Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh
Chương 65
Sở Dụ hôn hai cái, Lục Thời đều không có phản ứng gì. Chẳng lẽ là bị mình dọa sợ rồi? Sở Dụ đang phân vân, nên nắm bắt cơ hội hôn nhiều thêm mấy cái nữa, hay là thấy tốt thì thu quân, lần sau tiếp tục cố gắng. Người ngồi ghế sau đột nhiên lên tiếng, hình như là nhận điện thoại. Đậu! Sở Dụ bị dọa nhảy dựng, đột nhiên ý thức được, hôn cái gì mà hôn, con mẹ nó cậu vẫn còn đang ở trên xe khách này! Không thể kích động, không thể kích động, không thể bị sắc đẹp mê hoặc, tuy rằng quả thực là rất thú vị........ Âm thầm nhắc nhở trong lòng, Sở Dụ chuẩn bị ngồi lại cẩn thận. Lục Thời vẫn luôn không nhúc nhích, ngày lập tức, anh vươn tay khống chế động tác của cậu. Trong xe chật hẹp, người ngồi ghế sau đang dùng ngôn ngữ địa phương mà Sở Dụ nghe không hiểu nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Xe khách đi lên con đường quốc lộ cũ xóc nảy, hai bên đường không có đèn, trong tầm mắt đều tối đen. Dưới chút ánh sáng còn sót lại, hình ảnh mờ mịt của núi non cùng với hai hàng cây bên đường không ngừng lùi về sau. Gáy của Sở Dụ bị tay Lục Thời đè nặng, không thể vùng vẫy chút nào. "Lục....." Cậu lo lắng muốn gọi tên của Lục Thời, nhưng chỉ vội vàng phát ra nửa âm tiết. Lục Thời hôn lên cổ cậu. Cổ áo lông vũ bị kéo xuống, hô hấp của Lục Thời hổn hển nóng bỏng. Nói là hôn, nhưng lại càng giống liếm cắn hơn, đau đớn dần tản ra, làm cậu liên tiếp run rẩy. Tay Sở Dụ chống lên ghế dựa thô ráp, cậu có một loại lỗi giác như giây tiếp theo cậu sẽ bị Lục Thời cắn vỡ mạch máu. Bản năng cậu vùng vẫy vài cái, sức lực của Lục Thời lại rất lớn, tay giống như xích sắt, không nhúc nhích chút nào. Sở Dụ từ bỏ rồi, cậu cố gắng thả lỏng ra, nằm ở trong lòng Lục Thời. Vừa ngửi mùi hương trên người Lục Thời, vừa nghĩ ngợi lung tung, đợi ngày mai, trên cổ mình liệu có xuất hiện một dấu hôn rất lớn hay không? Nếu như cậu nói là bị muỗi đốt, sẽ có người tin không? Không đúng, mùa đông không có muỗi! Lục Thời gần như được sự phục tùng của cậu trấn an, lực cắn của hàm răng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, anh dụi mặt mình vào gáy Sở Dụ, không động đậy nữa. Sở Dụ để mặc anh ôm, chỉ hi vọng đơn thuần rằng anh có thể thoải mái hơn một chút. Ở khách sạn thành phố bên cạnh một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, khi Sở Dụ thức dậy, hai người mới quay lại đường Thanh Xuyên. Còn chưa lên tầng, Chúc Tri Phi dường như nghe được động tĩnh đã tới đây ngay, "Anh Lục, giáo hoa, Giáng Sinh vui vẻ!" Sở Dụ thấy dáng vẻ Chúc Tri Phi mặc áo lông vũ, khăn quàng cổ che phân nửa khuôn mặt, hơi nóng thở ra làm đôi mắt đều bị bịt kín một tầng sương mù, tâm tình cũng tốt hơn một chút, "Giáng Sinh đã qua từ ngày hôm qua rồi mà?" "Chúc bù thôi!" Chúc Tri Phi đút tay vào trong túi áo, mỗi khi mở miệng ra nói chuyện lại có một luồng khói trắng bay ra, "Buổi chưa Thạch Đầu nấu nồi lẩu ở nhà, cùng nhau ăn nhé? Trời lạnh thế này, chỉ có lẩu mới cứu được mạng của tôi!" Sở Dụ quay đầu nhìn Lục Thời, "Có muốn đi hay không?" Lục Thời gật đầu, "Ừ, đi cùng nhau đi." Cứ vậy không lên tầng nữa, hai người đi theo Chúc Tri Phi, đi về quán sửa xe nhà Ngụy Quang Lỗi. Sở Dụ nhớ ra "Không phải cậu đã kín lịch học thêm hả? Hôm nay không đi học thêm sao?" "Học rồi, học được một nửa, giáo viên bị ốm, sốt cao tới ba chín độ, chúng tôi được tan trước, giờ học còn thiếu buổi sau bù lại." Chúc Tri Phi lại khó hiểu, "Nói như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không, hôm qua hai người đi rất vội vã!" "Tôi có chút việc riêng, kéo Lục Thời đi chung với tôi." Vừa nghe thấy là việc riêng, Chúc Tri Phi cũng không hỏi thêm nữa, chuyển đề tài khác, "Đúng rồi, hai người uống đồ gì? Chỗ Thạch Đầu không có trữ hàng, phải đi mua. Còn dấm với lại dầu vừng, Thạch Đầu nói đồ trong nhà không đủ dùng, cũng phải đi mua luôn một thể......" Mang theo đồ đạc, vừa mới đi vào vườn đằng sau quán sửa xe, mùi lẩu ớt cay thơm nồng thổi tới mũi. Sở Dụ xoa xoa cái mũi có hơi ngứa, cảm thấy Chúc Tri Phi nói đúng, mùa đông lạnh thế này, chỉ có lẩu là có thể cứu mạng. Thức ăn nhúng lẩu đã chuẩn bị xong, Sở Dụ bóc gói cốc giấy dùng một lần, chia cho mỗi người một cốc. Ngụy Quang Lỗi cởi áo lông vũ quăng sang bên cạnh, chỉ mặc mỗi một chiếc áo len, bàn tay hơ hơ lửa nóng, khoa trương cảm khái, "Đây mới chính là cuộc sống!" Sở Dụ cũng được bếp sưởi ấm, thuận thay kéo khóa áo xuống, cũng cởi áo lông vũ ra. Vừa mới kéo áo xuống, đã nghe thấy tiếng Ngụy Quang Lỗi vang lên, "Trời đậu!" Sở Dụ ban đầu còn chưa phản ứng gì, đột nhiên nhận ra được gì đó, vội vàng dùng tay che cổ lại! Cậu quên mất trên cổ mình vẫn còn dấu hôn vô cùng rõ ràng. Ngày hôm qua cậu đã dự đoán vết hôn chắc chắn sẽ chưa mờ đi. Hôm nay tỉnh giậy soi gương, Sở Dụ mới phát hiện, dấu hôn không chỉ không mờ đi rõ ràng còn đậm đậm hơn! Có lẽ hiệu quả thị giác giống như dán một miếng cherry lên trên cổ. Cũng không biết khi Lục Thời liếm cắn, rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức. Sở Dụ có chút xấu hổ, "Cậu không nhìn thấy gì cả!" Nói xong, cậu lại mặc áo lông vũ lên, kéo áo kín cả cổ. Ngụy Quang Lỗi nháy mắt ra hiệu, "Được, được, được, tôi chưa nhìn thấy gì cả!" Lại liếc mắt nhìn Lục Thời, cuối cùng bản thân cười tới mức bả vai run rẩy. Chúc Tri Phi nhìn thấy toàn bộ quá trình, chẳng hiểu gì cả, "Mọi người đang chơi đó hay là có ám hiệu gì thế? Không phát hiện cái gì?" Lục Thời thấy tai Sở Dụ đỏ cả lên, nhúng một miếng thịt, "Không có gì." Lại nhắc nhở Chúc Tri Phi, "Lòng vịt của cậu." "Đậu, đậu, đâu, đun nhừ mất rồi!" Chúc Tri Phi bị dời lực chú ý sang chỗ khác, không rối rắm rốt cuộc là bọn họ nhìn thấy gì nữa, vươn đũa vội vàng vớt lòng vịt. Trên tay Ngụy Quang quang lỗi dính dầu, cậu đưa một lon bia cho Lục Thời, "Anh Lục giúp em cái, tay em trơn!" Lục Thời nhận lấy, dùng tay bật nắm lon, "cạch" một tiếng mở ra, đưa cho Ngụy Quang Lỗi. Uống một ngụm bia, Ngụy Quang Lỗi nhớ ra, "Chuyện lần trước anh Liệt tìm anh nhờ đi đua ấy, cuối cùng anh không đi, em còn tưởng rằng có lẽ lần này toàn đội đều phải hít khói xe, không ngờ rằng có một tay mới gầy như khỉ nhưng lại rất liều mạng, đua được hạng năm, cũng để cho thành tích không quá khó nhìn." Cậu ta cầm lon bia, nói chuyện, nhìn Lục Thời cực thuần thục giúp Sở Dụ cầm cốc, lấy hoa quả, lòng căng như dây đàn cũng được thả lỏng vài phần. Anh Lục nhà cậu từ trước tới giờ không biết tiếc mạng, tuy rằng anh và Chúc Tri Phi là anh em nhưng cho dù có là anh em cũng có vài phần khoảng cách. Bây giờ có Sở Dụ rồi, gống như sợi dây thừng, buộc chặt Lục Thời lại. Không nói những thứ khác, ít nhất có có người để Lục Thời quan tâm, lo lắng, sẽ không buông thả như trước đây nữa. Ngụy Quang Lỗi cầm lon bia, "Cậu chủ nhỏ, nào, mời cậu." Lục Thời không cho Sở Dụ uống rượu, bản thân cậu cũng biết rõ tửu lượng của mình, cầm nửa non chén rượu pha nước, cụng chén với Ngụy Quang Lỗi. Sở Dụ còn nhớ tới chuyện Chương Nguyệt Sơn và Mộng Ca tỏ tình, vừa về tới trường đã vội vàng muốn đi hỏi. Kết quả chạy tới ký túc xá của hai người đều không có ai. Sở Dụ đứng sau lưng Lục Thời, gục đầu lên vai anh, giống như con lười, nằm úp sấp như không có xương, tay ôm lấy Lục Thời, còn lắc lư trái phải, "Chậc, chậc, chậc, cậu biết tại sao lớp trưởng và Mộng Ca đều không ở trong phòng ngủ không? Một người tới phòng tự học cùng bạn gái! Một người cùng bạn gái đi xem phim!" Cậu có chút vui vẻ, "Chẳng qua nhìn như vậy, chắc kế hoạch tỏ tình của Mộng Ca và lớp trưởng vô cùng thuận lợi, bọn họ cuối cùng cũng không cần phải ngày ngày gặm táo nữa rồi, gặm xong còn phải làm ghi chép, thoát khỏi biển khổ!" Lục Thời để mặc cậu nằm lên lưng lắc tới lắc lui, dừng bút lại, nghe cậu nói chuyện. "Còn nữa còn nữa, lớp phó học tập thi rớt một hạng so với lần trước, đang rút kinh nghiệm xương máu, cố gắng làm đề, vành mắt đen càng ngày càng nặng. Từ lần trước Lý Hoa kể chuyện của trường hàng xóm, mỗi lần tôi nhìn thấy lớp phó học tập đều vô cùng lo lắng. Học tập ấy mà, cũng phải kết hợp cùng với lao động, nghỉ ngơi, đúng không?" Lục Thời buông bút chì xuống, quay đầu qua, hỏi cậu, "Có muốn cùng đi xem phim không?" Bị xuyên thấu tâm tư nhỏ, Sở Dụ ra vẻ kinh ngạc, "Ai da, tôi giấu sâu như vậy mà vẫn bị cậu nhìn thấu!" Lục Thời cầm lấy bàn tay cậu đang ôm trước ngực mình, đứng dậy, "Đi thôi." Rõ ràng là không áp chế nổi khóe miệng cong cong, Sở Dụ còn phải cằn nhằn mấy câu, "Đi nhanh như vậy? Bây giờ đi xem luôn sao? Đi rạp chiếu phim nào?" Lục Thời kiên nhẫn trả lời, "Bây giờ đi luôn, đi rạp chiếu phim gần đây nhất, mất hai mươi phút." Anh còn thêm một câu, "Hẹn hò cùng với bạn trai tôi." Tâm tư của Sở Dụ lại bị chọc trúng. Kỳ thực cậu cũng không cố chấp xem phim hay gì đó. Cậu muốn hẹn hò cùng với Lục Thời, hẹn hò, xem phim giống tất cả những đôi tình nhân khác. Buông cánh tay đang treo trên người Lục Thời ra, Sở Dụ muốn tới bàn học lấy điện thoại, lại bị Lục Thời kéo lại. "Tôi xem nào." Biết Lục Thời muốn xem gì, Sở Dụ nghiêng nghiêng đầu. Lục Thời cong ngón tay, kéo khóa áo khoác của Sở Dụ xuống, lộ ra da cổ trắng mềm. "Sao rồi, dấu hôn đã nhạt đi chưa?" Sở Dụ cố gắng thử, cũng không nhìn thấy cổ của mình. Vết hôn ở bên cổ đã mờ đi không ít, nhưng vẫn rất rõ ràng. Dường như được ấn lên, kiêu ngạo thể hiện rõ thuộc sở hữu và quyền sở hữu. Trong mắt Lục Thời lóe lên tia sáng kỳ dị, ngón tay dùng sức, kéo cổ áo rộng hơn một chút, cúi đầu, lại hôn lên dấu hôn kia. Chỗ ngồi xem phim mà Sở Dụ chọn là vị trí ở giữa. Hai người ngồi xuống, tầm nhìn rất vừa vặn. Sở Dụ rõ ràng là không ăn, nhưng vẫn mua hộp bỏng ngô cho hợp với hoàn cảnh. Cậu cảm thấy không ôm hộp bỏng ngô, thì không phải là tư thế tiêu chuẩn khi đi xem phim! Buổi tối cuối tuần, người đông, rất nhanh đã đầy kín chỗ ngồi. Ngọn đèn trong phòng chiếu phim vụt tắt, màn hình lớn sáng lên. Sở Dụ cầm lấy một viên bỏng, đặt tới bên miệng Lục Thời. Khi Lục Thời ngậm vào, môi còn như vô ý chạm vào đầu ngón tay Sở Dụ. Sở Dụ cảm thấy ngứa. Rõ ràng là đã hôn rồi, nhưng chuyện ngón tay chạm chạm môi thế này, Sở Dụ vẫn cảm thấy có chút căng thẳng, còn có chút hưng phấn giấu kín. Cậu đoán thầm trong lòng, có lẽ bản thân vẫn còn chưa quen! Đúng, quen rồi là ổn thôi! Vì thế tiếp theo, Sở Dụ thỉnh thoảng lại đút cho Lục Thời mấy viên bỏng. Còn phim chiếu cái gì, cậu căn bản chẳng có tâm tư xem. Cho tới khi đầu ngón tay bị Lục Thời ngậm lấy. Ánh sáng biến hóa rơi trên mặt Lục Thời, Sở Dụ nhìn rõ được vẻ mặt đối phương. Là cố ý, cố ý ngậm lấy ngón tay cậu không buông! Sở Dụ đang muốn rút ngón tay ra, đột nhiên lại cảm thấy, đầu ngón tay mình bị đầu lưỡi liếm một chút. Tư thế của Sở Dụ cứng lại, giống như bị ấn nút tạm dừng, không dám nhúc nhích. Lục Thời buông hàm răng ra, ghé lại gần bên tai cậu, thì thầm, "Cậu rất ngọt." Sở Dụ cảm thấy, cậu thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi! Cho tới khi phim chiếu xong, màn hình bắt đầu chạy chữ, Sở Dụ cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ được rốt cuộc mình ngồi trong đây hai tiếng đã xem được những gì. Nam chính trong bộ phim trông như thế nào? Không chú ý. Đi từ rạp chiếu phim ra, thời gian đã có chút muộn, người đi đường ít dần. Đi một đoạn đường, ngón tay Sở Dụ động động, ngón tay nắm lấy áo Lục Thời còn nhanh hơn lí trí của cậu. Lục Thời quay đầu, cậu đón nhận ánh mắt ấy, giọng khàn khàn, "Lục Thời." "Hả?" "Tôi....tôi đói rồi." Nói xong, Sở Dụ cố gắng không chột dạ dời tầm mắt... Lúc nào cậu sẽ đói, có lẽ Lục Thời còn rõ hơn cậu, bây giờ căn bản còn chưa tới thời gian. Con ngươi Lục Thời thâm trầm, buông mắt nhìn Sở Dụ, giống như đang khắc chế điều gì đó. Rất nhanh, cổ tay Sở Dụ bị Lục Thời nắm chặt lấy, kéo cậu ra khỏi con đường sáng đèn, rẽ vào một góc đường âm u không người. Một tay Lục Thời kéo lỏng áo ra, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Dụ, "Bả vai?" Sở Dụ vốn chột dạ, đâu có thể chọn ví trí hút máu, vội vàng gật đầu, "Được." Lục Thời cởi khuy áo ra, kéo cổ áo xuống. Sở Dụ bám trên người Lục Thời, kề sát vai anh, cắn xuống. Máu tươi tràn ra, Sở Dụ nuốt xuống xuôi theo cổ họng, vô thức phát ra âm thanh rất nhỏ. Giây tiếp theo, cái cổ mảnh khảnh của Sở Dụ được Lục Thời đỡ lấy, cậu thuận theo lực từ Lục Thời, lùi về sau hai ba bước, lưng dựa lên bức tường đằng sau. Trong bóng đêm, vết thương trên vai của Lục Thời đang dần dần khép lại. Có hai giọt máu tươi đỏ thẫm chảy uốn lượn xuống, làm nổi bật làn da trắng, màu sắc vừa đậm vừa mê người. Bên ngoài góc tối là người đi đường cùng với ánh sáng rực rỡ. Sở Dụ cảm thấy.....rất kích thích. Trong miệng của cậu là hương vị máu tươi ngọt ngào của Lục Thời, thậm chí trên môi vẫn còn dính máu. Trong góc nhỏ chật hẹp, ánh mắt Lục Thời chuyên chú, anh ôm lấy eo Sở Dụ, áp người lên vách tường, hung hăng hôn xuống. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, toàn là hương vị máu. Lục Thời càng thêm mê muội. Sở Dụ bị hôn tới mức không nói lên lời, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cậu vô thức vươn tay đẩy ra. Lục Thời lại nắm lấy cổ tay đẩy ra của cậu, áp chặt lên vách tường. Hai đôi môi tách ra, khoảng cách chưa tới nửa centimet, giọng Lục Thời chỉ có âm gió, đầy mê hoặc, "Ngoan nào, để tôi hôn một chút."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương