Cao Thủ Thâu Hương
Chương 55: Quách Phu Nhân Hoàng Dung (1)
Trong lòng Tống Thanh Thư căng thẳng, vội vã sửa soạn tinh thần ứng phó: "Thật ra có chút manh mối." "Thật không? Nói ta nghe một chút." Lăng Thiếu Tư buông tách trà, tỉ mỉ nhìn chằm chằm con mắt của hắn, "Bản phủ nghe nói Tống công tử trong khoảng thời gian này một hồi chạy đến chổ con gái của ta, một hồi lại đến phòng giam cùng Đinh Điển nói chuyện phiếm, không biết công tử có là cái chủ ý gì?" Lăng Thiếu Tư thân là quan to một phương, cả người tản ra một loại uy nghiêm nhàn nhạt với lực áp bách, khiến cho cả người Tống Thanh Thư không được tự nhiên, trong lòng oán hận nghĩ: ca ca nói như thế nào cũng là người xuyên không, không đánh trống khua chiêng, cả người toả ra Bá Vương Khí thì thôi, ông ngược lại dám đàn áp ta à. Đương nhiên miệng hắn lại không dám nói như vậy, dùng giọng điệu có chút khiêm tốn giải thích: "Không dối gạt đại nhân, ta thấy các loại nghiêm hình tra tấn nhiều năm qua của đại nhân cũng không có tác dụng, nên đơn giản thay đổi một ý nghĩ. Trước đó ta trong lúc vô tình lý giải được Đinh Điển tựa như mơ ước lệnh thiên kim đã lâu, nên dự định hạ thủ từ phương diện này. Ta đi gặp Lăng tiểu thư, làm bộ nói trợ giúp hai người bọn họ xa chạy cao bay, Đinh Điển quả nhiên trúng kế, ngữ khí bắt đầu có chút buông lỏng. . ." "Thật to gan, lại có thể dùng danh dự của con gái bản phủ tới đùa giỡn." Lăng Thiếu Tư vỗ mạnh xuống bàn, làm Tống Thanh Thư hoảng sợ, trong lòng âm thầm oán thầm: lão nhân gia ngài vì bảo tàng ngay cả con gái thân sinh đều dám giết, lúc này ngược lại còn lập đền thờ. "Hắn có nói ra cái gì hay không?" Lăng Thiếu Tư ngữ khí chuyển, nhàn nhạt hỏi. "Hắn đáp ứng khi chuyện thành mới đem bí mật của Liên Thành Quyết nói cho tại hạ." Tống Thanh Thư vừa nói vừa chú ý thần sắc của đối phương. Lăng Thiếu Tư cả giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cho bản phủ đem con gái đưa cho hắn, tới đổi về Liên Thành Quyết cái gì." "Tự nhiên không phải, " Tống Thanh Thư cười làm lành nói, "Đại nhân tay cầm trọng binh, cao thủ dưới tay đông đảo, khi hắn nói ra bí mật, là giết là thả, cũng không phải một ý niệm của đại nhân sao." "Vậy thật ra có thể." Lăng Thiếu Tư cùng hắn nhìn nhau cười, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, đến lúc đó thuận tiện ngay cả ngươi cũng giết. Đinh Điển núp ở chỗ tối nghe được trong lòng giận dữ, hận không thể lập tức lao ra đi giết Tống Thanh Thư tiểu nhân vô sỉ này. Thì ra Đinh Điển trải qua hiểm ác đáng sợ trong cuộc sống, còn có thể đơn giản tin tưởng người khác hay sao, bây giờ võ công đại thành, lặng lẽ chuồn ra phòng giam cũng không phải việc khó, vừa rồi thấy Lăng Thiếu Tư triệu kiến Tống Thanh Thư, trong lòng khẽ động lặng lẽ đi theo đến đây, kết quả chợt nghe được "Gian kế" của hai người. Đột nhiên nhướng mày, Đinh Điển nhìn thoáng qua xa xa, một cao thủ tới, lúc này hắn một lòng muốn cùng Lăng Sương Hoa xa chạy cao bay, không muốn sinh sự nhiều, quay đầu hung hăng nhìn hai người trong phòng xong, thì xoay người rời đi. "Khởi bẩm đại nhân, sứ giả của Lữ đại nhân Tương Dương thành tới Kinh châu thành, đang ở ngoài phủ cầu kiến." Một người nha dịch vội vã chạy tới cửa thông báo. "Tại hạ xin cáo lui." Trong phòng Tống Thanh Thư trong lòng biết bọn họ có việc quân cơ đại sự muốn thương lượng, thức thời chuẩn bị rời đi. Nhìn bóng lưng của Tống Thanh Thư, Lăng Thiếu Tư trong lòng khẽ động, nói: "Ngươi không ngại lưu lại cùng bản phủ đi gặp đối phương, Tống công tử tuổi còn trẻ, một thân tài hoa lãng phí trong chốn giang hồ quá đáng tiếc, hiện tại rèn đúc nhiều, sau này nói không chừng có thể trở thành phụ tá đắc lực của bản phủ. . ." Tống Thanh Thư nghe trong giọng nói của đối phương rất có ý mời chào, kỳ quái xong liền rất nhanh phản ứng lại, đây là giả mời chào, thật ra là tê liệt phòng bị chi tâm của mình. Suy nghĩ rõ ràng qua đi, Tống Thanh Thư mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đi theo phía sau Lăng Thiếu Tư nghênh tiếp sứ giả. Không bao lâu, chỉ thấy một nhóm mấy người đi đến, người dẫn đầu là một thiếu phụ tuyệt đẹp, có thể được xưng là tươi đẹp như hoa, lệ như bình minh, môi đỏ mọng tinh xảo mang theo một tiếu ý như có như không, giữa trán tựa như lại cất giấu một tia xuân tình nhàn nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương