Cẩm Tú Điền Duyên
Chương 47: Học phí
Hôm trước, bà có nghe người trong thôn nói là có không ít đại chưởng quỹ ở trấn trên tới tặng quà năm mới cho nhà Tử La, cho nên bà bắt đầu tin tưởng mấy phần các nàng sẽ cho hai huynh đệ Tử Thụ đi học. Bây giờ nghe Trần thẩm và Trần Cao thị nói đến chuyện con trai các nàng đi học, nếu nói bà không hâm mộ thì đúng là giả dối. Thế2là bà nghĩ, nếu hoàn cảnh nhà Tử La như vậy còn có thể cho đám Tử Thụ đi học, vậy tại sao bà lại không thể cho Xuyên Tử đi? Có nhà Tử La đi trước, bà cũng không phải sợ nữa, dù sao nhà bà cũng không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như nhà này. Bọn nó dám cho Tử Thụ, Tử Hiên đi học, thì bà còn sợ cái gì đây, chẳng8lẽ bà còn chẳng có can đảm bằng mấy đứa trẻ sao? Con người chính là như vậy, không dám làm một chuyện, nhưng nếu thấy có người có hoàn cảnh còn không bằng mình dám làm, thì sẽ xem xét lại chuyện đó. Mẹ Xuyên Tử nói xong thì chờ mong nhìn Tử Vi, chờ nàng trả lời. “Đúng ạ, dù gì Tử Thụ và Tử Hiên cũng lớn rồi, nếu còn kéo dài cháu sợ sẽ bỏ lỡ6cơ hội của hai đứa.” Tử Vi nói. Lời của Tử Vi như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng. Trần thẩm, Giang Lâm thị, Trần Cao thị nghe xong đều ngây ra. Vừa rồi nghe mẹ Xuyên Tử hỏi Tử Vi, mọi người đã rất giật mình rồi, bây giờ nghe thấy câu trả lời của Tử Vi thì lại càng kinh ngạc. Tử La thấy mấy đại thẩm vây quanh cái bàn lớn rửa rau đều3đang giật mình, miệng há to đến mức nhét vừa một quả trứng gà thì không khỏi buồn cười. “Vi tỷ nhi, cháu phải nghĩ thật kỹ vào. Thẩm biết dạo này bọn cháu có được chút thu nhập, nhưng đi học ở trường tư thục tốn rất nhiều tiền. Các cháu không thể lấy cả tiền ăn cơm ra để cho hai đứa Thụ ca nhi đi học được.” Tử La nghe lời này của Trần Cao thị,5càng ngày càng cảm thấy không đúng. Nghe thì có vẻ lo lắng cho các nàng thật đấy, nhưng không hiểu tại sao nàng lại có cái cảm giác sai sai. Đúng rồi, lời Trần Cao thị nói có ý khinh miệt huynh muội các nàng, cho rằng các nàng không biết tự lượng sức mình, còn cả ý cao cao tại thượng trong đó nữa. “Vậy đến trường phải mất bao nhiêu tiền?” Mẹ Xuyên Tử nóng ruột hỏi. “Học phí một năm là hai lượng bạc, nhưng đó cũng không phải phần chính, chỗ cần nhiều tiền tiền nhất chính là mua sách vở bút mực. Tiền Thanh ca nhi bỏ ra một năm cũng phải mười mấy lượng bạc rồi.” Trần Cao thị ra vẻ kiêu ngạo nói. “Nhiều vậy sao? Ta còn đang định cho Xuyên Tử đến trường đây.” Mẹ Xuyên Tử hít sâu một hơi. “Không phải năm nào cũng hết nhiều tiền mua sách vở bút mực thế đâu. Ta nhớ lúc Thiết Đản nhà ta vừa đi học, một năm chỉ tốn bốn, năm lượng bạc mua đồ thôi, vì mới học nên sách vở cũng không nhiều. Hai năm sau mới tốn nhiều tiền hơn, một năm cần khoảng bảy, tám lượng bạc. Vì Thanh ca nhi chuẩn bị đi thi tú tài, nên mới cần nhiều vậy thôi.” Trần thẩm thấy mẹ Xuyên Tử hoảng sợ thì không đành lòng, giải thích. Thật ra cũng không thể trách mẹ Xuyên Tử giật mình như vậy được. Thu nhập quanh năm suốt tháng của nhà nông chỉ trên dưới mười lượng bạc, đấy là còn phải chăm chỉ cần cù, lúc rảnh rỗi phải đi làm thuê thì mới kiếm được vậy, hơn nữa sau khi trừ đi phí ăn uống của cả nhà, một năm để được ra ba, bốn lượng bạc đã tốt lắm rồi. Nếu ốm đau bệnh tật, phải đến khám đại phu thì còn không biết tốn bao nhiêu, chính vì vậy nên không có bao nhiêu nhà có thể chu cấp đầy đủ cho con cái đến trường tư thục. Nói ngay ở trường tư thục trong thôn của Tử La này, con cái của ba thôn bên cạnh muốn đi học đều phải đến trường tư thục ở thôn nàng, nhưng số lượng học sinh ở trường này còn chưa tới bốn mươi. “Vậy không phải hôm nay mẹ Thiết Đản giết lợn, được bao nhiêu tiền đều sẽ cho Thiết Đản mua sách hết đấy chứ?” “Cũng gần như thế. Ba con lợn này, trừ đi số thịt giữ lại ăn và mang đi tặng thì kiếm được khoảng sáu, bảy lượng. Thêm một ít nông sản nữa, tiền học một năm của Thiết Đản cũng tạm ổn rồi đó.” “Thế thì sang năm nhà ta cũng sẽ nuôi thêm mấy con lợn, kiếm tiền đóng học phí cho Xuyên Tử, cộng thêm ít nông sản trong nhà, chắc miễn cưỡng cũng có thể cho Xuyên Tử đến trường. Ta sẽ về nhà bàn bạc với lão Cao xem sao.” Mẹ Xuyên Tử hỏi thăm rõ ràng xong cũng có hơi dao động. Nhà Trần thẩm khá giả hơn khá nhiều gia đình trong thôn này. Nhà bà có hai mươi mẫu ruộng, nhiều hơn nhà khác đến mười mấy mẫu. Hơn nữa vợ chồng bà đều cần cù, ngoài trồng trọt còn nuôi lợn kiếm thêm thu nhập, thỉnh thoảng Trần thúc cũng đi làm thuê kiếm thêm tiền, vậy mới đủ cho Thiết Đản đi học. Chỉ là bây giờ con trai thứ nhà họ cũng tới tuổi đến trường rồi, bọn họ cho một đứa đi học còn dư giả, nhưng hai đứa đi học thì phải cố hết sức. Huống hồ năm sau con gái lớn cũng đến tuổi xuất giá, bọn họ còn phải chuẩn bị đồ cưới cho nó. Mấy năm nữa Thiết Đản cũng sẽ lấy vợ, chuyện gì cũng cần đến tiền cả. Tuy bình thường Trần thẩm vẫn mắng Thiết Trụ không chịu đến trường, nhưng mọi người trong nhà đều biết nếu Thiết Trụ đi học, nhà bà sẽ không thể tích góp được tiền, có chuyện gì lớn sẽ không lo kịp. Thật ra bà cũng biết Thiết Trụ không hề giống như những gì nó biểu hiện bên ngoài, có thể vì nó biết hoàn cảnh trong nhà, không muốn cha mẹ phải khó xử mà thôi. Mỗi lần Trần thẩm nghĩ tới chuyện này thì đều cảm thấy con trai nhỏ bị thiệt thòi, hai vợ chồng bà cũng thở dài không thôi. Bây giờ, bà nghe mẹ Xuyên Tử và Tử Vi nói muốn cho đám Xuyên Tử đến trường, nghĩ Thiết Trụ cũng bằng tuổi Tử Hiên và Xuyên Tử, bà lại có chút động lòng. “Được, vậy ta cũng thương lượng với lão Trần một chút, xem có thể cho Thiết Trụ đi học luôn không, như thế thì mấy đứa nó cũng có bạn có bè.” Trần thẩm nói. Bà nghĩ đến việc Tử Vi cũng định cho đám Tử Thụ đi học. Dù biết dạo này mấy đứa kiếm được chút tiền, nhưng bà vẫn lo bọn trẻ sẽ không chịu ăn uống, chỉ dồn tiền đi học mà thôi. Thế là bà quan tâm hỏi Tử Vi: “Vi tỷ nhi, các cháu quyết định sẽ cho mấy đứa Thụ ca nhi đi học thật sao? Mấy đứa có đủ tiền không?” “Nếu không có gì bất ngờ thì năm sau hai đứa nó chắc chắn sẽ đi học. Tử Thụ cũng lớn lắm rồi, không thể chờ thêm được. Hơn nữa, cha mẹ cháu lúc sinh thời cũng mong mấy đứa nó có thể đến trường mà.” Tử Vi nói. Trần thẩm nghe Tử Vi nói vậy thì cảm thán: “Đúng vậy! Trước kia em dâu luôn khóc nói rằng bệnh của mình làm chậm trễ Thụ ca nhi. Các cháu cho đám Thụ ca nhi đến trường cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mẹ cháu. Thẩm quyết định rồi, dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải cho Thiết Đản, Thiết Trụ đi học, không thể làm chậm trễ chúng nó được.” Trần thẩm thấy thái độ của đám Tử Vi kiên quyết như vậy, trong lòng cũng quyết tâm phải cho mấy đứa Thiết Đản đến trường. “Đúng thế, chúng ta làm cha mẹ, có ăn uống cần kiệm cũng chỉ vì muốn đám trẻ có tương lai hơn thôi, thế là hài lòng lắm rồi.” Mẹ Xuyên Tử cũng vô cùng đồng cảm. Nhất thời, mấy đại thẩm đều thổn thức không thôi. “Vi tỷ nhi, dạo này các cháu kiếm được không ít tiền phải không?” Một lúc sau, Giang Lâm thị tò mò hỏi. Bà nghĩ mấy đứa Tử La có thể cho hai thằng bé cùng đến trường thì chắc chắn đã kiếm được kha khá. “Cũng không phải, chỉ là hai tháng này bọn cháu cũng cấp thỏ cho Lưu Hương Lầu, thỉnh thoảng săn được ít gà rừng, mỗi tháng cũng kiếm được khoảng một hai lượng bạc.” Tử Vi nói. Vừa rồi Tử La còn lo lắng, sợ Tử Vi sẽ không đối phó được, bây giờ nghe nàng nói vậy thì yên lòng. Không ngờ Tử Vi dạo này cũng thông minh hơn rất nhiều, có thể đối phó với sự dò xét của người khác. “Nói như vậy, các cháu ăn mặc tiết kiệm một tí là có thể cho hai đứa Thụ ca nhi đi học rồi.” Mẹ Xuyên Tử nghe xong khá kinh ngạc. Như thế này, một năm các nàng kiếm được đến mười, hai mươi lượng bạc, số tiền này cũng đủ để Tử Thụ, Tử Hiên đi học rồi. Trần thẩm cũng phụ họa, tán thưởng sự tài giỏi của các nàng. “Mấy hôm trước, nhà các cháu nhận được rất nhiều quà năm mới của các đại chưởng quỹ ở trấn trên phải không?” Giang Lâm thị vẫn cực kỳ hiếu kỳ với thu nhập của các nàng. “Giang thẩm nói mấy người Chu bá bá sao?” Tử La làm bộ ngây thơ hỏi, sau đó vừa đếm ngón tay vừa nói: “Có Chu bá bá, ông ấy đến tạ ơn vì bọn cháu cho ông ấy biết quả hồng ăn rất ngon, lần trước ông ấy cũng đến thôn mình rồi mà. Còn có Lưu chưởng quỹ, Đại ca cháu cung cấp thỏ cho họ. Cuối cùng chính là Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai. Lần trước bọn cháu có làm ít điểm tâm khiến sư phụ làm bánh của họ ngộ ra đôi điều nên ông ấy mới tới tạ ơn. Đại ca cháu bảo là ông ấy khách khí quá. Tất cả chỉ có ba nhà tới tặng quà Tết cho bọn cháu thôi, hơn nữa mọi người đều biết ba người đó, đâu thể gọi là nhiều được.” Tử La sợ Tử Vi không biết đối phó như thế nào, dù gì chuyện này cũng rất khó để trả lời rõ ràng. Nàng chỉ là một đứa bé, dù có nói năng mơ hồ thì mấy người Giang Lâm thị cũng không thể hỏi thêm chuyện các chưởng quỹ kia mang gì đến được. Tử La biết chuyện các nàng kiếm tiền không thể lừa gạt được người trong thôn, dù sao thì sau này các nàng cũng phải dùng. Nhưng các nàng phải chờ một cơ hội thật tốt, thật hợp lý để giải thích cách các nàng kiếm tiền, đến lúc đó mới có thể cho người khác biết các nàng buôn bán lớn được. “Ra là vậy, ta còn tưởng có nhiều chưởng quỹ đến tặng quà lắm chứ, xem ra chỉ là người trong thôn hiểu nhầm thôi. Các cháu có tài, lại có may mắn thì nên qua lại với các chưởng quỹ đó nhiều một chút, say này không chừng có thể giúp huynh muội các cháu đấy. Ta nghe Đại Phong nói, mấy chưởng quỹ này đều là người có mặt mũi ở trấn trên, người bình thường cơ bản chẳng thể tiếp xúc được. Các cháu khó khăn lắm mới lọt được vào mắt xanh của họ thì phải biết quý trọng cơ hội này.” Giang Lâm thị nghe Tử La nói như vậy thì biết tin mười mấy chưởng quỹ đến nhà Tử La tặng quà chỉ là lời đồn đại không đúng của mọi người trong thôn, dù sao thì một đứa bé như Tử La cũng sẽ không lừa các nàng. Bà vốn định hỏi xem mấy đại chưởng quỹ tặng cho đám Tử La cái gì, nhưng giờ nghe Tử La nói vậy, sao bà còn dám không biết xấu hổ mà hỏi nó được. Để tránh việc ngại ngùng, bà cũng chỉ có thể nhắc nhở các nàng một câu, coi như là lời xin lỗi về hành động vừa rồi đi. “Đúng vậy, Vi tỷ nhi, mấy đứa phải giữ quan hệ tốt với họ, sau này còn có người đứng sau.” Tuy Trần thẩm không hài lòng về chuyện Giang Lâm thị thám thính nhà Tử La, nhưng cũng phải thừa nhận bà ta nói rất đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương