Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 13: Tẩu Tẩu
Nghe được hắn kính trọng phụ thân mình như vậy, Hồ Phỉ hết sức cao hứng, có điều nhìn thấy khóe miệng ngọt ngào của mẫu thân mình, đôi mắt Hồ Phỉ chuyển động: - Có phải là trước mặt mẫu tử của tiểu đệ, huynh mới khen tặng phụ thân để lấy lòng đây? - Không phải vậy! Tống Thanh Thư khuôn mặt nghiêm nghị, nói rất tự nhiên: - Thiên hạ ngày nay, đại hiệp xưng hô khắp nơi, có điều chân chính có thể xưng tụng là đại hiệp, tại hạ chỉ tán thưởng có hai người mà thôi.. - À.. anh hùng thiên hạ nhiều người như thế, không biết là hai người nào có được sự vinh danh này vậy? Hồ phu nhân cũng bị hắn gây nên hứng thú, vẻ mặt thay đổi không lạnh như băng nữa. - Người đầu tiên là trấn thủ Tương Dương Quách Tĩnh, một lòng vì dân vì nước, hoàn toàn xứng đáng được xưng tụng là đại hiệp. Tống Thanh Thư tuy nói như vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “ Đáng tiếc là tinh lực của Quách Tĩnh hoàn toàn tập trung vào chuyện quốc gia đại sự trên người, vì thế đối với phu nhân của mình khó tránh khỏi thất trách…” - Quách đại hiệp đúng là một đời đại hiệp. Mẫu tử hai người đều gật đầu. - Còn lại là…? Tiểu hài tử dễ kích động, thấy Tống Thanh Thư không tiếp tục nói, Hồ Phỉ liền vội vàng hỏi. Tống Thanh Thư không nói thẳng, trái lại đọc một bài thơ: "Liêu Đông có hảo hán, Đại hiệp Hồ Nhất Đao. Võ công bình thiên hạ, Hào khí trùng mây xanh. Nghĩa khí mãn càn khôn, Nhu tình trong lòng nhiễu. Trêu đến thư sinh tiện, Hận bất tương kết giao." Một bài thơ khiến cho đôi mắt đẹp Hồ phu nhân nhìn hắn thật lâu một cách kỳ lạ. - Vị vong nhân thay mặt cho tiên phu cảm ơn công tử đã làm bài thơ này ban tặng. Lúc này nàng mới thật sự yên lòng, đối phương nếu không quen thuộc kính nể cuộc đời hành hiệp trượng nghĩa của Hồ Nhất Đao, thì không thể nào làm ra được bài thơ có nội dung chuẩn xác như vậy, tuy bài thơ chỉ ngắn ngủi vài dòng, nhưng Hồ phu nhân phảng phất lại nghe được tiếng cười tràn đầy nghĩa khí của phu quân, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Giờ này thì Hồ Phỉ càng nhìn thấy Tống Thanh Thư hợp ý, nghe bên trong ý bài thơ của hắn tràn ngập tiếc nuối có duyên được gặp mặt mẫu thân mình, trong long Hồ Phỉ hào khí đột ngột sinh ra, nắm lấy ống tay của Tống Thanh Thư trang trọng nói rằng: - Vừa rồi ở trong tửu lâu đệ rất khâm phục hào khí của huynh, tuy rằng huynh tay trói gà không chặt, có điều lại kiên cường chịu đựng như thiết cốt, phụ thân nếu như nhìn thấy huynh cũng nhất định sẽ hận vì tương phùng muộn, cảm thấy huynh tràn ngập tâm ý tiếc nuối, đệ đồng ý để huynh cùng phụ thân kết nghĩa làm huynh đệ, không biết huynh có bằng lòng hay không? Hồ phu nhân kinh hãi biến sắc, vội vã muốn che miệng nhi tử của mình lại: - Phỉ nhi, đừng ăn nói hồ đồ! Quả nhiên không hổ là Tuyết Sơn Phi Hồ, từ thuở còn bé đã có hào khí can vân, Tống Thanh Thư sang sảng nở nụ cười: - Quả nhiên xứng đáng là nhi tử của Hồ đại hiệp! Tại hạ cầu còn không được. Nói xong hắn kéo tay Hồ Phỉ quay về hướng đông bắc quỳ xuống, nắm lên một nắm đất thay cho hương nến: - Tại hạ Tống Thanh Thư, kính trọng phong thái Liêu Đông Hồ Nhất Đao, nguyện kết làm huynh đệ dị giới, hoàng thiên hậu thổ chứng giám tấm lòng thành này. Hồ Phỉ cũng quỳ xuống, nghiêm trang trịnh trọng: - Tại hạ Hồ Phỉ, hôm nay thay mặt cho phụ thân Hồ Nhất Đao cùng Tống Thanh Thư kết làm huynh đệ, dị giới …um…tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện cùng chết..... Hồ Phỉ dù sao tuổi còn nhỏ, trong lúc nhất thời không nhớ tới cái gì lời thề, hắn chỉ mang máng nhớ được qua chuyện kể các hảo hán thề khi kết nghĩa, há mồm ra nói.. - Hồ nháo…phụ thân ngươi đã... Hồ phu nhân vừa rồi không kịp ngăn cản nhi tử của mình lại, hiện tại thấy lời thề của nhi tử mình chẳng ra ngô khoai gì cả, nên vô cùng lúng túng …. - Tẩu tẩu, không cần lo lắng, tiểu đệ cái mạng này vốn là đã chết rồi, bây giờ chỉ là ráng kéo dài một chút hơi tàn mà thôi. Tống Thanh Thư cũng không có nói dối, Tống Thanh Thư chân chính đúng là đã chết rồi. Thấy hắn gọi mình là tẩu tẩu, Hồ phu nhân trong long hơi rung động, có chút không tự nhiên nói: - Phỉ nhi quá hồ đồ. - Tiểu đệ ngược lại thật ra rất tán thưởng hắn, tuy vẫn còn nhỏ nhưng trong lòng thì màng hào khí như phụ thân của hắn, nếu tiểu đệ vừa rồi không cùng huynh trưởng kết bái, thì tiểu đệ còn dự định kết minh với hắn đây này. Tống Thanh Thư cười nói tiếp. - Phỉ nhi, chúng ta cứ ngầmxem như là ngang hang mà luận giao. Hồ Phỉ rất hưng khởi khi nghe hắn nói như thế, vì lúc thề kết bái Hồ Phỉ đã dùng danh tự của phụ thân mình, đột nhiên nghĩ đến bỗng dưng mình thấp hơn Tống Thanh Thư một đời, trong long đang phiền muộn, bây giờ nghe vậy liềnđại hỉ, tiến lên kêu lên: - Đại ca tốt! Nhìn một lớn một nhỏ ở đó gây náo loạn, Hồ phu nhân cũng có chút bất lực nhắm hai mắt lại, không thể làm gì khác hơn là nói lái sang chuyện khác: - Tiểu... tiểu đệ, ta thấy thân thể ngươi tựa hồ hơi suy nhược, có phải là ỷ vào thể chất mà không có tiết chế…trụy lạc..nên mới như vậy. Tống Thanh Thư được nàng gọi tiếng tiểu đệ, trong lòng ngọt ngào, vội vã trả lời: - Trời đất chứng giám, tiểu đệ bởi vì bị trọng thương, đến nỗi kinh mạch bị đứt đoạn... Hồ phu nhân nghe vậy liền cả kinh: - Tiểu đệ có thể để ta bắt mạch xem sao? Dù sao thấy hắn đã cùng chồng mình kết bái, cho nên nàng tất nhiên không lưu ý đến chuyện nam nữ khác biệt nữa. Mặc dù biết chuyện xem mạch với tình trạng của mình là vô ích, Tống Thanh Thư vẫn lễ phép đưa tay ra, khi ngón tay trắng nõn của Hồ phu nhân để trên mạch đập cổ tay của hắn, Tống Thanh Thư trong lòng chợt thấy xúc cảm dạt dào.. - Người nào lại ra tay tàn nhẫn với tiểu đệ như vậy? Không bao lâu, Hồ phu nhân hoàn toàn biến sắc. Tống Thanh Thư tiếc nuối thu cánh tay về, cười khổ nói: - Trước đây tiểu đệ từng làm một chuyện sai lầm vô cùng to lớn, gặp phải hiểm cảnh như thế này cũng là có tội thì phải chịu, tẩu tẩu cũng không cần để ý tới làm chi. - Nếu quả thật như thế, thì đúng là tiểu đệ cũng là người hiểu chuyện.. Thấy Tống Thanh Thư thông suốt như vậy, Hồ phu nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt sáng ngời nhói tiếp: - Đúng rồi, chúng ta đang muốn đi bái phỏng Độc Thủ Dược Vương, nghe nói ông ta không những dùng độc lợi hại, mà chuyện cứu người cũng hay như thần, nói không chừng biết đâu có thể trị hết thương thế cho tiểu đệ. "Đúng dịp, mình cũng đang đến Động Đình hồ cũng là vì tìm ông ta." Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán duyên phận lại trùng hợp như thế... - Nếu tiểu đệ nếu là không chê, chúng ta cùng nhau lên đường tìm kiếm ông ta. Hồ phu nhân ôn nhu nói. "Cầu còn không được!" Tống Thanh Thư vô cùng đại hỉ, làm sao từ chối chứ, ý thức được biểu lộ của mình có chút thất thố, liền vội vàng nói: - Không biết tẩu tẩu có biết nơi trú ngụ của Độc Thủ Dược Vương chưa vậy? - Mẫu tử chúng ta nhiều năm tìm kiếm, mấy tháng trước thì thăm dò được ông ta đang ở Động Đình hồ, nhưng vị trí cụ thể thì lại không được biết dù đã hỏi thăm khắp nơi. Hồ phu nhân đôi thanh tú lông mày hơi nhíu nói. - Tiểu đệ thì biết ông ta ở Động Đình hồ tại vùng Bạch mã tự, có điều Bạch mã tự nằm ở nơi nào, đã hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết. Tống Thanh Thư cũng rất buồn phiền. - Mẫu thân, tháng trước chúng ta không phải đã từng đi ngang qua một trấn nhỏ, có vùng Bạch mã tự sao? Tiểu Hồ Phỉ đột nhiên reo lên. Câu hỏi nghi hoặc nhiều năm trôi qua có thể sắp có được đáp án, Hồ phu nhân mặt lộ vẻ vui mừng, Tống Thanh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chạy đến bên hồ rửa ráy, đem những vết máu còn dính trên người, trên mặt lau sạch sẽ, Hồ phu nhân khi nhìn thấy hắn rỏ ràng thì trong lòng hơi nao nao, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ: “ Tiểu đệ tuấn tú như vậy, trong nội tâm cũng hào sảng thông thoáng như Hồ đại ca...” - Tẩu tẩu, các người đi tìm Độc Thủ Dược Vương có chuyện gì vậy? Tống Thanh Thư vuốt nước còn dính trên mặt, nhìn Hồ phu nhân hỏi. - Năm xưa Hồ đại ca trúng độc bỏ mình, ta sau điều tra khắp nơi, mới biết hắn chất độc đó chính là chính là Hắc sát hàn bang, bí dược của Độc Thủ Dược Vương, bất quá phu phụ chúng ta cùng ông ta trước nay chưa từng quan hệ, cũng không có liên quan gì, thì không có đạo lý gì tự nhiên hãm hại, ta suy nghĩ có thể là độc dược của ông ta bị người khác lấy cắp, vì thế muốn giáp mặt để hỏi cho rõ ràng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương