Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh
Chương 60: Năm mới vui vẻ (Hoàn)
Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Chỉ chớp mắt, Chu Tinh Ngôn và Giang San đã 6 tuổi, tới tuổi phải đi học tiểu học.
Trường mà Giang Phán và Chu Đình Quân chọn cho hai đứa nhỏ chính là trường tiểu học dân lập tốt nhất thành phố B, học phí đắt đỏ không nói, bọn trẻ muốn nhập học cần phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào của trường, mỗi năm phải có tới vài trăm người đăng ký vào ngôi trường này nhưng cuối cùng thông qua sàng lọc chỉ nhận vài chục người.
Giang Phán không lo lắng cho Đại Bảo, trái lại còn cảm thấy thằng bé có thể bỏ qua lớp 1 trực tiếp vào lớp 2.
Cô đã hỏi ý kiến của Đại Bảo, thằng bé do dự vài ngày, cuối cùng chạy tới nói với cô, bé quyết định học lớp 1 cùng với em gái, cùng lớn lên với em, không để những bạn học khác bắt nạt em gái mình.
Giang Phán ngồi xuống ôm Đại Bảo, vuốt đầu bé: "Đại Bảo giỏi quá."
Chưa kịp dứt lời, cô lại nghe Đại Bảo hỏi: "Nhưng mà mẹ ơi, mẹ nghĩ em gái có thể thi đậu được không? Ngay cả phép tính cộng đơn giản nhất mà bây giờ em ấy cũng không......"
"......"
Giang Phán nghe ra trong giọng nói của Đại Bảo tràn đầy sự ghét bỏ, cô im lặng.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy không thể.
Lại nói tiếp, bản thân Giang Phán cũng thấy kỳ lạ, Chu Đình Quân từ nhỏ đến lớn đều là học sinh chăm ngoan, thành tích học tập của cô cũng không kém, tại sao lại sinh ra một đứa thông minh vượt xa người khác một khoảng lớn, còn đứa kia...... Xem ra muốn hiểu được quả thực cực kỳ khó khăn.
Chu Tinh Ngôn nâng đôi tay nhỏ lên ôm vai Giang Phán, đáp chiếc cằm tròn trịa ở chỗ hõm vai cô, bé lưỡng lự một chút rồi hỏi: "Mẹ ơi, con có thể thương lượng với mẹ một việc được không?"
Giang Phán còn đang suy nghĩ chuyện của Giang San, không để ý "Ừ" một tiếng: "Chuyện gì vậy con?"
Chu Tinh Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con là Đại Bảo nữa được không, con tên là Chu Tinh Ngôn, Chu là chu kỳ lặp đi lặp lại, Tinh là ngôi sao trên trời, Ngôn là ngôn ngữ."
Trong một giây, Giang Phán thoáng nghĩ tới An Tinh Nguyệt, cô nheo mắt, cong môi nhìn về phía Đại Bảo: "Được được được, bảo bối con nói cái gì thì chính là cái đó."
Chu Tinh Ngôn còn muốn bảo mẹ không được gọi bé là bảo bối thì Giang Phán đã đứng dậy, cầm điện thoại đi ra vườn hoa.
Cô chuẩn bị gọi điện cho Chu Đình Quân nhờ anh đón Giang San ở chỗ nhà họ Cố về, mấy ngày nữa thi rồi mà đến bây giờ con nhóc kia vẫn còn tâm trạng ở nhà người khác chơi đùa.
Ngay khi điện thoại được kết nối, Giang Phán lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Quân Quân bảo bối, hai cha con anh nên trở về ăn cơm thôi. Còn nữa, em thấy anh không nên cưng chiều con gái mình quá, con bé muốn đi chơi là anh chở nó đi, anh có còn nghĩ tới suy nghĩ của cha mẹ hay không......"
Chu Tinh Ngôn nhìn bóng dáng Giang Phán, suy nghĩ một chút, quyết định không sửa xưng hô cho mẹ nữa.
Vài ngày sau, kỳ thi tuyển sinh vào trường tiểu học diễn ra.
Sáng hôm đó, hai người Giang Phán và Chu Đình Quân dẫn bọn nhỏ đi thi.
Cuộc thi tiến hành theo từng đợt, mỗi đợt có 100 bé tham gia, phụ huynh sẽ chờ ở bên ngoài.
Nhiều phụ huynh trong số này đều là tinh anh trong các ngành, bình thường cũng không để ý đến giới giải trí nên không ai nhận ra người chỉ đeo một cái khẩu trang kia là Giang Phán.
Cố Đông Quốc cũng có mặt ở đây, nhìn thấy Chu Đình Quân, mang theo đứa con trai rầu rĩ không vui nhà mình đi tới.
Giang Phán nhìn Cố Dục, cười tủm tỉm hỏi: "Dục Dục làm sao vậy?"
Cố Dục khịt mũi bất mãn: "Cháu sợ Giang San nhà dì không đậu mà cháu lại đậu, vậy chỉ còn một mình cháu đi phá cái trường này."
Vẻ mặt Chu Đình Quân lạnh lùng, anh cúi đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Dục một cái.
Giang Phán cảm thấy buồn cười: "Vậy thì Dục Dục thi đậu cũng có thể lựa chọn không học mà."
Thật ra Cố Dục không ngờ còn có thể như vậy, hàng lông mày đang nhăn nhó lập tức thả lỏng.
Cố Đông Quốc vỗ đầu Cố Dục, nói với Giang Phán: "Cô xem thằng nhỏ này, rõ ràng nó thi đợt thứ hai nhưng cứ một hai phải tới đây giờ này. Mấy đứa nhóc nhà cô đâu rồi? Đã vào thi rồi à?"
Giang Phán đang định gật đầu, một quả bóng tròn trắng hồng từ trong phòng học vọt ra bổ nhào vào người cô, cô vội vàng đỡ lấy.
Giang San nhìn thấy Cố Dục thì lập tức mặt mày hớn hở: "Cố Dục, chúng ta cá cược đi, nếu điểm thi tớ cao hơn cậu thì cậu gọi tớ là chị, nếu cậu cao điểm hơn tớ tớ sẽ gọi cậu là em trai." (Chỗ này bản raw để là 弟弟 luôn nha mọi người chứ hong phải mình nhầm đâu:v)
Cố Dục ngửa cằm lên, vẻ mặt khinh thường: "Cá thì cá."
Giang Phán cố gắng nín cười, cô nghiêng người ghé mặt vào tai Chu Đình Quân, thấp giọng nói: "Sao em cứ có cảm giác Cố Dục còn ngốc hơn cả San San nhà mình thế nhỉ?"
Chu Đình Quân im lặng vài giây, lại rũ mắt nhìn Cố Dục, đối diện với tầm mắt cười như không cười của tên tiểu quỷ Cố Dục này, anh thấp giọng "A" một tiếng.
......
Kết quả thi được phát ra rất nhanh, không có gì bất ngờ xảy ra, Giang San thật sự không thi đậu, mà Chu Tinh Ngôn là người duy nhất trong số mấy trăm đứa trẻ đạt số điểm tuyệt đối.
Nhưng chuyện ngoài dự kiến đối với Giang Phán chính là, Cố Dục – đứa trẻ mà cô thấy ngốc hơn Giang San nhiều – lại thi đậu.
Cuối cùng, Giang Phán đành phải tìm phó hiệu trưởng của trường, dùng quan hệ cho Giang San được vào học.
Vì thế, cô còn đặc biệt tặng chữ ký cho phó hiệu trưởng, vợ của phó hiệu trưởng là fan trung thành của cô, hễ là phim của cô thì dù truyền hình hay điện ảnh đều xem, còn mua rất nhiều sản phẩm do cô làm đại diện.
Giang Phán bỗng nhiên cảm thấy, làm minh tinh đôi khi cũng có chỗ tốt của nó.
Giữa tháng11, Giang Phán nhận được lời mời tham dự tiệc tối cuối năm từ đài Vải, nội dung biểu diễn mà bên đó chọn cho cô rất đơn giản, song ca một bài nhạc xưa với một sao nam đang hot.
Lúc học đại học, Giang Phán từng học hát một thời gian, hơn nữa giọng nói của cô cũng dễ nghe, trước kia lúc chưa nổi tiếng mỗi lần phát sóng trực tiếp có thể thu hoạch được một đống fan, phần lớn công lao chính là nhờ vào giọng hát dễ nghe này.
Vốn dĩ cô định đón năm mới với gia đình, chuẩn bị nhờ Mạnh Húc từ chối lời mời giúp mình, kết quả anh ấy nói cho cô biết, hồi tháng 3 năm nay cô có dùng bữa với giám đốc đài truyền hình này, lúc đó cô đã lỡ khoác lác đồng ý với ông ấy nhất định tham gia buổi tiệc năm nay.
Giang Phán đảo mắt một vòng rồi trả lời: "Lúc đó em chỉ nói vậy thôi...... Vả lại em cũng chưa nói là đi xem hay làm khách quý biểu diễn mà."
Mạnh Húc cười lạnh: "Nếu người ta xem nó là thật, cho dù chỉ là người xem thì em cũng phải đến dự."
Giang Phán: "......"
Thời buổi này đúng là không thể nói chuyện tùy tiện được.
Mình đã hứa thì dù có quỳ cũng phải làm.
Giang Phán mở phần âm nhạc trong điện thoại, mở bài hát đầu tiên.
Cô ngâm nga một lát rồi bắt đầu tính thời gian, ngồi máy bay từ đài Vải về thành phố B mất hai tiếng rưỡi, đợi cô hát xong về nhà chắc chắn đã qua 0h, hơn nữa để bọn trẻ thức khuya cũng không tốt ——
Năm nào hai bé bánh bao cũng nhất quyết đón năm mới cùng cô.
Lúc ăn tối, Giang Phán thông báo chuyện này trên bàn cơm, sắc mặt Chu Đình Quân bình tĩnh không nói, ngay cả Giang San ngày thường dính lấy cô cũng không khó chịu, ngược lại còn im lặng ăn cơm thay vì vui đùa ầm ĩ như bình thường,.
Giang Phán hít một hơi, yên lặng cúi đầu, lặng lẽ trợn mắt tiếp tục ăn cơm.
Nhưng cô không chú ý thấy, trong nháy mắt khi cô vừa cúi đầu, ba người trên bàn cơm kia đồng loạt nhìn sang cô.
Ngày cuối năm.
Chu Đình Quân tan làm, lái xe đến cổng trường tiểu học đón Giang San và Chu Tinh Ngôn.
Bên cạnh hai bánh bao rõ ràng là tiểu ma vương Cố Dục mà Chu Đình Quân không thích chút nào.
Trước khi Giang San lên xe, loạng choạng bắt lấy ống tay áo Cố Dục: "Cố Dục, tối nay cậu nhất định phải xem tiệc tối cuối năm của đài Vải đấy nhé!"
Cố Dục nhướng mày hỏi: "Tại sao?"
Giang San cười thần bí: "Cậu đừng có hỏi, chỉ cần biết có bất ngờ là được!"
Cố Dục cúi đầu nhìn lướt qua Giang San, cười như không cười: "Cái gì? Bộ có quỷ à?"
Giang San tức giận trừng cậu ta, đang định tiếp tục nói chuyện thì Chu Tinh Ngôn đã đi tới kéo cô bé khỏi Cố Dục: "Chúng ta còn phải ăn tối, giờ mà không đi thì đến lúc tới đó mẹ đã biểu diễn xong rồi."
Giang San chu miệng, rầu rĩ gật đầu, lên xe, cô bé hạ cửa sổ xe xuống rồi ló đầu ra: "Cố Dục, cậu nhất định phải xem đó nha, cậu không xem thì tôi sẽ......"
Không đợi cô bé nói xong, Chu Tinh Ngôn liền ấn đầu bé vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Lúc Chu Đình Quân mang theo hai bé bánh bao tới trung tâm triển lãm quốc tế đã hơn 9 giờ tối, anh đưa thư mời ra, vào thang máy, đi theo nhân viên công tác tới phòng hóa trang ở hậu trường.
Chu Đình Quân vừa định ngồi xuống, điện thoại đặt trong túi âu phục khẽ chấn động, anh nhìn màn hình hiển thị, giơ tay sờ đầu Chu Tinh Ngôn: "Con trông em, ba ra ngoài một chút lập tức quay lại."
Giang San tò mò nhìn son phấn trên bàn hoá trang, vừa muốn giơ tay lấy liền bị Chu Tinh Ngôn ngăn cản: "Không được lấy khi chưa có sự đồng ý của người khác."
Giờ phút này phòng hóa trang chỉ có một chuyên viên trang điểm, vốn đang ngồi trong góc gọi điện thoại, nghe thấy động tĩnh bèn cúp điện thoại đi tới: "Hai nhóc là......"
Chưa kịp nói dứt câu, nhìn thấy Chu Tinh Ngôn và Giang San thì đôi mắt lập tức tỏa sáng: "Hai bé đáng yêu quá. Sao lại xinh đẹp như vậy......"
Chuyên viên trang điểm thấy thần sắc bé trai có chút đề phòng, đành phải ngồi xuống trước mặt Giang San, cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "Nói cho dì biết, các cháu là diễn viên nhí à? Hôm nay muốn lên sân khấu biểu diễn cái gì đó?"
Giang San không nói gì, cô bé nhìn son phấn trên bàn hoá trang rồi lại nhìn chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm nhoẻn miệng cười: "Cháu muốn trang điểm hả?"
Khuôn mặt Giang San hơi ửng hồng, bé lúng ta lúng túng gật đầu, lại lắc đầu: "Dì ơi, có phải trang điểm sẽ biến cháu trở nên xinh đẹp không?"
Chuyên viên trang điểm cười: "Cháu đã đủ xinh đẹp rồi, giống như tiểu tiên nữ vậy, không cần trang điểm."
Chu Đình Quân cúp điện thoại, đang định đi qua hành lang về lại phòng hóa trang ở hậu trường, đi được vài bước, một cô gái dáng người thướt tha từ phía đối diện đi tới, trên người mặc một chiếc váy ngắn lộ eo, nồng nặc mùi nước hoa.
Hẳn là mới vừa biểu diễn vũ đạo nóng bỏng xuống.
Chu Đình Quân mắt nhìn thẳng đi qua, lúc hai người đi ngang qua nhau, không biết tại sao cô gái đột nhiên trẹo chân té vào người anh.
Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Hiển nhiên cô gái kia không ngờ, mém chút nữa té lăn trên đất, cũng may kịp thời vịn vào tường.
Cô cắn chặt răng quay đầu lại, mở miệng gọi Chu Đình Quân đã đi được vài bước về phía trước: "Chu tổng, em là lead dancer của nhóm nữ one-cLUp thuộc công ty truyền thông Tinh Thước, tên em là Hồ Vũ Duyệt, nghệ danh Giang Siêu Phán."
Bước chân Chu Đình Quân khẽ dừng lại, anh thong thả lấy lại tinh thần, trên mặt không có một chút cảm xúc dư thừa, âm thanh rất lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Hồ Vũ Duyệt thấy anh ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý trong giây lát.
Cô chớp mắt, hàng mi được chải chuốt cẩn thận run rẩy, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, giọng nói tỏ vẻ mềm mại yếu đuối: "Chu tổng, năm nay em vừa tròn 18 tuổi, chưa từng yêu đương......"
Chu Đình Quân nheo mắt, anh không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.
Hồ Vũ Duyệt sốt ruột, nhìn bóng lưng của anh hô to: "Chu Đình Quân, em thích anh, từ lúc 13 tuổi đã bắt đầu thích anh, em nỗ lực trở thành người trên vạn người như vậy chính là để đến gần anh, để xứng đôi với anh, để một ngày người đứng bên cạnh anh là em chứ không phải bà cô già Giang Phán kia!"
Nói xong những lời từ đáy lòng này, quả nhiên Hồ Vũ Duyệt nhìn thấy bóng dáng người đàn ông phía trước ngừng lại.
Cô cong khóe môi, trong lòng cầm lòng không đậu mà nghĩ, thì ra đàn ông trên đời ai cũng xấu xa như nhau, người cô thích cũng không ngoại lệ, cũng sẽ vứt bỏ tình cũ chọn lựa người tốt hơn, trẻ trung hơn là cô.
Chu Đình Quân vô cảm nhìn cô ta, ánh mắt không có lấy một chút ấm áp, như tảng băng trôi: "Nói xong chưa?"
Hồ Vũ Duyệt quả thật có một đôi mắt hoa đào tương tự như Giang Phán, cô ta nhìn Chu Đình Quân không chớp mắt, suy nghĩ rồi nói thêm: "Em có thể vụng trộm ở bên anh, em không cần tài nguyên công ty, cũng không cần anh ly hôn chị ta, chỉ cần anh có thể dành một nửa thời gian trong tuần cho em là được."
Chu Đình Quân cúi đầu liếc mắt nhìn cô ta, đáy mắt tràn ngập vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói: "Nếu đã nói xong, ngày mai tự rời khỏi Tinh Thước đi, tốt nhất đừng xuất hiện trong cái giới này nữa."
Hồ Vũ Duyệt không tin được, cô ta nghĩ không ra mình đã nói sai chỗ nào, cắn chặt răng, vừa định hỏi mình đã nói sai ở đâu lại bị người đàn ông lạnh lùng như hàn băng ngàn năm trước mặt trầm giọng ngắt lời.
"Tôi không cho phép bất kỳ ai nói bậy một câu nào về cô ấy."
Dừng một chút, ánh mắt Chu Đình Quân càng thêm sắc bén dọa người: "Còn nữa...... Cô không xứng với cái tên kia."
Nói xong, lần này Chu Đình Quân không hề dừng lại, anh nâng bước đi về phía trước, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Húc.
Hồ Vũ Duyệt nghe thấy Chu Đình Quân gọi tên Mạnh Húc, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, cô ta vội vàng chạy tới: "Chu tổng, em sai rồi, thật ra em là fan của chị Phán, em chỉ thay chị ấy tới thử anh thôi, Chu tổng, xin anh cho em thêm một cơ hội......"
Cô ta còn muốn nhào lên, giờ phút này đúng lúc có nhân viên đi tới, thấy thế cứ tưởng là quấy rầy nên lập tức tiến tới hỗ trợ kéo cô ta ra.
Giang Phán hát xong thì vẫy tay chào fan, đang định đi cùng sao nam xuống sân khấu thì bị MC gọi lại: "Phán Phán, cô chờ một chút."
Đang là ngày đông giá rét, dù trung tâm triển lãm có mở điều hòa thì Giang Phán mặc một chiếc váy dài vẫn thấy lạnh, chỉ hận không thể lập tức đi xuống thay quần áo về nhà.
Nghe MC nói cô hơi sửng sốt, trong kịch bản và lúc diễn tập cũng không có cảnh này mà......
Giang Phán hít sâu một hơi, xoay người đi qua, cô mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"
MC đưa một chiếc micro khác tới trước mặt Giang Phán: "Hai bộ phim phát sóng năm nay của Phán Phán đều bùng nổ, tỷ suất người xem và danh tiếng đều tuyệt vời. Vậy Phán Phán có gì muốn nói với fan, gia đình, bạn bè hay những người ủng hộ mình không, hoặc giờ phút này trong lòng đang nghĩ gì, có thể chia sẻ với mọi người một chút được không?"
Giang Phán gỡ tai nghe xuống nhận lấy micro, cô chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp mở miệng: "Cảm ơn các bảo bối đã yêu thương, cũng cảm ơn gia đình và bạn bè luôn ủng hộ. Còn chuyện bây giờ đang nghĩ gì......"
Cô đang định nói thời tiết này có chút lạnh, MC đã lên tiếng: "Có phải Phán Phán đang nghĩ tới giáo sư Chu hay không?"
Giang Phán khẽ ho, có chút ngượng ngùng, cô cong môi cười, ánh sáng nhu hòa trong mắt di chuyển: "Tuy rằng sáng nay mới gặp bọn họ nhưng quả thật bây giờ vẫn có chút nhớ."
MC tiếp tục nói: "Vậy Phán Phán có muốn gặp ở đây......"
MC vẫn chưa nói xong, toàn bộ khán giả bắt đầu la hét, còn có fan hô to tên giáo sư Chu.
Giang Phán nhận ra có gì đó không ổn, xoay người nhìn hậu trường phía sau, chỉ thấy màn che từ từ kéo lên, Chu Đình Quân cùng Đại Bảo và Tiểu Khả đang đứng ở đó nhìn cô cười.
Giang San từ từ chạy lên: "Mẹ ơi!"
MC chờ ba người đi tới rồi quay mặt về phía khán giả nói: "Các fan của Phán Phán vẫn luôn muốn nhìn thấy Đại Bảo cùng Tiểu Khả, hôm nay chúng tôi đặc biệt mời hai em bé dễ thương tới đây, bây giờ sẽ để hai bé nói vài lời với mọi người nhé."
Trước đây Giang Phán chỉ đề cập tới tên của Đại Bảo và Tiểu Khả trên Weibo chứ chưa bao giờ để hai bé lộ mặt, chủ yếu để bảo vệ bọn trẻ, không muốn cuộc sống của các bé bị truyền thông đưa tin.
Giang Phán nghiêng người nhìn về phía Chu Đình Quân, ánh mắt mang ý khiển trách anh tại sao lại đem con tới đây.
Giang San hồn nhiên không nhận ra cảm xúc của mẹ, cô bé nhận lấy micro trong tay MC hướng về phía camera cười ngọt ngào: "Cố Dục, cậu có đang xem TV không đấy, có nhìn thấy tớ không?"
Ban đầu khán giả còn hô "Giáo sư Chu vẫn đẹp trai như xưa" "Bánh bao đáng yêu quá" "Má ơi sau này bé trai có thể còn đẹp trai hơn cả giáo sư Chu hay không", nghe được lời Giang San nói thì bắt đầu chuyển sang "Cố Dục là ai" "Yêu sớm không tốt" "Phán Phán mau quản lý bánh bao".
Giang San còn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với Cố Dục trước TV, Chu Tinh Ngôn liền lấy micro trong tay con bé, nghiêm trang thay Giang Phán cảm ơn các fan đã yêu thích, còn chúc mọi người năm mới vui vẻ rồi nói một đống câu từ khách sáo.
Sau khi mọi người nói xong, cuối cùng MC cũng thả một nhà bọn họ đi xuống.
Giang Phán thay quần áo xong từ phòng thay đồ đi ra, Giang San liền bổ nhào tới: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ có thích quà mừng năm mới mà bọn con chuẩn bị cho mẹ không?"
"......"
Giang Phán im lặng vài giây, cười nói: "Con chắc là chuẩn bị cho mẹ chứ không phải cho tên tiểu tử Cố Dục kia chứ?"
Giang San tiếp tục cười ngọt ngào: "Cùng chuẩn bị cho cả hai người."
Giang Phán vừa định giơ tay véo gương mặt nhỏ nhắn của Giang San một cái, con bé lại ôm lấy tay cô: "Mẹ ơi, chúng ta đến Chengzizhou xem pháo hoa trước đi."
(Chỗ này mình tra không ra mọi người ạ T_T, trong raw để là 程子洲, ai biết giúp mình với nhé.)
Trước mặt Chengzizhou là một con sông rất lớn, bắt đầu từ 5 giờ chiều đã có rất nhiều người kéo nhau ra bờ sông, không sợ lạnh mà ghé vào lan can chờ đến 0 giờ xem pháo hoa.
Gió đêm lạnh lẽo, nước sông xanh lam phản chiếu ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng đang không ngừng đổi màu, du thuyền xa hoa tráng lệ chậm rãi lướt qua trên mặt sông làm lung lay ánh đèn tạo nên từng vòng gợn sóng.
Chu Đình Quân đã đặt phòng ở khách sạn bên sông trước, là phòng tổng thống nối liền với sân thượng.
Giang San ôm trong ngực một đống pháo bông cầm tay, phấn khích đi bên cạnh Chu Tinh Ngôn.
Hai bánh bao tự động tránh xa ba mẹ đang tay trong tay phía trước.
Trên sân thượng, Chu Tinh Ngôn đốt que pháo bông cho Giang San, nhìn cô bé vui vẻ xoay vòng vòng.
Giang San nhìn Giang Phán: "Mẹ, mẹ không chơi sao ạ?"
Giang Phán lắc đầu, cô lại nhìn về phía Chu Tinh Ngôn: "Con trai, con đừng có mà học theo cái thói buồn chán như ba con, cứ như vậy sau này không tìm được bạn gái đâu đấy, mau chơi cùng với em đi."
Lỗ tai Chu Tinh Ngôn hơi ửng đỏ: "Con không cần tìm bạn gái."
Giang Phán mỉm cười, đốt một que pháo nhét vào trong tay con: "Hai người các con đứng sát vào nhau, mẹ chụp ảnh cho hai đứa."
Giang San nghe được chụp ảnh thì lập tức chạy lại.
Giang Phán lấy điện thoại ra, sau khi chụp hình một đống hình thì tỉ mỉ chọn lựa ảnh đẹp.
Chọn một lát, từ bờ sông bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Lúc này Giang Phán mới nhìn đồng hồ, 23 giờ 59 phút.
Âm thanh đếm ngược của đám đông bên dưới thật sự rất lớn, cùng với con số trên vách tường bảy màu của cao ốc đối diện cũng đang nhảy lên.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Mọi người còn chưa kịp dứt lời, hàng trăm ngàn quả pháo hoa đồng loạt nở rộ biến thành các hình dạng khác nhau, chói lọi rực rỡ trên không trung rồi lại lộng lẫy rơi xuống, giống như dãy ngân hà đầy sao trải khắp thế gian.
Giang Phán nghiêng đầu, nhìn một bên mặt anh tuấn của Chu Đình Quân.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ khí chất càng thêm trầm ổn, vẻ ngoài của anh dường như không chút thay đổi, đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo, thân hình cao lớn mảnh khảnh, cô có thể ngắm cả đời cũng không thấy chán.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Phán, Chu Đình Quân xoay người lại nhìn, đôi mắt hẹp dài phản chiếu dải ngân hà xinh đẹp, khóe môi anh khẽ cong, giọng nói mềm nhẹ tựa gió ấm: "Bà xã, năm với vui vẻ."
Đôi mắt Giang Phán cong lên như vầng trăng non phát sáng, như hoa đào từ từ nở rộ.
Cô ôm lấy eo anh, hơi nhón chân, môi dừng ở khóe môi anh, thong thả nhắm mắt lại: "Năm mới vui vẻ."
Hàng vạn ngân hà trôi qua, còn anh thì chưa bao giờ rời xa.
Thế gian phồn hoa như mộng, chỉ có nơi đây mới khiến tim em thấy yên bình.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
—*** Kết thúc ***—
*** Hết ngoại truyện về cặp chính rồi, 4 chương cuối là ngoại truyện về 1 cặp, mọi người đoán xem là ai nào?
Editor: Thịt sườn nướng
Chỉ chớp mắt, Chu Tinh Ngôn và Giang San đã 6 tuổi, tới tuổi phải đi học tiểu học.
Trường mà Giang Phán và Chu Đình Quân chọn cho hai đứa nhỏ chính là trường tiểu học dân lập tốt nhất thành phố B, học phí đắt đỏ không nói, bọn trẻ muốn nhập học cần phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào của trường, mỗi năm phải có tới vài trăm người đăng ký vào ngôi trường này nhưng cuối cùng thông qua sàng lọc chỉ nhận vài chục người.
Giang Phán không lo lắng cho Đại Bảo, trái lại còn cảm thấy thằng bé có thể bỏ qua lớp 1 trực tiếp vào lớp 2.
Cô đã hỏi ý kiến của Đại Bảo, thằng bé do dự vài ngày, cuối cùng chạy tới nói với cô, bé quyết định học lớp 1 cùng với em gái, cùng lớn lên với em, không để những bạn học khác bắt nạt em gái mình.
Giang Phán ngồi xuống ôm Đại Bảo, vuốt đầu bé: "Đại Bảo giỏi quá."
Chưa kịp dứt lời, cô lại nghe Đại Bảo hỏi: "Nhưng mà mẹ ơi, mẹ nghĩ em gái có thể thi đậu được không? Ngay cả phép tính cộng đơn giản nhất mà bây giờ em ấy cũng không......"
"......"
Giang Phán nghe ra trong giọng nói của Đại Bảo tràn đầy sự ghét bỏ, cô im lặng.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy không thể.
Lại nói tiếp, bản thân Giang Phán cũng thấy kỳ lạ, Chu Đình Quân từ nhỏ đến lớn đều là học sinh chăm ngoan, thành tích học tập của cô cũng không kém, tại sao lại sinh ra một đứa thông minh vượt xa người khác một khoảng lớn, còn đứa kia...... Xem ra muốn hiểu được quả thực cực kỳ khó khăn.
Chu Tinh Ngôn nâng đôi tay nhỏ lên ôm vai Giang Phán, đáp chiếc cằm tròn trịa ở chỗ hõm vai cô, bé lưỡng lự một chút rồi hỏi: "Mẹ ơi, con có thể thương lượng với mẹ một việc được không?"
Giang Phán còn đang suy nghĩ chuyện của Giang San, không để ý "Ừ" một tiếng: "Chuyện gì vậy con?"
Chu Tinh Ngôn nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con là Đại Bảo nữa được không, con tên là Chu Tinh Ngôn, Chu là chu kỳ lặp đi lặp lại, Tinh là ngôi sao trên trời, Ngôn là ngôn ngữ."
Trong một giây, Giang Phán thoáng nghĩ tới An Tinh Nguyệt, cô nheo mắt, cong môi nhìn về phía Đại Bảo: "Được được được, bảo bối con nói cái gì thì chính là cái đó."
Chu Tinh Ngôn còn muốn bảo mẹ không được gọi bé là bảo bối thì Giang Phán đã đứng dậy, cầm điện thoại đi ra vườn hoa.
Cô chuẩn bị gọi điện cho Chu Đình Quân nhờ anh đón Giang San ở chỗ nhà họ Cố về, mấy ngày nữa thi rồi mà đến bây giờ con nhóc kia vẫn còn tâm trạng ở nhà người khác chơi đùa.
Ngay khi điện thoại được kết nối, Giang Phán lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Quân Quân bảo bối, hai cha con anh nên trở về ăn cơm thôi. Còn nữa, em thấy anh không nên cưng chiều con gái mình quá, con bé muốn đi chơi là anh chở nó đi, anh có còn nghĩ tới suy nghĩ của cha mẹ hay không......"
Chu Tinh Ngôn nhìn bóng dáng Giang Phán, suy nghĩ một chút, quyết định không sửa xưng hô cho mẹ nữa.
Vài ngày sau, kỳ thi tuyển sinh vào trường tiểu học diễn ra.
Sáng hôm đó, hai người Giang Phán và Chu Đình Quân dẫn bọn nhỏ đi thi.
Cuộc thi tiến hành theo từng đợt, mỗi đợt có 100 bé tham gia, phụ huynh sẽ chờ ở bên ngoài.
Nhiều phụ huynh trong số này đều là tinh anh trong các ngành, bình thường cũng không để ý đến giới giải trí nên không ai nhận ra người chỉ đeo một cái khẩu trang kia là Giang Phán.
Cố Đông Quốc cũng có mặt ở đây, nhìn thấy Chu Đình Quân, mang theo đứa con trai rầu rĩ không vui nhà mình đi tới.
Giang Phán nhìn Cố Dục, cười tủm tỉm hỏi: "Dục Dục làm sao vậy?"
Cố Dục khịt mũi bất mãn: "Cháu sợ Giang San nhà dì không đậu mà cháu lại đậu, vậy chỉ còn một mình cháu đi phá cái trường này."
Vẻ mặt Chu Đình Quân lạnh lùng, anh cúi đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Dục một cái.
Giang Phán cảm thấy buồn cười: "Vậy thì Dục Dục thi đậu cũng có thể lựa chọn không học mà."
Thật ra Cố Dục không ngờ còn có thể như vậy, hàng lông mày đang nhăn nhó lập tức thả lỏng.
Cố Đông Quốc vỗ đầu Cố Dục, nói với Giang Phán: "Cô xem thằng nhỏ này, rõ ràng nó thi đợt thứ hai nhưng cứ một hai phải tới đây giờ này. Mấy đứa nhóc nhà cô đâu rồi? Đã vào thi rồi à?"
Giang Phán đang định gật đầu, một quả bóng tròn trắng hồng từ trong phòng học vọt ra bổ nhào vào người cô, cô vội vàng đỡ lấy.
Giang San nhìn thấy Cố Dục thì lập tức mặt mày hớn hở: "Cố Dục, chúng ta cá cược đi, nếu điểm thi tớ cao hơn cậu thì cậu gọi tớ là chị, nếu cậu cao điểm hơn tớ tớ sẽ gọi cậu là em trai." (Chỗ này bản raw để là 弟弟 luôn nha mọi người chứ hong phải mình nhầm đâu:v)
Cố Dục ngửa cằm lên, vẻ mặt khinh thường: "Cá thì cá."
Giang Phán cố gắng nín cười, cô nghiêng người ghé mặt vào tai Chu Đình Quân, thấp giọng nói: "Sao em cứ có cảm giác Cố Dục còn ngốc hơn cả San San nhà mình thế nhỉ?"
Chu Đình Quân im lặng vài giây, lại rũ mắt nhìn Cố Dục, đối diện với tầm mắt cười như không cười của tên tiểu quỷ Cố Dục này, anh thấp giọng "A" một tiếng.
......
Kết quả thi được phát ra rất nhanh, không có gì bất ngờ xảy ra, Giang San thật sự không thi đậu, mà Chu Tinh Ngôn là người duy nhất trong số mấy trăm đứa trẻ đạt số điểm tuyệt đối.
Nhưng chuyện ngoài dự kiến đối với Giang Phán chính là, Cố Dục – đứa trẻ mà cô thấy ngốc hơn Giang San nhiều – lại thi đậu.
Cuối cùng, Giang Phán đành phải tìm phó hiệu trưởng của trường, dùng quan hệ cho Giang San được vào học.
Vì thế, cô còn đặc biệt tặng chữ ký cho phó hiệu trưởng, vợ của phó hiệu trưởng là fan trung thành của cô, hễ là phim của cô thì dù truyền hình hay điện ảnh đều xem, còn mua rất nhiều sản phẩm do cô làm đại diện.
Giang Phán bỗng nhiên cảm thấy, làm minh tinh đôi khi cũng có chỗ tốt của nó.
Giữa tháng11, Giang Phán nhận được lời mời tham dự tiệc tối cuối năm từ đài Vải, nội dung biểu diễn mà bên đó chọn cho cô rất đơn giản, song ca một bài nhạc xưa với một sao nam đang hot.
Lúc học đại học, Giang Phán từng học hát một thời gian, hơn nữa giọng nói của cô cũng dễ nghe, trước kia lúc chưa nổi tiếng mỗi lần phát sóng trực tiếp có thể thu hoạch được một đống fan, phần lớn công lao chính là nhờ vào giọng hát dễ nghe này.
Vốn dĩ cô định đón năm mới với gia đình, chuẩn bị nhờ Mạnh Húc từ chối lời mời giúp mình, kết quả anh ấy nói cho cô biết, hồi tháng 3 năm nay cô có dùng bữa với giám đốc đài truyền hình này, lúc đó cô đã lỡ khoác lác đồng ý với ông ấy nhất định tham gia buổi tiệc năm nay.
Giang Phán đảo mắt một vòng rồi trả lời: "Lúc đó em chỉ nói vậy thôi...... Vả lại em cũng chưa nói là đi xem hay làm khách quý biểu diễn mà."
Mạnh Húc cười lạnh: "Nếu người ta xem nó là thật, cho dù chỉ là người xem thì em cũng phải đến dự."
Giang Phán: "......"
Thời buổi này đúng là không thể nói chuyện tùy tiện được.
Mình đã hứa thì dù có quỳ cũng phải làm.
Giang Phán mở phần âm nhạc trong điện thoại, mở bài hát đầu tiên.
Cô ngâm nga một lát rồi bắt đầu tính thời gian, ngồi máy bay từ đài Vải về thành phố B mất hai tiếng rưỡi, đợi cô hát xong về nhà chắc chắn đã qua 0h, hơn nữa để bọn trẻ thức khuya cũng không tốt ——
Năm nào hai bé bánh bao cũng nhất quyết đón năm mới cùng cô.
Lúc ăn tối, Giang Phán thông báo chuyện này trên bàn cơm, sắc mặt Chu Đình Quân bình tĩnh không nói, ngay cả Giang San ngày thường dính lấy cô cũng không khó chịu, ngược lại còn im lặng ăn cơm thay vì vui đùa ầm ĩ như bình thường,.
Giang Phán hít một hơi, yên lặng cúi đầu, lặng lẽ trợn mắt tiếp tục ăn cơm.
Nhưng cô không chú ý thấy, trong nháy mắt khi cô vừa cúi đầu, ba người trên bàn cơm kia đồng loạt nhìn sang cô.
Ngày cuối năm.
Chu Đình Quân tan làm, lái xe đến cổng trường tiểu học đón Giang San và Chu Tinh Ngôn.
Bên cạnh hai bánh bao rõ ràng là tiểu ma vương Cố Dục mà Chu Đình Quân không thích chút nào.
Trước khi Giang San lên xe, loạng choạng bắt lấy ống tay áo Cố Dục: "Cố Dục, tối nay cậu nhất định phải xem tiệc tối cuối năm của đài Vải đấy nhé!"
Cố Dục nhướng mày hỏi: "Tại sao?"
Giang San cười thần bí: "Cậu đừng có hỏi, chỉ cần biết có bất ngờ là được!"
Cố Dục cúi đầu nhìn lướt qua Giang San, cười như không cười: "Cái gì? Bộ có quỷ à?"
Giang San tức giận trừng cậu ta, đang định tiếp tục nói chuyện thì Chu Tinh Ngôn đã đi tới kéo cô bé khỏi Cố Dục: "Chúng ta còn phải ăn tối, giờ mà không đi thì đến lúc tới đó mẹ đã biểu diễn xong rồi."
Giang San chu miệng, rầu rĩ gật đầu, lên xe, cô bé hạ cửa sổ xe xuống rồi ló đầu ra: "Cố Dục, cậu nhất định phải xem đó nha, cậu không xem thì tôi sẽ......"
Không đợi cô bé nói xong, Chu Tinh Ngôn liền ấn đầu bé vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Lúc Chu Đình Quân mang theo hai bé bánh bao tới trung tâm triển lãm quốc tế đã hơn 9 giờ tối, anh đưa thư mời ra, vào thang máy, đi theo nhân viên công tác tới phòng hóa trang ở hậu trường.
Chu Đình Quân vừa định ngồi xuống, điện thoại đặt trong túi âu phục khẽ chấn động, anh nhìn màn hình hiển thị, giơ tay sờ đầu Chu Tinh Ngôn: "Con trông em, ba ra ngoài một chút lập tức quay lại."
Giang San tò mò nhìn son phấn trên bàn hoá trang, vừa muốn giơ tay lấy liền bị Chu Tinh Ngôn ngăn cản: "Không được lấy khi chưa có sự đồng ý của người khác."
Giờ phút này phòng hóa trang chỉ có một chuyên viên trang điểm, vốn đang ngồi trong góc gọi điện thoại, nghe thấy động tĩnh bèn cúp điện thoại đi tới: "Hai nhóc là......"
Chưa kịp nói dứt câu, nhìn thấy Chu Tinh Ngôn và Giang San thì đôi mắt lập tức tỏa sáng: "Hai bé đáng yêu quá. Sao lại xinh đẹp như vậy......"
Chuyên viên trang điểm thấy thần sắc bé trai có chút đề phòng, đành phải ngồi xuống trước mặt Giang San, cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "Nói cho dì biết, các cháu là diễn viên nhí à? Hôm nay muốn lên sân khấu biểu diễn cái gì đó?"
Giang San không nói gì, cô bé nhìn son phấn trên bàn hoá trang rồi lại nhìn chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm nhoẻn miệng cười: "Cháu muốn trang điểm hả?"
Khuôn mặt Giang San hơi ửng hồng, bé lúng ta lúng túng gật đầu, lại lắc đầu: "Dì ơi, có phải trang điểm sẽ biến cháu trở nên xinh đẹp không?"
Chuyên viên trang điểm cười: "Cháu đã đủ xinh đẹp rồi, giống như tiểu tiên nữ vậy, không cần trang điểm."
Chu Đình Quân cúp điện thoại, đang định đi qua hành lang về lại phòng hóa trang ở hậu trường, đi được vài bước, một cô gái dáng người thướt tha từ phía đối diện đi tới, trên người mặc một chiếc váy ngắn lộ eo, nồng nặc mùi nước hoa.
Hẳn là mới vừa biểu diễn vũ đạo nóng bỏng xuống.
Chu Đình Quân mắt nhìn thẳng đi qua, lúc hai người đi ngang qua nhau, không biết tại sao cô gái đột nhiên trẹo chân té vào người anh.
Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Hiển nhiên cô gái kia không ngờ, mém chút nữa té lăn trên đất, cũng may kịp thời vịn vào tường.
Cô cắn chặt răng quay đầu lại, mở miệng gọi Chu Đình Quân đã đi được vài bước về phía trước: "Chu tổng, em là lead dancer của nhóm nữ one-cLUp thuộc công ty truyền thông Tinh Thước, tên em là Hồ Vũ Duyệt, nghệ danh Giang Siêu Phán."
Bước chân Chu Đình Quân khẽ dừng lại, anh thong thả lấy lại tinh thần, trên mặt không có một chút cảm xúc dư thừa, âm thanh rất lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Hồ Vũ Duyệt thấy anh ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý trong giây lát.
Cô chớp mắt, hàng mi được chải chuốt cẩn thận run rẩy, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, giọng nói tỏ vẻ mềm mại yếu đuối: "Chu tổng, năm nay em vừa tròn 18 tuổi, chưa từng yêu đương......"
Chu Đình Quân nheo mắt, anh không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.
Hồ Vũ Duyệt sốt ruột, nhìn bóng lưng của anh hô to: "Chu Đình Quân, em thích anh, từ lúc 13 tuổi đã bắt đầu thích anh, em nỗ lực trở thành người trên vạn người như vậy chính là để đến gần anh, để xứng đôi với anh, để một ngày người đứng bên cạnh anh là em chứ không phải bà cô già Giang Phán kia!"
Nói xong những lời từ đáy lòng này, quả nhiên Hồ Vũ Duyệt nhìn thấy bóng dáng người đàn ông phía trước ngừng lại.
Cô cong khóe môi, trong lòng cầm lòng không đậu mà nghĩ, thì ra đàn ông trên đời ai cũng xấu xa như nhau, người cô thích cũng không ngoại lệ, cũng sẽ vứt bỏ tình cũ chọn lựa người tốt hơn, trẻ trung hơn là cô.
Chu Đình Quân vô cảm nhìn cô ta, ánh mắt không có lấy một chút ấm áp, như tảng băng trôi: "Nói xong chưa?"
Hồ Vũ Duyệt quả thật có một đôi mắt hoa đào tương tự như Giang Phán, cô ta nhìn Chu Đình Quân không chớp mắt, suy nghĩ rồi nói thêm: "Em có thể vụng trộm ở bên anh, em không cần tài nguyên công ty, cũng không cần anh ly hôn chị ta, chỉ cần anh có thể dành một nửa thời gian trong tuần cho em là được."
Chu Đình Quân cúi đầu liếc mắt nhìn cô ta, đáy mắt tràn ngập vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói: "Nếu đã nói xong, ngày mai tự rời khỏi Tinh Thước đi, tốt nhất đừng xuất hiện trong cái giới này nữa."
Hồ Vũ Duyệt không tin được, cô ta nghĩ không ra mình đã nói sai chỗ nào, cắn chặt răng, vừa định hỏi mình đã nói sai ở đâu lại bị người đàn ông lạnh lùng như hàn băng ngàn năm trước mặt trầm giọng ngắt lời.
"Tôi không cho phép bất kỳ ai nói bậy một câu nào về cô ấy."
Dừng một chút, ánh mắt Chu Đình Quân càng thêm sắc bén dọa người: "Còn nữa...... Cô không xứng với cái tên kia."
Nói xong, lần này Chu Đình Quân không hề dừng lại, anh nâng bước đi về phía trước, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Húc.
Hồ Vũ Duyệt nghe thấy Chu Đình Quân gọi tên Mạnh Húc, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, cô ta vội vàng chạy tới: "Chu tổng, em sai rồi, thật ra em là fan của chị Phán, em chỉ thay chị ấy tới thử anh thôi, Chu tổng, xin anh cho em thêm một cơ hội......"
Cô ta còn muốn nhào lên, giờ phút này đúng lúc có nhân viên đi tới, thấy thế cứ tưởng là quấy rầy nên lập tức tiến tới hỗ trợ kéo cô ta ra.
Giang Phán hát xong thì vẫy tay chào fan, đang định đi cùng sao nam xuống sân khấu thì bị MC gọi lại: "Phán Phán, cô chờ một chút."
Đang là ngày đông giá rét, dù trung tâm triển lãm có mở điều hòa thì Giang Phán mặc một chiếc váy dài vẫn thấy lạnh, chỉ hận không thể lập tức đi xuống thay quần áo về nhà.
Nghe MC nói cô hơi sửng sốt, trong kịch bản và lúc diễn tập cũng không có cảnh này mà......
Giang Phán hít sâu một hơi, xoay người đi qua, cô mỉm cười: "Có chuyện gì vậy?"
MC đưa một chiếc micro khác tới trước mặt Giang Phán: "Hai bộ phim phát sóng năm nay của Phán Phán đều bùng nổ, tỷ suất người xem và danh tiếng đều tuyệt vời. Vậy Phán Phán có gì muốn nói với fan, gia đình, bạn bè hay những người ủng hộ mình không, hoặc giờ phút này trong lòng đang nghĩ gì, có thể chia sẻ với mọi người một chút được không?"
Giang Phán gỡ tai nghe xuống nhận lấy micro, cô chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp mở miệng: "Cảm ơn các bảo bối đã yêu thương, cũng cảm ơn gia đình và bạn bè luôn ủng hộ. Còn chuyện bây giờ đang nghĩ gì......"
Cô đang định nói thời tiết này có chút lạnh, MC đã lên tiếng: "Có phải Phán Phán đang nghĩ tới giáo sư Chu hay không?"
Giang Phán khẽ ho, có chút ngượng ngùng, cô cong môi cười, ánh sáng nhu hòa trong mắt di chuyển: "Tuy rằng sáng nay mới gặp bọn họ nhưng quả thật bây giờ vẫn có chút nhớ."
MC tiếp tục nói: "Vậy Phán Phán có muốn gặp ở đây......"
MC vẫn chưa nói xong, toàn bộ khán giả bắt đầu la hét, còn có fan hô to tên giáo sư Chu.
Giang Phán nhận ra có gì đó không ổn, xoay người nhìn hậu trường phía sau, chỉ thấy màn che từ từ kéo lên, Chu Đình Quân cùng Đại Bảo và Tiểu Khả đang đứng ở đó nhìn cô cười.
Giang San từ từ chạy lên: "Mẹ ơi!"
MC chờ ba người đi tới rồi quay mặt về phía khán giả nói: "Các fan của Phán Phán vẫn luôn muốn nhìn thấy Đại Bảo cùng Tiểu Khả, hôm nay chúng tôi đặc biệt mời hai em bé dễ thương tới đây, bây giờ sẽ để hai bé nói vài lời với mọi người nhé."
Trước đây Giang Phán chỉ đề cập tới tên của Đại Bảo và Tiểu Khả trên Weibo chứ chưa bao giờ để hai bé lộ mặt, chủ yếu để bảo vệ bọn trẻ, không muốn cuộc sống của các bé bị truyền thông đưa tin.
Giang Phán nghiêng người nhìn về phía Chu Đình Quân, ánh mắt mang ý khiển trách anh tại sao lại đem con tới đây.
Giang San hồn nhiên không nhận ra cảm xúc của mẹ, cô bé nhận lấy micro trong tay MC hướng về phía camera cười ngọt ngào: "Cố Dục, cậu có đang xem TV không đấy, có nhìn thấy tớ không?"
Ban đầu khán giả còn hô "Giáo sư Chu vẫn đẹp trai như xưa" "Bánh bao đáng yêu quá" "Má ơi sau này bé trai có thể còn đẹp trai hơn cả giáo sư Chu hay không", nghe được lời Giang San nói thì bắt đầu chuyển sang "Cố Dục là ai" "Yêu sớm không tốt" "Phán Phán mau quản lý bánh bao".
Giang San còn đang thao thao bất tuyệt nói chuyện với Cố Dục trước TV, Chu Tinh Ngôn liền lấy micro trong tay con bé, nghiêm trang thay Giang Phán cảm ơn các fan đã yêu thích, còn chúc mọi người năm mới vui vẻ rồi nói một đống câu từ khách sáo.
Sau khi mọi người nói xong, cuối cùng MC cũng thả một nhà bọn họ đi xuống.
Giang Phán thay quần áo xong từ phòng thay đồ đi ra, Giang San liền bổ nhào tới: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ có thích quà mừng năm mới mà bọn con chuẩn bị cho mẹ không?"
"......"
Giang Phán im lặng vài giây, cười nói: "Con chắc là chuẩn bị cho mẹ chứ không phải cho tên tiểu tử Cố Dục kia chứ?"
Giang San tiếp tục cười ngọt ngào: "Cùng chuẩn bị cho cả hai người."
Giang Phán vừa định giơ tay véo gương mặt nhỏ nhắn của Giang San một cái, con bé lại ôm lấy tay cô: "Mẹ ơi, chúng ta đến Chengzizhou xem pháo hoa trước đi."
(Chỗ này mình tra không ra mọi người ạ T_T, trong raw để là 程子洲, ai biết giúp mình với nhé.)
Trước mặt Chengzizhou là một con sông rất lớn, bắt đầu từ 5 giờ chiều đã có rất nhiều người kéo nhau ra bờ sông, không sợ lạnh mà ghé vào lan can chờ đến 0 giờ xem pháo hoa.
Gió đêm lạnh lẽo, nước sông xanh lam phản chiếu ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng đang không ngừng đổi màu, du thuyền xa hoa tráng lệ chậm rãi lướt qua trên mặt sông làm lung lay ánh đèn tạo nên từng vòng gợn sóng.
Chu Đình Quân đã đặt phòng ở khách sạn bên sông trước, là phòng tổng thống nối liền với sân thượng.
Giang San ôm trong ngực một đống pháo bông cầm tay, phấn khích đi bên cạnh Chu Tinh Ngôn.
Hai bánh bao tự động tránh xa ba mẹ đang tay trong tay phía trước.
Trên sân thượng, Chu Tinh Ngôn đốt que pháo bông cho Giang San, nhìn cô bé vui vẻ xoay vòng vòng.
Giang San nhìn Giang Phán: "Mẹ, mẹ không chơi sao ạ?"
Giang Phán lắc đầu, cô lại nhìn về phía Chu Tinh Ngôn: "Con trai, con đừng có mà học theo cái thói buồn chán như ba con, cứ như vậy sau này không tìm được bạn gái đâu đấy, mau chơi cùng với em đi."
Lỗ tai Chu Tinh Ngôn hơi ửng đỏ: "Con không cần tìm bạn gái."
Giang Phán mỉm cười, đốt một que pháo nhét vào trong tay con: "Hai người các con đứng sát vào nhau, mẹ chụp ảnh cho hai đứa."
Giang San nghe được chụp ảnh thì lập tức chạy lại.
Giang Phán lấy điện thoại ra, sau khi chụp hình một đống hình thì tỉ mỉ chọn lựa ảnh đẹp.
Chọn một lát, từ bờ sông bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Lúc này Giang Phán mới nhìn đồng hồ, 23 giờ 59 phút.
Âm thanh đếm ngược của đám đông bên dưới thật sự rất lớn, cùng với con số trên vách tường bảy màu của cao ốc đối diện cũng đang nhảy lên.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Mọi người còn chưa kịp dứt lời, hàng trăm ngàn quả pháo hoa đồng loạt nở rộ biến thành các hình dạng khác nhau, chói lọi rực rỡ trên không trung rồi lại lộng lẫy rơi xuống, giống như dãy ngân hà đầy sao trải khắp thế gian.
Giang Phán nghiêng đầu, nhìn một bên mặt anh tuấn của Chu Đình Quân.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ khí chất càng thêm trầm ổn, vẻ ngoài của anh dường như không chút thay đổi, đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo, thân hình cao lớn mảnh khảnh, cô có thể ngắm cả đời cũng không thấy chán.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Phán, Chu Đình Quân xoay người lại nhìn, đôi mắt hẹp dài phản chiếu dải ngân hà xinh đẹp, khóe môi anh khẽ cong, giọng nói mềm nhẹ tựa gió ấm: "Bà xã, năm với vui vẻ."
Đôi mắt Giang Phán cong lên như vầng trăng non phát sáng, như hoa đào từ từ nở rộ.
Cô ôm lấy eo anh, hơi nhón chân, môi dừng ở khóe môi anh, thong thả nhắm mắt lại: "Năm mới vui vẻ."
Hàng vạn ngân hà trôi qua, còn anh thì chưa bao giờ rời xa.
Thế gian phồn hoa như mộng, chỉ có nơi đây mới khiến tim em thấy yên bình.
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
—*** Kết thúc ***—
*** Hết ngoại truyện về cặp chính rồi, 4 chương cuối là ngoại truyện về 1 cặp, mọi người đoán xem là ai nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương