Cẩm Tú Đích Nữ: Độc Y Tam Tiểu Thư

Chương 1: Tự nổ



Thành phố A, ở trên sườn núi ngoại thành, có một toà nhà cổ mang tính lịch sử Trung Quốc đứng sừng sững nơi đó. Nhìn từ xa xa, có thể cảm nhận được sự bí ẩn của nó.

Những người hiện đại không biết tới nơi này. Một nơi ở cổ xưa do một gia tộc thời thượng cổ lưu truyền lại cho tới ngày nay. Đây là gia tộc họ Vị An. Người An gia ẩn mình thấp điệu với thế giới bên ngoài, số lượng thành viên trong tộc rất ít. Mỗi một thế hệ đều là đơn truyền, chỉ truyền cho một mình đích nữ. Bở vì đặc tính thượng cổ của người An gia, hiếm khi có thể sinh được con trai.

Mỗi một thế hệ đích nữ An gia, đều sẽ được truyền thừa một lực lượng trong huyết mạch của dòng tộc: Vị Độc.

Đích nữ An gia, từ khi sinh ra đã mang theo độc, có thể giúp ích cứu người, càng có thể hại người vô hình. Thiên phú chế độc càng cao, lực lượng càng to lớn, không thể phỏng đoán.

Đây là thứ mà mỗi một thế hệ đích nữ An gia được trời ban cho từ lúc sinh ra. Sau khi đủ tuổi rời đi, cho dù lợi hại hay yếu kém, cũng chỉ có đích nữ An gia mới biết được.

Thế hệ truyền thừa này, đã là truyền nhân thứ 375 của An gia. Đích trưởng nữ An gia của thế hệ này, tên là An Yến.

An thị nữ lúc trước, bởi vì có bản lĩnh đặc biệt, mặc dù tính tình cao ngạo, nhưng có tầm nhìn cao, người bình thường không thể so sánh được. Khi ở ẩn trong thành phố, luôn nằm trên địa vị cao, hoặc là dẫn dắt doanh nghiệp toàn quốc, hoặc là độc chiếm trong giới giải trí.

Tuy nhiên, một thế hệ An Yến, hoàn toàn trái ngược với thường lệ.

Cô trời sinh tính tình lười nhác, thiên phú cũng không khác gì người thường, có thể nói là đích nữ vô năng nhất trong truyền thừa của người An gia, khiến cho các vị trưởng lão trong tộc Vị An cực kỳ lo lắng. Bọn họ lo lắng huyết mạch An thị sẽ bị gián đoạn, từ đây sẽ trở thành người bình thường.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, trưởng lão An gia triệu tập cuộc họp với toàn bộ An gia, bao gồm cả An Yến cùng với con dòng nối dõi An gia. Không ai biết được, tám đại trưởng lão An gia triệu tập bọn họ từ các nơi trên thế giới quay về An gia có mục đích gì.

An Yến, lại cực kỳ rõ ràng.

Khi cô mặc một thân váy dài xám trắng xuất hiện ở ngôi nhà cổ An gia, những người An gia khác đều đã tới đông đủ, chỉ chờ cô tới, chỉ vì cô là một thế hệ đích trưởng nữ, đó là tộc trưởng của thế hệ này.

Vẫn là bộ dáng lười nhác không chút để ý, bàn tay trắng nhỏ dài phảng phất như không có xương, vô cùng tái nhợt. Cô vén một lọn tóc bên má lên, nhìn về phía những vị trưởng lão trước mặt.

"Đại trưởng lão, sao bà sốt ruột triệu hồi tôi như thế? Không biết gọi tới là vì chuyện gì?!"

Trên mặt đại trưởng lão bị điểm danh không có chút biểu tình gì, đôi mắt híp lại nhìn về phía cô. Tận đáy lòng cô rất coi thường một thế hệ tộc trưởng này. Hãy tưởng thượng một thế hệ tộc trưởng giống như các quan chức chính phủ, chính là một thế hệ kinh doanh tốt nhất được truyền lại tới đời này, và đời trước đó nữa... cũng không cần phải nói thêm nữa.

Một thế hệ này thì sao?

Cô chỉ là một học viên bình thường tại một học viện y học Trung Quốc, còn là thuộc khoa hậu môn trực tràng. Sao bà ta có thể cam tâm! Các tộc trưởng An gia, nhất định phải là một người tuyệt đại phong hoa, nổi danh trên thế giới, không ai có thể sánh được.

"Tất nhiên là trong tộc có chuyện quan trọng, vì vậy mới triệu tập tất cả mọi người quay về."

An Yến nghe xong, mỉm cười nhìn bà ta một cái, nhếch môi, không chút nào để ý.

Cô quay đầu lại, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Sau nhiều thế hệ An gia như vậy, chỉ có cô là "phế vật" duy nhất, hiện giờ đã 25 tuổi, nhưng vẫn chưa sinh con nối dõi đời sau, nhất định đã khiến các trưởng lão trong tộc lo lắng.

A, phế vật?!

An Yến nheo mắt lại, nở nụ cười tươi.

Đợi đến khi An Yến chậm rãi ngồi xuống trên vị trí gia chủ - chiếc ghế đỏ không biết đã được truyền qua bao nhiêu đời. Tám đại trưởng lão bỗng nhiên cùng nhau tiến lên từ các hướng khác nhau, vây quanh An Yến.

Phía dưới có người kinh ngạc, có người cười lạnh, có người bàng quan, cũng có người cười trộm.

An Yến đương nhiên là người cười tươi nhất, cô lười biếng ngáp một cái, dựa lưng ở trên ghế phía sau, nhìn lướt qua chung quanh.

"Ha ha, tám đại trưởng lão An gia, đối phó với một phế vật như tôi, cần gì phải phí sức lớn như thế?"

Mặc dù là lời phản bác, nhưng bàn tay dưới ống tay áo lại chuyển động xoay nhanh, dường như có vật gì đó chảy xuống từ phía trong.

An Yến biết rất rõ ràng, đây là cấm thuật của An gia, đã trải qua bao nhiêu thế hệ, trong gia phả chỉ có một vị tộc trưởng An gia từng bị như thế. Chẳng lẽ cô là vị may mắn thứ hai sao?

Để cứu lấy một thế hệ An thị này, các tộc trưởng sẽ dùng toàn bộ lực lượng, truyền thừa huyết mạch từ trên người dòng chính đích nữ An gia tới một vị nào có bản lĩnh cao cường nhất, bảo toàn huyết mạch của An gia.

Tuy nhiên, tộc trưởng là cô chỉ có thể chết, mới có thể mở ra một con đường này.

Tám đại trưởng lão là những người cân bằng cuộc sống của tộc trưởng, cho dù là An Yến, sức của một người căn bản không thể nào phản kháng lại.

Tuy nhiên, cho dù không thể phản kháng, sao cô có thể không gây khó khăn cho các vị trưởng lão?!

Muốn ta chết, mỗi một người An gia đều sẽ không thể sống tốt!

Đôi mắt cô lười biếng tụ lại ánh sáng sắc bén, bàn tay trắng giơ lên, cổ độc vô thanh vô tức rơi vào trong mắt mỗi người đang ngồi nơi đó. Đồng thời, thân thể của cô cũng đã bị các vị trưởng lão áp bức phình lớn, ngưng kết một cách nhanh chóng.

Cuối cùng, hóa thành một luồng ánh sáng, một tiếng nổ lớn vang lên trong ngôi nhà cổ!

Nhưng luồng ánh sáng này không bay tới và nhập vào trên người của đích nữ đời kế tiếp, mà là bay về phía chân trời. Giây tiếp theo, trong ngôi nhà cổ An gia phát ra từng tiếng kêu rên, liên miên không dứt ở phía trên sườn núi.

.........

Cùng lúc đó, trong đại lục thời không viễn cổ Kỳ Quốc, một nử tử vừa mới được sinh ra, trời giáng dị thế, không ai biết được nữ nhi này sẽ mang tới điều gì cho đại lục này. Điều gì sẽ phát sinh, có lẽ không người nào nhận ra, nhưng sẽ có một ngày mọi người sẽ chú ý tới nàng.

Câu chuyện của chúng ta, cũng chính thức bắt đầu từ đây......
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...