Cao Thủ Thâu Hương
Chương 45: Đầu Trộm Đuôi Cướp Xấu Hổ (1)
Đi tới trước một tòa phủ đệ khí phái, Tống Thanh Thư rốt cục ngừng lại. "Nghe nói Vạn gia là nhà giàu của Kinh châu, thúc thúc đến chổ này làm cái gì?" Hồ phu nhân bất động thanh sắc rút tay mình về, nhìn Tống Thanh Thư hỏi. "Tẩu tẩu, hôm nay buổi tối chúng ta đi thăm Vạn phủ." Tống Thanh Thư con mắt lộ ra tinh quang, trong lòng đắc ý nghĩ, chỉ cần biết rằng Thích Phương bây giờ có trở thành thiếu phu nhân của Vạn gia hay không, tất cả không phải rõ ràng? "Khuya khoắt chạy đến nhà người ta không tốt lắm đâu." Lúc này Hồ phu nhân cầm lấy vai Tống Thanh Thư, hai người nằm ở trên cột ngang của một gian phòng ngủ, Hồ phu nhân có chút xấu hổ nói. "Tên họ Vạn này ta lý giải, võ công mặc dù không được, nhưng một bụng ý nghĩ xấu, hiện tại bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối. Nếu chúng ta bái phỏng chính đại quang minh, ngược lại thành địch trong tối ta ngoài sáng, nghĩ lúc nào cũng bị đối phương tính toán, tư vị đó rất không dễ chịu." Tống Thanh Thư lẽ thẳng khí hùng nói, không hề áp lực tâm lý, chỉ là thân thể có ý định làm bộ ‘trong lúc vô tình’ dựa sát vào giai nhân bên người. Hồ phu nhân vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm tại bên hông Tống Thanh Thư, khiến cho hắn không thể nhích tới thêm chút nào: "Chớ có lên tiếng, có người tới." Tống Thanh Thư cũng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ đi đến, nam thì tướng mạo anh tuấn, chòm râu ngoài miệng tăng thêm khí tức thành thục, nữ thì mặc trang phục của thiếu phu nhân, một tiểu phụ nhân xinh đẹp nhu nhược! Tống Thanh Thư âm thầm tán thán, thật ra đối phương thân hình mạnh mẽ, thân thể cũng không tính nhu nhược, chỉ là khí chất nhỏ nhẹ khép nép làm cho người ta vô thức cảm thấy nhu nhược. Nghi hoặc cho tới nay đã có đáp án, Tống Thanh Thư thầm than một tiếng, xem ra Thích Phương đã gả cho Vạn Khuê, vậy Địch Vân chỉ sợ cũng đang ở trong lao chịu khổ cùng Đinh Điển. Nội dung cốt truyện kế tiếp khiến cho hai người xấu hổ, thì ra đôi vợ chồng vừa vào đến trong phòng, Vạn Khuê liền bắt đầu động tay động chân, Thích Phương ỡm ờ ngã lên trên giường. . . Hồ phu nhân thầm trách một chút, quay đầu lại đi, thấy Tống Thanh Thư nhìn say mê không chớp mắt, cơn tức không khỏi nổi lên, vốn định mang Tống Thanh Thư rời đi, nhưng như vậy tất sẽ kinh động hai người phía dưới, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Tống Thanh Thư bên hông đau đớn, quay đầu lại thấy Hồ phu nhân mặt đầy sát khí nhìn bản thân mình, thấy hình dáng miệng của nàng phát âm tựa hồ là cảnh cáo bản thân mình "Không được phép thấy!" Không thể làm gì khác hơn là lưu luyến quay đầu lại. Trong lúc nhất thời trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại có âm thanh của hai người phía dưới, Hồ phu nhân và Tống Thanh Thư ở trên cột nhà càng là xấu hổ, nghĩ đến bản thân mình cùng một người nam nhân ở chỗ này nghe việc phu thê của nhà người ta, Hồ phu nhân ruột đều hối muốn xanh. Tống Thanh Thư lại không giống như vậy, tuy rằng không thể nhìn điện ảnh sống phía dưới, thế nhưng nhìn giai nhân bên cạnh khẽ cáu giận, đỏ ửng cả mặt, thật sự là một chuyện vui vẻ thoải mái. "Vạn Chấn Sơn, lăn ra đây cho ta!" Đáng tiếc trời không toại nguyện người, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, Vạn Khuê và Thích Phương cũng bất chấp thân thiết, gấp gáp mặc quần áo chạy đi ra ngoài. Hồ phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội giữ lấy Tống Thanh Thư bay ra ngoài. "Chờ một chút, chúng ta nhìn là hào kiệt phương nào đến tìm Vạn Chấn Sơn, nói không chừng là minh hữu của chúng ta. . . ." Hồ phu nhân không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là túm lấy lưng của Tống Thanh Thư, cả người cúi thấp, nằm ở tường quan sát động tĩnh của Vạn phủ. Xung quanh xương sườn truyền đến cảm giác mềm mại no đủ, khiến cho Tống Thanh Thư ngẩn ra, mặc kệ náo nhiệt trước mắt, sắc mặt ngược lại có chút đỏ lên. Hồ phu nhân cũng không có chú ý tới mình nắm lưng của Tống Thanh Thư, dẫn đến bị hắn chiếm hết tiện nghi, lực chú ý đều bị một hán tử quần áo tả tơi giữa sân hấp dẫn. Trên dưới Vạn gia có hơn mười người vây công hắn, lại không thể gây thương tổn được hắn, ngược lại bị hắn quyền đấm cước đá, ngã một mảnh. Vạn Chấn Sơn cũng ngồi không yên nữa, rút kiếm công tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương