Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 109: Ngươi Phải Đi?
Thấy Thúy Trúc sắp bước vào, Tiêu Yên vội vàng ngăn cản, trong lúc luống cuống liền mượn cớ: “Thúy Trúc, a…. Ta hơi khát nước, ngươi đi pha cho ta một ấm trà nhé!”.Thúy Trúc đang cao hứng vì rốt cuộc đã thu phục được mẹ con tiện nhân, không phát hiện ra Tiêu Yên khác thường, nghe nàng muốn uống trà liền vội vàng đi phòng bếp.Thúy Trúc vừa mới quay người, Tiêu Yên vội vàng cầm tiểu sắc xà đang quấn trên eo nàng lên.Vật nhỏ nhanh chóng quấn lấy cổ tay nàng, lưỡi rắn đỏ hồng liếm vài cái, lắc lắc cái đuôi hứng phấn cọ tới cọ lui. [Nguyệt: Rắn hay cờ hó thế?]Kể từ khi bị Lệnh Hồ Cẩm Y cưỡng bách huấn luyện khắc phục chứng sợ rắn, dần dần Tiêu Yên đối với Tiểu Hồng đã có thiện cảm hơn.Nàng chỉ đầu Tiểu Hồng: “thật là một tiểu yêu sỗ sàng háo sắc.”Đóng cửa lại, nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước giường.Nàng đi tới, vén lên màn giường màu xanh, liền thấy Lệnh Hồ Cẩm Y ngồi xếp bằng bên trong, y phục đỏ như lửa, mắt xanh mơ màng, môi mỏng mím lại diêm dúa, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, bộ dáng kia khiến người nhìn sinh ra cảm giác xúc động mãnh liệt muốn phạm tội.Dù đã gặp hắn mấy lần, nhưng mỗi lần gặp lại nàng vẫn bị vẻ đẹp mê hoặc, thiếu niên này thật là… Một tên yêu nghiệt, lại còn mê hoặc lòng người.Ma xui quỷ khiến, Tiêu Yên vươn tay xoa má Lệnh Hồ Cẩm Y, cảm giác lành lạnh khiến nàng thanh tỉnh lại.Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn Tiêu Yên, cắn môi giống như đang ủy khuất, hỏi: “Ngươi phải đi?”Tiêu Yên lúng túng thu tay ngồi xuống bên cạnh, rầu rĩ nói: “Nếu không đi,…. Ta sợ…. Mình liền chết ở đây…”Tiêu Yên không thắc mắc vì sao Lệnh Hồ Cẩm Y biết, cao thủ mà, muốn làm gì chẳng được, có lẽ vừa rồi nàng đi tìm Tiêu lão gia đòi công đạo, mặt hàng này đã nghe rành mạch.Đột nhiên bên hông căng thẳng, Lệnh Hồ Cẩm Y ôm từ phía sau, cái cằm gác lên bả vai nàng: “ta sẽ không để ngươi chết!”.Hôm nay Lệnh Hồ Cẩm Y mất hứng, hắn cùng tiểu Hồng mang theo vui mừng đến thăm Tiêu Yên, lại nghe được tin nàng rời đi.Trong lòng rất không thoải mái, giống như…. Bị bỏ rơi.Hô hấp ấm áp ở bên tai Tiêu Yên, nàng có chút hoảng loạn, hơi thở dồn dập, thanh âm run rẩy khẽ hỏi: “vì…vì sao?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương