Cao Thủ Thâu Hương
Chương 105: Mắt Đi Mày Lại (2)
Quả nhiên Tống Thanh Thư nhân một lần lướt thân mà qua, truyền âm nhập mật nói: "Cô nương, đợi lát nữa cô toàn lực vận khinh công chạy ra bên ngoài, ta trợ giúp cô một tay." Nói xong Tống Thanh Thư nhìn chuẩn một sơ hở của nàng, dùng kiếm gỗ đẩy ra kiếm của nàng, tay trái vận mấy thế phiền phức, một chưởng mang thanh thế lớn như sấm sét bổ vào đầu vai nàng. Nữ tử thấy một chưởng này nhanh như thiểm điện, đánh ở trên người lại không có bao nhiêu sức lực, cảm giác được thân thể bị một lực mạnh đẩy lên trên tường, làm sao còn không rõ ràng ý tứ của đối phương, linh cơ khẽ động, vận công bức ra một ngụm máu tươi cuồng phun giữa không trung, quay đầu lại oán hận nói: "Các hạ hôm nay ban thưởng, ngày khác tất trả gấp bội." Nói xong vận khí khinh công biến mất trong đêm đen. "Mau đuổi theo!" Một bên Vi Tiểu Bảo lo lắng hô, trong lòng suy nghĩ: Tống đại ca lại không có khả năng ngày đêm bảo hộ ta, nếu như một nữ tử võ công cao cường như thế thời khắc nhớ thương tính mệnh của Tiểu Bảo, vậy thật đúng là không ổn. Thiên hạ to lớn như vậy, hôm nay từ biệt, rất có thể cũng là vĩnh biệt. Tống Thanh Thư vốn cũng muốn nhân cơ hội đuổi theo, nghe được âm thanh của Vi Tiểu Bảo, xung phong nhận việc: "Vi huynh đệ, ta đi truy nàng." Nói xong thả người, đuổi theo chỗ nữ tử biến mất. Nữ tử một đường đi tới, dáng người vô cùng nhỏ nhắn, đầu ngón chân chạm nhẹ một chút, thì bay ra mấy trượng, như Lạc Thần Lăng Ba Vi Bộ, La Miệt Sinh Trần. . . Đột nhiên nữ tử ngừng lại, quay đầu lại cảnh giác nhìn nam tử phía sau, trong lòng âm thầm kinh hãi: Thần Hành Bách Biến của mình chính là khinh công tuyệt đỉnh thiên hạ, lại có thể bị đối phương đuổi theo. " Khinh công của cô nương thật sự là siêu phàm thoát tục, tại hạ trước đây gặp phải người trong giang hồ cũng không tính ít, bất quá khinh công của cô nương cũng coi như thuộc đệ nhất." Tống Thanh Thư lúc này đã đem kiếm gỗ để ra phía sau, tỏ vẻ bản thân mình không hề có địch ý. "Vừa rồi cảm ơn các hạ ra tay tương trợ." Nữ tử sắc mặt hoà hoãn, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Chỉ là không biết các hạ đuổi theo ta có chuyện gì?" "Không biết cô nương là muốn nghe nói thật hay nói dối, " Tống Thanh Thư cũng không chờ nàng ấy phản ứng, nói tiếp, "Lời nói dối cũng là Vi Tiểu Bảo muốn bắt được thích khách khiến cho hắn không yên lòng, ta liền xung phong nhận việc đuổi theo." "Vậy nói thật đâu?" Nữ tử mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư. "Nói thật tự nhiên cũng là tại hạ ngay cả danh xưng của cô nương cũng không biết, không cam lòng lúc đó cùng cô nương tương vong giang hồ." Lời nói của Tống Thanh Thư nói khiến cho nữ tử trong lòng nhảy dựng, không ngờ rằng hắn lại có thể trực tiếp biểu thị hảo cảm về phía mình như thế. Nữ tử im lặng chốc lát, cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Các hạ võ công cao, trong chốn võ lâm cũng hiếm có địch thủ, tạo nghệ trên kiếm pháp càng xưng được là nhất đại tông sư, cần gì phải đầu quân vào một cẩu quan Thát Tử Mãn Thanh, vẽ đường cho hươu chạy?" "Tuy rằng cá nhân ta cũng không thích Mãn Thanh, bất quá hiện tại bọn họ còn có đồ vật đáng giá ta mưu đồ, hơn nữa, cá nhân ta cũng rất thích Vi Tiểu Bảo." Tống Thanh Thư vẫn rõ ràng quyết định của chính mình, thứ nhất hắn muốn mượn trợ số mệnh của Vi Tiểu Bảo, thứ hai hắn đang đánh chủ ý bảo tàng bên trong Tứ Thập Nhị Chương Kinh. Nữ tử nhìn hắn rất lâu, tựa như đang quan sát ngôn ngữ thật giả của hắn, Tống Thanh Thư cố tình phá vỡ im lặng, hỏi: "Cô nương vì sao phải ám sát Vi Tiểu Bảo? Theo ta được biết, hắn làm người tuy rằng giả dối vô sỉ điểm, nhưng chưa làm qua cái gì đại ác, hẳn là không đến mức khiến cho cao nhân như cô nương tự mình tới ám sát." Vừa nói xong Tống Thanh Thư lập tức hoảng hốt một chút, chẳng lẽ nữ tử này cũng bị Vi Tiểu Bảo sử dụng thủ đoạn đê tiện chiếm tiện nghi cái gì. . . Hắn vô thức lắc đầu, không muốn suy nghĩ cái kết cục tàn khốc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương