Cầm Thế Nào Cũng Phải Lấy
Chương 1: Bị Thương
Editor: huyenhuyen Hoắc Nham, chủ sở hữu công ty trang phục Tân Thượng, đã đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới. Anh ấy đã tìm Cố Dã, yêu cầu anh ấy về hỗ trợ xử lý cho công ty, đồng thời cũng thực hiện quyền và nghĩa vụ đối với đối tác. Cố Dã ngày đầu tiên đến công ty, không may bị người ta làm gãy ba chiếc xương sườn. Mà thủ phạm không phải ai khác đó chính là Tô Ngôn, cũng là người đến làm việc ở Tân Thượng ngày đầu tiên. Nguyên nhân xương sườn bị đứt gãy cũng đơn giản, Tô Ngôn đã không cẩn thận ngã từ mái sân khấu cao hai mét khi đang trang trí những bóng đèn nhiều màu sắc. Đúng là phúc của người ngốc. Chuyện xảy ra như thế mà chính mình không có chuyện gì. Nhưng vừa lúc Cố Dã đang đi qua kiểm tra giám sát công tác thì bị đụng trúng. Tiếng kêu chuẩn xác. Sân khấu bắt đầu một mảnh tĩnh lặng, sau đó liền hoảng loạn, Cố Dã cắn chặt môi, bởi vì bị thương không dám hít thở mạnh, Tô Ngôn sững người trong vài giây, sau đó lập tức đứng dậy. Khẩn trương nhìn khuôn mặt đau đớn đến trắng bệch của Cố Dã mà không biết làm sao. Sẽ không chết người đi? Cố Dã chỉ bất lực nằm dưới đất nhìn chằm chằm Tô Ngôn, ánh mắt phức tạp, sắc lạnh không có độ ấm, đầy oán hận nhìn Tô Ngôn. " Còn thất thần đứng đấy làm gì, mau đi gọi xe cứu thương." Chủ nhiệm hậu cần Lưu vội vàng đẩy Tô Ngôn đang đứng ngây ngốc ở bên. " A? nha, nha." Tô Ngôn hoảng loạn đáp lại, đứng sang một bên gọi 120, rồi nhìn nam nhân ở dưới đất bị chính mình ngã lên trên người đang ứa mồ hôi toát lạnh. Nếu không nghe nhầm, bọn họ gọi anh ta là Cố Tổng. Đúng, là Cố Tổng. Xong rồi, ngày đầu tiên đi làm đã làm cho ông chủ suýt nữa mất mạng. Tô Ngôn không khỏi thở dài, xem ra công việc của mình sắp phải bỏ rồi. Tô Ngôn rất quan tâm đến công việc này, năm nay cũng 27 tuổi, tốt nghiệp đại học 5 năm mà đã thay đổi 7 công việc, bán bảo hiểm, mô giới, nhân viên bán hàng, phát tờ rơi. Thật ra cô cũng không quản ngại chịu khổ chịu mệt, nhưng công việc nào cô làm cũng không được dài lâu. Ông trời chỉ có thể đang chơi cô, cứ tưởng được thăng lương, thăng chức, sẽ quát tháo nơi làm việc, gả cho một người cao to đẹp trai, nhà giàu, tại sao khó thực hiện ước nguyện đỉnh cao của cuộc đời đến thế? Nghĩ về thời điểm cô bán bảo hiểm, cô không bán được gì trong vòng 3 tháng, ông chủ ngày nào cũng đến tìm cô để " tâm sự" "Tiểu Tô, chúng tôi là một công ty nhỏ, hoạt động ở quy mô nhỏ. Nếu ai cũng như cố, công ty sẽ phá sản. Mọi người cùng đi uống Gió Tây Bắc đi." Tô Ngôn cũng lo lắng, nhưng càng lo lắng hơn là không bán được. Cho đến một ngày ông chủ lên cơn đau tim, trước khi vào viện, ông ta đã giao cho "Tô Ngôn thu thập đồ đạc, rồi cút đi..." Ông chủ đã sa thải cô nên ông ta cũng có thể an tâm dưỡng bệnh. Ngoài ra, khi đi làm thủ quỹ, cô đã khiến công ty phá sản chỉ trong vòng vài ngày làm việc, ông chủ nợ nần bên ngoài nhưng đã lấy hết số tiền còn lại của công ty dẫn vợ con bỏ đi, nhưng cũng bị bắt lại sau đó. Trước khi cô tìm được công việc này, bố Tô đã nói rõ nếu mất việc lần nữa, thì liền về nhà ngay hỗ trợ võ quán, kì nghỉ hè đang đến gần thừa dịp kì nghỉ này sẽ có rất nhiều trẻ em đến để học võ thuật. Đúng vậy, gia đình Tô Ngôn là một gia đình chính tông võ thuật. Nhà cô ở thành phố Kiến An, cách Đông Giang - thành phố cô đang làm việc không xa, chỉ mất bốn tiếng đi tàu điện ngầm là đến nơi, nhưng Tô Ngôn lại rất ít khi về nhà, cô sợ Lão Tô bắt ở nhà không cho cô đi làm. Cô tưởng những năm tháng đó là những năm tháng tuyệt vời,như thế nào có thể ở nhà ăn bám gia đình? Tuyệt đối không. Ông nội của Tô Ngôn có ba người con trai. Bố cô là con thứ hai. Ông kế thừa gia nghiệp và một thân luyện võ công thật tốt. Bác cả của cô ở tỉnh khác, còn chú ba của cô có một công ty riêng ở Kiến An, còn võ quán thì do bố cô tiếp quản. Là con gái của ông, cô đã tự nhiên học theo bố của mình học võ từ thời còn nhỏ. Nhưng cô không muốn tiếp nhận võ quán, một người con gái, cả ngày chỉ cầm giơ đao múa kiếm là không ôn nhu, nàng cũng muốn được nũng nịu, rơi lệ khi thấy hoa trôi dòng nước, nghe thấy tiếng sấm ầm ầm liền sợ hãi. Mặc dù vị dị ứng với phấn hoa nhưng tiếng hắt xì của cô còn to hơn cả tiếng sấm... Bây giờ nhìn ông chủ Tân Thượng đang nằm trên sàn nhà đầy đau đớn không dám động đậy, cô có thể cảm giác được công việc thứ 7 trước mắt này đang chậm rãi xa cách cô. Chẳng lẽ cô thực sự " giết ông chủ"? Xe cấp cứu đã sớm đến, Cố Dã cũng được đưa vào trong xe, Tô Ngôn không biết có nên đi theo anh vào trong không. Cố Dã đang nằm trên cáng, ngực của anh đau thắt không nói được thành lời, nhưng anh không quên giơ ngón tay chỉ Tô Ngôn. Tô Ngôn bất đắc dĩ mà cúi đầu để giảm bớt sự tồn tại của mình lên xe đi bệnh viện. Sếp mới hôm đầu tiên đến công ty đã bị thương, sự việc này nhanh chóng lan khắp công ty, ngay cả mấy bác gái lao công cũng biết chuyện. Tô Ngôn bỗng chốc trở thành tâm điểm của công ty từ một thực tập sinh hậu cần ít người biết. Mọi người cũng muốn xem thái độ của sếp mới về vấn đề này, có nên để Tô Ngôn thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty hay là giải quyết mọi chuyện một cách khoan dung, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Thăm dò tính cách của sếp cũng rất hữu ích cho công việc của chính mình. Nếu một ngày có đắc tội với sếp chết thế nào còn không biết. Cố Dã đến bệnh viện chụp X- quang, bác sĩ cũng nói không có gì nghiêm trọng, chỉ gãy ba cái xương sườn, không tổn thương đến nội tạng nhưng sẽ đau một thời gian, chỉ cần nghỉ ngơi tốt vết thương sẽ từ từ lành lại. " Cám ơn bác sĩ." Tô Ngôn liên tục cảm ơn rồi đưa bác sĩ ra khỏi phòng bệnh. Hừ, ba cái xương sườn, đau thật đấy, hồi nhỏ cô đại diện cho đoàn xã tham gia thi đấu võ thuật và bị gãy một cái xương sườn, lúc ấy cô gào khóc vài ngày liền. Sau khi tiễn bác sĩ, Tô Ngôn đứng trước phòng bệnh chậm chạp không dám vào, không biết với tính tình của ông chủ thế nào, có thể hay không trực tiếp kêu cô thu dọn đồ đạc rồi cút đi? Cuối cùng sau khi vất vả nhận được công việc này, nếu cô mất việc một lần nữa, cô thực sự không làm thế nào để nói với cha mình. Quên đi, là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó. Tô Ngôn hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán, mở cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đi vào. Cố Dã đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại, có thể nhìn ra được anh ấy rất khó chịu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhíu chặt lại. Tô Ngôn nhìn Cố Dã, cô cảm thấy rất khó chịu, một người đang êm đẹp, lại là sếp của công ty, lại để bản thân mình bị thương vội vàng đến bệnh viện, sau này nghĩ lại chắc oán giận cô và tìm cách đuổi cô ra khỏi công ty, Chỉ cần không để lại di chứng gì liền tốt, nếu không tội của cô thật là nghiêm trọng. Cố Dã thực ra không hề ngủ, dù sao thì anh ta cũng bị gãy ba cái xương sườn, thở thôi cũng thấy đau, nhưng anh có thể cảm nhận có một người đang nhìn chằm chằm vào mình. Tô Ngôn bận rộn trang trí sân khấu cả buổi sáng, ba ngày sau trang phục Tân Thượng chuẩn bị có cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới, cả công ty đều bận rộn ngược xuôi, mặc dù ngày đầu tiên đi làm nhưng cô không dám lười biếng. Đã bận rộn làm việc thì giữa trưa lại xảy ra chuyện này, bây giờ đã hai giờ chiều rồi đói quá. Tô Ngôn lại gần Cố Dã, nhìn tấm thẻ trên đầu giường bệnh, ghi bệnh nhân " Cố Dã" trên đó. Cố Dã? Tô Nghiên nói thầm cái tên này, có phải hay không ở đâu đã nghe qua? Sao quen thế nhỉ? Hay tên là bạn học của mình. Nhưng khi nhìn lại Cố Dã, cô không thể nhớ mình từ khi nào có một bạn học đẹp trai như vậy. " Nhìn đủ chưa?" Cố Dã đang cố chịu đựng một mình trong phòng bệnh, trong căn phòng yên tĩnh bỗng cất lên tiếng nói dễ chịu của Cố Dã, có hơi chút khàn khàn, nhưng trong trẻo thanh khiết. Đối với Tô Ngôn, người luôn bị kích hoạt bởi giọng nói, giọng nói này thực sự quá là hấp dẫn. Bất quá Tô Ngôn đã nhanh chóng kịp phán ứng lại, híp mắt cười rạng rỡ, " Sếp tỉnh rồi à?" Cố Dã mặc kệ cô, tức giận quay đầu sang chỗ khác, không cẩn thận đụng vào chỗ đau của lồng ngực. Còn rất đau đi. Càng nghĩ thì lại càng tức giận, không nghĩ mình lại xui xẻo đến mức bị người ta đè lên người lại bị thương như vậy? Nhưng như thế nào cũng chưa gặp Tô Ngôn trong 10 năm nay. Anh không biết nên vui hay nên buồn. Tô Ngôn cũng thấy Cố Dã quay đầu không nhìn cô, cô cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười thật tươi, từ trước đến nay kĩ năng này được Tô Ngôn sử dụng một cách tối đa. Suy cho cùng thì lỗi là do cô, dù bây giờ Cố Dã nhảy dựng lên đấm cô thì cô cũng không đánh lại. Đương nhiên, với điều kiện là anh ta phải đứng dậy được. " Hắc, Hắc, hắc." Tô Ngôn tươi cười mang theo chút ngu ngốc, " Anh không đau chứ? Đói bụng? Hay còn chỗ nào khó chịu? Muốn ăn hay uống thứ gì để tôi đi mua." Tục ngữ nói rất đúng, ai có thể duỗi tay đánh một người luôn tươi cười, cô cười xán lạn như vậy chắc không bị mắng đâu. Nhưng Cố Dã nghe thấy tiếng cười của cô thì lại càng tức giận hơn Lại còn dám cười? Thấy Cố Dã không chịu để ý đến mình, Tô Ngôn cũng không khó chịu, vì mình đang tỏ vẻ chân thành xin lỗi, cô chỉ đơn giản đi đến bên kia giường bệnh, cúi người nhìn xuống anh nói lại. Khuôn mặt tươi cười đột nhiên tiến lại gần khiến Cố Dã sững sờ, ánh mắt trong suốt, như nước suối khe núi, Cố Dã nhìn bóng dáng của Tô Ngôn trên chóp mũi toát ra mồ hôi mỏng. Không ngờ Tô Ngôn nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, dù gặp khó khăn vẫn có thể cười vô tâm đến vậy. Thực sự là ngu xuẩn không ai bằng! " Tô Ngôn" Giọng của Cố Dã không có chút ấm áp nào, thậm chí còn mang theo chút ớn lạnh. "Hả?" Tô Ngôn thân thể đứng thẳng, " Là tôi, anh Cố, anh biết tôi." Tô Ngôn chợt nhận ra mình đang nói điều gì đó thật ngu ngốc. Nếu người nào làm anh ta bị thương và ở lại bệnh viện, anh ta chắc chắn sẽ phải hỏi người khác tên của thủ phạm. " Như thế nào, tôi không nên biết ai đã làm gãy ba chiếc xương sườn của tôi?" Tô Ngôn nở một nụ cười thật tươi, chân thành nói: " Anh nên biết, anh nên biết, Cố tổng anh có phải rất tốt đi, tôi là nhân viên mới của Tân Thượng. Có thể gọi tôi là Tô Ngôn hoặc gọi tôi là Ngôn Ngôn, Ngữ Ngữ, thực sự dễ nhớ, mong được chiếu cố nhiều hơn. Đương nhiên, Cố Dã cũng biết ba từ này. Anh ấy đã đi nước ngoài bao nhiêu nhiêu lần đọc và viết bao nhiêu số tên. " Không dám, tôi thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của cô Tô." Cố Dã còn cố ý nhấn mạnh từ " quan tâm". Tô Ngôn ngập ngừng cười khúc khích và chút ngượng ngùng gãi đầu. Vì 10 năm có thể gặp lại nhau, Tô Ngôn, đừng trách anh nợ cũ và nợ mới tính gộp lại với nhau. Cố Dã sờ ngực, xem ra ba cái xương sườn gãy này cũng không tệ lắm. Tô Ngôn nhìn vào đôi mắt khó đoán của Cố Dã và đột nhiên bắt đầu cả người rét run. Tác giả muốn nói: Nhất thời hứng khởi, nhanh nhanh phát văn, mới đến, thỉnh chiếu cố nhiều hơn,....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương