Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh
Chương 51: Tiểu bạch kiểm
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Tiểu bạch kiểm: người ta thường dùng cụm từ này để chỉ những chàng trai ít phải lao động, làm lụng nhiều, suốt ngày ở trong nhà nên cơ thể yếu ớt, mặt trắng bệch, thường dùng để đá xéo mấy tên công tử bột hoặc những người được bao nuôi, sống bám vào phụ nữ.
Giang Phán thấy người đàn ông vẫn đang nằm bất động trên người mình bèn giơ tay đẩy anh, âm thanh có phần dồn dập: "Đừng quậy, mẹ đang tìm chúng ta đấy......"
Chu Đình Quân ngừng một giây mới miễn cưỡng ngồi dậy, sau khi cúi đầu gặm cắn lung tung vài cái trên môi Giang Phán mới lặng lẽ cài lại những chiếc cúc áo của cô mà mình vừa tháo ra ban nãy.
Hai người sửa sang lại quần áo xong mới một trước một sau ra khỏi phòng.
Giang Phán nhìn thấy Thái Ngọc thì bỗng có hơi chột dạ, cô khẽ ho, trên mặt ra vẻ bình tĩnh gọi: "Mẹ."
Thái Ngọc thấy hai người từ phòng con trai mình đi ra thì hiểu ngay, có lẽ bà đã cắt ngang chút chuyện của bọn trẻ.
Bà nở nụ cười ôn hòa: "Mẹ tìm các con cũng không có việc gì, định bảo hai đứa ở lại đây một đêm, ngày mai ăn sáng rồi hẵn về."
Suất diễn sáng ngày mai của Giang Phán bắt đầu lúc 9 giờ, từ bên này qua đó cũng vẫn kịp nên cô gật đầu: "Được ạ."
Vốn dĩ trên mặt Chu Đình Quân không có cảm xúc gì, thấy Giang Phán gật đầu lại nhìn sang cô với ý tứ khó hiểu, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, thần sắc có chút lãnh đạm, thoạt nhìn không mấy vui vẻ, áp suất không khí quanh người cũng rất thấp.
Thái Ngọc nghĩ đến Chu Đình Quân mấy ngày hôm trước đi công tác ở thành phố khác hôm nay mới trở về, nhìn con trai và con dâu đau lòng: "Hay giờ các con đi nghỉ ngơi sớm một chút?"
Giang Phán cảm thấy hiếm khi mới tới một chuyến, hẳn là nên ở bên ba mẹ chồng nhiều một chút, cô lắc đầu: "Mẹ, giờ tụi con không mệt, chúng con nói chuyện với mẹ nhé."
Thái Ngọc vui mừng gật đầu: "Đứa trẻ ngoan."
Quả nhiên người xưa nói không sai, con gái mới là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.
Sớm biết thế thì lúc trước bà đã sinh thêm một cô con gái.
Nghĩ như vậy, Thái Ngọc nhìn qua Chu Đình Quân với vẻ ghét bỏ.
Chu Đình Quân thản nhiên đón nhận ánh mắt của mẫu thân đại nhân nhà mình, hơi nhướng mày, ánh mắt như muốn biểu đạt: Con đã cho mẹ mượn vợ rồi, mẹ còn muốn gì nữa?
Thái Ngọc suy nghĩ rồi nói với Chu Đình Quân: "Con qua chỗ ba con đi."
Dứt lời, bà nắm tay con dâu nhà mình đi về phía phòng khách dưới lầu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi xuống sô pha, Thái Ngọc tiện tay mở TV rồi lại tự mình vào bếp cắt một chút trái cây bưng ra.
Thái Ngọc lại nắm tay Giang Phán, bà nhìn ngón áp út mảnh khảnh của cô, đột nhiên hỏi: "Chu Đình Quân chưa mua nhẫn cưới cho con?"
Giang Phán hơi ngớ người một chút mới trả lời: "Không liên quan đến anh ấy đâu mẹ. Mỗi ngày con phải đi làm rất bất tiện cho nên mới không đeo, lúc cầu hôn anh ấy có tặng rồi ạ."
Thái Ngọc tương đối hiểu rõ thằng con trai nhà mình, bà hừ một tiếng: "Nó cầu hôn con như thế nào? Có phải tới hoa cũng không có hay không?"
Giang Phán thầm nghĩ, mẹ đúng là hiểu rõ con trai mình, lúc cầu hôn anh ấy cứ như Thiên Vương lão tử, tiện tay đưa hai cuốn sổ hộ khẩu cùng một chiếc nhẫn kim cương, người không biết chắc sẽ cho rằng anh ấy bức hôn ấy chứ.
Lúc đó cô khiếp sợ đến mức nói không ra lời nên không có thời gian xem chiếc nhẫn kim cương trông như thế nào, sau đó cũng không nhìn kỹ chiếc nhẫn, thậm chí còn chưa đeo thử nữa cơ, cho nên tới giờ cô cũng không kích cỡ biết nhẫn có vừa hay không.
Nhưng cô nghĩ, dựa vào sự hiểu biết của Chu Đình Quân về cô, hơn phân nửa là vừa.
Thái Ngọc không chú ý tới nét tươi cười chợt lóe rồi biến mất trên mặt Giang Phán, bà khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này từ bé đã rất kém duyên với người khác phái, trên cơ bản không có người bạn nữ nào bên cạnh nên con cũng đừng hy vọng nó có tế bào lãng mạn gì. Con muốn gì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con."
Giang Phán nghe được câu nói kế tiếp của Thái Ngọc, vành mắt có chút chua xót, cô hít mũi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."
Thái Ngọc có biết tình huống gia đình Giang Phán, bà không tiếp tục nói chuyện mà đưa tay sờ đầu cô: "Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà mà cảm ơn cái gì."
Giang Phán gật đầu, nhớ lại nửa câu đầu của Thái Ngọc.
Chu Đình Quân kém duyên với người khác phái?????
Hình như mẹ hiểu lầm lớn về con trai mình rồi đó mẹ à......
Thái Ngọc nhìn TV vài phút rồi vờ như lơ đãng hỏi: "Phán Phán, con và Chu Chu có muốn dọn đến sống gần đây không? Nói thế này, nhà lớn một chút, con cũng có thể trồng nhiều hoa hơn, ba mẹ sống gần đó, mẹ cũng có thể dạy con trồng như thế nào."
Lúc ăn cơm Giang Phán có nghĩ tới vấn đề này, hiện tại cô và Chu Đình Quân ở căn hộ của anh, hai người cãi nhau cô cũng có thể về dưới lầu trong vòng một nốt nhạc, chờ anh tới cửa quỳ sầu riêng hối lỗi.
Nếu hai người bọn họ dọn đến bên này, lỡ như có xảy ra mâu thuẫn gì cô cũng khó mà về nhà, tuy rằng căn hộ so ra kém hơn biệt thự, diện tích quả thật cũng không đủ lớn, nhưng cũng may trước mắt bọn họ chưa có con, đủ ở rồi.
Mặc dù cô cũng rất thích Thái Ngọc, ấn tượng với cha chồng cũng không kém, nhưng ở chung lâu dài cô lo sẽ xuất hiện bất đồng quan điểm giữa hai thế hệ và những xung đột khác.
Giang Phán đang định khéo léo giải thích trọng tâm cuộc sống của cô bây giờ vẫn là công việc, cũng không có thời gian trồng cây chăm hoa, phía sau bỗng dưng truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: "Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng ép cô ấy."
Giang Phán vừa quay đầu lại liền phát hiện Chu Đình Quân đã đứng sau lưng cô không biết từ khi nào, cô khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: "Sao anh lại nói với mẹ như thế?"
Cha Chu cũng đứng ở bên cạnh, nghe thấy Giang Phán nói thì lập tức tiếp lời: "Đúng đó, sao con lại nói thế với mẹ hả! Mẹ con cũng là sợ hai đứa ở bên ngoài không chăm sóc tốt bản thân, muốn quan tâm các con hơn một chút mà thôi."
Thái Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là phí công nuôi dưỡng thằng con này mà, có vợ liền quên mẹ, từ nhỏ đã không gần gũi với bà nên bà cứ nghĩ nó là một tên đầu gỗ.
Nào ngờ gặp Phán Phán cả người lập tức thay đổi, bà còn chưa bắt hai đứa sinh con mà nó đã sốt ruột tới vậy.
Nghĩ đến đây bà bỗng thấy hụt hẫng, dường như trong lòng còn có chút cảm giác ghen tị.
Bà thở dài một hơi, phủi tay: "Quên đi, chuyện của đám người trẻ tuổi các con mẹ không lo nữa, tùy hai đứa."
Bốn người mang tâm sự riêng ngồi trên sô pha xem TV nửa ngày, cha Chu bỗng nhiên nhìn về phía Thái Ngọc: "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Thái Ngọc vốn dĩ định nói ông muốn ra ngoài dạo thì đi đi, bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn thằng con trai nhà mình rồi gật đầu đồng ý.
Phòng khách chỉ còn lại Giang Phán và Chu Đình Quân, Giang Phán cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cô tiện tay lấy điều khiển TV đổi thành kênh thiếu nhi thành phố N, kênh này đang chiếu phim hoạt hình.
Chu Đình Quân rút điều khiển từ xa từ trong cô tay ra, hạ giọng hỏi: "Bà xã, em có mệt không?"
Giang Phán tập trung tinh thần xem TV, lắc đầu: "Không mệt."
Người đàn ông thấp giọng cười, anh giơ tay nhéo nhéo vành tai nhỏ xinh của Giang Phán: "Nhưng anh mệt."
Giang Phán đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, né tránh tay anh: "Vậy anh đi ngủ đi......"
Chưa kịp nói hết câu cô đã bị người nào đó nắm eo đẩy ngã trên sô pha, đang định giãy giụa, người đàn ông dùng đầu gối chống giữa hai chân không cho cô lộn xộn, đầu của anh vùi trên người cô cắn loạn.
Giang Phán vốn tưởng rằng sau khi anh nhận ra vấn đề cách âm trong nhà mình thì có thể kìm chế bản thân đến lúc hai người trở về, kết quả không ngờ......
Cô giơ tay đẩy cái đầu xù của anh, tức giận mở miệng: "Lỡ như ba mẹ anh quay lại thì làm sao bây giờ?"
Tuy rằng cô biết cha Chu và Thái Ngọc hẳn là cố ý trốn ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Hiển nhiên anh cũng biết điều này nên căn bản không có ý định dừng lại, quần áo cô đã bị anh kéo ra hơn phân nửa, cơ thể có chút khác thường, bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của anh, còn có âm thanh không phù hợp với tình huống phim hoạt hình trong TV.
Giang Phán đè tay anh lại, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh tắt TV trước đã, chúng ta về phòng......"
Cô còn chưa nói hết, con ngươi đen nhánh của anh bỗng khôi phục một tia trấn tĩnh, anh nhanh chóng cài lại nút áo cho cô, cũng nhét vạt áo sơ mi vào quần jean giúp cô.
Giang Phán chớp mắt hơi ngẩn ra, vừa định hỏi có phải anh không được hay không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra không thì nghe thấy âm thanh đẩy cửa.
Sau đó cha Chu và Thái Ngọc đi tới, trên mặt cha Chu treo một nụ cười mất tự nhiên: "Bên ngoài trời mưa, cha và mẹ con quên mang dù, ha ha."
"......"
Một tuần sau, bộ phim «Nữ thợ săn thương trường» của Giang Phán sắp đóng máy, tất cả nhân viên trong đoàn phim đều tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Hai ngày trước khi đóng máy, đoàn phim mở cửa cho phép truyền thông ra vào.
Vào ngày đóng máy, buổi sáng Giang Phán còn một cảnh cuối cùng, là cảnh thân mật trên giường của nam nữ chính.
Vốn dĩ chuyện này không quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vì Giang Phán sử dụng thế thân nên cô chỉ cần diễn đến cảnh bị nam chính đặt trước gương, trong gương cô lộ ra vẻ mặt vừa quyến rũ lại thẹn thùng là được.
Nhưng Chu Đình Quân, người đáng lẽ sáng hôm nay phải đến công ty không biết phát điên cái gì lại theo đến đây, vì thế cảnh diễn này của Giang Phán liền trở nên vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bởi vì đối diện gương nên đạo diễn định quay gương mặt nữ chính trong gương, chuyện này làm Giang Phán có chút đau đầu, cô cũng không muốn ông chồng nhà mình nhìn thấy mình trong gương, đặc biệt là phía sau còn có một người đàn ông xa lạ kề sát.
Vì thế Giang Phán khẽ gọi đạo diễn sang một bên, định tiến hành một cuộc giao dịch bí mật với ông ấy, cô giúp ông ấy kéo đầu tư, ông ấy đừng để cô diễn cảnh trước gương, đến lúc đó photoshop mặt cô vào gương là được.
Lúc đầu, nguyên nhân lớn nhất khiến Giang Phán nhận bộ phim này chính là vì nó không có cảnh nóng, toàn bộ kịch bản đều nói về chuyện làm sao để vượt mặt và chèn ép đối thủ cạnh tranh, vì thế cô mới vui vẻ nhận lời, không xem đến tờ kịch bản cuối cùng.
Đến khi cô thấy được, lúc ném kịch bản ở trước mặt Mạnh Húc, mặt anh ấy không đổi sắc nói với cô: "Em có thể dùng thế thân."
Bây giờ dù cho có thế thân cô cũng không muốn đóng cảnh tình tứ với một người đàn ông không mấy thân thuộc trước mặt người đàn ông của mình.
Đạo diễn vì chuyện đầu tư cho bộ phim tiếp theo mà trở thành một người rất thiện chí, hơn nữa còn đưa ra một phương án mà ông cho là hết sức chân thành, đến thời khắc mấu chốt sẽ cho Chu Đình Quân thay nam chính lên sân khấu, sau đó cảnh trên giường sẽ đổi lại là nam chính và thế thân của Giang Phán tiếp tục diễn.
Đạo diễn sâu sắc cảm thấy bản thân hết cứu nổi rồi, vì để thái tử gia Chu thị có thể tham gia vào phim của mình mà đã sử dụng mánh lới, thế mà giờ ông cũng có thể nghĩ đến biện pháp này cho được.
Phân cảnh này nam chính chỉ cúi đầu hôn lên xương cánh bướm (*) của nữ chính, không lộ mặt cho nên sẽ diễn khá tốt, không cần dùng đến "mặt liệt".
(*): Xương cánh bướm là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. (nguồn: Internet)
Giang Phán nghe xong lại càng không muốn diễn, diễn cùng người đàn ông nhà mình sẽ chỉ làm cô thêm căng thẳng, hơn nữa cô không có hứng thú ở trước mặt người xem cả nước trình diễn cảnh ân ái với bạn trai mình, cô lại lần nữa tỏ vẻ cự tuyệt.
Đạo diễn vì chuyện đầu tư nên đồng ý yêu cầu của cô, dù sao cảnh tình cảm cuối cùng cũng chỉ là râu ria, không liên quan đến mục đích của cả bộ phim.
Vậy là Giang Phán diễn đến đoạn nữ chính cuối cùng cũng đánh bại công ty đối thủ, sau khi được hội đồng quản trị đề bạt trở thành CEO tân nhiệm của khu vực Châu Á Thái Bình Dương thì kết thúc.
Giang Phán thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn theo hướng của đạo diễn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là người ngồi ở bên cạnh đạo diễn —— ông xã cô.
Anh mặc một bộ âu phục màu trắng bạc, tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài bắt chéo, hai tay ôm đầu gối, mắt đen híp lại, khóe môi mang theo ý cười như có như không.
Dù sao Giang Phán cứ cảm giác có chút gì đó không đúng.
Còn cụ thể không đúng chỗ nào cô lại không thể nói ra, theo lý cô cũng không quay cảnh thân mật, anh nên vui mừng gọi cô là bà xã rồi khen ngợi cô mới đúng.
Vào bữa tiệc đóng máy lúc chạng vạng, Giang Phán dẫn theo bạn trai cùng tham dự, những người khác trong đoàn phim đã quen với bạn trai của cô nên cũng không trách.
Chỉ là trước mắt bọn họ đều vẫn đang cho rằng Chu Đình Quân chỉ là một giáo sư đại học bình thường, may mắn leo lên được chiếc đùi vững chắc là Giang Phán mà thôi.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, phó đạo diễn còn muốn đổi chỗ tiếp tục quẩy, Giang Phán và Chu Đình Quân nói một tiếng với đạo diễn, định về trước.
Chu Đình Quân đi lấy xe, Giang Phán đứng ở ven đường chờ anh.
Phó đạo diễn cúi đầu uống rượu, vẻ mặt mất hứng, ông ta được nhân viên đỡ, nhìn bóng dáng Giang Phán vài lần rồi lớn tiếng mắng chửi: "Cái đồ chó! Ông đây nhịn tụi mày lâu rồi! Rõ ràng là cái thứ lẳng lơ mà một hai giả bộ thuần khiết, cái này không quay cái kia cũng không chịu quay, mày nghĩ mày là cái thá gì! Dựa vào đàn ông để nổi tiếng mà còn ở trước mặt mọi người bao nuôi tiểu bạch kiểm. A, thằng tiểu bạch kiểm kia cũng rất kiên cường đấy, rượu cũng không chịu uống, lại còn muốn đi thì đi, quả nhiên những con người bẩn thỉu vĩnh viễn không bao giờ làm được chuyện gì......"
Sau khi Giang Phán nổi tiếng nghe được kiểu mắng chửi này ngày càng nhiều, đa số những từ ngữ như thế này đều bị công ty hoặc là Chu Đình Quân tìm người xử lý, hoặc là bị fan của cô mắng cho một trận.
Mặc dù vậy, đến bây giờ phần tin nhắn trên Weibo của cô vẫn nhận được rất nhiều ngôn từ ghê tởm như thế.
Xem nhiều cũng quen, cô đã sớm không để bụng nữa.
Nhưng hôm nay ——
Giang Phán xoay người, khóe mắt nhìn thấy có người trên tay cầm chai nước khoáng, cô đi qua, thấp giọng nói: "Mượn một chút, cảm ơn, lát nữa tôi sẽ mua lại một chai mới."
Cô thong thả ung dung đi về phía phó đạo diễn, ánh mắt cực kì bình tĩnh, trên mặt không thể hiện bất kỳ sự vui buồn nào, lại bỗng dưng làm người ta thấy sợ hãi.
Phó đạo diễn chỉ vào cô: "Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, mày còn muốn ở trong cái giới......"
Không cho ông ta cơ hội nói hết câu, Giang Phán vặn nắp chai đổ nước lên đầu ông ta, gằn từng chữ một: "...... Tỉnh chưa?"
Trong mắt phó đạo diễn tất cả đều là nước, ông ta giơ tay đỡ, cơ thể cong cong vẹo vẹo muốn xông lên đánh Giang Phán.
Giang Phán nâng chân lên, nhắm vào vị trí đắc địa giữa hai chân ông ta hung hăng đạp một cước.
Phó đạo diễn đau đến muốn tắc thở, ông ta cong eo che lại chỗ đau, oang oang gọi bậy: "Giang Phán, mày chờ đó cho ông......"
Cô nheo mắt, cong môi cười khẽ: "Tôi là người của công chúng, ông có thể nói gì về tôi cũng được, nhưng ông không có tư cách nói người đàn ông của tôi, ông mà nói thêm một câu nào về anh ấy nữa, ông có tin hôm nay tôi xử đẹp ông luôn không."
Phó đạo diễn ngẩng đầu, nhìn Giang Phán đầy hung tợn: "Mày cái đồ gái điếm không biết xấu hổ này......"
Khẩu hình từ "điếm" mới vừa thành hình, còn chưa phát âm thì ông ta đã bị người ta đạp một phát vào mặt, cả người ngã về sau.
Giang Phán giật mình, xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt lóe ánh sáng, tươi cười nơi khóe môi trở thành tình ý chân thành: "Thầy Chu, sao lần nào thầy cũng đẹp trai như vậy chứ, mau dạy em......"
Chưa kịp dứt lời, phó đạo diễn ngoan cường giãy giụa đứng dậy, còn muốn xông lên.
Đạo diễn thanh toán xong đi ra liếc mắt một cái liền phát hiện có chỗ không thích hợp, ông vội vàng chạy lại ngăn cản phó đạo diễn: "Có chuyện gì từ từ nói, hôm nay ông uống nhiều quá rồi, đừng gây chuyện nữa!"
Toàn thân phó đạo diễn đau muốn chết, thần kinh như muốn nổ tung, ông ta đột nhiên đẩy đạo diễn ra, khàn giọng gào lên: "Ông che chở cái con gái điếm không biết xấu hổ này thì được cái gì? Một tên nam 2? Cái loại tiểu bạch kiểm này trên đời này thiếu cha gì......"
Đạo diễn Trương vội vàng che miệng ông ta lại rồi nói tiếng xin lỗi Chu Đình Quân: "Xin lỗi, ông ta thật sự uống nhiều quá rồi, vốn không có ý như vậy......"
Giang Phán kéo tay Chu Đình Quân, sắc mặt anh âm u không biết đang suy nghĩ gì, cô ghé vào tai anh: "Ông xã, chúng ta về nhà thôi, đừng chấp nhặt với kẻ điên làm gì."
Chu Đình Quân nới cà vạt, không nói gì, chỉ nắm tay Giang Phán đi về phía trước.
Lên xe, Giang Phán vừa định cài dây an toàn, người đàn ông bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô, tay anh ôm chặt eo cô, cằm để ở hõm vai cô.
Chu Đình Quân nhẹ nhàng hôn vành tai cô, âm thanh nhẹ nhàng lại kéo dài: "Bà xã, xin lỗi em, là do anh không bảo vệ được em."
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Editor: Thịt sườn nướng
Tiểu bạch kiểm: người ta thường dùng cụm từ này để chỉ những chàng trai ít phải lao động, làm lụng nhiều, suốt ngày ở trong nhà nên cơ thể yếu ớt, mặt trắng bệch, thường dùng để đá xéo mấy tên công tử bột hoặc những người được bao nuôi, sống bám vào phụ nữ.
Giang Phán thấy người đàn ông vẫn đang nằm bất động trên người mình bèn giơ tay đẩy anh, âm thanh có phần dồn dập: "Đừng quậy, mẹ đang tìm chúng ta đấy......"
Chu Đình Quân ngừng một giây mới miễn cưỡng ngồi dậy, sau khi cúi đầu gặm cắn lung tung vài cái trên môi Giang Phán mới lặng lẽ cài lại những chiếc cúc áo của cô mà mình vừa tháo ra ban nãy.
Hai người sửa sang lại quần áo xong mới một trước một sau ra khỏi phòng.
Giang Phán nhìn thấy Thái Ngọc thì bỗng có hơi chột dạ, cô khẽ ho, trên mặt ra vẻ bình tĩnh gọi: "Mẹ."
Thái Ngọc thấy hai người từ phòng con trai mình đi ra thì hiểu ngay, có lẽ bà đã cắt ngang chút chuyện của bọn trẻ.
Bà nở nụ cười ôn hòa: "Mẹ tìm các con cũng không có việc gì, định bảo hai đứa ở lại đây một đêm, ngày mai ăn sáng rồi hẵn về."
Suất diễn sáng ngày mai của Giang Phán bắt đầu lúc 9 giờ, từ bên này qua đó cũng vẫn kịp nên cô gật đầu: "Được ạ."
Vốn dĩ trên mặt Chu Đình Quân không có cảm xúc gì, thấy Giang Phán gật đầu lại nhìn sang cô với ý tứ khó hiểu, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, thần sắc có chút lãnh đạm, thoạt nhìn không mấy vui vẻ, áp suất không khí quanh người cũng rất thấp.
Thái Ngọc nghĩ đến Chu Đình Quân mấy ngày hôm trước đi công tác ở thành phố khác hôm nay mới trở về, nhìn con trai và con dâu đau lòng: "Hay giờ các con đi nghỉ ngơi sớm một chút?"
Giang Phán cảm thấy hiếm khi mới tới một chuyến, hẳn là nên ở bên ba mẹ chồng nhiều một chút, cô lắc đầu: "Mẹ, giờ tụi con không mệt, chúng con nói chuyện với mẹ nhé."
Thái Ngọc vui mừng gật đầu: "Đứa trẻ ngoan."
Quả nhiên người xưa nói không sai, con gái mới là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.
Sớm biết thế thì lúc trước bà đã sinh thêm một cô con gái.
Nghĩ như vậy, Thái Ngọc nhìn qua Chu Đình Quân với vẻ ghét bỏ.
Chu Đình Quân thản nhiên đón nhận ánh mắt của mẫu thân đại nhân nhà mình, hơi nhướng mày, ánh mắt như muốn biểu đạt: Con đã cho mẹ mượn vợ rồi, mẹ còn muốn gì nữa?
Thái Ngọc suy nghĩ rồi nói với Chu Đình Quân: "Con qua chỗ ba con đi."
Dứt lời, bà nắm tay con dâu nhà mình đi về phía phòng khách dưới lầu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi xuống sô pha, Thái Ngọc tiện tay mở TV rồi lại tự mình vào bếp cắt một chút trái cây bưng ra.
Thái Ngọc lại nắm tay Giang Phán, bà nhìn ngón áp út mảnh khảnh của cô, đột nhiên hỏi: "Chu Đình Quân chưa mua nhẫn cưới cho con?"
Giang Phán hơi ngớ người một chút mới trả lời: "Không liên quan đến anh ấy đâu mẹ. Mỗi ngày con phải đi làm rất bất tiện cho nên mới không đeo, lúc cầu hôn anh ấy có tặng rồi ạ."
Thái Ngọc tương đối hiểu rõ thằng con trai nhà mình, bà hừ một tiếng: "Nó cầu hôn con như thế nào? Có phải tới hoa cũng không có hay không?"
Giang Phán thầm nghĩ, mẹ đúng là hiểu rõ con trai mình, lúc cầu hôn anh ấy cứ như Thiên Vương lão tử, tiện tay đưa hai cuốn sổ hộ khẩu cùng một chiếc nhẫn kim cương, người không biết chắc sẽ cho rằng anh ấy bức hôn ấy chứ.
Lúc đó cô khiếp sợ đến mức nói không ra lời nên không có thời gian xem chiếc nhẫn kim cương trông như thế nào, sau đó cũng không nhìn kỹ chiếc nhẫn, thậm chí còn chưa đeo thử nữa cơ, cho nên tới giờ cô cũng không kích cỡ biết nhẫn có vừa hay không.
Nhưng cô nghĩ, dựa vào sự hiểu biết của Chu Đình Quân về cô, hơn phân nửa là vừa.
Thái Ngọc không chú ý tới nét tươi cười chợt lóe rồi biến mất trên mặt Giang Phán, bà khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này từ bé đã rất kém duyên với người khác phái, trên cơ bản không có người bạn nữ nào bên cạnh nên con cũng đừng hy vọng nó có tế bào lãng mạn gì. Con muốn gì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con."
Giang Phán nghe được câu nói kế tiếp của Thái Ngọc, vành mắt có chút chua xót, cô hít mũi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."
Thái Ngọc có biết tình huống gia đình Giang Phán, bà không tiếp tục nói chuyện mà đưa tay sờ đầu cô: "Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà mà cảm ơn cái gì."
Giang Phán gật đầu, nhớ lại nửa câu đầu của Thái Ngọc.
Chu Đình Quân kém duyên với người khác phái?????
Hình như mẹ hiểu lầm lớn về con trai mình rồi đó mẹ à......
Thái Ngọc nhìn TV vài phút rồi vờ như lơ đãng hỏi: "Phán Phán, con và Chu Chu có muốn dọn đến sống gần đây không? Nói thế này, nhà lớn một chút, con cũng có thể trồng nhiều hoa hơn, ba mẹ sống gần đó, mẹ cũng có thể dạy con trồng như thế nào."
Lúc ăn cơm Giang Phán có nghĩ tới vấn đề này, hiện tại cô và Chu Đình Quân ở căn hộ của anh, hai người cãi nhau cô cũng có thể về dưới lầu trong vòng một nốt nhạc, chờ anh tới cửa quỳ sầu riêng hối lỗi.
Nếu hai người bọn họ dọn đến bên này, lỡ như có xảy ra mâu thuẫn gì cô cũng khó mà về nhà, tuy rằng căn hộ so ra kém hơn biệt thự, diện tích quả thật cũng không đủ lớn, nhưng cũng may trước mắt bọn họ chưa có con, đủ ở rồi.
Mặc dù cô cũng rất thích Thái Ngọc, ấn tượng với cha chồng cũng không kém, nhưng ở chung lâu dài cô lo sẽ xuất hiện bất đồng quan điểm giữa hai thế hệ và những xung đột khác.
Giang Phán đang định khéo léo giải thích trọng tâm cuộc sống của cô bây giờ vẫn là công việc, cũng không có thời gian trồng cây chăm hoa, phía sau bỗng dưng truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: "Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng ép cô ấy."
Giang Phán vừa quay đầu lại liền phát hiện Chu Đình Quân đã đứng sau lưng cô không biết từ khi nào, cô khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: "Sao anh lại nói với mẹ như thế?"
Cha Chu cũng đứng ở bên cạnh, nghe thấy Giang Phán nói thì lập tức tiếp lời: "Đúng đó, sao con lại nói thế với mẹ hả! Mẹ con cũng là sợ hai đứa ở bên ngoài không chăm sóc tốt bản thân, muốn quan tâm các con hơn một chút mà thôi."
Thái Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, đúng là phí công nuôi dưỡng thằng con này mà, có vợ liền quên mẹ, từ nhỏ đã không gần gũi với bà nên bà cứ nghĩ nó là một tên đầu gỗ.
Nào ngờ gặp Phán Phán cả người lập tức thay đổi, bà còn chưa bắt hai đứa sinh con mà nó đã sốt ruột tới vậy.
Nghĩ đến đây bà bỗng thấy hụt hẫng, dường như trong lòng còn có chút cảm giác ghen tị.
Bà thở dài một hơi, phủi tay: "Quên đi, chuyện của đám người trẻ tuổi các con mẹ không lo nữa, tùy hai đứa."
Bốn người mang tâm sự riêng ngồi trên sô pha xem TV nửa ngày, cha Chu bỗng nhiên nhìn về phía Thái Ngọc: "Giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Thái Ngọc vốn dĩ định nói ông muốn ra ngoài dạo thì đi đi, bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn thằng con trai nhà mình rồi gật đầu đồng ý.
Phòng khách chỉ còn lại Giang Phán và Chu Đình Quân, Giang Phán cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cô tiện tay lấy điều khiển TV đổi thành kênh thiếu nhi thành phố N, kênh này đang chiếu phim hoạt hình.
Chu Đình Quân rút điều khiển từ xa từ trong cô tay ra, hạ giọng hỏi: "Bà xã, em có mệt không?"
Giang Phán tập trung tinh thần xem TV, lắc đầu: "Không mệt."
Người đàn ông thấp giọng cười, anh giơ tay nhéo nhéo vành tai nhỏ xinh của Giang Phán: "Nhưng anh mệt."
Giang Phán đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, né tránh tay anh: "Vậy anh đi ngủ đi......"
Chưa kịp nói hết câu cô đã bị người nào đó nắm eo đẩy ngã trên sô pha, đang định giãy giụa, người đàn ông dùng đầu gối chống giữa hai chân không cho cô lộn xộn, đầu của anh vùi trên người cô cắn loạn.
Giang Phán vốn tưởng rằng sau khi anh nhận ra vấn đề cách âm trong nhà mình thì có thể kìm chế bản thân đến lúc hai người trở về, kết quả không ngờ......
Cô giơ tay đẩy cái đầu xù của anh, tức giận mở miệng: "Lỡ như ba mẹ anh quay lại thì làm sao bây giờ?"
Tuy rằng cô biết cha Chu và Thái Ngọc hẳn là cố ý trốn ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.
Hiển nhiên anh cũng biết điều này nên căn bản không có ý định dừng lại, quần áo cô đã bị anh kéo ra hơn phân nửa, cơ thể có chút khác thường, bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của anh, còn có âm thanh không phù hợp với tình huống phim hoạt hình trong TV.
Giang Phán đè tay anh lại, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh tắt TV trước đã, chúng ta về phòng......"
Cô còn chưa nói hết, con ngươi đen nhánh của anh bỗng khôi phục một tia trấn tĩnh, anh nhanh chóng cài lại nút áo cho cô, cũng nhét vạt áo sơ mi vào quần jean giúp cô.
Giang Phán chớp mắt hơi ngẩn ra, vừa định hỏi có phải anh không được hay không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra không thì nghe thấy âm thanh đẩy cửa.
Sau đó cha Chu và Thái Ngọc đi tới, trên mặt cha Chu treo một nụ cười mất tự nhiên: "Bên ngoài trời mưa, cha và mẹ con quên mang dù, ha ha."
"......"
Một tuần sau, bộ phim «Nữ thợ săn thương trường» của Giang Phán sắp đóng máy, tất cả nhân viên trong đoàn phim đều tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Hai ngày trước khi đóng máy, đoàn phim mở cửa cho phép truyền thông ra vào.
Vào ngày đóng máy, buổi sáng Giang Phán còn một cảnh cuối cùng, là cảnh thân mật trên giường của nam nữ chính.
Vốn dĩ chuyện này không quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vì Giang Phán sử dụng thế thân nên cô chỉ cần diễn đến cảnh bị nam chính đặt trước gương, trong gương cô lộ ra vẻ mặt vừa quyến rũ lại thẹn thùng là được.
Nhưng Chu Đình Quân, người đáng lẽ sáng hôm nay phải đến công ty không biết phát điên cái gì lại theo đến đây, vì thế cảnh diễn này của Giang Phán liền trở nên vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bởi vì đối diện gương nên đạo diễn định quay gương mặt nữ chính trong gương, chuyện này làm Giang Phán có chút đau đầu, cô cũng không muốn ông chồng nhà mình nhìn thấy mình trong gương, đặc biệt là phía sau còn có một người đàn ông xa lạ kề sát.
Vì thế Giang Phán khẽ gọi đạo diễn sang một bên, định tiến hành một cuộc giao dịch bí mật với ông ấy, cô giúp ông ấy kéo đầu tư, ông ấy đừng để cô diễn cảnh trước gương, đến lúc đó photoshop mặt cô vào gương là được.
Lúc đầu, nguyên nhân lớn nhất khiến Giang Phán nhận bộ phim này chính là vì nó không có cảnh nóng, toàn bộ kịch bản đều nói về chuyện làm sao để vượt mặt và chèn ép đối thủ cạnh tranh, vì thế cô mới vui vẻ nhận lời, không xem đến tờ kịch bản cuối cùng.
Đến khi cô thấy được, lúc ném kịch bản ở trước mặt Mạnh Húc, mặt anh ấy không đổi sắc nói với cô: "Em có thể dùng thế thân."
Bây giờ dù cho có thế thân cô cũng không muốn đóng cảnh tình tứ với một người đàn ông không mấy thân thuộc trước mặt người đàn ông của mình.
Đạo diễn vì chuyện đầu tư cho bộ phim tiếp theo mà trở thành một người rất thiện chí, hơn nữa còn đưa ra một phương án mà ông cho là hết sức chân thành, đến thời khắc mấu chốt sẽ cho Chu Đình Quân thay nam chính lên sân khấu, sau đó cảnh trên giường sẽ đổi lại là nam chính và thế thân của Giang Phán tiếp tục diễn.
Đạo diễn sâu sắc cảm thấy bản thân hết cứu nổi rồi, vì để thái tử gia Chu thị có thể tham gia vào phim của mình mà đã sử dụng mánh lới, thế mà giờ ông cũng có thể nghĩ đến biện pháp này cho được.
Phân cảnh này nam chính chỉ cúi đầu hôn lên xương cánh bướm (*) của nữ chính, không lộ mặt cho nên sẽ diễn khá tốt, không cần dùng đến "mặt liệt".
(*): Xương cánh bướm là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. (nguồn: Internet)
Giang Phán nghe xong lại càng không muốn diễn, diễn cùng người đàn ông nhà mình sẽ chỉ làm cô thêm căng thẳng, hơn nữa cô không có hứng thú ở trước mặt người xem cả nước trình diễn cảnh ân ái với bạn trai mình, cô lại lần nữa tỏ vẻ cự tuyệt.
Đạo diễn vì chuyện đầu tư nên đồng ý yêu cầu của cô, dù sao cảnh tình cảm cuối cùng cũng chỉ là râu ria, không liên quan đến mục đích của cả bộ phim.
Vậy là Giang Phán diễn đến đoạn nữ chính cuối cùng cũng đánh bại công ty đối thủ, sau khi được hội đồng quản trị đề bạt trở thành CEO tân nhiệm của khu vực Châu Á Thái Bình Dương thì kết thúc.
Giang Phán thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn theo hướng của đạo diễn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là người ngồi ở bên cạnh đạo diễn —— ông xã cô.
Anh mặc một bộ âu phục màu trắng bạc, tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài bắt chéo, hai tay ôm đầu gối, mắt đen híp lại, khóe môi mang theo ý cười như có như không.
Dù sao Giang Phán cứ cảm giác có chút gì đó không đúng.
Còn cụ thể không đúng chỗ nào cô lại không thể nói ra, theo lý cô cũng không quay cảnh thân mật, anh nên vui mừng gọi cô là bà xã rồi khen ngợi cô mới đúng.
Vào bữa tiệc đóng máy lúc chạng vạng, Giang Phán dẫn theo bạn trai cùng tham dự, những người khác trong đoàn phim đã quen với bạn trai của cô nên cũng không trách.
Chỉ là trước mắt bọn họ đều vẫn đang cho rằng Chu Đình Quân chỉ là một giáo sư đại học bình thường, may mắn leo lên được chiếc đùi vững chắc là Giang Phán mà thôi.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, phó đạo diễn còn muốn đổi chỗ tiếp tục quẩy, Giang Phán và Chu Đình Quân nói một tiếng với đạo diễn, định về trước.
Chu Đình Quân đi lấy xe, Giang Phán đứng ở ven đường chờ anh.
Phó đạo diễn cúi đầu uống rượu, vẻ mặt mất hứng, ông ta được nhân viên đỡ, nhìn bóng dáng Giang Phán vài lần rồi lớn tiếng mắng chửi: "Cái đồ chó! Ông đây nhịn tụi mày lâu rồi! Rõ ràng là cái thứ lẳng lơ mà một hai giả bộ thuần khiết, cái này không quay cái kia cũng không chịu quay, mày nghĩ mày là cái thá gì! Dựa vào đàn ông để nổi tiếng mà còn ở trước mặt mọi người bao nuôi tiểu bạch kiểm. A, thằng tiểu bạch kiểm kia cũng rất kiên cường đấy, rượu cũng không chịu uống, lại còn muốn đi thì đi, quả nhiên những con người bẩn thỉu vĩnh viễn không bao giờ làm được chuyện gì......"
Sau khi Giang Phán nổi tiếng nghe được kiểu mắng chửi này ngày càng nhiều, đa số những từ ngữ như thế này đều bị công ty hoặc là Chu Đình Quân tìm người xử lý, hoặc là bị fan của cô mắng cho một trận.
Mặc dù vậy, đến bây giờ phần tin nhắn trên Weibo của cô vẫn nhận được rất nhiều ngôn từ ghê tởm như thế.
Xem nhiều cũng quen, cô đã sớm không để bụng nữa.
Nhưng hôm nay ——
Giang Phán xoay người, khóe mắt nhìn thấy có người trên tay cầm chai nước khoáng, cô đi qua, thấp giọng nói: "Mượn một chút, cảm ơn, lát nữa tôi sẽ mua lại một chai mới."
Cô thong thả ung dung đi về phía phó đạo diễn, ánh mắt cực kì bình tĩnh, trên mặt không thể hiện bất kỳ sự vui buồn nào, lại bỗng dưng làm người ta thấy sợ hãi.
Phó đạo diễn chỉ vào cô: "Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, mày còn muốn ở trong cái giới......"
Không cho ông ta cơ hội nói hết câu, Giang Phán vặn nắp chai đổ nước lên đầu ông ta, gằn từng chữ một: "...... Tỉnh chưa?"
Trong mắt phó đạo diễn tất cả đều là nước, ông ta giơ tay đỡ, cơ thể cong cong vẹo vẹo muốn xông lên đánh Giang Phán.
Giang Phán nâng chân lên, nhắm vào vị trí đắc địa giữa hai chân ông ta hung hăng đạp một cước.
Phó đạo diễn đau đến muốn tắc thở, ông ta cong eo che lại chỗ đau, oang oang gọi bậy: "Giang Phán, mày chờ đó cho ông......"
Cô nheo mắt, cong môi cười khẽ: "Tôi là người của công chúng, ông có thể nói gì về tôi cũng được, nhưng ông không có tư cách nói người đàn ông của tôi, ông mà nói thêm một câu nào về anh ấy nữa, ông có tin hôm nay tôi xử đẹp ông luôn không."
Phó đạo diễn ngẩng đầu, nhìn Giang Phán đầy hung tợn: "Mày cái đồ gái điếm không biết xấu hổ này......"
Khẩu hình từ "điếm" mới vừa thành hình, còn chưa phát âm thì ông ta đã bị người ta đạp một phát vào mặt, cả người ngã về sau.
Giang Phán giật mình, xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt lóe ánh sáng, tươi cười nơi khóe môi trở thành tình ý chân thành: "Thầy Chu, sao lần nào thầy cũng đẹp trai như vậy chứ, mau dạy em......"
Chưa kịp dứt lời, phó đạo diễn ngoan cường giãy giụa đứng dậy, còn muốn xông lên.
Đạo diễn thanh toán xong đi ra liếc mắt một cái liền phát hiện có chỗ không thích hợp, ông vội vàng chạy lại ngăn cản phó đạo diễn: "Có chuyện gì từ từ nói, hôm nay ông uống nhiều quá rồi, đừng gây chuyện nữa!"
Toàn thân phó đạo diễn đau muốn chết, thần kinh như muốn nổ tung, ông ta đột nhiên đẩy đạo diễn ra, khàn giọng gào lên: "Ông che chở cái con gái điếm không biết xấu hổ này thì được cái gì? Một tên nam 2? Cái loại tiểu bạch kiểm này trên đời này thiếu cha gì......"
Đạo diễn Trương vội vàng che miệng ông ta lại rồi nói tiếng xin lỗi Chu Đình Quân: "Xin lỗi, ông ta thật sự uống nhiều quá rồi, vốn không có ý như vậy......"
Giang Phán kéo tay Chu Đình Quân, sắc mặt anh âm u không biết đang suy nghĩ gì, cô ghé vào tai anh: "Ông xã, chúng ta về nhà thôi, đừng chấp nhặt với kẻ điên làm gì."
Chu Đình Quân nới cà vạt, không nói gì, chỉ nắm tay Giang Phán đi về phía trước.
Lên xe, Giang Phán vừa định cài dây an toàn, người đàn ông bỗng nhiên cúi người ôm lấy cô, tay anh ôm chặt eo cô, cằm để ở hõm vai cô.
Chu Đình Quân nhẹ nhàng hôn vành tai cô, âm thanh nhẹ nhàng lại kéo dài: "Bà xã, xin lỗi em, là do anh không bảo vệ được em."
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương