Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 100: Truyền Dạy Bộ Kiếm Pháp
Lâm Bình Chi cảnh giác nhìn lại hắn, cũng không nói lời nào. Tống Thanh Thư bị mất mặt, cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nói: - Ta có bộ kiếm pháp này, sẽ có nguyện ý học hay không là tùy ngươi." Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, kiếm gỗ rút ra, đem từng chiêu từng thức tổng kết của Ngũ nhạc thần kiếm diễn luyện cho y xem. Mới đầu Lâm Bình Chi còn tưởng rằng đối phương chỉ là trêu đùa mình, nhìn một lúc sau, phát hiện quả nhiên biểu thị là một bộ kiếm pháp tinh diệu, so với sư phụ thường ngày chỉ điểm cho bọn đệ tử còn cao thâm hơn nhiều. Tập luyện theo đối phương, thái dương Lâm Bình Chi đổ đầy mồ hôi, hắn nhớ tới chiêu này, lại đã quên chiêu kia, hơn mười chiêu qua đi, thậm chí ngay cả chiêu thức đã nhớ kỹ cũng quên mất, nghĩ đến trên người mang huyết hải thâm cừu, bây giờ có võ học cao thâm ở trước, mình lại ngu dốt mà không nhớ được, phút chốc tuyệt vọng tự nhiên mà sinh ra. Tống Thanh Thư sau khi diễn luyện xong, nhìn Lâm Bình Chi người ướt đẩm mồ hôi, liền hỏi: - Nhớ được mấy phần? Lâm Bình Chi, sắc mặt càng là lúng túng, lúc xanh lúc đỏ qua đi, lập tức đã biến thành màu xám đen, trắng bệch đến làm người ta sợ hãi ảo não nói: - Một phần cũng đều nhớ không nhớ kỹ. Nhìn thấy dáng dấp Lâm Bình Chi, Tống Thanh Thư trong lúc này phảng phất nhớ lại kiếp trước của mình trong thời hiện đại, hưng khởi cũng đi tìm võ sư học cái gì Bát Quái chưởng, kết quả võ sư dạy hắn, bảy, tám chiêu qua đi, hắn cũng đã quên mất chiêu thứ nhất là cái gì, cái loại cảm giác tương phản kia bị thất bại cũng đã làm hắn mãi khó quên. Tống Thanh Thư mỉm cười, an ủi: - Ngươi hiện tại võ công còn thấp, nên không nhớ được những chiêu thức kiếm pháp cao thâm này cũng không trách ngươi được. Được rồi.. ta sẽ dùng phương pháp này thử xem, ngươi hãy nhìn vào đôi mắt của ta. Lâm Bình Chi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của đối phương, ánh mắt của y dần dần bắt đầu trở nên mê man, cả người tựa như đang bước vào một chốn hư vô. Đột nhiên trước mắt biến ảo ra hình dạng của Tống Thanh Thư, thấy đối phương nói rằng: - Ta hiện tại dùng Di Hồn Chi Thuật, đem kiếm pháp khắc sâu ở trong đầu của ngươi, có điều cái này chung quy cũng không phải là trí nhớ của chính ngươi, chỉ có tác dụng là tạm thời dung hợp trong đầu, chỉ khi nào ngươi thông hiểu đạo lý về bộ kiếm pháp này, thì mới có thể chân chính tu luyện được bộ kiếm pháp. Lâm Bình Chi nghe qua như rơi vào trong sương mù, trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì đối phương lại lần nữa diễn luyện lại bộ kiếm pháp kia, hắn vội vã chuyên tâm nhớ vào trong đầu. Không biết tại sao, lần này thì cảm thấy giống như được khai sáng mở mang, một bộ kiếm pháp hạ xuống, từng một chi tiết nhỏ đều nhớ rõ ràng. Bên tai truyền tới những âm thanh dội lại, Lâm Bình Chi từ bên trong hỗn độn tỉnh lại, kiếm pháp mỗi chiêu mỗi thức đều hiện lên ở trong đầu, nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Tống Thanh Thư: - Tại hạ nhớ rồi… - Nhưng võ công của ngươi nội tình còn quá kém, nếu luyện tập bộ kiếm pháp kia thì ba năm nữa mới có thể tìm Dư Thương Hải để báo thù, hãy nhớ cho kỹ! Nếu như sau này mà có thể học được thêm Tử Hà thần công của Hoa Sơn, lấy nội lực làm tâm điểm, thì mới có hiệu quả tốt hơn nhiều. Tống Thanh Thư suy nghĩ một hồi, trịnh trọng nói với hắn Lâm Bình Chi. - Ba năm? Lâm Bình Chi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lấy võ công hiện tại của y, cho dù tăng cao tốc độ, chỉ sợ đến khi Dư Thương Hải chết, cũng chưa chắc có thể báo cừu được, bây giờ Tống Thanh Thư nói cho y biết khổ luyện trong ba năm, thì có thể đạt được như mong muốn, làm sao có thể không mừng rỡ như điên. - À…chuyện ta dạy võ công cho ngươi, sự tình không muốn cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm cả sư phụ của ngươi. Nghĩ đến Nhạc Bất Quần đa mưu túc trí, Tống Thanh Thư vẫn rất kiêng kỵ. - Đa tạ ân công, Bình Chi suốt đời không quên! Lâm Bình Chi quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu lạy ba cái. - Ngươi không cần như vậy, chuyện này đối với ta cũng không có khó khăn gì cả. Tống Thanh Thư nghiêng người tránh ra. - Đối với ân công thì dễ dàng, nhưng đối với Bình Chi thì là ân đồng tái tạo. Lâm Bình Chi nghiêm nghị nói. - Được rồi, ngươi mau quay trở về đi thôi, nếu không thì Nhạc tiểu thư sẽ làm rối tung chuyện lên bây giờ. Tống Thanh Thư trêu ghẹo y nói. Lâm Bình Chi hơi đỏ mặt, mới vừa đi vài bước, đột nhiên xoay người lại, thần sắc phức tạp hỏi: - Ân công tại sao lại giúp ta? - Tại vì trong bên trong thế giới này, ngươi và ta đều là người đáng thương, có thể cứ xem là đồng bệnh tương liên đi. Nói ra câu nói này, Tống Thanh Thư dường như mình đang nằm mơ. Lâm Bình Chi cũng không hiểu gì chỉ gật gù đầu, rồi hướng về chạy phía có Nhạc Linh San chạy đến. Trở lại Trùng Tiêu Đường, Nhạc Bất Quần cùng Mục Nhân Thanh đã thương nghị xong, quyết định cùng lên trên Tư Quá nhai bái phỏng Phong Thanh Dương. Tuy rằng Phong Thanh Dương thuộc về kiếm tông, nhưng Nhạc Bất Quần nghĩ đến nếu như thật sự có một sư thúc kiếm thuật thông thần ẩn cư ở Hoa Sơn, vậy thì không cần lo lắng lúc nào cũng đề phòng Hoa Sơn sẽ bị Tả Lãnh Thiền trực tiếp phá huỷ, bởi vậy cũng gấp rút đến Tư Quá nhai tìm chứng cứ có Phong Thanh Dương tồn tại. Đoàn người đi tới Tư Quá nhai, Mục Nhân Thanh vận lên nội lực đem âm thanh truyền khắp đỉnh núi: "Hoa Sơn kiếm tông hậu bối Mục Nhân Thanh, xin cầu kiến sư thúc. Nhạc Bất Quần âm thầm khâm phục, kiếm tông mặc dù nặng về chiêu thức kiếm pháp mà ít chú ý đến việc rèn luyện nội lực, nhưng bọn họ cũng luyện tập Hỗn Nguyên thần công cũng không dưới Tử Hà thần công của khí tông bao nhiêu. Mục Nhân Thanh liên tiếp hô ro rền vang ba lần, trên đỉnh Tư Quá nhai vẫn lặng ngắt như tờ không một phản ứng, đoàn người nhìn nhau, rối quay qua nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, ngay cả Viên phu nhân cũng bắt đầu hoài nghi … Nhìn thấy vẻ mặt Viên phu nhân, Tống Thanh Thư cười khổ, nhún vai: - Vì Viên phu nhân, tại hạ đành phải lên tiếng… Nói xong dồn khí đan điền, lấy thêm nội lực hùng hậu quát to: - Phong lão đầu, lần tay vãn bối lại quay trở về, lần trước nhất thời bất cẩn, nên mới thua tiền bối một chiêu, lần này vãn bối sẽ không hạ thủ lưu tình, hãy xuất hiện, chúng ta cùng đại chiến vài trăm hiệp..." Viên phu nhân nghe xong tức xạm mặt lại, mọi người của phái Hoa sơn sắc mặt cũng khó nhìn, vừa lúc đó, một tiếng hừ lạnh truyền đến: - Không biết tự lượng sức mình! Giọng nói phát ra mềm nhẹ vô lực, nhưng bên trong mọi người đều có thể nghe như tiếng sấm rền gầm rú truyền tới tai mọi người, Nhạc Bất Quần biến sắc: “ Không nghĩ tới Hỗn Nguyên thần công luyện đến mức tận cùng là loại cảnh giới như thế này...” Vừa dứt lời, từ nơi khúc quanh một tảng đá lớn xuất hiện một ông lão mặc thanh bào râu tóc bạc trắng, thần khí hậm hực, sắc mặt như giấy vàng. - Đệ tử Mục Nhân Thanh bái kiến Phong sư thúc - Đệ tử Nhạc Bất Quần bái kiến Phong sư thúc. Nhìn thấy hình dạng Phong thanh Dương, mặc dù dấu vết tháng năm hằn rỏ trên khuôn mặt, nhưng hai người làm sao mà không nhận ra sư thúc đệ nhất Hoa Sơn kiếm pháp năm xưa của bọn họ. Phong Thanh Dương phất ống tay áo, Mục, Nhạc hai người chỉ cảm thấy một luồng kình khí nhu hòa đỡ bọn họ đứng lên, trong lòng khâm phục vạn phần. Nhìn chưởng môn của hai tông kiếm khí, Phong Thanh Dương thần sắc phức tạp, thở dài một hơi: - Năm xưa ta bỏ qua đại hội luận võ của hai tông kiếm khí, dẫn đến việc đệ tử kiếm tông hầu như toàn quân bị diệt, thực sự không còn mặt mũi gặp gỡ kiếm tông các người, hôm nay nếu không là vì tên tiểu tử này.. Nói xong hung tợn trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư bị lão tiền bối nhìn đến, trong lòng sợ hãi, liền vội vàng đem Viên phu nhân đẩy về phía trước, nói: - Lần này là do đồ tử đồ tôn của tiền bối có việc cầu, không có liên quan gì đến vãn bối đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương