Căn Gác Tối
Chương 5: Sự thật phanh phui
Nón Phớt tạm thời rời khỏi nơi đó trong khoảng một vài ngày. Dù rằng gặp nhau trong một thời gian ngắn, nhưng Nón Phớt thấy rất quý mến và thương cảm cho hai anh em Do và Sưa. Chúng thật không may như bao đứa trẻ khác, được sống trong một tình yêu thương thực sự, chúng phải sống theo một cái sở thích kỳ dị hay một chủ ý có toan tính nào đó của cha mẹ. Nón Phớt suy nghĩ suốt trên quãng đường đến nơi nguồn gốc của cái cây kia, anh định bụng sau khi tìm ra sự thật sẽ tìm cách cứu thoát hai anh em Do. Cuối cùng, Nón Phớt đã gần tới được nơi anh cần tới. Ngôi làng hẻo lánh, nơi của cái cây anh đang tìm nằm rất xa với đường cái, đường dẫn vào làng nhỏ hẹp, gồ ghề khiến xe ô tô không thể đi vào được. Nón Phớt đành phải nhờ đến một người dân ở nơi đó đưa mình tới và xin tá túc ngay tại nhà người này. Nón Phớt bắt đầu hành trình đi tìm kiếm câu chuyện đằng sau chiếc lá trong túi áo của mình. Việc đầu tiên anh làm đó là hỏi chuyện người chủ nhà nơi anh đang ở nhờ để có thể biết được ở nơi đâu trong ngôi làng này trồng nhiều loại cây kia. Thế nhưng ngay trong vườn nhà người chủ nhà cũng có loại cây này, đây là loại cây đặc trưng ở vùng này, không nhà nào là không trồng. Nón Phớt bắt đầu tiếp tục dò tìm thông tin về cha mẹ của Do và Sưa rằng ở nơi này đã từng có ai rời đi vùng khác. Người chủ nhà cho Nón Phớt tá túc trong nhà cũng không có ai khác ở, các con của ông cũng chạc tuổi với anh và đang học ở nơi xa. Trong làng này, cũng chỉ có con ông và một người thanh niên khác con của ông bà sống ở rìa làng là đang đi học xa mà thôi. Để hỏi về những người đã rời làng từ khoảng hơn 10 năm trước, quả thực là rất khó. Nón Phớt lại có thêm một luồng suy nghĩ rằng có lẽ cha mẹ của hai anh em Do đã không quay trở về đây từ rất lâu hoặc cũng không có gì đặc biệt để cho những người dân làng này nhớ tới hay có lẽ rằng họ không phải là người làng này và nếu như không phải người làng này thì làm sao họ lại có giống cây này để trồng. Nón Phớt tới lúc này lại chìm trong một câu hỏi mới. Anh đành phải đem chiếc lá này, đi ra ngoài tìm cách hỏi chuyện những người xung quanh mà tìm ra manh mối. Nón Phớt dạo quanh làng thăm dò, tìm xem từng cái cây mỗi khi vô tình thấy nó.
Và rồi khi Nón Phớt đang cầm chiếc lá trên tay ngắm nhìn từng cái cây trước hiên nhà người dân làng, bỗng có một người đàn bà đã lớn tuổi chạy ra hỏi:
- Cậu hỏi ai?
- Bà là chủ nhà ạ? Cháu muốn hỏi về cái cây này
Nghe Nón Phớt nói, bà chủ nhà đã biết ngay anh ta là người từ nơi khác đến khi thấy anh ta hỏi về cái cây đặc trưng của vùng này. Bà không ngại nói rõ cho anh ta biết tất cả về loại cây này, thế rồi, Nón Phớt đưa ra chiếc lá từ trong túi áo anh ta, nói rằng một người bạn của anh nhờ tìm chiếc cây này. Nghe tới đó, bà bỗng nhiên mời Nón Phớt vào nhà để hỏi rõ câu chuyện:
- Bạn cậu nhờ tìm? Có phải bạn cậu biết con tôi không?
Nón Phớt vừa ngạc nhiên vừa có chút mừng rỡ vì có thể đây là người thân của cha mẹ hai anh em Do. Tuy nhiên chưa chắc chắn, Nón Phớt tiếp tục hỏi thêm:
- Con của bà? Thế là ai ạ? Cháu không biết, chỉ biết là bạn cháu nhờ tìm vì thấy cái cây này lần đầu thôi
Bà chủ nhà kể cho Nón Phớt về câu chuyện của người con trai của bà, đã mất tích cách đây hơn 10 năm đến nay chưa có thông tin gì. Nón Phớt như bắt được vàng khi một thông tin quan trọng lại bất ngờ đến với mình vào lúc đang ở thế bế tắc. Người con trai của bà chủ nhà là một người học giỏi thành tài nhưng lại muốn ở quê hương nên sau khi học xong đại học đã quay về lập nghiệp và có gia đình. Nhưng trong một lần người con đó cùng với vợ và đứa con nhỏ đi sang tỉnh khác gặp người bạn thì không thấy quay trở lại nữa. Trước khi đi, họ có mang theo giống cây này nói là để tặng bạn. Dù bà đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích gì. Bà đưa cho Nón Phớt xem bức ảnh, Nón Phớt nhận ra người trong ảnh không hề giống với cha mẹ của Do và Sưa, nhìn rất khác nhưng lại có nét giống Sưa nhiều hơn là Do. Nón Phớt an ủi bà chủ nhà rằng sẽ giúp bà tìm lại con và cháu nhưng cần xin tấm ảnh để còn nhận diện. Thấy Nón Phớt có lòng giúp đỡ, bà chủ nhà không do dự đưa ngay cho anh ta một vài tấm ảnh của người con.
Nón Phớt đã tìm được manh mối quan trọng, nên cũng không còn lý do gì để ở thêm lâu nữa. Anh mau chóng sắp xếp đồ đạc đi khỏi ngôi làng sau hai ngày tiếp theo. Quay trở lại khu vườn, đúng như những gì đã hẹn, anh ta tới gặp hai anh em Do. Hai đứa thì mừng rỡ như vừa được cho quà khi bạn của chúng đã quay trở lại trò chuyện với chúng. Nón Phớt cố gắng nhìn hai đứa hơn lại càng thấy Do không hề có nét giống với người ở trong ảnh, lại càng không có nét giống với cha mẹ của chúng. Ngược lại, Sưa thì lại có nhiều nét giống với người trong ảnh hơn. Nón Phớt lại có nhiều nghi ngờ rằng liệu đây có thực sự là cha mẹ của chúng và họ có liên quan đến người mất tích. Những thứ anh ta đang đọc được trong truyện trinh thám dường như đang được vận dụng vào tình huống này. Nón Phớt lại phải chờ cho tới khi cha mẹ của hai đứa đứng trước cái cây, anh ta có dịp quan sát mới thấy rõ được, họ có phải là người trong ảnh không. Dù đã nhìn, so sánh kỹ lưỡng nhưng không thể thấy được một điểm giống nào như trong ảnh.
Trở về nhà, Nón Phớt xem lại những tấm ảnh, khi lật lại tấm ảnh mà lúc ban đầu bà chủ nhà ở làng kia đưa cho thì thấy có một cái hình ảo ảnh nhìn giống y hệt cái hình khắc trên thân cây. Cùng lúc đó, anh ta lại thấy có thông báo về bài đăng hỏi về đoạn mật mã hôm trước, đã có người giải được, đó cũng là một mật mã hiếm dùng và nội dung của câu đó là: "Tôi lại tới thăm cậu đây người bạn. Con cậu vẫn khoẻ nhé, đừng lo". Câu nói cùng với cái cây khiến Nón Phớt mường tượng ra rằng chắc hẳn cha mẹ của anh em Do có liên quan đến người mất tích, và có khi đang nằm ở dưới cái cây, còn Sưa có lẽ là con của họ. Như vậy, hai người đó không phải là cha mẹ của Sưa còn để chắc chắn người mất tích kia đã chết và đang được chôn dưới cây, Nón Phớt táo bạo lên kế hoạch đào gốc chiếc cây kia.
Biết rằng cuối tuần hai vợ chồng kia mới tới còn ở khu vực này rất vắng người nên nhân lúc nửa đêm, không ai lại gần khu vườn, Nón Phớt bí mật mang dụng cụ đào chỗ gốc cây lạ lên. Anh bàng hoàng tới nỗi ngã mạnh ra sau dù cho là một người ưa thích những bộ phim trinh thám, phá án khi thấy có tới hai bộ xương người ở dưới đó. Nón Phớt cố gắng bình tĩnh chụp lại hình và cố gắng lấp lại hiện trường để không bị ai phát hiện. Vậy là anh ta đã rõ, vợ chồng người mất tích ở làng kia chính là hai người đã nằm ở đây nhưng để chắc chắn về cái chết của họ thì cần tìm thêm manh mối và bằng chứng để chứng minh. Hiện tại cha mẹ của Do rất khó tiếp cận, chỉ có người giúp việc là có thể nắm giữ những bí mật gì đó nhưng làm sao để người này khai ra sự thật, Nón Phớt lại phải đau đầu nghĩ ra cách.
Và rồi khi Nón Phớt đang cầm chiếc lá trên tay ngắm nhìn từng cái cây trước hiên nhà người dân làng, bỗng có một người đàn bà đã lớn tuổi chạy ra hỏi:
- Cậu hỏi ai?
- Bà là chủ nhà ạ? Cháu muốn hỏi về cái cây này
Nghe Nón Phớt nói, bà chủ nhà đã biết ngay anh ta là người từ nơi khác đến khi thấy anh ta hỏi về cái cây đặc trưng của vùng này. Bà không ngại nói rõ cho anh ta biết tất cả về loại cây này, thế rồi, Nón Phớt đưa ra chiếc lá từ trong túi áo anh ta, nói rằng một người bạn của anh nhờ tìm chiếc cây này. Nghe tới đó, bà bỗng nhiên mời Nón Phớt vào nhà để hỏi rõ câu chuyện:
- Bạn cậu nhờ tìm? Có phải bạn cậu biết con tôi không?
Nón Phớt vừa ngạc nhiên vừa có chút mừng rỡ vì có thể đây là người thân của cha mẹ hai anh em Do. Tuy nhiên chưa chắc chắn, Nón Phớt tiếp tục hỏi thêm:
- Con của bà? Thế là ai ạ? Cháu không biết, chỉ biết là bạn cháu nhờ tìm vì thấy cái cây này lần đầu thôi
Bà chủ nhà kể cho Nón Phớt về câu chuyện của người con trai của bà, đã mất tích cách đây hơn 10 năm đến nay chưa có thông tin gì. Nón Phớt như bắt được vàng khi một thông tin quan trọng lại bất ngờ đến với mình vào lúc đang ở thế bế tắc. Người con trai của bà chủ nhà là một người học giỏi thành tài nhưng lại muốn ở quê hương nên sau khi học xong đại học đã quay về lập nghiệp và có gia đình. Nhưng trong một lần người con đó cùng với vợ và đứa con nhỏ đi sang tỉnh khác gặp người bạn thì không thấy quay trở lại nữa. Trước khi đi, họ có mang theo giống cây này nói là để tặng bạn. Dù bà đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy tung tích gì. Bà đưa cho Nón Phớt xem bức ảnh, Nón Phớt nhận ra người trong ảnh không hề giống với cha mẹ của Do và Sưa, nhìn rất khác nhưng lại có nét giống Sưa nhiều hơn là Do. Nón Phớt an ủi bà chủ nhà rằng sẽ giúp bà tìm lại con và cháu nhưng cần xin tấm ảnh để còn nhận diện. Thấy Nón Phớt có lòng giúp đỡ, bà chủ nhà không do dự đưa ngay cho anh ta một vài tấm ảnh của người con.
Nón Phớt đã tìm được manh mối quan trọng, nên cũng không còn lý do gì để ở thêm lâu nữa. Anh mau chóng sắp xếp đồ đạc đi khỏi ngôi làng sau hai ngày tiếp theo. Quay trở lại khu vườn, đúng như những gì đã hẹn, anh ta tới gặp hai anh em Do. Hai đứa thì mừng rỡ như vừa được cho quà khi bạn của chúng đã quay trở lại trò chuyện với chúng. Nón Phớt cố gắng nhìn hai đứa hơn lại càng thấy Do không hề có nét giống với người ở trong ảnh, lại càng không có nét giống với cha mẹ của chúng. Ngược lại, Sưa thì lại có nhiều nét giống với người trong ảnh hơn. Nón Phớt lại có nhiều nghi ngờ rằng liệu đây có thực sự là cha mẹ của chúng và họ có liên quan đến người mất tích. Những thứ anh ta đang đọc được trong truyện trinh thám dường như đang được vận dụng vào tình huống này. Nón Phớt lại phải chờ cho tới khi cha mẹ của hai đứa đứng trước cái cây, anh ta có dịp quan sát mới thấy rõ được, họ có phải là người trong ảnh không. Dù đã nhìn, so sánh kỹ lưỡng nhưng không thể thấy được một điểm giống nào như trong ảnh.
Trở về nhà, Nón Phớt xem lại những tấm ảnh, khi lật lại tấm ảnh mà lúc ban đầu bà chủ nhà ở làng kia đưa cho thì thấy có một cái hình ảo ảnh nhìn giống y hệt cái hình khắc trên thân cây. Cùng lúc đó, anh ta lại thấy có thông báo về bài đăng hỏi về đoạn mật mã hôm trước, đã có người giải được, đó cũng là một mật mã hiếm dùng và nội dung của câu đó là: "Tôi lại tới thăm cậu đây người bạn. Con cậu vẫn khoẻ nhé, đừng lo". Câu nói cùng với cái cây khiến Nón Phớt mường tượng ra rằng chắc hẳn cha mẹ của anh em Do có liên quan đến người mất tích, và có khi đang nằm ở dưới cái cây, còn Sưa có lẽ là con của họ. Như vậy, hai người đó không phải là cha mẹ của Sưa còn để chắc chắn người mất tích kia đã chết và đang được chôn dưới cây, Nón Phớt táo bạo lên kế hoạch đào gốc chiếc cây kia.
Biết rằng cuối tuần hai vợ chồng kia mới tới còn ở khu vực này rất vắng người nên nhân lúc nửa đêm, không ai lại gần khu vườn, Nón Phớt bí mật mang dụng cụ đào chỗ gốc cây lạ lên. Anh bàng hoàng tới nỗi ngã mạnh ra sau dù cho là một người ưa thích những bộ phim trinh thám, phá án khi thấy có tới hai bộ xương người ở dưới đó. Nón Phớt cố gắng bình tĩnh chụp lại hình và cố gắng lấp lại hiện trường để không bị ai phát hiện. Vậy là anh ta đã rõ, vợ chồng người mất tích ở làng kia chính là hai người đã nằm ở đây nhưng để chắc chắn về cái chết của họ thì cần tìm thêm manh mối và bằng chứng để chứng minh. Hiện tại cha mẹ của Do rất khó tiếp cận, chỉ có người giúp việc là có thể nắm giữ những bí mật gì đó nhưng làm sao để người này khai ra sự thật, Nón Phớt lại phải đau đầu nghĩ ra cách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương