Cảnh Báo Rung Động
Chương 76: Hot search
Độ nổi tiếng của “Hẻm Nhỏ”, tốt hơn nhiều so với dự kiến.
Sau khi công chiếu trên toàn quốc, mặc dù người chê bai cũng không ít. Nhưng độ thảo luận rất cao người xem cũng rất nhiều.
Trong kỳ lễ tình nhân này, bộ phim BE (bad ending) nỗi đau thanh xuân này của bọn họ doanh thu phòng vé cao nhất.
Rõ ràng kết cục BE hai người ở trong phim cũng không có bất kỳ câu thoại thẳng thắn để bày tỏ tình cảm nào.
Nhưng khán giả có thể thấy được tình yêu của Trần Dặc đối với Tô Vãn sự ỷ lại của Tô Vãn với Trần Dặc từ trong sự diễn xuất tỉ mỉ tinh tế của hai người, từ mối quan hệ thường ngày và cả từ trong ánh mắt của bọn họ.
Trong thế giới của bọn họ, ngoại trừ đối phương ai cũng không lọt vào được.
Mối quan hệ khắc cốt minh tâm giữa hai người không cần phải diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Nói nhiều thêm một chữ, đối với họ cũng là dư thừa.
...
Một tuần sau đó, doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” mặc dù không cao bằng ngày đầu công chiếu trên toàn quốc, nhưng cũng không tệ chút nào.
So với bộ phim khác có phòng bán vé nhanh chóng rớt xuống, bọn họ ổn định hơn.
Công chiếu chưa được nửa tháng, doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” đã đột phá một tỷ.
Mục tiêu một tỷ này ban đầu do Giang Trục đặt ra.
Bộ phim này của bọn họ, có doanh thu phòng vé một tỷ đã xem như là đột phá.
Khi biết tin tức này, Tống Linh Linh vừa rời giường.
Cô còn buồn ngủ nằm trên giường, dựa theo lệ cũ hỏi người đang rửa mặt ở phòng tắm,, “Giang Trục, doanh thu phòng vé hôm nay là bao nhiêu?”
Hai ngày trước Tống Linh Linh kết thúc công việc tuyên truyền về nhà.
Giang Trục chậm hơn cô một ngày, tối hôm qua mới trở về.
Bởi vậy, sáng sớm hai người dậy muộn.
Nghe thấy giọng của cô, Giang Trục từ phòng tắm đi ra liếc nhìn cô một cái, “Một tỷ.”
Tống Linh Linh sững sờ, ngây ngốc nhìn anh, “Bao nhiêu?”
Giang Trục đến gần, đưa tay xoa mái tóc lộn xộn vì ngủ của cô, giọng nói chất chứa ý cười, “Một tỷ.”
Anh cụp mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên, “Bạn gái của anh thật là giỏi.”
“...”
Tống Linh Linh ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt chăm chú củ Giang Trục, đưa tay bóp bóp mặt mình.
“A...” Cô bị đau, “Thật sao ạ?”
Giang Trục kéo tay đang tự bóp mặt mình của cô, sở khóc dở cười, “Thật, em bóp anh đi.”
Tống Linh Linh: “... Em sợ em bóp anh không chân thực bằng tự bóp mình.”
Giang Trục hết nói với cô.
Anh bất đắc dĩ, cúi đầu chạm chạm môi cô, “Là thật, em lấy điện thoại ra xem đi, blog chính thức cũng đăng Weibo đột phá một tỷ.”
Ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên mở Weibo.
Sau khi lặp đi lặp lại nhìn hai lần, cô vui vẻ.
“Vẫn chưa đến nửa tháng đã được một tỷ.” Cô tính toán một chút, nhìn Giang Trục, “Vậy doanh thu phòng bán vé của bộ phim này của chúng ta, có thể đạt đến 1,5 tỷ sao?”
Giang Trục nhướng mày, thân mật cọ chóp mũi cô, trầm giọng nói: “Có hy vọng.”
Tuy nói hầu hết các bộ phim sau khi công chiếu một thời gian doanh thu phòng bán vé sẽ tụt xuống.
Nhưng gần đây nhiệt độ của “Hẻm Nhỏ” cũng khá tốt, Ging Trục đã xem qua xu hướng, xem chừng 1,5 tỷ là không có vấn đề quá lớn. Bọn họ còn hơn nửa tháng.
Lần này, Tống Linh Linh là thật sự yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Cô nhếch môi, vẻ mặt vui vẻ nhìn Giang Trục, “Vậy em xem như là không làm bạn trai mất mặt?”
Giang Trục ngừng lại một chút, ôm mặt cô nói, “Em vẫn luôn rất giỏi mà.”
Tống Linh Linh đối đầu với đôi mắt thâm thúy của anh, cằm được anh nâng lên, hôn anh một cái, “Vậy em đi rửa mặt.”
Giang Trục cười, cũng không ngăn cản cô.
Anh nhìn bóng lưng của Tống Linh Linh một lúc, đến gần hỏi: “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Tống Linh Linh quay đầu, “Anh làm cái gì thì em ăn cái đó.”
Giang Trục: “... Được.”
Ở nhà ăn sáng xong, Tống Linh Linh lại lên Weibo xem các chủ đề liên quan đến “Hẻm Nhỏ.”
Lướt bình luận của mọi người một lúc, Tống Linh Linh muốn nghỉ ngơi, tin nhắn của Đường Vân Anh đã đến.
Đường Vân Anh: “Em đang bận à?”
Tống Linh Linh: “Dạ không ạ.”
Đường Vân Anh: “Bên chị nhận được mấy cái kịch bản khá hay, gửi cho em xem một chút nhé?”
Bởi vì doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” đại bạo, kịch bản trong ngành đưa cho bên Đường Vân Anh, cũng không còn là tiêu chuẩn trình độ như trước đó nữa.
Bởi vậy, có khá nhiều kịch bản tốt.
Tống Linh Linh: “Vâng.”
Đường Vân Anh: “Được, vậy tối nay gửi đến hòm thư cho em.”
Hai người trò chuyện hai câu, Đường Vân Anh bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi hôm nay Tống Linh Linh định làm cái gì.
Tống Linh Linh do dự một chút, trả lời cô ấy: “Ở nhà nghỉ ngơi.”
Đường Vân Anh: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Linh Linh: “?”
Đường Vân Anh ăn ngay nói thật: “Bây giờ doanh phòng vé của “Hẻm Nhỏ” rất tốt, sự chú ý của mọi người với em cũng cao hơn trước. Nếu em đi ra ngoài, chị hơi lo lắng rằng em và Giang Trục sẽ bị chụp được.”
Suy nghĩ của cô ấy, Tống Linh Linh có thể hiểu được.
Cô im lặng một lúc, quay đầu nhìn thời tiết tốt ở bên ngoài, thỏa hiệp nói: “Hôm nay không ra khỏi cửa.”
Nhưng ngày mai, thì không chắc chắn.
Su khi trò chuyện với Đường Vân Anh, Tống Linh Linh khóc lóc kể lể với bạn trai một lúc.
Giang Trục nghe xong, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Hiệp đồng của em và công ty còn mấy năm”
“...”
Tống Linh Linh sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, “Hơn một năm, sao vậy?”
Theo bình thường mà nói, người mới ký hợp đồng với công ty quản lý, hợp đồng đều là mười năm, thậm chí là hai mươi năm. Chỉ có như vậy, họ mới có thể nhận được một chút tài nguyên.
Ở trong giới, hầu hết các công ty quản lý đều bóc lột người khác.
Lúc Tống Linh Linh ký hợp đồng, là tình huống tương đối đặc biệt.
Đường Vân Anh rất xem trọng cô, cũng rất thích cô.
Cho nên sau khi cân nhắc về nhiều mặt, đồng ý ký hợp đồng thời hạn năm năm với cô. Tất nhiên, Tống Linh Linh cũng trả giá rất nhiều.
Trong tỷ lệ phân phối của hợp đồng, cô có thể nhận được ít hơn mười năm rất rất nhiều.
Cũng may Tống Linh Linh không phải là người quá thiếu tiền, bố mẹ cô cũng càng muốn cô ký hợp đồng năm năm. Như vậy, sẽ không đến mức bán thân cho công ty bây giờ suốt đời.
Giang Trục gật đầu, cụp mắt nhéo nhéo ngón tay nhỏ bé của cô, “Người đại diện của em có nói với em đến việc gia hạn hợp đồng không?”
Tống Linh Linh hắng giọng, “Mấy ngày trước vừa nhắc tới.”
Giang Trục liếc cô, “Em nói thế nào”
“Em nói vẫn còn sớm, đến lúc đó lại nói.” Tống Linh Linh cũng không phải người ngốc, cô biết công ty muốn gia hạn hợp đồng với cô sớm.
Giang Trục mỉm cười, “Đường Vân Anh nói điều kiện gia hạn với em không?”
Tống Linh Linh kinh ngạc nhìn Giang Trục, “Sao cái này anh cũng có thể đoán được sao?”
Giang Trục câu môi, đưa tay búng trán cô, “Bởi vì anh biết bạn gái của anh có rất nhiều người muốn tranh giành.”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh bật cười.
Cô nép trong ngực Ging Trục, hắng giọng nói: “Bên chị Vân nói điều kiện với em, thật ra còn rất hấp dẫn.”
Chẳng qua cô tạm thời còn không muốn quyết định nhanh như vậy.
Giang Trục cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô, “Hấp dẫn thế nào?”
“Chia 4:6.” Tống Linh Linh nói cho anh biết.
Giang Trục nhíu mày: “Em sáu à?”
Tống Linh Linh gật đầu, “Có phải cảm thấy cũng không tệ lắm hay không.”
Phải biết nàng lúc trước ký hợp đồng năm năm, là chia 8:2. Tám là của công ty, cô chỉ có thể nhận được hai mươi phần trăm.
So sánh mà nói, công ty quản lý của Tống Linh Linh đã đưa ra điều kiện tốt nhất.
Nhìn chung có rất ít công ty sẵn sàng chia tỷ lệ 6:4 như vậy cho các nghệ sĩ. Cho dù là nghệ sĩ đã nổi tiếng, hầu hết các công ty có thể làm được, cũng chỉ là chia 5:5.
Tống Linh Linh thấy Giang Trục không nói lời nào, đến lại gần anh nhìn anh chằm chằm, “Tại sao anh không nói gì?”
Giang Trục cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là cũng khá tốt.”’
Tống Linh Linh nhíu mày, cảm thấy anh còn có lời muốn nói.
Giang Trục vẫn cười, ánh mắt khóa chặt cô, “Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến việc tự mình thành lập một phòng làm việc hay chưa?”
Tống Linh Linh khẽ giật mình, “Bây giờ em có thể thành lập phòng làm việc rồi sao?”
Giang Trục gật đầu.
Tống Linh Linh im lặng một lúc, ăn ngay nói thật, “Em thấy phòng làm việc của rất nhiều nghệ sĩ trong giới, cũng trực thuộc công ty quản lý.”
Có một điều càng quan trọng hơn là, Tống Linh Linh sợ mình làm không tốt.
Thật ra cô là người lười biếng trong việc quản lý, ngoại trừ diễn xuất, những chuyện khác cô không muốn quan tâm lắm.
Giang Trục đáp một tiếng, “Không treo dưới danh nghĩa của công ty quản lý của em.”
Nói đến đây, cuối cùng Tống Linh Linh cũng hiểu ý Giang Trục muốn nói.
Cô mím môi, kinh ngạc nhìn anh, “Anh muốn em ký hợp đồng dưới danh nghĩa phòng làm việc của anh sao?”
Nghe vậy, Giang Trục nhíu mày, “Em không cần ký hợp đồng.”
Tống Linh Linh a một tiếng, định hỏi vì sao không. Cô còn chưa nói gì, Giang Trục đã hôn lấy vành tai cô nói một câu, “Em làm bà chủ.”
“...”
Lỗ tai Tống Linh Linh tê rần, cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh.
Nhịp tim của cô nhanh hơn một cách khó hiểu, mi mắt run rẩy, “Vậy ý của anh là?”
Giang Trục: “Ôn Trì Cẩn và anh của anh đang chuẩn bị cho công ty quản lý mới.”
Anh nhìn Tống Linh Linh, “Nếu em có ý định, anh sẽ đi nói chuyện.”
Tống Linh Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Vậy em là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng?”
“Không phải.” Giang Trục cúi đầu, hôn môi cô một cái, khàn khàn nói: “Em làm cổ đông thứ ba.”
Tống Linh Linh hai mắt sáng ngời, còn muốn hỏi thêm một câu, lại bị Giang Trục trước tiên chặn lại môi của cô.
Anh không cho cô thêm cơ hội để hỏi về chuyện này.
Tối hôm qua anh về quá muộn, lúc đó Tống Linh Linh đã đi ngủ, Giang Trục cũng không đành lòng đánh thức cô.
Nhưng lúc này, có chút không kiềm chế được.
Tính một chút, đã hơn nửa tháng rồi anh không ôm, không hôn được bạn gái của mình.
Buổi sáng ánh nắng nóng bỏng tươi đẹp, phòng khách sáng sủa và ấm áp.
Tống Linh Linh bị Giang Trục hôn đến nỗi không thể suy nghĩ bình thường được, khi Giang Trục hôn xuống dưới, cô miễn cưỡng lấy lại được chút lý trí.
Cô ôm lấy cổ anh, thở khẽ một hơi nói nhỏ bên tai anh: “Về… Trở về phòng.”
Giang Trục ngừng lại, hôn dày đặc trên da thịt cô, để lại dấu vết, sau đó mới làm theo ý cô, ôm cô về phòng.
Màn cửa kéo lên.
Căn phòng mờ tối, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ.
...
-
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Tống Linh Linh lại bước vào hành trình bận rộn với công việc.
Bởi vì độ nổi tiếng của “Hẻm Nhỏ”, nên cô có rất nhiều cuộc phỏng vấn, quảng cáo, tuyên truyền và chụp tạp chí.
Cuộc sống bận rộn như vậy khiến cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại phong phú.
Giang Trục thấy cô thích, cũng tùy ý cô.
Vào giữa tháng ba, doanh thu phòng vé cuối cùng của “Hẻm Nhỏ” đã đạt một tỷ sáu trăm năm mươi triệu sau một tháng công chiếu.
Đối với Giang Truc, Tống Linh Linh và Từ Mãn đều là một câu trả lời vô cùng thỏa mãn.
Những nỗ lực và cố gắng của họ cho bộ phim này, đã được đền đáp rất xứng đáng.
Người hâm mộ thậm chí còn vui mừng reo hò cho hai người bọn họ.
Quá lợi hại.
Từ Mãn là diễn viên có lượng fan lớn cũng như thực lực diễn xuất, nhưng Tống Linh Linh là lần đầu tiên. Lần đầu tiên cô đóng vai chính trong phim đã có thể đạt được một tỷ sáu trăm năm mươi triệu tệ doanh thu phòng vé, tương lai cô sẽ tràn đầy hứa hẹn.
Người hâm mộ trên Weibo của Tống Linh Linh, cũng tăng từ mười nghìn hơn đến hơn hai mươi nghìn.
Mỗi một ngày, đều đang tiếp tục tăng lên.
Tháng tư, tạp chí phần tiếp theo cho “Hẻm Nhỏ” của Tống Linh Linh và Từ Mãn bán hết trong vòng một phút sau khi ra mắt.
Cái này đủ để chứng minh, độ hot của hai người lúc đó rất cao.
Không ít công ty điện ảnh và truyền hình muốn tìm hai người hợp tác thêm, muốn bọn họ đóng cặp. Nhưng đề nghị này đều bị cả Tống Linh Linh và Từ Mãn từ chối.
Hai người tuy có độ nổi tiếng, nhưng fan của hai nhà rất ăn ý, không gặm cp của bọn họ.
Coi như là bọn họ có gặm, thì cũng chỉ gặm cp trong phim.
Lý do rất đơn giản.
Giang Trục đang theo đuổi Tống Linh Linh, bọn họ lại gặm Tống Linh Linh và Từ Mãn, có chút quá phận.
Huống chi, nhiều cư dân mạng cho rằng đường của Tống Linh Linh và Giang Trục ngon hơn. Thậm chí hai người còn có tên fan cp, gọi là Trúc Lâm.
Theo sự hiểu biết của Tống Linh Linh, người hâm mộ của siêu thoại cp Trúc Lâm đã vượt qua mốc mười nghìn.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhấp vào liên kết mà Thịnh Vân Miểu cho để xem, có thể nhìn thấy rất nhiều video cắt ghép cô và Giang Trục với nhau.
Đừng nói, có những video khi cô xem cũng rất xúc động, cũng muốn gặm.
Giữa tháng tư, dưới sự chờ mong của người hâm mộ, Tống Linh Linh vào đoàn phim.
Rất nhiều người cho rằng, cô sẽ tập trung với lĩnh vực điện ảnh. Bọn họ không ngờ đến là, sau khi bộ phim “Hẻm Nhỏ” bùng nổ, Tống Linh Linh lại gia nhập đoàn phim truyền hình cổ trang.
Quyết định này, khiến không ít người hâm mộ cảm thấy khó hiểu.
Bên Tống Linh Linh cũng không giải thích nhiều với mọi người.
Sau này mọi người mới thấy cô trả lời cho câu hỏi của người dẫn chương trình trong một video phỏng vấn.
Cô không muốn giới hạn con đường của mình, bất kể là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần cô thích kịch bản đó, thích bối cảnh nhân vật, cô đều sẵn sàng đóng.
Cho dù không phải diễn viên chính, cô cũng đóng.
Cô muốn thử sức với nhiều dạng nhân vật khác nhau, nhân lúc còn trẻ, đóng nhiều hơn những vai mà mình yêu thích.
Cô vẫn sẽ đóng phim điện ảnh, phim truyền hình có đội ngũ sản xuất và kịch bản tốt, cô cũng sẵn sàng đóng.
Cuộc phỏng vấn này của cô, đã khiến rất nhiều người hâm hộ sự nghiệp yên tâm.
Bọn họ tin tưởng ánh mắt của Tống Linh Linh, cũng tin tưởng lựa chọn của cô.
Cô diễn cái gì, bọn họ sẽ xem cái đó.
Khi Tống Linh Linh vào đoàn, phim mới Giang Trục chuẩn bị hơn nửa năm cũng bắt đầy mở máy.
Thi thoảng Thịnh Vân Miểu còn hỏi Tống Linh Linh, khi nào sẽ công khai, mấy tay săn ảnh thực vô dụng, hai người yêu nhau lâu như vậy, cũng không chụp được bức ảnh hữu ích nào.
Mỗi lần như vậy, Tống Linh Linh đều không biết phải làm sao với bạn mình.
Dựa vào tình huống bận rộn của cô và Giang Trục bây giờ, ngay cả cánh săn ảnh ngồi xổm trước khách sạn của cô một tháng, cũng không chắc có thể gặp được Giang Trục.
Cơ hội duy nhất có thể thấy được, là sinh nhật của Tống Linh Linh.
Nhưng hôm nay máy bay đáp xuống thành phố điện ảnh của Giang Trục bị trễ giờ, lúc anh đến chỗ cô cũng đã là hai giờ đêm.
Anh vội vàng tổ chức sinh nhật cho Tống Linh Linh, cùng cô ăn một miếng bánh rồi vội vàng rời đi vào sáng sớm.
Hai người thậm chí còn không được ở riêng với nhau được mười hai tiếng.
...
Thời gian quay phim, dù sao cũng trôi qua nhanh hơn tưởng tượng.
Thoáng một cái, phim mới của Tống Linh Linh sắp kết thúc, phim truyền hình năm ngoái hợp tác với Kiều Diệc Dao sẽ được phát sóng trên các đài.
Bỗng nhiên người hâm đã lâu không được nhìn thấy cô, không có tin ức của cô đều cảm thấy vui đến ngây ngất.
Cuối cùng.
Bọn họ lại có thể nhìn thấy diễn viên Tống Linh Linh rồi.
-
Buổi tối bộ phim mới của Tống Linh Linh đóng máy, cô bay đến thành phố nơi Giang Trục đang quay phim, Ninh Thành, một thành phố ven biển.
Lúc cô hạ cánh, đã mười hai giờ.
Tống Linh Linh không có nói cho Giang Trục là cô đến, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Sau khi hạ cánh, cô báo bình an cho Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu trước.
Thịnh Vân Miểu gọi điện thoại đến, “Cậu lấy hành lý chưa?”
Tống Linh Linh: “Vẫn chưa, tớ vừa hạ cánh.”
Thịnh Vân Miểu à một tiếng, cảm thán nói: “Bỗng dưng tớ hơi hâm mộ Giang Trục.”
Tống Linh Linh bật cười, “Hâm mộ cái gì?”
Thịnh Vân Miểu hừ hừ, “Hâm mộ cậu ấy có bạn gái ngàn dặm xa xôi, đêm khuya đến thăm anh ấy.”
Tống Linh Linh cong môi, “Nếu cậu đổ bệnh, tớ cũng có thể lập tức bay về thăm cậu.” "
Lý do quan trọng khiến cô bay đến Ninh Thành ngay trong đêm khi vừa mới quay phim xong là vì Giang Trục bị ốm.
Hai ngày trước khi Tống Linh Linh gọi điện thoại cho Giang Trục đã cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.
Cúp điện thoại, cô không yên tâm đi hỏi Trì Bân mới biết được, Giang Trục bị bệnh vào viện rồi.
Phim mới của Giang Trục kể về biển.
Khi quay vào mấy ngày trước, do sơ suất của nhân viên công tác, có nhân viên công tác không biết bơi bị rơi xuống biển, Ging Trục phát hiện đầu tiên, sau khi nhảy xuống cứu người lên, anh cũng nhập viện theo.
Để không làm chậm tiến độ quay chụp, anh nằm viện chưa được hai ngày đã xuất viện.
Giang Trục sợ Tống Linh Linh lo lắng, cũng không muốn truyền thông đưa tin bừa bãi, cưỡng ép đè tin tức tức xuống.
Thịnh Vân Miểu không nói gì, “Thôi, tớ cũng không muốn bị bệnh.”
Cô ấy tranh luận với Tống Linh Linh hai câu, rồi nói: “Vậy cậu ở phim trường chăm sóc tốt cho đạo diễn Giang đi. Khi nào tớ có thời gian thì đến thăm đoàn phim của hai người.”
Tống Linh Linh cười, “Chắc là tớ sẽ không ở đây lâu đâu.”
Phim mới muốn phát sóng, cô phải phối hợp tuyên truyền.
Qua một thời gian ngắn còn có cái thảm đỏ hoạt động muốn đi.
Thịnh Vân Miểu mỉm cười, “Vậy được, khi cậu về nói với tớ, tớ đi đón cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh xách vali lên, đón xe đi đến khách sạn đoàn làm phim của Giang Trục đang ở.
Tống Linh Linh không có chú ý tới, khi cô lấy hành lý, đã có người nhận ra cô.
Khi Tống Linh Linh đến khách sạn, Trì Bân ở đại sảnh đợi cô.
“Anh Bân.” Tống Linh Linh đến gần, “Giang Trục đâu?”
Trì Bân chỉ lên trên, “Bọn anh vừa mới kết thúc công việc về, đạo diễn Giang nói hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước.”
Ban đầu, Trì Bân định đến sân bay đón Tống Linh Linh. Nhưng tối nay họ có một cảnh đêm, và Tống Linh Linh cũng không cho anh ấy đến.
Cô trực tiếp bắt taxi từ sân bay đến, rất thuận tiện.
Tống Linh Linh gật đầu, “Sức khỏe của anh ấy thế nào rồi ạ?”
Trì Bân: “Không có vấn đề lớn, chỉ là hôm đó ngâm nước một chút, cơ thể hơi suy nhược, đến bây giờ còn sốt nhẹ.”
Tống Linh Linh ra hiệu đã biết, “Anh ấy có uống thuốc không?”
Nói đến đây, Trì Bân lại thấy đau đầu.
“Có là có, nhưng thường xuyên không đúng giờ.”
Khi Giang Trục quay phim, ba bữa cơm cũng không để ý.
Ngay cả khi Trì Bân giao thuốc cho anh, cũng có thể không uống đúng giờ.
Bởi vậy, khỏi bệnh cũng chậm.
Tống Linh Linh yên lặng, “Được rồi.”
Cô gật gật đầu, “Em biết rồi.”
Trì Bân bấm thang máy, nhìn cô, “Em ăn cơm chưa? Có muốn anh gọi đồ ăn khuya cho em không?”
“Không cần.” Tống Linh Linh từ chối, “Trước khi lên máy bay em ăn một chút rồi.”
Hai người trò chuyện, đi đến cửa phòng Giang Trục.
Trì Bân đưa thẻ phòng cho cô, ra hiệu nói: “Anh đi đây. Em và đạo diễn Giang cần gì thì cứ gọi anh nhé.”
Tống Linh Linh: “Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nhìn Trì Bân rời đi, Tống Linh Linh đứng ở của phòng Giang trục thở sâu một hơi.
Lần đầu tiên cô cho người khác “niềm vui bất ngờ” như vậy, không biết khi Giang trục thấy cô xuất hiện lúc nửa đêm, sẽ bất ngờ hoảng hốt hay là vui mừng.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh quét thẻ mở cửa.
Đúng là Giang Trục không có khóa trái.
Cô nhướng mày, nhìn quanh căn phòng của Giang Trục.
Rất sạch sẽ.
Đồ vật cũng không có ném lung tung.
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn, muốn đổi giày, nhưng không có ai ở cửa.
Cô hết cách, chỉ có thể đóng cửa trước.
Vừa đóng cửa lại, Tống Linh Linh đã nghe được tiếng bước chân.
Cô vô thức quay đầu, cùng với người đàn ông từ trong phòng đi ra bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ một thoáng, đồng hồ dường như đều dừng lại.
Tống Linh Linh nhìn Giang Trục, Giang Trục nhìn cô.
Khi nhìn đến Tống Linh Linh, Giang Trục rõ ràng là sững sờ trong giây lát. Ánh mắt của anh từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, rơi vào khuôn mặt quen thuộc của Tống Linh Linh.
Ánh mắt của anh quá nóng rực, khiến Tống Linh Linh cảm thấy có chút không thoải mái.
Không biết là vì quá lâu không gặp hay là nguyên nhân khác, không hiểu sao Tống Linh Linh còn có chút hồi hộp.
Cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Đạo diễn Giang, không quen em nữa sao?”
Tống Linh Linh vừa dứt lời, cô nhìn thấy Giang Trục đến gần cô hai bước.
Phút chốc, túi trong tay cô rơi xuống đất.
Tống Linh Linh há mồm, định nói chuyện, đầu lưỡi của Giang Trục mò vào trước, chặn tất cả lời nói của cô.
“...”
Giang Trục một chút cũng không có khách khí với cô.
Thậm chí anh còn không thèm tiến thêm hai bước, trực tiếp bế Tống Linh Linh đến tủ giày ở cửa, ngậm lấy môi cô, liếm, mút, gặm.
Nhịp tim Tống Linh Linh như đánh trống.
Cô vô thức ôm anh, đáp lại anh.
Tại thời điểm này, dường như cô cũng không muốn quan tâm đ ến việc dè dặt hay ngại ngùng.
Khi anh hôn, những ký ức xa xưa đó lại ùa về, cô cũng không khống chế được nỗi nhớ nhung của mình với Giang Trục. Muốn hôn anh, muốn ôm anh, thậm chí muốn cùng anh hòa làm một thể.
Hai người ở sau cửa hôn một lúc lâu.
Khi tay của Giang Trục vươn vào trong quần áo cô, trong đầu Tống Linh Linh hiện ra những lời Trì Bân nói.
Cơ thể của anh rất suy nhược.
Nghĩ đến đây, cô đè lại tay của anh.
“Giang Trục ——” Tống Linh Linh bị anh hôn giọng có chút khàn khàn, cô mở mắt ra, hai mắt ướt át nhìn anh, “Tối nay anh uống thuốc chưa?”
Giang Trục: “...”
Tay anh dừng lại, nhéo da thịt mềm mại bên eo cô, khàn giọng nói, “Trì Bân nói với em sao?”
Tống Linh Linh gật đầu, nhìn ánh mắt u ám của anh, nhịn cười hôn lên cằm anh, “Anh ấy quan tâm anh.”
Giang Trục cụp mắt, nhìn cô chằm chằm giây lát, hầu kết nhấp nhô, “Anh uống rồi.”
Anh vuốt ve gáy cô, “Sao em không nói với anh?”
Tống Linh Linh nháy mắt mấy cái với anh, “Em muốn cho anh một bất ngờ mà.”
Cô hỏi: “Có không?”
Giang Trục nhìn cô, bỗng nhiên ôm cô từ tủ giày xuống.
Tống Linh Linh bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ có thể ôm eo anh.
Đột nhiên, cô nghe thấy Giang Trục hỏi: “Em cảm nhận được chưa?”
Tống Linh Linh đang muốn nói không có, Giang Trục đã ôm lấy cô vào lòng, cho cô cảm nhận được sự vui vẻ ấy.
Trong nháy mắt, Tống Linh Linh đỏ mặt.
Cô nằm sấp ở trên người anh, ngượng ngùng a một tiếng.
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng: “Nhưng em có chút mệt mỏi.”
Giang Trục không có trả lời.
Anh ôm Tống Linh Linh trở về phòng, đang định đặt cô lên giường, nhưng bị Tống Linh Linh ngăn lại.
“Em muốn tắm.” Cô hít một hơi, “Hôm nay em quay phim cả ngày, lại ngồi máy bay, trên người hơi bẩn.”
Giang Trục nhìn cô, nâng cằm cô lên hôn một cái, giọng nói trầm thấp: “Không bẩn.”
Tống Linh Linh cong môi, ngửa đầu nhìn anh, “Vậy cũng muốn tắm trước.”
Giang Trục không lay chuyển được cô, chỉ có thể để cô vào phòng tắm.
Tai Tống Linh Linh nóng bừng nhắc nhở anh, “Vậy anh giúp em tìm quần áo đi.”
Giang Trục nói được.
Có thể là bởi vì bị bệnh, Tống Linh Linh cảm thấy cả người Giang Trục, trở nên mềm mại ôn hòa hơn rất nhiều.
Tắm rửa xong, hai người nằm lên giường.
Tống Linh Linh nằm trong ngực Giang Trục, đầu tiên là cẩn thận hỏi anh chuyện nhảy xuống biển cứu người, lại hỏi tình hình sức khỏe của anh.
Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, cô thoáng yên tâm hơn một chút.
“Không có việc gì thì tốt...” Tống Linh Linh từ từ nhắm hai mắt, ôm anh mơ hồ nói: “Lúc em biết suýt bị dọa chết khiếp.”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô, “Xin lỗi.”
Tống Linh Linh trả lời: “Giang Trục...”
Giang Trục ôm lấy cô, “Anh đây.”
Tống Linh Linh còn muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ ập tới, cô còn chưa kịp nói gì, thì đã ngủ mất.
Giang Trục nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, cảm thấy thỏa mãn không thể tả.
Anh rất buồn ngủ cũng rất mệt.
Nhưng anh vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm Tống Linh Linh rất lâu.
Thấy mình mỏi mắt, anh mới ôm Tống Linh Linh chìm vào giấc ngủ say.
“Ngủ ngon.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng ôn nhu như nước.
Cùng với bầu không khí trong phòng, khiến mọi người thích.
-
Một giấc này của Tống Linh Linh, ngủ đến mười giờ sáng ngày hôm sau.
Khi cô tỉnh lại, Giang Trục vẫn còn đang ngủ.
Có thể là vì bị ốm, giấc ngủ của Giang Trục so với trước kia sâu hơn.
Tống Linh Linh liếc nhìn tư thế của hai người, cô vẫn bị Giang Trục ôm chặt trong ngực.
Cô nhịn không được cười lên, muốn rời giường, nhưng tay Giang Trục không có buông ra.
Suy nghĩ một lát, Tống Linh Linh dứt khoát từ bỏ giãy dụa.
Cô cầm điện thoại ở bên cạnh, đang định hỏi Trì Bân hôm nay mấy giờ bắt đầu làm việc. Vừa mở ra, đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn chưa đọc khi cô chuyển điện thoại thành im lặng.
Mí mắt Tống Linh Linh nháy liên tục, có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, cô vừa mở Wechat, thứ đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn mới nhất của Tịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu: “Chị em!!! Cậu và đạo diễn Giang bị chụp được!!! Hai người đang ở trên hot search!!”
Thịnh Vân Miểu: “Cứu mạng a!!! Sao cậu còn chưa chịu rời giường?? Không phải là đạo diễn Giang bị bệnh sao?!!”
Tống Linh Linh: “...”
Sau khi công chiếu trên toàn quốc, mặc dù người chê bai cũng không ít. Nhưng độ thảo luận rất cao người xem cũng rất nhiều.
Trong kỳ lễ tình nhân này, bộ phim BE (bad ending) nỗi đau thanh xuân này của bọn họ doanh thu phòng vé cao nhất.
Rõ ràng kết cục BE hai người ở trong phim cũng không có bất kỳ câu thoại thẳng thắn để bày tỏ tình cảm nào.
Nhưng khán giả có thể thấy được tình yêu của Trần Dặc đối với Tô Vãn sự ỷ lại của Tô Vãn với Trần Dặc từ trong sự diễn xuất tỉ mỉ tinh tế của hai người, từ mối quan hệ thường ngày và cả từ trong ánh mắt của bọn họ.
Trong thế giới của bọn họ, ngoại trừ đối phương ai cũng không lọt vào được.
Mối quan hệ khắc cốt minh tâm giữa hai người không cần phải diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Nói nhiều thêm một chữ, đối với họ cũng là dư thừa.
...
Một tuần sau đó, doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” mặc dù không cao bằng ngày đầu công chiếu trên toàn quốc, nhưng cũng không tệ chút nào.
So với bộ phim khác có phòng bán vé nhanh chóng rớt xuống, bọn họ ổn định hơn.
Công chiếu chưa được nửa tháng, doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” đã đột phá một tỷ.
Mục tiêu một tỷ này ban đầu do Giang Trục đặt ra.
Bộ phim này của bọn họ, có doanh thu phòng vé một tỷ đã xem như là đột phá.
Khi biết tin tức này, Tống Linh Linh vừa rời giường.
Cô còn buồn ngủ nằm trên giường, dựa theo lệ cũ hỏi người đang rửa mặt ở phòng tắm,, “Giang Trục, doanh thu phòng vé hôm nay là bao nhiêu?”
Hai ngày trước Tống Linh Linh kết thúc công việc tuyên truyền về nhà.
Giang Trục chậm hơn cô một ngày, tối hôm qua mới trở về.
Bởi vậy, sáng sớm hai người dậy muộn.
Nghe thấy giọng của cô, Giang Trục từ phòng tắm đi ra liếc nhìn cô một cái, “Một tỷ.”
Tống Linh Linh sững sờ, ngây ngốc nhìn anh, “Bao nhiêu?”
Giang Trục đến gần, đưa tay xoa mái tóc lộn xộn vì ngủ của cô, giọng nói chất chứa ý cười, “Một tỷ.”
Anh cụp mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên, “Bạn gái của anh thật là giỏi.”
“...”
Tống Linh Linh ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt chăm chú củ Giang Trục, đưa tay bóp bóp mặt mình.
“A...” Cô bị đau, “Thật sao ạ?”
Giang Trục kéo tay đang tự bóp mặt mình của cô, sở khóc dở cười, “Thật, em bóp anh đi.”
Tống Linh Linh: “... Em sợ em bóp anh không chân thực bằng tự bóp mình.”
Giang Trục hết nói với cô.
Anh bất đắc dĩ, cúi đầu chạm chạm môi cô, “Là thật, em lấy điện thoại ra xem đi, blog chính thức cũng đăng Weibo đột phá một tỷ.”
Ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên mở Weibo.
Sau khi lặp đi lặp lại nhìn hai lần, cô vui vẻ.
“Vẫn chưa đến nửa tháng đã được một tỷ.” Cô tính toán một chút, nhìn Giang Trục, “Vậy doanh thu phòng bán vé của bộ phim này của chúng ta, có thể đạt đến 1,5 tỷ sao?”
Giang Trục nhướng mày, thân mật cọ chóp mũi cô, trầm giọng nói: “Có hy vọng.”
Tuy nói hầu hết các bộ phim sau khi công chiếu một thời gian doanh thu phòng bán vé sẽ tụt xuống.
Nhưng gần đây nhiệt độ của “Hẻm Nhỏ” cũng khá tốt, Ging Trục đã xem qua xu hướng, xem chừng 1,5 tỷ là không có vấn đề quá lớn. Bọn họ còn hơn nửa tháng.
Lần này, Tống Linh Linh là thật sự yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Cô nhếch môi, vẻ mặt vui vẻ nhìn Giang Trục, “Vậy em xem như là không làm bạn trai mất mặt?”
Giang Trục ngừng lại một chút, ôm mặt cô nói, “Em vẫn luôn rất giỏi mà.”
Tống Linh Linh đối đầu với đôi mắt thâm thúy của anh, cằm được anh nâng lên, hôn anh một cái, “Vậy em đi rửa mặt.”
Giang Trục cười, cũng không ngăn cản cô.
Anh nhìn bóng lưng của Tống Linh Linh một lúc, đến gần hỏi: “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”
Tống Linh Linh quay đầu, “Anh làm cái gì thì em ăn cái đó.”
Giang Trục: “... Được.”
Ở nhà ăn sáng xong, Tống Linh Linh lại lên Weibo xem các chủ đề liên quan đến “Hẻm Nhỏ.”
Lướt bình luận của mọi người một lúc, Tống Linh Linh muốn nghỉ ngơi, tin nhắn của Đường Vân Anh đã đến.
Đường Vân Anh: “Em đang bận à?”
Tống Linh Linh: “Dạ không ạ.”
Đường Vân Anh: “Bên chị nhận được mấy cái kịch bản khá hay, gửi cho em xem một chút nhé?”
Bởi vì doanh thu phòng vé của “Hẻm Nhỏ” đại bạo, kịch bản trong ngành đưa cho bên Đường Vân Anh, cũng không còn là tiêu chuẩn trình độ như trước đó nữa.
Bởi vậy, có khá nhiều kịch bản tốt.
Tống Linh Linh: “Vâng.”
Đường Vân Anh: “Được, vậy tối nay gửi đến hòm thư cho em.”
Hai người trò chuyện hai câu, Đường Vân Anh bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi hôm nay Tống Linh Linh định làm cái gì.
Tống Linh Linh do dự một chút, trả lời cô ấy: “Ở nhà nghỉ ngơi.”
Đường Vân Anh: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Linh Linh: “?”
Đường Vân Anh ăn ngay nói thật: “Bây giờ doanh phòng vé của “Hẻm Nhỏ” rất tốt, sự chú ý của mọi người với em cũng cao hơn trước. Nếu em đi ra ngoài, chị hơi lo lắng rằng em và Giang Trục sẽ bị chụp được.”
Suy nghĩ của cô ấy, Tống Linh Linh có thể hiểu được.
Cô im lặng một lúc, quay đầu nhìn thời tiết tốt ở bên ngoài, thỏa hiệp nói: “Hôm nay không ra khỏi cửa.”
Nhưng ngày mai, thì không chắc chắn.
Su khi trò chuyện với Đường Vân Anh, Tống Linh Linh khóc lóc kể lể với bạn trai một lúc.
Giang Trục nghe xong, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Hiệp đồng của em và công ty còn mấy năm”
“...”
Tống Linh Linh sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, “Hơn một năm, sao vậy?”
Theo bình thường mà nói, người mới ký hợp đồng với công ty quản lý, hợp đồng đều là mười năm, thậm chí là hai mươi năm. Chỉ có như vậy, họ mới có thể nhận được một chút tài nguyên.
Ở trong giới, hầu hết các công ty quản lý đều bóc lột người khác.
Lúc Tống Linh Linh ký hợp đồng, là tình huống tương đối đặc biệt.
Đường Vân Anh rất xem trọng cô, cũng rất thích cô.
Cho nên sau khi cân nhắc về nhiều mặt, đồng ý ký hợp đồng thời hạn năm năm với cô. Tất nhiên, Tống Linh Linh cũng trả giá rất nhiều.
Trong tỷ lệ phân phối của hợp đồng, cô có thể nhận được ít hơn mười năm rất rất nhiều.
Cũng may Tống Linh Linh không phải là người quá thiếu tiền, bố mẹ cô cũng càng muốn cô ký hợp đồng năm năm. Như vậy, sẽ không đến mức bán thân cho công ty bây giờ suốt đời.
Giang Trục gật đầu, cụp mắt nhéo nhéo ngón tay nhỏ bé của cô, “Người đại diện của em có nói với em đến việc gia hạn hợp đồng không?”
Tống Linh Linh hắng giọng, “Mấy ngày trước vừa nhắc tới.”
Giang Trục liếc cô, “Em nói thế nào”
“Em nói vẫn còn sớm, đến lúc đó lại nói.” Tống Linh Linh cũng không phải người ngốc, cô biết công ty muốn gia hạn hợp đồng với cô sớm.
Giang Trục mỉm cười, “Đường Vân Anh nói điều kiện gia hạn với em không?”
Tống Linh Linh kinh ngạc nhìn Giang Trục, “Sao cái này anh cũng có thể đoán được sao?”
Giang Trục câu môi, đưa tay búng trán cô, “Bởi vì anh biết bạn gái của anh có rất nhiều người muốn tranh giành.”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh bật cười.
Cô nép trong ngực Ging Trục, hắng giọng nói: “Bên chị Vân nói điều kiện với em, thật ra còn rất hấp dẫn.”
Chẳng qua cô tạm thời còn không muốn quyết định nhanh như vậy.
Giang Trục cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô, “Hấp dẫn thế nào?”
“Chia 4:6.” Tống Linh Linh nói cho anh biết.
Giang Trục nhíu mày: “Em sáu à?”
Tống Linh Linh gật đầu, “Có phải cảm thấy cũng không tệ lắm hay không.”
Phải biết nàng lúc trước ký hợp đồng năm năm, là chia 8:2. Tám là của công ty, cô chỉ có thể nhận được hai mươi phần trăm.
So sánh mà nói, công ty quản lý của Tống Linh Linh đã đưa ra điều kiện tốt nhất.
Nhìn chung có rất ít công ty sẵn sàng chia tỷ lệ 6:4 như vậy cho các nghệ sĩ. Cho dù là nghệ sĩ đã nổi tiếng, hầu hết các công ty có thể làm được, cũng chỉ là chia 5:5.
Tống Linh Linh thấy Giang Trục không nói lời nào, đến lại gần anh nhìn anh chằm chằm, “Tại sao anh không nói gì?”
Giang Trục cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là cũng khá tốt.”’
Tống Linh Linh nhíu mày, cảm thấy anh còn có lời muốn nói.
Giang Trục vẫn cười, ánh mắt khóa chặt cô, “Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến việc tự mình thành lập một phòng làm việc hay chưa?”
Tống Linh Linh khẽ giật mình, “Bây giờ em có thể thành lập phòng làm việc rồi sao?”
Giang Trục gật đầu.
Tống Linh Linh im lặng một lúc, ăn ngay nói thật, “Em thấy phòng làm việc của rất nhiều nghệ sĩ trong giới, cũng trực thuộc công ty quản lý.”
Có một điều càng quan trọng hơn là, Tống Linh Linh sợ mình làm không tốt.
Thật ra cô là người lười biếng trong việc quản lý, ngoại trừ diễn xuất, những chuyện khác cô không muốn quan tâm lắm.
Giang Trục đáp một tiếng, “Không treo dưới danh nghĩa của công ty quản lý của em.”
Nói đến đây, cuối cùng Tống Linh Linh cũng hiểu ý Giang Trục muốn nói.
Cô mím môi, kinh ngạc nhìn anh, “Anh muốn em ký hợp đồng dưới danh nghĩa phòng làm việc của anh sao?”
Nghe vậy, Giang Trục nhíu mày, “Em không cần ký hợp đồng.”
Tống Linh Linh a một tiếng, định hỏi vì sao không. Cô còn chưa nói gì, Giang Trục đã hôn lấy vành tai cô nói một câu, “Em làm bà chủ.”
“...”
Lỗ tai Tống Linh Linh tê rần, cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh.
Nhịp tim của cô nhanh hơn một cách khó hiểu, mi mắt run rẩy, “Vậy ý của anh là?”
Giang Trục: “Ôn Trì Cẩn và anh của anh đang chuẩn bị cho công ty quản lý mới.”
Anh nhìn Tống Linh Linh, “Nếu em có ý định, anh sẽ đi nói chuyện.”
Tống Linh Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Vậy em là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng?”
“Không phải.” Giang Trục cúi đầu, hôn môi cô một cái, khàn khàn nói: “Em làm cổ đông thứ ba.”
Tống Linh Linh hai mắt sáng ngời, còn muốn hỏi thêm một câu, lại bị Giang Trục trước tiên chặn lại môi của cô.
Anh không cho cô thêm cơ hội để hỏi về chuyện này.
Tối hôm qua anh về quá muộn, lúc đó Tống Linh Linh đã đi ngủ, Giang Trục cũng không đành lòng đánh thức cô.
Nhưng lúc này, có chút không kiềm chế được.
Tính một chút, đã hơn nửa tháng rồi anh không ôm, không hôn được bạn gái của mình.
Buổi sáng ánh nắng nóng bỏng tươi đẹp, phòng khách sáng sủa và ấm áp.
Tống Linh Linh bị Giang Trục hôn đến nỗi không thể suy nghĩ bình thường được, khi Giang Trục hôn xuống dưới, cô miễn cưỡng lấy lại được chút lý trí.
Cô ôm lấy cổ anh, thở khẽ một hơi nói nhỏ bên tai anh: “Về… Trở về phòng.”
Giang Trục ngừng lại, hôn dày đặc trên da thịt cô, để lại dấu vết, sau đó mới làm theo ý cô, ôm cô về phòng.
Màn cửa kéo lên.
Căn phòng mờ tối, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc mập mờ.
...
-
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Tống Linh Linh lại bước vào hành trình bận rộn với công việc.
Bởi vì độ nổi tiếng của “Hẻm Nhỏ”, nên cô có rất nhiều cuộc phỏng vấn, quảng cáo, tuyên truyền và chụp tạp chí.
Cuộc sống bận rộn như vậy khiến cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại phong phú.
Giang Trục thấy cô thích, cũng tùy ý cô.
Vào giữa tháng ba, doanh thu phòng vé cuối cùng của “Hẻm Nhỏ” đã đạt một tỷ sáu trăm năm mươi triệu sau một tháng công chiếu.
Đối với Giang Truc, Tống Linh Linh và Từ Mãn đều là một câu trả lời vô cùng thỏa mãn.
Những nỗ lực và cố gắng của họ cho bộ phim này, đã được đền đáp rất xứng đáng.
Người hâm mộ thậm chí còn vui mừng reo hò cho hai người bọn họ.
Quá lợi hại.
Từ Mãn là diễn viên có lượng fan lớn cũng như thực lực diễn xuất, nhưng Tống Linh Linh là lần đầu tiên. Lần đầu tiên cô đóng vai chính trong phim đã có thể đạt được một tỷ sáu trăm năm mươi triệu tệ doanh thu phòng vé, tương lai cô sẽ tràn đầy hứa hẹn.
Người hâm mộ trên Weibo của Tống Linh Linh, cũng tăng từ mười nghìn hơn đến hơn hai mươi nghìn.
Mỗi một ngày, đều đang tiếp tục tăng lên.
Tháng tư, tạp chí phần tiếp theo cho “Hẻm Nhỏ” của Tống Linh Linh và Từ Mãn bán hết trong vòng một phút sau khi ra mắt.
Cái này đủ để chứng minh, độ hot của hai người lúc đó rất cao.
Không ít công ty điện ảnh và truyền hình muốn tìm hai người hợp tác thêm, muốn bọn họ đóng cặp. Nhưng đề nghị này đều bị cả Tống Linh Linh và Từ Mãn từ chối.
Hai người tuy có độ nổi tiếng, nhưng fan của hai nhà rất ăn ý, không gặm cp của bọn họ.
Coi như là bọn họ có gặm, thì cũng chỉ gặm cp trong phim.
Lý do rất đơn giản.
Giang Trục đang theo đuổi Tống Linh Linh, bọn họ lại gặm Tống Linh Linh và Từ Mãn, có chút quá phận.
Huống chi, nhiều cư dân mạng cho rằng đường của Tống Linh Linh và Giang Trục ngon hơn. Thậm chí hai người còn có tên fan cp, gọi là Trúc Lâm.
Theo sự hiểu biết của Tống Linh Linh, người hâm mộ của siêu thoại cp Trúc Lâm đã vượt qua mốc mười nghìn.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhấp vào liên kết mà Thịnh Vân Miểu cho để xem, có thể nhìn thấy rất nhiều video cắt ghép cô và Giang Trục với nhau.
Đừng nói, có những video khi cô xem cũng rất xúc động, cũng muốn gặm.
Giữa tháng tư, dưới sự chờ mong của người hâm mộ, Tống Linh Linh vào đoàn phim.
Rất nhiều người cho rằng, cô sẽ tập trung với lĩnh vực điện ảnh. Bọn họ không ngờ đến là, sau khi bộ phim “Hẻm Nhỏ” bùng nổ, Tống Linh Linh lại gia nhập đoàn phim truyền hình cổ trang.
Quyết định này, khiến không ít người hâm mộ cảm thấy khó hiểu.
Bên Tống Linh Linh cũng không giải thích nhiều với mọi người.
Sau này mọi người mới thấy cô trả lời cho câu hỏi của người dẫn chương trình trong một video phỏng vấn.
Cô không muốn giới hạn con đường của mình, bất kể là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần cô thích kịch bản đó, thích bối cảnh nhân vật, cô đều sẵn sàng đóng.
Cho dù không phải diễn viên chính, cô cũng đóng.
Cô muốn thử sức với nhiều dạng nhân vật khác nhau, nhân lúc còn trẻ, đóng nhiều hơn những vai mà mình yêu thích.
Cô vẫn sẽ đóng phim điện ảnh, phim truyền hình có đội ngũ sản xuất và kịch bản tốt, cô cũng sẵn sàng đóng.
Cuộc phỏng vấn này của cô, đã khiến rất nhiều người hâm hộ sự nghiệp yên tâm.
Bọn họ tin tưởng ánh mắt của Tống Linh Linh, cũng tin tưởng lựa chọn của cô.
Cô diễn cái gì, bọn họ sẽ xem cái đó.
Khi Tống Linh Linh vào đoàn, phim mới Giang Trục chuẩn bị hơn nửa năm cũng bắt đầy mở máy.
Thi thoảng Thịnh Vân Miểu còn hỏi Tống Linh Linh, khi nào sẽ công khai, mấy tay săn ảnh thực vô dụng, hai người yêu nhau lâu như vậy, cũng không chụp được bức ảnh hữu ích nào.
Mỗi lần như vậy, Tống Linh Linh đều không biết phải làm sao với bạn mình.
Dựa vào tình huống bận rộn của cô và Giang Trục bây giờ, ngay cả cánh săn ảnh ngồi xổm trước khách sạn của cô một tháng, cũng không chắc có thể gặp được Giang Trục.
Cơ hội duy nhất có thể thấy được, là sinh nhật của Tống Linh Linh.
Nhưng hôm nay máy bay đáp xuống thành phố điện ảnh của Giang Trục bị trễ giờ, lúc anh đến chỗ cô cũng đã là hai giờ đêm.
Anh vội vàng tổ chức sinh nhật cho Tống Linh Linh, cùng cô ăn một miếng bánh rồi vội vàng rời đi vào sáng sớm.
Hai người thậm chí còn không được ở riêng với nhau được mười hai tiếng.
...
Thời gian quay phim, dù sao cũng trôi qua nhanh hơn tưởng tượng.
Thoáng một cái, phim mới của Tống Linh Linh sắp kết thúc, phim truyền hình năm ngoái hợp tác với Kiều Diệc Dao sẽ được phát sóng trên các đài.
Bỗng nhiên người hâm đã lâu không được nhìn thấy cô, không có tin ức của cô đều cảm thấy vui đến ngây ngất.
Cuối cùng.
Bọn họ lại có thể nhìn thấy diễn viên Tống Linh Linh rồi.
-
Buổi tối bộ phim mới của Tống Linh Linh đóng máy, cô bay đến thành phố nơi Giang Trục đang quay phim, Ninh Thành, một thành phố ven biển.
Lúc cô hạ cánh, đã mười hai giờ.
Tống Linh Linh không có nói cho Giang Trục là cô đến, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Sau khi hạ cánh, cô báo bình an cho Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu trước.
Thịnh Vân Miểu gọi điện thoại đến, “Cậu lấy hành lý chưa?”
Tống Linh Linh: “Vẫn chưa, tớ vừa hạ cánh.”
Thịnh Vân Miểu à một tiếng, cảm thán nói: “Bỗng dưng tớ hơi hâm mộ Giang Trục.”
Tống Linh Linh bật cười, “Hâm mộ cái gì?”
Thịnh Vân Miểu hừ hừ, “Hâm mộ cậu ấy có bạn gái ngàn dặm xa xôi, đêm khuya đến thăm anh ấy.”
Tống Linh Linh cong môi, “Nếu cậu đổ bệnh, tớ cũng có thể lập tức bay về thăm cậu.” "
Lý do quan trọng khiến cô bay đến Ninh Thành ngay trong đêm khi vừa mới quay phim xong là vì Giang Trục bị ốm.
Hai ngày trước khi Tống Linh Linh gọi điện thoại cho Giang Trục đã cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.
Cúp điện thoại, cô không yên tâm đi hỏi Trì Bân mới biết được, Giang Trục bị bệnh vào viện rồi.
Phim mới của Giang Trục kể về biển.
Khi quay vào mấy ngày trước, do sơ suất của nhân viên công tác, có nhân viên công tác không biết bơi bị rơi xuống biển, Ging Trục phát hiện đầu tiên, sau khi nhảy xuống cứu người lên, anh cũng nhập viện theo.
Để không làm chậm tiến độ quay chụp, anh nằm viện chưa được hai ngày đã xuất viện.
Giang Trục sợ Tống Linh Linh lo lắng, cũng không muốn truyền thông đưa tin bừa bãi, cưỡng ép đè tin tức tức xuống.
Thịnh Vân Miểu không nói gì, “Thôi, tớ cũng không muốn bị bệnh.”
Cô ấy tranh luận với Tống Linh Linh hai câu, rồi nói: “Vậy cậu ở phim trường chăm sóc tốt cho đạo diễn Giang đi. Khi nào tớ có thời gian thì đến thăm đoàn phim của hai người.”
Tống Linh Linh cười, “Chắc là tớ sẽ không ở đây lâu đâu.”
Phim mới muốn phát sóng, cô phải phối hợp tuyên truyền.
Qua một thời gian ngắn còn có cái thảm đỏ hoạt động muốn đi.
Thịnh Vân Miểu mỉm cười, “Vậy được, khi cậu về nói với tớ, tớ đi đón cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tống Linh Linh xách vali lên, đón xe đi đến khách sạn đoàn làm phim của Giang Trục đang ở.
Tống Linh Linh không có chú ý tới, khi cô lấy hành lý, đã có người nhận ra cô.
Khi Tống Linh Linh đến khách sạn, Trì Bân ở đại sảnh đợi cô.
“Anh Bân.” Tống Linh Linh đến gần, “Giang Trục đâu?”
Trì Bân chỉ lên trên, “Bọn anh vừa mới kết thúc công việc về, đạo diễn Giang nói hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước.”
Ban đầu, Trì Bân định đến sân bay đón Tống Linh Linh. Nhưng tối nay họ có một cảnh đêm, và Tống Linh Linh cũng không cho anh ấy đến.
Cô trực tiếp bắt taxi từ sân bay đến, rất thuận tiện.
Tống Linh Linh gật đầu, “Sức khỏe của anh ấy thế nào rồi ạ?”
Trì Bân: “Không có vấn đề lớn, chỉ là hôm đó ngâm nước một chút, cơ thể hơi suy nhược, đến bây giờ còn sốt nhẹ.”
Tống Linh Linh ra hiệu đã biết, “Anh ấy có uống thuốc không?”
Nói đến đây, Trì Bân lại thấy đau đầu.
“Có là có, nhưng thường xuyên không đúng giờ.”
Khi Giang Trục quay phim, ba bữa cơm cũng không để ý.
Ngay cả khi Trì Bân giao thuốc cho anh, cũng có thể không uống đúng giờ.
Bởi vậy, khỏi bệnh cũng chậm.
Tống Linh Linh yên lặng, “Được rồi.”
Cô gật gật đầu, “Em biết rồi.”
Trì Bân bấm thang máy, nhìn cô, “Em ăn cơm chưa? Có muốn anh gọi đồ ăn khuya cho em không?”
“Không cần.” Tống Linh Linh từ chối, “Trước khi lên máy bay em ăn một chút rồi.”
Hai người trò chuyện, đi đến cửa phòng Giang Trục.
Trì Bân đưa thẻ phòng cho cô, ra hiệu nói: “Anh đi đây. Em và đạo diễn Giang cần gì thì cứ gọi anh nhé.”
Tống Linh Linh: “Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi nhìn Trì Bân rời đi, Tống Linh Linh đứng ở của phòng Giang trục thở sâu một hơi.
Lần đầu tiên cô cho người khác “niềm vui bất ngờ” như vậy, không biết khi Giang trục thấy cô xuất hiện lúc nửa đêm, sẽ bất ngờ hoảng hốt hay là vui mừng.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh quét thẻ mở cửa.
Đúng là Giang Trục không có khóa trái.
Cô nhướng mày, nhìn quanh căn phòng của Giang Trục.
Rất sạch sẽ.
Đồ vật cũng không có ném lung tung.
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn, muốn đổi giày, nhưng không có ai ở cửa.
Cô hết cách, chỉ có thể đóng cửa trước.
Vừa đóng cửa lại, Tống Linh Linh đã nghe được tiếng bước chân.
Cô vô thức quay đầu, cùng với người đàn ông từ trong phòng đi ra bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ một thoáng, đồng hồ dường như đều dừng lại.
Tống Linh Linh nhìn Giang Trục, Giang Trục nhìn cô.
Khi nhìn đến Tống Linh Linh, Giang Trục rõ ràng là sững sờ trong giây lát. Ánh mắt của anh từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, rơi vào khuôn mặt quen thuộc của Tống Linh Linh.
Ánh mắt của anh quá nóng rực, khiến Tống Linh Linh cảm thấy có chút không thoải mái.
Không biết là vì quá lâu không gặp hay là nguyên nhân khác, không hiểu sao Tống Linh Linh còn có chút hồi hộp.
Cô nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Đạo diễn Giang, không quen em nữa sao?”
Tống Linh Linh vừa dứt lời, cô nhìn thấy Giang Trục đến gần cô hai bước.
Phút chốc, túi trong tay cô rơi xuống đất.
Tống Linh Linh há mồm, định nói chuyện, đầu lưỡi của Giang Trục mò vào trước, chặn tất cả lời nói của cô.
“...”
Giang Trục một chút cũng không có khách khí với cô.
Thậm chí anh còn không thèm tiến thêm hai bước, trực tiếp bế Tống Linh Linh đến tủ giày ở cửa, ngậm lấy môi cô, liếm, mút, gặm.
Nhịp tim Tống Linh Linh như đánh trống.
Cô vô thức ôm anh, đáp lại anh.
Tại thời điểm này, dường như cô cũng không muốn quan tâm đ ến việc dè dặt hay ngại ngùng.
Khi anh hôn, những ký ức xa xưa đó lại ùa về, cô cũng không khống chế được nỗi nhớ nhung của mình với Giang Trục. Muốn hôn anh, muốn ôm anh, thậm chí muốn cùng anh hòa làm một thể.
Hai người ở sau cửa hôn một lúc lâu.
Khi tay của Giang Trục vươn vào trong quần áo cô, trong đầu Tống Linh Linh hiện ra những lời Trì Bân nói.
Cơ thể của anh rất suy nhược.
Nghĩ đến đây, cô đè lại tay của anh.
“Giang Trục ——” Tống Linh Linh bị anh hôn giọng có chút khàn khàn, cô mở mắt ra, hai mắt ướt át nhìn anh, “Tối nay anh uống thuốc chưa?”
Giang Trục: “...”
Tay anh dừng lại, nhéo da thịt mềm mại bên eo cô, khàn giọng nói, “Trì Bân nói với em sao?”
Tống Linh Linh gật đầu, nhìn ánh mắt u ám của anh, nhịn cười hôn lên cằm anh, “Anh ấy quan tâm anh.”
Giang Trục cụp mắt, nhìn cô chằm chằm giây lát, hầu kết nhấp nhô, “Anh uống rồi.”
Anh vuốt ve gáy cô, “Sao em không nói với anh?”
Tống Linh Linh nháy mắt mấy cái với anh, “Em muốn cho anh một bất ngờ mà.”
Cô hỏi: “Có không?”
Giang Trục nhìn cô, bỗng nhiên ôm cô từ tủ giày xuống.
Tống Linh Linh bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ có thể ôm eo anh.
Đột nhiên, cô nghe thấy Giang Trục hỏi: “Em cảm nhận được chưa?”
Tống Linh Linh đang muốn nói không có, Giang Trục đã ôm lấy cô vào lòng, cho cô cảm nhận được sự vui vẻ ấy.
Trong nháy mắt, Tống Linh Linh đỏ mặt.
Cô nằm sấp ở trên người anh, ngượng ngùng a một tiếng.
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng: “Nhưng em có chút mệt mỏi.”
Giang Trục không có trả lời.
Anh ôm Tống Linh Linh trở về phòng, đang định đặt cô lên giường, nhưng bị Tống Linh Linh ngăn lại.
“Em muốn tắm.” Cô hít một hơi, “Hôm nay em quay phim cả ngày, lại ngồi máy bay, trên người hơi bẩn.”
Giang Trục nhìn cô, nâng cằm cô lên hôn một cái, giọng nói trầm thấp: “Không bẩn.”
Tống Linh Linh cong môi, ngửa đầu nhìn anh, “Vậy cũng muốn tắm trước.”
Giang Trục không lay chuyển được cô, chỉ có thể để cô vào phòng tắm.
Tai Tống Linh Linh nóng bừng nhắc nhở anh, “Vậy anh giúp em tìm quần áo đi.”
Giang Trục nói được.
Có thể là bởi vì bị bệnh, Tống Linh Linh cảm thấy cả người Giang Trục, trở nên mềm mại ôn hòa hơn rất nhiều.
Tắm rửa xong, hai người nằm lên giường.
Tống Linh Linh nằm trong ngực Giang Trục, đầu tiên là cẩn thận hỏi anh chuyện nhảy xuống biển cứu người, lại hỏi tình hình sức khỏe của anh.
Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, cô thoáng yên tâm hơn một chút.
“Không có việc gì thì tốt...” Tống Linh Linh từ từ nhắm hai mắt, ôm anh mơ hồ nói: “Lúc em biết suýt bị dọa chết khiếp.”
Giang Trục cúi đầu nhìn cô, “Xin lỗi.”
Tống Linh Linh trả lời: “Giang Trục...”
Giang Trục ôm lấy cô, “Anh đây.”
Tống Linh Linh còn muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ ập tới, cô còn chưa kịp nói gì, thì đã ngủ mất.
Giang Trục nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, cảm thấy thỏa mãn không thể tả.
Anh rất buồn ngủ cũng rất mệt.
Nhưng anh vẫn không nhịn được, nhìn chằm chằm Tống Linh Linh rất lâu.
Thấy mình mỏi mắt, anh mới ôm Tống Linh Linh chìm vào giấc ngủ say.
“Ngủ ngon.”
Ngoài cửa sổ ánh trăng ôn nhu như nước.
Cùng với bầu không khí trong phòng, khiến mọi người thích.
-
Một giấc này của Tống Linh Linh, ngủ đến mười giờ sáng ngày hôm sau.
Khi cô tỉnh lại, Giang Trục vẫn còn đang ngủ.
Có thể là vì bị ốm, giấc ngủ của Giang Trục so với trước kia sâu hơn.
Tống Linh Linh liếc nhìn tư thế của hai người, cô vẫn bị Giang Trục ôm chặt trong ngực.
Cô nhịn không được cười lên, muốn rời giường, nhưng tay Giang Trục không có buông ra.
Suy nghĩ một lát, Tống Linh Linh dứt khoát từ bỏ giãy dụa.
Cô cầm điện thoại ở bên cạnh, đang định hỏi Trì Bân hôm nay mấy giờ bắt đầu làm việc. Vừa mở ra, đã thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn chưa đọc khi cô chuyển điện thoại thành im lặng.
Mí mắt Tống Linh Linh nháy liên tục, có một dự cảm xấu.
Quả nhiên, cô vừa mở Wechat, thứ đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn mới nhất của Tịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu: “Chị em!!! Cậu và đạo diễn Giang bị chụp được!!! Hai người đang ở trên hot search!!”
Thịnh Vân Miểu: “Cứu mạng a!!! Sao cậu còn chưa chịu rời giường?? Không phải là đạo diễn Giang bị bệnh sao?!!”
Tống Linh Linh: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương