Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời
Chương 123: Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!
Phượng Chỉ U thấy vậy, đi tới, bình tĩnh nói với Quý Hiểu Hà: "Nhị tẩu đừng tranh cãi nữa, tẩu và nhị ca trở về nghỉ ngơi trước đi."
Khí thế của Quý Hiểu Hà rõ ràng là không bằng Đặng Kỳ Kỳ, nhưng vẫn làm ra vẻ nói: "Hôm nay nể mặt muội muội, tôi không chấp nhặt với tẩu, nhưng Đặng Kỳ Kỳ tốt nhất tẩu nhớ kỹ, nếu không lần sau tôi sẽ cho tẩu đẹp mặt!"
Nói xong nàng ta xám xịt lôi kéo Phượng Chỉ Thu trở về.
Còn Đặng Kỳ Kỳ rõ ràng còn muốn nói gì đó, Phượng Chỉ U liếc mắt một cái đã nhìn ra, nàng hơi mỉm cười, thân thiết kéo tay Đặng Kỳ Kỳ: "Đại tẩu, việc này tẩu cứ yên tâm đi, muội biết trong lòng Vương thị có điều mờ ám, việc này muội tự có biện pháp tìm hiểu, tẩu không cần lo lắng cho muội, cùng đại ca trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, muội muội không sao."
Đặng Kỳ Kỳ nhìn thấy vẻ mặt tự tin bình tĩnh của Phượng Chỉ U, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan không ít, chẳng qua, trong lòng nàng vẫn nghẹn một bụng lửa giận.
Nhưng Phượng Chỉ U không muốn nàng quản chuyện này nữa, vậy nàng cũng không tiện nói những chuyện khác, đành phải gật gật đầu: "Vậy được rồi, muội muội phải cẩn thận đó."
Phượng Chỉ U cười gật đầu: "Tẩu yên tâm."
Cứ như vậy, phu thê Đặng Kỳ Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phòng.
Giờ phút này trong sân chỉ còn lại hai người Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần, bọn họ nhìn nhau một cái, mặc dù không ai nói gì, trong lòng lại giống như có rất nhiều lời muốn nói với đối phương.
Cuối cùng lại không ai lên tiếng, mà đi thẳng về phía viện nhà mình.
Nhưng mới vừa bước qua cửa viện, một giọng nói tà mị liền truyền đến bên tai, phá vỡ yên tĩnh trong viện: "Thật đúng là tình chàng ý thiếp, đây còn là Tử Thần trước kia sao?"
Túc Tử Thần lạnh nhạt: "Ngươi tới làm cái gì."
Phượng Chỉ U đứng một bên không nói gì.
Còn Cố Thiên Nhai rất có hứng thú đi tới trước mặt Phượng Chỉ U, nở nụ cười yêu nghiệt: "Phượng cô nương, thân thủ không tệ nha?"
Phượng Chỉ U nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ việc hôm nay là hắn ta làm? Hay là hắn ta... đã chứng kiến tất cả.
Nàng chớp chớp hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thẳng thắn lên tiếng hỏi: "Chuyện hôm nay ngài có tham gia?"
Cố Thiên Nhai lắc đầu, khẽ cười nói: "Phượng cô nương oan uổng ta quá, ta muốn làm bằng hữu với các ngươi còn không kịp, làm sao có thể hại các ngươi."
Túc Tử Thần lạnh mặt, hừ lạnh nói: "Ta thách ngươi cũng không dám."
Lông mày Phượng Chỉ U nhíu chặt, Túc Tử Thần này không có lấy một chút e dè Cố Thiên Nhai, hơn nữa lại nói chuyện còn không khách khí như vậy, phải biết rằng Cố Thiên Nhai này là kẻ rất có lai lịch.
Có lẽ suy đoán của nàng thật sự không sai, hoặc là địa vị của Túc Tử Thần còn hiển hách hơn, hoặc là... địa vị hai người bọn họ không kém nhau là bao.
Cố Thiên Nhai nghịch quạt giấy trong tay, vẻ mặt vô hại nói: "Phải, phải, Tử Thần công tử nói rất đúng, ta thật lòng không dám, nhưng có người dám đấy."
Vẻ mặt Túc Tử Thần vẫn lạnh nhạt, không thèm để ý những chuyện này.
Phượng Chỉ U nhìn sắc mặt Túc Tử Thần lạnh nhạt, trong lòng lại sinh ra một loại yên tâm khó hiểu.
Cố Thiên Nhai cười khẽ, chắp hai tay sau lưng, cũng không thèm để ý Túc Tử Thần ngó lơ lời hắn, mà nói: "Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, dù sao ngươi cũng ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Túc Tử Thần mặc kệ hắn ta, đi về phía cửa phòng.
Cố Thiên Nhai gập quạt lại, ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu, hướng về phía Túc Tử Thần lớn tiếng hỏi: "Giết nhiều người như vậy, dù sao cũng phải đền mạng, ngươi xác định ta sẽ làm ngơ sao?"
Túc Tử Thần ngay cả đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt đáp: "Ngươi cứ tự nhiên."
Cố Thiên Nhai nhất thời cảm thấy không thú vị, chuyển ánh mắt săm soi nhìn về phía Phượng Chỉ U.
"Chỉ U, cô* đang suy nghĩ gì vậy? Nhà ta đã xây xong, có muốn vào xem thử không? Nếu cô không thích chỗ nào, ta sẽ cho người sửa là được."
*Cẩm có lời muốn nói: từ chương này đổi xưng hô của Cố Thiên Nhai và Phượng Chỉ U thành ta – cô nhé.
Phượng Chỉ U ngẩng đầu nhìn lại, ba gian nhà ngói, trước cửa có hai cái đèn lồng đang sáng, nhìn có vẻ đặc biệt chói mắt, lại quay đầu nhìn về hai gian nhà tranh của mình, đúng là có chút mộc mạc, ách, đây là lúc suy nghĩ về nhà ở sao.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thiên Nhai vẫn nhếch miệng cười trước mặt, nàng rất lịch sự trả lời một câu: "Hôm nay muộn rồi, để sau đi."
Nói rồi, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về hai gian nhà tranh của mình.
Cố Thiên Nhai cũng không để ý, chỉ là ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn họ, một tay cầm quạt vỗ vỗ lòng lên lòng bàn tay kia, ngẫm nghĩ một lúc, mới trở về nhà mình.
...
Đêm càng lúc càng khuya.
Thôn Liên Hoa lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh thường ngày, mà nữ tử trong hai gian nhà tranh nào đó lại được nam tử bế tới trên giường của hắn.
Lúc này nữ tử đang ngủ rất say, đầu gối lên khuỷu tay của nam tử, hắn lại đang dùng ánh mắt chăm chú dịu dàng nhìn nàng.
Không ngờ nữ tử bỗng xoay người một cái, một cánh tay khoác lên eo hắn.
Nhưng nữ tử đang ngủ say lại như cảm nhận được điều không đúng, lập tức mở mắt, khi nhìn thấy nam tử trước mặt đang dịu dàng nhìn mình, nhất thời trong lòng cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, quay đầu lại nhìn đệ đệ đang ngủ say, rồi lại nhìn sang hắn với vẻ kinh ngạc: "Ta... Tử Thần, sao ta lại ở trên giường của huynh!"
Túc Tử Thần trưng ra vẻ mặt vô tội, thong dong nói: "Ta nào biết, sau khi nàng tỉnh lại, giống như lần trước, chiếm lấy giường của ta."
Vẻ mặt Phượng Chỉ U lúc này hiện lên một đống dấu chấm hỏi, kiếp trước nàng cũng không có chứng mộng du mà, chẳng lẽ là do thân thể của nguyên chủ?
Không đúng, trong trí nhớ của nàng nguyên chủ này chưa bao giờ có chứng mộng du nha.
Không, không đúng.
Nhất định là hắn bế nàng tới đây!
Phượng Chỉ U nhíu mày, lập tức đứng dậy lạnh lùng nói: "Nhất định là huynh bế ta tới, ta không thể lần nào cũng như vậy được."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ bất mãn, mà nàng vừa dứt lời, Túc Tử Thần giơ tay lên kéo nàng ngã xuống, và thân thể hắn cũng thuận theo đè lên người.
"U Nhi, ta khuyên nàng nên nhỏ giọng một chút, ta chưa điểm huyệt ngủ của đệ đệ đâu."
Phượng Chỉ U trừng lớn hai mắt, nhất thời không dám lên tiếng nữa, mà nhìn chằm chằm vào cái đầu của Túc Tử Thần đang càng lúc càng tới gần mình kia, nàng vội vàng đưa một tay lên che đôi môi anh đào, sợ lại bị Túc Tử Thần cường hôn.
Còn tay kia của nàng đang phẩy phẩy, ra hiệu cho Túc Tử Thần đi xuống khỏi người mình.
Túc Tử Thần nhướn mày, khóe miệng cười cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Ta đi xuống, có thể, nhưng nàng không thể rời khỏi giường này."
Phượng Chỉ U nhíu mày, rõ ràng rất không đồng ý.
Túc Tử Thần so với lúc nãy càng thong dong hơn: "Không chịu? Vậy chúng ta cứ duy trì tư thế này nhé?"
Phượng Chỉ U trừng mắt, nhưng lại không có tác dụng gì, Túc Tử Thần căn bản cũng không thèm để ý, còn dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng.
Phượng Chỉ U cắn răng, mặc dù rất bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Túc Tử Thần khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai nàng: "Đây mới là U nhi của ta chứ."
Sau đó, hắn xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, Phượng Chỉ U không chút nghĩ ngợi muốn đứng dậy rời đi, Túc Tử Thần cũng là tay mắt lanh lẹ giữ chặt nàng: "Tuân thủ lời hứa?"
Phượng Chỉ U cắn răng, luôn không có cách nào với hắn, nếu không phải sợ đánh thức đệ đệ của mình, nàng mới sẽ không ở cùng một giường với hắn, lúc trước còn thấy hắn giống một quân tử, hiện tại xem ra, rõ ràng chính là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi!
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
04/03/2023
#Cẩm có lời muốn nói: may quá ngày đầu đi học lại vẫn cố được 1 chương. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nha ^^
Khí thế của Quý Hiểu Hà rõ ràng là không bằng Đặng Kỳ Kỳ, nhưng vẫn làm ra vẻ nói: "Hôm nay nể mặt muội muội, tôi không chấp nhặt với tẩu, nhưng Đặng Kỳ Kỳ tốt nhất tẩu nhớ kỹ, nếu không lần sau tôi sẽ cho tẩu đẹp mặt!"
Nói xong nàng ta xám xịt lôi kéo Phượng Chỉ Thu trở về.
Còn Đặng Kỳ Kỳ rõ ràng còn muốn nói gì đó, Phượng Chỉ U liếc mắt một cái đã nhìn ra, nàng hơi mỉm cười, thân thiết kéo tay Đặng Kỳ Kỳ: "Đại tẩu, việc này tẩu cứ yên tâm đi, muội biết trong lòng Vương thị có điều mờ ám, việc này muội tự có biện pháp tìm hiểu, tẩu không cần lo lắng cho muội, cùng đại ca trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, muội muội không sao."
Đặng Kỳ Kỳ nhìn thấy vẻ mặt tự tin bình tĩnh của Phượng Chỉ U, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan không ít, chẳng qua, trong lòng nàng vẫn nghẹn một bụng lửa giận.
Nhưng Phượng Chỉ U không muốn nàng quản chuyện này nữa, vậy nàng cũng không tiện nói những chuyện khác, đành phải gật gật đầu: "Vậy được rồi, muội muội phải cẩn thận đó."
Phượng Chỉ U cười gật đầu: "Tẩu yên tâm."
Cứ như vậy, phu thê Đặng Kỳ Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phòng.
Giờ phút này trong sân chỉ còn lại hai người Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần, bọn họ nhìn nhau một cái, mặc dù không ai nói gì, trong lòng lại giống như có rất nhiều lời muốn nói với đối phương.
Cuối cùng lại không ai lên tiếng, mà đi thẳng về phía viện nhà mình.
Nhưng mới vừa bước qua cửa viện, một giọng nói tà mị liền truyền đến bên tai, phá vỡ yên tĩnh trong viện: "Thật đúng là tình chàng ý thiếp, đây còn là Tử Thần trước kia sao?"
Túc Tử Thần lạnh nhạt: "Ngươi tới làm cái gì."
Phượng Chỉ U đứng một bên không nói gì.
Còn Cố Thiên Nhai rất có hứng thú đi tới trước mặt Phượng Chỉ U, nở nụ cười yêu nghiệt: "Phượng cô nương, thân thủ không tệ nha?"
Phượng Chỉ U nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ việc hôm nay là hắn ta làm? Hay là hắn ta... đã chứng kiến tất cả.
Nàng chớp chớp hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, thẳng thắn lên tiếng hỏi: "Chuyện hôm nay ngài có tham gia?"
Cố Thiên Nhai lắc đầu, khẽ cười nói: "Phượng cô nương oan uổng ta quá, ta muốn làm bằng hữu với các ngươi còn không kịp, làm sao có thể hại các ngươi."
Túc Tử Thần lạnh mặt, hừ lạnh nói: "Ta thách ngươi cũng không dám."
Lông mày Phượng Chỉ U nhíu chặt, Túc Tử Thần này không có lấy một chút e dè Cố Thiên Nhai, hơn nữa lại nói chuyện còn không khách khí như vậy, phải biết rằng Cố Thiên Nhai này là kẻ rất có lai lịch.
Có lẽ suy đoán của nàng thật sự không sai, hoặc là địa vị của Túc Tử Thần còn hiển hách hơn, hoặc là... địa vị hai người bọn họ không kém nhau là bao.
Cố Thiên Nhai nghịch quạt giấy trong tay, vẻ mặt vô hại nói: "Phải, phải, Tử Thần công tử nói rất đúng, ta thật lòng không dám, nhưng có người dám đấy."
Vẻ mặt Túc Tử Thần vẫn lạnh nhạt, không thèm để ý những chuyện này.
Phượng Chỉ U nhìn sắc mặt Túc Tử Thần lạnh nhạt, trong lòng lại sinh ra một loại yên tâm khó hiểu.
Cố Thiên Nhai cười khẽ, chắp hai tay sau lưng, cũng không thèm để ý Túc Tử Thần ngó lơ lời hắn, mà nói: "Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, dù sao ngươi cũng ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Túc Tử Thần mặc kệ hắn ta, đi về phía cửa phòng.
Cố Thiên Nhai gập quạt lại, ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu, hướng về phía Túc Tử Thần lớn tiếng hỏi: "Giết nhiều người như vậy, dù sao cũng phải đền mạng, ngươi xác định ta sẽ làm ngơ sao?"
Túc Tử Thần ngay cả đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt đáp: "Ngươi cứ tự nhiên."
Cố Thiên Nhai nhất thời cảm thấy không thú vị, chuyển ánh mắt săm soi nhìn về phía Phượng Chỉ U.
"Chỉ U, cô* đang suy nghĩ gì vậy? Nhà ta đã xây xong, có muốn vào xem thử không? Nếu cô không thích chỗ nào, ta sẽ cho người sửa là được."
*Cẩm có lời muốn nói: từ chương này đổi xưng hô của Cố Thiên Nhai và Phượng Chỉ U thành ta – cô nhé.
Phượng Chỉ U ngẩng đầu nhìn lại, ba gian nhà ngói, trước cửa có hai cái đèn lồng đang sáng, nhìn có vẻ đặc biệt chói mắt, lại quay đầu nhìn về hai gian nhà tranh của mình, đúng là có chút mộc mạc, ách, đây là lúc suy nghĩ về nhà ở sao.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thiên Nhai vẫn nhếch miệng cười trước mặt, nàng rất lịch sự trả lời một câu: "Hôm nay muộn rồi, để sau đi."
Nói rồi, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về hai gian nhà tranh của mình.
Cố Thiên Nhai cũng không để ý, chỉ là ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn họ, một tay cầm quạt vỗ vỗ lòng lên lòng bàn tay kia, ngẫm nghĩ một lúc, mới trở về nhà mình.
...
Đêm càng lúc càng khuya.
Thôn Liên Hoa lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh thường ngày, mà nữ tử trong hai gian nhà tranh nào đó lại được nam tử bế tới trên giường của hắn.
Lúc này nữ tử đang ngủ rất say, đầu gối lên khuỷu tay của nam tử, hắn lại đang dùng ánh mắt chăm chú dịu dàng nhìn nàng.
Không ngờ nữ tử bỗng xoay người một cái, một cánh tay khoác lên eo hắn.
Nhưng nữ tử đang ngủ say lại như cảm nhận được điều không đúng, lập tức mở mắt, khi nhìn thấy nam tử trước mặt đang dịu dàng nhìn mình, nhất thời trong lòng cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, quay đầu lại nhìn đệ đệ đang ngủ say, rồi lại nhìn sang hắn với vẻ kinh ngạc: "Ta... Tử Thần, sao ta lại ở trên giường của huynh!"
Túc Tử Thần trưng ra vẻ mặt vô tội, thong dong nói: "Ta nào biết, sau khi nàng tỉnh lại, giống như lần trước, chiếm lấy giường của ta."
Vẻ mặt Phượng Chỉ U lúc này hiện lên một đống dấu chấm hỏi, kiếp trước nàng cũng không có chứng mộng du mà, chẳng lẽ là do thân thể của nguyên chủ?
Không đúng, trong trí nhớ của nàng nguyên chủ này chưa bao giờ có chứng mộng du nha.
Không, không đúng.
Nhất định là hắn bế nàng tới đây!
Phượng Chỉ U nhíu mày, lập tức đứng dậy lạnh lùng nói: "Nhất định là huynh bế ta tới, ta không thể lần nào cũng như vậy được."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ bất mãn, mà nàng vừa dứt lời, Túc Tử Thần giơ tay lên kéo nàng ngã xuống, và thân thể hắn cũng thuận theo đè lên người.
"U Nhi, ta khuyên nàng nên nhỏ giọng một chút, ta chưa điểm huyệt ngủ của đệ đệ đâu."
Phượng Chỉ U trừng lớn hai mắt, nhất thời không dám lên tiếng nữa, mà nhìn chằm chằm vào cái đầu của Túc Tử Thần đang càng lúc càng tới gần mình kia, nàng vội vàng đưa một tay lên che đôi môi anh đào, sợ lại bị Túc Tử Thần cường hôn.
Còn tay kia của nàng đang phẩy phẩy, ra hiệu cho Túc Tử Thần đi xuống khỏi người mình.
Túc Tử Thần nhướn mày, khóe miệng cười cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Ta đi xuống, có thể, nhưng nàng không thể rời khỏi giường này."
Phượng Chỉ U nhíu mày, rõ ràng rất không đồng ý.
Túc Tử Thần so với lúc nãy càng thong dong hơn: "Không chịu? Vậy chúng ta cứ duy trì tư thế này nhé?"
Phượng Chỉ U trừng mắt, nhưng lại không có tác dụng gì, Túc Tử Thần căn bản cũng không thèm để ý, còn dùng bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng.
Phượng Chỉ U cắn răng, mặc dù rất bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Túc Tử Thần khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai nàng: "Đây mới là U nhi của ta chứ."
Sau đó, hắn xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, Phượng Chỉ U không chút nghĩ ngợi muốn đứng dậy rời đi, Túc Tử Thần cũng là tay mắt lanh lẹ giữ chặt nàng: "Tuân thủ lời hứa?"
Phượng Chỉ U cắn răng, luôn không có cách nào với hắn, nếu không phải sợ đánh thức đệ đệ của mình, nàng mới sẽ không ở cùng một giường với hắn, lúc trước còn thấy hắn giống một quân tử, hiện tại xem ra, rõ ràng chính là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà thôi!
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
04/03/2023
#Cẩm có lời muốn nói: may quá ngày đầu đi học lại vẫn cố được 1 chương. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nha ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương