Editor: Gà Trùm Chuồng
Beta: Gà Đệ
Lâm Khoảnh đi vào phòng tắm của cô để tắm rửa sạch sẽ. Lấy một chiếc áo thun và quần đùi từ trong hành lý ra mặc vào. Tuy rằng cậu đã cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng nhưng vẫn không khỏi phát ra tiếng động. Thế nhưng Tống Vi vẫn giống như khi ở [Căn Phòng Yên Tĩnh], ngủ rất sâu, hơi thở cũng không loạn.
Cậu thở dài một tiếng, sau đó nhấc một góc chăn lên rồi nằm lên giường. Nằm sát vào cơ thể ấm áp của cô, những ngày bất an sợ hãi cuối cùng cũng được an ủi.
Đi đường dài vô cùng mệt mỏi, cậu ôm lấy cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tống Vi tỉnh dậy, cô có cảm giác cả người như bị trói buộc lại. “Ưm” một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh hoàn toàn. Nhìn thấy người trước mặt mình, trong nháy mắt cô quên cả hô hấp. Lâm Khoảnh đang ngủ, hơi thở đều đều, bàn tay ôm eo cô vẫn còn chặt.
Trong lòng bỗng dâng lên rất nhiều loại cảm xúc, sợ hãi, buồn bã, vui vẻ… Đều lướt qua, thứ còn đọng lại cuối cùng chỉ là cảm động.
Rõ ràng cậu đang ở thành phố điện ảnh Tây Bắc để đóng phim mà, cậu đến đây khi nào vậy? Bất chấp ngại ngùng, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên quầng thâm dưới mắt cậu, cảm thấy hơi đau lòng.
Chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, Tống Vi nghĩ thông suốt.
Những người mắng cô đó đâu có quan trọng gì? Lâm Khoảnh vì cô mà lặn lội từ Tây Bắc tới thủ đô để tùm cô. Tại sao cô phải vì mấy người tôm tép kia mà làm tổn thương cậu, làm tổn thương chính mình chứ?
Có lẽ là do cậu đang ở bên cạnh cô, cho nên những băn khoăn, sợ hãi trước đây đều biến mất. Thì ra, yêu có thể cho bản thân sức mạnh như vậy. Cô không nhịn được mà mỉm cười, sau đó hôn cậu một chút.
Môi chạm môi, thật mềm.
Trái tim cũng mềm.
Lâm Khoảnh còn chưa mở mắt mà đã ngậm lấy cánh môi đang chuẩn bị rời đi của cô. Cậu giữ chặt eo của cô, ôm vào lòng mình, hai người như dính vào nhau. Môi lưỡi quấn quýt, âm thanh mờ ám vang lên, rơi vào tai Tống Vi, khiến cho cô mặt đỏ tai hồng. Dường như thông qua nụ hôn này có thể truyền đạt được tình yêu của cả hai. Hai người nhiệt tình đụng chạm, không thể kiềm chế được bản thân của mình nữa. Thật lâu sau, mới lưu luyến tách ra.
Hai má nóng lên, môi đỏ ướt át, đôi mắt phủ tầng nước mỏng.
Ngón tay lau đi nước bọt trong suốt ở khóe miệng cô, giọng nói mệt mỏi trở nên nghẹn ngào:
“Đánh lén.”
Cô rũ mắt, khép hờ đôi mi, mỉm cười yếu ớt, sau đó hỏi cậu:
“Anh có muốn nữa không?” Dường như đôi mắt cô cũng biết cười, vừa dịu dàng vừa ngại ngùng.
Ánh mắt Lâm Khoảnh tối sầm lại, nói “muốn”, sau đó nhanh chóng hôn lên môi cô. Tống Vi bị hôn đến nỗi mềm nhũn, thở dốc đẩy cậu ra, lúc này mới có thể hít thở được không khí mới. Toàn thân nóng tới mềm nhũn, lần đầu tiên cô chủ động ôm chặt lấy cậu, mặt áp lên ngực cậu, nghe tiếng tim đập của cậu, cảm thấy vừa an tâm lại ấm áp.
Cô có một suy nghĩ rằng, cô là một con thuyền, trôi dạt nhiều năm, cuối cùng cũng sắp thả neo rồi.
Cô mở miệng, hỏi:
“Anh đến đây lúc nào thế?”
Lâm Khoảnh im lặng trong giây lát, sau đó cau mày nhớ lại:
“Khoảng bốn giờ?”
Bây giờ mới là bảy giờ rưỡi, cậu mới ngủ được ba giờ.
Trái tim đau thắt lại, Tống Vi nói:
“Vậy chúng ta ngủ thêm đi.”
“Chưa nói rõ ràng thì không được ngủ.”
Lâm Khoảnh cúi đầu, đưa tay nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
“Nói cái gì?” Biết rồi mà còn cố tình giả ngu.
“Chỉ là bạn, còn có kẻ thù.” Lâm Khoảnh tốt bụng nhắc nhở cô
Tống Vi đỏ mặt, cảm thấy lời nới nói đó của mình vừa làm tổn thương người khác lại còn trẻ con nữa.
“Bạn bè thì có thể ôm, có thể hôn à?”
Câu chữ mờ ám được cậu nói ra, dường như mỗi chữ đều mang theo độ ấm, nóng tới nỗi khiến Tống Vi cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn luôn rồi.
“Em xin lỗi… Em xin lỗi, em không nên nói như vậy.”
Tống Vi xin lỗi, cô đã nghĩ thông suốt rồi, cho nên không còn cảm thấy ngại ngùng gì nữa.
Lâm Khoảnh nhướng mày, cho rằng cô sẽ còn băn khoăn về những lời đồn đãi vớ vẩn rồi trốn tránh cậu nữa cơ. Không nghĩ rằng cô lại thẳng thắn như vậy. Vốn dĩ cậu cũng không tức giận, mà lúc này trái tim cũng càng mềm hơn.
Cậu dịu dàng nói: “Được rồi.”
Sau đó dón môi mình lên trán cô, coi như nhận lời xin lỗi của cô.
Dường như Tống Vi sắp chết đuối trong biển dịu dàng của cậu rồi. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu, cô xúc động, lại hôn lên môi cậu.
Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. Chỉ là cảm thấy thân mật thế nào cũng không đủ, chỉ muốn ôm cậu, ôm cậu, hôn cậu, hôn cậu mà thôi.
Nụ hôn này có chút thay đổi rồi.
Lâm Khoảnh cảm nhận được sự nhiệt tình và tình cảm của Tống Vi, cậu vui mừng tới nỗi nghĩ tới việc nuốt cô xuống bụng mình luôn.
Cậu trở mình, đè Tống Vi xuống. Bàn tay nóng bóng lần theo vòng eo của cô xuống, chạm tới bụng nhỏ, ngón tay cậu vén áo lên. Thấy cô không có phản kháng, cậu lớn mật hơn, trực tiếp kéo áo lên tận ngực, lộ ra bụng nhỏ không chút mỡ thừa.
Tống Vi thở dốc, cơ thể hơi run rẩy.
Cho dù kế tiếp đây xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn ngăn cản.
Nếu là cậu, cô đều sẽ giao phó cho cậu, bởi vì ngoài cậu ra, cô không biết mình còn yên tâm cho ai nữa.
Cô có thói quen không mặc nội y khi ngủ. Cô ôm cổ cậu, chủ động hôn cậu, bộ ngực no dủ dán lên người cậu, động tác có tính ám chỉ.
Trái tim rung động, giọng Lâm Khoảnh khàn khàn:
“Tống Vi.”
“Lâm Khoảnh.”
“Anh yêu em.”
“Em biết.”
...
Quầng áo bị cởi ra sạch sẽ, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau.
Chiếc gối thêu hoa bị đè xuống, trên bông hoa hồng là hai bàn tay, mười ngón tay nắm chặt.
Hai đóa hồng mai trước ngực cô được cậu ngậm trong miệng, cậu liếm mạnh một cái sau đó mới lưu luyến buông ra, một cái tay khác bóp nhẹ eo cô. Tiếp đó rời xuống phía dưới, cách một lớp vải dệt cậu cũng có thể cảm nhận sự ẩm ướt của nơi đó, không khó để tượng tượng sau lớp vải ấy là cảnh tượng như thế nào.
Tống Vi cố nén tiếng rên rỉ, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, nhưng tiếng thở dốc dồn dập kia như đang tốt cáo trạng thái động tình của cô lúc này.
Tiếng sau nhanh hơn tiếng trước, tựa như đang thúc giục.
Lâm Khoảnh kéo quần lót của mình xuống, gậy th*t đã ngẩng cao đầu, đỉnh hơi ướt, tràn ra một chút tinh dịch trong suốt. Tống Vi nheo mắt nhìn cậu, hai má đỏ bừng. Cô không dám nhìn xuống phía dưới người cậu, vậy mà gậy th*t kia vẫn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Lâm Khoảnh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tiếp đó thở dài.
Chuyện thảm nhất là gì? Không phải là mì ăn liền không có gói gia vị, mà là làm tình không có áo mưa.
“Không sao đâu, có thể mà.”
Tống Vi biết cậu suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ nói vậy, sau đó nắm chặt lấy tay cậu.
Đôi đồng tử của Lâm Khoảnh co rút, vẻ mặt kinh ngạc.
Rồi sau đó, lại cảm thấy trái tim mình vô cùng mềm mại.
“Em thật tốt.”
“Nếu là….” Tống Vi mấp máy môi.
“Chúng ta lập tức kết hôn.”
Lâm Khoảnh nói không cần chút suy nghĩ, tựa như đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Hốt mắt Tống Vi đỏ lên, cô hít hít mũi, cố nén giọt nước mắt, cắn cắn môi, nói:
“Em yêu anh.”
Khi vừa đi vào, cả hai người đồng thời thở dài một tiếng. Tựa như cuối cùng cũng đạt được khát vọng bấy lâu nay, tiếng thở dài ấy là thỏa mãn cùng thoải mái.
Lâm Khoảnh giữ eo cô, sau đó thúc một cái, chạm tới nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Bụng Tống Vi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh nức nở yêu kiều. Giống như là được ủng hộ, Lâm Khoảnh rút gậy th*t của mình ra, trên thân gậy màu hồng nhạt dính đầy vệt nước, sau đó cậu lại cắn răng đẩy vào bên trong.
Cậu vuốt ve mặt cô, làn da trắng nõn đã nhuộm thành màu hồng nhạt, cậu thở dốc bên tai cô.
Tống Vi không biết mình đang ở đâu, cả cơ thể tựa như đang bốc cháy. Cô mở hai chân ra, vòng lên eo của Lâm Khoảnh, để cậu càng vào càng sâu.
“Chị Vi.” Cậu gọi cô, sau đó lập tức cắm vào.
Bên trong cô ướt vô cùng, cô kêu lên một tiếng, sướng tới mức muốn rơi lệ.
“Em đóng phim rất giỏi, nhưng mà… Đóng phim là đóng phim. Cảnh em cao trào trên phim đâu thể đẹp bằng dáng vẻ hiện tại, đúng không?”
Vài câu vài chữ nhưng nói rõ ràng tình cảm nóng bỏng của cậu.
Ngón tay lướt qua chóp mũi và cánh môi mềm mại của cô.
Đầu óc Tống Vi lúc này vô cùng hỗn độn, một lát sau cô mới phản ứng, dịu dàng nói:
“Không giống nhau.”
Sao có thể giống nhau được chứ?
Dáng vẻ hiện tại chỉ để cho anh nhìn, Tống Vi thầm nói trong lòng.
Cậu giữ chặt eo cô, điên cuồng ra vào. Đã biết mùi vị của việc làm tình rồi, Lâm Khoảnh ôm Tống Vi, làm thêm một lần rồi lại một lần nữa.
...
Hơn một tháng sau.
Tống Vi tham dự một sự kiện ra mắt của nhãn hiệu nào đó.
Phóng viên không chờ nổi mà gấp gáp đưa microphone lên cao, hỏi cô:
“Mấy ngày trước có hình ảnh cô và một người đàn ông cùng nhau trở về khách sạn, đối với chuyện này cô có gì muốn nói không?”
Ngày hôm ấy, Lâm Khoảnh lại từ thành phố điện ảnh Tây Bắc trở về Bắc Kinh thăm cô. Lúc đó cô đang ở thành phố lân cận để thử vai cho một nhân vật. Sau đó cùng cậu trở về khách sạn. Lại không nghĩ tới chuyện sẽ bị đám chó săn chụp được.
Tống Vi hít một hơi thật sâu, nhìn phóng viên quen thuộc kia, cười đoan trang, nói:
“Tôi vẫn nhớ cô.”
“Người đàn ông ấy là Lâm Khoảnh. Chúng tôi không phải bạn bè, cùng không phải kẻ thù, mà là vợ chồng.”
Nói năng vô cùng có khí phách.
Tựa như một cơn sấm khiến cho bầu không khí đột ngột yên tĩnh. Trái tim người đại diện sắp nhảy ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi….”
Dường như Tống Vi còn sợ mọi người không tin, cô giơ tay phải lên, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương. Thật ra là cô chỉ muốn khoe tình yêu của mình một chút thôi. Cho nên cô mỉm cười, nhìn thẳng vào ống kính lớn nhất kia, dáng vẻ xinh và tự tin.
Lâm Khoảnh nhấn mở bức ảnh kia, nhìn một hồi lâu, sau đó lưu vào máy, đặt làm hình nền.
Tiếp đó, cậu lên Weibo tuyên bố…
Vợ anh là người đẹp nhất. @ Tống Vi
Căn Phòng Yên Tĩnh - Tịch Bát Gia Tử
Chương 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương