ngốc ra.
Toàn trường vài giây yên tĩnh, nhóm truyền thông hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới chậm rãi giơ camera lên bắt đầu chụp.
Vị minh tinh gọi là Nhậm Thơ Lộ kia cũng nhận ra có điểm không thích hợp, nhưng vẫn như cũ duy trì khéo léo mỉm cười, đi qua ký tên, xoay người lại, tươi cười dần dần có chút cứng đờ.
Phía dưới có người châu đầu ghé tai lại với nhau, tiểu thư lễ nghi cũng đều sửng sốt.
"Đụng hàng ha ha ha ha....."
"Làm sao bây giờ đến cả tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ấy, đoàn đội đang làm cái gì vậy a?"
Mọi người vây xem bưng kín mặt.
Nhưng phải nói tới, đụng hàng quả thật không phải là chuyện đáng sợ gì, nhưng ai mặc xấu thì người đó xấu hổ. Có thể trở thành minh tinh đương nhiên giá trị nhan sắc tự nhiên cũng sẽ không thấp, chỉ là nàng không quá cao, dẫm lên trên giày cao gót mười cm cũng không căng dậy nổi khuếch hình của bộ lễ phục, nửa người trên lỏng lẽo, hơi động một giống như muốn rớt xuống, làn váy phết đất quá dài, lại nhăn nheo bèo nhèo, rất giống một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
Trình Tô Nhiên nhìn nàng, như đang xem một kẻ trộm quần áo của chị ấy, trong lòng khó chịu, xoay người đi vào phòng họp.
.......
Hoạt động giằng co ước chừng một tiếng rưỡi.
Hiện trường nổi bật nhất chính là "Song kim" ảnh hậu Bùi Sơ Đồng, tuy rằng trên tay nàng chỉ có một người chủ phong của < Linh độ > số lượng có thể nói là ngang hàng với Giang Ngu, nhưng lúc này bộ phim điện ảnh mới của nàng vừa mới đóng máy, đề tài nhiệt độ một đường đi lên, lại là tiền bối trong vòng tài mạo song tuyệt, cho nên được mọi người nhất mực quan tâm.
Nguyên nhân che giấu bên trong là do bối cảnh thâm hậu của nàng, không thiếu có người muốn nịnh bợ.
Vị đại tiểu thư này tính tình rất lạnh lẽo, trừ bỏ khách sáo thăm hỏi cùng lên sân khấu phát biểu ra thì ở bên ngoài, toàn bộ hành trình đều ngồi bên người Giang Ngu, chỉ cùng cô ấy nhiệt tình nói chuyện.
Giang Ngu không nghĩ muốn quá nổi bật, không chịu nổi nổi bật chủ động tìm tới cô ấy----
Cô ấy cùng một vị tiểu hoa lưu lượng đụng hàng.
Trong nháy mắt kia khi hai người gặp mặt xấu hổ đến cực điểm, Giang Ngu nhất thời không biết đoàn đội bản thân xảy ra vấn đề gì, hay là đoàn đội của đối phương xảy ra vấn đề. Nhưng cô ấy đã cùng bên phía nhãn hàng Lam Huyết giao tiếp nhiều năm, rất rõ bên phía nhãn hàng sẽ không để xảy ra loại sai lầm cấp thấp này, vấn đề này vô cùng có khả năng là ở trên người đối phương, suy nghĩ như vậy, cô ấy cũng dần bình tĩnh lại.
Một buổi trưa mọi người đều ở trong tối thảo luận chuyện này.
Sau khi hoạt động kết thúc, Bùi Sơ Đồng lưu lại cùng chủ biên hàn huyên, một lát sau Giang Ngu còn phải tham gia hội nghị giao lưu, cho nên đi trước trở về phòng nghỉ thay đồ.
Vì để phối hợp với lễ phục, hôm nay cô ấy mang một đôi giày cao gót mới, gót chân bị ma sát đến có điểm đau, ở hiện trường của buổi hoạt động rất là dày vò, vừa rời khỏi phạm vi ống kính, cả người cô ấy liền buông lỏng xuống, treo ở trên người Điền Lâm.
"Em có mang theo băng cá nhân không?"
"Không có, trở về em sẽ hỏi người phục vụ xem."
"Ừm."
Giang Ngu đem túi xách đưa qua cho Điền Lâm, cúi đầu xem Wechat, trả lời một số tin nhắn, lại đăng nhập tài khoản phụ. Gần đấy cô ấy dưỡng thành thói quen, không có việc gì cũng sẽ đăng nhập tài khoản phụ nhìn một cái, để tránh bỏ lỡ tin nhắn của bạn nhỏ.
Bạn nhỏ gửi cho cô ấy một tấm ảnh chụp, một cái icon biểu tình của "Bảo bảo ngoan ngoãn".
[ Chị, chị thật đẹp a ]
[ Em trộm chụp mấy tấm ảnh của chị, không ngại chứ? ]
Click mở lớn ảnh, là góc độ chụp xuống hiện trường thảm đỏ, người đang đứng ở tường ký tên kia rõ ràng chính là cô ấy.
Khuôn mặt Giang Ngu lộ ra thần sắc kinh ngạc, bước chân dừng lại một chút.
Tại sao bạn nhỏ lại ở chỗ này?
Cô ấy nhanh chóng đánh chữ trả lời: [ Em ở đâu? Trên lầu? ]
Tin nhắn gửi đi bất quá chỉ mấy giây, đã hiện lên đang nhập tin nhắn, bạn nhỏ trả lời thật sự nhanh: [ Ừm ừm, phòng hội nghị lớn, cùng bạn học tới làm thêm. ]
Lại một cái icon đang yêu.
Tâm Giang Ngu đột nhiên bị chọc một cái, nổi lên ngứa ý, có một loại khát vọng bức thiết muốn nhìn thấy bạn nhỏ. Cô ấy tiếp tục đánh chữ: [ Hiện tại có rảnh không? Tôi gọi Điền Lâm đến đưa em lại đây. ]
[ Tôi muốn gặp em. ]
Phòng nghỉ bên này bảo an nghiêm ngặt, người thường không vào được, mà cô ấy, chỉ có chờ hội nghị giao lưu bắt đầu mới có thể đi qua.
Bạn nhỏ: [ Được nha, bất quá chỉ có mười lăm phút. ]
"Điền Lâm, phiền em một chút, hiện tại lên phòng hội nghị lớn trên lầu đón bạn nhỏ lại đây, em ấy ở trên đó." Đơn độc vào phòng nghỉ, Giang Ngu ngồi xuống, gấp không chờ nổi cởi ra giày cao gót.
Quả nhiên, phía sau gót chân trái đã bị ma sát đến tróc da.
Điền Lâm đang muốn đi tìm băng cá nhân, nghe vậy có chút sửng sốt, cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được."
Trong phòng an tĩnh trở lại, Giang Ngu tiếp nhận nước Tiểu Chu đưa qua uống hai ngụm, thay đổi dép lê, dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương.
Vài phút sau, cửa phòng nghỉ khép hờ bị đẩy ra.
Giang Ngu mở mắt.
Vừa thấy cô ấy, khuôn mặt ngây ngô của cô gái nhỏ giấu không được ý cười, gương mặt dạng khai má lúm đồng tiền nhỏ, ba bước thành hai hướng cô ấy chạy chậm đến, "Chị...."
Giang Ngu mở ra hai tay đem người kéo vào trong lòng ngực, môi kề sát tai cô, mới nhớ tới trên môi vẫn còn son, chỉ có thể nhịn xuống, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ một chút, "Đến đây lúc nào?"
"Giữa trưa." Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn trả lời, đôi tay ôm cổ cô ấy.
"Là đi làm phiên dịch sao?"
"Vâng."
Giang Ngu liễm mắt cười, đầu ngón tay xoa lấy vành tai cô, ôn thanh cỗ vũ nói: "Tôi biết em rất lợi hại, đừng khẩn trương, cố lên."
Trình Tô Nhiên được khen đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, bàn tay đưa vào trong túi lấy ra một vật nhỏ, "Đúng rồi, chị, em....."
"Chị Ngu, băng cá nhân." Điền Lâm đưa qua hai miếng mỏng dài.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, nắm chặt đồ vật trong tay.
Là hai miếng băng cá nhân.
Ba người đồng thời sửng sốt.
Trình Tô Nhiên nhìn nhìn Điền Lâm, lại nhìn về phía Giang Ngu, do dự một lát, cúi đầu, tay chậm rãi thu về.
Đột nhiên, Giang Ngu bắt lấy tay cô, nói với Điền Lâm: "Tôi có rồi, để ở đó trước đi."
"Được." Điền Lâm nén cười thối lui sang một bên.
A?
Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Giang Ngu.
"Tại sao lại muốn đưa cho tôi cái này?" Giang Ngu chỉ là cười, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi cô.
Trình Tô Nhiên một lúc sau mới hiểu được cười cười, che giấu không được vui vẻ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi thời điểm nhìn thấy chị đi xuống đài tư thế có điểm lạ, cũng không có dẫm lên váy, có khả năng là chân xảy ra vấn đề, sau đó em nhớ tới gót chân của chị có một khối da màu sắc tương đối sẫm, vừa lúc cũng là địa phương tiếp xúc với gót giày, hẳn là do ma sát quá nhiều gây ra đi?"
Lễ phục dạ hội phải đi cùng với giày cao gót, nhưng chị ấy hằng ngày rất ít khi mang giày cao gót, cho nên hôm nay rất có khả năng là mang một đôi mới.
Xảy ra chuyện ma sát với gót giày cao gót thật ra là chuyện rất bình thường, thường hay xảy ra.
Nghe bạn nhỏ nói xong, con ngươi bình tĩnh của Giang Ngu nhộn nhạo xuất hiện tầng tầng gợn sóng, có chút thất thần.
Bản thân cô ấy cũng chưa từng chú ý đến gót chân của mình.
Thảm đỏ ngày hôm nay, vì không để người khác nhìn ra cái gì bất thường, không để bị truyền thông chụp phải bộ dáng không tốt, cô ấy cố nén đau đớn đi đứng một cách hoàn chỉnh nhất, khi xuống đài bị lệch khỏi trọng tâm một cái rất nhỏ, nhỏ đến có thể xem nhẹ, ngay cả Điền Lâm cũng không nhận thấy được điều gì dị thường.
Bạn nhỏ đứng ở trên lầu phát hiện như thế nào?
Suy nghĩ dần dần thâm nhập đi xuống, tựa hồ như chạm phải vùng cấm nơi đáy lòng lạnh băng, cô ấy lập từng ngừng lại suy nghĩ.
Tình nhân lấy lòng kim chủ là nghĩa vụ.
"Chị, em giúp chị dán." Giọng nói thanh nhuận của cô gái trẻ đánh gãy suy nghĩ của cô ấy.
Giang Ngu lấy lại tinh thần.
Trình Tô Nhiên ngồi xổm xuống, xé lớp giấy đóng gói lên ngoài, lấy ra, một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy mắt cá chân của Giang Ngu, nhìn thoáng ra phía sau.
Quả nhiên, chỗ da sẫm màu kia có một khối da nhỏ bị tróc ra, lộ ra màu hồng huyết nhục.
Cô thật sâu mà ninh mi, tâm đều bị nắm lấy.
Nhất định là rất đau....
Trình Tô Nhiên thật cẩn thân xé tiếp lớp giấy thứ hai, cầm lấy băng cá nhân dán vào miệng vết thương, ngón tay cái cẩn thần đè lại cho bằng phẳng, tay của cô có điểm run, dán xong giống như không yên tâm còn sờ sờ lên.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, thân thể cuộn tròn đến càng thêm nhỏ xinh, trong chốc lát cau mày, trong chốc lát khuôn mặt lại lộ vẻ buồn bực, giống như một chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu.
Giang Ngu nhìn cô chăm chú, tâm đột nhiên mềm mại, hóa thành một cổ độ ấm nóng rực, ánh mắt bất tri bất giác trở nên nhu hòa hơn.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu.
Hai đôi mắt chứa đầy thương yêu đối diện nhau
Giang Ngu cong lên khóe môi, "Đã được chưa?"
"Được rồi....." Trình Tô Nhiên lúng ta lúng túng gật đầu, đỏ mặt.
Giang Ngu đem cô kéo đến, vòng ở trong lòng ngực của mình, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, cúi người hôn xuống, ngay khi sắp chạm tới phiến môi tràn ngập dụ hoặc kia, bỗng nhiên nhớ tới bản thân vẫn còn son môi.
Muốn mệnh a-----
Trình Tô Nhiên khẩn trương mà nhìn cô ấy, thân trên hơi hơi ngưỡng ra phía sau, một bộ dáng tùy thời muốn né tránh.
Trong phòng vẫn còn hai người nữa.
- ----- đốc đốc đốc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Tô Nhiên thoáng chốc như chim sợ cành cong, cuống quýt từ trong lòng ngực Giang Ngu thối lui, ngồi xuống bên cạnh.
"Chị Ngu?" Điền Lâm dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn Giang Ngu.
Giang Ngu ừ một tiếng, nắm lấy tay cô gái nhỏ, ý đồ muốn trấn an.
Trình Tô Nhiên chính là hoảng loạn, giống như điện giật rút tay về.
Giang Ngu nhíu mày.
Điền Lâm nhận được chỉ thị đi ra mở cửa, chỉ mở một nửa vừa đủ thân người, cẩn thận lấy thân thể che lấy tầm mắt người bên ngoài.
Là Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ.
"Bùi tiểu thư."
"Khả Khả có ở đây không?"
"Có, mời vào." Điền Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bùi Sơ Đồng cùng Điền Lâm các nàng đều rất quen thuộc, quan hệ đôi bên cũng không kiêng dè, nàng thoải mái hào phóng đi vào trong, dưới chân như có gió, mặt mày tươi cười, "Khả Khả, tôi không còn việc gì nữa, chờ cậu họp xong, đêm nay liền đến nhà tôi ăn cơm đi?"
Nàng mặc một bộ lễ phục sườn xám phong cách xưa cũ, mái tóc xoăn hoa lê được vãn lên, nhìn quanh sinh tư, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ thẫm lộ ra một cổ phong tình cổ điển, nhất tần nhất tiếu* toàn là quý khí.
*Nhất tần nhất tiếu: Một cái nhăn mặt, một nụ cười.
Sau khi nói xong, mới chú ý đến cô gái nhỏ bên người Giang Ngu.
"Vị này chính là?"
Không khí im lặng vài giây.
Giang Ngu đạm đạm cười, giơ tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, thuận miệng nói: "Chim nhỏ mà tôi dưỡng."
Cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"À-----" Bùi Sơ Đồng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, "Em gái nhỏ, chào em a."
Trình Tô Nhiên đón nhận ánh mắt của nữ nhân đó, không khỏi mở to hai mắt, "Chào chị....."
Cô biết người này.
Nữ chính của bộ phim điện ảnh < Thanh vân > mừng năm mới năm nay, tên là Bùi.... Bùi cái gì đó? Haizz, chỉ nhớ rõ khuôn mặt của người đóng nhân vật trong phim, nhưng lại không nhớ được tên. Tóm lại, biết là đại minh tinh là được rồi.
"Chị là < Thanh vân >......"
"Hàng Mợ." Bùi Sơ Đồng thay cô nói ra tên nhân vật mà bản thân đóng.
Trình Tô Nhiên gật đầu như đảo tỏi: "Đúng rồi đúng rồi."
Bùi Sơ Đồng rất có hứng thú mà nhìn cô, trên dưới đánh giá, khóe môi ngậm lấy nụ cười nhẹ, "Em gái nhỏ, sao lại đỏ mặt?"
Giữa chân mày nữ nhân là một cổ tự nhiên hào phóng, nhưng lại rất có uy nghiêm, có một loại khí thế sinh ra là đã có sẵn, có lẽ cũng bởi vì một thân lễ phục trang dung trên người phụ trợ, thoạt nhìn giống như đại tiểu như nhà quan gia thời xưa.
"....Không có nha." Trình Tô Nhiên mạc danh cảm thấy quẫn bách, rất không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.
Càng đáng yêu.
Bùi Sơ Đồng nhấp miệng cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Giang Ngu, trong lúc nhất thời nổi lên hứng thú trêu chọc, nói: "Khả Khả, tôi rất thích em gái nhỏ này, cậu dưỡng đã bao lâu rồi? Không bằng tặng cho tôi thế nào?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong nháy mắt đọng lại.
Nguyễn Mộ đang yên lặng ngồi ở bên cạnh nhăn lại mày.
Trong lòng Trình Tô Nhiên lộp bộp một cái.
Có ý tứ gì.
Năm đôi mắt đồng thời nhìn về phía Giang Ngu, Giang Ngu chọn hạ mi, không chút do dự kéo lấy tay Trình Tô Nhiên, cười nói: "Được a, tặng cho cậu."
- -----
Editor:
Quá đáng *cọc*
Cô ấy từ từ đi qua thảm đỏ, mỗi một bước chân vững vàng di chuyển, quanh thân tản ra khí tràng tự tin cường đại, phảng phất như dưới chân là sàn chữ T quang mang vạn trượng.
Trình Tô Nhiên ngừng lại hô hấp, tim đập mạc danh càng lúc càng nhanh.
Chị.....
Giang Ngu giống như một cơn gió nhẹ nhàng uyển chuyển, thổi quét đi về phía cuối thảm đỏ, thong dong tiếp nhận bút ký trong tay tiểu thư lễ nghi, không nhanh không chậm mà ký xuống tên của mình, sau đó xoay người lại.
Đèn flash nhấp nháy không ngừng sáng thành một mảnh, các phóng viên ở phía sau chen lấn nhau lên trước mong có thể chụp được góc độ đẹp mắt nhất.
Cằm cô ấy khẽ nâng, môi đỏ no đủ gợi lên độ cung nhợt nhạt, thuần thục mà thoải mái tạo rất nhiều kiểu dáng trước ống kính, tư thái tự nhiên phóng khoáng, một đôi con ngươi gợn sóng bất kinh.
Giơ tay nhấc chân đều là trời sinh tạo thành cảm giác cao cấp hơn người, cô ấy ở nơi nào, nơi đó chính là sàn chữ T.
"Oa, Giang Ngu-----"
"Thật cao a, thật có khí thế.... Siêu mẫu chính là cùng minh tinh không giống nhau."
Đám người vây xem một trận xôn xao.
Trình Tô Nhiên dựa vào lan can, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh kia, mắt đen thủy nhuận hơi hơi tỏa sáng, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, liên tục chụp mười mấy bức ảnh.
Lúc này Giang Ngu xoay người đi xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trình Tô Nhiên cảm giác tư thế đi đường của cô ấy có điểm mất tự nhiên, tựa hồ trọng tâm không vững, nhưng nhìn kỹ lại giống như không có vấn đề gì.
Là dẫm phải làn váy rồi? Hay là giày cao gót không hợp chân?
Còn không đợi cô nghĩ kỹ, nguời nọ đã biến mất ở trong tầm mắt, lại một vị nữ minh tinh không quen biết đi qua.
Trình Tô Nhiên cúi đầu xem ảnh chụp trong điện thoại.
Người bên trong màn hình phong tư yểu điệu, quang mang lóa mắt, tựa như một ngôi sao lộng lẫy, một vị thần cao cao tại thượng, chịu ngước mắt nhìn xuống chúng sinh. Mà cô, chỉ có thể ở bên trong bóng tối phía ngoài quang mang yên lặng ngắm nhìn, khoảng cách giữa cả hai trông thì có vẻ không xa, nhưng thực tế lại xa xôi ngàn dặm, ở giữa còn có vô số hố sâu.
Tuổi tác, trải đời, kinh tế.....Mọi thứ đều không thể xứng đôi.
Cũng chỉ có ở ngay lúc này cô mới có thể rõ ràng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy uể oải, nhận ra bản thân cho dù nỗ lực nhiều như thế nào cũng không thể đuổi kịp bước chân Giang Ngu, thậm chí, ngay cả cái bóng cũng không với tới.
"A? Tình huống của Nhậm Thơ Lộ là như thế nào vậy?"
"Lễ Phục của cô ấy sao lại giống Giang Ngu như vậy....."
"Không phải giống, quả thực là giống nhau như đúc."
Nghe thấy tên Giang Ngu, Trình Tô Nhiên giống như máy móc tự động unfollow những tin nhắn quảng cáo, phản ứng lại, nghe thấy tiếng cô hướng về phía dưới lầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên người một nữ minh tinh đang đi đến trung tâm thảm đỏ.
Khe chữ V sâu thẫm, nửa thân trên là sa y đen thấu, váy dài tuyết trắng, eo sườn chạm rỗng.
Hoàn toàn tương đồng với bộ lễ phục kia của Giang Ngu.
Trình Tô Nhiên ngốc ra.
Toàn trường vài giây yên tĩnh, nhóm truyền thông hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới chậm rãi giơ camera lên bắt đầu chụp.
Vị minh tinh gọi là Nhậm Thơ Lộ kia cũng nhận ra có điểm không thích hợp, nhưng vẫn như cũ duy trì khéo léo mỉm cười, đi qua ký tên, xoay người lại, tươi cười dần dần có chút cứng đờ.
Phía dưới có người châu đầu ghé tai lại với nhau, tiểu thư lễ nghi cũng đều sửng sốt.
"Đụng hàng ha ha ha ha....."
"Làm sao bây giờ đến cả tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ấy, đoàn đội đang làm cái gì vậy a?"
Mọi người vây xem bưng kín mặt.
Nhưng phải nói tới, đụng hàng quả thật không phải là chuyện đáng sợ gì, nhưng ai mặc xấu thì người đó xấu hổ. Có thể trở thành minh tinh đương nhiên giá trị nhan sắc tự nhiên cũng sẽ không thấp, chỉ là nàng không quá cao, dẫm lên trên giày cao gót mười cm cũng không căng dậy nổi khuếch hình của bộ lễ phục, nửa người trên lỏng lẽo, hơi động một giống như muốn rớt xuống, làn váy phết đất quá dài, lại nhăn nheo bèo nhèo, rất giống một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
Trình Tô Nhiên nhìn nàng, như đang xem một kẻ trộm quần áo của chị ấy, trong lòng khó chịu, xoay người đi vào phòng họp.
.......
Hoạt động giằng co ước chừng một tiếng rưỡi.
Hiện trường nổi bật nhất chính là "Song kim" ảnh hậu Bùi Sơ Đồng, tuy rằng trên tay nàng chỉ có một người chủ phong của < Linh độ > số lượng có thể nói là ngang hàng với Giang Ngu, nhưng lúc này bộ phim điện ảnh mới của nàng vừa mới đóng máy, đề tài nhiệt độ một đường đi lên, lại là tiền bối trong vòng tài mạo song tuyệt, cho nên được mọi người nhất mực quan tâm.
Nguyên nhân che giấu bên trong là do bối cảnh thâm hậu của nàng, không thiếu có người muốn nịnh bợ.
Vị đại tiểu thư này tính tình rất lạnh lẽo, trừ bỏ khách sáo thăm hỏi cùng lên sân khấu phát biểu ra thì ở bên ngoài, toàn bộ hành trình đều ngồi bên người Giang Ngu, chỉ cùng cô ấy nhiệt tình nói chuyện.
Giang Ngu không nghĩ muốn quá nổi bật, không chịu nổi nổi bật chủ động tìm tới cô ấy----
Cô ấy cùng một vị tiểu hoa lưu lượng đụng hàng.
Trong nháy mắt kia khi hai người gặp mặt xấu hổ đến cực điểm, Giang Ngu nhất thời không biết đoàn đội bản thân xảy ra vấn đề gì, hay là đoàn đội của đối phương xảy ra vấn đề. Nhưng cô ấy đã cùng bên phía nhãn hàng Lam Huyết giao tiếp nhiều năm, rất rõ bên phía nhãn hàng sẽ không để xảy ra loại sai lầm cấp thấp này, vấn đề này vô cùng có khả năng là ở trên người đối phương, suy nghĩ như vậy, cô ấy cũng dần bình tĩnh lại.
Một buổi trưa mọi người đều ở trong tối thảo luận chuyện này.
Sau khi hoạt động kết thúc, Bùi Sơ Đồng lưu lại cùng chủ biên hàn huyên, một lát sau Giang Ngu còn phải tham gia hội nghị giao lưu, cho nên đi trước trở về phòng nghỉ thay đồ.
Vì để phối hợp với lễ phục, hôm nay cô ấy mang một đôi giày cao gót mới, gót chân bị ma sát đến có điểm đau, ở hiện trường của buổi hoạt động rất là dày vò, vừa rời khỏi phạm vi ống kính, cả người cô ấy liền buông lỏng xuống, treo ở trên người Điền Lâm.
"Em có mang theo băng cá nhân không?"
"Không có, trở về em sẽ hỏi người phục vụ xem."
"Ừm."
Giang Ngu đem túi xách đưa qua cho Điền Lâm, cúi đầu xem Wechat, trả lời một số tin nhắn, lại đăng nhập tài khoản phụ. Gần đấy cô ấy dưỡng thành thói quen, không có việc gì cũng sẽ đăng nhập tài khoản phụ nhìn một cái, để tránh bỏ lỡ tin nhắn của bạn nhỏ.
Bạn nhỏ gửi cho cô ấy một tấm ảnh chụp, một cái icon biểu tình của "Bảo bảo ngoan ngoãn".
[ Chị, chị thật đẹp a ]
[ Em trộm chụp mấy tấm ảnh của chị, không ngại chứ? ]
Click mở lớn ảnh, là góc độ chụp xuống hiện trường thảm đỏ, người đang đứng ở tường ký tên kia rõ ràng chính là cô ấy.
Khuôn mặt Giang Ngu lộ ra thần sắc kinh ngạc, bước chân dừng lại một chút.
Tại sao bạn nhỏ lại ở chỗ này?
Cô ấy nhanh chóng đánh chữ trả lời: [ Em ở đâu? Trên lầu? ]
Tin nhắn gửi đi bất quá chỉ mấy giây, đã hiện lên đang nhập tin nhắn, bạn nhỏ trả lời thật sự nhanh: [ Ừm ừm, phòng hội nghị lớn, cùng bạn học tới làm thêm. ]
Lại một cái icon đang yêu.
Tâm Giang Ngu đột nhiên bị chọc một cái, nổi lên ngứa ý, có một loại khát vọng bức thiết muốn nhìn thấy bạn nhỏ. Cô ấy tiếp tục đánh chữ: [ Hiện tại có rảnh không? Tôi gọi Điền Lâm đến đưa em lại đây. ]
[ Tôi muốn gặp em. ]
Phòng nghỉ bên này bảo an nghiêm ngặt, người thường không vào được, mà cô ấy, chỉ có chờ hội nghị giao lưu bắt đầu mới có thể đi qua.
Bạn nhỏ: [ Được nha, bất quá chỉ có mười lăm phút. ]
"Điền Lâm, phiền em một chút, hiện tại lên phòng hội nghị lớn trên lầu đón bạn nhỏ lại đây, em ấy ở trên đó." Đơn độc vào phòng nghỉ, Giang Ngu ngồi xuống, gấp không chờ nổi cởi ra giày cao gót.
Quả nhiên, phía sau gót chân trái đã bị ma sát đến tróc da.
Điền Lâm đang muốn đi tìm băng cá nhân, nghe vậy có chút sửng sốt, cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được."
Trong phòng an tĩnh trở lại, Giang Ngu tiếp nhận nước Tiểu Chu đưa qua uống hai ngụm, thay đổi dép lê, dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương.
Vài phút sau, cửa phòng nghỉ khép hờ bị đẩy ra.
Giang Ngu mở mắt.
Vừa thấy cô ấy, khuôn mặt ngây ngô của cô gái nhỏ giấu không được ý cười, gương mặt dạng khai má lúm đồng tiền nhỏ, ba bước thành hai hướng cô ấy chạy chậm đến, "Chị...."
Giang Ngu mở ra hai tay đem người kéo vào trong lòng ngực, môi kề sát tai cô, mới nhớ tới trên môi vẫn còn son, chỉ có thể nhịn xuống, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ một chút, "Đến đây lúc nào?"
"Giữa trưa." Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn trả lời, đôi tay ôm cổ cô ấy.
"Là đi làm phiên dịch sao?"
"Vâng."
Giang Ngu liễm mắt cười, đầu ngón tay xoa lấy vành tai cô, ôn thanh cỗ vũ nói: "Tôi biết em rất lợi hại, đừng khẩn trương, cố lên."
Trình Tô Nhiên được khen đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, bàn tay đưa vào trong túi lấy ra một vật nhỏ, "Đúng rồi, chị, em....."
"Chị Ngu, băng cá nhân." Điền Lâm đưa qua hai miếng mỏng dài.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, nắm chặt đồ vật trong tay.
Là hai miếng băng cá nhân.
Ba người đồng thời sửng sốt.
Trình Tô Nhiên nhìn nhìn Điền Lâm, lại nhìn về phía Giang Ngu, do dự một lát, cúi đầu, tay chậm rãi thu về.
Đột nhiên, Giang Ngu bắt lấy tay cô, nói với Điền Lâm: "Tôi có rồi, để ở đó trước đi."
"Được." Điền Lâm nén cười thối lui sang một bên.
A?
Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, thụ sủng nhược kinh mà nhìn Giang Ngu.
"Tại sao lại muốn đưa cho tôi cái này?" Giang Ngu chỉ là cười, duỗi tay vuốt vuốt cái mũi cô.
Trình Tô Nhiên một lúc sau mới hiểu được cười cười, che giấu không được vui vẻ trong lòng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi thời điểm nhìn thấy chị đi xuống đài tư thế có điểm lạ, cũng không có dẫm lên váy, có khả năng là chân xảy ra vấn đề, sau đó em nhớ tới gót chân của chị có một khối da màu sắc tương đối sẫm, vừa lúc cũng là địa phương tiếp xúc với gót giày, hẳn là do ma sát quá nhiều gây ra đi?"
Lễ phục dạ hội phải đi cùng với giày cao gót, nhưng chị ấy hằng ngày rất ít khi mang giày cao gót, cho nên hôm nay rất có khả năng là mang một đôi mới.
Xảy ra chuyện ma sát với gót giày cao gót thật ra là chuyện rất bình thường, thường hay xảy ra.
Nghe bạn nhỏ nói xong, con ngươi bình tĩnh của Giang Ngu nhộn nhạo xuất hiện tầng tầng gợn sóng, có chút thất thần.
Bản thân cô ấy cũng chưa từng chú ý đến gót chân của mình.
Thảm đỏ ngày hôm nay, vì không để người khác nhìn ra cái gì bất thường, không để bị truyền thông chụp phải bộ dáng không tốt, cô ấy cố nén đau đớn đi đứng một cách hoàn chỉnh nhất, khi xuống đài bị lệch khỏi trọng tâm một cái rất nhỏ, nhỏ đến có thể xem nhẹ, ngay cả Điền Lâm cũng không nhận thấy được điều gì dị thường.
Bạn nhỏ đứng ở trên lầu phát hiện như thế nào?
Suy nghĩ dần dần thâm nhập đi xuống, tựa hồ như chạm phải vùng cấm nơi đáy lòng lạnh băng, cô ấy lập từng ngừng lại suy nghĩ.
Tình nhân lấy lòng kim chủ là nghĩa vụ.
"Chị, em giúp chị dán." Giọng nói thanh nhuận của cô gái trẻ đánh gãy suy nghĩ của cô ấy.
Giang Ngu lấy lại tinh thần.
Trình Tô Nhiên ngồi xổm xuống, xé lớp giấy đóng gói lên ngoài, lấy ra, một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy mắt cá chân của Giang Ngu, nhìn thoáng ra phía sau.
Quả nhiên, chỗ da sẫm màu kia có một khối da nhỏ bị tróc ra, lộ ra màu hồng huyết nhục.
Cô thật sâu mà ninh mi, tâm đều bị nắm lấy.
Nhất định là rất đau....
Trình Tô Nhiên thật cẩn thân xé tiếp lớp giấy thứ hai, cầm lấy băng cá nhân dán vào miệng vết thương, ngón tay cái cẩn thần đè lại cho bằng phẳng, tay của cô có điểm run, dán xong giống như không yên tâm còn sờ sờ lên.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, thân thể cuộn tròn đến càng thêm nhỏ xinh, trong chốc lát cau mày, trong chốc lát khuôn mặt lại lộ vẻ buồn bực, giống như một chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu.
Giang Ngu nhìn cô chăm chú, tâm đột nhiên mềm mại, hóa thành một cổ độ ấm nóng rực, ánh mắt bất tri bất giác trở nên nhu hòa hơn.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu.
Hai đôi mắt chứa đầy thương yêu đối diện nhau
Giang Ngu cong lên khóe môi, "Đã được chưa?"
"Được rồi....." Trình Tô Nhiên lúng ta lúng túng gật đầu, đỏ mặt.
Giang Ngu đem cô kéo đến, vòng ở trong lòng ngực của mình, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, cúi người hôn xuống, ngay khi sắp chạm tới phiến môi tràn ngập dụ hoặc kia, bỗng nhiên nhớ tới bản thân vẫn còn son môi.
Muốn mệnh a-----
Trình Tô Nhiên khẩn trương mà nhìn cô ấy, thân trên hơi hơi ngưỡng ra phía sau, một bộ dáng tùy thời muốn né tránh.
Trong phòng vẫn còn hai người nữa.
- ----- đốc đốc đốc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Tô Nhiên thoáng chốc như chim sợ cành cong, cuống quýt từ trong lòng ngực Giang Ngu thối lui, ngồi xuống bên cạnh.
"Chị Ngu?" Điền Lâm dùng ánh mắt xin chỉ thị nhìn Giang Ngu.
Giang Ngu ừ một tiếng, nắm lấy tay cô gái nhỏ, ý đồ muốn trấn an.
Trình Tô Nhiên chính là hoảng loạn, giống như điện giật rút tay về.
Giang Ngu nhíu mày.
Điền Lâm nhận được chỉ thị đi ra mở cửa, chỉ mở một nửa vừa đủ thân người, cẩn thận lấy thân thể che lấy tầm mắt người bên ngoài.
Là Bùi Sơ Đồng cùng Nguyễn Mộ.
"Bùi tiểu thư."
"Khả Khả có ở đây không?"
"Có, mời vào." Điền Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bùi Sơ Đồng cùng Điền Lâm các nàng đều rất quen thuộc, quan hệ đôi bên cũng không kiêng dè, nàng thoải mái hào phóng đi vào trong, dưới chân như có gió, mặt mày tươi cười, "Khả Khả, tôi không còn việc gì nữa, chờ cậu họp xong, đêm nay liền đến nhà tôi ăn cơm đi?"
Nàng mặc một bộ lễ phục sườn xám phong cách xưa cũ, mái tóc xoăn hoa lê được vãn lên, nhìn quanh sinh tư, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ thẫm lộ ra một cổ phong tình cổ điển, nhất tần nhất tiếu* toàn là quý khí.
*Nhất tần nhất tiếu: Một cái nhăn mặt, một nụ cười.
Sau khi nói xong, mới chú ý đến cô gái nhỏ bên người Giang Ngu.
"Vị này chính là?"
Không khí im lặng vài giây.
Giang Ngu đạm đạm cười, giơ tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, thuận miệng nói: "Chim nhỏ mà tôi dưỡng."
Cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"À-----" Bùi Sơ Đồng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, "Em gái nhỏ, chào em a."
Trình Tô Nhiên đón nhận ánh mắt của nữ nhân đó, không khỏi mở to hai mắt, "Chào chị....."
Cô biết người này.
Nữ chính của bộ phim điện ảnh < Thanh vân > mừng năm mới năm nay, tên là Bùi.... Bùi cái gì đó? Haizz, chỉ nhớ rõ khuôn mặt của người đóng nhân vật trong phim, nhưng lại không nhớ được tên. Tóm lại, biết là đại minh tinh là được rồi.
"Chị là < Thanh vân >......"
"Hàng Mợ." Bùi Sơ Đồng thay cô nói ra tên nhân vật mà bản thân đóng.
Trình Tô Nhiên gật đầu như đảo tỏi: "Đúng rồi đúng rồi."
Bùi Sơ Đồng rất có hứng thú mà nhìn cô, trên dưới đánh giá, khóe môi ngậm lấy nụ cười nhẹ, "Em gái nhỏ, sao lại đỏ mặt?"
Giữa chân mày nữ nhân là một cổ tự nhiên hào phóng, nhưng lại rất có uy nghiêm, có một loại khí thế sinh ra là đã có sẵn, có lẽ cũng bởi vì một thân lễ phục trang dung trên người phụ trợ, thoạt nhìn giống như đại tiểu như nhà quan gia thời xưa.
"....Không có nha." Trình Tô Nhiên mạc danh cảm thấy quẫn bách, rất không được tự nhiên mà rũ mắt xuống.
Càng đáng yêu.
Bùi Sơ Đồng nhấp miệng cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Giang Ngu, trong lúc nhất thời nổi lên hứng thú trêu chọc, nói: "Khả Khả, tôi rất thích em gái nhỏ này, cậu dưỡng đã bao lâu rồi? Không bằng tặng cho tôi thế nào?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong nháy mắt đọng lại.
Nguyễn Mộ đang yên lặng ngồi ở bên cạnh nhăn lại mày.
Trong lòng Trình Tô Nhiên lộp bộp một cái.
Có ý tứ gì.
Năm đôi mắt đồng thời nhìn về phía Giang Ngu, Giang Ngu chọn hạ mi, không chút do dự kéo lấy tay Trình Tô Nhiên, cười nói: "Được a, tặng cho cậu."
- -----
Editor:
Quá đáng *cọc*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương