Cao Thủ Thâu Hương
Chương 51: Người Nhạt Như Cúc (1)
Tới trên lầu, chỉ cảm thấy khắp nơi là lụa mỏng tung bay, ở chỗ sâu trong phòng loáng thoáng có bóng người, ở đây dù sao cũng là khuê phòng của thiên kim nhà người ta, Tống Thanh Thư cũng không dám đường đột, không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, báo là có người lên đây. "Ai?" Lăng Sương Hoa tuy rằng đã bị kinh động, nhưng cũng không biểu hiện ra gì đặc biệt, chỉ là tùy ý hỏi một tiếng. Cảm thụ được vẻ lạnh lùng trong giọng nói của nàng, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài một tiếng, một nữ tử như hoa, bị tàn phá đến gần như sinh không thể luyến. "Tại hạ được Đinh đại hiệp nhờ vã, đến đây thăm viếng Lăng tiểu thư." Tống Thanh Thư nghĩ thầm không ra chút mãnh dược, sao có thể hấp dẫn lực chú ý của đối phương. Chỉ nghe được ‘cạch’ một tiếng, tựa hồ là âm thanh ghế ngã xuống đất. Quả nhiên Lăng Sương Hoa nghe được tin tức của Đinh Điển, gấp gáp chạy đến, xốc lên vải che, lo lắng nhìn Tống Thanh Thư: " Đinh đại hiệp nào?" Chỉ thấy một nữ tử thanh xuân thân mang áo lụa vàng nhạt chạy đến trước mặt, mặt tuy rằng bị lụa mỏng che khuất, nhưng cũng khó nén vẻ lo lắng đầy mặt. Cẩn thận quan sát một phen, một ít dấu vết màu đỏ ven lụa mỏng như ẩn như hiện, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài một tiếng, nhìn nữ tử này có tư thái thướt tha như vậy, trước khi hủy dung chắc chắn là một đại mỹ nhân. "Đinh Điển Đinh đại hiệp dặn tại hạ đến đây, hướng Lăng tiểu thư hỏi nói mấy câu." Tống Thanh Thư cung kính thi lễ. "Hắn gần đây … Có khoẻ không?" Âm thanh của Lăng Sương Hoa có chút run. "Ặc. . . Sợ rằng không tốt lắm." Tống Thanh Thư nghĩ thầm, nếu như xương tỳ bà bị đâm xuyên, chân bị đánh gãy, sau đó nhốt trong lao nghiêm hình tra tấn mấy năm, kiểu nào cũng không tính là khoẻ được."Bất quá cuối cùng cũng tạm thời còn chưa chết được." Lăng Sương Hoa buồn bã nói: "Đều do ta, hại Đinh đại ca. . ." "Lăng tiểu thư, chuyện tình nếu đã xảy ra, hiện tại không phải lúc nói những cái này, " Tống Thanh Thư nhớ kỹ ý đồ đến của mình, vội vàng hỏi, "Lúc trước ngươi vì sao không muốn cùng Đinh đại hiệp xa chạy cao bay thế?" "Công tử nói vậy cũng thấy được, dáng dấp hiện tại của ta, từ lâu tâm như tro nguội, mỗi ngày cầu thần bái phật, chỉ cầu Đinh đại ca có thể bình an." Lăng Sương Hoa nhẹ nhàng nâng một góc khăn che mặt, trên hai má tuyết trắng vắt ngang hai vết đỏ dữ tợn. "Lăng tiểu thư, ta từ trước đến nay rất bội phục ái tình giữa cô và Đinh đại hiệp, cô cảm thấy Đinh đại hiệp sẽ để ý bề ngoài của cô sao?" Tống Thanh Thư nhướng mày, vết thương này quả nhiên có chút. . . Có chút chói mắt, bất quá đây không phải nguyên nhân. "Ta đương nhiên biết hắn sẽ không ghét bỏ ta, " Lăng Sương Hoa chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, tưới nhẹ chút nước cho chậu hoa tươi, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Chỉ là bản thân ta không muốn khiến cho hắn cưới một người thê tử xấu xí như vậy." Nghe nàng ấy rõ ràng nói chuyện có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, Tống Thanh Thư cũng lười luyên thuyên với đôi nam nữ si tình này, trực tiếp hỏi: "Nghe nói Lăng đại nhân lúc trước bức cô lập một lời thề độc, nói nếu như đời này cô gặp lại Đinh Điển, sẽ khiến linh hồn của mẫu thân cô dưới mặt đất ngày đêm chịu dày vò. Lăng tiểu thư biết không, cho dù cô lúc trước không lập cái lời thề này, phụ thân của cô vì Liên Thành Quyết cũng sẽ không hại tính mệnh của Đinh đại hiệp?" Vậy mà thần sắc của Lăng Sương Hoa cũng không có thay đổi quá lớn, chỉ là quay đầu nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư: "Vừa rồi thiếp thân nhất thời nóng ruột, còn chưa có hỏi họ và tên của công tử. . ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương