Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời
Chương 120: Điểm kỳ Lạ
Quý Hiểu Hà nhất thời nổi cơn tam bành, chỉ tay vào mặt của Đặng Kỳ Kỳ tức giận nói: "Tôi nói này đại tẩu, mấy ngày nay có phải tôi quá nể mặt tẩu rồi không, bây giờ đến cả tẩu cũng đến nói móc tôi?"
Đặng Kỳ Kỳ vốn đã không vui, lại thấy một đệ muội như Quý Hiểu Hà còn vô lễ với mình như vậy, nàng giơ tay hất văng cái tay đang chỉ vào mặt mình, cười lạnh: "Hừ, ta chỉ là dựa trên sự việc xảy ra suy luận mà thôi, đều là con dâu của Phượng gia, nào có ai nể mặt ai, chỉ có ai kính ai, bởi vì có cái gọi là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, cũng đều đã phân gia rồi, ai còn có thể sợ ai nữa."
Quý Hiểu Hà nhíu mày, thật không thể tưởng tượng nổi, sao Đặng Kỳ Kỳ này có thể mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ thật sự là đi theo Phượng Chỉ U nên đầu óc đã trở nên thông suốt rồi?
Nhưng mà nàng sao có thể chấp nhận được việc để cho đại phòng đè lên đầu mình, vì thế nàng ưỡn ngực thẳng lưng, giọng nói bén nhọn: "Đặng Kỳ Kỳ tẩu cũng đừng có lên mặt, tẩu có cái đức hạnh gì, trong lòng ai mà không biết, tôi và phu quân đã đợi ở đây cả nửa ngày, đều là lo lắng sự an nguy của Phượng nha đầu, chuyện này không có công lao cũng có khổ lao, đại phòng các ngươi đừng có nghĩ đến đứng trước mặt Phượng nha đầu tranh công, mà hạ thấp nhị phòng chúng ta, trước khi chèn ép nhị phòng chúng ta, thì nghĩ kỹ một chút xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."
Phượng Chỉ U nhíu mày, sắc mặt Quý Hiểu Hà căn bản không có lấy một chút sợ hãi nào, chẳng lẽ việc này thật sự không liên quan đến nàng ta? Hay là nàng ta cố ý giả bộ để che giấu bản thân?
Mà Đặng Kỳ Kỳ bên này cũng không yếu thế: "Trừ tổ mẫu và nương, ai dám chèn ép nổi nhị phòng các ngươi! Chuyện hôm nay chúng ta nói thẳng, nếu không phải Quý Hiểu Hà ngươi* nói dối chuyện Chỉ Hạo rơi sông trước, hôm nay sao có thể xảy ra chuyện này? Rốt cuộc là ngươi có âm mưu gì?"
*Cẩm có lời muốn nói: Xưng hô của Đặng Kỳ Kỳ vs Quý Hiểu Hà trong tình hình căng thẳng này mình sẽ đổi lại là: ta – ngươi nhé. Khi bình thường sẽ là ta – muội (hoặc đệ muội).
Trong lòng Quý Hiểu Hà cả kinh, tuy nói trong việc này nàng có sai, nhưng chuyện này thật sự không có quan hệ gì với nàng nha!
"Cái gì gọi là tôi âm mưu gì?! Chuyện này chẳng có quan hệ gì với tôi cả!"
Thấy Quý Hiểu Hà cứng rắn như thế, Phượng Chỉ U nhìn thẳng vào mắt Quý Hiểu Hà nhẹ giọng hỏi: "Nhị tẩu, vậy làm sao tẩu biết chuyện đệ đệ rơi xuống sông?"
Thái độ của Quý Hiểu Hà tuy rằng rất không tốt, nhưng nàng cũng là người biết xem thời thế, hiện tại Phượng Chỉ U sống tốt, nàng tự nhiên nịnh nọt vài phần, vừa nghe thấy Phượng Chỉ U nói chuyện, cũng không có hậm hực chua ngoa như vừa rồi nữa, mà mang theo vẻ mặt vô tội nhìn Phượng Chỉ U.
"Muội muội, chuyện này quả thật là nhị tẩu lỗ mãng, nhưng là lúc ấy tình hình nguy cấp, nếu còn chậm trễ nữa, đệ đệ sẽ không còn mạng mất, ta một lòng lo lắng cứu người, nên không để ý những chuyện khác a, nương nói việc này cho ta biết, ta nghĩ lúc đó cũng là thời điểm bọn muội trở về, ta và nhị ca muội chỉ là vịt cạn, không có cách nào, chỉ đành tới cửa thôn tìm bọn muội đó!"
Đối với việc Quý Hiểu Hà đẩy hết lỗi lầm lên người Vương thị, Đặng Kỳ Kỳ chẳng buồn để ý, việc này nếu không hỏi rõ ràng, về sau Phượng Chỉ U có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, nhìn thì như là một chuyện nhỏ, nhưng thực chất đó là một âm mưu lớn, rõ ràng là có liên quan đến mạng người.
Hiện tại Phượng Chỉ U chính là tâm phúc của đại phòng nàng, không có Phượng Chỉ U, đại phòng sẽ không có những ngày tháng tốt lành như hiện tại, hơn nữa bản thân nàng chính là một người lương thiện, làm sao có thể bỏ qua việc này không giải quyết đây.
Nghĩ vậy Đặng Kỳ Kỳ lại hừ lạnh một tiếng: "Quý Hiểu Hà, việc này ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta, Chỉ Hạo rõ ràng ở nhà, là ai sai khiến ngươi làm như vậy, người ta đến cùng là đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích vậy?"
Quý Hiểu Hà tức giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ vào Đặng Kỳ Kỳ mắng to: "Đặng Kỳ Kỳ tẩu đừng có ngậm máu phun người, cho dù người ta cho tôi nhiều lợi ích hơn nữa, tôi cũng không hại muội muội, đừng ỷ thế hiếp người, tôi đã nói chuyện này là nương nói cho tôi biết! Muốn tìm người nói lý lẽ, thì đi mà tìm nương ấy, ồn ào với tôi làm cái gì?"
Đặng Kỳ Kỳ nhíu mày, thật sự là nương nói cho nàng ta biết? Chuyện này...... Chuyện này không có khả năng nha......
Quý Hiểu Hà, thấy Đặng Kỳ Kỳ không lên tiếng, cười nhạo: "Hừ, tôi thấy á, một số người, chỉ có thể đứng ở chỗ này ăn nói hàm hồ, ỷ lớn hiếp nhỏ, sao nào, tôi vừa nói là nương, thì tẩu đã không dám lên tiếng rồi, có giỏi tẩu cứ đi tìm nương nói lý đi, đừng ở chỗ này khoe mẽ năng lực với tôi, chậc, vừa nghe là nương thì cái gì cũng không dám rồi hả? Đồ không có cốt khí!"
Đặng Kỳ Kỳ khinh thường cười: "Ngươi thật đúng là coi thường đại tẩu ngươi rồi, ta trước kia không so đo với các ngươi, đó là vì nhường nhịn các ngươi, ta không nói, không có nghĩa ta là kẻ ngốc, chuyện hôm nay, nhất định phải tìm hiểu đến cùng, bằng không ai cũng không yên tĩnh được!"
Quý Hiểu Hà cả kinh, Đặng Kỳ Kỳ này có phải điên rồi không? Sao lại có ngang bướng như vậy, quả thực là đã thay đổi thành một người khác rồi.
Chẳng qua nàng ta nghĩ tới cái gì, lập tức cười trào phúng: "Hứ, đừng ở trước mặt tôi nói như vậy, suy cho cùng tẩu cũng dám không đi đâu."
Đặng Kỳ Kỳ mặc kệ Quý Hiểu Hà, nhìn về phía Phượng Chỉ U: "Muội muội, việc này muội thấy thế nào, có nên tìm nương hỏi tình huống một chút hay không?"
Ánh mắt Phượng Chỉ U trầm xuống, đồng thời cũng thu hồi lại ánh mắt đang đánh giá Quý Hiểu Hà, nhìn về phía Đặng Kỳ Kỳ gật đầu: "Vâng, chuyện này không phải chuyện đùa, liên lụy quá nhiều, nếu như điều nhị tẩu nói đều là sự thật, chúng ta cần phải điều tra kỹ một chút. Kẻ dám hãm hại nhà chúng ta như vậy, phải bắt hắn trả giá thật lớn mới được."
Quý Hiểu Hà sợ Phượng Chỉ U không tin, vội vàng lấy tay vỗ vỗ bộ ngực của mình, thậm chí còn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Phượng nha đầu, nhị tẩu nói đều là sự thật, việc này không có một chút quan hệ nào với chúng ta, đây đều là nương nói cho ta biết, nếu thật sự nghiêm trọng như muội nói, vậy thì phải hỏi kỹ một chút, đến lúc đó chúng ta không biết kẻ địch này là ai, mà chúng ta ở trong tối, nếu hắn ta muốn động tay động chân với nhà chúng ta, vậy thì nguy rồi."
Quý Hiểu Hà giờ phút này cũng không dám hàm hồ, dù sao chuyện này liên quan đến cả nhà Phượng gia này, ai dám không cẩn thận đây.
Đây còn là chuyện liên quan đến danh dự của bản thân, nàng nhất định phải đi xem toàn bộ quá trình.
Đặng Kỳ Kỳ cũng có một chút kinh ngạc, thật không ngờ người đệ muội này hôm nay vậy mà có thể nói ra lời như vậy, thế thì lời nàng ta vừa rồi nói cũng đều là sự thật. Vậy nương là nghe ai nói đây? Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng qua Đặng Kỳ Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, thấy đã có người cất bước đi về phía viện Vương thị, nàng cũng gấp gáp đi theo.
Cho đến khi đến trước cửa phòng Vương thị, mọi người mới dừng bước, Vương thị cực kỳ kinh ngạc, thật không ngờ cả nhà đều đến đây, bà ta nhíu mày, chẳng qua cũng không biểu hiện quá lộ liễu, mà nghi hoặc hỏi:
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Lại đến đây đông đủ thế này? A, Chỉ Hạo đã về rồi à? Đứa nhỏ này sao bướng bỉnh như vậy đâu, cứ nhất định phải ra bờ sông chơi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Bị thương ở đâu không?"
Vừa nói, Vương thị vừa bước tới trước người Phượng Chỉ Hạo, đánh giá thân thể cậu bé, xem có vấn đề gì hay không, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy chỗ nào bị thương, lúc này Vương thị mới thở phào nhẹ nhõm, còn vỗ vỗ ngực mình.
"May mắn không có việc gì, may là các ngươi đến kịp lúc, bằng không đứa nhỏ đang êm đẹp này sđãẽ bị chôn vùi dưới dòng sông kia rồi."
Đặng Kỳ Kỳ vốn đã không vui, lại thấy một đệ muội như Quý Hiểu Hà còn vô lễ với mình như vậy, nàng giơ tay hất văng cái tay đang chỉ vào mặt mình, cười lạnh: "Hừ, ta chỉ là dựa trên sự việc xảy ra suy luận mà thôi, đều là con dâu của Phượng gia, nào có ai nể mặt ai, chỉ có ai kính ai, bởi vì có cái gọi là ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, cũng đều đã phân gia rồi, ai còn có thể sợ ai nữa."
Quý Hiểu Hà nhíu mày, thật không thể tưởng tượng nổi, sao Đặng Kỳ Kỳ này có thể mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ thật sự là đi theo Phượng Chỉ U nên đầu óc đã trở nên thông suốt rồi?
Nhưng mà nàng sao có thể chấp nhận được việc để cho đại phòng đè lên đầu mình, vì thế nàng ưỡn ngực thẳng lưng, giọng nói bén nhọn: "Đặng Kỳ Kỳ tẩu cũng đừng có lên mặt, tẩu có cái đức hạnh gì, trong lòng ai mà không biết, tôi và phu quân đã đợi ở đây cả nửa ngày, đều là lo lắng sự an nguy của Phượng nha đầu, chuyện này không có công lao cũng có khổ lao, đại phòng các ngươi đừng có nghĩ đến đứng trước mặt Phượng nha đầu tranh công, mà hạ thấp nhị phòng chúng ta, trước khi chèn ép nhị phòng chúng ta, thì nghĩ kỹ một chút xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh."
Phượng Chỉ U nhíu mày, sắc mặt Quý Hiểu Hà căn bản không có lấy một chút sợ hãi nào, chẳng lẽ việc này thật sự không liên quan đến nàng ta? Hay là nàng ta cố ý giả bộ để che giấu bản thân?
Mà Đặng Kỳ Kỳ bên này cũng không yếu thế: "Trừ tổ mẫu và nương, ai dám chèn ép nổi nhị phòng các ngươi! Chuyện hôm nay chúng ta nói thẳng, nếu không phải Quý Hiểu Hà ngươi* nói dối chuyện Chỉ Hạo rơi sông trước, hôm nay sao có thể xảy ra chuyện này? Rốt cuộc là ngươi có âm mưu gì?"
*Cẩm có lời muốn nói: Xưng hô của Đặng Kỳ Kỳ vs Quý Hiểu Hà trong tình hình căng thẳng này mình sẽ đổi lại là: ta – ngươi nhé. Khi bình thường sẽ là ta – muội (hoặc đệ muội).
Trong lòng Quý Hiểu Hà cả kinh, tuy nói trong việc này nàng có sai, nhưng chuyện này thật sự không có quan hệ gì với nàng nha!
"Cái gì gọi là tôi âm mưu gì?! Chuyện này chẳng có quan hệ gì với tôi cả!"
Thấy Quý Hiểu Hà cứng rắn như thế, Phượng Chỉ U nhìn thẳng vào mắt Quý Hiểu Hà nhẹ giọng hỏi: "Nhị tẩu, vậy làm sao tẩu biết chuyện đệ đệ rơi xuống sông?"
Thái độ của Quý Hiểu Hà tuy rằng rất không tốt, nhưng nàng cũng là người biết xem thời thế, hiện tại Phượng Chỉ U sống tốt, nàng tự nhiên nịnh nọt vài phần, vừa nghe thấy Phượng Chỉ U nói chuyện, cũng không có hậm hực chua ngoa như vừa rồi nữa, mà mang theo vẻ mặt vô tội nhìn Phượng Chỉ U.
"Muội muội, chuyện này quả thật là nhị tẩu lỗ mãng, nhưng là lúc ấy tình hình nguy cấp, nếu còn chậm trễ nữa, đệ đệ sẽ không còn mạng mất, ta một lòng lo lắng cứu người, nên không để ý những chuyện khác a, nương nói việc này cho ta biết, ta nghĩ lúc đó cũng là thời điểm bọn muội trở về, ta và nhị ca muội chỉ là vịt cạn, không có cách nào, chỉ đành tới cửa thôn tìm bọn muội đó!"
Đối với việc Quý Hiểu Hà đẩy hết lỗi lầm lên người Vương thị, Đặng Kỳ Kỳ chẳng buồn để ý, việc này nếu không hỏi rõ ràng, về sau Phượng Chỉ U có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, nhìn thì như là một chuyện nhỏ, nhưng thực chất đó là một âm mưu lớn, rõ ràng là có liên quan đến mạng người.
Hiện tại Phượng Chỉ U chính là tâm phúc của đại phòng nàng, không có Phượng Chỉ U, đại phòng sẽ không có những ngày tháng tốt lành như hiện tại, hơn nữa bản thân nàng chính là một người lương thiện, làm sao có thể bỏ qua việc này không giải quyết đây.
Nghĩ vậy Đặng Kỳ Kỳ lại hừ lạnh một tiếng: "Quý Hiểu Hà, việc này ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta, Chỉ Hạo rõ ràng ở nhà, là ai sai khiến ngươi làm như vậy, người ta đến cùng là đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích vậy?"
Quý Hiểu Hà tức giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ vào Đặng Kỳ Kỳ mắng to: "Đặng Kỳ Kỳ tẩu đừng có ngậm máu phun người, cho dù người ta cho tôi nhiều lợi ích hơn nữa, tôi cũng không hại muội muội, đừng ỷ thế hiếp người, tôi đã nói chuyện này là nương nói cho tôi biết! Muốn tìm người nói lý lẽ, thì đi mà tìm nương ấy, ồn ào với tôi làm cái gì?"
Đặng Kỳ Kỳ nhíu mày, thật sự là nương nói cho nàng ta biết? Chuyện này...... Chuyện này không có khả năng nha......
Quý Hiểu Hà, thấy Đặng Kỳ Kỳ không lên tiếng, cười nhạo: "Hừ, tôi thấy á, một số người, chỉ có thể đứng ở chỗ này ăn nói hàm hồ, ỷ lớn hiếp nhỏ, sao nào, tôi vừa nói là nương, thì tẩu đã không dám lên tiếng rồi, có giỏi tẩu cứ đi tìm nương nói lý đi, đừng ở chỗ này khoe mẽ năng lực với tôi, chậc, vừa nghe là nương thì cái gì cũng không dám rồi hả? Đồ không có cốt khí!"
Đặng Kỳ Kỳ khinh thường cười: "Ngươi thật đúng là coi thường đại tẩu ngươi rồi, ta trước kia không so đo với các ngươi, đó là vì nhường nhịn các ngươi, ta không nói, không có nghĩa ta là kẻ ngốc, chuyện hôm nay, nhất định phải tìm hiểu đến cùng, bằng không ai cũng không yên tĩnh được!"
Quý Hiểu Hà cả kinh, Đặng Kỳ Kỳ này có phải điên rồi không? Sao lại có ngang bướng như vậy, quả thực là đã thay đổi thành một người khác rồi.
Chẳng qua nàng ta nghĩ tới cái gì, lập tức cười trào phúng: "Hứ, đừng ở trước mặt tôi nói như vậy, suy cho cùng tẩu cũng dám không đi đâu."
Đặng Kỳ Kỳ mặc kệ Quý Hiểu Hà, nhìn về phía Phượng Chỉ U: "Muội muội, việc này muội thấy thế nào, có nên tìm nương hỏi tình huống một chút hay không?"
Ánh mắt Phượng Chỉ U trầm xuống, đồng thời cũng thu hồi lại ánh mắt đang đánh giá Quý Hiểu Hà, nhìn về phía Đặng Kỳ Kỳ gật đầu: "Vâng, chuyện này không phải chuyện đùa, liên lụy quá nhiều, nếu như điều nhị tẩu nói đều là sự thật, chúng ta cần phải điều tra kỹ một chút. Kẻ dám hãm hại nhà chúng ta như vậy, phải bắt hắn trả giá thật lớn mới được."
Quý Hiểu Hà sợ Phượng Chỉ U không tin, vội vàng lấy tay vỗ vỗ bộ ngực của mình, thậm chí còn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Phượng nha đầu, nhị tẩu nói đều là sự thật, việc này không có một chút quan hệ nào với chúng ta, đây đều là nương nói cho ta biết, nếu thật sự nghiêm trọng như muội nói, vậy thì phải hỏi kỹ một chút, đến lúc đó chúng ta không biết kẻ địch này là ai, mà chúng ta ở trong tối, nếu hắn ta muốn động tay động chân với nhà chúng ta, vậy thì nguy rồi."
Quý Hiểu Hà giờ phút này cũng không dám hàm hồ, dù sao chuyện này liên quan đến cả nhà Phượng gia này, ai dám không cẩn thận đây.
Đây còn là chuyện liên quan đến danh dự của bản thân, nàng nhất định phải đi xem toàn bộ quá trình.
Đặng Kỳ Kỳ cũng có một chút kinh ngạc, thật không ngờ người đệ muội này hôm nay vậy mà có thể nói ra lời như vậy, thế thì lời nàng ta vừa rồi nói cũng đều là sự thật. Vậy nương là nghe ai nói đây? Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng qua Đặng Kỳ Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, thấy đã có người cất bước đi về phía viện Vương thị, nàng cũng gấp gáp đi theo.
Cho đến khi đến trước cửa phòng Vương thị, mọi người mới dừng bước, Vương thị cực kỳ kinh ngạc, thật không ngờ cả nhà đều đến đây, bà ta nhíu mày, chẳng qua cũng không biểu hiện quá lộ liễu, mà nghi hoặc hỏi:
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Lại đến đây đông đủ thế này? A, Chỉ Hạo đã về rồi à? Đứa nhỏ này sao bướng bỉnh như vậy đâu, cứ nhất định phải ra bờ sông chơi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Bị thương ở đâu không?"
Vừa nói, Vương thị vừa bước tới trước người Phượng Chỉ Hạo, đánh giá thân thể cậu bé, xem có vấn đề gì hay không, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy chỗ nào bị thương, lúc này Vương thị mới thở phào nhẹ nhõm, còn vỗ vỗ ngực mình.
"May mắn không có việc gì, may là các ngươi đến kịp lúc, bằng không đứa nhỏ đang êm đẹp này sđãẽ bị chôn vùi dưới dòng sông kia rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương