Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 59: Kế Hoạch Dùng Mỹ Nhân Kế
- E rằng Huyết đao môn chủ nói hơi quá sự thật đi, hắn là Tiêu Phong hay là Trương Vô Kỵ mà võ công cao như thế. Hồng An Thông cười ha ha, rõ ràng không tin. Viên Thừa Chí cũng là cười nhạt, trải qua mấy năm tu luyện, y đã đem võ công phái Hoa sơn, Kim Xà Lang Quân, cùng với Thiết Kiếm môn võ công thông hiểu đạo lý, tự hình thành một phái, võ công tuy không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng không có thua kém bất cứ người nào. - Hồng giáo chủ nếu như tự cho rằng võ công cao hơn ta, có thể chỉ giáo một phen. Huyết Đao lão tổ híp mắt lại, tay nắm chặt Huyết Đao. Hồng An Thông tóc bạc không gió mà phất phới, cười nhạt, thân thể phút chốc liền biến mất, một quyền đã đánh về phía đại huyệt trước ngực Huyết Đao lão tổ, Huyết Đao lão tổ tuy rằng giật mình về tốc độ của nhanh của Hồng An Thông, thế nhưng thừa kinh nghiệm, đã sớm chuẩn bị, một đao liền quạt tới. Trong nháy mắt hai người đã hóa giải với nhau hơn mười mấy chiêu, Hồng An Thông nếu là luận về trình độ võ học thì hơi cao hơn Huyết Đao lão tổ, nhưng thực tế khi giao chiến, thì lại đấu bất phân thắng bại, trong lòng không vui vẻ gì.. Tang Kết đứng một bên thấy hai người tỷ thí như vậy cũng đủ rồi, vội nhảy vào chính giữa cục diện, hai tay biến ảo ra mấy mấy chiêu, đem hai người phân ra. - Hừ! Hồng An Thông rít lên một tiếng, xoay người ngồi xuống. - Mật tông Đại thủ ấn, quả nhiên danh bất hư truyền. Huyết Đao lão tổ cũng đem Huyết Đao thu vào bên hông.. Viên Thừa Chí nhìn đến cuộc giao đấu vừa rồi thì trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nếu mình đối phó với từng người một thì chắc chắn là thắng, đối phương hai người liên thủ thì mình cao lắm là duy trì cái bất phân thắng bại, nhưng ba người liên thủ tấn công, chính mình chắc chỉ phải dựa vào Thần Hành Bách Biến cao bay xa chạy. - Huyết Đao lão tổ, tên tiểu tử kia thật sự là khó đối phó như vậy sao?" Viên Thừa Chí vốn là cũng muốn đối phó với Vi Tiểu Bảo, thấy mấy người kia cùng tương đồng mục tiêu với mình, nghĩ đến giữa mình và bọn họ cũng không có thù oán gì, nếu cùng nhau liên thủ một lần thì cũng không có gì mà không thích hợp. Huyết Đao lão tổ trên mặt như vẫn hiện ra sự lo lắng: - Ta tự hỏi trong chốn võ lâm cao thủ đã từng gặp qua không ít, có điều hắn có thể tay cầm một thanh mộc kiếm bình thường mà xuất ra kiếm thuật tinh diệu, thì lần đầu ta mới thấy. Tiếp theo Huyết Đao lão tổ liền đem cuộc giao đấu ngày ấy tỉ mỉ miêu tả lại một lần.. Ba người nghe được cũng thầm thán phục Tống Thanh Thư, Viên Thừa Chí cũng nghĩ thầm nếu chính mình một thân công phu với cây Kim Xà kiếm, nếu như đổi làm sử dụng một thanh mộc kiếm bình thường, chỉ sợ ngay cả một trong ba người này, ai mình cũng đấu không lại. Vừa nhìn thấy võ công của Huyết Đao lão tổ, mọi người cũng bắt đầu tin tưởng vào câu chuyện của lão ta, Viên Thừa Chí có vẻ xiêu lòng, có điều vẫn còn mang theo bên trong nghi hoặc: - Các vị đều là chúa tể hung cứ một phương, tại sao lại đồng tâm hiệp lực cùng đối phó với một Vi Tiểu Bảo nho nhỏ? Tang Kết nhìn Huyết Đao lão tổ, rồi chấp tay hành lễ, nói: - Kim Xà vương, chúng ta cũng không dối gạt ngươi, Huyết đao môn chủ cùng ta bây giờ đã nương nhờ vào thất hoàng tôn A Lý Bất Ca vương gia của Mông Cổ, Vương gia cùng Mãn Thanh giằng co đã lâu nay, chúng ta cũng muốn vì Vương giup sức một tay, diệt trừ trợ thủ đắc lực nhất của hoàng đế Khang Hi, còn Hồng giáo chủ, gần đây cũng có ý định dựa vào Vương gia, cho nên cũng muốn lập ra một đại công để bái kiến Vương gia... Hồng An Thông khẽ gật đầu, nhưng trong lòng của lão âm thầm tính toán: “ Chờ bản tọa tìm tới Vi Tiểu Bảo, ép hắn nói ra bí mật của tám quyển chân kinh, rồi tự thành lập một vương quốc cho riêng mình chẳng phải là tốt hơn sao? Việc gì mà phải đầu nhập làm nô tài cho người. “ - Theo người của chúng ta lần theo dấu vết, Vi Tiểu Bảo đã cùng đám quân thị vệ đã tách ra hai hướng, hiện tại hắn đang ở cảnh nội nước Tống thuộc Cô Tô, trên đường hắn về tới Yên Kinh, chúng ta sẽ mai phục hắn tại Dương Châu! Bốn môn chủ vừa mới quyết định liên thủ, rất nhanh bắt đầu lên kế hoạch. - Phải tìm cách để Vi Tiểu Bảo lưu lại Dương Châu một thời gian, khi đó chúng ta mới có đầy đủ thời gian cất lưới. - Vi Tiểu Bảo có nhược điểm gì? - Háo sắc, mê bài bạc, ham tiền. - Dương Châu từ trước đến giờ là nơi bướm hoa dập dìu, không sợ thiếu sắc đẹp làm mồi nhử... - Có điều Vi Tiểu Bảo là đại quan Mãn Thanh, cô nương tuyệt sắc cỡ nào mà chưa từng thấy, e rằng cô nương nhan sắc bình thường dung tục thì không lọt vào mắt của hắn. - Phu nhân của bản tọa cũng tạm thời có thể xưng tụng là quốc sắc thiên hương, cũng có thể xem là người phù hợp, chỉ tiếc là tên tiểu tặc kia đã từng gặp qua mặt nàng, nếu để cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ thì sẽ không ổn. - Hồng phu nhân dung nhan kiều diễm nức tiếng lan xa, thật là đáng tiếc..đáng tiếc a. Cả bốn người nhìn nhau, vì chưa tìm ra mồi nhử làm mỹ nhân kế nên vắt đầu suy nghĩ tìm kiếm, vào lúc này tấm mành lều lớn bị vén lên, một thiếu phụ tuyệt mỹ đi vào, bên trong lều bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân thập phần xinh đẹp cao quý, da thịt nõn nà giống như bức tranh cẩm thạch điêu khắc, dưới bộ xiêm y tơ lụa hơi mỏng, ưu điểm thân người duyên dáng yêu kiều đều không bỏ sót chút nào, cặp đùi ngọc thon dài, khuôn mặt đoan trang diễm lệ không còn dấu vết trẻ trung lắm, nhưng lại nhiều hơn phần cứng cỏi thành thục! Nhìn xem dáng người mạn diệu xinh đẹp kia phong tình vạn chủng đi từng bước bước nhỏ vào trong lều, trên đầu đã có búi tóc cuộn lên, vừa nhìn thì biết nàng đã làm phu nhân cho người. - Viên đại ca, muội nghe nói vừa rồi có mấy vị khách mời mới đến? Ba môn chủ ngồi đối diện nhìn thấy nàng, trong lòng đều như cảm thấy trong cơ thể phảng phất có một cổ xúc động nguyên thủy dã thú muốn tàn sát bừa bãi, tựa hồ là trong cơ thể đã bị vưu vật tuyệt sắc trước mắt này dụ dỗ dẫn dắt, cùng ao ước hảo hảo tùy tâm sở dục.. Nhưng Viên Thừa Chí lại là xạm mặt thầm mắng: “ Thanh Thanh sớm không vào muộn không tiến, lại vào ngay lúc đang bàn kế hoạch mỹ nhân kế..” Nào ngờ Hạ Thanh Thanh vừa nghe mấy người đang mưu tính, trái lại hứng thú nổi lên: - Kế hoạch này rất hay! Hãy để ta đi cho, ta không tin tên tiểu tử Vi Tiểu Bảo kia không quỳ gối ở …bên dưới của bổn phu nhân. ………………………………………………………………………………………….. Quay trở lại lúc này thì Tống Thanh Thư và Cưu Ma Trí đang tỷ thí, Cưu Ma Trí vốn không có đem Tống Thanh Thư để ở trong mắt, có điều hai người đứng đối lập từ xa xa, Cưu Ma Trí rất nhanh thấy được mình đã sai lầm, đối phương có một khí độ của cấp tông sư, so ra cùng mình cũng là không thua kém bao nhiêu. Tống Thanh Thư biết đối phương kiêng kỵ mặt mũi không chịu xuất thủ trước, liền đánh một chiêu"Mật Vân Bất Vũ" trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, song chưởng luân phiên đ8ẩy tới, nổi lên chưởng ảnh đầy trời… - Hàng Long Thập Bát Chưởng? Cưu Ma Trí kiến thức cực cao, liền nhận ra võ công của Tống Thanh Thư, trong lòng nghi hoặc: "Vừa rồi nghe nữ tử kia nói, hắn họ Tống, vậy thì chắc chắn không phải là Tiêu Phong hay là Quách Tĩnh, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói tới Cái Bang có hậu sinh đời sau là cao thủ nào như vậy..” Nóng vội, Cưu Ma Trí liền sử dụng một trong công phu thất thập nhị tuyệt kỹThiếu Lâm là "Bàn Nhược chưởng" đưa lên nghênh tiếp, hai người chưởng lực chạm nhau, một là thiên hạ đệ nhất chưởng pháp cương mãnh, một là chưởng lực cao thâm nhất Thiếu lâm tự, tung chưởng đánh nhau hơn mười chiêu liên tiếp không có điểm dừng, thật là kỳ phùng địch thủ.. Chỉ tiếc là Tống Thanh Thư vẫn không thể thấu triệt hết đến cảnh giới đại thành của Hàng Long Thập Bát Chưởng, bởi vậy khi xuất chiêu cũng đạt tới bảy, tám phần uy lực, Cưu Ma Trí thì dựa vào thủ xảo đánh ra Bàn Nhược chưởng, cũng là sử dụng đánh ra đúng chiêu thức, nhưng không có thần khí, cho nên cả hai người mới đấu nhau lâu như vậy. Nếu sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng chính là Tiêu Phong hoặc là Quách Tĩnh, thì Cưu Ma Trí lấy ra Bàn Nhược chưởng nghênh địch, e rằng đã thất bại ngay từ chiêu đầu; cũng cùng đạo lý như vậy, Bàn Nhược chưởng do đúng cao tăng quét rác trong Thiếu Lâm xuất ra, Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tống Thanh Thư cũng không ngăn được quá đến mười chiêu. Mặc dù như vậy, chiêu thức của hai người cũng tinh diệu, những cái bàn xung quanh bị chưởng lực phản chấn đều vỡ vụn.. - Lão Thiên a.. võ lâm nhân sĩ đánh nhau, tổn thất này làm sao tính bây giờ đây. Lão bản tửu quán lên lầu nhìn thấy xung quanh tan hoang, không khỏi khóc lóc than thở. - Câm miệng, đừng quấy rầy lão tử đang cao hứng quan sát. Vi Tiểu Bảo tiện tay ném ra một tờ ngân phiếu cho lão bản: - Coi như bồi thường tổn thất cho ngươi, đừng có nói là không đủ a! - Dạ…dạ …đủ rồi, mấy vị nhân gia cứ đánh thoải mái đi, để tiểu nhân pha thêm mấy ấm trà cho các người. Nhìn thấy tờ ngân phiếu, lão bản tươi cười rạng rỡ, vui vẻ chạy xuống dưới lầu. Bị lão bản tửu quán xen vào nói, hai người nhân cơ hội liền phân ra, Cưu Ma Trí thán phục nhìn Tống Thanh Thư: - Từ ngày bần tăng vào Trung Nguyên đến nay, Tống công tử là cao thủ mà bần tăng đụng phải với tu vi võ công cao nhất.. - Bàn Nhược chưởng của Thiếu lâm tự cần phải đến ba mươi, bốn mươi năm mới mới có tiểu thành, phiên tăng này sở học chỉ có mấy năm, mà có thể luyện đến tu vi như thế, thật là khó hiểu. Vương Ngữ Yên đứng một bên tự mình lẩm bẩm, nàng cúi đầu rơi vào đăm chiêu, có vẻ cảm thấy lẫn lộn hoang mang. - Pháp luân Minh vương quả nhiên kỳ tài võ học, tu luyện một năm bằng cao tăng Thiếu Lâm rèn luyện mười năm! Tống Thanh Thư thở dài nói, nhưng trong lòng mặc dù biết đối phương dựa vào Tiểu Vô Tương Công thúc đẩy nên mới có được kết quả mau như vậy, chỉ là một lời nịnh hót mà thôi, cũng sẽ không có người nào chết. Cưu Ma Trí tuy rằng một đời cao tăng, nhưng chung quy vẫn không qua được danh lợi tan dươngvõ công, nghe được đối phương than thở, tuy rằng nhận lấy thì ngại, nhưng trên vẻ mặt lại lộ ra sự hài lòng đắc ý. Khi Tống Thanh Thư nhìn thấy lão tăng mỉm cười thì giật mình, liền vội vàng lắc người né qua một bên, mọi người nhìn đến thì thấy từ nơi Tống Thanh Thư vừa đứng lưu lại mấy cái lổ hổng, nếu như hắn không né kịp, có thể là lúc này đã bị trọng thương. - Có thể dễ dàng tránh thoát chỉ lực này của bần tăng, đủ thấy công tử bản lĩnh thâm hậu, người thường thì không biết Niêm Hoa chỉ này ra tay chớp thời cơ.. Cưu Ma Trí chậm rãi đưa từng đầu ngón tay thu lại, càng thêm thưởng thức công tử trẻ tuổi này. - Đã tiếp nhận mà không đáp trả thì hóa ra xem thường Pháp luân Minh vương, xin mời tiếp chiêu. Tống Thanh Thư sắc mặt bỗng nhiên tràn ngập sát khí, biến chưởng thành trảo, vô cùng hung ác tấn công tới. Vi Tiểu Bảo thấy trên cây cột đá trên lầu dưới một trảo của Tống Thanh Thư đã để lại mấy vết vạch sâu, lớn tiếng khen hay: - Tống đại ca giỏi quá!" Nhưng Vương Ngữ Yên thì cau mày không nói, nàng nhìn mười mấy chiêu của hắn đánh qua đi, nhẹ nhàng thở dài nói: - Cửu âm Thần Trảo tuy rằng lợi hại cực kỳ, nhưng Tống công tử tựa hồ không có luyện đến đại thành, trái lại còn cố thúc đẩy chiêu thức, cứ tiếp tục thế mãi, e rằng khó tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma a. Nghe được lời nói nhuyễn nhu của nàng, Đoàn Dự ngây dại, ở trong lòng của y, giữa cục diện hai cái xú nam đang luận võ cũng chả bằng được đứng ngắm nhìn với Vương cô nương. Mộc Uyển Thanh vẫn còn có một nửa tâm tư lưu ở trên người Đoàn Dự, khi phát hiện ra Đoàn Dự có bộ dáng si mê Vương Ngữ Yên như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu, liền toàn tâm chú ý tới cuộc tỷ thí trước mắt. Quả nhiên Cưu Ma Trí chờ cho Tống Thanh Thư khí lực bị tiêu hao, bắt đầu sử dụng Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, lấy trảo đối đầu với trảo, làm cho Tống Thanh Thư vội vàng lui ra sau mấy trượng. Cưu Ma Trí cười nhạt: - Bần tăng đối với thanh mộc kiếm của Tống công tử trên lưng rất hiếu kỳ, mấy tháng qua, một đường đi về phía đông, bần tăng vào trong Trung Nguyên gặp các loại kiếm thuật kỳ diệu trải qua không ít, ví như Lục Mạch Thần Kiếm của nhà Đoàn công tử này, đã cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, chỉ có điều chưa từng thấy có người dùng mộc kiếm.. - Vãn bối nghe nói Pháp Luân Minh vương có tuyệt kỹ là "Hỏa Diễm đao", vậy thì không biết vãn bối có được vinh hạnh lĩnh giáo không đây. Tống Thanh Thư rút ra thanh kiếm gỗ, sử dung liên hoàn đoạt mệnh ba chiêu kiếm công tới. - Hảo kiếm pháp! Cưu Ma Trí thầm khen, vận công lên song chưởng, nhẹ nhàng đẩy ra chưởng khí ra hóa giải. Vi Tiểu Bảo chỉ thấy hai người đứng yên một chỗ, một thì quay cuồng trong không khí múa kiếm, cách xa nhau mấy trượng đối phương quơ tay đẩy ra song chưởng, thì không hiểu gì cả, cảm thấy vô vị tẻ nhạt, vò đầu bứt tai, cười hì hì hướng về phía Vương Ngữ Yên tiếp lời nói: - Vương cô nương, sao thấy bọn họ giống như đang đùa quá vậy, cô có hiểu không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương