Căn Gác Tối
Chương 3: Người mới đến
Do lại tiếp tục mong ngóng từng ngày một để tới gặp đứa em gái của mình. Và rồi ngày đó cũng đến, Do hứng khởi mang theo bức vẽ, cùng với những dòng tâm sự trong lòng để nói cho Sưa nghe. Hai đứa lại phải giả vờ nói chuyện về những cuốn truyện rồi những thứ xem được trên TV và những cái trên mạng mấy ngày nay để chờ tới lúc người giúp việc ra khỏi nhà, họ sẽ bắt đầu cùng nhau đi ra khu vườn kia. Hôm nay, có vẻ như người giúp việc lại ở trong nhà lâu hơn mọi ngày. Do lại bắt đầu suy diễn "có khi nào bố mẹ đã gọi điện bắt người giúp việc ở nhà canh chừng hai đứa sao?" nhưng bây giờ nếu nói ra thì sẽ rút dây động rừng nên Do đành im lặng, dõi theo hành động của người giúp việc. Thật may cuối cùng người giúp việc đã bước chân ra khỏi nhà cùng với cha mẹ của chúng, không quên khóa cổng chính. Do và Sưa nhanh chóng chui ra khỏi phòng theo cái lối nhỏ mà Sưa đã tạo ra để đến với khu vườn. Ra đến khu vườn, Do lại thích thủ, chạy nhảy, tận hưởng cái mùi cây trái như cậu luôn ước ao hằng đêm nhưng vẫn không quên đưa cho Sưa xem bức vẽ của mình. Nhìn bức vẽ của anh trai, Sưa, một cô gái vốn dĩ mạnh mẽ xưa nay lại bỗng nhiên thấy thương anh trai đến nỗi đã rưng rưng, khóc nhẹ. Thấy em gái mình, Do dừng lại cuộc dạo chơi, chạy lại gần an ủi, buồn bã tâm sự:
- Anh bị bố mẹ mỗi người tát một chiếc. Anh chỉ muốn bố mẹ đón em về ở cùng không thì đưa anh đến đây ở để có người bầu bạn thôi. Thế mà họ lại nỡ..
Sưa lại càng thương anh mình hơn, đưa mắt nhìn Do, xuýt xoa khi nghe chuyện cậu bị đánh. Do thì như muốn trải thêm nỗi lòng, cậu kể tiếp cho Sưa nghe về những gì gửi gắm qua bức vẽ kia rồi cả chuyện đã nghe thấy cha mẹ nói chuyện với nhau, gọi cậu là "kiểng". Nghe tới đây, Sưa bỗng có một suy nghĩ gì đó giống như Do đã từng thắc mắc trong đầu, "tại sao lại gọi con mình là kiểng nhỉ? Chả nhẽ họ không coi con mình là con sao?" Nói thêm ra sợ Do lại buồn nên Sưa giữ câu hỏi riêng cho mình. Thế rồi, từ phía xa, cha mẹ họ và người giúp việc đang đi tới, hai anh em lại phải nhanh chân chạy trốn vào một bụi cây. Vẫn như hôm trước, chỉ có lần này có thêm người giúp việc đang phụ giúp bày biện hoa quả đặt trước cái cây lạ kia. Cha mẹ chúng lại đứng trước cây lẩm nhẩm nói gì đó như hôm trước và biết rằng sau đó, cả ba người sẽ quay về nhà nên hai đứa đã nhanh chóng men theo lối mòn quay về phòng của mình. Về tới nơi, nhân lúc, ba người kia vẫn chưa quay trở về nhà, Do quay sang thắc mắc:
- Lại cái cây đó. Nó có gì mà bố mẹ lần nào tới đây cũng ra. Hôm nay còn bày hoa quả ở đó nữa?
Sưa thêm vào:
- Em cũng thấy lạ. Trông giống như đang cúng cái cây
Do lại càng đắm chìm vào những hình ảnh về cái cây kia. Cậu cũng hay đọc mấy câu chuyện giả tưởng, rồi tự nghĩ ra "chẳng nhẽ cái cây đó có phép màu gì?". Không khác gì người anh trai, Sưa cũng bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện về cái cây. Nhưng hôm nay, hai anh em lại đón một tin vui khi cha mẹ họ lại quyết định cho hai người đoàn tụ thêm một ngày nữa. Chẳng còn bận tâm đến nguyên nhân, lý do tại sao, hai anh em mừng vui đến nỗi quên tất cả. Ít nhất có được ở bên nhau, cùng nhau dạo chơi khu vườn thêm một ngày nữa.
Như những gì đã hẹn từ trước, hôm nay, đúng thời điểm, hai anh em lại cùng nhau ra khu vườn kia. Hôm nay, cả hai đứa bàn nhau, cả gan đi ra chỗ cái cây lạ. Trên thân cây, có khắc một ký hiệu rất lạ, đó là một vòng xoáy ảo ảnh hoặc có lẽ do cả hai đứa chưa lần nào được tiếp xúc với thế giới bên ngoài cái khu vườn này nên mới được thấy cái hình này. Sưa chăm chăm quan sát kỹ mọi thứ còn Do thì lấy bút chì và giấy ra cố vẽ lại cái hình kia. Quả là một hình khó vẽ, Do loay hoay mãi mà không thể nào vẽ chính xác cái hình kia. Cậu đành buông xuôi, chỉ chờ vào lúc có cơ hội để đến đây mà xem cái hình này. Bỗng, có một tiếng động lạ phát ra từ bụi cây đằng sau, cả hai đứa giật mình, lo sợ bị phát hiện bèn nhanh chân chạy thục mạng. Nhưng vừa chạy được nửa đường, lại có tiếng gọi vang lên:
- Này! Hai đứa.
Chợt nhận ra đó không phải là tiếng của bố mình, hai đứa vội quay đầu lại. Một chàng thanh niên chừng 20 tuổi tiến lại gần hai cô cậu chỉ đáng tuổi học sinh cấp 2. Đối với cả hai đứa, đây là lần đầu chúng chạm mặt người lạ. Dù rằng có đôi chút sợ hãi, nhưng cả hai lại vui vẻ đáp chuyện ngay với chàng thanh niên lạ mặt kia vì chúng thèm có một người bạn để trò chuyện với mình. Do nhanh nhảu lên tiếng:
- Anh là ai thế?
Chàng thanh niên lặng lẽ tiến lại gần hai đứa trẻ thiếu niên đang ngơ ngác, nhẹ nhàng giới thiệu:
- Hai đứa cứ gọi anh là Nón Phớt, anh học trên thành phố, nghỉ hè mới tới đây chơi hôm qua. Hai đứa ở gần đây à?
Cả hai đứa ngập ngừng đáp:
- Nhà bọn em ở tận đằng kia nhưng nay cuối tuần mới ra đây chơi thôi
- Chắc mai đi học à?
Hai đứa nghe câu hỏi của Nón Phớt mà chạnh lòng bởi vì chúng nào được đi học, có biết đến trường lớp là như thế nào, chỉ được nghe nói cái từ ngữ đó thôi. Do thì lại nghĩ đến chuyện đó mà tủi thân không nói nên lời, Sưa thì lại bình tĩnh để đáp:
- Bọn em không được đi học ạ
Dù chỉ là một câu ngắn ngủi, dù chỉ mới gặp nhau, nhưng Nón Phớt đã cảm thấy được một sự bất hạnh nào đó từ ánh mắt của hai đứa trẻ thiếu niên kia. Với bản tính thích làm thám tử của mình, Nón Phớt tìm cách tiếp cận, hỏi chuyện hai đứa. Mong ước bấy lâu có bạn, lại thấy Nón Phớt nói chuyện nhẹ nhàng, tình cảm lại bật lên sự tin cậy, nên không có rào cản nào để cho Do và Sưa không chia sẻ nhiệt tình với người bạn mới quen. Nón Phớt nghe câu chuyện của hai đứa mà chất chứa bao câu hỏi trong đầu về cái hành động kỳ quái của cha mẹ chúng rồi cả chuyện cái cây lạ kia. Cái cây mà ắt hẳn phải được mang từ một vùng nào đó tới đây trồng, rồi cái hình khắc xoắn ốc, ảo ảnh trên thân cây cùng với chuyện cha mẹ của hai đứa hay tới đây lẩm nhẩm gì đó khiến cho Nón Phớt không kiềm chế được cái ham mê tìm kiếm, điều tra những thứ kỳ lạ của mình. Còn Do và Sưa thì nhanh chóng lẩn trốn bởi chúng đã nghe thấy tiếng bước chân của cha mẹ chúng đang tới, chỉ kịp hẹn Nón Phớt đến cuối tuần sau sẽ gặp nhau ở bụi cây mà chúng thường nấp. Nón Phớt cũng lẩn ngay vào bên trong một toán cây để quan sát. Đúng như những gì hai đứa vừa kể, cha mẹ của chúng đang đứng trước cái cây lạ, xì xầm khấn vái gì đó. Nón Phớt cũng nghe không rõ được điều gì ẩn chứa bên trong nhưng chắc hẳn hai người này đang có điều gì mờ ám mới hành động kiểu vậy.
Trở về nhà, Do và Sưa thì thầm bàn nhau để tuần sau tới khu vườn một lần nữa, để cùng bầu bạn, tâm sự với Nón Phớt. Còn Nón Phớt thì sau hôm gặp hai anh em Do lần đầu tiên, anh luôn mỗi ngày tới chiếc cây đó, chăm chú nghiên cứu mọi thứ xung quanh, chụp lại hình ảnh khắc trên thân cây kia. Ngoài ra, anh cũng dành thời gian lần tìm các manh mối về cuộc sống của hai anh em để tìm ra nguyên nhân vì sao cha mẹ chúng lại tách hai đứa ở hai nơi và vì sao lại nhốt con trong nhà, không cho đi học, giao lưu với bạn bè hàng xóm. Qua theo dõi quan sát, Nón Phớt biết được ngôi nhà nơi Sưa đang ở là đâu và anh cũng biết thói quen hay ghé khu vườn của Sưa. Hôm nay, như mọi ngày, Sưa lại ra khu vườn khi người giúp việc đi ra khỏi nhà. Bất ngờ gặp Nón Phớt ở đó, Sưa không khỏi thắc mắc:
- Anh lại tới đây sao?
- Nghe câu chuyện của hai đứa về cái cây kia, về cái hình khắc trên cây ấy. Anh thích làm thám tử, thích tìm hiểu mọi thứ
Sưa không ngần ngại kể cho Nón Phớt nghe chuyện cô phải tạo một lối đi bí mật để ra tới đây, và đây là nơi mà cô có thể đến, đi xa hơn sẽ bị phát hiện, bị đánh. Nón Phớt như có được thêm một manh mối, rõ ràng người giúp việc biết chuyện gì đó. Nhà của Sưa đang ở khá biệt lập so với những ngôi nhà khác trong làng nên có thể sẽ không ai biết rõ chuyện gì. Nhưng máu thám hiểm nổi lên, Nón Phớt bất chấp mọi thứ để kiếm tìm thông tin. Còn Sưa thì đã biết rõ hễ mình ra đây là được gặp người bạn mới, cô không còn phải dạo quanh khu vườn một mình nữa và khi cuối tuần, Do lại được đến thăm, bọn họ càng có hội để vui rồi.
- Anh bị bố mẹ mỗi người tát một chiếc. Anh chỉ muốn bố mẹ đón em về ở cùng không thì đưa anh đến đây ở để có người bầu bạn thôi. Thế mà họ lại nỡ..
Sưa lại càng thương anh mình hơn, đưa mắt nhìn Do, xuýt xoa khi nghe chuyện cậu bị đánh. Do thì như muốn trải thêm nỗi lòng, cậu kể tiếp cho Sưa nghe về những gì gửi gắm qua bức vẽ kia rồi cả chuyện đã nghe thấy cha mẹ nói chuyện với nhau, gọi cậu là "kiểng". Nghe tới đây, Sưa bỗng có một suy nghĩ gì đó giống như Do đã từng thắc mắc trong đầu, "tại sao lại gọi con mình là kiểng nhỉ? Chả nhẽ họ không coi con mình là con sao?" Nói thêm ra sợ Do lại buồn nên Sưa giữ câu hỏi riêng cho mình. Thế rồi, từ phía xa, cha mẹ họ và người giúp việc đang đi tới, hai anh em lại phải nhanh chân chạy trốn vào một bụi cây. Vẫn như hôm trước, chỉ có lần này có thêm người giúp việc đang phụ giúp bày biện hoa quả đặt trước cái cây lạ kia. Cha mẹ chúng lại đứng trước cây lẩm nhẩm nói gì đó như hôm trước và biết rằng sau đó, cả ba người sẽ quay về nhà nên hai đứa đã nhanh chóng men theo lối mòn quay về phòng của mình. Về tới nơi, nhân lúc, ba người kia vẫn chưa quay trở về nhà, Do quay sang thắc mắc:
- Lại cái cây đó. Nó có gì mà bố mẹ lần nào tới đây cũng ra. Hôm nay còn bày hoa quả ở đó nữa?
Sưa thêm vào:
- Em cũng thấy lạ. Trông giống như đang cúng cái cây
Do lại càng đắm chìm vào những hình ảnh về cái cây kia. Cậu cũng hay đọc mấy câu chuyện giả tưởng, rồi tự nghĩ ra "chẳng nhẽ cái cây đó có phép màu gì?". Không khác gì người anh trai, Sưa cũng bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện về cái cây. Nhưng hôm nay, hai anh em lại đón một tin vui khi cha mẹ họ lại quyết định cho hai người đoàn tụ thêm một ngày nữa. Chẳng còn bận tâm đến nguyên nhân, lý do tại sao, hai anh em mừng vui đến nỗi quên tất cả. Ít nhất có được ở bên nhau, cùng nhau dạo chơi khu vườn thêm một ngày nữa.
Như những gì đã hẹn từ trước, hôm nay, đúng thời điểm, hai anh em lại cùng nhau ra khu vườn kia. Hôm nay, cả hai đứa bàn nhau, cả gan đi ra chỗ cái cây lạ. Trên thân cây, có khắc một ký hiệu rất lạ, đó là một vòng xoáy ảo ảnh hoặc có lẽ do cả hai đứa chưa lần nào được tiếp xúc với thế giới bên ngoài cái khu vườn này nên mới được thấy cái hình này. Sưa chăm chăm quan sát kỹ mọi thứ còn Do thì lấy bút chì và giấy ra cố vẽ lại cái hình kia. Quả là một hình khó vẽ, Do loay hoay mãi mà không thể nào vẽ chính xác cái hình kia. Cậu đành buông xuôi, chỉ chờ vào lúc có cơ hội để đến đây mà xem cái hình này. Bỗng, có một tiếng động lạ phát ra từ bụi cây đằng sau, cả hai đứa giật mình, lo sợ bị phát hiện bèn nhanh chân chạy thục mạng. Nhưng vừa chạy được nửa đường, lại có tiếng gọi vang lên:
- Này! Hai đứa.
Chợt nhận ra đó không phải là tiếng của bố mình, hai đứa vội quay đầu lại. Một chàng thanh niên chừng 20 tuổi tiến lại gần hai cô cậu chỉ đáng tuổi học sinh cấp 2. Đối với cả hai đứa, đây là lần đầu chúng chạm mặt người lạ. Dù rằng có đôi chút sợ hãi, nhưng cả hai lại vui vẻ đáp chuyện ngay với chàng thanh niên lạ mặt kia vì chúng thèm có một người bạn để trò chuyện với mình. Do nhanh nhảu lên tiếng:
- Anh là ai thế?
Chàng thanh niên lặng lẽ tiến lại gần hai đứa trẻ thiếu niên đang ngơ ngác, nhẹ nhàng giới thiệu:
- Hai đứa cứ gọi anh là Nón Phớt, anh học trên thành phố, nghỉ hè mới tới đây chơi hôm qua. Hai đứa ở gần đây à?
Cả hai đứa ngập ngừng đáp:
- Nhà bọn em ở tận đằng kia nhưng nay cuối tuần mới ra đây chơi thôi
- Chắc mai đi học à?
Hai đứa nghe câu hỏi của Nón Phớt mà chạnh lòng bởi vì chúng nào được đi học, có biết đến trường lớp là như thế nào, chỉ được nghe nói cái từ ngữ đó thôi. Do thì lại nghĩ đến chuyện đó mà tủi thân không nói nên lời, Sưa thì lại bình tĩnh để đáp:
- Bọn em không được đi học ạ
Dù chỉ là một câu ngắn ngủi, dù chỉ mới gặp nhau, nhưng Nón Phớt đã cảm thấy được một sự bất hạnh nào đó từ ánh mắt của hai đứa trẻ thiếu niên kia. Với bản tính thích làm thám tử của mình, Nón Phớt tìm cách tiếp cận, hỏi chuyện hai đứa. Mong ước bấy lâu có bạn, lại thấy Nón Phớt nói chuyện nhẹ nhàng, tình cảm lại bật lên sự tin cậy, nên không có rào cản nào để cho Do và Sưa không chia sẻ nhiệt tình với người bạn mới quen. Nón Phớt nghe câu chuyện của hai đứa mà chất chứa bao câu hỏi trong đầu về cái hành động kỳ quái của cha mẹ chúng rồi cả chuyện cái cây lạ kia. Cái cây mà ắt hẳn phải được mang từ một vùng nào đó tới đây trồng, rồi cái hình khắc xoắn ốc, ảo ảnh trên thân cây cùng với chuyện cha mẹ của hai đứa hay tới đây lẩm nhẩm gì đó khiến cho Nón Phớt không kiềm chế được cái ham mê tìm kiếm, điều tra những thứ kỳ lạ của mình. Còn Do và Sưa thì nhanh chóng lẩn trốn bởi chúng đã nghe thấy tiếng bước chân của cha mẹ chúng đang tới, chỉ kịp hẹn Nón Phớt đến cuối tuần sau sẽ gặp nhau ở bụi cây mà chúng thường nấp. Nón Phớt cũng lẩn ngay vào bên trong một toán cây để quan sát. Đúng như những gì hai đứa vừa kể, cha mẹ của chúng đang đứng trước cái cây lạ, xì xầm khấn vái gì đó. Nón Phớt cũng nghe không rõ được điều gì ẩn chứa bên trong nhưng chắc hẳn hai người này đang có điều gì mờ ám mới hành động kiểu vậy.
Trở về nhà, Do và Sưa thì thầm bàn nhau để tuần sau tới khu vườn một lần nữa, để cùng bầu bạn, tâm sự với Nón Phớt. Còn Nón Phớt thì sau hôm gặp hai anh em Do lần đầu tiên, anh luôn mỗi ngày tới chiếc cây đó, chăm chú nghiên cứu mọi thứ xung quanh, chụp lại hình ảnh khắc trên thân cây kia. Ngoài ra, anh cũng dành thời gian lần tìm các manh mối về cuộc sống của hai anh em để tìm ra nguyên nhân vì sao cha mẹ chúng lại tách hai đứa ở hai nơi và vì sao lại nhốt con trong nhà, không cho đi học, giao lưu với bạn bè hàng xóm. Qua theo dõi quan sát, Nón Phớt biết được ngôi nhà nơi Sưa đang ở là đâu và anh cũng biết thói quen hay ghé khu vườn của Sưa. Hôm nay, như mọi ngày, Sưa lại ra khu vườn khi người giúp việc đi ra khỏi nhà. Bất ngờ gặp Nón Phớt ở đó, Sưa không khỏi thắc mắc:
- Anh lại tới đây sao?
- Nghe câu chuyện của hai đứa về cái cây kia, về cái hình khắc trên cây ấy. Anh thích làm thám tử, thích tìm hiểu mọi thứ
Sưa không ngần ngại kể cho Nón Phớt nghe chuyện cô phải tạo một lối đi bí mật để ra tới đây, và đây là nơi mà cô có thể đến, đi xa hơn sẽ bị phát hiện, bị đánh. Nón Phớt như có được thêm một manh mối, rõ ràng người giúp việc biết chuyện gì đó. Nhà của Sưa đang ở khá biệt lập so với những ngôi nhà khác trong làng nên có thể sẽ không ai biết rõ chuyện gì. Nhưng máu thám hiểm nổi lên, Nón Phớt bất chấp mọi thứ để kiếm tìm thông tin. Còn Sưa thì đã biết rõ hễ mình ra đây là được gặp người bạn mới, cô không còn phải dạo quanh khu vườn một mình nữa và khi cuối tuần, Do lại được đến thăm, bọn họ càng có hội để vui rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương