Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 25: Một Mình Vào Đại Lao
Vạn Chấn Sơn nhìn chung quanh một chút, hắn làm ra vẻ bí mật: - Sư thúc, nơi này khó giữ có người biết, không phải là nơi nói chuyện, hay là đến thư phòng của ta? Ngô Lục Kỳ là cao thủ đảm lược, cho nên cũng không sợ Vạn Chấn Sơn giở trò gian trá gì, gật đầu. - Chúng ta bám theo! Tống Thanh Thư liền vội nói rằng, Hồ Phu Nhân lườm hắn, nghĩ thầm hắn giờ xem nàng như một nha hoàn sai khiến, có điều là nàng vẫn cắp hắn mang theo vòng tới mặt sau thư phòng lắng nghe. - Không cần châm trà, nói mau, sư huynh của ta đến cùng là chết như thế nào? Ngô Lục Kỳ không còn kiên nhẫn vung tay đuổi hạ nhân ra ngoài. - Ai… Vạn Chấn Sơn thở dài, thấy Ngô Lục Kỳ muốn phát tác, liền vội vàng nói; - Không biết sư thúc có biết chuyện về Liên Thành Quyết? Ngô Lục Kỳ cảnh giác nhìn hắn: - Từng nghe sư huynh nhắc qua? Có liên quan gì? Vạn Chấn Sơn vỗ đùi: - Bên trong Liên Thành Quyết cất giấu một kho tàng, không biết làm sao tri phủ Kinh Châu biết được, lão ta trăm phương ngàn kế tìm cách chiếm đoạt, sư phụ cuối cùng thì cũng bị lão ta hạ độc thủ. Vừa nói y vừa cố rặn ra vài giọt lệ. - Tri phủ Kinh Châu Lăng Thiếu Tư? Ngô Lục Kỳ giật mình, đây cũng là một nhân vật có quyền hùng cứ một phương. Có điều Ngô Lục Kỳ cũng không hoàn toàn tin tưởng vài lời nói của Vạn Chấn Sơn, trái lại còn hỏi: - Lăng Thiếu Tư tuy rằng binh nhiều tướng mạnh, nhưng dựa vào võ công của sư huynh, cứ xem như là không không địch lại, cũng không đến nỗi thoát thân không được, vậy thì làm sao mà chết? - Sư thúc có nghe nói qua độc dược Kim ba tuần hoa? Vạn Chấn Sơn quan sát từng chút một trên sắc mặt của Ngô Lục Kỳ. - Đó là loại độc dược được xưng là vô phương cứu chữa? Ngô Lục Kỳ là người từng trải, đối với một số độc vật nổi tiếng cũng từng nghe nói qua. - Chính là nó đấy! Vạn Chấn Sơn thở dài thăm thẳm. - Hôm đó Lăng Thiếu Tư mời sư phụ đến dự tiệc, bị bất cẩn nên trúng loại độc này, một đời bản lĩnh rồi cũng bị thất thủ bị bắt, có điều lão nhân gia thà chết chứ không chịu khuất phục, quyết không chịu tiết lộ ra bí mật của Liên Thành Quyết, Lăng Thiếu Tư tức tối nên liền sát hại sự phụ… - Nói hoang đường! Ngô Lục Kỳ vỗ bàn một cái nói tiếp: - Câu chuyện này nếu ngươi không có mặt ở hiện trường làm sao ngươi biết? Nếu như ngươi ở đấy, Lăng Thiếu Tư làm sao mà lại buông tha tính mạng của ngươi? Vạn Chấn Sơn âm thầm lau mồ hôi, vị sư thúc này tuổi cũng không cao lắm, so với Vạn Đại Khuê lớn hơn cũng không có bao nhiêu, mà kinh nghiệm giang hồ lại phong phú như vậy, có điều hắn cũng đã dự tính trước: - Ba sư huynh đệ của chúng ta lúc đó theo sư phụ cùng đi dự tiệc, chỉ tiếc võ công thấp kém, cứu không được sư phụ, Lăng Thiếu Tư sát khi hại sư phụ, lão ta nghĩ rằng chúng ta biết được bí mật của Liên Thành Quyết, cho nên vẫn giữ mạng sống của chúng ta không giết, đồng thời loan tin trong chốn giang hồ, nói là ba sư huynh đệ chúng ta hại chết sư phụ, để chiếm đoạt Liên Thành Quyết, làm cho người trong giang hồ tìm đến ba người chúng ta gây phiền phức, còn lão ta vẫn ẩn núp ở phía màn đen chờ ngư ông đắc lợi. Ngô Lục Kỳ nghe y nói cũng hợp tình hợp lý, với lại người trong chốn giang hồ ghét nhất là loại người thí sư diệt tổ, sẽ tin theo lời Vạn Chấn Sơn bảy, tám phần, nghiến răng nói: - Chuyện hôm nay đừng tiết lộ ra ngoài, ngươi nói thật hay là giả, ta sẽ đi đến nha môn tri phủ điều tra rõ ràng. Nói xong lền đứng lên rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Ngô Lục Kỳ, Vạn Chấn Sơn nở ra một nụ cười lạnh lùng: - Thành Kinh Châu có đến mười vạn quân binh, thân là tri phủ, phủ đệ của Lăng Thiếu Tư lại há dễ cho người đi vào, chỉ sợ dễ vào mà khó ra được. Tống Thanh Thư âm thầm tính toán, Ngô Lục Kỳ hiển nhiên bị lão hồ ly Vạn Chấn Sơn làm cho dao động, có điều lúc này vạch trần Vạn Chấn Sơn đối với mình cũng không có gì tốt cả, bởi vì sau này e rằng còn cần phải mượn sức của Ngô Lục Kỳ để đối đối phó với Lăng Thiếu Tư. Sáng sớm hôm sau, bên một quán ăn ven đường, Hồ Phu Nhân nói với Tống Thanh Thư: - Tiểu đệ, chúng ta vẫn đang suy nghĩ cách vào đại lao nhưng vẫn không có cách, nếu cương không được, thì chúng ta có thể tìm biện pháp nhu mềm để vào trong? - Biện pháp nhu mềm? Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu đột nhiên hơi có thông suốt, nhưng vẫn chưa bắt kịp với cách này sẽ dùng như thế nào. - Nghe tiểu đệ nói bên trong đại lao có thể là có phạm nhân biết được Thần Kinh Chiếu, thật ra chúng ta chỉ cần tiếp xúc với hắn, chứ đâu cần phải tìm cách cứu hắn ra? Hồ Phu Nhân mỉm cười. Tống Thanh Thư đã thấy sáng sủa, hận là không thể ôm nàng hôn một cái: - Tẩu tẩu đúng là là nữ Gia Cát…. Đúng vậy, phạm nhân không cứu được được, cũng không nghĩa là chính mình không vào được a. Càng nghĩ càng phấn khích, hai người đi tới một chỗ vắng vẻ, không ngừng hoàn thiện kế hoạch cho chu đáo hơn. Giữa trưa, trước cổng phủ đệ tri tri phủ có một vị công tử nhanh nhẹn, đưa lên bái thiếp thỉnh cầu yết kiến Lăng Thiếu Tư, người giữ cửa thấy đối phương dáng vẻ đường đường chính chính, lại đưa kèm vài lượng bạc bên dưới nên liền xoay người đi vào bên trong bẩm báo. Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư liền được đón vào. - Tống công tử tìm bản phủ có chuyện gì? Lăng Thiếu Tư có chút cáu kỉnh nhìn Tống Thanh Thư, lão đang lo lắng đến tiền tuyến chiến sự ở thành Tương Dương đang gặp bất lợi, làm quan phụ mẫu của đại hậu phương, lão cũng bị áp lực rất lớn, với lại bên trong đại lao, tên kia vẫn một mực không chịu nói ra bí mật của Liên Thành Quyết... - Tại hạ chuyến này đến đây là vì muốn giải quyết một sự khúc mắt trong lòng của đại nhân… Tống Thanh Thư nở nụ cười cao thâm khó dò. Những thư sinh thuộc dạng này đến đây cầu kiến khá nhiều, Lăng Thiếu Tư trong lòng không vui, chẳng qua là hôm nay công văn xử lý xong, nếu không lão đã tống gã thư sinh này ra ngoài rồi, nghe ý của Tống Thanh Thư nói ra, Lăng Thiếu Tư chỉ là nhàn nhạt: - Vậy hả? Cũng không tỏ rõ ý kiến. - Đại nhân chắc là đang nghĩ thầm, tại hạ chỉ là một thư sinh hủ lậu, có cái gì để mà giải quyết trong lòng đại nhân khúc mắt? Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười nói tiếp: - Xác thực, nếu như việc có liên quan đến quốc gia đại sự hiện nay, tại hạ cũng không có cách nào, chỉ có điều nếu như là việc riêng của đại nhân….. Tống Thanh Thư ngừng lại không nói thêm nữa.. Lăng Thiếu Tư trong lòng chột dạ, quan sát tỉ mỉ Tống Thanh Thư: - Không biết công tử muốn nói đến chuyện gì? Tống Thanh Thư cười nhạt: - Tại hạ bản lãnh khác thì không có, chỉ am hiểu nhất là có thể cạy mồm của phạm nhân cứng đầu.. Lăng Thiếu Tư trên mặt liến tái xanh, lộ vẻ tàn bạo hỏi: - Chuyện Liên Thành Quyết, ngươi đến cùng biết được bao nhiêu? Tống Thanh Thư giật mình, cố trấn định bình thản nói: - Không nhiều cũng không ít…. tại hạ có biện pháp để tên phạm nhân bị nhốt trong đại lao kia mở miệng, chỉ là sau đó đoạt được kho tàng, tại hạ muốn chia một nữa phần trong đó. "Người trẻ tuổi thật lớn khẩu vị, " Lăng Thiếu Tư ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ một tiếng, "Chỉ sợ ngươi ăn hỏng rồi cái bụng." Nhưng trong lòng là nghi ngờ không thôi, người này làm sao biết đến rõ ràng như thế. - Hừ…tiểu tử ngươi khẩu vị thật lớn. Tống Thanh Thư cười haha: - Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Lăng đại nhân có cạy miệng được tên phạm nhân kia chưa? Lăng Thiếu Tư thầm nghĩ tra tấn qua bào năm mà vẫn không thu hoạch được gì, Đinh Điển này e rằng mãi cho đến lúc chết cũng sẽ không nói, mà mình lại không thể giết hắn, gần đây lão càng ngày càng không có kiên trì được nữa, đêm qua thậm chí nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ độc ác, chỉ là vẫn không xác định được có hiệu quả hay không? Nếu như thất bại, manh mối từ Đinh Điển này xem như là đứt đoạn mất, bởi vậy lão vẫn còn đang do dự. - Ngươi thật là có cách để hắn nói ra bí mật của Liên Thành Quyết? Lăng Thiếu Tư nghi ngờ nhìn hắn. - Để taị hạ thử xem có được không, mà đại nhân cũng không có tổn thất gì cả, nếu như không được, thì tính mạng tại hạ tùy cho đại nhân xử trí. Tống Thanh Thư tự tin nói. - Được… Lăng Thiếu Tư vui mừng nói lớn: - Nếu như ngươi thật có thể làm cho hắn nói ra bí mật, sau khi lấy được kho tàng, ta bảy ngươi ba, tiểu tử ngươi cũng đừng nên quá tham lam… Trong lòng lão đã có tính toán, nếu thật tìm được kho tàng, lão còn có thể lưu tính lại mạng của hắn sao? Tống Thanh Thư trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng thở dài một hơi: - Thôi được, lấy ba phần cũng được rồi, chỉ là lần hành động này tại hạ muốn đại nhân giao tại hạ toàn quyền xử lý, có khả năng cần phải tốn chút thời gian, mau thì nửa tháng, lâu là một tháng, chứ nếu tên phạm nhân kia nhìn ra kẽ hở, mưu đồ của tại hạ sẽ rơi vào công dã tràng. - Được… Lăng Thiếu Tư chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng nói. - Ta cũng có thể để cho những binh lính liên quan tận lực phối hợp cùng ngươi, có điều nếu như một khi ngươi đã hỏi ra rồi, nhưng muốn nuốt trọn một mình, thì khà khà... Tống Thanh Thư vái chào, cười khổ nói: - Tại hạ cũng không muốn mình bị như tên kia, ở trong đại lao bị đại nhân nghiêm hình tra tấn mấy năm. Lăng Thiếu Tư phái người bí mật giám sát Tống Thanh Thư, khoảng thời gian hắn ở trong phủ tuy rằng được hành động tự do, có điều nếu muốn ra bên ngoài phủ, là tuyệt đối không thể. Tống Thanh Thư cũng không thèm quan tâm đến điều này, liền đi thẳng tới nơi Đinh Điển bị giam cầm, ngồi ở một bên xa xa tọa, cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn trong phòng giam hai kẻ đáng thương kia. Địch Vân sớm bị Đinh Điển đánh cho sợ hãi, vào lúc này gã đang yên lặng trốn ở góc phòng, cũng không dám lên tiếng, Đinh Điển vừa nhìn thấy một khuôn mặt mới tới, ngồi ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, y tức giận nói: - Hừ..nhìn cái gì mà nhìn.. - Ta đang quan sát hai kẻ đáng thương… Tống Thanh Thư lạnh lùng, cười nhạt nói. Đinh Điển thì cũng chẳng có nói gì, riêng Địch Vân bị hắn nói nghe một câu, làm nổi lên trong long chuyện thương tâm, gào khóc lên. - Khóc cái gì mà khóc! Đinh Điển lại lao tới đánh Địch Vân một trận tàn nhẫn, Địch Vân bị y đánh hoài nên gã cũng đã có kinh nghiệm, mỗi lần gã kêu la thảm thương, thì đối phương càng đánh nhiều hơn, vì thế Địch Vân không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng không hé môi. - Đừng đánh nữa, hắn ta không phải là gian tế đầu. Tống Thanh Thư buồn cười nhìn bọn họ, sau này tốt hai người lại biến thành huynh đệ tốt. - Ngươi nói hắn không phải là gian tế, vậy khẳng định hắn đúng gian tế rồi, lão tử sẽ đánh chết hắn. Nắm đấm của Đinh Điển giáng xuống người Địch Vân còn ác hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương