Cẩm Tú Điền Duyên
Chương 610: Sự Điên Cuồng Của Mạc Vân Thiên
* Nói đến chuyện này, lúc ấy, sau khi đám người Mạc Vân Thiên thấy Tử La ngất thì đều luống cuống, ngay cả chuyện đuổi theo đám người Thác Bạt Thế Kiệt đều không để ý đến mà vội vàng chạy về thành Long Bắc, nơi gần chỗ xảy ra chuyện nhất Đồng thời Mạc Nhất còn tự mình đi tìm đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị lúc này cũng đang ở gần đây để tìm kiếm Tử La, bảo họ mau tới khám và chữa bệnh cho Tử La Quả nhiên, đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị vừa thấy liền biết Tử La bị trúng độc. May mắn là độc này chỉ là một loại độc khá thông thường của Dạ Quốc, đám3người Mạc Nhị thúc không phải phí nhiều công sức đã giải được độc cho Tử La Nhưng mà, sau khi giải độc, Tử La vẫn không tỉnh lại giống như mọi người đã lường trước Sau đó, đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị lại liên tục khám cho Tử La rất nhiều lần, vẫn phát hiện Tử La vẫn bình thường, nhưng không biết tại sao vẫn chưa tỉnh lại Mà bọn họ lại mời tới vô số thầy thuốc của thành Long Bắc này, còn có biến thành nữa, nhưng kết quả mà mọi người đưa ra cũng giống đáp án mà đám người Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị đưa ra Ngay lập tức, Tử La rõ ràng không hề bị gì cả, nhưng2lại vẫn chưa tỉnh lại, làm mọi người không khỏi nóng vội, Mạc Vân Thiên thì lại không cần phải nói Từ khi Tử La hôn mê đến bây giờ, hắn vẫn ôm nàng, không ăn không uống, một cậu cũng không nói, chỉ ôm Tử La không chịu buông tay, mọi người nói cái gì cũng không nghe Sau khi Tử Thụ đến thăm Tử La, thấy Tử La vẫn không có chuyển biến tốt nào, mà Mạc Vân Thiên cũng vẫn giống như hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài, trong lòng cậu không khỏi lại đau xót Giờ khắc này, đối mặt với Mạc Vân Thiên như vậy, Tử Thụ không biết rốt cuộc cậu nên có tâm tình gì nữa. Nếu1không phải bởi vì Mạc Vân Thiên, A La của cậu sẽ không đến biên quan, sẽ không xảy ra chuyện trúng độc này Hơn nữa, nếu không phải vì chắn dao cho Mạc Vân Thiên, Tử La cũng sẽ không hôn mê bất tỉnh như hiện tại. Nhưng nhìn thấy Mạc Vân Thiên ôm Tử La gắt gao không chịu buông tay, như có thể đi cùng Tử La rời khỏi thế gian này bất cứ lúc nào như vậy, Tử Thụ lại phát hiện không thể oán hận Mạc Vân Thiên được. Mới vừa vén rèm lên, nhìn thấy đám người Mạc Nhất và Mạc Tứ sau khi đuổi theo Thác Bạt Thế Kiệt cuối cùng cũng đã trở lại, Tử Thụ không khỏi1kích động mà bước đến giữ chặt Mạc Nhất phía trước rồi liên tục hỏi: “Sao rồi, đã bắt được Thác Bạt Thế Kiệt kia chưa, hắn có nói A La trúng độc gì hay không, vì sao muội ấy uống thuốc giải rồi mà vẫn chưa tỉnh lại?” Nếu là ngày thường, Tử Thụ tuyệt đối sẽ không thất lễ như vậy, nhưng hiện tại đang nóng vội, cậu đâu còn cơ trí như bình thường nữa, lúc này lôi kéo Mạc Nhất mà liên tiếp truy vấn, từng câu nối từng câu, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương nên trả lời câu nào trước. Nhưng mà, lúc này mọi người cũng đều không còn tâm trí đầu để ý đến Tử Thụ1đang thất lễ, Trịnh Thể Nghiêm, còn có Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị cùng Mạc Đông, Mạc Bắc, Mạc Tây trong phòng lúc này cũng đều nhất tề nhìn về phía Mạc Nhất còn có Mạc Tứ vừa đi tìm hiểu tin tức và truy kích Thác Bạt Thế Kiệt về. “Chúng tôi có tìm được đám người Thác Bạt Thể Kiệt ở cửa khẩu Quảng Yên, nhưng cuối cùng vẫn để bọn chúng trốn thoát, bọn chúng còn có người đến tiếp ứng.” Nói tới đây, Mạc Nhất nhìn thấy vẻ mặt mọi người không có nhiều kiên nhẫn liền biết đám người Tử Thụ không phải đang chú ý chuyện này, vì thế cũng không dám dài dòng nữa, nói thẳng kết quả, “Khi chúng tôi giao thủ có hỏi Thác Bạt Thể Kiệt việc này, nhưng Thác Bạt Thế Kiệt nói độc mà Tam tiểu thư trúng giống như đám người Nhị thúc đã tra được, hơn nữa hắn còn đưa phương thuốc cho chúng ta để bọn họ được rời đi.” Nói xong, Mạc Nhất liền lấy phương thuốc mà Thác Bạt Thế Kiệt đưa từ trong người ra. Không chờ Mạc Nhất mở nó ra, Mạc Nhị thúc bên cạnh đã lập tức giật lấy, sau đó Mạc Nhị cũng đến gần xem cùng “Thế nào, phương thuốc giải độc này có giống phương thuốc mà Nhị thúc đã kể lúc trước không?” Tử Thụ thấy Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị nhìn hồi lâu, thấy bọn họ vẫn không lên tiếng, không khỏi trở thành người đầu tiên mất kiên nhẫn mà gấp giọng hỏi “Giống nhau!” Mạc Nhị thúc nghe vậy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt rời khỏi phương thuốc, chậm rãi đặt phương thuốc xuống bàn trước mặt. Thấy vậy, vẻ thất vọng không khỏi đều hiện lên trong mắt mọi người, Tử Thụ lại chưa từ bỏ ý định mà lại cầm lên nhìn lại lần nữa Thật ra, khi đám người Mạc Nhất và Mạc Tứ nghe Thác Bạt Thế Kiệt nói độc mà Tử La trúng giống hệt như lời mà đám người Mạc Nhị thúc nói, hai người bọn họ đã dự liệu được kết quả này. Nhưng mà, hiện tại khi được đám người Mạc Nhị thúc chứng thực, trong lòng bọn họ vẫn thất vọng “Vậy phải làm sao bây giờ?” Thật lâu sau, Mạc Nhị thúc dẫn đầu hỏi ra tiếng lòng của mọi người trong phòng giờ khắc này Kế tiếp, huynh đệ Tử Thụ lại tìm tất cả thầy thuốc khắp xung quanh, nhưng vẫn không có một ai có thể nói ra nguyên nhân vì sao Tử La lại hôn mê Vì thế, không khí trong phủ thành chủ càng ngày càng áp lực. Trong quân doanh liên quân hai nước của đám người Thác Bạt Thể Kiệt, trong lều lớn chủ soái, vài tâm phúc ám vệ đang quỳ phía dưới Thác Bạt Thế Kiệt “Sao vậy, các người đã hỏi thăm rõ ràng chưa?” Thác Bạt Thế Kiệt thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay, trên mặt thoạt nhìn vẫn mang vẻ bình thường, thật ra trong lòng đã gần như bùng nổ, dường như ám vệ phía dưới mà không trả lời thì hắn ta sẽ bạo phát ngay sau đó vậy. Nói đến chuyện này, ngày đó, hắn ta vốn muốn thừa dịp lúc Mạc Vân Thiên đỡ người sẽ ở sau lưng hung hăng đâm hẳn một nhát, hoàn toàn kết thúc tính mạng của Mạc Vân Thiên - kẻ đã khiến hắn ta bị một lần suy sụp lớn duy nhất như vậy trong hai mươi mấy năm qua. Cho nên, một nhát dao kia, hắn ta đã dồn toàn lực, nhưng mà thật không ngờ là lúc ấy Tử La lại phản ứng nhanh hơn hắn ta tưởng, nàng lại dùng bản thân mình chắn đằng trước Mạc Vân Thiên Dưới sự hoảng sợ, hắn ta hung hăng giảm bớt lực, nhưng mà dao găm vẫn đâm vào người nàng. Hắn ta ra tay khẳng định là nàng sẽ không bị trọng thương, nhưng vì cái gì sau đó, người của Mạc Vân Thiên đuổi theo lại liều mạng một sống một còn với hắn ta, còn hỏi hắn ta đã hạ loại độc kỳ lạ gì cho nàng? Rõ ràng độc mà hắn ta hạ chỉ là một loại độc bình thường mà Dạ Quốc bọn họ hay bôi lên binh khí mà, rõ ràng chính là hắn ta đã dùng thanh dao găm kia, bình thường đều không hay mang theo trên người, khi đó cũng là đột nhiên nhớ tới có một thanh dao găm mới tùy ý bôi độc lên Nhưng mà sau đó lại không định chuẩn bị dùng nó, cuối cùng mới nhớ tới nó nên đã đem ra để ám sát Mạc Vân Thiên Cho nên, khi bị hỏi rằng hắn ta đã hạ loại độc hiếm có gì cho Tử La, hắn ta đương nhiên thấy mờ mịt Dựa vào khuôn mặt của mấy ám vệ của Mạc Vân Thiên đuổi theo hắn ta mang vẻ sốt ruột, đâu giống như là bọn họ đang nói dối Hơn nữa, sau khi hắn ta nói đã bôi loại độc gì trên thanh dao găm kia, sắc mặt tuyệt vọng của hai người thủ lĩnh kia cũng không giống như là giả vờ. Chẳng lẽ Tử La thật sự đã trúng kịch độc gì sao? Những thế thì thật vô lý mà! Độc là hắn ta tự tay bôi lên, không ai rõ ràng hơn hắn ta đó là loại độc gì. Ngay lúc đó hắn ta cũng mờ mịt, cũng may người mà hắn ta phải đi tiếp ứng đã chạy đến đúng lúc, bằng không thì hiện tại hắn ta không biết còn mạng để trở lại quân doanh này nữa hay không Dựa vào vẻ điên cuồng của nhóm ám vệ mà Mạc Vân Thiên phái tới lúc ấy, bọn họ rõ ràng là thậm chí không còn tâm trí đâu để ý đến đại cục, không quan tâm rằng nếu hắn ta mà chết, thế cục của Dạ Quốc sẽ càng thêm phức tạp, chỉ một lòng muốn mạng của hắn ta Thế nên, dựa vào điều đó thì xem ra, hắn ta đã thực sự đắc tội đối phương, điều này cũng chứng minh Tử La thật sự đã trúng loại độc hiếm nào đó, hơn nữa đám người Mạc Vân Thiên đều bó tay không có biện pháp nào cả. Hơn nữa khi đó, tên thủ lĩnh kia còn từng cảnh cáo với bọn chúng rằng nếu Tử La thật sự có gì bất trắc xảy ra thì quân đội Mạc gia sẽ quyết sống chết đến cùng với Dạ Quốc Nói đến chuyện này, nghĩ lại về cảnh hung hiểm lúc đó, Thác Bạt Thế Kiệt vẫn không nhịn được rùng mình một cái Lúc này, nhóm ám vệ mà hắn ta phải đi hỏi thăm tin tức của đám người Mạc Vân Thiên đã về, sao Thác Bạt Thế Kiệt có thể không nóng vội muốn biết kết quả chứ? “Hồi bẩm vương gia, nghe nói cô gái kia quả thật là vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa các thầy thuốc xung quanh đều đã được đám người Trần Bắc Hầu tìm hết, nhưng không ai có thể cứu cô gái kia tỉnh lại Nghe nói, không thể chẩn đoán ra bệnh của cô gái kia là gì, tất cả đều bình thường, nhưng mà không biết vì sao mà vẫn chưa tỉnh lại.” Nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt mà Thác Bạt Thế Kiệt bắn tới, thủ lĩnh ám vệ đi theo Thác Bạt Thế Kiệt nhiều năm không khỏi giật mình một cái, không dám có một chút trì hoãn, gã liền vội vã ngắn gọn báo cáo cho Thác Bạt Thế Kiệt tất cả tin tức mà gã nghe được. “Đúng vậy, vậy thì tại sao nhiều thầy thuốc khám như vậy mà cô gái kia vẫn chưa tỉnh lại thế?” Nghe vậy, ngữ khí của Thác Bạt Thế Kiệt tỏ vẻ nguy hiểm, hắn ta hỏi ngược lại Thác Bạt Thế Kiệt nghe xong ám vệ báo cáo, trong lòng hắn ta cũng cực kỳ mất bình tĩnh, cho nên hắn ta không khỏi dùng ngữ khí chất vấn nguy hiểm để che giấu vẻ thất thổ của mình giờ khắc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương