Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh
Chương 26
Lần này, Sở Dụ chỉ cắn một lỗ rất nhỏ trên da, nhưng có hơi sâu. Sau khi nhả hàm răng ra, một lúc lâu sau vết thương mới hoàn toàn khép lại. Thấy Sở Dụ mặc áo đen lớn hơn một số, ngồi trên xe motor hạng nặng, cúi đầu. Lục Thời kéo khóa áo lên, nhíu mày, “Đang suy nghĩ lại chuyện cũ à?” “Tôi vừa mới……….không nhịn được.” Thời khắc buông tay lái xe ra, đột nhiên trong thân thể Sở Dụ vô cùng nóng, rõ ràng toàn thân đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, đầu ngón tay vẫn hưng phấn run rẩy. Khao khát hút máu dâng lên, không nhịn được, khi cắn lên sẽ không kiềm chế được như bình thường. Sở Dụ lại vội vàng cam đoan, “Lần sau tôi nhất định sẽ cắn nhẹ hơn!” Nếu đổi lại là trước đây, thậm chí là buổi sáng hôm nay, Sở Dụ đều sẽ căng thẳng, lo lắng rằng Lục Thời có thể vì thế mà lạnh mặt hay không. Nhưng bây giờ, cậu không hề sợ hãi chút nào, thậm chí con vươn tay kéo lấy vạt áo Lục Thời, ngẩng đầu, tăng thêm ngữ khí, “Thật đấy!” “Ừ.” Lục Thời đút tay trái vào trong túi, tay phải gạt tóc mái ẩm ướt của Sở Dụ về phía sau, để toàn bộ khuôn mặt của cậu lộ ra, anh cúi đầu, lại gần, đôi mắt đối diện với mắt Sở Dụ, nhỏ giọng hỏi, “Còn buồn nữa không?” Đây là động tác cực kỳ có tính xâm lược và mạnh mẽ, Lục Thời làm tư thế này, Sở Dụ không hề phản cảm một chút nào. “Không buồn nữa rồi.” Sở Dụ rũ mi, ngón tay vô thức kéo khóa áo khoác kim loại của Lục Thời lên, “Tôi chỉ…..nhất thời…..có chút không tiếp thu được thôi.” So sánh với lúc ở trong phòng ngủ Lục Thời, ngữ khí của cậu đã bình tĩnh hơn nhiều. “Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy mẹ tôi đặc biệt cưng chiều tôi, muốn gì mua đó, để tôi đi học vui vẻ, bà thậm chí còn mua cả trường học. Đối xử với tôi cũng không giống như đối với anh chị tôi, không yêu cầu cao và nghiêm khắc tới vậy. Bọn họ cho rằng mẹ tôi cưng chiều tôi nên cũng truyền thụ cho tôi như vậy.” “Cho nên, trước đây tôi cũng cho rằng thực sự như vậy.” “Thậm chí tất cả sự lạnh nhạt của bà ấy với tôi, tôi đều cố gắng kết luận là bà ấy bận rộn. Nhưng mà, đâu có bận tới mức đó đâu? Chẳng qua bà ấy không quan tâm, thậm chí còn coi nhẹ mà thôi.” Lục Thời im lặng nghe. Sở Dụ ôm lấy áo khoác trên người. Áo là của Lục Thời, lớn hơn một số, bên trên còn quanh quẩn mùi hương của Lục Thời. “Lễ tốt nghiệp tiểu học, trung học, đại học của anh chị tôi, mẹ tôi đều đi cả. Lễ tốt nghiệp của tôi, chỗ ngồi ấy luôn thuộc về dì Lan.” “Trước đây tôi rất sợ, cho nên tự lừa mình đối người. Nhưng bây giờ lại nghĩ, có gì để sợ chứ? Chẳng qua chỉ là thừa nhận,” Ngón tay cậu túm lấy khóa kéo của áp Lục Thời càng chặt, dừng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói ra lời còn lại, “Chỉ thừa nhận, bà ấy không hề yêu tôi.” Nói lời này ra, dường như cũng không buồn như trong tưởng tượng. “Mẹ tôi là người cầm quyền điển hình, có lối suy nghĩ của người trên. Cũng chính là, bà chỉ đầu tư sự chú ý và thể lực của mình lên người có năng lực, có thể dùng. Như tôi, có lẽ bởi vì có quan hệ huyết thống cho nên bà ấy mới cho tôi môi trường sống tốt nhất, cho tôi tiền tiêu không hết, xây dựng cho tôi một chiếc lồng kính, để tôi ngoan ngoãn ở bên trong, không cần thêm bất cứ phiền phức nào cho bà ấy. Cậu xem, ngay cả yêu cầu của bà ấy với tôi, đều chỉ là khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, đừng làm cho bà ấy thêm lo lắng.” Đầu óc Sở Dụ dần trở nên rõ ràng, từng câu của cậu không mạch lạc, cậu lại nói tiếp. “Khi còn nhỏ, mẹ tôi đối với tôi cũng giống như với anh chị tôi, đã mời rất nhiều giáo viên cho tôi, chương trình học dày đặc. Tôi lười nhác, không thể hiện đặc biệt thông minh, cũng không tự gò bó chính mình, thích ngủ nướng, thích chơi đùa. Lớn hơn chút nữa, mẹ tôi không mời thêm gia sư cho tôi nữa, cũng không yêu cầu tôi đi học, không yêu cầu tôi lấy thành tích tốt nữa.” Cậu cong cong khóe môi, độ cong không hề mang theo ý cười, “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó mẹ tôi cảm thấy, trên người tôi không còn hi vọng gì nữa, cho nên mới từ bỏ tôi.” “Sở Dụ.” “Ừ.” Sở Dụ giương mắt, mở to hai mắt, “Tôi không khóc, thật đấy, không tin cậu nhìn xem.” “Tôi biết.” Trong mắt Lục Thời không có thương hại, cũng không có cảm xúc dư thừa nào, chỉ nói, “Cần an ủi không?” “An ủi thế nào?” “Cậu muốn an ủi thế nào?” Ngay lúc này Sở Dụ cũng chưa nghĩ ra, thử đề nghị, “……….Ôm một cái?” “Được.” Khi Sở Dụ còn chưa phản ứng lại, Lục Thời đã thay đổi hành động. Anh nghiêng người, duỗi tay ra, ôm lấy Sở Dụ mắc áo khoác đen rộng thùng thình ngồi trên chiếc motor hạng nặng. Cánh tay ôm chặt lấy, vùi Sở Dụ vào trong lòng mình. Mùi hương sạch sẽ có vài phần quen thuộc của nước giặt quanh quẩn bên mũi. Sở Dụ cứng đờ người, không dám động, một lúc sau mới thả lỏng người, gác cằm lên vai Lục Thời. “Tôi có phải…….vô dụng lắm không?” “Không phải?” “Thật sao?” “Ừ.” Trên đường trở về, Lục Thời lái xe, tốc độ rất chậm. Gió đêm khẽ thổi. Sở Dụ dựa vào lưng Lục Thời, yên lặng một lúc, đột nhiên hỏi, “Nếu như, tôi chỉ nói nếu như thôi, tôi thực sự thi được hạng 220 toàn khóa, thậm chí hạng 120, hạng 12, liệu mẹ tôi………..liệu mẹ tôi có quan tâm tôi không?” “Muốn thử hả?” “Ừ, tôi muốn thử.” Động cơ của xe Motor phân khối lớn nặng nề gầm rú, vọt vào đường hầm. Trời dần sáng, không có xe khác qua lại. Ánh sáng da cam của ngọn đèn trên nóc hầm chiếu xuống, giống như ánh tà dương vỡ vụn. Sở Dụ nắm chặt áo của Lục Thời, ánh mắt dừng lại trên ngọn đèn đường chói mắt, không biết nói cho Lục Thời nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe, “Cõ lẽ vẫn không cam lòng, không cam lòng bị người ta vứt bỏ dễ dàng như vậy.” “Tôi sẽ giúp cậu.” Lục Thời dừng xe lại bên đường, chân dài chống dưới đất, quay lại nhìn Sở Dụ. “Nhưng cho dù kết quả ra sao, đều không được khóc.” Sở Dụ bị câu nói này chọc cho bạo phát, “Tôi không phải là đứa mít ướt hay khóc nhè đâu! Đâu có dễ khóc như vậy?” Sở Dụ khẽ cười, ngồi lại, “Ôm chặt lấy tôi, nhóc mít ướt, về trường thôi.” Đầu tiên đi trả xe, sau đó bắt taxi, trèo tường về trường học. Tới trước cổng ký túc xá, Sở Dụ đột nhiên nhớ ra, “Đợi tôi một lát!” Cậu bước nhanh lên mấy bước, đẩy cửa phòng ngủ ra một khe hở, chen vào, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, không để cho Lục Thời có cơ hội nhìn thấy bên trong. Đằng sau cánh cửa vang lên, rất nhanh Sở Dụ lại mở cửa đi ra. Cậu cầm hai lọ thuốc bổ máu trong tay. Cắm ống hút vào, đưa cho Lục Thời, ảo não nói, “Mau mau uống thêm một lọ, cũng tại tôi không biết khống chế! Nếu như cậu thiếu máu thì phải làm sao!” Lục Thời lười vươn tay, cúi đầu uống hết hai lọ trong tay Sở Dụ, đánh giá, “Hương vị lạ quá.” “Vị lạ cũng phải uống, tôi đã nhờ đầu bếp ở nhà ăn hầm canh gà đen rồi, ngày mai sẽ cho vào bình giữ nhiệt mang tới cho cậu.” Lại nói thêm mấy câu nữa, Sở Dụ ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, tôi phải đi ngủ đây, mai gặp nhé.” Quay lại phòng ngủ, Sở Dụ nhanh chóng tắm xong, mặc áo ngủ, ngã vào chiếc giường mềm mại. Đi xe hưng phấn quá mức, tay chân mềm nhũn bây giờ mới coi hoàn toàn hồi phục. Cậu nhắm mắt chuẩn bị ngủ, loáng thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu chống người dậy, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen thuận tay vứt trên gường mới nhớ ra, cậu còn chưa trả lại áo cho Lục Thời. Ngồi một lát, Sở Dụ ma xui quỷ khiến cầm chiếc áo khoác lên, đặt bên gối đầu. Nằm xuống lần nữa, Sở Dụ ôm lấy áo khoác, ngủ vô cùng yên ổn. Cách một vách tường. Lục Thời tắm rửa xong, còn chưa lau tóc ướt, ngồi trước bàn học. Đề thi mở ra trên bàn còn chưa làm xong, anh cầm bút chì lên bắt đầu giải đề. Ánh sáng trắng của đèn bàn chỉ chiếu sáng một khu vực phía trước anh, đằng sau anh đều là bóng tối. Điện thoại rung lên. Lục Thời liếc mắt nhìn là một dãy số không quen thuộc. Anh không nghe, tiếp tục làm đề, mặc kệ di động rung lên từng hồi một. Cho tới khi viết đáp án cuối cùng lên khoảng trắng dưới đề bài, Lục Thời mới ấn nghe. “Lục Thời, có phải con không định nhận điện thoại của bố không? Sao con không lễ phép như thế! Đạo đức của con đi đâu cả rồi! Thực sự cho rằng bố có nhiều thời gian để dây dưa với con nhiều lần thế sao?” Lục Thời tắm rửa xong, đồng hồ và bao bảo vệ cổ tay đều tháo xuống, lộ ra cổ tay gầy yếu. Tay trái linh hoạt xoay bút trì, trong đôi mắt đen âm trầm không có gì cả, giọng nói lạnh nhạt, “Con đang làm đề, điện thoại để im lặng.” Cảm xúc của Lục Thiệu Chử ổn hơn một chút, “Muộn như vậy rồi còn làm đề, học hành có vất vả lắm hay không?” “Không vất vả.” “Để con tới thành phố A học con không đồng ý, nhất định phải đi tới nơi xa như thế, người chịu khổ vẫn là con!” Lục Thiệu Chử nhắc lại chuyện cũ, “Mẹ con rất nhớ con, ông nội con cũng nhắc tới con rất nhiều lần, bao giờ thì con về?” “Con bận, tạm thời không định về nhà.” “Lục Thời!” Giọng nói của Lục Thiệu Chử đột nhiên cao lên, không áp được tức giận, “Bận, bận, bận, con tự tính xem đã bao lâu rồi con chưa về nhà, hả? Một năm rưỡi! Tiệc đón năm mới năm ngoái, ai ai cũng hỏi sao con không có mặt, bố phải trả lời sao đây? Con vứt mặt mũi của mẹ con vào đâu! Thực sự nghĩ rằng cánh mình cứng rồi, bay đi thì không về nữa sao? Hả?!” Lục Thời im lặng nghe Lục Thiệu Chử trách mắng. Vẻ mặt không hề dao động. Lục Thiệu Chử lại từ từ hạ giọng, “Lục Thời, gần đây mẹ con đau đầu, bác sĩ gia đình đã tới kiểm tra mấy lần cũng không thấy đỡ hơn. Con không ở nhà, không chăm sóc, mẹ con nuôi con lớn như vậy, nếu như con còn có lương tâm thì về nhà thăm mẹ con. Mẹ con thấy con, nhất định sẽ vui hơn không ít.” Lục Thời hừ lạnh, “Có lẽ bố không muốn nghe con nhắc lại lời ban nãy.” Lục Thiệu Chử im lặng vài giây. “Gửi ba mươi vạn vào thẻ con rồi, không có tiền thì nói.” Thở hắt ra một hơi, Lục Thiệu Chử vừa cho kẹo lại giáo huấn uy hiếp, “Bố coi như con đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, nhưng bố nói cho con biết, bố đã từng không ít lần dạy con, làm việc gì cũng phải có mức độ, bố đã vô cùng kiên nhẫn với con rồi, trong lòng con cũng có tính toán của riêng mình. Nếu thực sự vượt qua ranh giới, hậu quả thế nào, trong lòng con tự biết!” Ông tắt điện thoại, Lục Thời vứt điện thoại lên bàn, “cạch” một tiếng. Im lặng ngồi một lát, Lục Thời rút một tờ giấy trắng ra, dùng bút chì chăm chú viết từng nét một. “……………….Kiến sạ khai, đào nhược Yên chi nhiễm, tiện tu tín, Giang Nam xuân tảo. Hựu sổ chi, linh loạn tàn hoa, phiêu mãn địa, vị tằng tảo………..Mạn tống mục, tằng các thiên nhai viễn, thậm vô nhân, âm thư lai đáo. Hục chích khủng, biệt hữu thâm tình, minh ngông vong liễu.” (1) Cuối cùng, anh viết tên bài thơ xuống, “Tây giang nguyệt mạn”. Dùng lực quá mạnh, ngón tay cong cong trở nên trắng bệch, ngòi bút khẽ run. Nét chữ ấn sâu vào mặt giấy. Tầm mắt Lục Thời dừng lại trên đầu bút chì bị giấy mài bằng, anh kéo ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc dao gọt bút chì. Vụn gỗ cùng vụn chì rơi xuống trang giấy trắng tinh, lấp đầy chữ tên bài thơ ở cuối cùng, làm bẩn mặt giấy. Lưỡi dao sắc bén. Lục Thời đột nhiên dừng động tác gọt bút lại. Bỏ dao gọt xuống, cuối cùng lưỡi dao gọt dừng lại trên cổ tay trái. Trên làn da trắng xanh, có mấy vết sẹo nhỏ hẹp nhàn nhạt, nổi bật tới chói mắt. Nhớ tới hình ảnh đầu lưỡi dao đâm rách da thịt, máu tươi trào ra, cùng với cảm giác đau đớn làm người ta bừng tỉnh, ánh mắt Lục Thời trở nên chuyên chú. Đầu dao ấn lên, làn da hõm xuống, cảm giác nhói đau. Nhưng vào lúc này, Lục Thời lại không dùng lực ấn mũi dao xuống sâu hơn. Quăng dao gọt đi, đóng ngăn kéo lại. Dưới ngọn đền, Lục Thời nhìn chăm chú vào mạch máu xanh dưới cổ tay. Máu của anh không thể lãng phí. Nếu như không uống máu, nhóc mít ướt kia sẽ khóc. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (1): Bài thơ Tây Giang Nguyệt Mạn: Mình không tìm được bản dịch thơ, mình cũng không biết làm thơ nên để theo chữ hán việt:((((
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương