Cảnh Báo Rung Động
Chương 51: Hối lỗi
Nói xong, cô quay sang nhìn Giang Trục rồi bổ sung thêm: “Tình cảm giữa bố mẹ em rất tốt đấy, anh đừng nuôi cái ý định làm kẻ thứ ba đấy nữa.”
Giang Trục: “...”
Anh cạn lời mất vài giây, nói tiếp: “Anh muốn làm kẻ thứ tư.”
“?”
Tống Linh Linh ngây người, hai mắt trừng lớn không thèm quay lại.
Giang Trục nở nụ cười, nói nhỏ: “Người thứ tư trong gia đình em, cái này có được không?”
“....”
Lúc này Tống Linh Linh mới kịp phản ứng lại.
Ý của Giang Trục là, muốn trở thành thành viên thứ tư trong nhà cô.
Cô trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào mắt Giang Trục rồi lại cúi đầu uống một ngụm coca ấm: “Vậy thì anh cứ mơ đi.”
Giang Trục: “.”
Hai người đùa giỡn với nhau một hồi, đợi tới giờ chiếu phim.
Khoảng thời gian này khá là đông người, Tống Linh Linh và Giang Trục đợi cho sau khi mọi người đã vào gần hết rồi lặng lẽ đi vào trong rạp chiếu phim.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Linh Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trục nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô thì không khỏi bật cười: “Căng thẳng tới vậy sao?”
Tống Linh Linh liếc nhìn anh: “Anh không sợ bị người khác biết à?”
“Biết gì cơ?” Giang Trục cúi đầu, nương theo ánh sáng chiếu từ màn hình lớn để nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, biểu cảm bình tĩnh như không thấy việc cùng cô tới rạp chiếu phim là chuyện gì lạ cả.
Nhắc tới đây, Tống Linh Linh khẽ lắc đầu: “Không có gì.’
Cô không nói nhưng Giang Trục vẫn biết cô đang nghĩ gì.
Anh khoan thai nói: “Anh theo đuổi em có phải chuyện gì phạm pháp đâu, không cần phải sợ người khác biết.”
Tống Linh Linh ngây người, vành tai hơi đỏ lên.
Cô mím môi, vờ như không nghe thấy: “Xem phim đi.”
“...”
Bộ phim hôm nay hai người xem là một bộ phim liên quan tới khoa học viễn tưởng.
Đây là phim Tống Linh Linh muốn xem.
Cô rất hứng thú với phim ảnh, từ thể loại tình yêu ngọt ngào cho tới khoa học viễn tưởng, huyền huyễn… Cô đều xem cả.
Lúc trước bạn bè còn đặt biệt danh cho cô là mọt phim.
Phim kể về câu chuyện thời không song song va chạm nhau, tuyến tình cảm của nam nữ chính diễn không quá dài nhưng lại che giấu rất nhiều tình tiết.
Quan trọng hơn cả đó là, nam diễn viên thì đẹp trai, nữ diễn viên cũng rất xinh đẹp.
Cô xem phim nhưng cũng rất chú trọng tới nhan sắc. Có đôi khi kỹ thuật diễn sẽ khiến cô quên đi yêu cầu về nhan sắc, thế nhưng ở ánh mắt đầu tiên, cái gây ấn tượng nhất cho cô vẫn là vẻ bề ngoài.
Lượng người xem phim không nhiều, thế nhưng những đoạn cao trào ngắn cũng đủ để khiến cho người xem phải kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Tống Linh Linh cũng bị kỹ thuật quay và cách thể hiện cốt truyện của đạo diễn khiến cho kinh ngạc.
Xem được một hồi thì cô có vài chỗ cô không hiểu. Nghĩ nghĩ, cô nhân lúc phim tới đoạn không quan trọng lắm thì quay sang hỏi người ngồi cạnh.
“Câu nói hồi nãy, có phải là có thâm ý gì không?”
Giang Trục: “Hửm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn biểu cảm mờ mịt của anh, Tống Linh Linh hoài nghi: “Anh không xem sao?”
“Có xem” Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh thấy ánh mắt anh nhìn mình có hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
“Vậy anh không nghe thấy câu nói hồi nãy của nữ chính sao?”
Giang Trục liếc nhìn cô: “Đúng vậy.”
Tống Linh Linh không nói gì: “Được rồi, vậy đợi xem xong thì em lên mạng xem mọi người phân tích vậy.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Giang Trục nâng tay day mi: “Em thích bộ phim này lắm sao?”
“Trước mắt thì cũng tạm.” Tống Linh Linh nghiêng đầu: “Anh không thích sao?”
Giang Trục: “Không phải.”
Chỉ là anh không nghĩ tới việc đi xem phim cùng Tống Linh Linh lại có trải nghiệm như vậy. Cô xem rất chăm chú, căn bản là không hề chú ý gì đến người ngồi cạnh.
Giang Trục nhìn sườn mặt cô, khó khăn lắm mới có thể ép bản thân chuyển ánh mắt về phía màn hình lớn.
Anh không ngờ là lúc bị cô hỏi, mình lại không thể trả lời được.
- --
Sau khi phim chiếu xong, Tống Linh Linh và Giang Trục đi ra khỏi rạp, vừa đi vừa bàn luận về cốt truyện.
Tới lúc hai người đến bãi đỗ xe, cô vẫn còn băn khoăn về bộ phim hồi nãy.
Giang Trục lái xe đưa cô về nhà.
Đến tận tiểu khu nhà cô, hai người vẫn còn đang bàn về bộ phim, anh rất kiên nhẫn mà giải thích cho cô.
Nghe xong, Tống Linh Linh mới nhận ra là mình đã bỏ sót một vài chi tiết nhỏ.
Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến nhà em rồi?’
Xe Giang Trục đã tắt máy từ lâu.
Anh ừm một tiếng, cười nhìn cô: “Còn chỗ nào chưa hiểu nữa không?”
“....”
Tống Linh Linh khó xử: “Sao anh không nhắc em...”
Giang Trục cười, anh nhìn gương mặt cô được chiếu sáng ấm áp bởi ánh sáng từ ngọn đèn đường.
“Sao phải nhắc em chứ?”
Tống Linh Linh muốn nói là anh nên nhắc mình xuống xe về nhà.
Cô còn chưa nói ra lời thì Giang Trục đã lên tiếng trước: “Không muốn nhắc em.”
Tống Linh Linh ngây người.
“Hả?”
Giang Trục nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô thì không khỏi thấy bất lực, anh thở dài, giọng nói trầm thấp: “Em đang giả ngốc hay là do không hiểu thật vậy?”
Anh cúi người, tiến tới gần, ánh mắt dừng trên đôi gò má của cô: “Anh muốn ở cạnh em lâu hơn chút nữa.”
Mặc dù chỉ là bàn luận về cốt truyện phim, thế thì cũng tốt hơn là phải xa cô.
Tống Linh Linh hơi giật mình.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Giang Trục, cô có hơi hoảng hốt.
Tiếp xúc với anh một thời gian dài, cô nhận ra rằng việc Giang Trục muốn theo đuổi và nói thích mình là hoàn toàn nghiêm túc.
Chỉ có điều, trong lòng cô vẫn có rào cản mà cô không thể vượt qua.
Mỗi khi cô xúc động muốn nói ra lời đồng ý với anh thì rào cản đó sẽ luôn xuất hiện.
Đột nhiên Giang Trục giúp cô cởi dây an toàn, rồi nói: “Đi thôi nào.”
“Để anh đưa em lên nhà.”
“...”
Tống Linh Linh gật đầu, theo chân anh xuống xe.
Màn đêm yên tĩnh, trong tiểu khu không còn nhiều nhà sáng đèn, hai bên đường là những ánh đèn chiếu sáng ấm áp.
Tới cửa thang máy, Tống Linh Linh quay đầu lại nhìn Giang Trục: “Anh không cần phải lên đâu, Miểu Miểu đang ở nhà em.”
Giang Trục ngừng bước: “Mai em đi Ninh Thành sao?”
“Tối mai đi.” Tống Linh Linh đáp.
Ngày mai cô phải tới Ninh Thành để quay quảng cáo, đây là lịch trình mà Đường Vân Anh đã nói cho cô từ trước.
Cô quay quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm dưỡng da trong nước.
Giang Trục gật đầu: “Vậy em chú ý an toàn nhé.”
Tống Linh Linh cười: “Em biết rồi.”
Cửa thang máy mở ra, cô bước một chân vào, nghĩ ngợi một hồi rồi lại lùi ra.
Giang Trục khó hiểu nhìn cô.
Tống Linh Linh quay đầu nhìn anh: “Em muốn nói với anh chuyện này.”
Giang Trục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Em nói đi.”
Tống Linh Linh nhíu mày, cũng không biết nên lên tiếng như thế nào.
Nhưng cô ấy là người không gỡ được nút thắt trong lòng thì sẽ luôn canh cánh về nó.
“Anh còn nhớ, lúc quay “Hẻm nhỏ” đã mắng em vài lần không?” Tống Linh Linh tìm được câu hỏi để mở đầu.
Nhưng cô không nghĩ tới là câu hỏi này đã khiến Giang Trục cứng họng, không đáp lại được.
Vì bị hỏi bất ngờ, Giang Trục nhất thời không đáp lại được.
Anh ngập ngừng một hồi, đối mặt với cô rồi nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”
Tống Linh Linh chấp nhận lời xin lỗi của anh: “Thật ra em không sợ bị mắng, hơn nữa, em biết anh nói vậy là do em không nhập diễn được...”
Cô dừng lại rồi nhìn về phía Giang Trục: “Nhưng em cực kỳ không thích việc bị đem ra so sánh với người khác.”
Biểu cảm của Giang Trục cứng lại.
Tống Linh Linh nhìn anh, không được tự nhiên mà li3m môi: “Không biết anh còn nhớ hay không, anh đã so sánh em với Vu Tịnh.”
Tống Linh Linh sẽ không thù dai việc Giang Trục mắng mình, tuy lúc đó đúng thật là cô có hơi giận, nhưng phần lớn lại là hối hạn. Cô có ghi thù, nhưng không lâu.
Chỉ có duy nhất chuyện này là cô cứ mãi canh cánh trong lòng.
Cảm giác này giống hệt với việc bị ba mẹ đem ra so sánh với đứa nhỏ nhà hàng xóm vậy.
May là lúc nhỏ Tống Linh Linh không phải trải qua chuyện như vậy, ba mẹ cô cũng sẽ không bao giờ hành xử như vậy.
Nhưng đến lúc đi học thì cô đã từng bị thầy giáo đem ra so sánh với bạn học khác. Chính vì vậy nên cô mới trở nên rất nhạy cảm với những chuyện tương tự như vậy.
Lời nói ngừng lại, cả hai người đứng trước cửa thang máy đều cảm nhận được không khí quá mức tĩnh lặng này.
Lúc lâu sau, khi Tống Linh Linh nghĩ rằng Giang Trục sẽ không trả lời mình nữa thì anh lại đột nhiên lên tiếng.
Ánh đèn mờ tối chiếu trên hành lang tầng một khiến cho Tống Linh Linh nhìn rõ được tia hối hận trên gương mặt Giang Trục.
Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, dùng giọng nói đã khàn đặc đi để chân thành nói lời xin lỗi cô: “Là lỗi của anh.” Giang Trục thật sự không ngờ rằng bản thân mình đã làm tổn thương cô tới vậy, “Là do anh không có suy nghĩ thấu đáo.”
Anh cúi đầu, không lên tiếng bao biện cho những hành động lúc trước của mình.
Tống Linh Linh ừm một tiếng: “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh đấy.”
Cô hơi ngập ngừng, song cũng không muốn nói thêm với Giang Trục nữa nên nâng tay chỉ lên trên: “Em về trước đây, anh lái xe về cẩn thận.”
Giang Trục nghẹn lời: “Ừm.”
Nhìn cô đi vào thang máy rồi đợi tới lúc số tầng dừng lại trước tầng nhà cô rồi mới rời ánh mắt đi.
Anh ngây người chốc lát, sau đó đi ra ngoài.
Tới cửa tiểu khu, Giang Trục tựa người vào xe, châm một điếu thuốc.
Anh không nghiện thuốc lá, chỉ là đôi khi phải quay phim tới đêm muộn hoặc gặp phải đoạn kịch bản khó quay thì mới hút một điếu thuốc để lấy tinh thần mà thôi.
Lúc này, anh chợt nhớ tới lúc ở phim trường.
Giang Trục còn nhớ rõ lời nói vô tâm của mình lúc đó.
Tuy không phải cố ý, nhưng đúng là anh đã nói những lời đó.
Khói thuốc vờn quanh.
Giang Trục nhìn về phía tiểu khu, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt uất ức của Tống Linh Linh khi đó. Nước mắt của cô chỉ chực chờ rơi xuống, cảnh tượng đó vẫn liên tục phát đi phát lại trong đầu anh.
Giang Trục nghiến chặt hàm.
Mày đúng là một tên khốn!
Giang Trục tự nhủ.
- ------
Về tới nhà, Tống Linh Linh tắm rửa xong thì bò lên giường nằm.
Thịnh Vân Miểu đang xem gameshow, cô ấy nằm trên giường cười ngặt nghẽo.
Cô nhìn chằm chằm vào cô ấy, trước mắt lại hiện lên vẻ mặt của Giang Trục khi cô nói ra những lời kia, ánh mắt anh lóe lên tia hối hận và đôi phần ảm đạm.
Tống Linh Linh không dám chắc là vấn đề mình nói ra hồi nãy có xúc phạm tới lòng tự trọng của anh hay không.
Cô cảm thấy, Giang Trục không phải hạng người nhỏ nhen, nhưng cũng lo sợ rằng cách thức mình đề cập tới vấn đề kia chưa được chính xác. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Nghĩ ngợi một hồi, cô giành lấy điện thoại trong tay Thịnh Vân Miểu: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”
Thịnh Vân Miểu vẫn còn ngây ngốc: “Chuyện gì cơ?”
Cô ấy chọc tay cô: “Trả điện thoại cho tớ trước đã!”
Tống Linh Linh: “Không được, cậu giúp tớ phân tích trước đã, rồi tớ trả cho.”
Thịnh Vân Miểu cạn lời: “Thôi được rồi.”
Cô ấy thở dài: “Cậu hỏi đi, cậu với Giang Trục thành đôi rồi à?”
“...Không có.”
Tống Linh Linh cắn môi: “Tớ vừa nói với Giang Trục một chuyện.”
Thịnh Vân Miểu nhướn mày: “Chuyện gì cơ?”
Tống Linh Linh: “Cậu có còn nhớ chuyện lúc ở phim trường, anh ấy so sánh tớ với Vu Tịnh không? Còn nói là Vu Tịnh nhập diễn nhanh hơn tớ nhiều.”
“....”
Thịnh Vân Miểu cố nhớ lại, sau đó gật đầu: “Có nhớ, cậu nói với Giang Trục rồi hả?”
Cô ấy lập tức đoán ra: “Sau đó thì sao?”
Tống Linh Linh lắc đầu: “Tớ nói chuyện này với anh ấy rồi.”
Cô tiếp: “Tớ không muốn để chuyện này trở thành cái gai trong lòng mình.”
Càng không muốn để chuyện này trở thành dải ngăn cách giữa hai người.
Tống Linh Linh hiểu rõ, bản thân mình cũng có tình cảm với Giang Trục, cô thích Giang Trục.
Nhưng mỗi lần muốn nói ra lời đồng ý với anh thì cô đều không khỏi nhớ lại chuyện anh đã từng đem mình ra so sánh với nữ diễn viên khác. Vậy nên cô nghĩ, nếu mình không nói ra chuyện này trước khi đồng ý với anh thì bản thân sẽ không cam tâm tình nguyện cho lắm.
Thịnh Vân Miểu cũng hiểu được cách làm này của Tống Linh Linh, cô không nhẫn nhịn mà nói thẳng ra như này mới là cách làm đúng đắn.
Chỉ có điều, cô ấy có hơi tò mò về phản ứng của Giang Trục.
“Vậy Giang Trục nói như nào?”
“Anh ấy xin lỗi tớ.”
“?...”
Thịnh Vân Miểu hoang mang một hồi: “Sau đó thì?”
Tống Linh Linh: “Sau đó thì tớ về nhà.”
Thịnh Vân Miểu không thể tin được mà nhìn cô: “Chỉ có vậy? Cậu không nói thêm gì nữa sao? Giang Trục cũng thế?”
“Ừm.” Tống Linh Linh khó hiểu: “Còn phải nói thêm gì nữa hả?”
Thịnh Vân Miểu nhìn vẻ mặt này của cô mà đầu nhức ong ong.
“Tớ cũng không rõ lắm, nhưng tớ thấy, phản ứng của Giang Trục như vậy là hơi kỳ lạ đó.” Cô ấy thì thầm, “Cậu nói thử xem, có khi nào Giang Trục lại nghĩ là cậu đang từ chối anh ấy thêm lần nữa không?”
Tống Linh Linh mù mịt: “Vậy sao?”
Cô không hề có ý đó.
Thịnh Vân Miểu không tiếp xúc nhiều với Giang Trục nên không hiểu về anh lắm: “Tớ biết đâu được.”
Căn phòng chìm vào im ắng.
Tống Linh Linh đau đầu: “Đó là tớ chủ động muốn nói trước với anh ấy chứ đâu có ý muốn từ chối đâu? Tớ chỉ muốn anh ấy nói xin lỗi tớ thôi mà.”
“Dừng!” Thịnh Văn Miểu liếc nhìn cô: “Này cứ làm như là lời xin lỗi của anh ta đáng giá lắm ấy, cậu cứ để anh ta tự mình sám hối mấy hôm đi.”
Cô ấy hầm hừ: “Lúc trước anh ta khiến cậu phải khóc, giờ chẳng nhẽ cậu lại không để anh ta khóc mấy ngày được?”
“.”
Tống Linh Linh do dự nói: “Chắc là anh ấy sẽ không khóc đâu.’
“Vậy để anh ta phải hối hận vì lúc trước đã đối xử với cậu như vậy đi.” Chuyên gia dỏm về chuyện tình cảm Thịnh Vân Miểu lại bắt đầu online: “Dù sao cũng phải dạy cho anh ta một bài học, để anh ta nhớ kỹ chuyện này.”
Tống Linh Linh chần chừ: “Thật ra cũng không cần phải nói xin lỗi, chỉ là chuyện này rất quan trọng với tớ mà thôi.”
“Chứ còn gì nữa!” Thịnh Vân Miểu liếc nhìn cô: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, giờ ngồi đợi sau này Giang Trục đối tốt với cậu hơn nữa là được rồi!”
Cô ấy giành lại điện thoại: “Cậu xem gameshow cùng tớ đi, cho Giang Trục sang một bên đi nào.”
“... Ừm.”
- -----
Phía bên kia.
Sau khi Giang Trục về tới nhà, anh báo cho Tống Linh Linh một tiếng trước rồi mới đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này Giang Du Bạch đang ở thư phòng.
Thấy người đứng trước cửa phòng, anh ấy nhìn lên: “Tìm anh đây có việc gì hả?”
Giang Trục: “Vợ anh đâu rồi?”
Giang Du Bạch: “Đang trong phòng ngủ, em tìm cô ấy sao?”
“Tìm anh.”
Giang Du Bạch nhìn anh, thấy sắc mặt em trai có hơi suy sụp thì bất ngờ hỏi: “Tìm anh làm gì?”
“Uống với em vài ly đi.”
“...”
Hai người cùng đi tới quầy rượu.
Giang Trục đang định giơ tay lấy một chai trông có vẻ là rượu ngon ra thì đã bị Giang Du Bạch thì thầm nhắc nhở: “Đó là của Thẩm Điệp.”
Giang Trục: “Của Thẩm Điệp thì không được uống à?”
“Không được.” Giang Du Bạch thẳng thắn, chọn một chai rẻ tiền hơn rồi nói: “Em uống cái này đi.”
Giang Trục nhìn anh ấy hồi lâu rồi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
“Mở đi.”
Giang Du Bạch không thèm để bụng chuyện anh sai sử mình.
Anh ấy rót cho Giang Trục một ly rồi hỏi: “Lại bị Tống Linh Linh từ chối rồi?”
Giang Trục uống một hơi cạn sạch rồi mới lên tiếng: “Em hỏi anh chuyện này.”
“Nói đi.” Giang Du Bạch uống một ngụm nước trắng.
Giang Trục: “Nếu như anh lỡ mắng Thẩm Điệp, vậy anh phải làm sao để được chị ấy tha thứ?”
Nghe vậy, Giang Du Bạch dùng biểu cảm như đang nhìn kẻ say mà nhìn anh. Anh ấy ghé sát hỏi: “Em mắng Tống Linh Linh à?”
Giang Trục nhíu mày: “Giờ em đang hỏi anh cơ mà.”
“Ồ.” Giang Du Bạch lại uống thêm ngụm nước nữa, bình tĩnh đáp lời: “Nếu như anh mắng Thẩm Điệp, vậy thì khả năng cao là giờ bọn anh đang ở Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn đấy.”
“....”
Giang Trục trầm mặc.
Giang Du Bạch nhìn anh: “Nhưng sao em lại mắng Tống Linh Linh vậy?”
Giang Trục thành thật nói: “Vào lúc đóng phim.”
“Vậy thì không tính là mắng đâu.” Giang Du Bạch gắng an ủi anh: “Làm đạo diễn thì như vậy là bình thường mà.”
Hơn nữa, Giang Trục cũng thuộc hàng đạo diễn mặt lạnh từ tước, còn là kiểu đạo diễn sẽ rất nghiêm túc mà phân tích cho diễn viên của mình nữa. Tuy Giang Du Bạch không mấy khi tới phim trường, thế nhưng anh hiểu được thằng em nhà mình.
Giang Trục: “Còn nghiêm trọng hơn việc làm mặt lạnh nữa.”
Giang Du Bạch chần chờ: “Ví dụ như?”
Giang Trục uống rượu, sau đó tự rót thêm cho mình một ly.
Đột nhiên anh quay sang, phát hiện Giang Du Bạch vẫn đang uống nước thì liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao anh không uống rượu?”
Giang Du Bạch tỏ vẻ đứng đắn đáp: “Anh đâu có gây nên tội lỗi gì với vợ mình đâu.”
Vậy nên không cần mượn rượu giải sầu.
Giang Trục nghẹn họng, cảm thấy việc mình chọn anh ấy tới uống rượu cùng là quyết định sai lầm.
“Nói nghe xem nào.” Giang Du Bạch gõ bàn: “Em làm gì Tống Linh Linh rồi, để anh còn nghĩ cách giúp cho.”
Giang Trục im lặng hồi lâu, sau đó thành thật kể lại.
“Em so sánh cô ấy với một nữ diễn viên khá có năng lực.”
Nghe xong, Giang Du Bạch dùng ánh mắt nhìn kiểu người không cứu nổi nữa để nhìn anh.
Anh ấy vỗ vai Giang Trục rồi thở dài nói: “Anh rút lại lời vừa nói nhé.”
Kiểu này thì anh ấy không giúp nổi.
Anh ấy nhìn Giang Trục: “Em tự mình giải quyết đi nhé!”
“....”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trục: Có phải là anh ruột không đó?
Thẩm Điệp: Trả chồng chị về đây!!!
Giang Trục: “...”
Anh cạn lời mất vài giây, nói tiếp: “Anh muốn làm kẻ thứ tư.”
“?”
Tống Linh Linh ngây người, hai mắt trừng lớn không thèm quay lại.
Giang Trục nở nụ cười, nói nhỏ: “Người thứ tư trong gia đình em, cái này có được không?”
“....”
Lúc này Tống Linh Linh mới kịp phản ứng lại.
Ý của Giang Trục là, muốn trở thành thành viên thứ tư trong nhà cô.
Cô trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào mắt Giang Trục rồi lại cúi đầu uống một ngụm coca ấm: “Vậy thì anh cứ mơ đi.”
Giang Trục: “.”
Hai người đùa giỡn với nhau một hồi, đợi tới giờ chiếu phim.
Khoảng thời gian này khá là đông người, Tống Linh Linh và Giang Trục đợi cho sau khi mọi người đã vào gần hết rồi lặng lẽ đi vào trong rạp chiếu phim.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tống Linh Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trục nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của cô thì không khỏi bật cười: “Căng thẳng tới vậy sao?”
Tống Linh Linh liếc nhìn anh: “Anh không sợ bị người khác biết à?”
“Biết gì cơ?” Giang Trục cúi đầu, nương theo ánh sáng chiếu từ màn hình lớn để nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, biểu cảm bình tĩnh như không thấy việc cùng cô tới rạp chiếu phim là chuyện gì lạ cả.
Nhắc tới đây, Tống Linh Linh khẽ lắc đầu: “Không có gì.’
Cô không nói nhưng Giang Trục vẫn biết cô đang nghĩ gì.
Anh khoan thai nói: “Anh theo đuổi em có phải chuyện gì phạm pháp đâu, không cần phải sợ người khác biết.”
Tống Linh Linh ngây người, vành tai hơi đỏ lên.
Cô mím môi, vờ như không nghe thấy: “Xem phim đi.”
“...”
Bộ phim hôm nay hai người xem là một bộ phim liên quan tới khoa học viễn tưởng.
Đây là phim Tống Linh Linh muốn xem.
Cô rất hứng thú với phim ảnh, từ thể loại tình yêu ngọt ngào cho tới khoa học viễn tưởng, huyền huyễn… Cô đều xem cả.
Lúc trước bạn bè còn đặt biệt danh cho cô là mọt phim.
Phim kể về câu chuyện thời không song song va chạm nhau, tuyến tình cảm của nam nữ chính diễn không quá dài nhưng lại che giấu rất nhiều tình tiết.
Quan trọng hơn cả đó là, nam diễn viên thì đẹp trai, nữ diễn viên cũng rất xinh đẹp.
Cô xem phim nhưng cũng rất chú trọng tới nhan sắc. Có đôi khi kỹ thuật diễn sẽ khiến cô quên đi yêu cầu về nhan sắc, thế nhưng ở ánh mắt đầu tiên, cái gây ấn tượng nhất cho cô vẫn là vẻ bề ngoài.
Lượng người xem phim không nhiều, thế nhưng những đoạn cao trào ngắn cũng đủ để khiến cho người xem phải kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Tống Linh Linh cũng bị kỹ thuật quay và cách thể hiện cốt truyện của đạo diễn khiến cho kinh ngạc.
Xem được một hồi thì cô có vài chỗ cô không hiểu. Nghĩ nghĩ, cô nhân lúc phim tới đoạn không quan trọng lắm thì quay sang hỏi người ngồi cạnh.
“Câu nói hồi nãy, có phải là có thâm ý gì không?”
Giang Trục: “Hửm?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn biểu cảm mờ mịt của anh, Tống Linh Linh hoài nghi: “Anh không xem sao?”
“Có xem” Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh thấy ánh mắt anh nhìn mình có hơi kỳ lạ, nhưng kỳ lạ chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
“Vậy anh không nghe thấy câu nói hồi nãy của nữ chính sao?”
Giang Trục liếc nhìn cô: “Đúng vậy.”
Tống Linh Linh không nói gì: “Được rồi, vậy đợi xem xong thì em lên mạng xem mọi người phân tích vậy.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Giang Trục nâng tay day mi: “Em thích bộ phim này lắm sao?”
“Trước mắt thì cũng tạm.” Tống Linh Linh nghiêng đầu: “Anh không thích sao?”
Giang Trục: “Không phải.”
Chỉ là anh không nghĩ tới việc đi xem phim cùng Tống Linh Linh lại có trải nghiệm như vậy. Cô xem rất chăm chú, căn bản là không hề chú ý gì đến người ngồi cạnh.
Giang Trục nhìn sườn mặt cô, khó khăn lắm mới có thể ép bản thân chuyển ánh mắt về phía màn hình lớn.
Anh không ngờ là lúc bị cô hỏi, mình lại không thể trả lời được.
- --
Sau khi phim chiếu xong, Tống Linh Linh và Giang Trục đi ra khỏi rạp, vừa đi vừa bàn luận về cốt truyện.
Tới lúc hai người đến bãi đỗ xe, cô vẫn còn băn khoăn về bộ phim hồi nãy.
Giang Trục lái xe đưa cô về nhà.
Đến tận tiểu khu nhà cô, hai người vẫn còn đang bàn về bộ phim, anh rất kiên nhẫn mà giải thích cho cô.
Nghe xong, Tống Linh Linh mới nhận ra là mình đã bỏ sót một vài chi tiết nhỏ.
Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến nhà em rồi?’
Xe Giang Trục đã tắt máy từ lâu.
Anh ừm một tiếng, cười nhìn cô: “Còn chỗ nào chưa hiểu nữa không?”
“....”
Tống Linh Linh khó xử: “Sao anh không nhắc em...”
Giang Trục cười, anh nhìn gương mặt cô được chiếu sáng ấm áp bởi ánh sáng từ ngọn đèn đường.
“Sao phải nhắc em chứ?”
Tống Linh Linh muốn nói là anh nên nhắc mình xuống xe về nhà.
Cô còn chưa nói ra lời thì Giang Trục đã lên tiếng trước: “Không muốn nhắc em.”
Tống Linh Linh ngây người.
“Hả?”
Giang Trục nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô thì không khỏi thấy bất lực, anh thở dài, giọng nói trầm thấp: “Em đang giả ngốc hay là do không hiểu thật vậy?”
Anh cúi người, tiến tới gần, ánh mắt dừng trên đôi gò má của cô: “Anh muốn ở cạnh em lâu hơn chút nữa.”
Mặc dù chỉ là bàn luận về cốt truyện phim, thế thì cũng tốt hơn là phải xa cô.
Tống Linh Linh hơi giật mình.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Giang Trục, cô có hơi hoảng hốt.
Tiếp xúc với anh một thời gian dài, cô nhận ra rằng việc Giang Trục muốn theo đuổi và nói thích mình là hoàn toàn nghiêm túc.
Chỉ có điều, trong lòng cô vẫn có rào cản mà cô không thể vượt qua.
Mỗi khi cô xúc động muốn nói ra lời đồng ý với anh thì rào cản đó sẽ luôn xuất hiện.
Đột nhiên Giang Trục giúp cô cởi dây an toàn, rồi nói: “Đi thôi nào.”
“Để anh đưa em lên nhà.”
“...”
Tống Linh Linh gật đầu, theo chân anh xuống xe.
Màn đêm yên tĩnh, trong tiểu khu không còn nhiều nhà sáng đèn, hai bên đường là những ánh đèn chiếu sáng ấm áp.
Tới cửa thang máy, Tống Linh Linh quay đầu lại nhìn Giang Trục: “Anh không cần phải lên đâu, Miểu Miểu đang ở nhà em.”
Giang Trục ngừng bước: “Mai em đi Ninh Thành sao?”
“Tối mai đi.” Tống Linh Linh đáp.
Ngày mai cô phải tới Ninh Thành để quay quảng cáo, đây là lịch trình mà Đường Vân Anh đã nói cho cô từ trước.
Cô quay quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm dưỡng da trong nước.
Giang Trục gật đầu: “Vậy em chú ý an toàn nhé.”
Tống Linh Linh cười: “Em biết rồi.”
Cửa thang máy mở ra, cô bước một chân vào, nghĩ ngợi một hồi rồi lại lùi ra.
Giang Trục khó hiểu nhìn cô.
Tống Linh Linh quay đầu nhìn anh: “Em muốn nói với anh chuyện này.”
Giang Trục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Em nói đi.”
Tống Linh Linh nhíu mày, cũng không biết nên lên tiếng như thế nào.
Nhưng cô ấy là người không gỡ được nút thắt trong lòng thì sẽ luôn canh cánh về nó.
“Anh còn nhớ, lúc quay “Hẻm nhỏ” đã mắng em vài lần không?” Tống Linh Linh tìm được câu hỏi để mở đầu.
Nhưng cô không nghĩ tới là câu hỏi này đã khiến Giang Trục cứng họng, không đáp lại được.
Vì bị hỏi bất ngờ, Giang Trục nhất thời không đáp lại được.
Anh ngập ngừng một hồi, đối mặt với cô rồi nghiêm túc nói: “Anh xin lỗi.”
Tống Linh Linh chấp nhận lời xin lỗi của anh: “Thật ra em không sợ bị mắng, hơn nữa, em biết anh nói vậy là do em không nhập diễn được...”
Cô dừng lại rồi nhìn về phía Giang Trục: “Nhưng em cực kỳ không thích việc bị đem ra so sánh với người khác.”
Biểu cảm của Giang Trục cứng lại.
Tống Linh Linh nhìn anh, không được tự nhiên mà li3m môi: “Không biết anh còn nhớ hay không, anh đã so sánh em với Vu Tịnh.”
Tống Linh Linh sẽ không thù dai việc Giang Trục mắng mình, tuy lúc đó đúng thật là cô có hơi giận, nhưng phần lớn lại là hối hạn. Cô có ghi thù, nhưng không lâu.
Chỉ có duy nhất chuyện này là cô cứ mãi canh cánh trong lòng.
Cảm giác này giống hệt với việc bị ba mẹ đem ra so sánh với đứa nhỏ nhà hàng xóm vậy.
May là lúc nhỏ Tống Linh Linh không phải trải qua chuyện như vậy, ba mẹ cô cũng sẽ không bao giờ hành xử như vậy.
Nhưng đến lúc đi học thì cô đã từng bị thầy giáo đem ra so sánh với bạn học khác. Chính vì vậy nên cô mới trở nên rất nhạy cảm với những chuyện tương tự như vậy.
Lời nói ngừng lại, cả hai người đứng trước cửa thang máy đều cảm nhận được không khí quá mức tĩnh lặng này.
Lúc lâu sau, khi Tống Linh Linh nghĩ rằng Giang Trục sẽ không trả lời mình nữa thì anh lại đột nhiên lên tiếng.
Ánh đèn mờ tối chiếu trên hành lang tầng một khiến cho Tống Linh Linh nhìn rõ được tia hối hận trên gương mặt Giang Trục.
Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, dùng giọng nói đã khàn đặc đi để chân thành nói lời xin lỗi cô: “Là lỗi của anh.” Giang Trục thật sự không ngờ rằng bản thân mình đã làm tổn thương cô tới vậy, “Là do anh không có suy nghĩ thấu đáo.”
Anh cúi đầu, không lên tiếng bao biện cho những hành động lúc trước của mình.
Tống Linh Linh ừm một tiếng: “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh đấy.”
Cô hơi ngập ngừng, song cũng không muốn nói thêm với Giang Trục nữa nên nâng tay chỉ lên trên: “Em về trước đây, anh lái xe về cẩn thận.”
Giang Trục nghẹn lời: “Ừm.”
Nhìn cô đi vào thang máy rồi đợi tới lúc số tầng dừng lại trước tầng nhà cô rồi mới rời ánh mắt đi.
Anh ngây người chốc lát, sau đó đi ra ngoài.
Tới cửa tiểu khu, Giang Trục tựa người vào xe, châm một điếu thuốc.
Anh không nghiện thuốc lá, chỉ là đôi khi phải quay phim tới đêm muộn hoặc gặp phải đoạn kịch bản khó quay thì mới hút một điếu thuốc để lấy tinh thần mà thôi.
Lúc này, anh chợt nhớ tới lúc ở phim trường.
Giang Trục còn nhớ rõ lời nói vô tâm của mình lúc đó.
Tuy không phải cố ý, nhưng đúng là anh đã nói những lời đó.
Khói thuốc vờn quanh.
Giang Trục nhìn về phía tiểu khu, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt uất ức của Tống Linh Linh khi đó. Nước mắt của cô chỉ chực chờ rơi xuống, cảnh tượng đó vẫn liên tục phát đi phát lại trong đầu anh.
Giang Trục nghiến chặt hàm.
Mày đúng là một tên khốn!
Giang Trục tự nhủ.
- ------
Về tới nhà, Tống Linh Linh tắm rửa xong thì bò lên giường nằm.
Thịnh Vân Miểu đang xem gameshow, cô ấy nằm trên giường cười ngặt nghẽo.
Cô nhìn chằm chằm vào cô ấy, trước mắt lại hiện lên vẻ mặt của Giang Trục khi cô nói ra những lời kia, ánh mắt anh lóe lên tia hối hận và đôi phần ảm đạm.
Tống Linh Linh không dám chắc là vấn đề mình nói ra hồi nãy có xúc phạm tới lòng tự trọng của anh hay không.
Cô cảm thấy, Giang Trục không phải hạng người nhỏ nhen, nhưng cũng lo sợ rằng cách thức mình đề cập tới vấn đề kia chưa được chính xác. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Nghĩ ngợi một hồi, cô giành lấy điện thoại trong tay Thịnh Vân Miểu: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”
Thịnh Vân Miểu vẫn còn ngây ngốc: “Chuyện gì cơ?”
Cô ấy chọc tay cô: “Trả điện thoại cho tớ trước đã!”
Tống Linh Linh: “Không được, cậu giúp tớ phân tích trước đã, rồi tớ trả cho.”
Thịnh Vân Miểu cạn lời: “Thôi được rồi.”
Cô ấy thở dài: “Cậu hỏi đi, cậu với Giang Trục thành đôi rồi à?”
“...Không có.”
Tống Linh Linh cắn môi: “Tớ vừa nói với Giang Trục một chuyện.”
Thịnh Vân Miểu nhướn mày: “Chuyện gì cơ?”
Tống Linh Linh: “Cậu có còn nhớ chuyện lúc ở phim trường, anh ấy so sánh tớ với Vu Tịnh không? Còn nói là Vu Tịnh nhập diễn nhanh hơn tớ nhiều.”
“....”
Thịnh Vân Miểu cố nhớ lại, sau đó gật đầu: “Có nhớ, cậu nói với Giang Trục rồi hả?”
Cô ấy lập tức đoán ra: “Sau đó thì sao?”
Tống Linh Linh lắc đầu: “Tớ nói chuyện này với anh ấy rồi.”
Cô tiếp: “Tớ không muốn để chuyện này trở thành cái gai trong lòng mình.”
Càng không muốn để chuyện này trở thành dải ngăn cách giữa hai người.
Tống Linh Linh hiểu rõ, bản thân mình cũng có tình cảm với Giang Trục, cô thích Giang Trục.
Nhưng mỗi lần muốn nói ra lời đồng ý với anh thì cô đều không khỏi nhớ lại chuyện anh đã từng đem mình ra so sánh với nữ diễn viên khác. Vậy nên cô nghĩ, nếu mình không nói ra chuyện này trước khi đồng ý với anh thì bản thân sẽ không cam tâm tình nguyện cho lắm.
Thịnh Vân Miểu cũng hiểu được cách làm này của Tống Linh Linh, cô không nhẫn nhịn mà nói thẳng ra như này mới là cách làm đúng đắn.
Chỉ có điều, cô ấy có hơi tò mò về phản ứng của Giang Trục.
“Vậy Giang Trục nói như nào?”
“Anh ấy xin lỗi tớ.”
“?...”
Thịnh Vân Miểu hoang mang một hồi: “Sau đó thì?”
Tống Linh Linh: “Sau đó thì tớ về nhà.”
Thịnh Vân Miểu không thể tin được mà nhìn cô: “Chỉ có vậy? Cậu không nói thêm gì nữa sao? Giang Trục cũng thế?”
“Ừm.” Tống Linh Linh khó hiểu: “Còn phải nói thêm gì nữa hả?”
Thịnh Vân Miểu nhìn vẻ mặt này của cô mà đầu nhức ong ong.
“Tớ cũng không rõ lắm, nhưng tớ thấy, phản ứng của Giang Trục như vậy là hơi kỳ lạ đó.” Cô ấy thì thầm, “Cậu nói thử xem, có khi nào Giang Trục lại nghĩ là cậu đang từ chối anh ấy thêm lần nữa không?”
Tống Linh Linh mù mịt: “Vậy sao?”
Cô không hề có ý đó.
Thịnh Vân Miểu không tiếp xúc nhiều với Giang Trục nên không hiểu về anh lắm: “Tớ biết đâu được.”
Căn phòng chìm vào im ắng.
Tống Linh Linh đau đầu: “Đó là tớ chủ động muốn nói trước với anh ấy chứ đâu có ý muốn từ chối đâu? Tớ chỉ muốn anh ấy nói xin lỗi tớ thôi mà.”
“Dừng!” Thịnh Văn Miểu liếc nhìn cô: “Này cứ làm như là lời xin lỗi của anh ta đáng giá lắm ấy, cậu cứ để anh ta tự mình sám hối mấy hôm đi.”
Cô ấy hầm hừ: “Lúc trước anh ta khiến cậu phải khóc, giờ chẳng nhẽ cậu lại không để anh ta khóc mấy ngày được?”
“.”
Tống Linh Linh do dự nói: “Chắc là anh ấy sẽ không khóc đâu.’
“Vậy để anh ta phải hối hận vì lúc trước đã đối xử với cậu như vậy đi.” Chuyên gia dỏm về chuyện tình cảm Thịnh Vân Miểu lại bắt đầu online: “Dù sao cũng phải dạy cho anh ta một bài học, để anh ta nhớ kỹ chuyện này.”
Tống Linh Linh chần chừ: “Thật ra cũng không cần phải nói xin lỗi, chỉ là chuyện này rất quan trọng với tớ mà thôi.”
“Chứ còn gì nữa!” Thịnh Vân Miểu liếc nhìn cô: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, giờ ngồi đợi sau này Giang Trục đối tốt với cậu hơn nữa là được rồi!”
Cô ấy giành lại điện thoại: “Cậu xem gameshow cùng tớ đi, cho Giang Trục sang một bên đi nào.”
“... Ừm.”
- -----
Phía bên kia.
Sau khi Giang Trục về tới nhà, anh báo cho Tống Linh Linh một tiếng trước rồi mới đi sang phòng bên cạnh.
Lúc này Giang Du Bạch đang ở thư phòng.
Thấy người đứng trước cửa phòng, anh ấy nhìn lên: “Tìm anh đây có việc gì hả?”
Giang Trục: “Vợ anh đâu rồi?”
Giang Du Bạch: “Đang trong phòng ngủ, em tìm cô ấy sao?”
“Tìm anh.”
Giang Du Bạch nhìn anh, thấy sắc mặt em trai có hơi suy sụp thì bất ngờ hỏi: “Tìm anh làm gì?”
“Uống với em vài ly đi.”
“...”
Hai người cùng đi tới quầy rượu.
Giang Trục đang định giơ tay lấy một chai trông có vẻ là rượu ngon ra thì đã bị Giang Du Bạch thì thầm nhắc nhở: “Đó là của Thẩm Điệp.”
Giang Trục: “Của Thẩm Điệp thì không được uống à?”
“Không được.” Giang Du Bạch thẳng thắn, chọn một chai rẻ tiền hơn rồi nói: “Em uống cái này đi.”
Giang Trục nhìn anh ấy hồi lâu rồi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
“Mở đi.”
Giang Du Bạch không thèm để bụng chuyện anh sai sử mình.
Anh ấy rót cho Giang Trục một ly rồi hỏi: “Lại bị Tống Linh Linh từ chối rồi?”
Giang Trục uống một hơi cạn sạch rồi mới lên tiếng: “Em hỏi anh chuyện này.”
“Nói đi.” Giang Du Bạch uống một ngụm nước trắng.
Giang Trục: “Nếu như anh lỡ mắng Thẩm Điệp, vậy anh phải làm sao để được chị ấy tha thứ?”
Nghe vậy, Giang Du Bạch dùng biểu cảm như đang nhìn kẻ say mà nhìn anh. Anh ấy ghé sát hỏi: “Em mắng Tống Linh Linh à?”
Giang Trục nhíu mày: “Giờ em đang hỏi anh cơ mà.”
“Ồ.” Giang Du Bạch lại uống thêm ngụm nước nữa, bình tĩnh đáp lời: “Nếu như anh mắng Thẩm Điệp, vậy thì khả năng cao là giờ bọn anh đang ở Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn đấy.”
“....”
Giang Trục trầm mặc.
Giang Du Bạch nhìn anh: “Nhưng sao em lại mắng Tống Linh Linh vậy?”
Giang Trục thành thật nói: “Vào lúc đóng phim.”
“Vậy thì không tính là mắng đâu.” Giang Du Bạch gắng an ủi anh: “Làm đạo diễn thì như vậy là bình thường mà.”
Hơn nữa, Giang Trục cũng thuộc hàng đạo diễn mặt lạnh từ tước, còn là kiểu đạo diễn sẽ rất nghiêm túc mà phân tích cho diễn viên của mình nữa. Tuy Giang Du Bạch không mấy khi tới phim trường, thế nhưng anh hiểu được thằng em nhà mình.
Giang Trục: “Còn nghiêm trọng hơn việc làm mặt lạnh nữa.”
Giang Du Bạch chần chờ: “Ví dụ như?”
Giang Trục uống rượu, sau đó tự rót thêm cho mình một ly.
Đột nhiên anh quay sang, phát hiện Giang Du Bạch vẫn đang uống nước thì liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao anh không uống rượu?”
Giang Du Bạch tỏ vẻ đứng đắn đáp: “Anh đâu có gây nên tội lỗi gì với vợ mình đâu.”
Vậy nên không cần mượn rượu giải sầu.
Giang Trục nghẹn họng, cảm thấy việc mình chọn anh ấy tới uống rượu cùng là quyết định sai lầm.
“Nói nghe xem nào.” Giang Du Bạch gõ bàn: “Em làm gì Tống Linh Linh rồi, để anh còn nghĩ cách giúp cho.”
Giang Trục im lặng hồi lâu, sau đó thành thật kể lại.
“Em so sánh cô ấy với một nữ diễn viên khá có năng lực.”
Nghe xong, Giang Du Bạch dùng ánh mắt nhìn kiểu người không cứu nổi nữa để nhìn anh.
Anh ấy vỗ vai Giang Trục rồi thở dài nói: “Anh rút lại lời vừa nói nhé.”
Kiểu này thì anh ấy không giúp nổi.
Anh ấy nhìn Giang Trục: “Em tự mình giải quyết đi nhé!”
“....”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trục: Có phải là anh ruột không đó?
Thẩm Điệp: Trả chồng chị về đây!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương