Cẩm Tú Điền Duyên
Chương 585: Đừng Đi
“Nếu muội không ngốc thì tại sao muội vốn biết rõ bất cứ lúc nào biến thành cũng có thể bị công chiếm mà vẫn còn một lòng kiên trì ở lại chứ?” Mạc Vân Thiên không nhịn được hỏi, mặc dù hắn cảm thấy mình đã đoán được đáp án, biết vì sao Tử3La ở lại nhưng hắn vẫn muốn nghe từ trong miệng Tử La một lần “Ừm...” Nghe vậy, Tử La trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi nhìn ánh mắt Mạc Vân Thiên mà nói: “Bởi vì A La tin tưởng Mạc đại ca nhất định sẽ trở về cứu A La, bởi vì huynh1biết A La sẽ vẫn ở đây chờ huynh trở về, mãi đến khi huynh về mới thôi Mà huynh biết A La đang đợi huynh, nên huynh nhất định sẽ về đúng hẹn, sẽ không để A La xảy ra chuyện đâu.” Tử La nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng nàng, không biết8tại sao, nàng lại tin tưởng Mạc Vân Thiên nhất định sẽ trở về đúng hạn, nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện Nàng thậm chí cũng không biết tại sao nàng lại tự tin như thế, hoàn toàn tin tưởng một người như vậy Có thể nói, đây là lần đầu tiên A9La tin tưởng một người như vậy, thật sự là một sự tin tưởng tuyệt đối Tử La từ trước đến giờ đều là người có lòng phòng bị khá mạnh, mạnh hơn so với người bình thường một chút. Từ trước đến nay, nàng không hề, cũng không dám dễ dàng hoàn toàn tin tưởng7một người, đặc biệt là người không quen. Có lẽ, đặc điểm này của nàng biểu hiện không quá rõ ràng, người bình thường không dễ phát hiện ra, nhưng người thân cận với nàng đều không khó để phát hiện ra sự thật này. Không phải là Tử La không muốn thử thả lỏng lòng phòng bị của nàng, nhưng nàng phát hiện mình không làm được Có lẽ là bởi vì kiếp trước nàng chỉ có một mình, bơ vơ không nơi nương tựa quá lâu, cho nên nàng đã dần quen cảnh giác, hơn nữa còn có lòng phòng bị đối với người khác nặng hơn người bình thường Mặc dù sau khi nàng xuyên không, cuộc sống đầy đủ sung túc, ôn hòa suốt mấy năm qua, đặc biệt là sự yêu thương của huynh đệ Tử Thụ đối với nàng khiến cho lòng tin tưởng của nàng đối với người khác tăng lên không ít, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng thiếu một chút cảm giác an toàn Ngoài huynh muội Tử Thụ ra, đối với những người khác, nàng luôn có sự đề phòng Mà Mạc Vân Thiên chính là người đầu tiên, cũng là người trước mắt duy nhất mà nàng tin tưởng tuyệt đối ngoài gia đình như huynh đệ Tử Thụ ra. Nàng cũng không rõ sự tin tưởng vượt mức bình thường này đối với Mạc Vân Thiên là đến từ đâu, hơn nữa, sự tin tưởng này thậm chí còn nhiều hơn so với huynh đệ Tử Thụ Không biết từ lúc nào, Đại ca ca mà nàng đã gặp trong núi năm đó lại trở thành người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời nàng Mà nàng cũng bất giác trở nên ỷ lại vào hắn, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện ra, còn hoàn toàn tuyệt đối tin tưởng hắn Vào giờ phút này, Tử La đã không cách nào suy nghĩ là nàng bắt đầu nảy sinh sự lệ thuộc và tin tưởng đối với Mạc Vân Thiên như vậy từ khi nào. Nhưng mà hiện tại nàng cũng không muốn nghiền ngẫm điều này, nàng bây giờ đã tin chắc tâm tư của Mạc Vân Thiên đối với nàng Hơn nữa, sau khi Mạc Vân Thiên nghe Tử La nói như vậy, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi thôi cũng đã khiến hắn muôn vàn xúc động. “A La, muội thật ngốc!” Mạc Vân Thiên thở dài nói: “Hơn nữa, Mạc đại ca nghĩ, trên thế giới này chắc không có ai ngốc như A La, tin tưởng Mạc đại ca như vậy cả.” Nói xong, Mạc Vân Thiên không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tử La. Thấy vậy, cuối cùng Tử La cũng không nhịn được mà dụi đầu vào trong ngực Mạc Vân Thiên, cảm nhận cái ôm đầy cảm giác an toàn và ấm áp của hắn, Tử La cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc chưa từng có, thật sự muốn cả đời đều không rời. “Mạc đại ca, huynh thật tốt, có huynh ở đây, A La cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này!” Tử La không ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ xúc động không nhịn được vang lên trong ngực Mạc Vân Thiên “Ha ha..” Cảm nhận được sự ỷ lại của Tử La, trong lòng Mạc Vân Thiên đột nhiên cảm thấy thỏa mãn lạ thường Lúc này, hắn cũng cảm thấy toàn bộ thế giới của hắn đều trọn vẹn, không khỏi bật cười thành tiếng Đây là nụ cười phát ra từ đáy lòng, nếu có người nào nhìn thấy vẻ mặt hắn bây giờ thì nhất định sẽ phát hiện Mạc Vân Thiên đang cười ngốc nghếch đến thế nào. Không thể không nói, cảm giác được Tử La ỷ lại khiến Mạc Vân Thiên cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc chưa từng có Hắn cảm thấy có thể được Tử La ỷ lại, có thể bảo vệ nàng, đây là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn Mạc Vân Thiên bây giờ cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được hạnh phúc là gì. Trước đây, Mạc Vân Thiên còn mang thù hận với địa vị của hắn, hắn cảm giác nó gần như chỉ là một loại trách nhiệm, hắn chưa từng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc như thế này. Vì vậy, Mạc Vân Thiên không nhịn được ôm chặt Tử La, tiếp tục cảm khái: “A La, muội biết không, Mạc đại ca chưa bao giờ cảm kích trời cao như lúc vì đã để huynh gặp được muội, huynh yêu muội và muội cũng thích huynh Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn này, Mạc đại ca chưa từng cảm nhận được bao giờ Cho nên, A La, bất kể sau này dù gặp phải chuyện gì, cuối cùng huynh vẫn sẽ ở bên muội...” Kiếp này không rời không bỏ.. Còn cả kiếp sau, đời đời kiếp kiếp sau nữa, huynh đều muốn gặp muội thật sớm. Lúc này, Mạc Vân Thiên mang lòng quyết tâm chưa từng có rằng mình nhất định phải cùng Tử La ở bên nhau Hắn hạ quyết tâm, về sau bất kể gặp phải phải chuyện gì, hắn đều muốn cùng Tử La ở bên nhau mãi mãi Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều không muốn đẩy nàng ra giống như trước đây nữa Trước kia, Mạc Vân Thiên không hề biết tình yêu của Tử La đổi với hắn lại sâu đậm hơn hẳn nghĩ như vậy, đến mức muốn cùng hắn sống chết bên nhau Cho nên, hiện giờ hiểu rõ những điều này, hắn không muốn đẩy nàng ra nữa Sau này dù xảy ra chuyện gì, hắn đều muốn cùng nàng đối mặt Việc hắn phải làm là bảo vệ nàng thật tốt, giải quyết khó khăn trước mắt của bọn họ để sau này, bọn họ có thể có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạc Vân Thiên không khỏi càng thêm kiên định Hắn nhất định phải giành lấy thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến với kẻ thù và triều đình mới được. Bởi vì, phải làm vậy thì hắn mới có thể bảo vệ Tử La Bọn họ mới có thể ở bên nhau. “Mạc đại ca, huynh nói như vậy tức là sau này, cho dù gặp phải chuyện gì, huynh cũng sẽ không đẩy A La ra giống trước đây nữa sao?” Nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy, hai mắt Tử La sáng rực, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Mạc Vân Thiên, tràn đầy phấn khởi mà xác nhận. “Ừm!” Thấy Mạc Vân Thiên gật đầu, còn chính tai nghe thấy câu trả lời khẳng định của hắn, A La càng thêm hưng phấn Vì vậy, Tử La sung sướng nhảy bật dậy khỏi giường mà hô to: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Mạc đại ca, cuối cùng thì huynh cũng không bỏ A La lại nữa!” Thấy A La mừng rỡ vì quyết định của hắn như vậy, trong lòng Mạc Vân Thiên mềm nhũn lạ kỳ. Thấy bên ngoài rất lạnh, hắn khẩn trương nhanh chóng kéo Tử La vào trong chăn, đắp kín chăn cho nàng. Sau đó, hắn mới trách cứ: “Bên ngoài rất lạnh, muội đừng lộn xộn, lát nữa mà khí lạnh tràn vào chăn thì dù đắp lâu cũng không ấm lên được đâu.” Nói đến đây, Mạc Vân Thiên không khỏi đau lòng, Tử La vì hắn mà đến biến thành đầy gian khó này, khiến nàng phải chịu khổ nhiều như vậy, thậm chí ngay cả một nơi ấm áp, thoải mái một chút cũng không thể cho nàng được. Nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy, Tử La cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc. Vì vậy, nàng không khỏi cười ngây ngô thành tiếng “A La đang cười gì vậy?” Thấy thế, Mạc Vân Thiên lại ôm Tử La vào lòng rồi tò mò hỏi “Ha ha, không có gì Chỉ là A La cảm thấy bây giờ hạnh phúc quá! Mạc đại ca, huynh biết không, A La chưa bao giờ hạnh phúc như thế này cả.” Nói đến đây, Tử La nghiêm túc nhìn về phía Mạc Vân Thiên, tiếp tục nói: “Thật ra, thứ A La mong muốn cũng không nhiều, chỉ cần có thể được ở bên Mạc đại ca là A La đã cảm thấy thỏa mãn rồi, dù là có nguy hiểm hay không, hoặc vô cùng khó khăn đi chăng nữa Cho nên, Mạc đại ca, huynh phải nhớ kĩ lời nói vừa rồi của mình đấy, mãi mãi cũng không được đẩy A La ra, bất kể là gặp phải tình huống gì đi nữa.” “Được, Mạc đại ca đồng ý với muội!” Thấy Mạc Vân Thiên gật đầu, Tử La nở nụ cười: “Mạc đại ca, huynh thật tốt!” Nhìn nét mặt tươi cười thỏa mãn của Tử La trong lòng hắn, trái tim Mạc Vân Thiên không nhịn được đập thình thịch, hẳn bất giác hôn Tử La lần nữa. Cảm nhận được động tác của Mạc Vân Thiên, Tử La có chút khẩn trương, hơi rụt lại một chút nhưng lại bị Mạc Vân Thiên bá đạo kéo về. Sau đó, khi định thần lại, Tử La cũng không phản kháng nụ hôn này nữa Tài hôn của Mạc Vân Thiên có thể nói là vô sự tự thống”, tiến triển cực nhanh, rất nhanh Tử La đã lạc lối trong nụ hôn này, sau đó thậm chí còn bắt đầu đáp lại. (*) Vô sự tự thông không thấy cũng tự hiểu được Vì vậy, hai người rơi vào cảnh đẹp, nhanh chóng mê muội bên trong nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc này Chờ Tử La hơi tỉnh táo lại, nàng phát hiện quần áo của hai người đã có chút xộc xệch Sau khi phát hiện chuyện này, Tử La đỏ mặt “Mạc.. Mạc đại ca...” Tử La hơi đẩy Mạc Vân Thiên ra. Vào giờ phút này, Mạc đại ca làm sao có thể bằng lòng kết thúc nụ hôn tuyệt đẹp này nhanh như vậy: “A La, một lát nữa thôi...” Mạc Vân Thiên nỉ non, nói xong lại tiếp tục khóa môi Tử La lại, không cho nàng cơ hội nói chuyện. Vì vậy, dưới sự tấn công của Mạc Vân Thiên, Tử La lại rơi vào trong đó một lần nữa, đầu óc càng không tỉnh táo bởi vì nụ hôn của Mạc Vân Thiên. Đến khi Tử La cảm nhận được có một vật cứng rắn chống ở hạ thân nàng, cuối cùng đầu óc nàng nổ ầm một tiếng rồi hoàn toàn tỉnh táo lại “Mạc, Mạc đại ca..” Tử La không nhịn được lùi lại cự tuyệt, nàng hơi sợ hãi nếu càng như vậy thì tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì Cho dù ở hiện đại hay là sau khi xuyên không, Tử La cũng chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy Cho nên lúc này, nàng rất sợ chuyện có thể sẽ xảy ra kể tiếp. Nàng biết nàng yêu Mạc Vân Thiên, nhưng đối với khả năng có thể sẽ thân mật hơn một bước, nàng tạm thời chưa có chuẩn bị. Cảm nhận được sự từ chối của Tử La, Mạc Vân Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo và bình tĩnh lại. Mạc Vân Thiên đầu nỡ đành lòng để Tử La chịu một chút tủi thân chứ, thấy vậy, hắn nhanh chóng dùng ý chí lớn nhất của mình để hoàn toàn tỉnh táo, dừng lại động tác kế tiếp. “A La, đừng sợ!” Sau đó, Mạc Vân Thiên không nhịn được hôn lên khuôn mặt Tử La một lần nữa, trấn an nói Nụ hôn này chỉ tràn đầy thương tiếc, không còn “nguy hiểm” như vừa rồi. Mà Tử La cũng nhạy cảm phát hiện được sự thay đổi của Mạc Vân Thiên, nên cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng buông lỏng. Nhìn thấy Tử La không còn sợ hãi nữa, Mạc Vân Thiên mới yên tâm Mặc dù trong lòng vẫn còn cảm giác lưu luyến, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn đè nén xuống và cười nói với Tử La: “A La, muội hãy nghỉ ngơi thật tốt Ngày mai, Mạc đại ca sẽ lại đến thăm muội.” Nói xong, hắn đắp kín chắn lại cho Tử La rồi muốn xoay người rời khỏi. Thấy Mạc Vân Thiên muốn đi, trong lòng Tử La không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến mãnh liệt, gần như không hề suy nghĩ đã lên tiếng: “Mạc đại ca, huynh đừng đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương